Chương 253: Phiên ngoại hàng ngày (4)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Edit: Mỡ + Sa
Beta: Su

Vào ngày Tết trồng cây, trường học của Cù Tư Tiêu tổ chức sự kiện bắt toàn bộ học sinh trồng cây ở ngoại ô, đồng thời mời phụ huynh của các em tham gia, Thi Vũ phải làm thêm giờ, nhiệm vụ này đương nhiên được giao cho Triệu Ngu và Kỷ Tùy.

Triệu Ngu cố tình học ngôn ngữ ký hiệu, bây giờ cô không cần Kỷ Tùy làm thông dịch viên khi giao tiếp với Cù Tư Tiêu nữa. Đôi khi Cù Tư Tiêu còn dính lấy cô ấy nhiều hơn.

"Tuổi mới lớn, tâm tư phức tạp hơn." Xe buýt chậm rãi khởi hành, Triệu Ngu quay lưng qua lối đi và thì thầm với Kỷ Tùy.

Nhìn Cù Tư Tiêu ủ rũ, Kỷ Tùy cau mày: "Có người bắt nạt thằng bé sao?"

"Không có, nhưng mà..." Triệu Ngu buồn cười nhìn anh: "Khi ở tuổi dậy thì, anh có gặp rắc rối nào không? Ví dụ như..."

Họ ngồi ở phía sau, hầu hết mọi người đều nhắm mắt ngủ ngay khi lên xe, hai người họ khi nói chuyện như thế sẽ không dễ bị nghe thấy. Vì vậy, Triệu Ngu chỉ đơn giản là nhích miệng lại gần và thì thầm vào tai anh: "Là mộng tinh, nhìn thấy con gái sẽ đỏ mặt, thậm chí sẽ cương cứng."

Kỷ Tùy mặt đỏ bừng, anh mở to mắt nhìn cô, lại không thể tưởng tượng mà nhìn Cù Tư Tiêu bên cạnh: "Thằng bé còn nói với em cả chuyện này sao?"

"Thằng bé xấu hổ nên không dám nói, nhưng em tự đoán được." Triệu Ngu lộ vẻ tự mãn: "Xem ra phản ứng tuổi dậy thì của anh cũng bị em đoán được."

"Tuổi dậy thì của ai mà không phải như thế?" Kỷ Tùy ánh mắt mất tự nhiên quay sang một bên, nhìn người thiếu niên bên cạnh cô mới thấm thoát đã lớn lên: "Vậy em nói làm sao bây giờ?"

"Anh cũng biết giáo dục giới tính của nước mình thiếu hụt như thế nào mà. Huống chi là trường học đặc thù, cho nên, việc này dựa vào anh." Triệu Ngu còn nghiêm túc nhìn Kỷ Tùy: "Anh là đàn ông, nhất định sẽ dạy dỗ thằng bé thuận lợi hơn."

Kỷ Tùy xấu hổ: "Anh ... anh không biết cách."

Nhiều năm qua, anh vẫn luôn tự mình chăm sóc Cù Tư Tiêu, vấn đề học tập anh cũng có thể giúp đỡ, nhưng đột nhiên yêu cầu anh giải quyết các vấn đề về tâm sinh lý của cậu bé tuổi dậy thì, thì anh thực sự không biết phải làm thế nào.

"Chẳng lẽ anh để em và chị Thi Vũ làm việc đó? Vốn dĩ Tiêu Tiêu không thể giao tiếp như người bình thường, hơn nữa lại có giới tính khác nhau nên bọn em thật sự không biết phải bắt đầu như thế nào." Nói đến đây, Triệu Ngu thích thú lại gần bên tai anh: "Vậy làm thế nào anh giải quyết những rắc rối gặp phải khi ở tuổi dậy thì? Ví dụ, lần đầu tiên anh cương cứng ở trước mặt người khác, anh mộng xuân một cô gái khi bắt gặp trên đường, còn cả, lần đầu tiên tự an ủi, anh đã học như thế nào?"

Trên xe vẫn còn nhiều người như vậy, cô lại ngang nhiên nói những điều này với anh, mặc dù biết rằng không ai khác có thể nghe thấy, nhưng tai Kỷ Tùy vẫn nóng lên, vì vậy anh ngồi thẳng người và giữ khoảng cách với cô. Nhìn nụ cười giảo hoạt của cô, chỉ sợ là  cô đang cố ý mượn đề tài này để trêu chọc anh.

Xe dừng lại ở một công viên mới xây ở ngoại ô. Phụ huynh tỉnh dậy sau giấc ngủ đưa con ra khỏi xe. Trên đầu có rất nhiều ba lô và vali trên kệ hành lý. Kỷ Tùy là một quân nhân xuất ngũ nhiệt tình, anh tự nhiên mà chủ động giúp đỡ lấy đồ đạc xuống. Trong vali không biết có gì. phải mất rất nhiều công sức mới có thể chuyển nó ra khỏi kệ hành lý. Khi Kỷ Tùy đỡ nó vào tay mình thì cả 2 cánh tay anh đột nhiên chùng xuống, suýt chút nữa đã không thể nhấc lên được.

Nhìn thấy anh lắc lư, Triệu Ngu sửng sốt, cũng may cuối cùng anh ôm chặt lấy vali và đặt trên mặt đất.

Sau khi xuống xe, từ khóe mắt đập vào lưng của Kỷ Tùy, Triệu Ngu định hỏi anh có bị thương không, nhưng Cù Tư Tiêu giành trước một bước dùng ký hiệu ngôn ngữ, hỏi lưng anh đã xảy ra chuyện gì.

Triệu Ngu không nghĩ gì khác, nhưng khi Cù Tư Tiêu hỏi, vẻ mặt của Kỷ Tùy trở nên mất tự nhiên, anh lén liếc nhìn cô, bị cô đụng phải liền nhanh chóng thu lại.

Giờ thì Triệu Ngu đã hiểu.

Nhịn vài lần mà vẫn không kìm được nụ cười, Triệu Ngu dứt khoát cúi người cười bất chấp hình tượng, ánh mắt nhìn Kỷ Tùy đầy khôi hài: "Em nghĩ anh có thể nhân cơ hội này giáo dục giới tính cho thằng bé, qua tình trạng thận hư của anh, nói với thằng bé rằng đàn ông dù mạnh mẽ đến đâu, ở trên giường cũng sẽ bị ép khô. "

Cù Tư Tiêu chỉ có thể suy đoán họ đang nói gì thông qua khẩu hình miệng, thấy Triệu Ngu đang cười như thế này, thằng bé càng tò mò nhìn Kỷ Tùy, Kỷ Tùy kiên trì dùng thủ ngữ giải thích: Cô ấy cười chú gần đây không rèn luyện thân thể, ngay cả cái vali cũng không thể nhấc nổi.

Cù Tư Tiêu suy nghĩ một hồi, làm ra vẻ nghiêm túc: Chú phải tăng cường tập thể dục, đừng để cô ấy cười nhạo chú nữa.

Kỷ Tùy cay đắng nhìn Triệu Ngu, nhưng cô lại tỏ vẻ vô tội: "Là anh chủ động mà."

Thật đúng là do anh chủ động.

Kể từ hôm anh bắt gặp cảnh tình cảm mãnh liệt của cô với Lăng Kiến Vi, cô đã không chạm vào anh. Anh nói cô cho anh quyền được ghen, cô cho, hoàn toàn tôn trọng mong muốn của anh, không chạm vào anh, không trêu chọc anh, thậm chí còn nói chuyện với anh một cách nghiêm túc.

Nhưng quyền này đến tột cùng là dùng để tra tấn ai? Anh buồn, anh ghen tuông, lúc dịu dàng với cô, lúc lại hờn dỗi một mình, anh không thể kìm lòng khi cô không chủ động làm gì mình, cuối cùng lại là những người đàn ông xung quanh anh mỗi người so với một người càng ân cần hơn, trái lại, sự ghen tuông ngày càng trở nên vô lý.

"Em cố ý, cố ý tra tấn anh, cố ý để xem anh bất đắc dĩ với em như thế nào." Đêm qua khi anh chặn cô trên hành lang, rồi không kiêng nể gì mà tiến vào cơ thể cô, thở hổn hển thì thầm bên tai cô.

Nhưng anh biết cô không cố ý, chỉ vì cô không cố ý nên mới khiến anh cảm thấy buồn. Trong mối quan hệ không bao giờ có thể bình đẳng này, hèn mọn, đáng thương nhưng sẵn sàng lao vào đó luôn là anh.

Cô giáo dẫn đầu đội cầm cái loa hướng dẫn phụ huynh dắt trẻ xếp hàng nhận cây non. Ly nước của Cù Tư Tiêu bị rơi trên xe buýt nên Triệu Ngu đến bãi đậu xe để lấy. Ngay sau khi cô xuống xe buýt thì liền thấy Kỷ Tùy chạy vào: "Sao anh cũng ở đây?"

Liếc nhìn tài xế còn chưa chuẩn bị xuống xe, Kỷ Tùy đột nhiên ôm đầu hôn cô một cái, cho đến khi hô hấp của cô rối loạn bởi vì nụ hôn, anh mới miễn cưỡng buông cô ra: "Lần này, em là người trêu chọc anh trước. "


Ngẩng đầu nhìn xác nhận đây là điểm mù tầm mắt của tài xế, Triệu Ngu mới bám lên cổ anh và dán sát lại: "Làm sao? Muốn dã chiến ư? Thắt lưng anh không đau nữa sao?"


Lời nói khiêu khích như vậy lại đổi lấy một nụ hôn sâu khác của anh, sau eo bị anh vuốt ve đến mức ngứa ngáy, Triệu Ngu rúc trong lòng ngực anh bắt đầu vặn vẹo thân mình, anh lại sợ tức mức nhanh chóng buông cô ra rồi lui về sau hai bước.

Rũ mắt liếc nhìn chiếc quần rộng giữa háng của anh, Triệu Ngu không khỏi bật cười: "Phản ứng bây giờ của anh mãnh liệt hơn lúc dậy thì sao? Nhạy cảm đến như vậy?"

Kỷ Tùy bất đắc dĩ thở dài một tiếng xong nắm tay cô đi về: "Tiêu Tiêu còn đang chờ chúng ta."

Hai người vừa xoay người lại thì ngay lập tức nhìn thấy Hứa Thừa Ngôn đang đứng ở cách đó không xa.

Hứa Thừa Ngôn hiếm khi mặc quần áo bình thường đứng sau một chiếc xe buýt khác nhìn bọn họ, rõ ràng là anh đã đứng ở đó một lúc cho nên chắc chắn cũng nhìn thấy cảnh hôn môi mãnh liệt vừa rồi của hai người.

"Sao anh lại ở đây?" Mới vừa hỏi ra miệng thì Triệu Ngu liền lập tức kịp phản ứng lại: "Hoạt động này là do quỹ của anh tài trợ à?"

Hứa Thừa Ngôn gật đầu, nhìn thấy son môi của cô bị lem do nụ hôn vừa rồi, khuôn mặt không chút thay đổi đưa khăn giấy cho cô.

Triệu Ngu lười mở di động ra soi gương, hiển nhiên là đưa khăn giấy cho Kỷ Tùy, Kỷ Tùy đang định cầm lấy thì lại bị Hứa Thừa Ngôn giật về xong nghiêm túc chùi chùi mép môi của cô: "Đi thôi."

Thấy Hứa Thừa Nhôn còn muốn dắt tay cô, Triệu Ngu nhanh chóng rút tay về: "Đây là ở bên ngoài, người khác đều biết em là bạn gái của Kỷ Tùy."

Những người xa lạ đó thấy thế nào cô cũng không quản được, nhưng nếu bị cha mẹ của bạn học cùng lớp với Cù Tư Tiêu nhìn thấy thì không biết sẽ nói gì sau lưng cậu bé, đặc biệt là nếu để Cù Tư Tiêu thấy được, chỉ sợ sẽ gây ra sự hoang mang và đả kích lớn cho cậu bé.

Hứa Thừa Ngôn đành chịu, không vui liếc mắt nhìn Kỷ Tùy rồi bước thẳng về phía trước.

Triệu Ngu theo sau: "Sao anh lại tới tài trợ cho hoạt động này? Là vì..."

"Yên tâm, không phải vì em. Hoạt động từ thiện nào anh cũng đều làm, đây là trường giáo dục đặc biệt lớn nhất thành phố, quỹ của anh đương nhiên sẽ tham gia, hôm nay có phóng viên đến nên anh cần phải ra mặt."

Một mình Cù Tư Tiêu xếp hàng nhận cây giống tốt đứng ở vị trí được chỉ định, Kỷ Tùy nhìn hai người đang nói chuyện, một mình lặng lẽ đi về phía Cù Tư Tiêu, cầm theo công cụ đào hố và trồng cây cùng với cậu bé.

Ánh mắt của Hứa Thừa Ngôn nhìn về phía Kỷ Tùy: "Cậu bé sắp vào cấp 2 rồi, mọi người đã nghĩ đến việc chuyển trường cho cậu bé chưa?"

Triệu Ngu cũng dời tầm mắt lên người Cù Tư Tiêu và không nói gì.

Cù Tư Tiêu học ở trường công lập toàn diện, học phí không cao, người tàn tật thế nào cũng nhận vào, tính chuyên nghiệp đương nhiên cũng khá yếu.

Ban đầu vì tàn tật bẩm sinh cho nên cậu bé học tập rất vất vả, những đứa trẻ bình thường cùng tuổi đều đang học cấp 2 còn cậu bé vẫn chưa tốt nghiệp tiểu học, bây giờ cường độ học tập càng lúc càng lớn, chắc chắn phải tìm trường khuyết tật chuyên nghiệp hơn phù hợp với cậu bé, nhưng mấy trường tốt đó học phí cũng rất cao.

Trước kia lúc Kỷ Tùy không thiếu tiền, Thi Vũ còn không nhận sự giúp đỡ của anh, huống chi bây giờ Kỷ Tùy không có nhiều tiền như vậy, bản thân Triệu Ngu cũng không dư dả.

"Trường học này chú trọng nhất là giáo dục trẻ em thiểu năng trí tuệ, lớp câm điếc rất kém, sau khi vào cấp 2 thì sự chênh lệch với các trường khác chỉ có tăng lên, quỹ của anh có thể tài trợ cho tất cả trẻ em muốn chuyển đến trường tư miễn phí, gần đây anh đang nói về chuyện này."

Nếu là tổ chức từ thiện tài trợ cho tất cả trẻ em không liên quan gì đến Kỷ Tùy thì chắc là Thi Vũ sẽ không từ chối.

Triệu Ngu lẳng lặng nhìn sườn mặt của Hứa Thừa Ngôn, trong lúc nhất thời không biết nói gì.

Hỏi anh rằng có phải vì cô nên anh mới làm như vậy không? Nếu hỏi vậy thì cô vẻ như cô là người hẹp hòi. Nhưng nếu không phải vì cô thì là vì cái gì?

Cảm nhận được ánh mắt của Triệu Ngu, Hứa Thừa Ngôn quay đầu lại liếc nhìn cô và mỉm cười: "Thực sự không phải bởi vì em đâu, anh là vì bản thân mình, làm người xấu lâu vậy rồi, anh bị nghiện làm người tốt, không cần phải nói, việc làm từ thiện thực sự sẽ gây nghiện, tối hôm qua anh lái xe qua cầu vượt còn không nhịn được ném một xấp tiền cho người ăn xin, ném xong mới phát hiện ra đó là kẻ lừa đảo, tiếc là không thể dừng xe, nếu không anh nhất định sẽ lấy tiền lại."

"Khiến tổng giám đốc Hứa trải qua kiểu thiệt hại như vậy, tối hôm qua anh không ngủ được có phải không?" Tầm mắt cô không tự chủ được rơi xuống cổ tay của anh, thấy anh vẫn mang chiếc đồng hồ màu lam kia, cô không khỏi nở nụ cười nói: "Nhiều năm như vậy rồi mà anh cũng không đổi cái mới, quả nhiên là keo kiệt."

Hứa Thừa Ngôn giơ tay lên nhìn: "Quen rồi, lười đổi."

Trong giờ giải lao, Triệu Ngu nhắc đến việc mà Hứa Thừa Ngôn nói với Kỷ Tùy.

Thực ra cô cũng không muốn nhắc với anh, dù gì thì quan hệ giữa anh và Hứa Thừa Ngôn rất phức tạp. Trước kia là tình địch, bây giờ vẫn là tình địch, hơn nữa anh chưa từng chiến thắng.

Khi anh nói ra việc không có khả năng tặng cô một căn hộ thì Hứa Thừa Ngôn có thể hứa hẹn cho cô vô số căn biệt thự cao cấp. Khi anh không đủ khả năng chuyển trường tốt hơn cho Cù Tư Tiêu và khi anh không có cách nào thuyết phục Thi Vũ tiếp nhận ý tốt của anh thì Hứa Thừa Ngôn vừa vung tay lên đã có thể giải quyết được tất cả.

Mỗi lần đối mặt với Hứa Thừa Ngôn, có lẽ trong lòng Kỷ Tùy đều cảm thấy không thoải mái.

"Đây là chuyện tốt, chắc là chị Thi Vũ sẽ tiếp nhận." Nhìn Hứa Thừa Ngôn đang muốn giao tiếp với Cù Tư Tiêu, Kỷ Tùy mỉm cười: "Chỉ cần là tốt cho Tiêu Tiêu, những thứ khác đều không quan trọng. Nhưng, anh ta thực sự rất tốt với em."

Không phải giọng điệu chua xót, mà là tuyên bố sự thật. Cho dù Hứa Thừa Ngôn có làm bao nhiêu việc từ thiện đi nữa, nhưng nếu không phải quá để tâm đến Triệu Ngu thì anh cũng không thể suy nghĩ chu đáo như vậy, cho dù đứa trẻ mà Hứa Thừa Ngôn quan tâm, thực ra cũng nên coi là đứa con của tình địch.

"Thua bởi anh ta, anh tâm phục khẩu phục."

"Anh thua chỗ nào?" Triệu Ngu nắm tay Kỷ Tùy rồi hôn lên môi anh: "Không hề thua, ở trong lòng em, anh cũng tốt như anh ấy."

Nói nhiều như vậy, bản thân cô không cảm thấy có vấn đề gì, tuy rằng người ngoài nghe thấy lời này thật sự dối trá đến cực điểm, nhưng cũng không quá mức xấu hổ.

Việc sắp xếp chỗ ngồi cho hành trình trở về cũng giống như lúc đi, Hứa Thừa Ngôn tự mình lái xe, xe buýt đương nhiên không có chỗ cho anh.

Nhìn chiếc xe thương mại cao cấp kia, Kỷ Tùy nói: "Anh đưa Tiêu Tiêu về là được, em ngồi xe của anh ta về đi."

Triệu Ngu bị lòng rộng lượng của anh chọc cười: "Không ghen sao? Anh bị anh ấy làm cảm động rồi à, hay là sợ đêm nay lại đau eo?"

"Anh ta lớn tuổi hơn anh, thân thể cũng không bằng anh, có đau eo thì chỉ có anh ta đau hơn anh." Mơ hồ nói thầm xong câu này, Kỷ Tùy nắm tay Cù Tư Tiêu đi về phía xe buýt.

Triệu Ngu không nhịn được cười ra tiếng xong đuổi theo ôm lấy cánh tay anh: "Vậy vì thân thể khỏe mạnh của anh già kia, đêm nay em vẫn nên ép khô anh."

Khi cô quay đầu lại thì Hứa Thừa Ngôn đã ngồi vào trong xe một mình, cửa sổ xe ghế lái đối diện với Triệu Ngu bên này, đón nhận ánh mắt của cô, anh đột nhiên ra hiệu với cô.

Thật quê mùa. Trong lòng Triệu Ngu chế nhạo như vậy, khóe miệng cũng bất giác nhếch lên.

Hứa Thừa Ngôn đã nói ba chữ với cô : Anh yêu em.

Chắc là anh đã học được trong lúc chơi đùa với Cù Tư Tiêu, cũng không biết là Cù Tư Tiêu chủ động dạy anh, hay là anh một hai muốn học.

Trước khi lên xe buýt, Triệu Ngu cũng vươn đôi tay làm vài cử chỉ với anh, nhìn vẻ mặt mờ mịt của anh, cô lại cười đắc ý. Đây là một loại ngôn ngữ ký hiệu rất nhỏ khác của người câm điếc, tương tự như ngôn ngữ địa phương của các tỉnh lẽ, chỉ sợ anh mãi mãi không biết nó có ý nghĩa gì.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro