Chương 6: Tỷ tỷ là búp bê

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 6: Tỷ tỷ là búp bê

"Rầm rầm" cánh cửa bị đạp mạnh bay ra, đám thị vệ chạy vào, bọn chúng cầm kiếm bao vây xung quanh Hoa ma ma và tiểu Dương.

"Các... các ngươi muốn làm gì?" - Hoa ma ma hoảng sợ che chắn phía trước tiểu Dương.

Không trả lời bà, một tên trong số chúng tiến đến trước mặt hai người, miệt thị khinh bỉ nhìn Hoa ma ma và tiểu Dương, trong mắt chúng hai người như là thứ gì đó chướng mắt đáng ghét.

"Đừng... đừng lại đây..." – Bà sợ hãi.

"Tránh ra!" – Tên thị vệ quát.

Thấy Hoa ma ma không tránh ra, sống chết đứng chắn trước người tiểu Dương, bảo vệ bé không cho tên đó đụng tới. Tên đó liền tức giận, giơ chân "bốp" không chút lưu tình đá Hoa ma ma làm bà ói ra một ngụm máu. Thấy tên thị vệ muốn bắt tiểu Dương, không màng tới đau đớn bà vùng dậỵ ôm chặt lấy chân tên thị vệ:

"Không được... các ngươi không được bắt tiểu Dương!" – Hoa ma ma đau đớn cầu xin.

"Mụ già khốn khiếp!"

Tên thị vệ tức giận, "bốp bốp" không ngừng dùng tay đấm mạnh vào lưng bà, mấy tên kia thấy vậy cũng lao lên vừa đánh vừa kéo bà ra.

"Tiểu Dương... ngài chạy mau..." – Hoa ma ma cầu xin nhìn tiểu Dương.

Thấy Hoa ma ma vì mình mà bị đánh, hai mắt tiểu Dương trở nên rét lạnh xen lẫn sát ý.

"Súc sinh, nhanh tới lượt ngươi thôi!"

Một tên trong đám lao về phía tiểu Dương, "chát" hắn nắm tóc rồi giáng một bạt tai trên mặt tiểu Dương. Sau đó hắn lại nắm tóc kéo tiểu Dương ra ngoài.

"Khốn khiếp", nàng lại không thể làm gì, "khốn khiếp" nàng hận bản thân, sao nàng lại vô dụng như vậy? Sao nàng chỉ có thể nhìn mà không thể làm gì? "khốn khiếp"...

"Xoạt" tên thị vệ đẩy tiểu Dương té xuống đất làm con búp bê đang ôm trong tay bị văng ra. Hốt hoảng, tiểu Dương muốn đứng dậy chạy đến nhặt búp bê lên, nhưng khi định đứng lên thì lại bị tên thị vệ ghì lại, tên đó ghì vai tiểu Dương xuống, khiến bé khụy gối quỳ xuống đất. Đầu gói bị ép va đập xuống đất giờ đã chảy máu, nhưng bé không quan tâm, vũng vẫy muốn thoát khỏi đôi tay đang ghì mình lại.

"Buông ra!" - Tiểu Dương lạnh giọng quát.

"Chát" một bạt tai giáng xuống mặt tiểu Dương. Máu từ khóe miệng chảy xuống. mùi máu tanh nồng xộc lên nhưng chẳng ai quan tâm, bọn chúng vẫn chỉ khinh bỉ cười nhạo tiểu Dương.

"Tam ca, huynh đánh hắn chảy máu luôn kìa."- Một đứa bé trong đám hoàng tử nói.

"Ha ha ha, như vậy có là gì, xem tiếp này."

"Chát chát chát". Tên nhóc được gọi là tam ca không ngừng đánh vào mặt, vào người tiểu Dương. Không la lấy một tiếng, tiểu Dương chỉ nhìn chằm chằm vào con búp bê đang nằm dưới đất.

Nhận thấy ánh mắt của tiểu Dương, một tên nhóc trong đám nhìn về phía con búp bê sau đó cười lớn. Tên nhóc tiến đến chỗ búp bê, nhìn ánh mắt hoảng loạn của tiểu Dương, "bộp" tên nhóc không chút do dự đạp mạnh xuống búp bê.

"Dừng lại, không được đụng vào nó..." – Tiểu Dương quát lên.

"Chát" thêm một bạt tai giáng xuống.

"Coi bộ con búp bê rách đó rất quan trọng, ta có nên đem nó xé thành từng mảnh không!?" – Tên nhóc cầm búp bê lên huơ huơ trước mặt tiểu Dương.

"Không Được!!!"

"Tứ đệ, đệ mới được phụ hoàng thưởng cho một thanh đoản đao đúng không, sao đệ không thử độ bén của nó nhỉ?" – Tam hoàng tử nói.

"Tam ca, thử độ bén của đao có cần dùng con búp bê rách này không, đệ thấy phí quá." – Tứ hoàng tử lắc đầu không tán thành.

"Vậy đệ có muốn thấy vẻ mặt hoảng sợ của hắn không?"

"Muốn nha!"

"Vậy làm đi!"

Tứ hoàng tử ngồi xuống nhìn búp bê, lật qua lật lại rồi rút khăn ra lau bàn tay vừa chạm vào búp bê, biểu tình như vừa chạm phải một thứ gì đó cực kỳ dơ bẩn, sau đó lấy từ trong người ra một thanh đoản đao đâm thẳng xuống búp bê.

"Dừng tay!!!" – Tiểu Dương gào lên.

Trong nháy mắt, một luồng ánh sáng lóe lên, tiểu Dương bỗng cảm thấy cả người như được một vòng tay ấm áp ôm lấy, cảm giác này rất quen thuộc, rất dễ chịu, rất ấm áp. Không kiềm chế được, mắt tiểu Dương cay cay, "tách" từng giọt từng giọt nước mắt rơi xuống.

"Tiểu Dương ngoan, mọi việc ổn rồi, không ai bắt nạt đệ nữa đâu."

Giọng nói êm dịu bên tai làm tiểu Dương càng vùi mặt sâu vào ngực người thiếu nữ đang ôm mình, nước mắt càng chảy nhiều hơn, không biết tại sao, cảm giác được ôm này lại quen thuộc đến vậy khiến tiểu Dương chỉ muốn nằm trong vòng tay nàng mãi. Đôi tay nhỏ đầy vết thương ôm chặt lấy Thiên Thanh Nguyệt, cả người vùi vào ngực nàng, dù cho ma sát làm cho vết thương chảy máu nhiều hơn, từng cơn đau nhức ập tới, nhưng bé vẫn ôm chặt nàng.

Thiên Thanh Nguyệt ném ánh mắt đầy sát ý về phía chúng. Một tay nhẹ vỗ vỗ lưng tiểu Dương, tay còn lại chạm được những viên đá dưới đất, nàng không chút do dự dùng những viên đá làm ám khí bắn thẳng về phía đám người.

"Vút vút vút". Những tên thị vệ trúng chiêu đều gục xuống, mắt trợn trừng, giữa trán có một lỗ hổng bị bắn xuyên qua, hiển nhiên bọn chúng đã chết. Thấy cảnh tượng trước mắt, đám nhóc và bọn thị vệ còn lại đều hoảng sợ.
Bỗng một tiếng hét lên trong đám người "yêu quái, yêu quái, chạy mau", nghe thế cả đám không chút do dự bỏ chạy. Nhìn đám người chạy đi, Thiên Thanh Nguyệt biết bây giờ chưa thể giết hết bọn chúng nhưng nàng thề "nhất định sẽ bắt bọn chúng trả giá gấp trăm lần".

Bóng đêm bao phủ, chỉ có ánh trăng tròn chiếu sáng trên bấu trời không sao. Dưới một gốc cây cổ thụ, một người thiếu nữ nhìn tựa thiên tiên đang ôm một đứa bé mình đầy thương tích.

Như không cảm thấy đau đớn, một đầu tóc bạc trắng, đôi mắt tím có chút ngây thơ, ngạc nhiên, vui mừng nhìn thiếu nữ đang ôm mình.

"Tỷ tỷ là búp bê hóa thành!?" – Tiểu Dương vui mừng.

"Ừm, tiểu Dương thích tỷ không?" – Nàng nhẹ giọng, xoa nhẹ vào vết thương trên mặt tiểu Dương

"Thực thích, tiểu Dương thích tỷ tỷ, tỷ tỷ sẽ không biến thành búp bê nữa chứ?" – Tiểu Dương thắc mắc, hy vọng nhìn nàng.

Tiểu Dương ánh mắt ngân ngấn nước chờ mong nhìn nàng, nếu nàng nói "không", tiểu tử này chắc chắn sẽ khóc cho nàng xem.

"Chỉ vào đêm trăng tròn ta mới có thể biến thành người." – Nàng cười nhẹ.

"Nếu vậy..." – Tiểu Dương cúi đầu thất vọng.

"Tỷ vẫn ở bên cạnh tiểu Dương, chỉ cần tiểu Dương đừng quên mà đem bỏ tỷ là được."

"Tiểu Dương sẽ không quên, vì vậy, tỷ tỷ vào đêm trăng tròn nhất định phải biến thành người chơi với tiểu Dương." – Tiểu Dương đáng thương nhìn nàng.

Thiếu nữ mỉm cười ôn nhu, ôm chặt lấy thân thể nhỏ bé của hài tử.

"Ừm, tỷ hứa!"

"Tiểu Dương, nhớ tên tỷ, tỷ là Thiên Thanh Nguyệt."

"Thiên Thanh Nguyệt..." - Tiểu Dương lặp lại.

"Ừ, tỷ có thứ này cho đệ."

Tiểu Dương từ trong vòng ôm của Thiên Thanh Nguyệt ngẩng đầu nhìn nàng. Xoa đầu rồi ôm tiểu Dương đi về phòng.

Bước vào phòng, đập vào mắt hai người là Hoa ma ma. Bà nằm đó không nhúc nhích, hai mắt nhắm chặt, khuôn mặt tái xanh không còn hơi thở.
Thấy bà nằm đó, đôi mắt tiểu Dương trở nên ảm đạm có chút đau đớn. Tuy tiểu Dương rất kiệm lời, nhưng đối với người đã chăm sóc mình từ lúc chưa biết gì tới giờ, nói không có cảm tình thì là nói dối.

Mặc dù còn nhỏ, nhưng tiểu Dương biết, Hoa ma ma chết rồi, không còn ai chăm sóc tiểu Dương như bà nữa, không còn ai lo lắng từng li từng tí cho tiểu Dương nữa. Không còn ai cho tiểu Dương có cảm giác ấm áp như người thân nữa.

Như nhận ra suy nghĩ của tiểu Dương, Thiên Thanh Nguyệt hôn nhẹ lên trán rồi ôm tiểu Dương.

"Không sao, còn tỷ ở bên đệ, tỷ sẽ luôn ở bên đệ." – Nàng dịu dàng ôm lấy tiểu Dương.

ắm qua ng&͞Q2

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro