chap1: Viên đạn đầu tiên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 1:

Năm 1970, trong một thị trấn nhỏ hẻo lánh ở Liên Xô, cô bé 7 tuổi Mahiro đang ngồi trên chiếc ghế gỗ cũ trong phòng khách, chăm chú đọc cuốn tiểu thuyết trinh thám. Ánh sáng yếu ớt từ một cái đèn dầu phản chiếu lên gương mặt hứng thú của cô bé. Đôi mắt Mahiro sáng rực lên khi cô đọc đến một đoạn gay cấn về một thám tử tài ba đang theo đuổi một kẻ giết người khét tiếng. Đột nhiên, cô bé ngẩng đầu lên, đôi má hồng hào vì phấn khích, và nói với người anh trai của mình, **Ivan**:

- "Anh Ivan, em muốn trở thành một thám tử tài ba như trong cuốn sách này! Em sẽ giải quyết những vụ án lớn như thế đó!"

Ivan, lúc này đang cặm cụi sửa chữa một cái máy móc cũ trong góc phòng, quay lại với một nụ cười khẽ:

- "Thế thì em cần phải học rất nhiều và có thể sẽ phải đối mặt với những tình huống nguy hiểm. Anh không nghĩ em sẵn sàng cho điều đó đâu."

Mahiro chỉ cười khúc khích, ánh mắt đầy quyết tâm, không để tâm đến những lời trêu đùa của anh trai.

Bảy năm sau, Mahiro, giờ đã 14 tuổi, đang học trung học và sống cùng với anh trai. Mặc dù họ đã mất cả cha mẹ trong cuộc chiến tranh, cô bé vẫn giữ được tinh thần lạc quan và kiên cường. Một buổi sáng hè oi ả, khi ánh sáng mặt trời chiếu rọi qua cửa sổ, Mahiro bước vào phòng và thấy Ivan đang ngồi đọc báo, nét mặt anh trông mệt mỏi nhưng chăm chú. Cô bé vội vã chạy đến và thông báo:

- "Anh Ivan, cái ghế trong bếp bị gãy rồi! Em không biết làm thế nào, nhưng nó không còn đứng vững nữa!"

Ivan nhìn lên, vẻ mặt hơi bối rối:

- "Nhưng anh vừa sửa cái ghế hôm qua mà. Có chuyện gì xảy ra vậy? Em đã làm gì với nó?"

Khi Ivan đi kiểm tra cái ghế, anh lập tức nhận ra dấu vết của một cú ngã mạnh. Nhìn sang Mahiro, anh nhận ra:

- "Mahiro, em lại làm gãy cái ghế này sao? Em không cẩn thận chút nào cả. Em không thể để đồ đạc xung quanh hỏng hóc như thế này được."

Mahiro cúi đầu, thẹn thùng và hơi đỏ mặt:

- "Em xin lỗi, anh Ivan. Em không cố ý đâu, em chỉ... em chỉ vô tình thôi."

Ivan nhấn mạnh, vừa sửa cái ghế vừa mắng mỏ:

- "Em cần phải học cách giữ gìn đồ đạc xung quanh. Nếu không, anh sẽ không thể giúp em mãi được."

Khi Ivan bận sửa chữa, Mahiro đột nhiên nổi hứng hù dọa anh. Cô bé chạy đến bên Ivan và hét:

- "Boo!"

Ivan giật mình, tay cầm búa vô tình đập vào tay mình. Anh nhăn nhó, mắng:

- "Mahiro! Em thật không biết điều. Vào trong nhà ngay lập tức! Anh không thể làm việc được với em ở đây."

Mahiro, cảm thấy xấu hổ và áy náy, bước vào trong nhà và tình cờ nhìn thấy cuốn sách trinh thám mà Ivan yêu thích. Cô mở ra và nhận ra đó là nhật ký của anh. Khi lật từng trang, Mahiro cảm thấy như mình đang khám phá một thế giới hoàn toàn khác.

**Suy nghĩ của Mahiro khi đọc nhật ký:**

Mahiro lật trang đầu tiên, ngòi bút của Ivan hiện lên trên giấy với những dòng chữ cẩn thận. Cô đọc lướt qua, cảm thấy sự hồi hộp dâng lên trong lòng. Nhật ký không chỉ ghi lại các vụ án mà Ivan đã điều tra mà còn bao gồm những suy nghĩ riêng tư và những mối nguy hiểm mà anh đã phải đối mặt. Một trang viết về một vụ án chưa được giải quyết, một vụ giết người bí ẩn mà Ivan đã nghiên cứu nhiều tháng nhưng vẫn chưa tìm ra manh mối.

Cô dừng lại ở một đoạn đặc biệt, nơi Ivan ghi chép về một cuộc điều tra gần đây. Anh đã cảm thấy rằng có một nhóm tội phạm đang hoạt động mạnh mẽ trong khu vực và bày tỏ lo ngại về sự an toàn của những người xung quanh. Mahiro cảm thấy một cảm giác lo lắng và nghi ngờ, như thể có điều gì đó đang được giấu kín trong những dòng chữ của anh trai mình. Cô không thể không cảm thấy rằng có một mối nguy hiểm lớn hơn đang âm thầm tồn tại.

**Khung cảnh lúc đấu súng:**

Khi trời tối, bầu trời trở nên u ám, và ánh sáng từ những ngọn đèn đường yếu ớt làm nổi bật những bóng tối dài trên mặt đất. Âm thanh của gió thổi qua cửa sổ tạo ra một không khí căng thẳng trong ngôi nhà. Một tiếng gõ cửa khẩn cấp vang lên, làm cho Ivan ngay lập tức quay ra. Khi mở cửa, Ivan thấy một nhóm người mặc đồ đen, mặt che kín, với những khẩu súng dài tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo. Ánh mắt của họ sắc như dao, và sự tĩnh lặng của buổi tối bị phá vỡ bởi những tiếng súng nổ liên tiếp.

Ivan không mất thời gian suy nghĩ. Anh nhanh chóng rút cây AK-47 giấu trong tủ và lao ra ngoài. Âm thanh của viên đạn văng vèo và tiếng nổ vang rền trong không khí, làm cho bầu không khí trở nên hỗn loạn. Mahiro đứng im lặng, nấp sau một bức tường, mắt mở to đầy sợ hãi. Những tiếng đạn xé không khí, và sự va chạm giữa các viên đạn và các vật dụng trong nhà tạo ra một cảnh tượng hỗn loạn.

Paven, hàng xóm, cầm cây súng cũ, chạy đến giúp. Các viên đạn từ súng của Ivan và Paven bắn ra không ngừng, nhưng số lượng kẻ tấn công quá đông. Ivan, với nét mặt quyết tâm, tiếp tục chiến đấu, nhưng tình hình ngày càng trở nên tuyệt vọng khi anh bị bắn trúng.

Khi nhóm người áo đen thấy tình thế không thể kiểm soát và quá đông người xuất hiện, họ quyết định rút lui. Máu từ vết thương của Ivan rơi xuống sàn, tạo ra những vũng nhỏ đỏ tươi. Mahiro, với đôi chân run rẩy và đôi mắt đẫm lệ, chạy đến bên Ivan, đau đớn và tuyệt vọng:

- "Anh Ivan! Anh đừng bỏ em! Anh hứa là sẽ cho em xem cuốn sách đó mà?"

Nhưng Ivan, nằm trên mặt đất, không còn đáp lại. Cô bé cảm thấy như trái tim mình bị xé nát bởi nỗi đau và sự bất lực. Nỗi căm hận dâng trào trong lòng Mahiro, cô nghiến chặt răng, thề sẽ tìm ra những kẻ đã giết anh trai của mình, không để cho chúng thoát tội.

Sáng hôm sau, hiện trường vụ án được cảnh sát tiếp cận. Ngôi nhà của Mahiro bị bao phủ trong một bầu không khí căng thẳng. Các điều tra viên và kỹ thuật viên làm việc nhanh chóng, tìm kiếm bất kỳ manh mối nào có thể giúp họ làm sáng tỏ vụ việc. Họ phát hiện nhiều dấu chân lộn xộn trên sàn nhà và ngoài sân, một số dấu chân to lớn cho thấy có sự hiện diện của những người đàn ông có kích thước vượt trội.

Một kỹ thuật viên điều tra hiện trường, tên là Anatoly, chỉ vào một vũng máu gần cửa sau:

- "Đây là dấu vết của một cuộc đấu súng dữ dội. Những vết máu này cho thấy các nạn nhân đã bị thương nặng."

Khi kiểm tra các vỏ đạn, họ nhận thấy một loại đạn không thuộc về vũ khí quân đội Liên Xô hoặc bất kỳ loại vũ khí phổ biến nào trong nước. Loại đạn này có dấu hiệu đặc biệt, cho thấy có khả năng là hàng nhập khẩu hoặc vũ khí bất hợp pháp.

Một trong những nhân chứng, ông Viktor, một người sống gần đó, nhớ lại đã thấy nhóm người mặc đồ đen di chuyển nhanh chóng. Ông mô tả một trong số họ:

- "Tôi nhìn thấy một người cao tầm 1m9, tóc bạch kim, di chuyển rất nhanh. Anh ta có vẻ rất đáng sợ và ra lệnh cho các đồng bọn bằng giọng nói lạnh lẽo."

Khi các điều tra viên tiếp tục kiểm tra hiện trường, họ phát hiện ra kho cũ của gia đình Mahiro. Trong kho, có một chiếc BT-7 cũ mất tháp pháo và xích thì cũng chẳng còn, trên vị trí đáng lẽ là tháp pháo thì lại lắp một số thiết bị để kéo xe.

Đột nhiên Mahiro nhìn vào cuốn nhật ký và lẵng lặng bỏ cuốn nhật ký vào bên trong xe vì các nhân viên điều tra ko kiểm tra xe vì

- "Ai đời lại giết người rồi trèo vào xe
chứ?"

Một thanh tra đi từ sau ra và nói nhỏ vào tai Mahiro với giọng của một kẻ sát nhân thay vì một thanh tra cảnh sát

- "Giấu làm chi cho khổ?"


- Hết chương 1 -
tác giả: Mahiro chan
Lời của tác giả: tôi làm cái này khi đang uống vodka

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#mahiro