Chương 12: Ba năm dưới vực (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 12: Ba nămdưới vực (2) 

Áp dụng những gì đã học với nội lực của mình, tiểu Dương nhanh chóng tránh được những đòn tấn công của chúng. Nhanh như chớp, tiểu Dương dùng đoản kiếm đâm vào mắt, cổ và tim của bọn chúng.

Nhìn dáng vẻ điên cuồng, khát máu này của tiểu Dương, ai có thể nghĩ tiểu Dương cũng chỉ là một hài tử bốn, năm tuổi chứ? Mùi máu tanh nồng đậm tản ra, dưới đất là xác của bầy sói, máu chảy lênh láng. Đứng giữa bọn chúng là một hài tử người nhuộm đầy máu đang nở nụ cười.

Mặt trời lạnh, ánh trăng xuất hiện, hình ảnh mà nàng nhìn thấy lúc này làm nàng nhớ lại bản thân trước đây, chỉ khác, đứa trẻ đó là tiểu Dương.

Ôm lấy tiểu Dương, nàng nhẹ giọng:

"Về thôi, tiểu Dương!"

"Dạ, tỷ tỷ." – Tiểu Dương ngoan ngoãn đáp.

Không còn vẻ khát máu như vừa nãy, tiểu Dương bây giờ như con mèo nhỏ nép vào lòng nàng. Bế tiểu Dương rời khỏi nơi đó, ánh mắt nàng liếc nhìn đôi mắt màu lục trong bóng tối.

Về đến hang động, tắm rửa cho tiểu Dương xong, rồi nướng khoai, sau đó nàng ôm tiểu Dương ngồi trong lòng nàng. Thật may khi rơi xuống đây, y phục của tiểu Dương và của tên phu xe cũng rơi theo, nếu không nàng thật không biết lấy đâu ra y phục để thay cho tiểu Dương.

"Tỷ, tỷ làm gì vậy?"

Nhìn nàng đang dùng đoản kiếm khắc cái gì đó lên chiếc vòng vừa làm bằng răng nanh con hổ đợt trước, tiểu Dương thắc mắc.

"Xong rồi, tăng đệ, chúc mừng sinh nhật đệ, tiểu Dương."

"Sinh nhật?"

"Là ngày đệ sinh ra trên đời này."

"Thật sao, vậy là hôm nay hả tỷ?" – Tểu Dương thắc mắc

"Không phải, đã trễ mấy ngày rồi, lúc đó tỷ vẫn là búp bê nên không tặng quà cho đệ được, nên bây giờ tỷ tặng đệ đây. Đệ không buồn chứ!?"

"Không ạ! Đệ chỉ cần tỷ thôi." – Tiểu Dương vui vẻ.

"Vậy đệ có thích cái này không?"

"Là của tỷ đệ đều thích!"

"Đệ thật là, để tỷ đeo cho đệ." - Nàng cười nói.

"Tỷ khắc gì lên đó vậy?"

"Đệ nhìn, đây là tên đệ "Bạch Thiên Dương"."

"Không có tên tỷ sao? Đệ muốn khắc tên tỷ lên nữa!" – Tiểu Dương làm nũng kháng nghị.

"Hì, được rồi, để tỷ khắc thêm." – Nhìn tiểu Dương, Thiên Thanh Nguyệt bật cười.

Nàng cầm đoản kiếm khắc tên mình lên.

"Xong rồi, tên tỷ đây "Thiên Thanh Nguyệt" ngay cạnh tên đệ đấy."

"Tỷ đeo cho đệ đi!"

Nàng cười nhẹ, cẩn thận đeo chiếc vòng lên cổ tiểu Dương, đây cũng là thứ mà tiểu Dương trân trọng nhất.

Đã được nửa năm kể từ khi Thiên Thanh Nguyệt và tiểu Dương ở đây. Bây giờ tiểu Dương hoàn toàn quen thuộc với cách sống trong rừng cũng như tự bảo vệ mình.

Tuy chỉ mới năm tuổi, nhưng tiểu Dương đã có không còn vẻ ngây ngô của một đứa trẻ nữa. Trừ những lúc ở riêng với nàng tiểu Dương còn biểu lộ tính tình trẻ con ra, thì hầu như quanh thân lúc nào cũng tỏa ra hàn khí, khuôn mặt lạnh băng không chút biểu cảm.

Nhìn tiểu Dương như vậy, lòng nàng đau lắm, nhưng một con búp bê thì có thể làm được gì? Nàng chỉ có thể ở bên cạnh đệ ấy, cho đệ ấy một chỗ dựa, một nơi có thể giúp đệ ấy về lại là chính bản thân mình. Như vậy có đủ không? Nàng không biết, nàng muốn làm nhiều hơn, nhưng mà, lại chỉ có thể làm được bao nhiêu đó thôi.

Cười tự giễu bản thân, khiến tiểu Dương trở thành như vậy, nàng cũng có phần trong đó mà, không phải sao?

"Gừ", phía trước có tiếng gầm gừ làm tiểu Dương chú ý, rút đoản kiếm bên hông ra, tiểu Dương tiến về phía lùm cây.

"Gừ gừ" tiếng gừ ngày một yếu, có vẻ là một con thú đang bị thương. Vạch đám lá cây ra, phía bên kia lùm cây là một con sư tử màu đen to gấp đôi tiểu Dương đang nằm gục một chỗ. Xung quanh là đàn sói đang vây quanh.

Có vẻ động vật ở đây bị đột biến gen hay sao ấy, con nào con nấy đều to quá mức bình thường. Mà ở trong rừng này cũng có sư tử sao? Nửa năm sống trong đây, nàng và tiểu Dương chưa từng gặp sư tử mà chỉ toàn thấy sói, hổ với rắn là nhiều. Mà bây giờ xuất hiện một con sư tử, thật lạ nha.

Nhìn con sư tử kia có vẻ như đang bị thương, còn đàn sói đang trực chờ tấn công. Bỗng nhiên, con sư tử nhìn về phía nàng và tiểu Dương.

Là nó, ánh mắt màu lục đó. Đó là ánh mắt luôn quan sát nàng và tiểu Dương, không thể nào nhầm được, nhưng tại sao ?

Thấy sư tử mấy cảnh giác, đàn sói đồng loạt xông lên. "Grao" bị cắn trúng, sư tử kêu lên, ngay lập tức nó phản đòn, vung móng vuốt đánh về phía con sói.

Nàng cảm nhận được, cơ thể tiểu Dương đang run lên, sát khí tỏa ra. Nhanh như chớp tiểu Dương lao về phía bọn chúng, những con sói nhận ra sự có mặt của tiểu Dương, ba con trong số chúng tách ra lao về phía tiểu Dương.

"Oẳng", nhanh chóng giết chết ba con sói, tiểu Dương tiến thẳng, xông vào trận đánh của bọn chúng. Từng con, từng con một đều bị hạ, cho đến con cuối cùng đệ ấy mới dừng tay.

Nhìn con sư tử đen nằm dưới đất, tiểu Dương nói thầm.

"Tỷ, nó giống đệ!"

"Tỷ hiểu", nó giống tiểu Dương, không, tiểu Dương còn có nàng, nhưng nó chỉ có một mình, phải đối đầu với tất cả, cô độc, cũng giống nàng trước đây. Nàng hiểu tại sao đệ ấy làm vậy.

Con sư tử nhìn tiểu Dương bằng ánh mắt đề phòng, tiểu Dương lạnh nhạt nhìn thẳng vào mắt nó, như bị áp đảo về khí thế, nó rũ mắt cúi đầu xuống. Thấy vậy, tiểu Dương tiến lại gần nó, lấy ra ít thảo dược vừa hái lúc nãy, nhai nát đắp vào vết thương cho nó. Rồi xé miếng vải ngay vạt áo mình băng lại cho nó. Xong xuôi liền đứng dậy bỏ đi, nhìn tiểu Dương đi phía trước, con sư tử gắng gượng đứng dậy, chậm chạp bước từng bước theo sau.

Trở về hang động, ngay khi con sư tử định đi theo vào trong, tiểu Dương liền quăng cho nó ánh mắt sắc lạnh. Con sư tử rùng mình, khựng lại, nó quay đầu nằm xuống cạnh cửa hang, nhìn tiểu Dương lạnh lùng quay lưng đi, con sư tử nhắm mắt gục đầu xuống. Có vẻ chủ nhân không thích nó.

Thấy biểu hiện của tiểu Dương, nàng cũng chỉ có lắc đầu. Nhóm lửa, đem mấy con cá bắt được lúc ở hồ lên nướng. Ngồi xuống dựa vào tường hang động, tiểu Dương lấy nàng từ trong ngực ra.

"Tỷ, đệ nuôi nó được không, nhưng mà... lỡ nó làm tỷ đau giống như lúc đó... đệ..."

Ra là chuyện này, nhìn ánh mắt mong chờ của tiểu Dương, nàng rất muốn xoa đầu rồi hôn đệ ấy một cái. Trong lòng tiểu Dương không vô tình như mặt ngoài thể hiện.

Trời tối dần, bỗng từ con búp bê phát ra ánh sáng, sau đó nàng xuất hiện trước mặt tiểu Dương. Ôm lấy tiểu Dương, xoa đầu rồi hôn vào má đệ ấy, nàng cười:

"Nếu đệ muốn, vậy cứ nuôi đi."

"Nhưng mà..." – Tiểu Dương lo lắng.

"Nó không làm tỷ đau đâu, đúng không?"

Thiên Thanh Nguyệt nhìn con sư tử đã đứng dậy từ lúc nào. Thấy nàng xuất hiện, con sư tử lui về sau, dùng ánh mắt kính sợ nhìn nàng. Khí thế từ thiếu nữ này khiến nó phải run sợ, nhất là ánh mắt của nàng, như nhìn thấu tất cả. Có lẽ chính vì thế mà nó chấp nhận đi theo hai người này.

Đứa trẻ với mái tóc trắng và đôi mắt tím, trên người tràn ngập khí thế cao quý vương giả của đế vương, sức mạnh và sự quyết đoán không nhân nhượng kẻ thù, đứa trẻ này tương lai sẽ khiến người khác phải kính sợ.

Thiếu nữ xuất hiện từ búp bê vải, thanh cao thoát tục, khí chất cao quý vương giả thậm chí có phần hơn đứa trẻ kia. Ánh mắt tĩnh lặng như nhìn thấu tất cả, khiến người khác khi nhìn vào phải run rẩy sợ hãi.

Nó cũng là bị hai người này thu hút mới quyết định đi theo. Thấy thiếu nữ nhìn nó, nó rũ mắt, cúi đầu thể hiện sự đồng ý.

Thật có linh tính, đây cũng là lần đầu tiên nàng thấy một con sư tử toàn thân đen tuyền như vậy, không giữ lại cũng uổng. Mà có nó ở với tiểu Dương nàng cũng đỡ lo phần nào, nhưng nếu nó dám có ý xấu với tiểu Dương, nàng nhất định giết nó.

"Lại đây!" - Thiên Thanh Nguyệt ra lệnh.

Nghe lệnh nàng, con sư tử dè dặt tiến vào hang động, thấy thế tiểu Dương nhíu mày.

"Tỷ, đệ không muốn nó vào."

"Sao vậy?" - Nàng cười hỏi.

"Đây là chỗ của tỷ với đệ, đệ không muốn có ai khác vào." - Tiểu Dương bĩu môi.

Ha ha ha, đệ thật là. Cúi người hôn vào má tiểu Dương một cái.

"Đệ muốn nuôi nó mà bắt nó ở ngoài, không phải là để mấy con thú khác cắn nó sao?"

"Nhưng..."

"Đợi nó lành vết thương rồi để nó ra ngoài, được chứ!?" - Nàng xoa đầu tiểu Dương.

Nghe vậy, tiểu Dương mới tâm không cam, lòng không nguyện ậm ừ gật đầu.

Con sư tử đến trước mặt Thiên Thanh Nguyệt và tiểu Dương, nó cúi người, nằm xấp xuống. Xem ra nó rất biết điều, không để chủ nhân phải ngước lên nhìn nó.

"Đệ đặt tên cho nó đi."

"Đặt tên?"

"Ừ, giống như tỷ đặt tên cho đệ là "Bạch Thiên Dương" vậy, đệ đặt tên cho nó, từ giờ nó là của đệ."

"Vậy đệ là của tỷ đúng không!? Tỷ đặt tên cho đệ mà." – Tiểu Dương vui vẻ nhìn nàng.

"Hì, ừ, đệ là của tỷ, đệ không thích sao?"

"Đệ thực thích, nếu vậy tỷ cũng phải là của đệ đấy!"

"Ừ, tỷ là của đệ. Bây giờ đệ đặt tên cho nó đi."

"Ừm, để đệ nghĩ..." - Tiểu Dương tay chống cằm suy tư.

"Có rồi, gọi Tiểu Hắc đi."

"Hì, Tiểu Hắc, tên hay lắm, vậy gọi Tiểu Hắc."

Thiên Thanh Nguyệt cười nhìn Tiểu Hắc, tiểu Dương dễ thương quá, con sư tử to như vầy mà gọi Tiểu Hắc, hì, nghe như gọi con mèo vậy.

"Tiểu Hắc", không đùa chứ, nó đường đường là thủ lĩnh của một đàn sư tử đấy, vậy mà lại gọi nó là "Tiểu Hắc", chủ nhân, nó là sư tử, hắc sư tử đó, nó không phải mèo đen. Cứ như vậy, bên người tiểu Dương có thêm một sủng vật "Tiểu Hắc".

Thời gian thấm thoát đã qua ba năm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro