Trôi dạt về đâu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trôi dạt về đâu

Nhất Kiểm Hương

(Người dịch đã liên hệ để xin bản quyền từ tác giả và công ty máy tính Thượng Hải, đơn vị đang giữ bản quyền của tác phẩm văn học mạng này, nội dung ghi rõ: "để dịch sang tiếng Việt cho bạn đọc blog Việt Nam cùng chia sẻ tác phẩm giá trị.")

update hàng ngày

Đau! Đau thấu tim gan!

Muốn thét, nhưng không ra tiếng, nhưng rõ ràng biết rằng đời mình đã hết! Khi hắn quật tôi như con lợn chết xuống sàn nhà và vung lưỡi dao loáng lên ánh sắc lạnh tôi đã hiểu rằng thế là cuộc đời mình kết thúc.

Mặt hắn xanh đen, vết sẹo đuôi lông mày đỏ lên, càng thêm vẻ khủng bố và hung hãn, đuôi mắt cụp hình tam giác phóng ra cái nhìn sát nhân ghê rợn, môi bần bật lộ ra hàm răng đen, cả khuôn mặt biến thành ác quỷ. Tôi trợn mắt cánh tay khô gầy như móng vuốt ma quỷ giơ con dao lên, một dao xuống, cảm giác đau đớn xé rách thân thể tôi, tôi mất đi khả năng thở, máu tuôn ra, gương mặt đen sì kia bắn lên những chấm máu, như gương mặt quỷ sứ vẫn kể trong truyền thuyết, hắn đã biến thành nhân vật quỷ sứ ấy!

Dao thứ hai xuống, đã không còn cảm giác đau nữa, rồi những dao điên cuồng nữa, mảnh đá ngọc quan âm đeo trên cổ tôi vỡ tan nát làm bốn năm mảnh, đó là thứ tôi yêu quý nhất đời. Đầu tôi cuối cùng lìa khỏi xác.

Vào giây phút đó, tôi nhìn thấy Tiểu Hồng ngã ngồi ở cửa đang đờ ra như một con gà gỗ, hắn cố trấn tĩnh quay lại bảo con bé: "Ở đây không có việc của mày, cút!" "Dạ dạ" Tiểu Hồng sợ hãi vội vã bò dậy bỏ chạy, tôi cố gắng mở to mắt nhìn theo nó, coi như đó là cái nhìn tiễn biệt cuối cùng.

Và một cơn nhẹ nhõm, nhẹ nhõm trở dậy nhẹ nhõm trôi, thì ra cái chết nhẹ nhõm như thế này, tôi được giải thoát rồi, thoát khỏi nhục thể, thoát khỏi hồng trần, thoát khỏi tất cả nhân gian này, tôi cuối cùng đã vượt qua đỉnh cao của người khác, có thể tuỳ ý làm chủ chính tôi, tôi đã tự do rồi!

Cúi xuống nhìn, tôi thấy mắt tôi vô thần, đôi môi sưng vù. Hắn đang run rẩy móc điện thoại ra khỏi túi gọi đi. Một lúc sau, có một người cao lớn một người nhỏ bé đến, hai người này tôi quen, là đồng bọn của hắn, tối qua tôi còn ngủ với một người trong số họ. Họ mang tới một bao bố lớn, ba người cuống cuồng cho thân thể tôi vào bao, không quên nhét tất mọi quần áo vào. Tứ Gia xé ga giường lau cuống quýt nền nhà, giờ máu đã không còn đỏ nữa, đen dần. Lúc này bọn họ tỏ ra vô cùng sợ hãi hoảng loạn, muốn mau chóng bỏ chạy khỏi nơi đầy tội ác này.

Tôi trôi trên đầu họ, đi theo đường họ bỏ chạy, muốn nhìn thấy cuối cùng tôi sẽ về đâu. Họ lái một chiếc xe cũ nát không biển số, đến bờ sông ở cách xa thành phố, ánh trăng soi sáng trên dòng sông, phản chiếu làn ánh sáng xanh xanh lạnh buồn, vài người họ như những bóng quỷ đi lại hỗn loạn, thân xác tôi bị lôi ra từ thùng xe, vứt trên nền đất phát ra tiếng bịch bịch, nhưng tôi không hề cảm thấy đau, chỉ thấy trong lòng mình buồn khôn tả xiết, oan uổng quá, tôi mới hai mươi tuổi, đáng lẽ là tuổi được đến trường đại học, nhưng lại bị lũ độc ác này hãm hại. Không một ai hay biết, càng sẽ chẳng bao giờ có ai báo thù rửa oan cho tôi, bởi loài người vốn đã không hiểu rằng tôi từ đâu tới, ngay từ lúc tay tôi cầm được mảnh giấy Chứng minh thư mang tên Trần Yến, tôi đã quên mất tôi là ai.

Ánh trăng lúc mờ lúc tỏ, bày ra một cảnh quỷ quái. Họ đang làm gì? Ôi, thì ra họ bỏ vào bao một hòn đá, tôi hiểu nơi tôi sẽ đến rồi, và cũng đồng lúc hiểu ra hàm ý của câu nói: Chết không chỗ chôn, tức là sẽ không bao giờ có được một mộ bia cho bản thân mình. Mấy người hợp lực cùng đổi tôi xuống dòng sông, dòng nước chảy về hướng Đông trôi đi. Lúc đó, chỉ có vầng trăng cong yên lặng chứng kiến tất cả, im ắng không tiếng nói.

Đã kết thúc, đã hết tất thảy những hỉ nộ ái ố, hết những ân ân oán oán! Thì ra một cuộc đời sẽ kết thúc đơn giản như thế.

Muốn khóc, nhưng không giọt lệ nào chảy, sự việc đã xảy ra thế nào? Làm tôi không kịp nhìn ngắm thế giới này một lần cuối cùng. Ánh sáng đỏ, rượu vang đỏ, tấm mành đỏ, màu đỏ châm nhức mắt tôi, ý nghĩ bị bó chặt trong một cảnh tượng toàn màu đỏ loang rộng, bóp chặt trí óc mới nhớ ra những việc đã xảy ra trong hai tiếng gần đây, kỳ lạ sao, một oan hồn cũng có được trí nhớ dị thường.

Như mọi ngày, tôi và vài cô gái phiền muộn ngồi đếm những ngôi sao thưa thớt trên cao, hơi mong mỏi có người khách nào gọi. Thật là mâu thuẫn, không ai tới thì buồn, có người tới càng buồn hơn, ai biết sẽ gặp những ai.

Hắn, xuất hiện đúng lúc đó, đại ca Tứ Gia xưng bá cả đất này mà không ai dám động vào, Tứ Gia dù chưa đến bốn mươi, nhưng đã như một lão già khô khốc, ma tuý làm mặt hắn tiều tuỵ, gân cốt khô khỏng. Tứ Gia chưa bao giờ tắm, người đầy mùi hôi thối, đáng sợ, nhưng hắn có tiền, có rất nhiều tiền, hào phóng, nên các cô gái luôn muốn lấy lòng. Tôi có gương mặt xinh đẹp, nên trước đây đã cùng hắn vài lần.

Hắn đi về phía tôi, cho nên, tôi đành giấu sự ghê tởm và trước ánh mắt thèm muốn của các chị em, tươi cười đón hắn.

Tứ Gia gầy mòn đêm nay đặc biệt sung sức, tôi có kinh nghiệm rằng những người đàn ông thế này thường đầu hàng rất nhanh, nhưng cho đến khi được biết rằng hắn vừa chơi ma tuý, tôi chợt rùng cả mình.

Không có những cảnh tình tứ lãng mạn như trong thơ ca mộng tưởng, không có những lời thủ thỉ trữ tình anh anh em em, chỉ có sự thô ráp và xa lạ lạnh lùng. Trong ánh sáng đỏ hôn ám mê muội, quần áo bị bấu bỏ, hắn dùng sức mạnh kéo tôi vào lòng, hai nhục thể trần trụi quắp lại thành một quái vật xấu xí. Hơi Tứ Gia thở ra nồng nặc hôi hám, làm người ta nghẹn thở, tôi không dám tỏ ra một chút khó chịu nào, tôi không có sự lựa chọn khác, đây là công việc của tôi, đây là cuộc sống của tôi. Máy móc và miễn cưỡng nói những lời tình tứ nổi da gà, một trái tim gỗ đá điều khiển một thân thể gỗ đá kệ cho Tứ Gia giày xéo. Với tôi, là ai cũng không quan trọng, tôi chỉ cần làm cho họ hài lòng, rồi sau, lấy tiền, càng nhiều càng tốt. Rồi đi, sợ gì một đi không hẹn lại.

Chất bột trắng đáng sợ, nó làm một người cường tráng biến thành bải hoải như bùn, cũng có thể làm một kẻ cơ thể suy nhược trở thành một con sư tử đực. Đêm nay Tứ Gia như thế, sự kích thích của chất độc khiến hắn hưng phẫn dai dẳng, cho dù tôi toát mồ hôi đầy người cũng không thể làm hắn mãn nguyện. Đã hai tiếng trôi qua, Tứ Gia ướt đẫm mồ hôi, còn tôi cũng thế, thể lực không kham nổi nữa, tôi xin tha, xin Tứ Gia hãy tha cho tôi, nhưng hắn càng điên loạn. Tôi gạt tóc tơi tả như một con gà lạc ổ bại trận bò xuống quỳ xuống dập đầu xuống đất liên tục xin hắn tha cho, Tứ Gia tàn nhẫn nói, không được, ông mày chưa xong! Tôi biết tôi sắp không thể nữa, thân thể tôi như một cái giá sắp rời khỏi khung, chỉ đụng vào là rụng xuống, giây phút đó kêu trời trời không thấu, kêu đất đất không linh, bức tường cách âm là cánh cửa đã chặn đứt sinh mệnh tôi. Tứ Gia điên cuồng làm tôi hãi hùng khiếp đảm, tôi như một nắm bùn trong tay hắn, bị bóp sẽ nát lìa, một ý nghĩ duy nhất thôi thúc trong tim tôi là mau mau chạy trốn. Vì thế, tôi hổn hển xin: Anh nghỉ đi, cho em xin đi toa-lét, em vào ngay. Tứ Gia lưỡng lự rồi quát: "Mau lên!" Rồi hắn châm một điếu thuốc.

Vì quá vội vã tay tôi run lẩy bẩy, để tránh bị phát hiện tôi cố ý không mặc áo lót vào, choàng vội áo quần dài rồi vội vã rời quán trốn ra ngoài. Trời! Ngoài trời không khí sao trong lành thế, một cảm giác mát lành thấm đẫm vào tận cùng đáy tim, tôi hít một hơi thở thật dài, tôi không muốn ngoái đầu lại, sau lưng tôi là quán Karaoke thâu đêm bị bóng tối chụp phủ, là nơi tôi trú thân, và cũng là nơi duy nhất tôi có thể gửi thân thể. Tình cảm? nghĩ đến đó tôi cười lên quái lạ, tình cảm có ở nơi đây chăng? Như cơn gió chuyển bay muôn phương, thành phố tôi thay hết nơi này sang nơi khác, cái thay đổi là hoàn cảnh, còn cái không đổi là cái lõi trong vỏ bọc đó: Đàn ông, khách đĩ. Đàn bà, gái điếm. Tôi mọc rêu ở trong cái lõi đó, tôi mục rỗng thối nát.

Luồn qua lối sau toa-lét là ra đường cái, trên đường không còn ai đi, không gian cô tịch điểm chút thê lương. Tôi như con nhặng mù quáng bay chuyển loạn xạ, không biết nên trốn vào đâu, nhưng tôi biết chắc, cho dù đêm nay lang thang suốt đêm không quay về tôi cũng chẳng sợ.

Ngọn đèn đường kéo cái bóng tôi quá dài trên lối đi, như một con quái thú đang nhe nanh giơ vuốt, trông quá xấu xí, ngẫm nghĩ thân phận mình nào khác gì thú vật, ngày náu đêm ra, không ra người không ra quỷ, còn mai danh ẩn tính, sống cẩu thả qua ngày, giờ đây nào biết trách ai! Ôi... Nghĩ đến ánh mắt xanh xám đen tối của Tứ Gia, lòng tôi nặng nề.

Tôi bị túm tóc giật lại: "Định trốn? Lại lừa Tứ Gia hả, không muốn sống à?" Tôi lạnh toát toàn thân, miệng lắp bắp, mặt trăng sáng bỗng trốn đi, trời mịt mù. Mái tóc dài duyên dáng vốn làm nhiều cô gái ghen tị bị kéo mạnh tới mức gần dứt khỏi da đầu, bị lôi lại phòng Karaoke, tôi bị quật xuống đất, đầu đập vào góc sô pha, tôi biết tôi không tránh khỏi hạn rồi, da thịt hẳn bị hành hạ rồi, cắn chặt răng chờ những nhục hình không tên sắp giáng tới. Nhưng không thể ngờ tới Tứ Gia điên loạn đã vung con dao lên, vào giây phút đó tôi đột nhiên nghĩ đến cái chết, ông trời ơi, xin ông trời mở mắt ra! Tôi điên cuồng giãy giụa, nhưng tất cả đều vô hiệu, không thể thốt lên một câu, dao đã buông xuống, tôi mất đi tri giác, linh hồn thoát khỏi nhân gian, tôi, tôi đã chết! Chết dưới tay một kẻ gầy gò trói gà không chặt, chết không nhắm được mắt!

Đây là báo ứng sao, tôi đã nhận phải rồi!

-----

Xác người bên sông không còn liên quan đến tôi nữa, cho dù thân thể thối rữa hay bị nước cuốn trôi, cuốn về nơi đâu cũng không còn liên quan đến tôi nữa, cái chết của tôi là một án mạng không thể loan báo, trên thế giới này cái chết của tôi như một con kiến nào có giá trị gì, sẽ không bao giờ có ai hỏi tới.

Tôi trôi dạt trong màn đêm âm u, chưa bao giờ được tự do như thế, nhưng lại không biết tôi sẽ trôi dạt về nơi đâu, đột nhiên nghĩ đến nhà, "nhà" là một từ xa lạ và xa xôi thế, tôi đã quá lâu không chạm đụng cái từ đó, nghĩ đến một bà già mà mái tóc bạc trắng sớm không phù hợp với tuổi, đó là mẹ tôi, người duy nhất mà tôi nhớ, một cảm giác muốn khóc oà tới, đã đến lúc nên quay về rồi, quay về bên mẹ thôi, quay về quê hương ngàn dặm xa thôi!

Mặt trăng trốn náu chả chịu ló mặt, nó không chịu nhìn trực diện một xác chết tan nát trên cõi nhân gian này. Tôi không thấy mình, nhưng có thể cảm giác được có đụn mây khói hình oan hồn, đi về thôi! Nam! A, đột nhiên nhớ ra mình đã từng có một cái tên trìu mến là Nam.

Thu xếp lấy linh hồn tan tác, tìm hướng, phương bắc, đi về thôi!

Không đếm được bao nhiêu cảnh vật đã lướt qua bên thân, cảm giác được sự bao la của không trung, thì ra trời đất rộng lớn dường này, mà tôi đã luôn sống trong một cõi nhỏ hẹp.

Vô tình nhìn thấy Tứ Gia kẻ giết tôi, con ác quỷ đáng bị xuống địa ngục này hoá ra chạy tới ngôi nhà cũ trong núi sâu nơi không bóng người, còn ồn ào ăn uống nhồm nhoàm, đôi chân tanh tưởi gác lên chiếc bàn để rượu thịt, thật kinh tởm. Tàn nhẫn quá, tuổi trẻ của tôi bị biến thành quỷ dưới lưỡi dao hắn, và vĩnh viễn sẽ không có ngày báo thù. Thế giới này quả là bất công, những kẻ ác tận cùng như Tứ Gia, những kẻ táng tận lương tâm vì sao vẫn sống khoẻ khoắn trên thế gian, trời cao sao không trừng phạt chúng! Phật nói không phải là không có quả báo, chỉ chưa đến lúc, vậy sao người tốt phải bị hại, kẻ xấu lại đàng hoàng? Tôi không giết người đốt nhà, tôi chỉ dùng thân thể tôi để kiếm tiền, nhưng lại gặp nạn, phải câu nói đó chỉ có nghĩa là, trời phật sợ kẻ ác.

Thốt nhiên tôi nghĩ đến những người, những người trong vô số người đàn ông đã qua đời tôi để lại chút vết dấu. Ngày cuối của họ ra sao.

-----

Căn gác nhỏ, ngọn đèn dịu dàng toả sáng, cục trưởng Vương nửa nằm nửa ngồi, khuôn mặt béo trắng phì mỡ, đứa con nhỏ ngồi lên bụng ông đùa vui với cha,tôi cũng đã từng ngồi lên như thế, ông ta nói tôi là một nàng tiên cá, sao buồn cười thế! Vợ ông ngồi tựa bên cạnh, hạnh phúc vẽ lên khuôn mặt, cả nhà sum vầy thân thương. Tôi cười lạnh lùng, họ nào biết ông là khách thường xuyên của vũ trường, ông có quyền, có thể tuỳ ý chi phối tiền bạc, mỗi lần đến đều tự lái xe, lén lén lút lút sợ bị người ta phát hiện. Con người thật lạ lùng, thường tùy lúc mà đổi vai kịch. Đàn ông rút cuộc là gì? Nói cho cùng, họ trước mặt là người, sau lưng là quỷ. Là người ban ngày, là quỷ ban đêm.Tôi quá hiểu những kẻ chức quyền, lúc cần thì tôn nghiêm, khi trút hết vỏ bọc trang nghiêm ấy, còn lại chỉ là một thứ súc sinh trần trưồng đi tìm nơi khoái lạc. Cho dù thế nào, cục trưởng Vương cũng đối xử rất tốt với tôi, dịu dàng thân thiết, ông ta biết cách giữ phấn gìn hương, thương hoa tiếc ngọc, ông chưa bao giờ đánh mắng tôi, mỗi lần đều để lại một nghìn đồng, thành thật nói: "Các cô làm nghề này cực quá, giữ lấy mà tiêu!" như Chúa cứu thế, tôi thích ông hào phóng, cho dù đâu phải ông tiêu tiền của ông. Lần trước khi chia tay ông bảo vợ ông sắp đi vắng rồi, sau có thể lúc nào thích là đến thăm tôi được, tôi sẽ mang một món quà đến tặng em. Đã hết tất cả, đã không có lần sau ấy nữa, tôi không nén được thở dài tiếc nuối.

Tiền làm tôi đôi khi nhớ đến cục trưởng Vương, nhưng với một người đàn ông già có thể làm cha chú, tôi nào yêu ông, ông cũng giống như những đàn ông đã sớm nhạt nhòa gương mặt, chỉ là một khách qua đường bên tôi, không đáng giữ lại chút kỷ niệm nào.

Nơi sâu thẳm nỗi nhớ của tôi chỉ duy nhất có Tân Văn người tôi yêu tha thiết, anh là người đàn ông duy nhất tôi yêu chân thành kể từ ngày tôi làm gái. Văn sắp ba mươi mà chưa kết hôn, vì công việc, vì mục tiêu lớn, anh không có thời gian lo cho hôn nhân, anh muốn theo đuổi sự nghiệp của anh, bạn gái không hiểu anh, không chấp nhận cách sống của anh đã đòi chia tay. Chúng tôi gặp nhau lần đầu vào một đêm mùa hạ, Văn bị một đám bạn lôi đến quán hát hò, lần đầu tiên đến nơi thế này, Văn bị mấy cô chủ động làm cho tơi bời nhếch nhác, mặt đỏ bừng sau chén rượu, Văn chỉ kiếm cớ để trốn về. Bạn bè anh khuyên ở lại, bảo tinh tướng gì, hát hò vui vẻ tí thôi mà! Mic chuyền tới, Văn hát trọn một bài hát, tiếng vỗ tay vang lừng. Giọng hát của Văn dày ấm và trong trẻo, tràn đầy sự cuốn hút khó cưỡng, trái tim tôi xốn xang, trong phút hào hứng có chút thẹn thùng, đây là sự ngượng ngùng tôi chưa bao giờ gặp. Hẳn lúc đó mắt tôi cháy bừng lên một đốm lửa, tôi ngưỡng mộ tới bên Văn, chớp thời cơ và vô liêm sỉ, tôi khiêu khích anh và giữ anh lại, trước mặt tôi anh cuống lên cúi gằm, tay chân lóng ngóng, một sợi tơ cảm thương giăng lên từ lúc nào. Tôi đột ngột thích người đàn ông nhìn qua thì chẳng đẹp trai nho nhã gì, cho dù anh hơn tôi đến mười tuổi. Rõ ràng Văn cũng không khinh bỉ gì tôi, điều đó có thể nắm bắt được từ cái nhìn của anh, cuối cùng Văn đã ở lại quán, sau này anh nói, anh ở lại vì tôi.

Có người nói, đàn ông đều như nhau, gặp đàn bà đẹp là chân không bước nổi, tôi không muốn nghĩ Văn cũng thế, bởi anh rơi vào cái bẫy êm dịu của tôi dệt từ những chân tình. Tôi đã yêu, không kìm được lòng mình tôi đã yêu anh, dù tình yêu ấy mang nhiều dèm pha. Tôi bị các chị em khác cười, Tiểu Hồng khuyên tôi đừng nằm mơ giữa ban ngày nữa, hãy nhìn rõ mình là ai, cắm sào sâu khó nhổ. Tôi mặc kệ, tôi chỉ muốn yêu anh, tôi không cần tương lai, dù tan thân nát thịt cũng đành lòng, dù chỉ còn thêm bên nhau một ngày cũng đáng, tôi sẽ nguyện đến bên anh, tôi thả mình đắm chìm say sưa trong cơn mơ xa vời.

Tôi chưa bao giờ thật lòng thế với người đàn ông nào, bởi tôi quá quyết liệt và thành tâm, Văn đã đổ gục, hoặc giả trời cao đã thương xót tôi, mang một tình yêu của người đàn ông ưu tú như thế đến bù đắp đời tôi, tôi vui sướng, cuồng điên. Khi Văn nhìn tôi, toàn thân tôi mỗi tế bào đều như đang mỉm cười, đôi mắt là cửa sổ, cho Văn nhìn thấy tất cả.

Văn nói mắt tôi như hai viên Ngọc đen sáng trong, khi cười đẹp như búp bê, nên anh gọi tôi là Em búp bê, tôi thích thế lắm. Văn luôn tế nhị với tôi, thật lòng và nâng niu, anh cho tôi hiểu được thế nào là hạnh phúc của một người phụ nữ.

Văn thường vờ vô tình chỉ ra những thói quen xấu của tôi, và tôi dùng trái tim mình đón nhận anh. Văn ghét thuốc lá, tôi cố gắng cai thuốc, không chạm vào nó nữa, đó vốn chỉ là những tiêu khiển lúc cô đơn, có Văn rồi tôi không còn cô đơn nữa, nên không cần thuốc lá. (ha, dịch đến đây mới phát hiện ra đúng là tớ lúc vui ko bao giờ động tới điếu thuốc)

Văn không thích nói tục chửi bậy, tôi bèn nỗ lực khắc phục thói xấu thô lỗ của mình, vì anh mà thay đổi bản thân. Chúng tôi thường ngồi bên nhau ôm chặt nhau, ngồi yên không làm bất cứ điều gì, cứ im lặng như thế dựa vào nhau, Văn kể cho tôi những câu chuyện buồn rầu rực rỡ, những Romeo và Juliet khiến tôi nước mắt lã chã tuôn. Tài học của Văn làm tôi xấu hổ về bản thân ngu dốt, anh thường hiểu tâm trạng tôi, nên dùng một cái hôn thật dài xoá tan đi sự tự ti của tôi, cảm tạ trời xanh cho chúng tôi gặp gỡ. Văn thường thích ngâm thơ, một lần say đắm nhất anh buột miệng: "Giọt mưa ngọt lành nên bông hồng nở" (Lộ đích mẫu đơn khai - trùng âm, còn có thể dịch là La Dolce Vita - Cuộc sống Tươi đẹp). Tôi không hiểu, gặng hỏi, ngậm miệng không đáp, cười tủm tỉm, anh cứ đáng yêu như thế.

Tôi hy vọng sao được sống như thế suốt đời này, nhưng anh không thể đến thường xuyên, càng không thể cưới tôi, ở đây anh là con thiên nga, tôi là con ếch xấu xí. Nhìn thấy nỗi đau ngậm ngùi kín đáo của tôi, Văn không giấu được nỗi xót xa, thương cảm và bất nhẫn, anh nói, em bị giời phạt, anh thì không cứu được em, anh vô dụng quá! Nỗi đau viết lên mặt Văn, niềm vui giấu trong tim tôi, tôi vui lòng nói với anh rằng: Đủ rồi anh ạ, thật đó, được ở gần bên anh, em đã mãn nguyện.

Chúng tôi yêu nhau đau đớn như thế, nếm đủ những ngọt ngào của tương tư và những chát đắng của chờ đợi. Có một thời gian tôi không tiếp khách, tôi chỉ đợi người tôi yêu, tôi đã quen với sự lịch sự của anh, sự thân thương của anh, cả những câu chuyện không bao giờ lặp lại, đây thật sự là mối tình đầu của tôi.

Những ngày đó hạnh phúc vô vàn, tôi đã sống những ngày hạnh phúc nhất của đời tôi.

Trong tiềm ý thức tôi đã từ lâu coi Văn như người thân yêu nhất đời, giữa chúng tôi tiền đã trở thành vô nghĩa, nhưng Văn vẫn tìm được cách mua sắm gì đó cho tôi, lần đó đi công tác về Văn tặng tôi miếng ngọc Quan Âm, nói miếng ngọc đã được Khai quang, được chạm vào Phật phúc, sẽ phù hộ cho tôi cả đời bình an. Tôi giữ nó như báu vật, ngày đêm đeo trên ngực, chưa bao giờ rời ra, như thể mang theo tình yêu của anh.

Nhưng chính Ngọc Quan Âm đã bị Tứ Gia chém vỡ nát vụn, làm sao có thể giữ gìn tôi khỏi nỗi đau, tôi đã chết thê thảm như thế, khi Văn biết, hẳn anh sẽ đau đứt gan ruột.

Văn nằm tĩnh lặng trên giường, an lành. Vuốt ve trên từng phân vuông da thịt đẹp đẽ rất đàn ông của Văn, trái tim tôi tan vỡ ra thành từng mảnh nhỏ, chúng tôi đã từng nhập vào nhau thành một cơ thể, từ nay về sau không còn ngày gặp gỡ nữa, không tìm được tôi hẳn anh sẽ lo lắng lắm!

Tôi lặng lặng tới bên, dùng đôi môi giá lạnh hôn lên trán anh, Văn giật mình ngồi dậy, mê hoặc dụi dụi mắt, cười khổ rồi lắc lắc đầu, lại chìm vào giấc ngủ, Văn chắc chắn đã cảm nhận được tôi đã từng đến đây, nhưng, người yêu ơi, vĩnh biệt nhé, từ nay âm dương cách biệt, thế giới này từ đây không còn Em búp bê của anh nữa.

Nỗi đau thương đập vào trái tim vụn vỡ của tôi, lần cuối nhìn người yêu dấu trong tim, vẫy tay ly biệt!

Đây không phải là Khâu cao lớn sao, đã lợi dụng còn quỵt tiền định chuồn, lại còn là trưởng phòng nữa cơ, mẹ mày! Tao là điếm đây tao còn sợ ai. Khi tôi kéo vạt áo ông ta lớn tiếng đòi tiền, ông ta lại mặt dày trốn vào trong ô tô không chịu mở cửa, lại còn để cho người khác phải trả tiền chơi gái thay ông, thật đồ mất dạy. Hay có lẽ ông ta quả thật không có tiền, nhưng hết tiền thì ở nhà hầu vợ đi, đòi ra chơi gái làm gì? Hứ, đồ lợn khốn kiếp, đồ nguỵ quân tử giả mạo đứng đắn, thật chó chết. Bà cạch mày ra!

Đã đến nhà Sơn, một cơn hối hận. Sơn đáng thương vẫn một mình lẻ loi sống đạm bạc, lỗi ở tôi, chỉ trách tôi! Ngày đó sao tôi tàn nhẫn thế đã thề sẽ phá nát gia đình Sơn, và khi tôi dùng mọi thủ đoạn, cuối cùng tôi đã đạt được điều tôi muốn, Sơn đành phải ly hôn với vợ, và cũng từ đó anh ta tan nhạt dần khỏi tầm mắt tôi. Sơn chắc hận thù tôi tới chết, anh vốn không có ý định bỏ vợ và con gái, anh chỉ là một phút sa ngã, nhưng đã bị tôi níu kéo đeo bám tới mức không dứt nổi. Hồi đó tôi đâu muốn bày trò với anh, chỉ bởi vợ anh quá cay nghiệt, đã tới tìm đánh tôi trước, để lại những vết móng tay trên mặt tôi, tôi hận người đàn bà đó, và sự việc cứ lan dần ra như thế, tôi cố tình tìm Sơn, hôn Sơn trước mặt cô ta, cô ta chửi tôi là đồ đĩ mặt dày, tôi không thèm liếc cô ta một cái, làm nghề này tôi còn cần thể diện làm gì? Cô ta chửi tôi ti tiện, ha ha, tôi đúng là ti tiện đó! Tôi chọc tức cô ta. Sơn không có mặt tôi thô lỗ chửi bới cô ta, sỉ nhục cô ta. Cách cô ta nổi giận làm tôi thấy rất thú vị, tôi chỉ muốn thế mà thôi. Còn nhớ ai đã từng nói, giận dữ chính là bạn mang lỗi lầm của người khác đi trừng phạt chính mình. Sao cô ta lại không hiểu ra điều đó cơ chứ! Tôi thì không bao giờ giận dữ, tôi chỉ nghĩ đến lúc tôi nhận được những gì mà đáng lẽ ra cô ta được nhận, đã đủ làm tôi vui sướng, tôi liên tục nhắn tin, gọi điện quấy rầy cuộc sống của cô ta, cuộc chiến giữa hai người đàn bà, đàn ông làm sao phân biệt nổi đâu là phải đâu là trái. Tôi thường lăn lộn giữa những người đàn ông hư hỏng, tôi quá hiểu chiến thuật lấy nhu khắc cương. Vợ Sơn có lý nên làm căng, luôn giữ bộ mặt sư tử Hà Đông, còn tôi lại tỏ ra một cô gái yếu ớt bị bắt nạt, khi Sơn thương tôi, Sơn đã hết sức mình bảo vệ tôi. Điều đó làm người đàn bà đau đớn nhất, người vợ chịu không nổi cái gai trong mắt đó rốt cuộc đã đâm đơn li dị chồng, vạch đất rẽ lối khác, dắt con gái lưu lạc phương xa, một gia đình hoàn hảo đã tan vỡ như thế. Người thân cũng không tha thứ cho anh, Sơn trở thành một người đơn côi lẻ loi. Tôi đã thành công, nhưng tôi không vui, không hào hứng, Sơn không đến tìm tôi nữa, mối quan hệ giữa chúng tôi đã đặt dấu chấm hết như thế, nhưng có điều Sơn tỉnh ngộ quá muộn. Đấy là việc duy nhất trong đời làm tôi hối hận vì hậu quả nặng nề. Sơn ơi, em xin lỗi anh! Em biết em đã sai, không nên thế! Không nên thế! Không nên thế! Nhưng dù hối hận thế nào cũng đã quá muộn rồi, vì sao cho đến khi mất đi cuộc sống tôi mới thức tỉnh, giờ đây mới biết mình vô sỉ, nham hiểm. Nếu kiếp sau lại được làm người, tôi sẽ sống tốt với cả gia đình anh, bù đắp những lỗi lầm không thể tha thứ!

Đã lên giường với bao đàn ông, không thể đếm nổi, trong mắt tôi chỉ còn hoa lên những màu lục màu hoa của những tờ tiền giấy, vì những thứ ở ngoài thân thể, ba năm nay, tôi đã chịu bao khổ cực, chịu bao nhiêu lần đánh đập, chịu bao nhiêu lần bị chửi bới, tôi đã không còn là chính tôi nữa, tôi chỉ còn là một thứ công cụ để đàn ông trút dục vọng, đêm nay triền miên quẩn quanh, khó chia khó rời thiết tha quấn quýt, mai đã xa lạ như người qua đường, gặp mặt làm ngơ. Tôi đã cầm cố tuổi thanh xuân, linh hồn tôi như miếng sắt rỉ dần đang lở bong từng lớp từng lớp, đang mòn đi trong những dục vọng vô biên.

Thôi đành! Không muốn nhớ nữa, cái tôi mang lại cho người khác chỉ là sự thương hại, giữa xã hội tôi chỉ mang tới những điều hỗn loạn, giờ đây không còn lý do gì để lưu luyến nữa, đã tỉnh giấc mộng rồi, về thôi!

Về Bắc! Đi mãi về phương Bắc! Nơi xa xôi nhất trên bản đồ Trung Quốc chính là nơi tôi sinh ra đời! Ôi, tôi ngửi thấy mùi cỏ thơm thanh thoảng, mùi cỏ của triền đê dài quê tôi, thân thiết như thế, lay động trái tim tôi như thế, tôi đã nhìn thấy những dấu chân thơ bé của tôi in lại mờ nhẹ. Lần ấy một đám trẻ thi chạy, tôi hào hứng chạy đi, hụt chân ngã từ đỉnh gò cỏ xanh rậm, suốt triền gò dày những bụi cỏ mềm như tấm đệm đỡ tôi lăn xuống ngã êm, bò dậy không quên hét lên, tao là số một! Lũ bạn nhóc tâm phục khẩu phục làm tôi đắc chí bao lâu, thời ấy vui sướng biết bao! Ngày xưa ơi, bây giờ tôi cũng đang đứng trên đỉnh ngọn dốc dài, nhưng tôi đã thay đổi hoàn toàn, người đi đằng người quỷ ra đằng quỷ, có ai rồi sẽ nhớ đến tôi?

Nhà ở trước mặt tôi, trong óc tôi là sự xanh xao và ánh mắt nhẫn nại của mẹ cùng gương mặt luôn nghiêm nghị đau khổ của cha, ôi gia đình mãi không thoát nổi đói nghèo của tôi, đã mấy năm không về, nhà đã thế nào!

Tôi bay tự do trong bóng đêm như một linh hồn u tối, không ai nhìn thấy tôi, tôi thì có thể nhìn thấy tất cả, quen lối cũ tôi về căn buồng nhỏ tôi sống với em gái, đã xa lâu rồi, lại thấy lại mùi hương quen thuộc, bao lâu trước nơi đây tôi cũng đã có những giấc mơ nhiều màu sắc, tôi đã từng chuyên cần học để thi đỗ đại học, từ đó thoát được cảnh con nhà nông, đi tới con đường trải đầy hoa tươi. Rồi em trai ra đời, đạp vỡ những giấc mơ tôi như bong bóng xà phòng, để nuôi em trai, cha tôi không chần chừ bắt tôi nghỉ học, đã khóc bao lần mà không lay chuyển nổi quyết định vững chắc như sắt đá của cha, mẹ tôi cũng đành nhẹ lời khuyên giải, con gái nhà người ta chỉ học hết Tiểu học là đủ, còn phải cho em trai con đi học, nhà ta làm sao đủ tiền nuôi cả ba đứa đi học. Đứa em gái kiên cường của tôi kiên quyết không bỏ học, gào khóc suốt ba ngày, không ăn không uống, tuyệt thực tranh đấu, cha mẹ tôi không còn cách nào khác đành thoả hiệp. Nhưng tôi không thể ngẫu hứng như em tôi, tôi là chị cả, vì thương mẹ, tôi chấp nhận!

Em gái tôi đang ngồi học, để thay đổi mệnh vận, vì kỳ thi cuối cấp sắp tới, nó đang cố gắng hết sức, người gầy gò đi nhiều. Ngày xưa mỗi khi đông tới, tôi và em gái đều chui chung một giường để có hơi ấm qua những đêm dài dằng dặc giá lạnh, giờ đây chỉ còn mình em tôi, em chắc cô đơn lắm, nhưng tôi không bao giờ còn cơ hội đi cùng em nữa. Em ơi, hãy tha thứ cho chị, chị từng hứa với em sẽ dành tiền mua cho em một chiếc áo len màu em yêu, chị đành nuốt lời, chị có lỗi, chị sẽ làm em thất vọng! Em hãy cố lên, hãy thi đỗ đại học, hãy học thay chị! Đứa em gái hình như nghe thấy lời tôi, nó gật đầu.

Tôi nôn nao và ngóng trông bay tới phòng mẹ tôi, dưới ánh đèn, mặt mẹ tiều tuỵ và có vẻ ốm yếu, gương mặt sắt đen của bố càng có vẻ buồn thảm hơn, một cơn đau ngầm tới, ai không hy vọng con cái mình có ngày mở mặt, chỉ là cuộc sống cơ cực quá nặng nề, đáng lẽ ngày xưa tôi không nên bức xúc quá và càng không nên oán trách bố mẹ.

Ngôi nhà nghèo khó giờ càng lạnh lẽo, tay mẹ làm việc mãi mãi không ngơi nghỉ, bố hút những điếu thuốc thơm rẻ tiền, liên tục ho khan vài tiếng, trong không khí đầy tràn những mùi nghẹt thở ô hợp. Cho dù trong đáy lòng tôi không muốn tha thứ cho bố mẹ, nhưng dòng máu di truyền cùng những tình thân gia đình đã xoá nhạt những buồn bã oán trách ngày xưa. Tôi dùng thân thể vô hình ôm lấy mẹ, mẹ tôi linh cảm, đột ngột nói: "Cái Nam nhà mình lâu quá không thư từ, không biết giờ nó đang làm gì?"

Nỗi lo lắng bóp lấy tim tôi, chỉ có trời mới hiểu được tôi muốn biết bố tôi trả lời ra sao.

Nghe đến tên tôi, bố như một con sư tử bị chọc giận, rống to: "Đừng nhắc con chết tiệt đó nữa, tôi hận không thể bóp chết nó!" Mẹ phản đối nhỏ: "Nó cũng là con gái mình!" "Con gái? Hừ, con gái mà chỉ biết ích kỷ, việc tốt đẹp thế mà bị nó vứt bỏ rồi, nó vốn đâu có cần cái nhà này! Đi rồi, mấy năm trước còn biết gửi tí tiền về, cả năm nay mất tăm luôn, chỉ lo hưởng thụ mình nó, bà còn nhớ nó làm gì?" Nói xong bố tôi nặng nề: "Thôi coi như nó chết rồi, chết rồi!"

Ba tôi, người cha xưa nay chưa từng cho tôi chút chiều chuộng nào sao giờ đáng ghét đến thế, từ khi tôi còn thơ, tôi đã sống trong sợ hãi và tiếng chửi mắng, người ta đi học sao nhẹ nhàng vô tư, tôi thì vừa trông thằng em vừa học, trong nhà chỉ có em trai tôi là quan trọng, cái người đàn ông lạnh lùng được gọi là ba trong gia đình tôi sao trọng nam khinh nữ, đã coi đứa con gái mình đẻ ra như thể bảo mẫu không mất tiền, hơi bực mình bèn lôi ra trút giận, tai đã quen nghe chửi những từ "ăn hại cơm" "đồ vô dụng".

Tôi hận ba tôi! Nếu không nghe lỏm được ba bắt gả tôi cho một người đàn ông trung niên hàng xóm bị câm để đổi lấy nhiều tiền gả cưới, tôi đã chẳng lưu lạc tới cảnh ngộ bây giờ, và ông ta vẫn còn ấm ức vì món tiền hồi đó cho đến tận giờ, tôi căm thù ông ấy thế.

Ngay từ lúc biết tôi sẽ phải về đâu, tôi đã âm thầm tính toán cho việc lớn. Một buổi sáng bình minh u ám mây tối, tôi và Tiểu Hồng, đứa bạn bị cha dượng ngược đãi đã cùng nhau trốn nhà ra đi, dẫm chân lên con đường mờ mịt không lối về này.

Bắt đầu để dành tiền và nhớ đến mẹ tôi đáng thương, bóp mồm bóp miệng dành dụm tiền gửi về nhà, nhưng sau gặp nạn này, tôi đành dứt liên lạc cùng gia đình. Những ngày không muốn nhớ ấy đã biến tôi trở thành người bất hạnh nhất thế giới. Từ sau khi bị cảnh sát miền Tây ập vào quán Karaoke bẩn thỉu tối tăm đó bắt giữ, tôi rơi vào hoàn cảnh không giấy tờ tùy thân, rồi vì thế bị tú bà khống chế, quay sang nơi khác, tôi lại biến thành công cụ kiếm tiền cho bảo kê khác, tất cả mọi tiền kiếm ra đều phải nộp hết không giữ được cắc nào, đã kháng cự, đã trốn chạy, để lại là vết bỏng trên đùi non và vết đâm bằng vật nhọn, không thể quên nổi nỗi khốn khổ lần bị tóm về đánh què chân, suốt một thời gian dài không thể đi lại bình thường. Bọn bảo kê độc ác dùng nhục hình đánh tôi, khống chế tôi cả tiền và thân thể, mỗi ngày, ngoài ba bữa cơm ra, tôi tay trắng, và từ ngày đó đã không thể gửi đồng nào về cho gia đình. Nhưng ba tôi như kẻ vô tình, chỉ nghĩ đến tiền mà không lo tôi sống chết, tôi là con đẻ của ông kia mà! Và ông không xứng làm cha tôi!

Để tự do, để thoát khỏi biển khổ, tôi liên tục chạy trốn, lại liên tục bị bắt lại, nhận lấy những sự trừng phạt ghê gớm hơn, cho dù thế, tôi không bao giờ nguôi ý định chạy trốn, bất cứ lúc nào tôi cũng đi tìm cơ hội chạy trốn. Để bảo kê khỏi cảnh giác, tôi vờ như một con mèo ngoan ngoãn nghe lời. Cuối cùng một ngày, bảo kê say rượu ngủ, tôi thu hành lý nghèo nàn, bất chấp bảy ba hai mốt, nhảy xe khách đường dài trốn khỏi nanh vuốt bảo kê, bốn phương lưu lạc.

Sau này trong cảnh khốn khó, từng được một ông già nhiệt tình cưu mang, nhưng tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa, tôi bị giam trong lò gạch cũ trên thị trấn gần nửa tháng, không thấy ánh mặt trời, không thấy người, cứ tưởng mãi mãi không bao giờ thoát nổi.

May mắn, một bà già đi qua vô tình phát hiện ra tôi, đã dẫn tôi trốn. Từ đó tôi học cách phân biệt người tốt kẻ xấu, học cách tự bảo vệ mình. Cũng hiểu ra rằng, mục tiêu của mình là kiếm đủ tiền, quay về nhà cùng Tiểu Hồng, làm bạn với nhau, tránh công an tìm bắt, mệt mỏi ngang dọc khắp chốn, hoàn toàn đánh mất bản thân. Dọc ngang giang hồ hiểm ác, cứ tưởng có thể tự do giữa đám đàn ông nhẹ nhàng kiếm tiền, chẳng ngờ việc không thành, người đã chết, cuối cùng là trả giá bằng sinh mệnh.

Giờ đã hiểu, nhà cũng không có chỗ cho tôi, hồn đã về quê mẹ nhưng hồn không nơi nương tựa, nếu như cả thế giới rộng lớn này chả có chốn cho tôi nương náu, đáng thương sao!

Muốn khóc mà vô lệ, tôi đau buồn oán trách nhìn ba tôi, cố hết sức lực vô hình để ôm chặt lấy mẹ tôi, thì thầm tạm biệt, mẹ yêu dấu ơi, con gái bất hiếu, kiếp sau con xin được hầu hạ mẹ!

Hoang mang bay qua trời đêm, không nơi để về. Nhớ lại Văn từng nói, thiên đường là nơi đầy niềm vui và tình yêu, là thế giới quang minh không u sầu và đau đớn, nhưng tôi đã không tìm ra lối lên thiên đường, lại lại thấp thoáng thấy cánh cửa địa ngục đen tối mở ra sau đám rừng tối, hay là, từ cõi sống cho đến cõi chết, tôi đã bị số mệnh buộc phải sống trong đêm chẳng ánh ngày.

Tôi là một hạt cát vô cùng nhỏ bé giữa trần gian, là người diễn vở bi kịch chính mình, đã không chinh phục nổi đàn ông, cũng càng không chinh phục nổi thế giới, sự sống ngắn ngủi của tôi không có ý nghĩa gì, bởi tên tôi chỉ là: một con điếm!

Tôi không phải người! Tôi phải chết! Tôi chết như lẽ thường!

Một cơn mưa lạnh lùng quật tới, suýt nữa làm tôi hồn bay phách lạc, gà đã gáy sáng rồi, trời sắp rạng! Tôi lưu luyến nhìn lại lần cuối cùng nơi đã sinh tôi nuôi dưỡng tôi khôn lớn, luyến tiếc đau đáu biến mất đi dần trong bóng đêm trước khi bình minh.

Sống đã trôi dạt, chết cũng phiêu linh!

(Truyện viết từ một vụ án thật, viết lâu quá chưa xong, tôi thường vì viết không nổi nên phải gác bút!)

(Trang Hạ dịch)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro