Chương 97

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cuối cùng thì chúng tôi cũng tới cung điện để kỷ niệm ngày thành lập đế quốc.

"Tôi phải rời đi rồi..."

"Em cứ như vậy mà rời đi sao? Chuyện đó là không thể! Đừng đi, Rose."

Tôi còn chưa kịp nói xong thì Blake đã chặn lại, không an tâm để tôi tách khỏi anh với thân thể yếu ớt này. Ý định của tôi lại một lần nữa lung lay. Nếu Blake đối xử với tôi tệ một chút, tôi có lẽ sẽ dứt khoát hơn.

Chỉ cần là thỉnh cầu của Blake, tôi liền không thể từ chối. Bộ dáng đó, còn cả biểu cảm dễ thương của Blake, thật giống một con thỏ trắng bị bỏ lại trong trời mưa lớn, rất ủy khuất. Làm sao có thể nói không đây. Người nào từ chối thì chính là kẻ tàn ác rồi.

Lần đầu tiên gặp nhau sau 7 năm, tôi đã nghĩ Blake thay đổi thật nhiều. Nhưng trải qua 15 ngày bên nhau, tôi mới thấy nhận định của mình hết sức sai lầm.

Dù cho ngoại hình khác biệt, nhưng tính cách này đúng là không thể thay đổi.

Xe ngựa dừng trước cổng cung điện Forens. Khung cảnh vẫn quen thuộc như vậy, vốn là nơi Blake và tôi chuyển tới sống sau khi lời nguyền được gỡ bỏ.

Người hầu và kỵ sĩ sớm đã xếp hàng ngay ngắn ngoài cửa điện để chào đón thái tử trở về.

So với Amoria, cung điện Forens tốt hơn rất nhiều. Lượng người hầu cũng tăng lên gần bằng với định mức dành cho hoàng đế. Cuối cùng, Blake cũng được hưởng cuộc sống tốt đẹp vốn có của thái tử. Thật sự đáng mừng!

Dẫn đầu đoàn người hầu là Melissa. Đã 7 năm trôi qua nhưng thoạt nhìn vẻ ngoài cô ấy không thay đổi nhiều, như vẫn là cô gái hơn 20 tuổi ngày nào. Trang phục của Melissa và Edon đang mặc cũng hoa lệ hơn nhiều so với trước đây.

"Xuống xe thôi nào, Rose."

Tôi khẽ gật đầu đáp lại Blake.

Khi thấy Blake dìu tôi xuống xe ngựa, mọi người bắt đầu bàn tán. Có lẽ là do ngoại hình của tôi. Cho đến bây giờ, tôi đã quen với phản ứng của những người xung quanh, nhưng điều đó không có nghĩa là tôi sẽ không bị lời lẽ và thái độ của họ làm tổn thương.

"E hèm."

Melissa khẽ hắng giọng, bầu không khí xáo trộn thoáng chốc ổn định lại giây lát.

"Thần xin kính chào thái tử điện hạ, ánh sáng của đế quốc."

Melissa hành lễ với Blake, những người hầu khác cũng nhất loạt hành lễ theo cô ấy.

"Melissa, mọi chuyện vẫn ổn đúng không?"

"Vâng, thưa thái tử điện hạ."

"Ngươi quản lý cung điện chắc hẳn cũng rất vất vả."

"Không có gì ạ. Đó là chức trách của thần. Thần rất vinh hạnh, thưa thái tử điện hạ. Nhưng vị này là ai vậy ạ?"

Melissa nhìn tôi chăm chú. Có lẽ cô ấy chỉ đơn thuần là băn khoăn vì chuyện Blake đem một người phụ nữ từ bên ngoài trở về cùng. Dù thấy rõ vẻ ngoài của tôi, trên mặt cô ấy tuyệt nhiên không có một tia chán ghét, khinh thường nào.

"Một vị khách đặc biệt của ta, Rose."

"Rất vui được gặp quý cô Rose. Tôi là Melissa Reed, phụ trách quản lý người hầu trong cung điện thái tử."

Reed chính là họ của Hans. Hai người họ cuối cùng thì đã kết hôn rồi. Thật tuyệt quá!

Tôi chỉ mỉm cười và gửi một lời chào trong yên lặng thay cho câu trả lời. Melissa hơi bối rối, Blake vội giải thích một chút để cô ấy nắm được tình hình.

"Rose không thể nói chuyện được."

"Ồ, thần hiểu rồi..."

"Hãy chuẩn bị phòng cho cô ấy. Sắp xếp cho cô ấy ở tầng hai."

"Tầng hai ạ?"

"Đúng vậy."

Nếu Blake không thay đổi vị trí các phòng, vậy thì phòng của chúng tôi vẫn sẽ ở tầng hai. Điều đó có nghĩa là người phụ trách hầu gái, kỵ sĩ hay bất kỳ vị khách đặc biệt nào của thái tử tới thăm cũng sẽ không thể sử dụng phòng chung tầng với thái tử và thái tử phi.

Những kỵ sĩ xung quanh tôi nhất thời không giấu nổi sự kinh ngạc trước lời nói của Blake. Tôi cũng rất bất ngờ, vội vàng ra hiệu Blake không cần phải làm vậy nhưng anh tuyệt nhiên không đổi ý.

Dưới ánh nhìn nghiêm nghị Blake, đám đông người hầu đang bàn tán cũng giật mình e sợ, không khí lại quay về sự yên tĩnh ban đầu.

"Rose, vào thôi."

Blake mỉm cười nắm lấy tay tôi cùng nhau sánh bước đi trên con đường quen thuộc trước đây.

Ngay khi đặt chân vào cung điện Foren, khung cảnh bên trong khiến tôi không nén được ngạc nhiên.

Mọi vật dụng tôi chọn, những chùm đèn xinh xắn, rèm cửa, thảm trải sàn...tất cả đều được giữ nguyên.

7 năm qua, Blake không hề thay đổi đồ đạc ở cung điện. Anh vậy mà vẫn dùng những thứ tôi chọn khi trước.

Tôi khẽ chạm vào chiếc sofa mình từng rất thích hồi nhỏ. Đúng lúc này, Hans tiến vào chào hỏi Blake.

"Thần xin kính chào thái tử điện hạ, ánh sáng của đế quốc."

"Melissa và ngươi không cần phải hành lễ với ta quy củ như thế. Chuyện này còn cần ta phải nói bao nhiêu lần nữa đây?"

"Thái tử điện hạ mang dòng máu hoàng gia. Thần không thể bỏ qua lễ nghi như vậy được, thưa điện hạ."

Hans mỉm cười. Ngay cả anh ấy cũng không thay đổi nhiều, nếu phải tìm một điểm khác biệt thì đó là trước đây anh ấy gầy hơn một chút.

"Vị này là ai vậy, thưa thái tử?"

"Đây là Rose, một vị khách đặc biệt của ta."

Sau khi Blake giới thiệu, tôi và Hans chào hỏi nhau. Anh ấy cũng không hề ghét bỏ khuôn mặt đầy vết sẹo đáng sợ của tôi.

"Thái tử điện hạ, bệ hạ vẫn đang chờ ngài."

"Ta biết rồi."

Blake có chút bất đắc dĩ trả lời, khẽ quay lại nhìn tôi.

"Rose, có mệt không? Em muốn nghỉ ngơi trước hay dùng bữa luôn?"

Sau nhiều tháng tới thung lũng hỗn loạn, Blake chỉ vừa mới về thủ đô. Họ đã không gặp gỡ lâu như vậy, Blake không nên để cho vua cha chờ đợi như vậy.

Tôi vội khuyên Blake tới gặp bệ hạ trước.

"Không sao đâu."

Tình cảm cha con giữa Blake và Tenstheon sẽ không phải vì chuyện tôi mất tích mà trở nên lạnh nhạt rồi chứ? Nếu là vậy, tôi sẽ thấy rất có lỗi với Blake.

Tôi lại xua tay một lần nữa.

'Mau tới chỗ bệ hạ.'

"Thật sự không có chuyện gì đâu, Rose."

'Xin hãy đi đi.'

Thấy tôi cương quyết như vậy, Blake trề môi kháng nghị. Biểu cảm đáng yêu khiến không thể nhịn cười. Không ngờ sau 7 năm tôi vẫn còn được thấy hành động ngây thơ như vậy của Blake.

'Ngài mau đi nhanh chút, bệ hạ vẫn còn đang đợi.'

"Thôi được rồi, tôi sẽ trở về ngay. Hans, cô ấy là một vị khách rất quan trọng với ta, hãy chăm sóc cho cô ấy thật tốt."

"Vâng, thần sẽ luôn làm vậy, thưa thái tử điện hạ."

Blake rời đi ngay sau khi nghe được lời cam kết của Hans.

***

"Quý cô Rose, mời đi đường này."

Một lát sau, Melissa dẫn tôi tới một căn phòng VIP trên tầng hai, ngay bên cạnh phòng của thái tử và thái tử phi.

"Tôi sẽ báo người hầu tới phục vụ cô ngay. Nếu cô cần gì thêm cứ nói với tôi."

Tôi nhẹ nhàng gật đầu tỏ ý đã biết.

Sau khi Melissa rời đi, tôi nhìn quanh căn phòng một lượt. Nội thất đều rất đẹp nhưng xa lạ. Trước đây, tôi cũng chưa chọn lựa đồ trang trí căn phòng này, có lẽ là ai đó đã làm việc này.

'Vật này là gì vậy?'

Tôi nhặt một vật đang phát sáng từ dưới sàn nhà lên. Đó là một chiếc kẹp tóc nhỏ gắn đá ruby. Có lẽ là của hầu gái đánh rơi trong lúc dọn dẹp.

Khi tôi đẩy cửa phòng ra hành lang, đã có rất nhiều người hầu tụ tập ở đó.

"Người phụ nữ đang dùng căn phòng ở tầng hai là ai thế?"

"Tôi cũng không biết, nhưng cô không thấy những vết sẹo đáng sợ đó sao?"

Tôi do dự không biết có nên tiến tới đó không. Những hầu gái đều đang bàn tán về tôi.

"Cô nên cẩn thận với cái miệng của mình đi. Paul và Matthew đã bị đuổi khỏi đội kỵ sĩ vì bàn tán về quý cô Rose."

Cô gái này chắc là Chelsea. Dù cho bây giờ cô ấy đã cao hơn nhiều, cách nói chuyện độc nhất vô nhị và ánh mắt sắc bén đó vẫn y hệt ngày trước.

Chelsea là con gái duy nhất của bá tước Brooke, nổi tiếng tài hoa. Cô ấy không chỉ thông minh mà còn một khả năng đặc biệt, đó là thu thập thông tin.

"Chelsea, cô nói là sự thật sao?"

Những điều Chelsea nói đều đúng.

"Đúng vậy. Theo nguồn tin của tôi, vì quý cô Rose, Tử tước Dix và con gái ông ta Joanna đã bị phán tội chết. Joanna cậy thế ức hiếp quý cô Rose, nên đã phải nhận sự trừng trị."

"Thái tử điện hạ thích cô ta sao?"

"Thật hoang đường! Cô chưa từng thấy mặt của thái tử phi trước đây nên mới có thể nói mấy lời vô lý như vậy. Thái tử phi Ancia rất xinh đẹp, thật sự giống như búp bê. Thái tử vẫn không thể quên thái tử phi, từ chối tất cả những quý cô xinh đẹp khác, bây giờ lại bất ngờ chọn một cô gái xấu xí như vậy? Không thể nào!"

Cô gái tóc hồng có lẽ là Charlotte. Trước đây tôi rất thích màu tóc đặc biệt của cô ấy nên vẫn còn nhớ rất rõ. Huống hồ, vẻ ngoài cô ấy cũng không mấy khác biệt so với 7 năm trước.

"Quý cô Joanna không phải cũng nổi tiếng về nhan sắc xinh đẹp sao, Charlotte?"

"Quý cô Joanna làm sao có thể so sánh với thái tử phi Ancia. Cô ta chỉ có một gương mặt dễ nhìn, còn tính cách hoàn toàn khiến người ta ngao ngán."

"Thật sao?"

"Tôi nghĩ thái tử có lẽ không phải người quá yêu thích ngoại mạo."

"Trên thế giới này, còn có người đàn ông nào không quan trọng ngoại hình của phụ nữ hả?" Chelsea đáp lại.

Những người hầu gái đang bàn tán sôi nổi thì cô gái với nước da ngăm đứng trong góc vẫn luôn yên lặng bất ngờ lên tiếng.

"Đó là sự đồng cảm."

Cô ấy có mái tóc vừa dài vừa thẳng, cặp mắt nâu đen cùng màu với tóc, nốt ruồi lệ xinh đẹp rất đặc biệt. Giọng nói bình tĩnh đưa ra nhận định trước đám đông.

Đó là Camilla, con gái của hầu tước Vendrick, cũng là một người con gái say mê Richard trong cuốn tiểu thuyết gốc.

"Camilla nói đúng. Thái tử không đời nào yêu cô gái tầm thường như vậy! Đó chắc chắn chỉ là sự đồng cảm! Các cô biết rồi đó, thái tử cũng đã từng bị dính lời nguyền."

Charlotte hoàn toàn tán thành với lời nói vừa rồi của Camilla. Nhưng Camilla lại tỏ ra thận trọng.

"Charlotte, hãy chú ý từ ngữ của cô. Thái tử có quyền quyết định số phận một người trong phiên tòa đó. Ngài ấy đã vượt qua lời nguyền và nhận được sức mạnh của nữ thần."

"Xin lỗi, tôi không có ý đó..."

"Ahh!"

Charlotte không kìm được hét lên kinh ngạc khi nhìn thấy tôi. Những hầu gái khác cũng bất ngờ, đồng loạt quay lại nhìn hướng tôi.

Tôi chỉ muốn lặng lẽ đưa chiếc kẹp tóc và quay lại. Những người hầu gái chỉ yên lặng nhìn chiếc kẹp tóc trên tay tôi, không có ai muốn tiếp chuyện với tôi hoặc nhận nó.

"Charlotte, kẹp tóc của cô đúng không?"

Chelsea vừa nói, sắc mặt Charlotte ngay lập tức trở nên khó coi.

"Tôi không cần. Ai biết cái kẹp tóc đó có chứa bệnh dịch không?"

"Sao cô có thể nói như vậy?"

Chelsea bước tới gần tôi.

"Quý cô Rose, có lẽ Charlotte đã tình cờ đánh rơi kẹp tóc trong lúc dọn dẹp. Cảm ơn cô đã mang nó lại đây."

Chelsea nhẹ nhàng cầm lấy chiếc kẹp tóc trong tay tôi.

"Sao cô lại cầm nó? Không được, Chelsea, mau ném nó đi!"

"Charlotte!"

Chelsea khẽ nhìn tôi rồi lại quở trách Charlotte. Nhưng Camilla tiếp tục đứng về phía Charlotte.

"Lời của Charlotte không sai. Chúng ta rất có thể sẽ bị lây bệnh. Chelsea, tốt hơn hết là cô mau vứt nó đi."

"Có chuyện gì với cả cô nữa vậy, Camilla?"

Mặc kệ Chelsea có nói gì, Camilla cũng đứng yên, không hề nhúc nhích.

Nếu tôi còn đứng ở đây, có lẽ mọi chuyện sẽ càng tồi tệ hơn nữa. Tôi chỉ đành quay lại phòng trước.

***

Thật ra mà nói, tình huống vừa rồi làm tôi hơi thất vọng. Thái độ của Charlotte với tôi thực sự thay đổi chóng mặt. Trước đây, cô ấy luôn đối xử tốt với tôi. Hóa ra, tất cả chỉ vì vẻ bề ngoài xinh đẹp của Ancia.

Dù họ chỉ là những nữ hầu trong cung thái tử, nhưng địa vị của họ vẫn không thể xem thường. Họ đều xuất thân từ những gia đình danh gia vọng tộc trong đế quốc.

Trong lịch sử, chuyện hầu gái kết hôn với người trong hoàng thất, trở thành chính thê hay thiếp thất đều là chuyện không hiếm. Có lẽ bọn họ đều vì ngưỡng mộ Blake mới tới cung điện này làm hầu gái.

Trong các gia tộc của đế quốc Asteric, hôn nhân của những đứa trẻ thường được quyết định từ rất sớm. Chỉ có số ít là kết hôn muộn.

Chuyện này cũng có nhiều lý do, có người bận việc học tập, kẻ không nghe theo ý gia tộc, nhưng phần lớn đều đang chờ đợi cơ hội để có thể kết thân với hoàng gia.

Thời gian này có khá nhiều biến số. Dòng họ Cassil đã sụp đổ, lời nguyền của Blake cũng đã được gỡ bỏ, thái tử phi lại đang mất tích.

Những quý cô danh giá vốn muốn hướng tới ba con trai của bá tước Cassil, bây giờ liền đổi qua Blake.

Hai nữ hầu của Richard trong cuốn tiểu thuyết gốc là Camilla và Chelsea, đều đã trở thành hầu gái của Blake.

Có lẽ gia đình những cô gái này đều muốn có thể lợi dụng hôn nhân của họ để kết thân với hoàng gia, vì vậy họ phải ra sức để hấp dẫn Blake. Dù Blake có cưới Diana làm chính phi, cung điện thái tử vẫn có thể dung nạp thêm phi tần.

Blake đã trở thành đối tượng được nhiều người theo đuổi...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro