Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Ngày đầu tiên của năm mới, biệt thự Vương gia sáng đèn từ trong ra ngoài, xác pháo từ trận pháo hoa đốt đêm qua chưa kịp dọn sạch, bị gió thổi bay lên, trong sân vẫn thoang thoảng mùi thuốc pháo. Vương Ngữ Cương cau này:

"Nào, đi lối này, cẩn thận khó thở."

Lâm Chính Đình nghiêng người chắn gió cho Vương Ngữ Cương, động tác vừa ga lăng vừa dịu dàng, mặc dù Vương Ngữ Cương biết khi ở trước mặt cha mẹ, Lâm Chính Đình rất chu đáo, nhưng vẫn là bị bộ dáng này làm xiêu lòng, cô lập tức nở nụ cười tươi, nhẹ nhàng vuốt phẳng cổ áo cho chồng, gật đầu tỏ vẻ hài lòng.

Ba mươi chín tuổi là độ tuổi sung mãn nhất của đàn ông, ngoại hình Lâm Chính Đình vốn đã nổi bật, phong thái được dưỡng theo năm tháng khiến hắn ngày càng trẻ ra, đến lúc này, Vương Ngữ Cương vẫn cho rằng lựa chọn ban đầu của mình là đúng.

"Sau này hãy nói chuyện với bố em," Vương Ngữ Cương bĩu môi nhắc nhở chồng, "Ba vẫn còn tức giận, em đã giúp anh nói đỡ mấy lần rồi."

Lâm Chính Đình âu yếm nắm tay Vương Ngữ Cương, "Đều nghe theo em."

Vương Nhất Bác đi theo ba mẹ, đã quen với sự thể hiện tình cảm ân ái giữa hai người, nhìn thấy xác pháo xanh đỏ trên mặt đất, lập tức nhặt lên chơi.

"Này, con đang làm gì vậy? Bẩn quá!"

Vương Ngữ Cương hét lên, lập tức hất xác pháo khỏi tay Vương Nhất Bác, một cái tát giòn tan đập vào mu bàn tay cậu bé, làn da non nớt của cậu lập tức ửng đỏ.

Vương Nhất Bác mím môi, nước mắt trào ra, nhìn thấy bóng người đang đứng đợi ở cửa nhà, liền kêu lên: "Bà nội."

Lưu Tư Bồi ôm đứa cháu trai đang lao vào lòng mình, thương xót chạm vào tay Vương Nhất Bác: "Đau không?"

"Đau quá, bà nội ơi." Vương Nhất Bác ôm Lưu Tư Bồi, khóc đến đỏ mắt.

"Hôm nay là Tết Nguyên Đán, con làm sao lại dạy dỗ con mình thành thế này, còn dùng tay nữa?" Lưu Tư Bồi cực kỳ bất mãn, nhìn về phía Vương Ngữ Cương khẽ trách: "Lúc con còn nhỏ, mẹ có bao giờ động một ngón tay đến con không?"

"Không phải là nó nhặt rác trên đất sao? Cái đó dơ quá." Vương Ngữ Cương cảm thấy mình không sai.

"Trẻ con đứa nào cũng thích những thứ màu sắc sặc sỡ, sao con không nói với nó đàng hoàng? Lớn rồi mà chẳng có phong thái làm mẹ chút nào!" Bà vừa nói vừa ôm Vương Nhất Bác dỗ dành, "Bảo bối, đừng khóc nữa, bà ngoại yêu con nhất."

Vương Ngữ Cương không vui, sắc mặt trầm xuống không nói nữa, Lâm Chính Đình chào hỏi Lưu Tư Bồi: "Mẹ, năm mới vui vẻ!"

Lưu Tư Bồi nhàn nhạt liếc nhìn hắn một cái, mặt không biểu tình nói: "Vào đi, ba các con chờ đã lâu."

Vương gia thịnh vượng, Vương Ngữ Cương là con út, trên cô còn hai người anh, đều đã lập gia đình và có sự nghiệp riêng, lúc này trong nhà có rất đông người, gia chủ Vương gia Vương Khải ngồi ở ghế gia chủ trong phòng khách, bên cạnh ông là hai đứa cháu đang vây quanh, không khí gia đình rất đầm ấm.

"Ba, chúc mừng năm mới!" Vương Ngữ Cương chạy đến cạnh ông, nắm cánh tay ông lắc lắc, bộ dáng thật giống đang làm nũng, "Ngày đầu năm con chúc ba năm mới vui vẻ, hồng bao của con đâu?"

"Đã làm mẹ rồi còn đòi ba tiền mừng tuổi?" Vương Khải mỉm cười xoa đầu con gái, "Cháu ngoại của ta đâu?"

"Sao ba không nhớ con gái mà chỉ nhớ cháu ngoại vậy?" Vương Ngữ Cương nửa cười nửa đùa, "Con sẽ buồn lắm đấy."

"Ngữ Cương thật sự vẫn chưa lớn, em thật may mắn đó!" Chị dâu hai của Vương Ngữ Cương mỉm cười, nhưng lời nói lại không mấy dễ chịu, "Con trai cũng đã mười tuổi, sao vẫn còn trẻ con như vậy chứ?"

Cô vừa nói xong, tiếng cười trong phòng khách dường như im bặt trong chốc lát, Vương Vũ Hiệp trừng mắt nhìn vợ, vội vàng cười hoà giải, sau đó gọi Vương Nhất Bác đến gần, "Lại đây, bác cho con tiền may mắn."

Trẻ nhỏ cảm xúc dễ đến dễ đi, nước mắt của Vương Nhất Bác đã biến thành tiếng cười, tiểu Điềm Điềm chạy đến bên cạnh Vương Vũ Hiệp ngoan ngoãn nắm tay hắn, "Chúc bác năm mới vui vẻ ạ!"

"Lại đây bác cũng có!" Vương Ngọc Phong ra hiệu cho vợ lấy ra một hồng bao đặt vào tay cháu trai nhỏ, "Chúc mừng Nhất Bác nhà chúng ta đã lớn thêm một tuổi nhé!"

"Chúc bác năm mới vui vẻ ạ!"

Không khí rất nhanh trở lại náo nhiệt, hai đứa trẻ lớn nhà họ Vương đang tranh nhau tiền lì xì, trong phòng khách tràn ngập tiếng cười nói.

Lâm Chính Đình không ngồi, giống như là một người trong suốt, chỉ cười mà không lên tiếng, ngay cả Vương Ngữ Cương cũng chỉ bận rộn nói cười cùng ba mẹ mà nhất thời quên mất chồng mình.

"Chúc bố năm mới vui vẻ!" Lâm Chính Đình vui vẻ trò chuyện với Vương Khải, cười vui vẻ đến mức không giống như bị thờ ơ, "Con mang cho bố một ít Kim Tuấn My, con biết bố là chuyên gia, lát nữa bố nếm thử xem ạ."

Vương Khải cuối cùng cũng cho Lâm Chính Đình một cái liếc mắt, trịnh thượng đáp lại, sau đó đưa cho Vương Nhất Bác một hồng bao, "Đến thư phòng cùng tôi, anh cả cũng đi cùng đi."

Chị dâu Vương vẫn đang cười vui vẻ, nghe thấy bố chồng chỉ gọi con trai cả mà không gọi chồng mình sắc mặt đột nhiên thay đổi, lập tức trợn mắt nhìn Vương Vũ Hiệp. Hai vợ chồng không ngừng làm ra mấy động tác nhỏ, chị dâu cả không khỏi nhíu mày.

Vương Ngữ Cương không biết gì, thậm chí còn làm động tác cổ vũ Lâm Chính Đình, ôm Vương Nhất Bác đi qua làm nũng với mẹ Vương, vừa rồi sao cô có thể cảm thấy chán nản cơ chứ?

Vương Vũ Hiệp không thể ở trong phòng toàn phụ nữ và trẻ em, lại không thể theo bọn họ đến thư phòng, đành tìm cớ ra ban công hút thuốc. Khi con trai thứ hai ra khỏi phòng khách, Lưu Tư Bồi bắt đầu mắng Vương Ngữ Cương, "Con là cái đồ vô tâm."

Vương Ngữ Cương che cái trán vừa bị đánh, 'Sao mẹ lại mắng con?"

"Nếu mẹ không đánh tỉnh con, người nhà này họ gì con cũng sớm không còn biết." Lưu Tư Bồi đau lòng ôm lấy cháu trai, "Dù sao Tiểu Nhất Bác của chúng ta cũng là đáng thương nhất."

"Em dâu, em thật rỗi việc, sao lại đồng ý với em rể nhận đứa trẻ đó về?" Chị dâu cả Vương cũng hùa theo.

Chị dâu hai Vương mở to mắt nói, "Chuyện này chúng ta cũng không thể can thiệp được, em rể đã từng kết hôn và có một đứa con, ngay từ đầu chúng ta đã biết, Ngọc Cương thích em ấy, chúng ta không thể ngăn cản được."

Lưu Tư Bồi thở dài, bà muốn dạy cho con gái dâu một bài học nhưng không được, chỉ có thể lắc đầu.

Khi Vương Ngữ Cương và Lâm Chính Đình yêu nhau, cô thậm chí còn chưa tốt nghiệp đại học, trong nhà cũng không có ai đồng ý, nhưng cô dường như mất trí, nói sẽ không kết hôn với ai khác ngoài Lâm Chính Đình, thậm chí còn lớn gan mang thai trước khi cưới, Vương gia không còn cách nào khác, đương nhiên biết Lâm Chính Đình không thật lòng với con gái mình, nhưng ông chỉ có thể nín nhịn vội vàng gả con gái đi.

Vương Ngữ Cương là tiểu thư lá ngọc cành vàng, cơ bản không thể sống vất vả được, Vương gia không thể nhìn cảnh con gái mình sau khi gả đi sống cảnh bần hàn, đương nhiên chỉ có thể toàn tâm toàn ý nâng đỡ Lâm Chính Đình, thậm chí còn chuyển hai hợp đồng kinh doanh từ sản nghiệp của gia đình sang cho con rể để không bị quá mất mặt.

Hai năm qua, Lâm Chính Đình cũng có thể xem là thông minh và biết cách làm ăn, đối với Vương Ngữ Cương cũng đủ chiều chuộng, và vì Vương Nhất Bác, Lưu Tư Bồi cuối cùng cũng thay đổi cái nhìn về con rể, sau đó thì bà nhận được điện thoại của con gái khóc lóc nói rằng Lâm Chính Đình muốn đưa con trai của vợ cũ về nhà.

"Làm mẹ kế dễ dàng thế à? Mẹ đã nói con buông tay đi, buông tay đi, con thì hay rồi, vừa mới quay đầu liền quên sạch, cuối cùng, hậu quả đều là con gánh hết." Nghĩ đến đây, lòng Lưu Tư Bồi lại đau nhói, "Dù sao nó cũng là con ruột của Lâm Chính Đình, nó thực sự có thể không quan tâm hay sao?"

Vương Ngữ Cương không kiên nhẫn nghe mẹ giảng giải, bịt tai ngã người xuống ghế sofa, "Được rồi, được rồi, con cầu xin mẹ, mẹ đừng cằn nhằn con nữa, con cũng không thể làm gì khác được."

"Ngữ Cương, mọi người đều là vì lợi ích của em. Làm vợ hai cũng không sao nhưng..."

"Im miệng!" Lưu Tư Bồi lạnh giọng ngắt lời con dâu, "Hãy lo cho chồng con ấy, không cần lo cho người khác."

Chị dâu hai cảm thấy uỷ khuất, liền đi tìm Vương Vũ Hiệp.

Vương Ngữ Cương nắm tay Lưu Tư Bồi, lắc lắc: "Mẹ, chuyện này cũng đã xảy ra rồi, mẹ nhất định phải giúp con."

"Mẹ đã khi nào không giúp con?" Lưu Tư Bồi bất đắc dĩ, "Sao số con lại vất vả như thế chứ!"

Vương Nhất Bác không hiểu người lớn đang nói chuyện gì, cậu nghịch hồng bao trong tay, nhìn thế nào cũng cảm thấy chơi không vui bằng ô tô nhỏ. Hai anh họ đều hơn cậu mấy tuổi, cũng không sẵn lòng thảo luận với cậu chủ đề "con vợ cả", Vương Nhất Bác nhìn trái nhìn phải, thấy không ai để ý đến mình, tâm trạng cậu bé suy sụp, chỉ mong được về nhà.

Trước kia khi sống cùng ông bà, lịch sinh hoạt một ngày của Tiêu Chiến giống như của người lớn tuổi, cậu thức dậy rất sớm vào buổi sáng. Lúc nghe thấy tiếng động ồn ào bên ngoài, câụ đại khái đã đoán ra gia đình ba người Lâm Chính Đình sắp ra ngoài đi chúc Tết, nghĩ nghĩ một lát, cậu liền co người chui lại vào chăn, mãi đến khi bên ngoài yên tĩnh mới xuống giường, tắm rửa rồi ra ngoài.

Dì Trần cũng không có nhà nhưng vẫn chuẩn bị đồ ăn sáng trong bếp cho Tiêu Chiến. Ngược lại, Tiêu Chiến có một cảm giác thoải mái, cậu không cảm thấy việc bị bỏ lại nhà một mình vào ngày đầu năm mới là chuyện lớn gì, ăn xong, cậu ngồi ngây người trong phòng bếp một lúc mới mạnh dạn đi dạo quanh nhà.

Sau khi được Lâm Chính Đình đón về nhà vào ngày hôm qua, Tiêu Chiến chưa có thời gian quan sát kỹ, cậu chỉ nhớ bên ngoài nhà có một khoảng sân và ngôi nhà có hai tầng, gia đình Lâm Chính Đình ở tầng trên, sắp xếp cho cậu một phòng ở tầng dưới.

Điều này không có gì sai, Tiêu Chiến hoàn toàn không muốn tiếp xúc nhiều hơn với gia đình này, mỗi lần nhìn thấy Lâm Chính Đình và Vương Ngữ Cương, mắt cậu lại thấy cay, hình ảnh mẹ nằm trên giường bệnh trước khi chết cứ hiện lên trong đầu cậu.

Nhưng Tiêu Chiến không có lựa chọn nào khác cậu ghét ba mình nhưng lại buộc phải dựa vào ba, cậu mơ thấy mẹ đánh thức cậu vào ban đêm, cậu khóc ra nước mắt, cậu muốn quay về với mẹ.

Ông bà ngoại sức khoẻ yếu, tình trạng của họ trở nên khó khăn hơn sau khi con gái duy nhất của họ qua đời vì bạo bệnh, nên họ buộc phải để Tiêu Chiến đi cùng Lâm Chính Đình. Trước khi đi, ông bà nhiều lần nhắc nhở cậu phải ngoan ngoãn, kính trọng Lâm Chính Đình và Vương Ngữ Cương, hãy là một đứa trẻ ngoan. Cho dù đôi vợ chồng già có căm ghét Lâm Chính Đình đến mức nào vì đã bỏ rơi con gái và cháu ngoại họ, họ vẫn không muốn đứa cháu duy nhất của mình lớn lên trong hận thù.

Tiêu Chiến đi vào phòng khách, nghĩ đến ông bà, tay cầm điện thoại hồi lâu cuối cùng bấm một dãy số quen thuộc.

"Bà ơi, là con đây!"

Đầu bên kia điện thoại vang lên tiếng reo ngạc nhiên của bà ngoại, bà gọi ông ngoại đến cùng nghe, Tiêu Chiến cuối cùng cũng nở một nụ cười thơ trẻ, cầm điện thoại giải thích từng chút về tình hình của bản thân:

"Con đang ở trong nhà, bọn họ đi ra ngoài rồi ạ, con ở một mình tốt lắm, bọn họ cũng không để ý nếu con ở một mình trong phòng."

Bà ngoại nghe xong im lặng một lúc: "Chiến Chiến, con phải hoà thuận với ba nhé!"

Tiêu Chiến dùng ngón tay xoắn lấy dây điện thoại, không trả lời.

"Bà ngoại biết con là đứa trẻ ngoan, con nhớ mẹ, nhưng ông bà không có năng lực, không bảo vệ được mẹ con cũng không bảo vệ được con. Những chuyện này đều là chuyện của người lớn, không liên quan tới con, con phải hoà thuận với ba con, còn dì Vương kia... nếu hoà hợp được thì tốt, con sẽ lớn lên trong bình an, con hiểu không?"

Tiêu Chiến lau mắt nói: 'Bà ngoại, con biết rồi ạ!"

"Biết rồi thì tốt." Bà ngoại vui vẻ thở dài, 'Chiến Chiến là cậu bé ngoan, hiểu chuyện nhất."

Sau khi cúp điện thoại, Tiêu Chiến cảm thấy trong lòng bức bối, khó chịu, nên mở cửa chạy ra ngoài mà không mặc áo khoác.

Đang là ngày đầu năm, nhà nào cũng đi thăm hỏi họ hàng hoặc bạn bè, bên trái hàng rào có một gia đình đang nói cười không ngớt, trong khoảng sân nhỏ bài trí giống nhau có mấy đứa trẻ đang chơi trốn tìm; Căn nhà đối diện thì không có tiếng động, cửa ra vào cửa sổ đều đóng chặt, Tiêu Chiến rùng mình vì lạnh, cậu ngồi xổm xuống bậc thềm nhìn chằm chằm vào hoa cỏ trong sân.

Vương Ngữ Cương đặc biệt thuê người đến chăm sóc cây trong vườn, quanh năm có hoa nở theo mùa, hiện tại đang là mùa hoa mận, cho dù trong sân nhỏ không thể trồng được cả cây mận to, nhưng thợ làm vườn vẫn sắp xếp các chậu cây nhỏ một cách hài hoà và đẹp mắt. Một vài chậu lan nảy mầm từ giữa các kẽ lá, và có nhiều loại hoa khác, rực rỡ và đắt tiền.

Tiêu Chiến không phân biệt được giá trị của các loại hoa cỏ, cậu chỉ ngơ ngác ngồi đó nhìn, càng nhớ mẹ hơn.

Trước kia mẹ cậu trồng hoa hồng, hoa thuỷ tiên vàng, hoa nguyệt quế, thậm chí trồng cả hành tỏi trên ban công, cô thích làm việc cùng Tiêu Chiến, cùng cậu trang trí nhà cửa cho xanh mát. Những thứ đó mẹ đều mua ở chợ hoa và cây cảnh với giá rẻ, giá trị không đáng bao nhiêu, nhưng Tiêu Chiến cảm thấy cây của mẹ trồng rất đẹp.

Bà ngoại bảo cậu hãy sống hoà thuận cùng Lâm Chính Đình, đừng lúc nào cũng nhớ đến mẹ, nhưng Tiêu Chiến cảm thấy cậu không thể làm được. Cậu chưa bao giờ nói với ông bà ngoại rằng trong khoảng một năm mẹ bị bệnh, cậu đã được nghe rất nhiều câu chuyện về Lâm Chính Đình, Tiêu Chiến không hiểu được hết cảm xúc xúc động của mẹ, nhưng cậu cũng hiểu được rằng mẹ chưa bao giờ quên Lâm Chính Đình.

Mẹ luôn nói xin lỗi Tiêu Chiến, nhưng cô thường nhìn thấy một người khác thông qua Tiêu Chiến, rồi khóc và ôm cậu, yêu cầu cậu khắc ghi những câu chuyện này. Tiêu Chiến nghe nhiều đến mức gần như có thể đọc thuộc trong đầu, những câu chuyện dần gắn kết với nhau khi cậu lớn lên, và khoảnh khắc cậu gặp Lâm Chính Đình, mọi chuyện đột nhiên trở nên rõ ràng hơn rất nhiều.

Tiêu Chiến bé bỏng hình thành trong đầu mình một khái niệm, đó là sự tồn tại của cậu đối với Lâm Chính Đình là mang ý nghĩa quá khứ, là quá khứ mà hắn đã cố gắng xoá bỏ nhưng không thể. Tiêu Chiến muốn người đã bỏ rơi mẹ con mình không được hoàn toàn quên mẹ, cậu muốn Lâm Chính Đình phải nhớ đến mẹ mãi mãi.

Vì thế, cho dù có bất mãn, Tiêu Chiến vẫn sẽ gọi Lâm Chính Đình là ba trước mặt Vương Ngữ Cương, chỉ cần họ không vui, Tiêu Chiến cảm thấy mình vẫn chưa quên lời mẹ nói.

"Anh làm nát hoa hoa rồi kìa!"

Tiêu Chiến giật mình, ngã xuống bậc thềm. Cậu vô thức dẫm nát mấy ngọn cỏ dưới chân, thậm chí còn có nước xanh rỉ ra, khiến chúng nhìn có chút tang thương.

Vương Nhất Bác phồng mặt, tức giận hỏi: "Sao anh lại dẫm lên hoa?"

Tiêu Chiến cảm thấy áy náy: "Tôi không cố ý."

"Ồ." Không ngờ Vương Nhất Bác lập tức tiếp nhận lời giải thích của Tiêu Chiến, cậu bé tò mò hỏi: "Vậy anh ở đây chơi trò gì?"

Tiêu Chiến ngẩng đầu không nhìn thấy Lâm Chính Đình hay Vương Ngữ Cương đâu cả, "Sao cậu lại ở đây một mình? Ba mẹ cậu đâu?"

Vương Nhất Bác giơ ngón tay út ngắn ngủn chỉ ra ngoài sân: 'Dì Trần đến đón em, bố mẹ em không biết tại sao lại đến đó!"

Dì Trần tiễn tài xế đi, xách túi đồ ăn vào trong nhà, thấy hai đứa trẻ ở cùng nhau, liền mỉm cười nói:

"Tốt quá, hai đứa có thể chơi cùng nhau, để dì rảnh tay làm cơm."

Đây là truyền thống hàng năm của Vương gia, khi Tết đến, Vương Ngữ Cương sẽ đưa Vương phu nhân đi mua sắm, Lâm Chính Đình ở lại nghe bố vợ thuyết giảng. Vương Nhất Bác bị bỏ lại không có ai quan tâm, nên việc đơn giản nhất chính là giao cậu cho bảo mẫu. Vương Nhất Bác càng lớn càng khó chăm sóc, dì Trần cuối cùng hôm nay cũng được rảnh tay.

Còn gì tuyệt vời hơn khi được chơi cùng anh em mình? Dì Trần cười nói với Tiêu Chiến: "Con đưa em đi chơi một lát nhé! Dì phải làm cơm. Nếu có chuyện gì thì cứ gọi dì."

Tiêu Chiến chưa kịp từ chối thì Vương Nhất Bác đã hét lên phấn khích "Được ạ!", rồi kéo anh trai hỏi "Anh chơi gì vậy, em cũng muốn chơi."

"Không có gì để chơi đâu." Tiêu Chiến vùng ra khỏi tay cậu bé, "Đừng kéo tôi."

"Em muốn chơi đồ chơi, anh đi chơi cùng em nhé!" Vương Nhất Bác hoàn toàn không hiều sự cự tuyệt của Tiêu Chiến, dùng hết sức kéo Tiêu Chiến từ bậc thềm đứng dậy, khuôn mặt nhỏ ửng lên một màu hồng đậm.

"Đừng kéo tôi nữa!" Tiêu Chiến thực sự không muốn làm bảo mẫu cho đứa trẻ này, nhưng Vương Nhất Bác ôm chặt tay cậu, Tiêu Chiến sợ nếu mình đẩy ra, đứa trẻ sẽ ngã xuống đất rồi khóc lóc, nên đành bất đắc dĩ để cậu bé kéo đi, qua phòng khách lên tầng hai.

"Trong phòng em có rất nhiều đồ chơi." Vương Nhất Bác vui mừng, cậu rất ít khi có bạn đến chơi, liều mạng kéo Tiêu Chiến về phòng mình.

Tiêu Chiến lần đầu tiên lên tầng hai, vốn nghĩ rằng phòng của Vương Nhất Bác sẽ tốt hơn phòng của mình rất nhiều nhưng khi mở cửa ra, cậu vẫn bị sốc.

Trong phòng chất đầy đồ chơi, tủ đối diện giường ngủ chất đầy ô tô, trên bàn còn có một chiếc máy tính. Tiêu Chiến đã nhìn thấy máy tính ở trường và ở nhà các bạn cùng lớp, nhưng gia đình cậu không đủ khả năng mua những thiết bị đắt tiền như vậy nên cậu chỉ có cơ hội sử dụng chúng ở trong trường học.

Vương Nhất Bác nói đưa Tiêu Chiến đi chơi, vừa vào phòng sự chú ý liền bị chiếc xe trên thảm thu hút, cậu không ngừng hô vang mấy từ tượng thanh "wow, wah, wah, wow, wow, wah, wah, wah, wah, wah, wah, wah, wah, wah,..." và vui vẻ chơi một mình. Tiêu Chiến đứng cạnh tủ, từ dãy xe ô tô rực rỡ màu sắc nhìn đến mấy khung ảnh bên cạnh.

Hầu hết trong số đó là khung ảnh chụp gia đình ba người, ngoài ra còn một ít là ảnh riêng của Vương Nhất Bác, trông giống như những bức ảnh được chụp đặc biệt trong studio. Chỉ có một bức ảnh ghi ngày tháng ở góc dưới bên phải, là ảnh chụp khi Lâm Chính Đình và Vương Ngữ Cương đưa Vương Nhất Bác đi du lịch.

Tiêu Chiến nhìn chằm chằm vào dãy số "1999.12.31" trên bức ảnh, không để ý Vương Nhất Bác đang lại gần mình, chỉ vào bức ảnh hưng phấn hét to: 'Em biết chỗ này, đây là Vạn Lý Trường Thành."

"Tránh ra!" Tiêu Chiến hung hăng đẩy Vương Nhất Bác, cậu cầm khung ảnh, cảm giác như thế giới đang quay cuồng, đầu óc choáng váng.

Vương Nhất Bác bật khóc.

Tbc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro