Chương 1: Xuyên qua

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 1 : Xuyên qua

   Tô Trà nằm trên giường nhỏ ở ký túc xá, biểu tình căng chặt cả ngày khi cảm nhận được chăn đệm mềm mại liền thả lỏng xuống.
  
   Sau đó nặng nề đi vào mộng đẹp…

   Giường Tô Trà bên phía dựa gần vào cửa sổ không có màn giường. Chỉ là bạn cùng phòng tất cả đều có màn giường, cô sau khi nhìn ra chính mình cũng có cái màn giường trong suốt liền không mua nữa, có thể bớt tiêu chút tiền cũng tốt.

    Sáng sớm ngày hôm sau, ánh sáng mặt trời chiếu vào trên mặt. Cô từ từ tỉnh dậy, hiếm khi cuối tuần không phải đi làm thêm, chỉ là nhóm bạn cùng phòng đều đã đi ra ngoài chơi.

    Tô Trà nhìn phòng ngủ trống rỗng, bởi vì bản thân vừa học vừa làm cho nên thời gian khi không có tiết đều đi làm thêm, cũng thật sự hâm mộ bạn cùng phòng chỉ cần làm nũng với ba mẹ là có thể có phí sinh hoạt. Mà chính mình vì là cô nhi, cho nên thật sự có chút không hòa hợp với mọi người.

    Tô Trà quay lại trên giường, đối với bản thân không đi làm cũng không biết muốn làm gì, cũng không có bạn bè.

   Cô cầm điện thoại vừa đột nhiên vang lên xem một chút, hóa ra là nhóm chat mà bình thường bản thân vẫn làm thêm có tin tức nói hôm nay đi đỉnh núi ăn cơm dã ngoại nướng BBQ, chi phí công ty bao hết! Nhóm tiểu muội muội đều có thể đi a.

   Trong nhóm chat tất cả đều sôi trào lên, có người trả lời, Trương tổng hào phóng.

   Bên dưới đều là +1,+1… …

   Tô Trà biết tiểu muội muội mà giám đốc nói là mấy người làm thêm các cô, Tô Trà nhìn giám đốc gửi tới hình ảnh có rất nhiều bánh kem, đồ uống, đồ nướng BBQ có chút động tâm, dù sao bản thân cũng không có việc gì làm còn có thể ăn miễn phí, ăn tha hồ nha!

   Sau đó cô nhanh chóng đáp lời trong nhóm chat, thu thập tốt bản thân xong liền cõng ba lô nhỏ xuất phát đi đến địa điểm tập hợp ở dưới chân núi.

   Chờ cô thật vất vả đi tới chân núi liền thấy nơi này chỉ có một mình mình, cầm di động ra nhìn xem, không nghĩ đến nơi này thế mà lại không có tín hiệu, Tô Trà bất đắc dĩ nhìn cái điện thoại nát mình đã dùng nhiều năm. Nghĩ rằng mọi người đều đã đi lên rồi, xem ngọn núi này cũng không quá cao, chắc là chưa đi xa, phải chạy nhanh đuổi theo mọi người. Sau đó một mình đi lên đỉnh núi.

   Cô đi được một lúc mồ hôi ướt đẫm lấy ra chai nước uống một ngụm nói: “ Đi kiểu gì mà nhanh thế, biết vậy liền không tham chút lợi nhỏ này. ” Sau đó nhìn lại phía sau mới nhận ra đã không thấy được quốc lộ, nơi này cây cối cao lớn che đi mặt trời nóng bức, cảm giác đi thế này so vừa rồi mát mẻ không ít, rồi lại tiếp tục đi về phía trước.

   Đi nửa ngày một bóng người cũng chưa thấy, Tô Trà bây giờ mới luống cuống, đi lâu như vậy rồi mà bản thân cũng chưa lên tới đỉnh núi không phải là lạc đường rồi chứ.

   Cô thật ra cũng bình tĩnh, bản thân rốt cuộc không có gì vướng bận chết thì chết thôi, sau đó lấy ra chai nước không còn thừa bao nhiêu, uống xong một ngụm cuối cùng rồi cất lại ba lô, tiếp tục đi về phía trước mặt.

   Hiện tại cũng không còn cách nào khác, bản thân cũng chẳng phân biệt được phương hướng nào đành phải chọn đại một hướng rồi đi.

   Một lát sau cô cảm giác đầu váng mắt hoa chảy thật nhiều mồ hôi, đoán rằng mình cũng không chống đỡ được bao lâu, bởi vì không có nước mà bản thân lại ra quá nhiều mồ hôi thế này.

   Cô ngẩng đầu nhìn mặt trời được cây cối che đậy bị chiếu cho không mở được mắt, cô lấy ra điện thoại, điện thoại cũng tắt nguồn.

   Cô đơn giản là không đi nữa, tiến đến ngồi xuống bên dưới một cây đại thụ lấy bánh mì trong ba lô nhỏ ăn, trước nghĩ đến đây có đồ ăn nên cũng không mang nhiều hiện tại ăn xong cái này thì cũng chỉ có thể ngồi chờ chết.

    Cô sau khi ăn xong liền cầm lấy ba lô đang dựa vào đại thụ đến nhìn xem, mới phát hiện bản thân trải qua đáng buồn cỡ nào, vẫn luôn bận bận rộn rộn thật vất vả lên tới đại học năm ba mắt thấy liền sắp tốt nghiệp, không nghĩ tới  sắp chết ở rừng núi hoang vắng.

   Cô đột nhiên đứng dậy “ Chính mình có thể chịu đựng nhiều năm như vậy tới bây giờ, cũng không thể ở chỗ này chờ chết!” Sau đó tiếp tục đi về phía trước.

   Tô Trà ngẩng đầu nhìn lại phía không trung lần nữa, phát hiện mặt trời không biết từ lúc nào đã đổi thành mặt trăng, nhưng mà mặt trăng này thật lớn a … cô xoa xoa chân tính toán tìm chỗ nghỉ ngơi, đều đã đi cả một ngày rồi.

   Cô dừng lại mới phát hiện rừng rậm ở dưới bóng đêm thực sự khủng bố, cô không dám làm ra hành động thiếu suy nghĩ, liền ngồi xuống tại chỗ lưng dựa vào cây đại thụ nhắm mắt dưỡng thần, nhưng thật ra thần kinh luôn căng chặt không dám thả lỏng.

   Đột nhiên cô cảm giác có thứ gì lướt đến, tiếng kêu sàn sạt này là! Tô Trà ngẩng đầu liền thấy trên đỉnh đầu có hai con mắt to màu đen đỏ, cô đột nhiên đứng dậy nhanh chân chạy.

   Đồ vật phía sau cô cũng không thấy rõ nhưng cảm giác nó vẫn luôn đuổi mình.

  Tô Trà bất ngờ bị vướng ngã, cô nhìn cái chân bị thương đã chạy không nổi, thở hổn hển nghĩ thầm lần này thật sự muốn giải thoát sao.

   Vậy hi vọng kiếp sau ta có thể có một gia đình đi……

   Chờ đồ vật kia đến gần, Tô Trà lúc này mới nương nhờ ánh trăng để thấy rõ ràng, đây là rắn! Còn rất lớn, nhìn nó mở miệng như bồn máu hướng về phía mình.

   Tô Trà cả người cứng đờ ngất xỉu tại chỗ, trước khi chết cô nghĩ như vậy cũng tốt ngất đi lúc bị ăn sẽ không thấy đau.

   Ngay thời điểm Tô Trà sắp bị ăn liền xuất hiện một con đại lão hổ chạy ra, đại xà cũng là loại chuyên bắt nạt kẻ yếu thấy lão hổ so với chính mình cường đại liền vội vàng chạy, cái thân rắn kia đều sắp vặn thành bánh quai chèo.

   Lão hổ ưu nhã bước tới lấy móng vuốt chạm chạm Tô Trà, nhìn cô nằm thẳng tắp trên mặt đất chân còn đổ máu nếu chính mình không mang cô trở về, cô đêm nay khả năng sẽ chết.

   Lão hổ dùng miệng đem Tô Trà ném lên sau lưng sau đó liền đi.

Bánh quai chèo :

Lần đầu tiên thử edit… . Móa ơi thật là mệt. Đánh chữ thấy mẹ luôn, một câu mà phải nghĩ cả chục phút 。・゚・(*ノД'*)・゚・。
Cầu động lực ⭐⭐⭐⭐⭐

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro