Chương 8: Hồi Kết

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nói xong nó chìa tay đưa quyển sách rách ngang trang bìa và phần gáy bị dập ra cho tôi. Tôi nhận lấy định đem đi trả thằng Điền nhưng rụt lại. Sáng hôm sau, chuyến xe khách khởi hành từ thôn ra đến tỉnh. Tôi xếp đồ gọn lại cho vào giỏ hành lí, lòng vẫn còn lưu luyến nhiều lắm, chắc vì tôi đã sinh ra và lớn lên tại nơi đây. Hưởng cái nắng, cái gió và hít thở không khí mộc mạt, ăn những bữa cơm rau cải giản dị.

Tôi bước những bước nhỏ lên xe, chập chừng trước cửa đón. Mẹ nhìn tôi cất giọng:

- Đi thôi con.

Tôi xách hành lí lên, cửa xe đóng lại và chiếc xe khởi động động cơ, di chuyển chậm rãi ra khỏi con đường làng.

- Bình ơi! Bình!

Tôi nghe thấy giọng nói quen thuộc gọi tên mình. Quay đầu lại, tôi thò đầu ra cửa xe nhìn. Đó là thằng Điền, thằng Điền thực sự.

- Bình lên tỉnh học, khi nào rảnh về thăm làng. Điền mua kẹo sicula chờ Bình!

Giọng nói thật to của thằng Điền năm đó khiến tôi nhớ mãi, vừa xúc động vừa nhủ với bản thân phải thật cố gắng. Bóng thằng Điền dần khuất xa, khuất xa cho đến khi không còn thấy nữa tôi mới rụt đầu vào.

Trong suốt những năm học nghề ở tỉnh, tôi cũng may mắn được chọn lên thành phố học hỏi kinh nghiệm từ các đàn anh chị. Sau một thời gian, đưa mẹ lên thành phố khởi nghiệp. Bước đầu làm một nhà báo có chút gian nan và khó khăn, hằng ngày vẫn phải suy nghĩ về tiền nong, tiền thuốc men, ăn uống, trọ nhà. Qua khó khăn đó, cuộc sống của hai mẹ con cũng ổn định dần.

Trở về quê sau những ngày tháng tha hương nơi đất khách, tôi vẫn nghẹn ngào nước mắt. Bốn năm trở về, mọi thứ dần như đã thay đổi hoàn toàn. Gia đình thằng Điền đã chuyển đến một nơi khác sinh sống, cái Tú thì cưới chồng là Việt Kiều, nhỏ Nguyên lại là hiệu trưởng của một trường mầm non. Mọi thứ dường như lợt lạt và phai màu theo năm tháng, riêng kí ức thì vẫn còn đó. Tôi nhắm mắt, hít thở một hơi cảm nhận bầu không khí trong lành nơi đây. Những mạch kí ức đẹp đẽ đó, vẫn nằm ở đây, một góc trong tim tôi...
___________________

Cảm ơn các bạn đã đón đọc. Mọi người hãy để lại cảm nghĩ dưới bình luận nhé!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro