Chương 25

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


7h30 sáng, toà nhà văn phòng vẫn còn rất ít người, ngoài nhân viên bảo vệ và nhân viên dọn vệ sinh thì ở mỗi tầng chỉ còn lại một vài nhân viên thức đêm tăng ca, dưới mi mắt bọn họ là quầng thâm không cách nào che giấu, ai nấy đều ngáp dài, ngái ngủ dọn dẹp bàn làm việc, chuẩn bị về nhà ngủ một giấc ngắn trước khi quay trở lại làm việc, bầu không khí khắp nơi đều yên ắng.

Công việc ngày hôm qua vẫn còn một số khâu chưa hoàn thiện, trợ lý của Vương Nhất Bác mang theo bữa sáng đến công ty làm việc sớm, dọc đường chào hỏi mấy đồng nghiệp giờ này mới tan làm, hai bên nhìn nhau không biết là đang thông cảm cho người kia hay là cảm thương cho chính mình.

Gần đây, toàn bộ công ty đều nghe tin đại hội cổ đông sắp tới sẽ có những điều chỉnh quan trọng, những nhân viên quèn thì không có tư cách nhận cổ phần, nhưng nếu lãnh đạo trực tiếp được tham gia đại hội cổ đông thì những nhân viên cấp dưới đương nhiên cũng sẽ có chút lợi ích, cho nên trong khoảng thời gian này, bốn chữ "Kim Thành Viên" gần như trở thành một từ nhạy cảm, mọi người đều dồn sức tập trung cho nó, khiến hiệu quả công việc cũng tăng lên đáng kể. Nghĩ tới đây, tâm trạng của trợ lý cân bằng hơn nhiều.

Ai cũng biêt,s Vương Nhất Bác cho dù không tham gia đại hội cổ đông thì cậu chắc chắn vẫn được thăng chức, trợ lý như cậu cũng được ké theo nước dâng thuyền lên, không cần phải lo lắng về tương lai.

Những ngày này, ngoài việc bận rộn với dự án Kim Thành Viên, .....

Hôm nay đến sớm, xung quanh hiếm khi yên tĩnh như vạy, trợ lý máy tính, tựa lưng vào ghế, uống một ngụm cà phê ttrong hộp giấy màu nâu, khoanh chân thưởng thức bữa sáng.

Văn phòng Vương Nhất Bác ở đối diện vẫn còn trống, xung quanh đồng nghiệp cũng chưa có ai đến, trợ lý vui mừng đến mức còn ngâm nga một bài hát.

"Gì thế?"

Một giọng nói quen thuộc đột nhiên vang lên từ phía sau, cả người trợ lý giật nảy lên, suýt nữa ném cà phê đi.

" Tiểu Vương tổng!" Cậu theo phản xạ đứng dậy, "Sao anh đến sớm thế?"

Vương Nhất Bác cả đêm không ngủ, giọng khàn khàn, liếc nhìn màn hình máy tính của trợ lý, hỏi ngược lại: "Tăng ca à?"

"Vâng chiều hôm qua tôi có cuộc họp, còn một số việc chưa hoàn thành, muốn làm bù càng sớm càng tốt."

Trợ lý nhận thấy Vương Nhất Bác có chút mệt mỏi, ngập ngừng hỏi: "Chuyến bay hôm qua anh yêu cầu thông tin ấy, anh có đón được người không?"

Vương Nhất Bác không trả lời, liếc nhìn trợ lý. Trợ lý lập tức làm động tác kéo khoá miệng, nói: "Tôi lấy cho anh một cốc cà phê nhé."

"Đừng thêm đường." Vương Nhất Bác nói rồi đi đến phòng làm việc của mình, không quên lấy chiếc burger trên bàn trợ lý.

Ba phút sau, trợ lý mang cà phê quay lại chỉ biết tiếc nuối nhìn bữa sáng của mình bị sếp cướp mất, trong lòng than thở nhưng bên ngoài vẫn tươi cười.

"Vậy nếu không còn việc gì nữa thì tôi đi làm việc đây."

"Đợi chút." Vương Nhất Bác đẩy bữa sáng sang một bên, "Tôi vừa gửi cho anh một địa chỉ trên WeChat, anh sắp xếp tài xế đến tận nhà đón anh ấy."

"Vâng, khi nào cần ạ?"

Vương Nhất Bác xoay cốc cà phê trong tay, trầm mặc một lát mới nói: "Bây giờ luôn đi."

"Được, tôi sẽ thu xếp ngay." Trợ lý nói xong, tiếc nuối liếc nhìn chiếc bánh burger trên bàn rồi mới quay người ra ngoài.

"Đợi chút." Vương Nhất Bác gọi trợ lý, ném bữa sáng lại cho cậu: "Trả cho cậu."

"Hả?" Trợ lý tưởng rằng vừa rồi Vương Nhất Bác bắt gặp mình nhìn lén, vô cùng xấu hổ: "Không sao, Vương tiên sinh, anh ăn đi, tôi đi mua cái khác."

"Không cần," Vương Nhất Bác lắc đầu, "Tôi không muốn ăn, cậu đi làm việc của mình đi."

Vương Nhất Bác khi nói chuyện chưa bao giờ khách khí, trợ lý biết bây giờ khuyên cậu mấy câu đại loại như "không ăn sáng không tốt cho sức khỏe" sẽ chỉ khiến người

cậu bực bội, nên cầm theo chiếc burger suýt thất lạc nhanh chóng ra ngoài sắp xếp xe và tài xế.

Sau khi gọi điện xong, trợ lý ngẩng đầu thấy Vương Nhất Bác đang ở trong văn phòng cách đó không xa, xoay ghế về phía cửa sổ kính suốt từ trần đến sàn trong phòng, khoanh tay lại, giống như vô cùng mệt mỏi rồi nhắm mắt lại.

Tiêu Chiến tỉnh dậy rất sớm. Anh suốt đêm mộng mị hỗn loạn, lúc tỉnh dậy đầu đau như búa bổ, ngơ ngác dựa trên giường hồi lâu mới thay quần áo ra khỏi phòng.

Tối qua bận cãi nhau với Vương Nhất Bác, không có thời gian xem xét kỹ hơn, lúc này đi một vòng quanh nhà Tiêu Chiến mới nhận ra biệt thự tuy rất sạch sẽ nhưng lại có vẻ hoang vắng. Phòng ốc trống không, tủ lạnh trong bếp cũng trống rỗng, hiển nhiên đã lâu không có người sống ở đây. Anh đi vòng quanh tầng một và dừng lại ở chân cầu thang một lúc lâu, nhưng vẫn không đi lên.

Trước kia khi còn sống ở đây, Tiêu Chiến rất ít khi đặt chân lên tầng hai. Đó là phòng ngủ của vợ chồng Lâm Chính Đình và phòng Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến theo bản năng tách mình ra khỏi bọn họ, cho dù thỉnh thoảng lên tầng giúp Vương Nhất Bác làm bài tập, lúc đi qua hành lang anh vẫn sẽ luôn đi thẳng không nhìn xung quanh.

Tiêu Chiến xoa xoa tay vịn cầu thang, phát hiện trên hình chạm khắc có vết nứt quen thuộc, anh ngơ ngác nhìn hồi lâu, cuối cùng hạ tay xuống, quay trở lại phòng khách.

Tiêu Chiến vốn không có ý định quay lại thành phố này, anh chỉ muốn đến đây thăm ông bà nội đã nhiều năm từ khi anh sang London, và lặng lẽ nhìn Vương Nhất Bác từ xa nếu có cơ hội, nhưng bây giờ mọi kế hoạch của anh đều bị đổ vỡ, và anh không còn lựa chọn nào khác ngoài ở lại trong ngôi nhà này và thay đổi kế hoạch.

Lời Vương Nhất Bác nói tối qua khiến Tiêu Chiến cảm thấy nhức nhối. Bà và ông ngoại ngày càng già đi, bệnh Alzheimer của ông ngoại ngày càng nghiêm trọng, trong rất nhiều cuộc gọi video ông đã không thể nhớ ra được Tiêu Chiến là ai nữa. Bà ngoại bận chăm sóc ông, bà cũng đã già đi rất nhiều, bà sẽ không chịu được thêm bất cứ sự kích thích nào dù là nhỏ nhất.

Tiêu Chiến cân nhắc hồi lâu, cuối cùng quyết định trước tiên sẽ phải chuyển ông bà ngoại đến nơi khác. Anh nhìn ra ngoài cửa sổ, vệ sĩ vẫn canh giữ ngoài sân, đứng bất động giữa thời tiết mùa hè oi bức.

Ngôi nhà chỉ có một cửa trước, không có cách nào vượt qua được các vệ sĩ trừ khi trèo qua cửa sổ. Tiêu Chiến chưa có ý định xung đột trực tiếp với họ nên anh gọi điện nhờ bạn học cũ giúp mình tìm một viện dưỡng lão mới.

Dù đã rời khỏi thành phố này nhiều năm nhưng Tiêu Chiến vẫn giữ liên lạc với bạn học cũ, vừa nghe Tiêu Chiến nhờ giúp, họ lập tức sắp xếp giúp anh.

"Không thành vấn đề, cậu đang ở nước ngoài không tiện, tôi sẽ đón hai lão nhân gia gúp cậu." Bạn cùng lớp tưởng Tiêu Chiến vẫn đang ở London nên đồng ý, "Hiếm khi cậu mới nhờ tôi một chuyện, tôi nhất định phải giúp chứ, hôm nay tôi sẽ giải quyết luôn."

"Cám ơn." Tiêu Chiến không giải thích nhiều, "Tôi sẽ nói với ông bà trước, cậu không cần phải tiết kiệm tiền cho tôi, cứ giúp tôi chọn phòng tốt nhất là được."

"Được rồi, khi về Trung Quốc mời tôi một bữa nhé." Bạn cùng học sốt ruột nói, "Vậy thì cúp máy đi, tôi sẽ giải quyết xong sớm thôi, chắc mất một hai ngày để xử lý thủ tục."

Tiêu Chiến lúc này mới thở phào nhẹ nhõm đặt điện thoại xuống. Anh không biết những lời Vương Nhất Bác nói tối qua có phải là để cố ý chọc giận anh hay không, nhưng anh vẫn đã thu xếp trước, anh có thể tự mình trả nợ Vương Nhất Bác, nhưng đừng làm liên luỵ tới ông bà.

Sau khi sắp xếp lại suy nghĩ trong đầu, Tiêu Chiến mới nhận ra là anh đói. Trong tủ lạnh chẳng có gì ngoài hai chai nước khoáng, Tiêu Chiến bất lực, đang định thương lượng với vệ sĩ ngoài cửa thì nghe thấy tiếng động ở ngoài sân, giống như có một chiếc ô tô đang dừng ngoài cổng.

Tiêu Chiến vô thức nắm chặt chai nước khoáng trong tay. Anh đứng ở bàn ăn, đang bối rối không biết làm thế nào để hòa hợp với Vương Nhất Bác, chưa kịp nghĩ ra thì cửa nhà đã mở ra.

Dì Trần nhìn thấy Tiêu Chiến sửng sốt hồi lâu, nhìn từ trên xuống rất lâu, sau đó vẻ bối rối trong mắt chuyển thành kinh ngạc.

"Chiến Chiến, con đã về rồi!" Dì Trần vui mừng đến mức lập tức đi tới nắm lấy tay Tiêu Chiến, "Con đã lớn thế này rồi ư, đã trưởng thành rồi, dì suýt không nhận ra con nữa!"

Tiêu Chiến ánh mắt có chút chua xót, "Dì Trần. Dì vẫn nhận ra con ạ?"

Dì Trần đã già đi rất nhiều, mái tóc đen ngày xưa của dì bây giờ đã điểm bạc, bàn tay ôm Tiêu Chiến không còn thanh tú như trước nữa, trên mu bàn tay thậm chí còn có những nếp nhăn và đồi mồi.

"Nhiều năm như vậy không gặp con, suýt chút nữa dì đã không nhận ra con đấy,"dì liên tục thở dài, kéo Tiêu Chiến ngồi xuống, "Thiếu gia mời dì đến mà không nói rõ ràng, dì thậm chí còn không mong chờ đó là con!"

Tiêu Chiến dừng một chút: "Hiện tại dì vẫn đang chăm sóc Nhất Bác ạ?"

Dì Trần thở dài, "Vợ chồng Lâm tiên sinh từ khi ly hôn cũng không thường xuyên sống ở đây, thiếu gia cũng đi học ở nơi khác. Vốn dĩ dì muốn nghỉ làm, nhưng không ngờ chỉ mấy tháng sau, thiếu gia lại đột ngột quay về. Dì không biết tại sao, thiếu gia nói cậu ấy không đi học và muốn dì ở lại.'

Tiêu Chiến bóp nát chai nước khoáng trong tay, "Dì Trần, dì nói vậy là sao ạ?"

"Con không biết đâu, thực ra dì cũng không biết rõ lắm." Dì Trần hiếm khi tìm được người có thể giải bày những chuyện này, "Lúc thiếu gia mới đi học, dì nhớ cậu ấy rất vui, rất hào hứng, cậu ấy còn đặc biệt gửi cho dì một số đặc sản, nhưng sau khi quay về, cậu ấy như trở thành một người khác, lúc đó dì cũng không dám nói chuyện với cậu ấy ".

"Em ấy bỏ học à?" Tiêu Chiến cảm giác như bị một ngụm cát nhét vào cổ họng, đau đớn không nói nên lời.

"Đúng vậy, lúc đó phu nhân muốn phát điên, thiếu gia không chịu được cô ấy ngày nào cũng cằn nhằn, nên chuyển từ Vương gia về đây, phu nhân còn đuổi theo mắng mỏ thiếu gia, nhưng bất kể là ai nói gì cậu ấy vẫn không chịu quay lại trường học."

Ánh mắt Tiêu Chiến mất đi tiêu điểm, ngơ ngác hồi lâu mới hỏi: "Vậy em ấy mấy năm nay làm gì?"

"Cậu ấy bắt đầu làm việc ở tập đoàn, dì nghe nói Chủ tịch Vương rất coi trọng thiếu gia, chắc chắn cậu ấy đã làm việc rất tốt," dì Trần thở dài, "Hai năm đầu tiên thực sự không dễ dàng, cậu ấy phải rất mạnh mẽ, ngày nào cũng thức khuya để học những điều cậu ấy không hiểu, dì già rồi nên thường dậy sớm, nhiều ngày thức dậy vẫn thấy đèn trong phòng cậu ấy còn sáng. Thiếu gia thực sự không biết coi trọng sức khoẻ, ỷ vào mình còn trẻ."

Tiêu Chiến bị tin tức này đánh cho mặt mày sây xẩm, hồi lâu không lên tiêngs, dì Trần cũng không nhận ra anh có gì khác thường, vui vẻ kéo anh lại nói tiếp,

"Mấy năm nay con đi đâu vậy? Vừa rồi dì còn suýt không nhận ra con! Bây giờ con quay về thật tốt, mọi chuyện đều đã là quá khứ, thật sự không dễ dàng đối với cả hai đứa con. Sau này, con hãy khuyên bảo thiếu gia nhiều hơn, đừng lúc nào cũng bỏ mặc bản thân."

Tiêu Chiến lắc đầu cười tự giễu: "Sao em ấy có thể nghe lời con chứ?"

"Thiếu gia từ nhỏ đã nghe lời con nhất!" TDì Trần kiên trì nói, "Dì nhìn hai đứa lớn lên, làm sao không biết chứ?"

Dì Trần nhớ tới chuyện Tiêu Chiến bỏ nhà đi, cảm thấy có lỗi với đứa trẻ đã trưởng thành trước mặt, "Dì Trần đã già, không biết nhiều về chuyện của người trẻ các con, nhưng Chiến Chiến, chúng ta hãy bỏ qua quá khứ đi, được không? Nhìn con bây giờ xem, đẹp trai thế này, có phải các cô gái bên ngoài xếp hàng xin làm quen không? Ở bên ngoài một mình sống rất khó khăn, con quay về là tốt rồi, dù có ổ vàng hay ổ bạc cũng không bằng cái ổ của con ở nhà. Con kể chuyện của con cho dì nghe đi."

Tiêu Chiến trong miệng tràn đầy cay đắng, chỉ có thể gượng cười trả lời dì Trần: "Dì bây giờ thế nào ạ?"

"Tôi sống khá tốt. Dì không ở đây nữa, chỉ đến đây dọn dẹp nhà cử và nấu cơm cho thiếu gia một tuần một lần thôi." dì Trần mỉm cười đáp lại, nhưng không khỏi cằn nhằn, "Nhắc đến thiếu gia, suốt ngày đi chơi với mấy cái người khôgn đứng đắn đó, lúc nghe cậu ấy nói muốn dì về nhà chăm sóc một người, dì còn tưởng là đến chăm cho một người nào trong đám bạn của cậu ấy, dì còn tức giận đến mức không muốn đến.

Tiêu Chiến nhạy bén nắm bắt được ẩn ý trong lời nói của dì Trần, vẻ mặt càng trở nên khó coi hơn trước: "Con còn tưởng rằng em ấy đang yêu đương."

"Nói đến chuyện này càng khiến dì tức giận hơn," dì Trần cau mày, "Thiếu gia có đối tượng nghiêm túc, bà nội cậu ấy thích cô nương đó đến mức công khai gán ghép hai người, nhưng thiếu gia thì một chút cũng không muốn, con nói xem, một cô nương ngoan ngoãn thì không thích, cứ thích giao du với đám bạn cả ngày chỉ thích uống rươụ."

"Dì Trần!" Tiêu Chiến đột nhiên ngắt lời dì Trần, giọng cố gắng tỏ ra bình thường, "Con đói quá, sáng nay con dậy chưa ăn gì, dì có mua đồ gì nấu ăn không ạ?"

"Ôi xem đầu óc của dì này, cứ mải nói chuyện với con mà quên mất chuyện quan trọng!" Dì Trần lập tức đứng dậy, xách túi để trên tủ ở huyền quan vào bếp, vội vnagf bắt tay vào việc, "Chiến Chiến, con cứ ngồi đi, bữa sáng sẵn sàng ngay đây!"

Đại khái là bởi vì xúc động mạnh, lại chưa ăn cơm, Tiêu Chiến vừa đứng dậy khỏi ghế sô pha, mắt đột nhiên tối sầm, suýt chút nữa ngã xuống đất. Dì Trần vẫn đang rửa rau trong bếp, Tiêu Chiến hít thở để bình tĩnh lại, khi cảm thấy xung quanh không còn quay tròn nữa, anh mới quay về phòng ngủ nằm lên giường.

Rõ ràng là vừa mới thức dậy cách đây không lâu nhưng Tiêu Chiến bây giờ cảm thấy rất mệt mỏi.

Dì Trần chuyển về biệt thự ở, ngày ba bữa chăm sóc Tiêu Chiến, ngoại trừ thỉnh thoảng thắc mắc tại sao trước cửa lại có hai vệ sĩ trông như không thể động vào, cuộc sống của dì và Tiêu Chiến rất vui vẻ.

Dì vốn đã nghỉ việc ở nhà, bình thường không có ai để trò chuyện, Tiêu Chiến lại là người giỏi giao tiếp, dì Trần luôn cảm thấy thương cảm vì hoàn cảnh đáng thương của anh, mấy năm nay vẫn áy náy trong lòng, cuối cùng gặp lại dược anh, nên mỗi ngày đều tìm đủ mọi cách nhét cho anh ăn, muốn vỗ béo anh.

Ngược lại, Tiêu Chiến lại không có cảm giác thèm ăn, luôn chỉ ăn được hai miếng là đặt đũa xuống, dì Trần vừalo lắng vừa cằn nhằn, nói rằng tính tình hai anh em giống nhau, đều không biết tự chăm sóc bản thân.

Tiêu Chiến lắng nghe tất cả những lời phê bình này, nhưng anh càng ngày càng lo lắng. Ông bà ngoại đã ổn định chỗ ở mới, nhưng Vương Nhất Bác vẫn chưa xuất hiện. Tiêu Chiến muốn đi ra ngoài nhưng hai vệ sĩ ở cửa luôn rất lịch sự ngăn cản anh ra ngoài, bất kể Tiêu Chiến nói gì cũng không lay chuyển được bọn họ.

Trước khi trở về Trung Quốc, Tiêu Chiến đã nghĩ đến chuyện bắt đầu lại công việc. Mấy năm nay anh gần như mất liên lạc với khách hàng trong nước, cũng ngại phiền Mắt Kính Đen, nếu muốn bắt đầu lại, anh phải hạ thấp giá trị bản thân xuống, tìm gặp những khách hàng tiềm năng, đàm phán công việc; nhưng hiện tại, anh chẳng thể làm được gì, chỉ lãng phí cả ngày trong căn biệt thự này.

Đúng là Vương Nhất Bác sẽ không để anh chết đói, nhưng Tiêu Chiến không thể cứ ngu ngốc chờ đợi như vậy, và bị hạn chế tự do thế này.

"Dì Trần," Tiêu Chiến rất hoang mang, thực sự không muốn ăn, hỏi bà, "Nhất Bác, có từng nhắc đến chuyện khi nào em ấy sẽ đến đây không ạ?"

Dì Trần lắc đầu, "Thiếu gia rất bận, cậu ấy thường ở công ty hoặc về thẳng căn hộ ở trung tâm thành phố. Hơn nữa, có gì mà cậu ấy phải nói với gì chứ? Con cứ trực tiếp hỏi cậu ấy xem."

Tiêu Chiến im lặng thở dài: "Bỏ đi vậy ạ."

"Nhưng Chiến Chiến này, nếu ở nhà chán quá thì con có thể ra ngoài đi dạo." Dì Trần không biết nội tình, cho rằng bảo vệ ngoài cửa chỉ là để đảm bảo an toàn cho Tiêu Chiến. "Nhiều năm con mới về, chắc hẳn cũng không quen thuộc nhiều nơi, ra ngoài đi dạo một chút cho quen a."

Tiêu Chiến chỉ có thể miễn cưỡng gật đầu trước nụ cười chân thành của dì Trần, "Chuyện này để sau hãy nói. Con vẫn chưa hồi phục sau jet lag, con muốn nghỉ ngơi thêm."

Dì Trần cũng không ép buộc, thấy Tiêu Chiến đã đứng dậy mà vẫn còn hơn một nửa đồ ăn trên bàn, dì lại bận rộn bận rộn chuẩn bị món ăn đêm cho anh.

Dự án Kim Thành Viên bận đến nỗi Vương Nhất Bác cuối cùng cũng có thể nghỉ ngơi một chút, buổi chiều cậu đến trường đua chạy hai vòng, và buổi tối đi xả tress cùng các tay đua trong đội.

Amy lần trước bị Vương Nhất Bác dọa sợ, cô lấy hết can đảm bước vào phòng bao riêng, nhưng hôm nay Vương Nhất Bác rõ ràng trên mặt đang cười, khiến cô càng sợ hãi hơn. Cô chỉ dám uống cạn ly rượu, rồi dựa vào Vương Nhất Bác, cũng không dám dựa quá sát lên người cậu.

Nhưng Vương Nhất Bác lại tỏ ra không để ý, chỉ trò chuyện với đồng đội, như thể Amy bên cạnh cậu chỉ là một vật trang trí. Hôm nay cậu cười rất nhiều, có vẻ tâm trạng rất tốt, tiếp nhận mọi lời trêu chọc của đồng đội và nói rằng tối nay cậu sẽ thanh toán.

Nỗi sợ hãi có lớn đến mấy cũng không sánh được với ham muốn tiền bạc, chưa kể cách Vương Nhất Bác đặt một tay lên lưng ghế sofa, tay kia lắc ly rượu thực sự rất cuốn hút. Tim đập thình thịch, Amy cắn răng nghiêng người về phía trước.

"Tiên sinh!"

"Sao thế? Nhất Bác lại chọc giận mỹ nhân của chúng ta sao?" Đồng đội của Vương Nhất Bác hô lên: "Hôm nay nhất định phải bù đắp!"

Vương Nhất Bác mỉm cười nâng ly lên, cách không chạm ly cùng đồng đội, rồi ngẩng đầu uống một hơi cạn ly, khi lên tiếng, giọng cậu giống như say, cau mày đẩy Amy bên cạnh ra, đứng dậy: "Tôi về đây, các anh cứ tiếp tục."

"Sao về sớm thế?" Lý ca gọi Vương Nhất Bác: "Chơi thêm một lát nữa hãy về."

"Ngày mai tôi phải đi làm, không thể uống thêm được nữa." Vương Nhất Bác lắc đầu, như thể say thật, "Tôi về trước đây."

"Vương tiên sinh!" Amy sửng sốt, chưa kịp đuổi theo thì bóng dáng Vương Nhất Bác đã biến mất. Cô tức giận đến mức vỗ vào bắp đùi trắng như tuyết của mình, cười vặn vẹo.

Tài xế đã đợi bên ngoài từ lâu, Vương Nhất Bác lên xe, nằm xuống ghế sau, nhắm mắt lại nghỉ ngơi.

Đến khi gần tới cổng chung cư, Vương Nhất Bác mới đột ngột tỉnh dậy. "Đừng về căn hộ." Cậu nhíu mày, ép mình ngồi thẳng dậy, "Về biệt thự đi."

Đã gần nửa đêm, dì Trần đã đi ngủ, Tiêu Chiến nằm trên giường trằn trọc mãi không ngủ, nên dậy đi vào bếp lấy cốc nước. Vừa bước ra khỏi cửa phòng ngủ, đèn đột nhiên bật sáng trong hành lang vốn dĩ tối tăm.

Vương Nhất Bác đứng dưới ánh sáng đèn ở huyền quan.

Tim Tiêu Chiến hẫng một nhịp, "Em về rồi." Anh hít một hơi thật sâu, cố gắng ra vẻ như một người anh đang nói với em trai, "Muộn thế này rồi, em ăn gì chưa? Có muốn anh làm gì đó cho em ăn nhẹ không?"

Vương Nhất Bác không trả lời, đi thẳng vào phòng khách ngồi xuống, thuận tay vứt bộ vest trên tay sang một bên.

Tiêu Chiến rũ mắt, đi vào bếp rót nước, nghĩ một chút rồi lấy thêm một cốc khác.

"Vậy uống chút nước đi." Lúc đi đến chỗ Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến ngửi thấy mùi rượu nồng nặc, lông mày vô thức nhíu lại, "Em uống rượu à?"

Vương Nhất Bác cầm cốc nước lên uống một hơi: "Anh chuyển ông bà đi chỗ khác à?"

Tiêu Chiến nhéo mạnh lòng bàn tay: "Ừm."

"Anh thực sự có khả năng đưa hai lão nhân gia rời khỏi đây." Vương Nhất Bác cười khẩy nhìn Tiêu Chiến, "Anh sợ tôi nói cho họ biết à?"

"Ông bà đã già rồi, đừng làm phiền bọn họ," Tiêu Chiến dịu giọng nói, "Nhất Bác, anh cầu xin em."

"Anh nghĩ tôi sẽ nói gì với họ?" Vương Nhất Bác hỏi, "Nói với họ rằng anh thích đàn ông? Hay là nói anh đang trả thù chính cha mình?"

"Vương Nhất Bác!" Tiêu Chiến nghe tiếp được nữa, ngắt lời Vương Nhất Bác.

"Sao không để tôi nói?" Vương Nhất Bác nắm lấy cổ tay Tiêu Chiến, "Anh không dám đối mặt sao?"

"Em uống nhiều quá rồi," Tiêu Chiến đẩy Vương Nhất Bác ra, đứng dậy đi về phòng, "Anh đi ngủ trước, chúc ngủ ngon."

"Đừng đi!" Vương Nhất Bác đuổi theo, xoay người Tiêu Chiến lại, hai tay nắm chặt hai vai anh, nhìn chằm chằm vào mắt anh, "Mấy ngày nay anh sống ở đây, là vì muốn để ông bà được yên ổn thôi, đúng không?"

"Anh muốn ra ngoài, anh muốn em thả anh ra," Tiêu Chiến bùng lên giận giữ, "Em có nghe không?"

"Đừng hòng nghĩ tới chuyện đó!" Vương Nhất Bác tức giận hét lên, nhưng đột nhiên cậu như mất hết sức lực, buông Tiêu Chiến ra, chỉ lẩm bẩm lần nữa: "Đừng hòng nghĩ tới chuyện đó..."

Vương Nhất Bác rõ ràng đã là một người trưởng thành, cậu cao lớn, chân dài, nhưng lúc này, cậu trông giống như khi còn nhỏ, đang nói chuyện với chính mình trong cơn tuyệt vọng.

Tiêu Chiến nhịn không được, liền đỡ Vương Nhất Bác đang lảo đảo dậy, "Đi nghỉ đi."

Vương Nhất Bác bỗng nhiên dán đến rất gần, cậu ôm eo Tiêu Chiến, ánh mắt chăm chú nhìn khuôn mặt Tiêu Chiến, trong hơi thở có mùi rượu nồng nặc.

Tiêu Chiến giật mình, đang định quay người đi thì đột nhiên ngửi thấy mùi nước hoa trên cổ áo Vương Nhất Bác.

Mùi rất nồng, hoàn toàn không giống mùi nước hoa của Vương Nhất Bác, rõ ràng là nước hoa của phụ nữ. Tiêu Chiến phân tâm nên không để ý chóp mũi Vương Nhất Bác gần như đã sắp chạm vào mặt anh, cho đến khi quai hàm đau nhức vì bị Vương Nhất Bác khống chế hôn lên môi anh.

Hơi ấm trên môi khiến Tiêu Chiến toàn thân run rẩy, anh gần như dùng toàn bộ sức lực đẩy Vương Nhất Bác ra: "Đủ rồi!" Anh nhìn người đàn ông trước mặt rõ ràng là đang say rượu, nói từng chữ: " Vương Nhất Bác, anh là anh trai em."

Vẻ mặt của Vương Nhất Bác giống như vừa nghe được một chuyện rất nực cười nào đó. Cậu lại gần Tiêu Chiến, lần nữa bóp cằm anh.

"Lần đầu tiên quyến rũ tôi, tại sao anh không nhớ mình là anh trai tôi?"

Tbc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro