TRỞ VỀ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tặng những ai đã đang và sẽ qua những tháng ngày 12+.

1.

Hơn một tuần trôi qua kể từ ngày biết điểm thi đại học. 27 điểm. Cao à? Cao có để làm gì - khi mà điểm chuẩn của ngành nó đăng ký là 27,5?

"Nhục quá, chết đi còn hơn!!!" Nó đến sinh nhật Mít với tâm trạng ủ ê như thế.

Mít trông thật xinh xắn và rạng rỡ. Thì thủ khoa, làm sao mà không vui cơ chứ! Nó tiếp tục những suy nghĩ rầu rĩ của mình. Mặc dù miệng vẫn toét ra

- để được gọi là cười

- hưởng ứng câu chuyện của một đứa nào đấy mà bọn bạn xung quanh đang ôm bụng nghiêng ngả, mắt nó nhìn đâu đâu. Trống rỗng.

Một lúc sau, tụi bạn ồn ã đó đứng lên ra về. Nó ở lại dọn dẹp cùng Mít.

Xong. Hai đứa ngồi nhìn nhau.

- Trời ơi... - Mít rên rỉ

- Ngừng cái bộ dạng này đi! Không phải vẫn còn được chuyển sang những ngành khác - chứ đâu phải là bà rớt luôn trường đó? Đầy ngành... dở hơi ngang cái ngành bà đã chọn. Việc gì mà phải thế? Khối đứa còn lo sốt vó nguyện vọng 2, nguyện vọng 3 kia kìa. Và thậm chí thì đầy đứa trượt thẳng cánh cò bay đấy thôi!

- Nhưng cũng chẳng thiếu người điểm cao chót vót. - Nó làu bàu. - Mọi sự so sánh đều khập khiễng!

- Này, hôm nay là ngày gì? Bà "happy birthday" tôi bằng một cơn stress hả? Biết nói thế nào cho bà hiểu? Khổ, thế này thì bệnh viện cũng trả về luôn, có khi còn "các" thêm cả núi xiền! - Mít tuôn một tràng sỉ vả, những mong lời nói đó chui từ tai này qua tai kia để cuốn phăng cái suy nghĩ điên rồ trong đầu con bạn. Nhưng rồi Mít dừng lại vì mặt nó vẫn xị như cái bị.

Im lặng. Chợt Mít thốt ra - lần này thì vô cùng nhẹ nhàng:

- Không nói chuyện đỗ vào ngành đó hay không nhé. Tôi hỏi bà cái khác: bà không thấy tự hào sao? Suốt cả cấp một, cấp hai và đến tận lớp mười bà vẫn học văn, mãi lớp mười một mới... đùng đùng quay sang học khối A! Thế mà thi 27 điểm, bà không- một- chút- xíu- tự- hào ư?

- Không! Đầy người điểm còn cao hơn tôi! - Nó đáp thẳng tuột.

Mít lắc đầu, không nói thêm gì nữa, lẳng lặng đi vào bếp.

Còn lại một mình, nó ngồi trầm ngâm suy nghĩ. Ừ, mình tự hào - tại sao không? Tự hào... về bản thân mình... về con đường dài mình đi và ngã rẽ mình đã chọn... Ý nghĩ ấy làm nó vui vui một chút.

Và Mít mỉm cười khi thấy nó thò đầu vào cửa bếp:

- Làm món gì mà không gọi tôi giúp một tay?

- Hì hì, công nhận là có tự hào rồi hả? Nói cho biết nhé, gặp ai tôi cũng khoe chuyện rẽ ngang thần tốc và oanh liệt của bà đấy!

Lần này thì nó cười. Nụ cười "đúng định nghĩa" đầu tiên - sau một tuần buồn rũ rượi.

2.

Mưa - rất to. Gió - giật ầm ầm. Tối thui trời và đì đùng sấm chớp. Nhưng nó đang đứng ngoài cổng nhà Mít. Và giờ thì nó trèo lên cái xe đạp đáng thương, đi mà không ngoái lại. Nó biết: Mít đang nhìn theo đầy lo âu.

Sao thế nhỉ? Nó tự hỏi mình. Nó đã vui lên. Nhưng rồi những nhóm bạn nữa, nữa... lại đến. Không ai không xôn xao về kết quả thi và không ít trong số đó thi cùng trường nó, cùng ngành nó, và... đỗ. Vậy nên những khen chê, hồi hộp, lo lắng, mừng vui, háo hức... cũng chẳng lạ.

Nhưng thật sự nó thấy bức bối và ngột ngạt quá. Văcxin Lạc Quan Mít tiếp cho hình như không đề kháng được với virus này. Lấy lý do "phải đi chợ nấu cơm"(!?), nó khăng khăng đứng lên đi về dù trời đất đang bão bùng mưa gió. Mọi lời can ngăn đều vô ích. Mít cũng chẳng thể làm gì ngoài việc lấy áo mưa cho nó và dặn hết lời rằng đi đường cẩn thận. Nó cười:

- Chết thì chôn!

Tuy vậy, khi đạp những vòng xe đầu tiên, nó thấy tội lỗi với Mít quá! Sinh nhật 18 tuổi của cô bạn con chí cắn đôi mà nó hết xầm xì rồi lại hờn dỗi như thế đấy! Nhưng... biết làm sao???

3.

Đoàng! Một tiếng sấm rền vang, khi nó vừa ra đến đầu ngõ. Nó giật mình. Nỗi băn khoăn day dứt dường như lui đi, để cái đầu tập trung với việc ráng hết sức đạp xe ngược gió.

Một mình với chiếc xe giữa trời đất mênh mông. Mưa rát mặt, nhưng nó không dám buông hai tay đang ghì chặt ghi đông để vuốt cho nước mưa khỏi tràn vào mắt. Mưa cay xè và nước mắt trào ra cùng nước mưa. Mặn chát. Buồn tủi, cô đơn, lạc lõng. Con đường nhoè đi. Và lại càng không nhìn thấy gì khi trời cứ vụt tối rồi vụt sáng. Nó gào lên:

- Trời ơi, trời cũng không thương con sao?

Đáp lại lời nó là một tiếng sét đánh tưởng như rung chuyển cả đất trời. Tiếng sét lớn hơn bất

kỳ tiếng sét nào nó từng nghe trong đời. Bỗng nhiên, nó cảm nhận rõ rệt hơn bao giờ

hết: mình có thể chết!

Nhưng cái chết lúc này không nhẹ nhàng như khi nó nói "thà chết còn hơn" hoặc đơn giản như lúc nó bảo "chết thì chôn". Nó có một danh sách dài những việc sẽ làm. Nó có cả những cuốn nhật ký, viết rất chăm chỉ, vì nghĩ đến viễn cảnh một bà cụ run rẩy lật từng trang sách, nhớ đến những tháng ngày thanh xuân tươi đẹp...

Nó muốn về nhà. Nó muốn nhìn thấy bố. Nó muốn nhìn thấy gác xép nhỏ bé của nó - thế nào cũng đang bị dột.

Hai tay siết chặt ghi đông hơn nữa, nó vừa đi vừa lẩm bẩm một mình:

- Mình sẽ đi cẩn thận. Mình là người đi dưới mưa cẩn thận nhất quả đất. Mình không muốn chết! Trời ơi, con không muốn con chết đâu. Con mới 18 tuổi, con vừa thi đỗ đại học xong và bao nhiêu điều con chưa làm được! Trời ơi, con còn chưa yêu nữa! Con chưa biết tình yêu thế

nào!

Danh sách những việc chưa làm và muốn làm chạy dài như một cuốn phim bất tận. Tỉ lệ thuận với nó, ý nghĩ "mình có thể mất đi cuộc sống này bất cứ lúc nào" càng tăng lên. Chuyện thi cử không còn là gì. Những đứa không ưa nó và thường xuyên nói xấu nó - tha thứ tất! Những

kẻ nó ghét và làm nó bực mình - không có gì, coi như chưa có chuyện gì! Đến cả những lời mắng mỏ (theo nó là) đầy oan uổng và quá đáng của mẹ cũng không còn đeo nặng trong tâm trí!

Bỏ qua hết - chỉ cần nó không chết!

Nó thấy mình bóp phanh và dừng lại ngẩng lên nhìn trời, mặc cho những hạt mưa to cộ vẫn đập vào mặt:

- Trời ơi, con- muốn- sống!

Rồi nó tiếp tục lao đi. Vừa rất muốn, vừa không dám đạp thật nhanh. Nó chẳng có tí xíu kinh nghiệm nào đi trong trời mưa bão.

4.

Nó chẳng nhớ mình đã làm thế nào, chỉ biết bây giờ tim nó đang đập như sắp rơi khỏi lồng ngực khi nó về đến đầu con ngõ nhỏ. Thêm vài vòng xe nữa...

- Ta về rồi đây, nhà thân yêu!

Không có ai ở nhà. Nó cứ nguyên bộ dạng ướt lướt thướt ấy mà qua phòng khách, bếp... để nhìn một lượt những đồ đạc thân quen. Và ôm con mèo vào lòng - thật chặt, làm mèo ré lên và vùng chạy. Nó bật cười. Nhớ là mình vẫn quàng cái áo mưa. Nào, bỏ ra thôi!

Trèo lên gác xép thân yêu, cái gác xép gió hun hút về mùa đông và nóng hầm hập vào mùa hè, nó ngồi bó gối thu lu, tận hưởng cảm giác gần gũi quen thuộc. Bên cạnh, một cái chậu nhỏ đang hứng những hạt nước mưa rơi lộp độp. Nó nhẹ nhàng mở PC, nghe Bức Tường hát. Chẳng

hiểu các rock fans khác thế nào, với nó, trong những thanh âm ồn ào nhức đầu đấy, nó tìm thấy sự bình yên.

Chợt nhớ đến cô bạn hay lo, nó nhấc điện thoại.

- Mít à? Tôi đây. Tôi về nhà ngon lành roài.

- Hix, bà làm tôi lo gần chết đấy.

- Xin lỗi nhé, Mít. Tôi đền sau. Nhưng biết không, giờ tôi ổn lắm lắm. Không vác cái mặt bí xị như hồi nãy đâu!

- Hử? Mưa làm cái đầu 40 độ của bà hạ nhiệt à? Hay... haha, có quả sét nào đánh trúng đầu nên được tẩy não ư?

- Hm... có lẽ tôi giống như cây vậy. Được mưa tưới thì lớn lên!

Một khoảng lặng - đủ nghe giọng Trần Lập thật ấm:

Có bước

chân đường

xa đó.

Có bước

chân trở về.

Để hôm qua

trôi xa trôi xa...

Mít thì thào đầy nghiêm trọng:

- Nói đi, không phải chỉ là bà đã về nhà, mà con người bình thường của bà cũng quay về rồi, đúng không?

Nó cười phá lên làm Mít cũng bật cười theo. Thế là đủ. Nó không cần trả lời câu hỏi của Mít nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#h2t