Chương 88

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Anh ấy đã nhận ra rồi sao.

"Khi cô ấy uống trà, đều sẽ thêm 1 muỗng mứt chanh và vài viên đường nhỏ."

Hóa ra, anh ấy vẫn luôn nhớ cả chuyện này.

Blake đặt tách trà trong tay xuống, rời khỏi ghế và tới gần tôi hơn.

"Rose, tôi sẽ hỏi lại một lần nữa. Cô vốn đã quen biết tôi rồi đúng không?"

"..."

"Cô đã gọi tôi là Blake."

"..."

"Cô cũng biết cả Edon."

"Khi thấy tôi bị thương, cô đã khóc, không phải do sợ hãi. Cô rõ ràng đã rất lo lắng cho tôi và tự trách chính mình.

"Tôi sẽ hỏi một câu nữa. Cô là ai?"

Blake rõ ràng không phải đơn giản hỏi thân thế của tôi. Anh ấy muốn xác nhận tôi có phải Ancia hay không

Ánh nhìn chằm chằm của Blake giống hệt lúc nhỏ, luôn hướng khuôn mặt ấm áp nho nhỏ nhìn tôi chăm chú.

Hóa ra, lý do Blake đối xử tốt với tôi không phải vì sự đồng cảm, thương hại.

Ngay từ đầu, anh ấy đã nghĩ tôi là Ancia. Dù tôi có một gương mặt hoàn toàn khác, không còn sức mạnh ánh sáng, anh ấy vẫn nhận ra đó là tôi.

"Mau trả lời tôi."

"Tôi..."

"Tôi sẽ gọi tên cô, nếu chính là cô, hãy gật đầu."

Blake đã hoàn toàn nhận định tôi chính là Ancia.

Tôi cố gắng mở miệng nhưng thân thể đột nhiên mất khí lực, tầm nhìn cũng dần mơ hồ.

"Rose!"

Trước khi tôi sắp ngã xuống đất, tôi thấy mình đã ở trong vòng tay của Blake.

Cảm giác chóng mặt khiến tôi không thể nói được gì. Ngay cả việc ngồi trên ghế cũng trở nên thật khó khăn.

"Nằm xuống nghỉ ngơi một lát đã."

Blake bế tôi lên và đặt trên giường.

Đây là giường của Blake, tôi không thể ngủ ở đây được. Đó là những suy nghĩ cuối cùng của tôi trước khi cơn choáng váng hoàn toàn không thể khống chế, tôi triệt để ngất đi.

Blake đã ngay lập tức gọi bác sỹ tới. Bác sỹ chỉ đơn giản nói rằng cơ thể cô không có gì bất thường, Rose chỉ đơn giản ngất đi vì mệt mỏi nhất thời.

Triệu chứng này giống hệt những gì đã từng xảy ra với Blake khi lời nguyền được giải trừ và anh ấy sở hữu sức mạnh ánh sáng. Dù hơi khác so với bác sĩ, nhưng anh vẫn có thể phán đoán tình trạng sức khỏe của một người.

Thân thể Rose thực sự không gặp vấn đề nào.

Blake nhớ tới lần đầu tiên gặp cô.

3 tháng sau khi anh đến thung lũng hỗn loạn, liền nhìn thấy một người nằm gục trên mặt đất, ngay phía trước cánh cổng bóng tối. Khi anh ấy tới đó lần đầu tiên, anh ấy đã cố gắng mở cánh cổng nhưng cánh cửa đóng chặt kia tuyệt không hề nhúc nhích mặc cho anh cố hết sức đẩy ra, thậm chí là sử dụng sức mạnh ánh sáng.

Trong khi người dân trên toàn lục địa đều đang vui mừng vì cánh cổng bóng tối đã vĩnh viễn được khép lại thì chỉ có mình Blake cảm thấy thất vọng.

Thật không ngờ khi đang thất thần đi bộ xung quanh cánh cổng bóng tối, anh lại nhìn thấy một cô gái với mái tóc trắng.

"Ancia?"

Blake tiến lại gần cô gái nhưng vọng tưởng của anh ấy hoàn toàn sụp đổ. Cô gái này không hề có điểm nào giống với Ancia.

Sau đó, cô gái từ từ mở mắt.

Đôi mắt màu xanh thẳm giống với màu biển. Đồng tử giãn ra đầy mỏi mệt, khó khăn mở miệng.

"Blake."

Cô ấy vậy nhưng đã thực sự gọi tên anh. Dù chỉ nhìn khẩu hình nhưng anh có thể thấy rõ ràng cô đã gọi "Blake"

Anh đưa cô về lều trại. Những kỵ sị thấy được một nửa mặt bên phải của cô gái đều cảm thấy ngưỡng mộ nhưng khi thấy nửa mặt bên trái đầy những dấu sẹo màu đen thì không kìm được hét lên sợ hãi.

Blake chỉ đơn giản đặt cô nằm xuống trong lều của mình, không hề quan tâm tới phản ứng của các kỵ sĩ.

Thân thể của Ancia luôn tỏa ra một luồng sáng ấm áp từ bên trong. Trước đây anh chỉ đơn giản nghĩ rằng bản thân cảm thấy rất thoải mái khi ở bên cô ấy. Nhưng hiện tại anh có thể cảm nhận luồng sáng ấy. Ancia có sức mạnh ánh sáng.

Sức mạnh này mạnh mẽ tới mức chỉ cần nắm tay thôi là có thể cảm nhận được. Thế nhưng người con gái này hoàn toàn khác biệt.

Cô ấy không hề sở hữu bất cứ sức mạnh nào.

Là cô ấy sao...

Blake đã thử truyền sức mạnh ánh sáng sang thân thể cô ấy, nhưng những vết sẹo trên cơ thể cô ấy có lẽ đã có từ rất lâu rồi, không thể hồi phục được.

Người con gái này rốt cuộc cũng tỉnh lại nhưng cô ấy thậm chí không thể nói hoặc viết. Ancia vốn là một Polyglot, có thể đọc hiểu được tất cả mọi loại ngôn ngữ. Nhưng cô gái trước mặt thậm chí còn không thể viết được tên của mình.

Cô ấy không phải Ancia...

Khuôn mặt, màu tóc và màu mắt của cô ấy rất cả đều khác biệt.Thậm chí cô không thể viết tên mình.

Tất cả những sự thật này đều đang nói với anh cô ấy không phải Ancia. Là thái tử của đế quốc mọi người đều có thể biết mặt anh, không chỉ riêng cô gái này. Thậm chí, khi cô gọi tên anh dường như có chút ngập ngừng, tuy chỉ nhìn khẩu hình nhưng rất rõ ràng cô đã ngừng lại một lát.

Nếu cô không phải Ancia, vậy anh không thể vì cô mà bận tâm.

Trong 7 năm qua, những phụ nữ tiếp cận Blake nhiều không đếm xuể, nhưng anh không hề có hứng thú.

Nhưng người phụ nữ trước mặt càng ngày càng cho anh cảm giác giống với Ancia. Đặc biệt là khi cô ấy lo lắng và khóc vì anh. Anh không thể bỏ qua sự trùng hợp ngẫu nhiên này được.

Blake trấn an và để cô lại để trở về lều riêng của anh ấy. Khuôn mặt của cô gái đó cứ xuất hiện trong đầu anh. Dù cô không có vẻ bề ngoài của Ancia, anh vẫn bị cô hấp dẫn. Anh đặt cho cô một cái tên, Rose, một loài hoa trước đây anh đã trồng chỉ để tặng cho một người duy nhất - Ancia. Từ này vốn là sự cấm kỵ đối với anh, nhưng nếu là cô ấy thì có thể.

Sự nghi ngờ của Blake dần trở về hiện thực. Từ biểu cảm của cô ấy khi anh bị thương tới cách cô ấy ăn lá vừng rất tự nhiên, thói quen bỏ thêm 1 muỗng mứt chanh và vài viên đường nhỏ vào trà. Tất cả những điều này đều giống y hệt với Ancia.

'Nhưng tại sao cơ thể cô ấy lại yếu ớt như vậy?'

Blake thử truyền sức mạnh ánh sáng vào thân thể cô nhưng cô ấy vẫn cứ bất tỉnh.

Hơi thở của Rose đã ổn định hơn một chút, cô ấy đang bắt đầu thấy thoải mái hơn, gương mặt đang dần có khí sắc.

Mí mắt của Rose khẽ run lên, từ từ mở mắt.

Trái tim Blake lạc xuống một nhịp.

Đôi mắt cô ấy giống hệt với Ancia!

Anh không thể giải thích rõ ràng nhưng anh có thể cảm nhận bằng bản năng của mình.

Blake khẽ chạm vào má cô.

"Cô không sao chứ?"

Rose gật đầu tỏ ý không sao.

Blake lại tiếp tục sờ trán cô ấy để kiểm tra nhiệt độ.

Tay anh không hề để ý mà nhẹ nhàng chạm qua những vết sẹo của Rose

Đột nhiên ngoài cửa vọng vào tiếng nói chuyện.

"Không có lệnh của thái tử không ai có thể vào bên trong."

"Quên đi, ngươi nghĩ ngươi là ai? Biến khỏi mắt ta! Thái tử điện hạ, thần là Joanna. Thần có chuyện muốn nói cùng ngài."

"Cô không thể vào"

"Tránh ra! Sao ngươi dám chạm vào ta!"

Cánh cửa gỗ bị đẩy ra mạnh mẽ, Joanna bước nhanh vào trong.

"Thật vô lễ. Cô không được dạy phép tắc cơ bản sao?"

Joanna bị ánh mắt lạnh lùng của Blake dọa sợ, nhưng cô ta đã làm đến bước này, cô ta sẽ không từ bỏ, chỉ có thể tự trấn an, tiếp tục vừa chỉ vào Jayden đang theo sau muốn cản trở cô ta và gào thét.

"Thái tử điện hạ, tên kỵ sĩ này dám bất kính với thần."

"Bất kính?"

Sắc mặt của Blake ngày càng lạnh lẽo.

"Cô nghĩ thân phận của cô cao hơn những kỵ sĩ của ta khi ở trong cung điện hoàng gia sao?"

"Thần..."

Cô ta chỉ là con gái của tử tước.

Tại nơi này, cô ta giống như nàng công chúa không ai dám đắc tội. Chỉ cần là thứ cô ta muốn, lập tức sẽ có người tìm kiếm khắp nơi và dâng tận tay.

Những kẻ quý tộc ở thủ đô từng quỳ gối cầu hôn cô ta đếm không xuể. Cô ta thậm chí có thể trở thành phu nhân của một hầu tước nếu muốn.

Người đàn ông với mái tóc đỏ thẫm này chỉ là là một tên kỵ sĩ đơn thuần ở cung điện hoàng gia.

Jayden cúi thấp đầu, cố gắng lôi Joanna ra khỏi phòng.

Joanna vội vàng gào lên.

"Thái tử điện hạ, chờ một chút."

"Ta đã nói không muốn nhìn thấy mặt ngươi một lần nào nữa. Ta không nghĩ ngươi lại quên nhanh thế đấy."

Cô ta đã khiến cơn giận của Blake tăng lên. Nhưng suy nghĩ của Joanna lúc này chỉ toàn là hình ảnh Rose đang nằm trên giường của Blake ở phía sau.

Tại sao cô ta có thể nằm ở đó?

Đó vốn phải là vị trí thuộc về cô ta.

Blake sẽ hoàn toàn đắm chìm trong tình yêu sâu đậm với Joanna, chiếc giường đó vốn phải là cô ta và ngài thái tử cùng nhau nằm

Chỉ cần thái tử cùng cô ta trải qua một đêm cuồng nhiệt, anh ta sẽ chẳng nhớ nổi cô gái nào khác nữa.

"Tại sao cô gái đó có thể nằm trên giường của ngài. Vị trí đó lẽ ra phải là thần! Tại sao thái tử điện hạ có thể làm tất cả những chuyện này vì một kẻ xấu xí như vậy?

Joanna cố kìm lại sự tức tối của mình. Đây là cơ hội cuối cùng của cô ta. Cô ta phải có được thái tử bằng mọi cách.

"Thái tử điện hạ, thần đến đây chỉ là muốn xóa bỏ hiểu lầm."

"Hiểu lầm?"

"Vâng, thưa thái tử. Cô Rose đã tự mình chọn phòng. Thần cũng không hề ép cô ấy chọn nơi đó."

Blake đã muốn giận run lên trước những lời nói dối trắng trợn của cô ta.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro