Phần 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bữa tối ngày hôm đó, ba đãi tôi món gà rán tẩm bột khoai tây, món "xịn nhứt" trong vốn liếng làm bếp của ba, ít ra là ba nói vậy...
"Có ngon không con ?" Ba tôi hỏi
"Dạ ngon lắm ạ"tôi đáp
Ba và tôi đang ngồi ăn ngoài vườn,chính là cái vườn năm đó. Sau khi mẹ tôi "chết", ba tôi đã suy sụp mấy năm trời. Lúc đó công việc làm của ba rất thất thường nên hai ba con đã phải dọn tới ở trong một căn hộ khủng khiếp ở một khu vực tồi tàn nhất thành phố. Nhưng tôi không thấy khổ vì nghèo mà khổ vì cô đơn. Ba tôi như lạc vào một thế giới u ám nào đó suốt một thời gian dài. Nội thấy thế đã quyết giành quyền nuôi tôi từ tay ba, ba thậm chí còn không có ý định phản kháng, dường như ba đã mất quá nhiều rồi nên mất nữa đối với ba cũng chẳng là gì. Từ đó trở đi tôi không có gặp lại ba và nội cũng luôn lảng tránh câu hỏi về ba bằng cách pha trò.

Thật tuyệt khi tôi có lại "nhà", có vườn,có món gà rán và ba đã trở lại là ba của tôi. Quyết định đi tới Nam Từ Liêm của con Mi dần trở nên không sai lầm chút nào khi người mà tôi không ngờ tới nhất lại là ba tôi.

"Ba, dạo này ở sở ba đang làm gì vậy ?"
Ba nhún vai "Nếu xong việc đang làm thì ba sẽ qua cơ sở nghiên cứu phía Nam tham gia vào dự án của ông Điền, chuyện này không thể nói ra được đâu."
Tôi bật cười, vẫn cố làm bộ thật tự nhiên "Sao vậy ba ?"
Ba nhìn tôi một chập, như đang phân vân hổng biết tôi đã đủ lớn để nghe những điều ông sắp nói hay chưa.
"Vì mẹ của con đấy."
Tôi ngừng nhai.
"Cách đây năm rưỡi...Ồ không...Trước nữa cơ..." Ba mỉm cười với cái hình ảnh mà chỉ có ba thấy được. "Hồi con còn bé, ba mẹ vẫn thường hay gây lộn nhau như mọi cặp vợ chồng trẻ ấy mà. Thế rồi...Có thể là ba đã thay đổi. Có thể là mẹ con thay đổi. Ba cũng chẳng biết nữa... Ba mẹ như đã đạt đến mức hoàn hảo nhất của sự dung hợp và tình yêu. Nhưng chính ngay lúc đó mẹ con lại có những triệu chứng kỳ lạ. Giống như mẹ con đang đấu tranh với một rắc rối nào đó mà mẹ không thể nói ra với ba."
Tôi nín thở lắng nghe. Giờ thì tôi đã biết những thay đổi bắt đầu từ khi nào.
"Rồi một ngày nọ, ba bừng tỉnh dậy vào lúc giữa đêm. Mẹ con đang ngồi trên giường, tỉnh như sáo. Ba hiểu mẹ con vừa gặp ác mộng hay gì đó. Nhưng..." Ba tôi lắc đầu quầy quậy. "Thật kỳ lạ. Mẹ con giống như đang bị kẹt trong một cái giếng sâu và muốn gọi ba, muốn kêu cứu."
Nước mắt tôi ứa ra. Tôi cầu sao ba đừng trông thấy mẹ trở thành chúng.
"Mẹ con nói, 'chúng sẽ không kiểm soát được anh nếu anh tránh xa khỏi quân đội'. Câu này chả có nghĩa lý gì cả, nhưng cái cách mẹ con nói mới khó nhọc làm sao. Cứ như đó là điều quan trọng nhất đối với mẹ con vậy."
Tôi hiểu phải khó khăn lắm mẹ tôi mới nói ra được điều ấy. Đôi lúc, vào những khoảnh khắc bức bách, con người bị 'thứ đó' điều khiển có thể vùng thoát ra. Họ có thể giành lấy quyền kiểm soát trong một vài giây tuyệt vọng.
Các vật chủ dám làm điều này sẽ phải trả giá rất đắt. Mẹ tôi, người mẹ thật của tôi, đã vùng lên và bà đã giành được quyền kiểm soát...trong vài giây.
"Thế đấy," ba tôi nói tiếp. "Ba đã nghĩ mẹ con vừa trải qua một giấc mơ dữ. Nhưng cũng kể từ đó, mỗi khi phải làm việc gì dính líu đến quốc phòng y như rằng ba lại có một cảm giác rất tệ."
Tôi không thể giả bộ ăn được nữa.
"Ba à, bây giờ ba còn tính tham gia vô cái dự án quân sự đó nữa không ?"
Ba lẩn tránh ánh mắt tôi. "Cái ông Phan Văn Điền đó đang có dự án rất lý thú. Việc mà ổng mời ba làm hoàn toàn không dính gì đến quân sự. Nhưng...quả thật ổng đang làm một số công việc tuyệt mật. Ba đoán rằng một vài việc ổng làm có liên quan đến quân đội."
Mẹ đã cảnh giác điều này rồi mà. Đó chắc chắn là những lời lẽ cuối cùng mà mẹ tôi, mẹ thật của tôi, đã chia sẻ với ba. Ba tôi sắp sửa bỏ qua lời cảnh giác ấy....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro