troi la rieng anh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trời Lạ Riêng Anh - Nhi Yến

--------------------------------------------------------------------------------

Chương 1

Những sợi nắng vàng buổi chiều vừa tắt cũng là lúc thành phố nhộn nhịp với sự hối hả của những người tan sở.

Công ty thời trang Cát Sa cũng không ngoại lệ, nhưng riêng phòng giám đốc thì cửa vẫn còn mở. Thiếu Bảo đang ngồi bên vi tính say sưa làm việc.

"Cốc ... cốc!" - Vào đi!

Anh nói vọng ra mắt vẫn không rời màn hình. Một người thanh niên thò đầu vào:

- Cậu hai, bà bảo em đến đón cậu.

Hình như đã quen với những việc này, Thiếu Bảo không thèm quay mặt qua, anh cộc lốc:

- Tôi chưa xong việc.

- Dạ thưa cậu. Bà ...

- Anh về đi. Tôi có xe mà.

- Nhưng ... thưa cậu ... bà ...

Thái độ ngập ngừng của anh tài xế khiến Thiếu Bảo đâm quạu, không còn hứng thú làm việc.

Mẹ này thật là, ... Biết mình không thích bị quấy rầy lúc làm việc mà còn sai anh tài xế tới.

Anh bực dọc cau mày xoay ghế qua gắt gỏng:

- Được rồi. Bà bảo anh tôi làm gì? Anh nói đi.

Như được mở cờ, anh tài xế đáp ngay:

- Dạ, bà bảo em đến mời cậu về nhà. Hôm nay nhà có khách, cần sự có mặt của cậu.

Thiếu Bảo vờ nhăn nhó ngồi trở lại bàn làm việc lấy thuốc hút.

- Tôi sẽ về nếu anh nói cho tôi biết có chuyện gì.

- Thưa cậu tôi không biết ạ.

- Thật sao? Vậy thì thôi vậy.

Thiếu Bảo lại cúi vào màn hình khiến anh tài hoảng hồn kêu lên:

- Dạ tôi nói. Tôi nghe đâu bà có khách đến cho ... cho cậu xem mắt.

Thiếu Bảo nổi sùng trong bụng nhưng vẫn ngồi tỉnh bơ, anh cười tươi rói:

- Vậy ư? Được rồi cậu về trước đi. Xong việc tôi về.

Anh tài xế kêu ré lên:

- Cậu hai! Cậu đừng làm thế, bà sẽ đuổi việc tôi mất.

- Làm gì mà đuổi cậu. Sếp tôi làm thì sếp tôi chịu.

Một giọng nói con gái lảnh lót ngoài cửa, cả hai cùng nhìn ra.

Một nhóm bốn người bước vào, hai cô gái ăn mặc khá mốt, mỉm cười với Thiếu Bảo.

Anh bật dậy bắt tay người thanh niên khá bụi một cách thân mật:

- Về hồi nào sao không báo?

Hai gã thanh niên mặc quần jean, áo thun đen cùng màu, đầu quấn khăn, mắt đeo kính đen như mấy tay anh chị, gở cặp kính ra, nháy mắt với anh tài xế.

- Cậu chủ anh làm thì cậu chủ anh chịu, anh nhận nhiệm vụ đến báo tin thế là đủ rồi. Bây giờ về đi.

Thiếu Bảo bồi tiếp:

- Bà la tôi chịu, cậu về đi. Tôi có khách.

Biết có nói cũng không lay chuyển được gì, anh tài xế tiu nghỉu ra về lòng đầy lo lắng.

Thiếu Bảo bật cười chỉ tay vào bốn người bạn:

- Tụi bây ... nhát ai vậy?

Cả bốn người bật cười sản khoái nhìn nhau:

- Sếp thấy tụi em thế nào? Đây là tác phẩm của nhóm thiết kế cho ban nhạc ...

ba con cá sấu đó.

Bích Thanh vừa nói vừa xoay một vòng để mọi người chiêm ngưỡng, Thái Hiền ngắm chiếc quần da màu vàng chói của Bích Thanh, cô nổi bật với bộ đồ da màu đỏ, tóc uốn xù cột cao bước đến Thiếu Bảo:

- Đẹp không anh? Em giống người mẫu hả?

Thiếu Bảo búng mũi cô:

- Còn nói, em chẳng là người mẫu ư? Nhưng người ta là ... ba con gấu à!

Cô cười nắc nẻ trước cử chỉ thân mật của anh. Cả thành phố này, ai cũng biết người mẫu xinh đẹp Thái Hiền có một người yêu vừa lịch lãm, phong độ, đẹp trai lại giàu có. Đúng là ước mơ của bao cô gái. Cô quàng vai anh nũng nịu:

- Hay đừng làm nữa, hết giờ rồi. Minh đi ăn rồi tối đến bar nghen anh.

Cả nhóm lại nhao lên:

- Phải. Phải đó sếp.

Thiếu Bảo cười dễ dãi:

Tụi bây đừng hùa theo. Tao đi nhưng mà chỉ ... nhảy đôi thôi.

- Ôi! Không được.

- Phải sếp không công bằng.

Mỗi người một câu, Thiếu Bảo quá hiểu mấy cái miệng trong nhóm thiết kế này, anh giơ hai tay lên:

- Thôi ... thôi, cho tôi xin đi. Được rồi, mọi người đến chỗ cũ đi. Tôi làm xong chút việc là đến. Khoảng hai mươi phút thôi.

Trần Khánh ôm vai Quang Lực đi ra cửa:

- Vậy tụi em sẽ chờ anh, nhớ đừng để lâu quá đó.

Thái Hiền cố ý nán lại, ba người bạn vừa ra cửa cô đã bá cổ Thiếu Bảo, chu môi nũng nịu:

- Có em ở đây mà còn làm việc, đáng ghét.

Vòng tay qua eo cô, anh hôn nhẹ lên chót mũi cô:

- Dĩ nhiên có em ở đây, anh không thể làm việc rồi. Mau xuống đi cùng mọi người đi, anh phải làm việc. Lát nữa gặp nhau.

Cô đấm nhẹ ngực anh nũng nịu:

- Đáng ghét. Người ta vì anh mà cực khổ, nhẫn tâm thế à?

Anh cụng trán cô:

- Ghét nhiều là yêu nhiều đấy. Mau đi đi nào, bất quá bù cho em hết đêm nay.

Cô chun mũi liếc anh thật tình tứ:

- Không thèm.

Thiếu Bảo lắc đầu nhìn cô đi ra cửa, có người yêu vừa xinh đẹp lại tài giỏi, cộng với sự nổi tiếng của cô anh thật chẳng biết sao vì tính gàn bướng và khá khô khan của mình.

Không hiểu sao anh yêu cô nhưng lại không thể chiều chuộng cô như những đôi tình nhân khác mà Thái Hiền lại có rất nhiều cây si xung quanh.

Gần năm giờ ba mươi, Thiếu Bảo mới khóa cửa xuống lấy xe. Cửa thang máy vừa hé mở, anh đã ngạc nhiên vì tiếng ồn ào ở bàn bảo vệ ngoài cổng.

Khó chịu, anh cau mày bước ra. Một cô gái khá ấn tượng đập vào mắt anh.

Áo sơmi trắng sát nách, cổ Hàn Quốc khá lịch sự đi cùng chiếc quần ka ki vàng nhạt rộng thùng thình, mái tóc chẳng biết ngắn hay dài vì nó được giấu trong chiếc nón kết màu đỏ chói.

Chà, chắc là bà tám nào trong ... trại mới ra rồi. Anh vừa nhìn chiếc túi quàng qua vai tòn ten trước ngực cô gái vừa thầm nghĩ.

Anh thọc một tay vào túi quần, một tay đưa lên miệng ra dấu cho bác bảo vệ đừng gọi giám đốc".

- Bác Tư, chuyện gì vậy?

- Dạ .... thưa ... cô này muốn gặp giám đốc nhưng tôi bảo đã hết giờ làm việc nhưng cô ấy không chịu về.

Thiếu Bảo gật gù đảo mắt qua cô gái. Đôi mắt anh bất giác nheo lại.

Gương mặt xinh xắn hoàn toàn trái ngược với nét ngổ ngáo bên ngoài, chiếc mũi thanh tú, đôi mắt to đen đang mở hết cở nhìn anh. Tự dưng Thiếu Bảo nổi hứng muốn chọc cô gái xa lạ này.

Anh hất hàm:

- Cô tìm giám đốc làm gì?

Anh móc chìa khóa xe đưa bác bảo vệ:

- Bác làm ơn lấy xe giùm tôi đi.

Anh day qua cô gái đang ngạc nhiên nhìn mình:

- Tôi phải trả lời anh à?

- Không. Dĩ nhiên là không nhưng ... sếp tôi về từ sớm rồi. Cô có chuyện gì gấp có thể nói với tôi, tôi là ... trợ lý của giám đốc. Tôi sẽ giúp cô.

Cô gái rụt cổ lùi một bước nhìn anh, hình như cô không tin lời anh. Thiếu Bảo vẫn đứng tỉnh bơ bởi anh không thích mặc áo vest đi làm, hiện anh rất bụi bặm trong chiếc quần jean bạc thếch và áo sơ mi ngắn tay.

- Anh mà là ... trợ lý của giám đoc một công ty thiết kế thời trang ư?

Trời. Thiếu Bảo trợn mắt nhìn cô gái. Nghe cô ta nói mà anh tự ái cùng mình. Bộ anh tệ lắm sao? Cô nàng đúng là biết cách làm anh nổi sùng lên mà.

- Sao? Không tin à?

Anh cố nặn cho mình một nụ cười thật quyến rũ nhưng hình như không mấy thành công.

Cô gái bĩu môi:

- Có ai là trợ lý giám đốc mà ăn mặc dễ coi như anh không?

Thiếu Bảo bậm môi. Anh không ngờ một buổi chiều đẹp trời thế này lại gặp ... bà tám vô duyên không thể tưởng. Chỉ giỏi đánh giá con người qua hình thức.

Anh bắt đầu nổi sùng ra mặt. Hất hàm nhìn cô gái, anh gắt gỏng:

- Nè, cô kia. Cứ phải khi dễ người ta qua lớp áo thế à? Nhìn cô tôi đoán cô cũng chẳng tốt lành gì rồi nhưng để chứng tô cho cô biết bản lĩnh của mình tôi cũng không ngại gì tiết vài câu. Chiếc áo sơ mi cô đang mặc tuy khá đơn giản nhưng rất nổi bật giữa đám đông bởi chiếc quần đắt tiền được mua từ ý.

Anh mỉm cười nhìn bờ ngực nhấp nhô của cô gái, hẳn là tức điên lên đây:

- Tuy vậy, với cái dáng ... thiếu trên thừa dưới của cô thì tôi nghĩ rằng cô nên chọn ... đồ khác, loại dành cho ... mấy bà lỗi thời cần cứu vãn dáng dấp thì sẽ hấp dẫn hơn.

Anh cố nén cười nhìn gương mặt đỏ lựng và cái miệng há tròn vo, của cô gái:

- Áo và quần không cần đẹp nhưng phải là hàng xịn.

Anh kề sát tai cô xổ một hơi tiếp:

- Nhưng cô em đã lầm rồi. Đồ cô em mua cứ ngỡ là của ý nhưng là đồ ...

nhái.

Anh nháy mắt tinh nghịch:

- Màu huyết dụ sẽ hợp với em hơn.

- Đồ điên!

Cô gái giận đỏ mặt mắng theo khi Thiếu Bảo cười ranh mãnh bỏ đi lại bác bảo vệ vừa dắt chiếc Win ra.

Cổ họng nghẹn cứng. Cô không thể nào tin mình nói chuyện với nhân viên của một công ty lớn.

Hàm hồ, vô duyên hết chỗ nói. Cô nhìn lại rồi chợt giật mình vòng tay ôm lấy ngực.

- Sao hắn biết mình mặc đồ của ý nhỉ? Thiên lý nhãn ư? Đồ khùng mà. Đừng để tôi gặp lại anh nha.

Càng về khuya, vũ trường Sao Đêm càng náo nhiệt hơn. Hầu hết các khách đến đây đều là các đại gia, công tử, tiểu thư con nhà giàu và điều đặc biệt là những nhân viên phục vụ đều là các sinh viên rất trẻ trung, năng động và không kém phần xinh đẹp.

Qua một lượt khách, bốn năm cô gái trở lại quầy rượu. Dưới ánh đèn lập lòe của sàn nhảy chiếc áo thun màu vàng của họ như nổi bật lên. Nhưng có lẽ chiếc áo sơ mi trắng ngắn tay của Nguyệt Sa là nổi nhất bởi sự đơn giản nhưng đầy cá tính.

Mai Hoa đang chùi ly cất lên giá trên đầu vừa hỏi:

- Nè Sa, mày về đột ngột vậy chắc chưa về nhà hả?

Nguyệt Sa gật đầu:

- Ừ, vừa xuống sân bay là tao đến đây ngay.

- Xạo mày, lúc nãy mày bảo đi may đồ mà.

- Kim Cương đứng gần xen vào. Nguyệt Sa như bị khơi ngay cục tức, cô gắt giọng:

- Đừng có nhắc nữa. Tưởng công ty đó nổi tiếng thì sẽ biết câu "khách hàng là thượng đế" nào ngờ mới tới trễ chút xíu ông bảo vệ đã không cho vào.

Cô bực bội rót ly rượu vang ra ly uống luôn một cái ực rồi tiếp:

- Đã vậy còn gặp tên khùng. Tụi bây biết không, hắn ăn nói bỗ bã vô duyên không thể tả.

Cả nhóm được dịp nên chụm vào nhao nhao lên:

- Sao? Hắn nói gì? Hỏi mày có người yêu chưa à?

Mỗi người một câu, Nguyệt Sa nghe điếc cả tai, cô hét lên:

- Thôi đi, tụi bây quá đáng lắm.Bạn bè mấy năm gặp lại mà nói thế à?

Cả nhóm cười khúc khích tản ra vì vừa có một nhóm khách vào. Còn lại một mình, Nguyệt Sa lừ mắt liếc theo.

Bạn bè lâu ngày gặp lại mà nói toàn điều khó nghe. Hỏng thấy người ta bực mình từ chiều đến giờ sao? Dù gì Nguyệt Sa này cũng là cô hai ở đây chứ bộ.

Cau mày, chu môi hậm hực trong bụng, cô với tay rót ly rượu bưng ra bàn ngồi trầm ngâm một mình.

Ba mẹ cũng kỳ, tự dưng bảo người ta về đây. Báo hại cô vừa lãnh bằng tốt nghiệp xong đã phải mua máy bay về đây.

Hừm! Còn cái gã trợ lý đáng ghét lúc chiều nữa. Tiểu thư Nguyệt Sa này ghé công ty hắn đặt hàng là phúc ba đời cho hắn mà không biết lập công với chủ.

Dám ăn nói bậy bạ báo hại ngày mai cô chẳng có bộ đồ mới về ra mắt ba mẹ.

Thế nào cũng bị mắng là ăn mặc lôi thôi cho xem.

Cô bậm môi tức giận bưng ly rượu đưa qua đưa lại màu rượu như cà phê nhưng hương vị thì khác hoàn toàn. Chút cay, chút đắng như ...

Ôi! Qủy quái gì thế kia? Cô suýt buông rơi ly rượu đế cao trên tay khi tình cờ đảo mắt ra sân nhảy.

Cô nheo mắt nhìn xuyên ánh đèn mờ ảo. Một đôi bạn nhảy đang say sưa thả mình theo điệu nhạc disco. Trời ơi, bộ lúc này chỉ có hai người họ hay sao mà dính vô nhau khó coi chết đi được.

Cô trề môi thầm trách. Nhảy disco chứ có phải là điệu slow hay valse đâu.

Cô liếc xéo một cái vì người nam kia chính là Thiếu Bảo, cô bạn nhảy không ai khác là người mẫu Thái Hiền. Họ đang là trung tâm của mọi người bởi những bước nhảy thật điêu luyện.

Xí, làm như chỉ có mình mới biết nhảy vậy? Cô chun mũi về phía sàn nhảy với một nỗi ấm ức. Cô thấy tiếc cho cô gái xinh đẹp kia. Sao lại chọn bạn nhảy "dởm quá!

- Nè, đang giận ai mà mặt mày buồn xo thế?

Nguyệt Sa ngẩng lên, đôi mắt cô sáng rực khi nhận ra Thái Bảo, cô nhảy cẫng lên:

- Anh ... sao biết em ở đây? Gặp anh em mừng quá!

Hôn phớt lên má cô, Thái Bảo trêu:

- Thần giao cách cảm đấy!

Cô ngượng ngùng đẩy nhẹ anh ra:

- Không dám đâu. Chẳng bằng anh đến đây để tìm cô nào vô tình gặp em.

Em đâu có nói với ai là em về.

- Vậy mới hay. Nếu ngay cả điều này mà anh cũng không làm được sao có ...

ghế ngồi trong tim em.

- Xì, hai năm, em đã quên rồi.

Anh búng nhẹ mũi cô:

- Quên thật ư? Vậy anh về à!

- Ừ, thì về đi. Em sẽ tìm người khác.

Cô vờ quay đi, Thái Bảo vội chụp tay cô lại:

- Được rồi, sợ em quá!

Cô mỉm cười lôi anh ra sàn nhảy, Thái Bảo không hài lòng, anh nói khẽ:

- Hay mình tìm chỗ khác nghen em, ở đây ồn quá!

Cô ôm tay anh tình tứ ngã đầu lên vai giọng ngọt ngào:

- Lâu rồi mới gặp nhau, nhảy với em một bản đi.

Đôi tay cô chủ động vòng qua cổ anh, vừa lúc vang lên bài Đêm đông nhẹ nhàng đầy lãng mạng khiến Thái Bảo không thể từ chối anh đan tay ôm eo cô.

Gục đầu trên tay nhưng ánh mắt cô thì hướng về đôi tình nhân kế bên.

Nguyệt Sa tìm cớ ra đây để trả thù lúc chiều thôi.

Anh dám hạ nhục tôi hả? Nguyệt Sa này đâu là người cho anh dùng nkững từ ngữ khó nghe để mạ lụy chứ!

- Nguyệt Sa, hình như em chưa về nhà hả? Sáng hôm qua anh có gặp chị bếp nhà em ngoài chợ. Chị ấy bảo chưa có tin tức gì của em.

- Nguyệt Sa!

- Hả? Anh nói gì?

Cô giựt mình ngóc đầu nhìn anh. Mãi lo nhìn đôi tình nhân kia cô quên mất anh chàng người yêu bên cạnh.

Nhìn gương mặt ngơ ngác của cô, Thái Bảo phì cười:

- Sao? Mệt à!

Cô phụng phịu cúi đầu vờ nói:

- Chỉ hơi mệt thôi nhưng em thích thế này.

Thái Bảo mĩm cười siết cô vào lòng. Anh không có nét lãng tử nhưng bù lại anh luôn hào hoa, lịch lãm và là mơ ước của bao cô gái.

Nguyệt Sa rất tự hào khi có một người yêu phong độ và tài giỏi như anh.

- Khai thiệt đi, sao biết em ở đây?

Anh cười:

- Không có chuyện gì giấu được em. Thằng em gọi điện anh đến uông bia.

Vô tình gặp em.

Cô ngửa mặt cười tủm tỉm:

- Vui không?

Anh cúi xuống nhưng Nguyệt Sa đã né nụ hôn của anh bằng cách tỳ cằm lên vai anh.

Cô cằn nhằn:

- Đừng, quên nguyên tắc à!

Anh lại cười:

- Em đáng ghét lắm. Mai mốt cưới nhau rồi sẽ biết tay anh.

- Đợi đến lúc đó hãy nói. Nhưng anh đã gặp em anh chưa?

Thái Bảo dừng chân nhìn xung quanh, Nguyệt Sa cũng tranh thủ đảo mắt tìm "đối thủ".

Cô thất vọng xụ mặt. Hắn đâu mất. Cô định chờ, đến bài disco khác sẽ có thể tiếp cận phá hắn một phen nào ngờ ...

- Nguyệt Sa, anh thấy tụi nó rồi. Ở góc trong kìa, anh đưa em đến đó giới thiệu nghen.

Cắn môi suy nghĩ một lúc, cô nhẹ gật đầu. Thái Bảo cười hạnh phúc nắm tay cô đi về góc phòng bên trái.

Vừa thấy anh cả nhóm người đang cụng ly reo lên:

- Ôi! Anh hai, anh ngồi dây.

- Bọn em tưởng anh không đến chứ.

Thái Bảo cười thật quyến rũ:

- Tao mà không đến chắc khó sống với tụi bây à!

Cả nhóm bật cười, anh quay qua Nguyệt Sa:

- Giới thiệu với mấy đứa đây là Nguyệt Sa, bạn gái anh.

Ánh đên lung linh của ngọn nến trên bàn tuy nhìn không rõ nhưng Nguyệt Sa vẫn nhận ra người ngồi sát tường là đối thủ của mình. Nãy giờ hắn không ngẩng lên nhìn đếm xỉa gì đến cô nhưng cô không quan tâm chỉ bắt tay xã giao.

Ánh mắt cô dừng lại trên gương mặt trang điểm khá kỹ của Thái Hiền.

- Chào chị, hình như tôi đã gặp chị ở đâu thì phải.

Thái Hiền mỉm cười:

- Có lẽ là tạp chí thời trang. Tôi là người mẫu.

- Rất vui được gặp chị.

Nguyệt Sa hài lòng với buổi gặp này, cô tinh quái chìa bàn tay xinh xắn trước mặt Thiếu Bảo.

Chào anh, rất vui được ... biết anh.

Thiếu Bảo không nghĩ Thái Bảo sẽ đưa bạn gái ra mắt hôm nay nên hơi khó chịu. Người anh họ này hoàn toàn trái hẳn với tính phóng túng của anh. Thái Bảo là một con người nghiêm túc và anh luôn tâm sự với Thiếu Bảo về những vướng mắc trong lòng nhưng chuyện bạn gái thì chưa bao giờ hé môi:

Thiếu Bảo cảm thấy mình bị tổn thương vì hình như anh tin tưởng Thái Bảo nhưng anh ta lại không được tin tưởng lại. Nếu không phải thế thì cô gái này đã dùng yêu thuật gì để đưa ông anh này vào tròng rồi.

Tự dưng Thiếu Bảo không mấy thiện cảm với cô gái trước mặt nên nãy giờ cứ cắm cúi hút thuốc - Anh Bảo, cô Nguyệt Sa chào anh kìa!

Thái Hiền đá chân vào chân Thiếu Bảo, anh ngẩng lên nhìn cô. Thái Hiền và mọi người đều ngạc nhiên trước thái độ kì quặc của anh.

Thiếu Bảo nghiêm nghị nhìn Thái Hiền, anh từ từ đảo mắt qua bàn tay chìa ra nãy giờ. Ánh mắt anh sáng quắc trong đêm ngẩng lên nhìn Nguyệt Sa. Cô mỉm cười thân thiện:

- Chào anh.

Thiếu Bảo như không tin vào mắt mình khi nhận ra Nguyệt Sa là cô bé lúc chiều anh chọc ghẹo.

Không thể 1ầm với ai đôi mắt nghịch ngợn và bờ môi đỏ mọng chực chờ gây sự kia.

Anh đảo mắt lên Thái Bảo không biết chuyện gì đã xảy ra, anh cứ ngỡ Thiếu Bảo bị bất ngờ trước vẻ đẹp thuần khiết của người yêu mình nên chỉ mỉm cười.

Riêng nhóm bạn của Thiếu Bảo nhất là Thái Hiền cứ nhìn ánh trân trối.

Quả thật Thiếu Bảo ngạc nhiên vì cuộc gặp gỡ này và anh cũng đang choáng ngợp trước vẻ quyến rũ của Nguyệt Sa.

Chẳng khác lúc chiều mấy nhưng khi cô xõa mái tóc dài mượt mà ôm lấy bờ vai thì sự ngổ ngáo đã biến mất.

Tuy vậy, Thiếu Bảo vẫn không hề dao động chút nào, gương mặt anh bình thản chẳng biểu hiện gì.

Bắt tay cô, anh cộc lốc:

- Chào cô. Tôi là Thiếu Bảo, em họ anh Thái Bảo.

- Vâng. Tôi là Nguyệt Sa, nghe anh Thái Bảo nhắc đến anh từ lâu hôm nay mới được gặp. Quả ... lời đồn không sai.

Dẻo mồm. Thiếu Bảo thầm mắng. Cô nàng đang chửi xỏ vụ lúc chiều đây mà.

- Nè, ngồi đáy hoài chán lắm. Hay ra ngoài "nhót" đi.

Bích Thanh tán thành đồng ý kiến của Trần Khánh ngay, cô líu lo:

- Phải đó, Nè, chào mừng cuộc tương ngộ hôm nay, chúng ta hãy chơi thỏa thích đi.

Quang Lực xen vào:

- Phải. Anh Thái Bảo cùng Thái Hiền mỏ màn đi. Sao? Hai người không phản đối chứ?

Không hiểu Nguyệt Sa thuộc tuýp người nào mà cô tỉnh bơ trước lời đề nghị "nháng lửá kia.

Nuốt vội ngụm Heineken trong miệng cô gật đầu:

- Không. Tôi rất sẵn sàng nếu cô Thái Hiền không từ chối.

Thái Hiền hơi ngạc nhiên nhìn Thái Bảo, anh cũng tỉnh bơ trước tính cách của người yêu. Bởi Thái Bảo đã quen với tính cách thoải mái, tự do nhưng rất nghiêm khắc của Nguyệt Sa. Cô bé luôn hòa đồng với mọi người nhưng nếu là chuyện tình cảm nghiêm túc lại rất nguyên tắc. Bằng chứng là hai năm yêu nhau nhưng anh chưa một lần được hôn lên bờ môi mọng kia.

Thấy thái độ ung dung của anh, Thái Hiền hơi thất vọng. Đúng lý phải giữ chặt người yêu xinh đẹp như thế chứ!

Cô đảo mắt sang Thiếu Bảo như tìm một vị cứu tinh. Nhưng cô bất ngờ khi anh nắm tay kéo cô đứng dậy bước qua Thái Bảo.

Thiếu Bảo lạnh nhạt:

- Trai tài gặp gái sắc. Vui vẻ nhé!

Tiếng vỗ tay lũ bạn trong bàn vang lên. Thái Bảo mĩm cười nắm tay Thái Hiền:

- Hay em và Nguyệt Sa cùng ra đi. Biết đâu chúng ta sẽ là những người khiêu vũ đẹp nhất tối nay.

Trần Khánh hào hứng:

- Mọi người ra đi. Tôi chỉ thích solo một mình nên sẽ làm ban giám khảo cho.

Nguyệt Sa kêu lên khổ sở:

- Ôi! Thế thì không công bằng rồi. Tôi khiêu vũ dở lắm. Lỡ như ...

- Em đừng sợ.

Thái Bảo sà xuống vỗ vai cô trấn an ngay.

- Thiếu Bảo là một tay khiêu vũ có tiếng, hắn sẽ dìu em.

Hai năm du học cô đâu còn ngờ nghệch như xưa nữa nhưng Nguyệt Sa vờ nhăn nhó không ngờ lại gạt được mọi người. Cô khoái trong bụng nhưng gương mặt cứ bí xị, gật gù lí nhí:

- Thế thì đành nhờ ... em anh vậy.

Mọi người lần lượt dìu nhau ra sàn nhảy. Ngay cả Trần Khánh cũng bước ra.

Hai tay vịn hờ eo Nguyệt Sa, Thiếu Bảo không tài nào tập trung được. Cô bày trò gì mà hai tay đan lại quàng trên vai anh thật tình tứ. Nhìn vào mọi người sẽ bảo là một đôi cho xem.

- Anh có vẻ căng thẳng?

Nguyệt Sa nhìn thẳng mắt Thiếu Bảo đầy tự tin. Sự thách thức của cô khá dữ dội khiến anh không cưỡng lại được mà phải nhìn trực diện vào đôi mắt khá đẹp nhưng cũng rất lạnh lẽo đó.

Anh buột miệng:

- Cô muốn gì?

Mím môi cười ngạo nghễ, Nguyệt Sa nhẹ đan hai tay trên cổ anh. Nụ cười bí hiểm cùng hành vi táo bạo đó đã nói lên tất cả ý đồ của cô Thiếu Bảo đảo nhanh mắt qua Thái Bảo. Thái Hiền đang nói gì đó nhưng mắt lại hướng về anh đầy khó chịu.

Anh quắc mắt nhìn Nguyệt Sa:

- Cô muốn phá tôi hả?

- Phá gì cơ?

Hai hàm răng Thiếu Bảo cắn chặt lại vì tức giận. Qủy quái con nhóc này.

Dám ly gián tình yêu của anh hả?

Nhưng lạ thật. Anh cau mày liếc sang Thái Bảo. Thiếu Bảo lấy làm lạ khi nhận được nụ cười khuyến khích. Bộ anh Bảo không biết ghen ư? Tin tưởng con ... ranh con này thế à!

Chợt anh mỉm cười tinh quái. Hai bàn tay vịn hờ trên eo Nguyệt Sa bắt đầu ...

động đậy.

Từ từ vuốt nhẹ bờ lưng thon thả của Nguyệt Sa, Thiếu Bảo cười thật quyến rũ:

- Chúng ta đẹp đôi đấy chứ!

- Đẹp cái đầu ông. Có mau dừng lại đó không?

Nguyệt Sa không ngờ tình thế lại thay đổi chóng vánh đến thế. Từ người chủ động giờ cô đã bị biến thành kẻ bị động. Thật đáng ghét.

Lừ mắt nhìn anh, cô chống tay vào ngực Thiếu Bảo nạt khẽ:

- Anh dám lợi dụng hả?

- Hồi nào? Tôi đang giúp cô mà. Hổng phải cô muốn bạn gái tôi phải lồng lộn ghen tuông lên sao?

Trời! Vậy mà hắn cũng đoán trúng. Xem ra hắn không là người đơn giản rồi.

Biết cô đang bị động, Thiếu Bảo thích thú nhìn gương mặt bí xị của cô. Tự dưng anh thấy mình có phần quá đáng. Nếu lúc chiều anh không chọc cô thì giờ đây ...

- Nè, anh nhìn đủ chưa? Đừng có quên tôi là bạn gái của anh mấy người đó.

Chân vẫn đều đều lướt theo nhạc, Thiếu Bảo chợt đan hai tay siết mạnh khiến cả người Nguyệt Sa đổ nhào vô anh.

Trong tích tắc, anh ghì lấy cô như đôi tình nhân hạnh phúc. Và Nguyệt Sa bắt buộc phảl tỳ cằm lên vai anh Toàn thân cô nóng bừng lên trước sự va chạm bất ngờ này trong thoáng chốc mùi nước hoa đàn ông từ Thiếu Bảo thoảng vào mũi làm cô phải bối rối.

Nguyệt Sa nạt khẽ khi bị anh ôm cứng:

- Quỷ tha ma bắt anh đi. Làm gì thế hả?

Một tay ôm lưng cô, tay còn lại vuốt ve mái tóc mượt mà. Thiếu Bảo khẽ nhắm mắt úp mặt vào tóc cô không nói lời nào dù biết Thái Hiền đang đổ lửa nhìn mình.

- Thiếu Bảo, anh điên à?

Không dám xô anh ra vì đây là chốn đông người, Nguyệt Sa chỉ biết nạt khẽ và kêu thầm trong bụng.

Ánh đèn mờ mờ hình như càng khuyến khích những hành động bộc phát kỳ quái của Thiếu Bảo hơn. Những đôi tình nhân đang thả hồn tận hưởng hương vị tình yêu đâu ai để ý đến gương mặt khổ sở của cô.

Cung tay cố đẩy anh ra nhưng không tài nào được. Cô bấu mạnh vào vai anh, nghiến răng:

- Buông ra không? Tôi ... giết anh bây giờ?

- Cô dám? Tôi khen đấy.

Giọng bỡn cợt của Thiếu Bảo càng làm Nguyệt Sa giận hơn. Anh ta nói như ra lệnh khi mà không thèm nhìn, mặt vẫn úp vào tóc cô.

Chưa tìm được lời nào để trả đũa thì bản nhạc đã kết thúc đột ngột.

Nhanh như chớp, Thiếu Bảo gần như xô bạt cô ra, anh sắc lạnh cất giọng đe dọa:

- Là con gái đừng ngu dại chơi những trò nguy hiểm đó. Đồ nhóc con.

Ném cho cô cái nhìn lạnh lùng anh bỏ đi đến nắm tay Thái Hiền - Mình về. Anh ở lại sau nghen.

Không đợi Thái Bảo phản ứng, anh lườm về Nguyệt Sa một cái sắc lẻm đầy lạnh lùng rồi nắm tay Thái Hiền lôi ra cửa.

Nhìn theo dáng ngang tàng của anh, Nguyệt Sa chỉ biết chôn chân tại chỗ với bao ấm ức trong lòng.

- Tại sao? Thái độ đó là gì? Thiếu Bảo, nhất định tôi sẽ bắt anh phải giải thích về hành động của mình hôm nay.

Buổi sáng tại nhà hàng Hoàng Hậu. Thực khách đến đây toàn nhưng người giàu có hoặc là dân trí thức đến dùng điểm tâm. Rẽ qua lối cau kiểng, Nguyệt Sa bước lên bậc tam cấp đứng đợi Thái Bảo ngay cửa. Khẽ nheo mắt nhìn qua ô kính, cô thấy hồi hộp làm sao. Ba với mẹ này thật lạ, tự dưng rồi bắt người ta đến đây xem mắt, cứ như mình "ế lắm không bằng.

Nhưng đáng giận nhất là Thái Bảo. Cô vò hai quai cái bóp trong tay muốn đứt ra vì tức.

- Nè, vẫn còn nghĩ tới chuyện đó à?

Thái Bảo bước đến quàng vai cô, Nguyệt Sa háy mạnh vai tránh tay anh, cô chu môi:

- Anh nói đi! Hôm nay anh ra mắt ba mẹ luôn hay vẫn khư khư cái suy nghĩ là ... chưa phải lúc Thái Bảo đẩy cửa cho cô bước vào, anh dịu giọng:

- Em sao thế Nguyệt Sa? Chuyện này đâu phải đùa. Chúng ta đã nói rồi mà.

Em cố hoãn binh ít lâu nữa, công việc anh ổn định rồi ...

- Em không chịu.

Cô ngắt ngang lời anh khi cả hai ngồi xuống chiếc ghế ở góc trong.

- Em thật không hiểu anh, công việc thế mà anh còn đòi hỏi gì nữa.

- Anh là giám đốc nhưng đó là của mợ anh, anh muốn có sự nghiệp riêng.

- Nhưng anh bảo mợ cho anh toàn quyền ở công ty rồi mà Cô phụng phịu:

- Thái Bảo, nghe em đi. Em không đủ can đảm để vượt qua chuyện này đâu.

Anh lên đó nói với ba mẹ chuyện hai đứa rồi từ từ mình cưới cũng được mà.

- Nguyệt Sa! Đừng trẻ con thế mà. Một khi anh gặp ba mẹ thì anh phải có trách nhiệm về lời nói của mình. Hiện tại thì ...

- Anh sợ?

- Em đừng thế. Em biết rõ tình yêu của anh dành cho em mà.

Người phục vụ mang hai ly nước lọc ra, đặt hai thực đơn lên bàn, anh ta lịch sự:

- Anh chị dùng chi?

Thái Bảo nhìn một lượt rồi đảo mắt qua Nguyệt Sa anh phì cười nhìn gương mặt bùng thụng của cô:

- Thôi nào, em không muốn thì cứ bảo là không muốn. Ba mẹ không ép đâu đừng sợ. Nào, ăn gì, gọi đi. Phải có "thực mới vực được đạo" đó, lát nữa gặp anh ta xỉu là "quê" lắm.

Cô trề môi:

- Không dám đâu.

Dù trả lời thế nhưng trong lòng cô vẫn thấy nặng nề chuyện gì đó. trước khi đến đây anh đã thuyết phục được cô nhưng sao cô vẫn không mấy tự tin.

Gã Khánh Vũ kia là người thế nào đây? Sau khi gặp "ông xã" tương lai đó chuyện gì sẽ xảy ra.

Nhưng chuyện làm cô không hài lòng nhất có lẽ là Thái Bảo đã vì sự nghiệp riêng mà để cô vượt qua sa mạc khô cạn một mình. Cũng vì hai năm qua anh đã chờ đợi cô mà cô tin anh. Nhưng sao cũng có chút thất vọng nào đó rớt vào lòng buồn sâu sắc.

Chương 2

Thẫn thờ đứng chờ thang máy, Nguyệt Sa ủ rũ với nỗi ấm ức trong lòng.

Nếu Thái Bảo chịu đi cùng lên lầu sáu gặp cha mẹ cô thì tốt biết bao.

- Em cứ lên đó đi. Anh ở đây đợi em có gì phone cho anh.

Cô chu môi nhại lại:

- Đợi phone. Vậy mà mở miệng ra là yêu đương. Đàn ông thật là đáng ghét.

Vừa mắng xong, thì cửa thang máy vừa mở. Cô lẩm nhẩm bước vào. Cũng may là thang máy chỉ có một mình cô, nếu không mọi người lại bảo cô ... khùng.

- Đợi đã!

Tiếng đàn ông hấp tấp vang lên, tiếp theo là một gã con trai lao vào thật ngoạn mục.

- Á!

Nguyệt Sa kêu lên khi thân hình đồ sộ của gã bổ nhào vào người.

- Trời ơi! Đi thang máy chứ bộ đi ăn cướp sao?

Gã con trai lúi húi đỡ cô dậy, hắn rối rít:

- Xin lỗi, xin lỗi cô. Tôi gấp quá! Cô ... Ủa!

- Ủa!

Nguyệt Sa trợn tròn mắt nhìn ... thủ Phạm. Từ ngạc nhiên, đôi mắt cô chuyển sang hình ... viên đạn. Giá balô lủng lẳng bên hông lên, cô đấm một cái "ầm vào gã:

- Đồ đáng ghét. Trả thù tôi bằng cách đó hả?

- Ái!

Thiếu Bảo kêu lên, anh tay đỡ nhưng không kịp.

- Trời ơi, cô điên hả? Tôi thù oán gì cô mà trả. Vô duyên!

Cô chun mũi nhại lại:

- Vô duyên. Tôi vô duyên chắc anh có vô duyên? Đàn ông gì mà nhỏ mọn.

Tôi cứ tưởng anh chỉ ăn nói bỗ bã không ngờ hành động cũng chả quang minh gì?

Đang soi mặt vuốt lại mái tóc bồng bềnh bị rối tung, Thiếu Bảo khựng lại.

Hất luôn mái tóc sang bên, anh quay lại hất hàm:

- Nói cái gì? Cô đừng tưởng là bạn gái anh trai tôi thì tôi sợ nhé! Đúng là oan gia. Không ưa gặp hoài.

- Cái gì?

Cô bùng xùng lên nhìn anh, môi mím lại gầm gừ:

- Anh mới là oan gia đó. Tự dưng ở đâu phóng vào đây rồi mắng nhiếc người ta. Vô duyên à!

Thiếu Bảo thầm cười vì cái giọng lảnh lót nhưng đầy chất "nhõng nhẽo" của cô bé. Anh nhìn cô một lượt từ đầu tới chân rồi lại từ ... gót chân lên đỉnh đầu, giọng tỉnh queo:

- Đừng có quên là mình đang mặc đầm đấy. Tạo cho mình phong cách dịu dàng dễ coi hơn đi.

Câu nói châm chọc của anh khiến cô hơi chột dạ. Nguyệt Sa nhìn xuống chân, đôi giày cao gót màu trắng xinh xắn nhưng lại nằm trong tư thế phòng thủ.

Đúng là khó coi thật.

Hơi quê, cô liếc nhẹ anh rồi khép hai chân lại nhìn lảng sang chỗ khác.

Thái độ trẻ con của cô khiến Thiếu Bảo buồn cười nhưng lại sợ cô nổi giận nên đành đứng cười tủm tỉm.

Quả thật hôm nay cô bé khá đẹp. Chiếc đầm trắng phủ gối sát nách với chiếc cổ tim hơi sâu càng quyến rũ khách đa tình hơn.

Anh đoán cô bé cũng chẳng thích chiếc áo khêu gợi này tí nào, bằng chứng là mái tóc dài được xoã ra để che phần nào khuôn ngực nhấp nhô.

- Nè, nhìn đủ rồi đó nha.

Thiếu Bảo thọc tay vào túi quần cười cười khi bị bắt quả tang nhìn trộm. Cả hai vẫn đứng song song nhìn chăm chú nào cánh cửa.

- Đi đâu diện đẹp thế?

- Liên quan gì đến anh?

Anh so vai tỏ vẻ bất cần:

- Không. Vì thường thì những đôi tình nhân sẽ quấn quýt bên nhau nhưng nếu tôi không hoa mắt thì người yêu cô ngồi dưới kia một mình.

Đồ cú vọ. Cô liếc anh thầm mắng. Thì ra ngoài cái tài ăn nói vô duyên hắn còn là thám tử đoán mò.

- Sao? Bộ tôi đoán trật hả?

Vén mái tóc ra sao, cô cười cười quay qua anh:

- Không. Cứ coi như anh đoán đúng đi. Nhưng theo lời anh nói thì bên cạnh anh lúc này phải có siêu mẫu Thái Hiền chứ? Sao anh lại mồ côi thế?

Cũng đáo để lắm. Anh thầm khen. Mồm mép thế này mà hợp với Thái Bảo là hợp chỗ nào nhỉ?

Đang suy nghĩ chợt điện thoại trong túi anh reo lên. Thiếu Bảo móc ra xem rồi áp lên tai giọng như con gái:

- Mẹ ơi, đang đến nè! Tý xíu nữa hà! Thôi nha.

Lười biếng bỏ di động vào túi áo, Thiếu Bảo có cảm giác ai đó nhìn mình.

Quả nhiên, vừa nhìn qua anh đã bắt gặp nụ cười tủm tỉm của Nguyệt Sa, anh quạu:

- Làm gì vậy? Tự dưng rồi đứng đó nghe răng cười.

- Mẹ anh bảo về nhà ... ăn cháo hở?

- Tôi đánh cô chết bây giờ?

Anh nghiến răng vì bị cô chọc tức. Con gái gì mà chỉ giỏi châm chọc người khác.

Nguyệt Sa vẫn cười:

- Hổng phải hả!

- Cô nhìn tôi bộ giống loại người đeo theo bú tí mẹ lắm à?

Cô khoanh tay, sờ sờ dưới cằm tỏ vẻ suy nghĩ:

- Đúng. Anh giống một gã bụi đời hơn là công tử.

- Tôi đập cô thiệt quá. Bây giờ còn bảo tôi bụi đời.

Cô kêu lên khi anh giơ tay dọa:

- Đó là sự thật mà.

Tuy hùng hổ thế nhưng Thiếu Bảo chỉ dọa, anh xuôi xị trước lời cô. Bởi đâu chỉ có cô, ai gặp rồi cũng bảo anh là một ... lãng tử, là bụi đời. Như thế thì có gì là xấu?

Thiếu Bảo thở hắt ra:

- Nè, hôm nay tôi đã thay đổi phong cách rồi mà cũng còn bụi đời hả?

Nghe cách anh hỏi có chút cầu cạnh, Nguyệt Sa bắt đầu lên mặt. Cô trề môi đi một vòng quan sát anh.

Áo sơ mi trắng, quần tây màu xám tro cộng thêm chiếc cravát kẻ sọc rất hợp với chiếc veston trên tay anh. Hắn cũng "xinh" đấy chứ! Cô thầm nhận xét.

Dáng cao to, gương mặt điển trai, mái tóc được chải chuốt như tôn thêm nét quyến rũ cho hắn. Chà! Hổng biết có bao nhiêu cô phải tự tử vì tên này nhỉ?

- Sao?

Nguyệt Sa giật mình vì câu hỏi của anh. Cô vội cụp mi quay tránh ánh mắt anh đi để giấu nét bối rối của mình.

Ma ăn mày đi Nguyệt Sa ơi! Sao lại nhìn hắn như thôi miên thế chứ! Điên mà!

Cô thầm mắng mình. Cố gắng tự chủ, Nguyệt Sa vuốt ngược mái tóc cho đỡ bối rối, cô ấp úng:

- Được. Được rồi. Nếu đi coi mắt vợ đảm bảo anh sẽ ... thành công.

Ngay lúc đó cửa thang máy mở ra. Nguyệt Sa thở ra như tìm được vị cứu tinh. Cô vội vàng đi nhanh ra ngoài:

- Thôi chào anh nha.

- Nè, Nhưng mà tôi ...

Thiếu Bảo chưa kịp nói gì thì cô đã "vọt" lẹ. Cô ta bị ma rượt hay sao vậy?

Anh bước ra khỏi thang máy mắng với theo:

- Tôi mà thành công là tôi giết cô.

Nhà hàng Hoàng Hậu, sáng nay trang nghiêm một cách bất thường đặc biệt là phòng ăn số 06 ở tầng 06. Bởi bà Nguyên chủ nhà hàng hôm nay xem mắt con dâu.

Rực rỡ, sang trọng là những gì thể hiện trong căn phòng này. Thảm đỏ, hoa cúc vàng rực trên bàn ăn, cửa sổ với những tấm rèm màu xanh lơ. Trên bàn ăn, khăn trải bàn cùng khăn ăn cùng màu trắng tinh tươm thơm ngát.

Bà rót tách trà ô long ra mời ông để ... câu giờ:

- Anh Khải, anh uống trà đi. Có lẽ bọn trẻ bị kẹt xe rồi.

Ông Khải cũng đang sốt ruột vì đứa con gái cưng. Chẳng hiểu chuyện gì mà đã hơn mười phút, con gái ông vẫn chưa chịu đến. Thường khi đứa con bướng bỉnh này rất đúng giờ cơ mà.

Cốc ... cốc ...

Có tiếng gõ cửa, người quản lý đẩy hai cánh cửa cao rộng bước vào, ông hơi khom người trịnh trọng:

- Thưa bà, cậu Khánh Vũ đến rồi ạ!

Bà Nguyên nhỏm người dậy định mắng cậu quý tử một trận vì tội làm bẻ mặt bà nhưng sực nhớ đến sự có mặt của ông Khải dù gì bà cũng không thể làm mất mặt con trai mình.

Đảo nhanh mắt sang ông, bà bật dậy cất giọng dõng dạt:

- Con sao thế Vũ? Công việc gì thì cũng phải đến đúng giờ chứ con?

Biết mẹ đang nói để vuốt giận "nhạc gia", Khánh Vũ hơi cúi thấp đầu lễ phép:

- Dạ con xin lỗi mẹ. Tại sao con gặp ... người quen nên xã giao vài câu.

- Ừ, thôi được rồi. Vào đây.

Bà đon đả chỉ tay về ông Khải một cách trịnh trọng:

- Chào bác Khải đi con.

Thay vì phải có một chút sợ sệt khi nhìn thẳng vào mắt ông như những chàng trai khác, Khánh Vũ lại nhíu mày ngạc nhiên ánh mắt này rất quen thuộc, hình như ... hình như ...

- Khánh Vũ, con làm sao thế? Con không mau chào bác.

Bà Nguyên nhắc nhở khi thấy anh cứ đứng trơ ra. Anh giật mình, ngượng ngập cúi đầu:

- Dạ con chào bác. Con xin lỗi vì sự vô ý của mình.

Nãy giờ ngồi quan sát, ông Khải rất hài lòng về sự tự tin lẫn ngang tàng của Khánh Vũ. Thằng bé bị mẹ nó ép nên cứ phải khép nép trông mà tội. Lần này, cục cưng của ông đã có người trị thật rồi.

Ông nghĩ vậy nhưng gương mặt vẫn nghiêm nghị, ông đưa tay ra tạo sự thoải mái cho mọi người:

- Chào cháu! Không gặp cháu vài năm nữa chắc ta không nhận ra quá!

Khánh Vũ lịch lãm với bộ vest xám tro ngồi cạnh mẹ. Anh ngạc nhiên khi nghe ông nói:

- Vậy ra bác biết cháu từ bé?

- Ừ! Cũng hơn hai mươi năm rồi.

- Phải đó. Khi con còn nhỏ, bác Khải thường đến nhà ta chơi, bác rất "cưng" con.

Khánh Vũ hơi ngượng khi nghe chữ "cưng" của mẹ. Không hiểu ông ... già vợ tương lai có kể "thời thơ ấu" của mình cho con gái ông biết không nửa.

Anh nghe răng cười gượng gạo liếc sang chiếc ghế bên cạnh ông Khải. Chà!

Còn trống. Nghĩa là "tiểu thư" kia cũng phản đối buổi ra mắt này. Ôi! Cô ta mà "biến thật thì Khánh Vũ này sẽ mua heo về tạ ơn liền.

- Khánh Vũ!

Đang mơ màng anh giật mình vì câu hỏi của ông Khải:

- Cháu vừa thành lập công ty chắc vất vả lắm hả?

Anh cười tự tin:

- Dạ cũng có nhiều khó khăn nhưng cháu rất thích. Đó là ước mơ của cháu mà.

Ông gật đầu hài lòng. Thằng bé rất có bản lĩnh, lúc nhỏ phá phách nhưng lớn lên lại chẳng chịu về công ty mẹ mà đối lập công ty riêng. Nếu nó ưng con gái ông thì ông chẳng phải lo gì. Một người chồng vừa đẹp trai, lịch lãm lại tài giỏi thì còn gì hơn.

Trái với sự hớn hở của Khánh Vũ, ông bắt đầu nôn nóng vì sự chậm trễ của con gái của mình.

Thật không hiểu nó muốn gì? Rõ ràng đã thỏa thuận sẽ đến, còn ưng hay không sẽ bàn sau cơ mà.

- Xin lỗi ... xin lỗi ... Con đến trễ.

Ba người cùng ngơ ngác dồn mắt ra cửa. Một cô gái vừa ào vào như một cơn lốc.

Khánh Vũ trợn mắt nhìn cô gái, môi anh như của ai chứ không phải của mình. Không tài nào thốt ra lời trước sự bất ngờ này.

Ông Khải điếng hồn bước đến vuốt gọn mái tóc lòa xòa của con gái. Ông nạt khẽ:

- Con làm gì thế út?

Cô út của ông lí nhí:

- Dạ con đi ... lộn phòng. Tìm mãi mới được Nhà hàng gì như ... mê cung.

- Nói bậy nè.

Ông vội bụm miệng con, nhìn về phía bà Nguyên một cách ái ngại. Trời đất ơi, con nhỏ cố ý để bị mẹ chồng trừ điểm đây! Đúng là hại ông mà.

- Nào, lại đây ba giới thiệu cho biết.

Ông dịu dàng nắm tay con gái. Cô bé cũng rụt rè líu ríu sau lưng ông như một tiểu thư khuê các thực sự:

- Nào, chào cô Nguyên đi. Cô và anh Khánh Vũ đợi con lâu rồi đó. Mau xin lỗi cô và anh đi.

- Dạ.

Cô bé gật gù một cách ngoan ngoãn. Lách người sang bên, cô cúi thấp lễ phép:

- Con chào cô. Con xin lỗi vì sự chậm trễ của mình. Tại con chưa đến lần nào nên không biết rõ nơi này, mong cô thông cảm.

Bà Nguyên quí phái với bộ đầm màu xanh đậm, cổ rộng, tóc lại bới cao. Bà thầm cười vì dáng e dè của cô bé, có lẽ con bé không nghĩ mình đã điều tra chuyện đi du học của nó.

Bà chỉ tay qua con trai:

- Không có lỗi phải gì đâu con. Không biết là không có lỗi mà. Để ta giới thiệu nghen. Đây là Khánh Vũi hai đứa làm quen đi.

Cô nhóc lí lắc chìa tay ra. Bọn con trai là chúa ghét mấy đứa con gái ngổ ngáo. Chỉ có cách này mới hy vọng hắn khỏi lấy mình thôi.

- Chào anh. Tôi là ...

Đang nói, cái miệng cô cũng tròn vo khi gã KhánhVũ ngẩng lên. Cô lắp bắp như gặp ... đã nhân:

- Anh ... anh ... - Chào cô. Nghe danh bác và cô đã lâu nay mới gặp. Quả thật cô ... đẹp hơn tôi nghĩ đấy.

Trời, hắn uống lộn thuốc ư? Trong tình thế này mà tỉnh queo là sao? Hắn là ...

là ... chồng sắp cưới của mình đấy.

Nguyệt Sa tưởng như đất dưới chân sắp sang chuyển, một trận động đất lớn nhất hành tinh sẽ xảy tại đây.

Nguyệt Sa, anh nói chuyện với con kìa.

Nguyệt Sa giật mình hoàn hồn trở lại. Thấy cô cứ lúng túng. Khánh Vũ vội chụp tay cô lắc mạnh như cả hai đang bắt tay. Anh cười cười:

- Cô Nguyệt Sa đây có đôi mắt thật giống bác. Rất ấn tượng.

Ấn cái đầu anh. Cô thầm mắng. Trên đời này sao có một gã đàn ông xấu xa như thế không biết. Nguyệt Sa này mà biết gã Khánh Vũ nào đó chính là tên tên Thiếu Bảo bụi đời kia thì có dùng kiệu tám người cô cũng chẳng thèm đến.

Đàn ông gì mồm mép như đàn bà. Đúng là oan gia ngõ hẹp.

Bỏ mặc hai đứa trẻ ngồi lườm" nhau. Hai người lớn hết bàn chuyện làm ăn lại nói chuyện đông chuyện tây nhưng cuối cùng đề cập đến chuyện đáng sợ nhất. Hôn nhân.

- Nguyên này, theo tôi thì chúng ta không cần phải gò ép bọn trẻ đâu.

Vừa nghe ông nói, Khánh Vũ và Nguyệt Sa cùng nhìn nhau rồi đồng thanh:

- Phải ... phải đó. Từ từ là thượng sách.

- Trời, sao hợp dữ?

Câu nói của bà Nguyên khiến cả hai chột dạ. Lườm mắt với nhau, hai người ngoảnh mặt chỗ khác Nguyệt. Sa ước gì hắn chính là con "cá hóa long" trên dĩa thức ăn kia. Cô nũng nịu:

- Ba, chuyện cưới hỏi từ từ đi ba. Tụi con còn nhỏ mà.

- Phải đó má! Hay cứ để bọn con tìm hiểu từ từ nghen má.

Bà Nguyên xúc động trước những lời nói của hai đứa nhỏ lắm. Bùi ngùi hóp ngụm trà, bà nhìn ông Khải:

- Uống nước đi anh. Em thấy bọn trẻ chắc còn bỡ ngỡ lắm anh à!

- Phải ... phải. Rất bỡ ngỡ.

Khánh Vũ và Nguyệt Sa đồng thánh, cả hai căng mắt nhìn ông bà chờ đợi quyết định cuối cùng.

Ông Nguyên gật gù tỏ vẻ thông cảm tâm trạng với hai con:

- Bà nói cũng phải. Thế thì ta lùi ngày cưới lại nhé.

- Hả? Chỉ lùi thôi ư?

Cả hai cùng kêu lên trong đau khổ.

Bà Nguyên mỉm cười cầm bàn tay ... lạnh ngắt của Nguyệt Sa. Giá mà bà biết trái tim cô đang tan nát thế nào. Trên đời này sao có chuyện ép duyên kỳ cục thế này cơ chứ!

- Anh à! Hay mình lùi dự định một tháng nghen. Tháng sau mình tổ chức đám hỏi cho bọn trẻ. Anh nghĩ sao?

- Đám hỏi?

- Tháng sau?

Nguyệt Sa điếng hồn bật dậy đứng tròng hỏi lại, kế tiếp là Khánh Vũ cũng bật dậy theo cô kêu lên.

Xỉu.

Nguyệt Sa ngã ngang ra bàn ăn. Trời ơi, tự dưng ngủ dậy một đêm xuất hiện ông chồng hỏi ai rồi. Sống làm sao nổi đây.

- Nguyệt Sa! Tỉnh lại đi con.

- Nguyệt Sa à! Con có sao không?

- Nguyệt Sa! Cô mau tình lại đi. Định bỏ mặc mọi việc cho tôi hả?

- Đáng ghét! Đáng ghét ...

Vừa nói, Nguyệt Sa vừa đấm vừa đá túi bụi vào người Khánh Vũ. Không hiểu vì cái gì, anh chống tay úp mặt vào cửa thang máy chịu trận luôn.

- Xong chưa?

Anh hỏi khi thấy trận đòn dừng lại, Khánh Vũ quay lại vđi gương mặt thật hình sự.

- Cô vừa phải thôi. Người ta "cố đấm để ăn xôi", còn cô? Cố đấm ... ăn gì hả?

Cô trề môi dài giọng:

- Vô duyên.

- Vô cái đầu cô. Nhìn cô bây giờ chắc chẳng ai nghĩ cô vừa ... xỉu đâu.

- Hứ! Đó chỉ là kế hoãn binh thôi chứ bộ!

Anh lườm:

- Hoãn cái đầu cô. Cũng may là tôi lanh trí, bảo đưa cô đi bệnh viện. Nếu không chẳng biết bay giờ tính sao?

Nghe anh nói, cô nhớ lại hoàn cảnh của mình nên cự nự:

- Nè! Nói gì thì nói nghen. Tôi lấy anh là chuyện không tưởng đó.

Anh rụt cổ nhìn cô mai mỉa:

- Không biết xấu hổ. Làm như tôi ... khoái lấy cô lắm.

- Không khoái? Vậy sao lúc nãy không phản đối đi.

- Ai nói không phản đối. Tôi nói trước à! Tôi có người yêu rồi nên ... cô đừng mơ mộng. Sẽ chẳng có đám hỏi đám cưới gì đâu.

Nguyệt Sa trề môi dài thườn thượt:

- Làm như có mấy người biết yêu. Anh đừng quên tôi sắp làm chị dâu của anh nghen.

Lườm nhau như hai kẻ thù không đội trời chung, bốn mắt nhìn thẳng vô cửa.

Suy nghĩ một lúc, biết mình cũng hơi vô kỳ, Nguyệt Sa đành xuống nước, giọng cô dịu lại:

- Nè, thôi đừng có gây nữa. Mau tìm cách gì đi. Thái Bảo đang đợi tôi dưới lầu, tôi phải nói sao đây!

Nghe cô nhỏ nhẹ đôi mắt Khánh Vũ hơi dịu lại nhưng chỉ một thoáng thì quắc lên đầy giận dữ. Ngay chỉnh bản thân anh cũng không phát hiện sự thay đổi khác thường mình.

Anh thọc tay vô túi quần xoay qua cô, đôi mắt lạnh băng:

- Nói sao với ... anh Thái Bảo thì tùy cô, không liên quan đến tôi. Tôi còn nhiều việc lo lắm. Chào nghen.

Cửa thang máy bậc mở, anh thủng thỉnh bước ra. Dáng vẻ bất cần đời của anh khiến Nguyệt Sa tức lộn ruột.

Hắn cao ngạo bộ mình hổng biết tự cao ư? Đồ đáng ghét. Cô thầm rủa trong bụng.

Dù vậy, Nguyệt Sa cũng luýnh quýnh chạy theo:

- Khánh Vũ! Đừng thế mà, đứng lại nói chuyện đi.

Dạ cô dang hai tay ra đứng cản lại, Khánh Vũ mím môi nhoanh tay trước ngực cố nén cái cảm giác khó chịu trong lòng.

- Cô hai à! Người yêu cô ở dưới kìa. Tôi không muốn anh Bảo cô hiểu lầm đâu.

Nghe nhắc đến Thái Bảo, cô hoảng hồn nhìn xuống lầu qua ô lan can.

Quay lưng lại thật nhanh, cô cau có:

- Nè, anh thấy chết mà hỏng cứu hả? Bây giờ tôi xuống đó sẽ nói sao với ảnh? Hỏng lẽ bảo em họ anh chính là ... tình địch của anh.

Cười nhếch môi đầy kiêu bạc, Khánh Vũ chống nạnh ra giọng kẻ cả:

- Không biết xấu hổ. Tôi mà thèm vây vào cô?

- Thôi mà. Tôi van anh đó.

Nguyệt Sa chấp hai tay lại vái lạy. Gì chứ "dụ" người ta thì cô làm cũng khá lắm.

Nhăn nhó để tăng thêm phần đau khổ, cô rên rỉ:

- Giúp tôi đi!

- Giúp? Bằng cách nào đây? Cô đừng bảo tôi xuống đó nghen. Tôi cũng như cô, không biết nói gì đâu.

Nói rồi anh gạt tay cô sải bước, cứ như trên thế gian này chỉ có mình anh. Cô đã bốc hơi:

- Đứng lại đó.

Khánh Vũ nhìn quanh. Cũng may khách đều tập trung phía dưới nếu không mọi người sẽ nghĩ anh vừa ... trấn lột cô cho xem.

Đứng hẳn lại. Hai vai anh rũ xuống vẻ kiên nhẫn. Cô bước đến đứng trước mặt anh kênh mặt:

- Anh định đi đâu.

Khánh Vũ nhướng mày đầy thách thức:

- Tôi có trách nhiệm báo cáo chuyện đi đứng của tôi?

Lừ mắt với cô thật lạnh lùng, anh lại nắm cánh tay cô dạt sang bên bỏ đi một nước sau khi đã mắng một câu:

- Vô duyên.

- Đứng lại!

Khánh Vũ đứng lại bởi cái giọng chắc nịch của Nguyệt Sa. Lần này cô nàng không còn dịu dàng, xuống nước năn nỉ nữa.

Xúng xính trong chiếc đầm trắng, hai tay chấp sau lưng đôi môi cười tủm tỉm đầy tự tin khiến Khánh Vũ hơi ... ớn. Không biết cô ta chơi chiến thuật gì đây?

Anh hất hàm:

- Sao? Cứng không được bây giờ định dùng mĩ nhân kế hả?

- Không. Dĩ nhiên là không? Nhưng nếu cần tôi sẽ la lên bảo anh ... sàm sỡ tôi. Trên này có tôi với anh, Thái Bảo sẽ tin ai đây ta.

- Cô ...

Cứng cả họng. Khánh Vũ nằm mơ cũng không ngờ con nhóc này cũng quỉ quái quá. Biết lợi dụng hoàn cảnh để uy hiếp anh. Xem ra anh mà cứng là cô nàng làm thiệt à!

- Hì ... Nè, làm người ai lại làm thế? Đúng không?

Tay vẫn đan sau lưng, Nguyệt Sa cũng nhe răng cười hì hì:

- Phải. Nhưng không làm thế sao gọi là người.

- Cô ... Điên hả? Tự dưng rồi làm khó tôi. Cô tự xuống đó giải thích đi.

Giải thích cái gì? Anh phải nghĩ cách phụ tôi.

Anh nóng nảy trước sự bướng bỉnh vô lý của Nguyệt Sa. Quả thật cưới phải cô ta là vô phước. Anh đúng là xúi quẩy.

Khánh Vũ phẩy tay:

- Bây giờ tôi không nghĩ được gì hết.

- Vậy anh định đi đâu?

- Đi ănsáng giờ tôi chưa ăn gì cả.

- Tôi đi với anh.

Anh quay lại nhìn sâu vào đuôi mắt trong veo của Nguyệt Sa rồi cười cười:

- Tôi có thể xem đó là mệnh lệnh hay là đề nghị đây.

- Gì cũng được miễn đình cái đám cưới đó là được rồi.

Nụ cười trên môi anh tắt ngấm. Quay đi một cách dứt khoác, anh cụt ngủn:

- Đi.

Nhíu mày, cô lấy làm khó hiểu về thái độ của Khánh Vũ nhưng vẫn riu ríu đi theo. Ngay lúc này chỉ có cậu chủ Khánh Vũ là người đưa cô ra khỏi nơi này mà không qua cổng chính thôi.

Đứng đợi anh ở cổng sau, Nguyệt Sa đang sốt ruột chợt cô cau mày, môi lắp bắp:

- Trời ... trời ... ơi. Anh bảo tôi đợi để đi lấy xe là đây hả?

Khom người trên chiếc xe cuộc, anh hất hàm:

- Giờ suy nghĩ lại còn kịp đó. Xe hơi đợi cô cổng trước kìa.

Hơi bĩu môi, Nguyệt Sa lại rủa thầm trong bụng. Người gì miệng mở ra là châm chọc, chỉ trích. Khó ưa làm sao. Hổng hiểu sao cô Thái Hiền kia ... mê hắn?

- Đi hay không? Sợ à?

- Ai nói.

Khánh Vũ mím môi thầm cười khi cô ngồi gọn trên chiếc xe cuộc của mình.

- Vịn cho chắc đó.

- Ái! Làm gì mà chạy ghê thế.

Nguyệt Sa kêu lên khi Khánh Vũ cho xe lăn bánh. Cô vội bấu vào hai cánh tay rắn rỏi của anh mà nghe cái gì đó lạ lẫm. Lần đầu cô ngồi xe cuộc, trên cái thanh sắt tròn vo này sao mà gai gai cả người, nhất là lần đầu cô gần gũi, ngồi gọn trong lòng một người đàn ông trong một không gian riêng tư thế này.

Nguyệt Sa cố gắng tập trung nhìn mọi người lẫn xe cộ để tránh bờ ngực rộng vạm vỡ của anh.

Chắc là mọi người đang nhìn mình ghê lắm. Cô đoán thế vì cảnh tượng ngộ nghĩnh của mình. Cũng may là Khánh Vũ vắt cái áo vest trên cổ xe, chứ không ...

- Cười gì thế?

Anh hỏi khẽ bên tai cô. Mái tóc dài của Nguyệt Sa bị gió thổi tung ra sau quấn vào vai, vào cổ anh nhưng Khánh Vũ chẳng tỏ chút bực bội nào. Anh hơi cúi xuống nhìn chiếc đầm trắng xòe rộng của cô khiến Nguyệt Sa phải nghiêng đầu sang bên né chiếc mũi cao nghệu của anh.

Ánh nắng bắt đầu phủ xuống nhưng con đường thì rợp bóng mát bởi hai hàng cây. Thỉnh thoảng cơn gió nhẹ thổi tới làm mây chiếc lá rơi xuống tạo hành một khung cảnh khá lãng mạn. Nguyệt Sa thấy mình thật có lỗi. Cô bắt đầu hối hận khi nghĩ đến Thái Bảo đang ngóng cổ chờ còn mình thì ...

- Mới cười bây giờ lại buồn? Nhớ người yêu à?

Người gì mà đáng sợ quá đi! Cứ như đọc được suy nghĩ của người ta.

- Anh ... ăn ở đâu hả?

Cô hỏi lãng sang chuyện khác. Khánh Vũ lầm lì đạp xe không thèm trả lời trên suốt chặn đường đi. Thật ra trong lòng anh anh đang dấy lên một mâu thuẫn lạ kì, anh đang nhớ đến Thái Hiền nhự sao nỗi nhớ bây giờ chẳng giống mọi ngày.

Anh làm sao? Khánh Vũ cố dùng lý trí để phân tích tình cảm của mình. Cái thứ tình cảm rắc rối trong lòng đang làm anh phát điên lên đây.

Quán ăn mà Khánh Vũ chọn nằm ở cuối đường, ngay mé sông. Không ngờ giữa thành phố náo nhiệt lại có một nơi yên tĩnh thế này.

Đặc trưng của quán là những căn lều nhỏ như những cây nấm, bốn cây cột được mắc bốn chiếc võng châu đầu vào nhau. Có lẽ nơi dành cho các bạn sinh viên đến cắm trại, picníc.

Cô đoán thế khi đối diện là một nhóm người đang hò hét rất nhộn nhịp. Mãi mê suy nghĩ, Nguyệt Sa không hay gió thổi từ sông lên lùa vào cái đầm thổi tung lên.

Cuống cuồng ôm đầu gối dằn cái đầm xuống, cô lén lén liếc sang Khánh Vũ.

May quá, anh ta hình như không để ý gì ngoài việc làm no cái bao tử của mình.

Cái bàn được đặt lọt thỏm giữa bốn chiếc võng và cô đang ngồi đối diện với anh vậy mà anh cứ coi như không.

Nguyệt Sa khẽ bĩu môi. Đồ đáng ghét. Con người gì mà lạnh lùng, cao ngạo không thể tả.

- Con gái gì chẳng biết ý tứ.

Đang tiu nghỉu, tự dưng nghe cái giọng xách mé khó ưa kia cô ấm ức ghê gớm.

Nheo nheo mắt cô định chì chiết anh một trận, nhưng chưa kịp mở miệng thì Khánh Vũ đã tiếp:

- Ai vô phước lắm mới vớ phải cô.

Cô lừ mắt:

- Tại sao cứ phải khích bác người ta thế hả?

Anh liếc cô đúng một cái:

- Chịu không nổi thì về đi.

- Hứ!

Cô nguẩy mặt:

- Cứ tỏ vẻ ta đây. Làm như mình có giá lắm không bằng. Trên thế gian này không có anh, tôi đâu phải khổ sở như thế này.

- Khổ?

- Không phải hả? Có nhà không dám về, có người yêu không dám gặp, có di động không dám mở máy.

Anh phì cười. Gương mặt phụng phịu kia thật khó nhìn làm sao?

Anh đẩy dĩa tôm luộc sang cho cô, miệng vừa nhai vừa nói mà mắt thì nhìn chỗ khác.

- Ăn đi. Ốm tong ốm teo khó coi chết đi được.

Cô liếc anh sắc hơn dao:

- Đồ vô duyên. Mập ốm gì kệ người ta.

Anh cười Nguyệt Sa hơi quê. Cô chun mũi lừ mắt nhưng hai tay vòng qua gối cố thu nhỏ người lại như trốn chạy.

Bộ mình ốm lắm sao ta? Hắn là nhà tạo mẫu không lý nào nhận xét sai?

Nhưng mình ... cũng được lắm mà.

Quỉ "cắn" cái mồm hắn đi. Cô bậm môi thầm rủa. Từ lúc gặp mình đến giờ hình như hắn toàn ... chê thôi Nghĩ thế, cô liếc mắt sang anh cố gom hết tự tin lại:

- Khánh Vũ, anh đừng có đùa nữa, chuyện tôi với anh không đùa được đâu.

Hay ... anh về thuyết phục bác gái đi.

Anh nheo mắt:

- Thế sao cô không làm lại bảo tôi?

- Anh tưởng tôi không muốn ư? Khổ nỗi tôi là con gái một, tôi không thể làm ba tôi buồn. Từ bé đến giờ ông rất kỳ vọng vào tôi.

- Hóa ra cô muốn ghi tên mình vào ... nhị thập từ hiếu. Vừa được chữ tình còn vẹn luôn chữ hiếu há!

Cô chun mũi:

- Có cần phải nói khó nghe thế không? Chuyện này anh cũng có lợi chứ bộ.

- Nhưng tôi không muốn làm đưa bất hiếu. Vả lại có muốn cũng không được.

- Cái gì mà không được. Anh chỉ giỏi biến chuyện thoái thác.

Đảo liếc mắt cô một cái đầy lạnh lùng. Nguyệt Sa biết mình vừa làm một chuyện rất khờ dại nhưng cô không nghĩ câu nói đó lại làm anh giận. Nhưng giận chuyện gì chứ? Đó là sự thật mà.

Lừ mắt với cô. Khánh Vũ nằm duỗi chân trên võng, hai tay đan lại kê dưới ót làm gối, đôi mắt anh nhìn trân vào khoảng không trước mặt.

Nguyệt Sa lại thấy hối hận. Lần đầu cô rơi vào tình huống bị ngắm nhìn người đàn ông thế này.

Từ góc độ nghiêng nghiêng, anh như một pho tượng được tạc một cách hoàn mỹ. Sóng mũi cao vút, môi mím lại đầy nam tính.

Trời ơi! Cô thầm than và tự xấu hổ với chính mình với suy nghĩ vừa rồi.

- Tim ơi là tim. Mày điên à! Đã có chủ rồi sao còn lang thang chứ! Hắn là tên phù thủy ác độc nhất đấy. Hắn sẽ dùng cái miệng dẻo hơn mạch nha kia phù phép mi.

- Về thôi.

- Hả? Về ... về là sao?

Nguyệt Sa giật mình lắp bắp. Tự dưng Khánh Vũ bật dậy phán một câu lãng xẹt.

Anh cầm áo vest trên tay khi vừa dằn sắp tiền lên bàn:

- Cô hổng ăn thì về. Tôi còn công việc nữa.

Vội chạy theo anh, cô líu ríu:

- Nhưng ... nhưng ... chưa nói gì mà.

- Cô muốn thì ở đó nói đi. Tôi về trước đây.

- Cái gì?

Nguyệt Sa vừa kêu lên vừa chống nạnh nhìn Khánh Vũ lên xe đạp đi một nước.

Trời ạ! Vậy mà ba quảng cáo hắn hết lời. Mình đúng là điên mới đi đến đây.

Cô giận run cả người, không nói được tiếng nào cứ đứng chôn chân mà nhìn.

Trên đời này sao có một người đàn ông vô duyên lại có máu lạnh thế chứ!

- Khánh Vũ! Tên xấu xa. Anh đúng là đồ ... chết tiệt mà.

Cô lầm bầm đứng móc di động ra mở máy.

Điện thoại vừa mở thì đã có tín hiệu.

tiếp nè

Chương 3

Sáng thứ bảy. Một buổi sáng đẹp trời thế nhưng đối với Nguyệt Ba lại là một ngày bắt đầu cho những sự tồi tệ nhất sắp diễn ra.

Thái Bảo hẹn gặp cô không chỉ có một mình. Anh đang ngồi cạnh cô, đối diện là Khánh Vũ và Thái Hiền.

Cô khẽ liếc sang anh. Trăm phần trăm cuộc hẹn này là do hắn bày ra. Nhưng mục đích là gì nhỉ?

Ôi, trông hắn vừa lạnh lùng vừa lầm lì thật đáng sợ. Sao cô Thái Hiền kia có thể tay trong tay với hắn cơ chứ!

Biết mình đang bị quan sát nhưng Khánh Vũ vẫn phớt lờ. Khuấy nhẹ ly cà phê đặc quánh thơm lừng, nhưng không uống, anh phì phà nhả khói.

Không riêng gì Nguyệt Sa mà cả Thái Bảo lẫn Thái Hiền điều lấy làm lạ trước thái độ trầm lặng đến khó chịu của anh. Biết thế nhưng anh vẫn phớt lờ bằng nét mặt kín bưng.

Đang gầm mặt, anh chợt ngẩng lên nhìn Thái Hiền, ánh mắt anh nồng cháy lẫn xót xa làm thống thiết lòng người.

Thái Hiền mỉm cười thật quyến rũ:

- Anh Bảo! Sao thế?

Khánh Vũ hơi nhíu mày. Từ lúc quen Nguyệt Sa, tự dưng anh thích người khác gọi mình bằng Khánh Vũ hơn. Cái tên Thiếu Bảo nó là là cái bóng của Thái Bảo. Trước kia vì muốn có một người anh trai nên anh đã chọn cho mình cái tên Thiếu Báo để thắt chặt tình thâm giữa hai anh em.

Gục mặt vào tay, một lúc Khánh Vũ ngước lên. Nguyệt Sa sững người trước ánh mắt lạ lẫm đậm chất băng tuyết của anh.

- Anh Thái Bảo! Cách đây mấy hôm em có nói với anh chuyện mẹ em đòi cưới ... dâu.

Mẹ đòi cưới ... dâu. Hứ, nghe mà bắt ghét. Tự dưng Nguyệt Sa mím môi quay mặt chỗ khác trước cách dùng từ có chọn lựa của anh. Dâu của mẹ hắn thì là gì của hắn mà nói ghe thấy ghét. Đúng là con người cao ngạo. Tưởng chỉ có mình hắn là bị ép chắc. Suy nghĩ thế, bất giác cô nhích lại Thái Bảo và vòng tay ôm cánh tay như tìm một chỗ nương tựa.

Hành động đó không thể lọt qua mắt Khánh Vũ, anh cho rằng đó là sự thách thức của cô dành cho mình. Môi anh mím lại như đè nén điều gì rất dữ dội.

Và thường thì người phụ nữ vẫn luôn là người có giác quan thứ sáu rất nhạy bén. Thái Hiền cũng không ngoại lệ, cô đang nén giận trước ánh mắt lạ lẫm của anh dành cho Nguyệt Sa.

Không hiểu sao dẫu biết Khánh Vũ cũng là người đàn ông khá chung thủy dù có rất nhiều người đẹp xung quanh nhưng cô vẫn thấy mất tự tin trước Nguyệt Sa. Có lẽ đó là quy luật xưa nay. Tình yêu cho ăn quá no nó đâm ra đói - Khánh Vũ! Chuyện đó có liên gì đến anh à? Sao tự dưng gọi mọi người ra đây?

Thái Bảo khẽ đảo mắt sang Thái Hiền:

- Có Thái Hiền ở đây, em không nghĩ rằng nói điều đó là không hay lắm à!

Khánh Vũ mĩm cười nhìn Thái Hiền. Anh cầm tay cô ủ trong tay mình thật tình tứ. Chỉ cần ánh mắt đó là Thái Hiền đã hài lòng, bao ghen tuông trong lòng đều tan chảy.

Vẫn giữ tay cô trong tay mình, Khánh Vũ quyết định nói ra ý định của mình.

Trong lòng anh đã có cô thì còn sợ gì.

Nghĩ thế, anh quay nhanh qua Nguyệt Sa. Bốn mắt nhìn nhau. Tự dưng bị anh bắt gặp trong tình cảm thế này cô đâm ra lúng túng. Quỉ tha ma bắt gì cô mà lại nhìn trân trối khi anh ta nắm tay người yêu. Đúng là người cô có vấn đề.

Điên thật.

Cô cụp mi nép vào tay Thái Bảo. Khánh Vũ hơi nheo mắt liếc cô một cái ...

nhọn hoắt.

Anh trầm tĩnh nói:

- Câu chuyện của em có liên quan quan đến bốn người ở đây.

Ngưng một chút, anh nói tiếp:

- Người mà mẹ định chọn cho em là cô Nguyệt Sa. Bạn gái anh.

Hai từ "bạn gái" đã làm cho tính nghiêm trọng của vấn đề giảm bớt nhưng mọi người vẫn sững sốt.

Thái Bảo lẫn Thái Hiền đều dồn mắt vào Khánh Vũ. Anh vẫn ngồi tỉnh bơ lấy thuốc ra hút. Hình như cái điều anh vừa nói chỉ là một trò đùa hoặc đó là chuyện của ai đó chứ anh chẳng hề liên quan.

Thái Hiền lắp bắp:

- Anh ... anh ... đang nói gì hả?

Cô quay qua Thái Bảo. Sự trầm tĩnh của Thái Bảo càng khiến cái lo sợ mơ hồ trong lòng cô hiện rõ hơn.

Đảo mắt qua Nguyệt Sa bằng sự ngạc nhiên lẫn tức giận, cô mở to mắt nhìn Thái Bảo:

- Anh Thái Bảo, nói gì đi chứ! Cô ấy là người yêu của anh mà. Tại sao ... tại sao tự dưng Nguyệt Sa lại trở thành ...

Thái Hiền! Đừng có quá kích động.

Thái Bảo lên tiếng khi thấy cô bắt đầu không tự chủ được. Anh điềm đạm nhìn cô trấn an, đôi mắt Thái Bảo vẫn bình thản liếc qua Khánh Vũ rồi dừng lại ở gương mặt đang nhợt nhạt sợ hãi của Nguyệt Sa.

Anh đoán cô chưa chuẩn bị tâm lí về việc Khánh Vũ nói thẳng thắn như thế.

Quả đúng như thế, Nguyệt Sa bị sốc còn hơn hai người kia. Cô không nghĩ Khánh Vũ lại tuyên bố cái điều đáng sợ đó một cách tự nhiên, trơn tru. Cô bắt đầu thấy sợ trước sự quyết đoán, cá tính mạnh mẽ của anh. Trái ngược với sự nóng bỏng đó là sự bình tĩnh đến đáng sợ của Thái Bảo. Quen biết một thời gian dài nhưng cô không tin vào mắt mình khi thấy sự trầm tĩnh của anh.

Và Nguyệt Sa sắp nổ tung khi phải lọt thõm vào hai dòng nước nóng rát và lạnh lùng băng giá.

Thái Bảo bóp nhẹ bàn tay cô, Nguyệt Sa cũng không biết anh làm thế có ý nghĩa gì. Trong cô hiện giờ là một sự chấn động ghê gớm.

Thái Bảo trầm giọng:

- Cô đưa ra quyết định đó, riêng em thì nghĩ sao?

Khánh Vũ hơi mím môi, anh muốn nhìn thẳng vào hai con mắt đang ngơ ngác của Nguyệt Sa nhưng lại thôi. Móc trong túi áo gói thuốc lá, mồi cho mình một điếu, rít một hơi. Anh thản nhiên áp tay vào má Thái Hiền cười âu yếm:

- Bọn em yêu nhau ... anh biết mà.

- Vậy em có dự định gì chưa?

- Có.

Khánh Vũ trả lời ngắn gọn nhưng khiến người ta phải đứng tim. Anh quét mắt qua Nguyệt Sa rồi tiếp:

- Bọn em sẽ cưới nhau.

Thái Hiền mỉm cười hài lòng trước quyết định của anh. Được làm cô dâu của anh là mơ ước bấy lâu của cô. Chưa bao giờ cô thấy yêu anh như lúc này.

- Em không có lý do nào để cãi lại mẹ nên đám hỏi giữa em và ... Nguyệt Sa vẫn tiến hành.

- Anh Bảo! Anh ...

Thái Hiền kêu lên trong sự thảng thốt. Cô như người từ thiên đàng rơi tõm xuống địa ngục. Hóa ra ... hóa ra người anh nói đến không phải là cô mà là ... là ...

Ôi! Chuyện gì thế này? Đợi mãi vẫn không thấy hành động nào ngoài những làn khói từ miệng Thái Bảo, Khánh Vũ mím môi cúi mặt nói tiếp ý định của mình:

- Cả tôi lẫn ... cô Nguyệt Sa đều không có lý do thoái thác cuộc hôn nhân này nên đành phải nghe theo. Tuy vậy, sau sáu tháng chúng tôi sẽ ly hôn, với lý do không hợp nhau. Lúc đó mọi chuyện sẽ như hiện giờ.

- Được sao? Tại sao lại phải chọn con đường này.

Thái Hiền bực tức ra mặt. Khánh Vũ nhìn thẳng mắt cô, anh trầm giọng:

- Yêu là phải tin. Nếu em không có lòng tin ở anh thì giờ tính chuyện chia tay cũng không muộn. Còn nếu đã yêu, hy vọng em đặt niềm tin vào anh. Trên đời này anh tin chỉ có ... em mới hợp với anh thôi.

- Khánh Vũ cũng không nghĩ mình lại có thể tìm được những lời rắn rỏi đến thế. Anh đang muốn khẳng định lại tình cảm của mình, đó cũng là cách răn đe con tim bất trị của anh!

Nhận được nụ cười rạng rỡ của Thái Hiền, anh đay sang Thái Bảo và Nguyệt Sa.

- Sao? Anh không tin em à? Đảm bảo với anh trong suốt sáu tháng, cô bé này chẳng mất một cọng ... tóc.

Anh đảo mắt nhanh sang Nguyệt Sa gằn từng tiếng:

- Em không yêu một người ... ít nói được đâu.

Biết tánh Khánh Vũ rất cương quyết và trọng chữ tín và dù lòng rất thắt thỏm về việc mạo hiểm này nhưng Thái Bảo đành nhượng bộ. Anh không thể làm khác được vì ...

Vì cái tài sản mà mẹ anh giao cho. Khánh Vũ thầm nghĩ. Chưa bao giờ anh thấy mất niềm tin vào cuộc sống thế này. Chỉ vì sợ mẹ anh tước đoạt lại công ty mà chấp nhận đẩy người yêu vào trò chơi nguy hiểm thế này. Đúng là lòng người khó đoán.

Anh liếc khẽ sang Nguyệt Sa. Ánh mắt cô tối đi. Anh đoán cô đang nghẹn lời trước những gì đang diễn ra.

- Anh tin em, hy vọng em không làm anh thất vọng.

Khánh Vũ rời mắt khỏi Nguyệt Sa, bắt tay với Thái Bảo. Tội nghiệp cô bé.

Trò chơi của anh có quá tàn nhẫn không nhỉ? Hai người đàn ông đẩy một người con gái vào một cơn bão trong đêm tối. Ai sẽ là người có lỗi đây.

- Thôi mình đi anh!

Thái Hiền giục khi thấy anh cứ ngần ngừ. Khánh Vũ mỉm cười gượng gạo:

- Ừ! Thôi, bọn tôi đi đây. Hai người về sau nghen.

Đợi họ ra khỏi quán, Nguyệt Sa cũng bật dậy vội vàng đi ra ngoài không nói tiếng nào.

Nếu có một điều ước, cô sẽ ước cho nước mắt lnình có thể rơi xuống. Cô sẽ điên mất nếu cứ dồn nén thế này.

- Sao cô lại thế này?

Áo cưới Thụy Vũ.

Theo sự sắp đặt của hai ngời lớn, thế là chỉ còn một tuần nữa đến ngày tuyên bố đính hôn của mình. Nguyệt Sa khẽ rùn mình vì điều đó.

Thấy Khánh Vũ cứ lựa hết cái này đến cái khác, cô bực bội quay mặt chỗ khảc, miệng thầm rủa:

- Điên khùng gì đâu.

Ngó mông lung ra đường qua ô kính, cô không hay Khánh Vũ đang tiến về phía mình, đôi mắt anh lạnh còn hơn nước đá.

- Nè, chọn áo cho cô hay tôi thế?

Ngồi bịch xuống chiếc ghế bành đối diện với cô, anh lải nhải tiếp:

- Cứ như đám cưới của ai ấy!

Quay lại, lừ mắt với anh cô vênh mặt chỉnh lại:

- Là đám hỏi.

- Nhiều chuyện! Cưới hỏi gì chẳng giống nhau.

Trời ơi! Chắc kiếp trước con vay nợ nhiều lắm nên kiếp này người cho tên trời đánh này xuống đây hành hạ con? Cô khẽ nhắm mắt cố nén cơn giận trước cái gương mặt tỉnh rụi của anh.

Nhưng càng nén, cô lại càng giận. Mở bừng mắt, cô mím môi:

- Nè, anh không thấy rằng mình quá đáng hả? Anh cố ý bày trò này phải không? Tôi vì chữ hiếu không dám cãi ba tôi. Còn anh? Tại sao anh lại đồng ý hả?

Giận quá, cô gần như hét lên khiến mấy cô nhân viên đứng gần đó phải ngoái đầu nhìn lại. Cứ ngỡ anh sẽ nổi giận mắng cho cô một trận, nào ngờ Khánh Vũ vẫn ngồi tỉnh bơ, thậm chí còn lừ mắt lại họ.

Nguyệt Sa nhíu mày trước thái độ uy quyền của anh. Khánh Vũ cau mày nheo nheo mắt nhìn cô. Anh như cố đọc điều gì đó sau đôi mắt lúng liếng kia:

- Nói cho biết nghen. Tôi cũng chẳng thích thú gì mấy trò này. Cô biết làm tròn chữ hiếu, còn tôi thì không muốn người ta nói mình bất hiếu. Tốt nhất cứ đóng trọn vai trò của mình. Sáu tháng cũng qua mau lắm.

Nói một hơi, một hồi anh lấy thuốc ra mồi. Nguyệt Sa hất mặt nhìn ra đường hình ảnh trước mắt sẽ theo cô vào giấc ngủ và lại một đêm thức trắng cho xem.

Nhả khói, Khánh Vũ chồm người khuấy ly cam vàng óng cho cô:

- Thôi đừng có quậy nữa. Mọi chuyện cứ để tự nhiên đi.

Cô quay lại quắc mắt:

- Tự nhiên? Trong đầu của anh đang nghĩ những gì thế?

Anh mím môi nghe tự ái dâng lên ngun ngút. Cô ta nói thế là sao? Lợi dụng cơ hội này để mưu lợi ư? Khánh Vũ này từ bỏ quyền thừa kế một công ty đồ sộ mà thèm làm kẻ "đào mỏ" ư? Cô ta thật kiêu căng quá đáng lắm.

Hai nắm tay bóp chặt kêu rôm rốp, anh nghiến răng trợn mắt khiến Nguyệt Sa hơi sợ. Cô bấu chặt thành ghế, môi run run:

- Anh ... anh ... định làm gì? Tôi ... tôi nói hổng đúng hả? Sáu tháng sống chung một nnà, trong vai trò người chồng, ai biết anh sẽ làm gì tôi?

Làm gì tôi? Trời! Khánh Vũ thầm kêu trong bụng. Anh chưng hửng nhìn cô mà cố nén trận cười xuống.

Trời ơi là trời! Thì ra cô bé đang lo sợ chuyện ... chuyện ... Khánh Vũ cúi đầu vò mái tóc bù xù để giấu nụ cười. Phát điên với con nhóc này thiệt.

- Anh làm gì vậy? Bộ tôi nói sai à?

- Không.

Anh ngẩng lên với khuôn mặt tỉnh queo:

- Cô nói đúng nhưng đối tượng thì không.

Ngưng một chút, anh mím môi để nén cười rồi tiếp:

- Cô không có sức quyến rũ với tôi.

- Anh ... Nhìn gương mặt đỏ lựng vì giận của Nguyệt Sa tự dưng Khánh Vũ thấy trong lòng dấy lên một niềm thích thú kỳ lạ. Gương mặt phụng phịu với đuôi mắt dài cả thước, đôi môi cong lên bướng bỉnh.

- Vì thế tôi nghĩ dù cô có ... nằm sát tôi thì dữ lắm tôi cũng chỉ ... hôn cô đúng một cái thôi.

- Ôi!

Cô bĩu môi rụt cổ, dài giọng:

- Người gì mà ăn nói bỗ bã. Đừng có quên tôi là người yêu của anh trai anh đó.

Anh cũng lườm cô lại:

- Vứt cái ý nghĩ đó cho dễ sống đi. Tốt nhất, từ nay cô và tôi hãy làm bạn thân.

Nguyệt Sa trề môi:

- Xì! Bạn thân, mở miệng là anh nói cạnh nói khóe người ta, bảo người ta là bạn thân.

Anh phì cười. Khánh Vũ thấy ngồ ngộ trước sự trẻ con của cô. Không hiểu cô sẽ làm gì để tiếp nhận công việc của ba mình. Vậy cũng mang tiếng đi du học. Đồ con nít.

Khánh Vũ nheo nheo mắt trêu cô. Bất ngờ anh bật dậy bước sang ngồi xuống thành ghế, tay quàng qua vai cô, hơi cúi mặt giọng anh thật ấm:

- Giờ mình đi thử áo nghen em.

Giật nảy người nhìn bàn tay anh đang vòng lấy vai mình, Nguyệt Sa né đầu nhìn anh lạ lẫm. Tự dưng chuyển tông" lẹ quá vậy.

Khánh Vũ nhìn đôi mắt xoe tròn của cô mà buồn cười. Anh cố nghiêm mặt nhắc nhở.

- Bạn thân đấy!

Cau mày suy nghĩ, một lúc cô mới hiểu. Nguyệt Sa quay mặt cười tủm tỉm.

Cô đứng dậy, Khánh Vũ cũng đứng đối điện với cô. Nguyệt Sa cưới cười ôm lấy cánh tay anh, giọng ngọt sớt:

- Mình đi thử áo nghen ... bạn.

Anh che miệng cười cười:

- Bạn theo kiểu này chắc tôi ... chết quá.

Cả hai bật cười. Trong phút chốc, bao gút mắt trong lòng cả hai tan biến nhường chỗ cho sự thông cảm, thấu hiểu lòng nhau.

Đứng trước những tủ kính lộng lẫy đầy những chiếc xoa-rê mới nhất, Nguyệt Sa đâm ra lúng túng. Cô nhìn qua Khánh Vũ nhưng anh đã nhún vai tỏ ý bất lực trước chuyện này.

Cô giận dỗi quay đi. Đồ đáng ghét. Thế mà bảo là bạn thân. Hắn tưởng mình hổng biết hắn làm nghề gì chắc.

- Thưa cô! Hay để tôi giúp cô chọn nghen.

Nguyệt Sa giật mình vì giọng nói trong trẻo bên cạnh. Cô hơi bất ngờ trước cô nhân viên khá xinh đẹp.

Liếc nhìn qua Khánh Vũ nhưng anh đang nói chuyện điện thoại nên chỉ giơ tay chào một cái rồi thôi.

Đồ ... vô trách nhiệm. Cô thầm mắng rồi gượng cười với cô nhân viên.

- Cô có thích kiểu áo hai đây màu trắng không? Tiệm chúng tôi vừa nhập về, hay để tôi giới thiệu với cồ nghen. Của Pháp dó.

Nhướng mày cười gượng với cô gái, Nguyệt sa không biết nên giải quyết thế nào. Trong lòng cô không có chút hứng thú cho buổi đính hôn nhưng thái độ thờ ơ của Khánh Vũ làm cô thấy khó chịu ghê gớm. Cứ như một mình cô đám hỏi không bằng.

Được rồi. Anh giàu lắm mà. Đính hôn tặng vợ có cái áo cưới vài chục triệu thôi.

Cô mím môi thầm hài lòng. Tôi không tin anh có can đảm cưới cô vợ "phá gia chi tử".

- Chị cho tôi thử đi!

Khánh Vũ nhìn theo cô lên lầu thử áo mà mỉm cười:

- Được rồi. Công ty tôi chưa thất hứa lần nào. Trễ vài ngày thôi. Bất quá đích thân tôi sẽ thiết kế cho quí công ty.

- OK. Gặp lại sau.

Tắt điện thoại. Anh vừa cho vào túi thì một cô gái trạc ba mươi, xinh đẹp với chiếc quần jean ôm và chiếc áo thun hai dây màu vàng đẩy cửa bước vào.

Anh mỉm cười giơ tay chào:

- Làm sếp có khác. Giờ này mới tới.

Khả Tâm mỉm cưới:

- Đây được xem là lời khen hay là lời phê bình hả sếp?

Anh đưa ngón tay lên môi:

- Suỵt! Ngoài nhân viên ở đây, không ai biết tôi làm giám đốc đâu đó.

Cô mỉm cười:

- Biết rồi. Vừa nghe điện thoại của sếp là tôi phải về ngay nè. Định lấy cái áo đó thiệt hả? Nhưng đã đến thời hạn giao rồi.

- Biết rồi. Nhưng không lẽ để ... vợ mình xấu xí khi mình là giám đốc một công ty thời trang.

- Vậy có cần phải giấu người ta, có cần bắt người khác nói dối là đồ mới nhập không?

Anh che miệng cười khì khì.

- Bất ngờ mà.

- Ôi, ghê quá. Nhưng nè, báo chí đăng om sòm, bộ ông đính hôn với ... người khác à? Thái Hiền tính sao?

- Chà, mấy tay nhà báo này ghê quá. Chuyện vậy cũng biết. Mình vớí Thái Hiền hiện là bạn.

Khả Tâm chưa kịp hỏi tiếp thì cô nhân viên đã bước xuống. Theo sau là tiếng gót giày rụt rè của ai đó. Nguyệt Sa ngượng ngùng với chiếc áo cưới trắng toát hai dây ôm vừa vặn từng đướng nét của cơ thể để lộ bờ vai trần trắng nõn nà. Mái tóc cột gọn lòa xòa mấy sợi trông cô thật gợi cảm.

Khả Tâm không ngờ chiếc áo vốn đẹp lại càng đẹp hơn với cô gái trước mặt.

Những bông hoa tigôn màu trắng đính trên áo thật phù hợp với sự ngây thơ của cô dâu.

Cô khẽ liếc qua Khánh Vũ rồi che miệng cười. Cô nói nhỏ khi đi ngang qua anh:

- Sờ lại bóp coi nãy giờ có bị ai móc túi chưa?

Hơi quê, Khánh Vũ khẽ lườm Nguyệt Sa còn ngượng ngập ở bậc thang vì cái áo khá trống trải khiến cô mất tự nhiên.

Khả Tâm chỉnh lại đuôi áo cho cô:

- Em mặc cái này không chê vào đâu được.

Cô liếc nhẹ về Khánh Vũ:

- Cứ như người thiết kế ra chiếc áo này là cho riêng em vậy.

Khánh Vũ hơi cau mày liếc khẽ lên Nguyệt Sa nhưng cô vô tư không hay biết chuyện gì.

Anh gằn giọng:

- Không vừa chỗ nào nói với bà chủ, bà ấy sửa lại cho.

Hai tiếng "bà chủ" anh cố ý nhấn mạnh để chọc tức Khả Tâm nhưng cô không quan tâm. Mười người thì có chín người bảo cô trẻ hơn tuổi rồi. Để ý làm gì một người "có tịch".

- Chị ơi, em muốn mua cái áo này luôn được không?

Khả Tâm suýt bệt cười. Ông tướng kia thật quá đáng. Thấy con gái người ta hiền rồi ăn hiếp.

- Nè ... nè! Mấy chục triệu một cái lận đó. Mặc có một lần em mua làm gì?

Khánh Vũ vội xen vào. Sự thật thì cô có đòi đem nguyên cửa hàng này về nhà cũng không nhầm gì nhưng lỡ phóng lao đành phải theo lao nên anh cự nự:

- Không thấy mình phung phí quá à?

Chun mũi, Nguyệt Sa cũng cự lại:

- Tặng vợ một cái có gì phung phí. Mà anh còn phải bảo thợ thiết kế cho vợ mình một cái áo để dành cho ngày cưới nữa đấy.

Anh hất hàm:

- Để tối nằm mơ đi cưng.

Anh quay mặt bỏ đi:

- Thay đồ đi rồi về. Mặc xấu muốn chết.

Khả Tâm nhìn gương mặt đỏ lựng tức giận của cô dâu rồi nhìn cái dáng ngang tàng của Khánh Vũ bỏ ra xe mà buồn cười.

- Thế nào cũng ... phim giả tình thật cho xem.

Mười giờ khuya. Thành phố thật sự sống động khi những đôi tình nhân bắt đầu ra đường dạo phố hoặc vào các ban.

Từng đôi ngồi uống caphê hay dìu nhau trên sàn nhảy khá tình tứ. Ngồi trong chính quán bar của mình mà sao Nguyệt Sa thấy lòng trống trải lạ lùng.

Vòng tay trên bàn, cô tránh tia nhìn thấu tim gan người khác của Thái Bảo bằng cách cúi thấp mặt.

- Em không khỏe hả?

Thái Bảo khuấy ly cooktail cho cô, anh cất giọng trầm ấm:

- Hay em có tâm sự?

Nguyệt Sa vẫn ngồi im. Cô không hiểu sao những lúc ở bên anh cô bỗng trở nên trầm lặng thế này. Có biết bao điều muốn nói nhưng sao miệng không tài nào cất thành lời được.

Mím môi suy nghĩ một lúc, cô nhìn anh bằng sự dịu dàng:

- Anh Bảo, anh không có ý kiến gì về chuyện đám cưới của em thật à?

Vẫn điềm tĩnh nhìn cô, Thái Bảo khẽ mĩm cười, anh bưng tách caphê nóng hổi lên uống một ngụm để khỏa lấp những rối rắm trong lòng:

- Em sao vậy? Chuyện này đã tính xong rồi mà.

- Nhưng ít ra anh cũng phải suy nghĩ chứ! Để em lấy chồng mà không chút đắn đo ư?

Anh bẹo má cô:

- Nói gì thế? Em không là sao biết anh đang nghĩ gì?

Không muốn gây gể với anh chút nào nhưng sự thật Nguyệt Sa hơi thất vọng. Cái gì có thể biến một người có thể chờ đợi cô trong hai năm lại dễ dàng từ bỏ, chấp nhận người yêu đi lấy chồng. Dù đó là cuộc hôn nhân giả tạo.

Ủ bàn tay lạnh ngắt của cô trong tay mình, Thái Bảo cất giọng trầm ấm:

- Nguyệt Sa! Em sao vậy? Chỉ sáu tháng là chúng ta được ở bên nhau trọn đời rồi.

Cô hơi nheo mắt nhìn anh. Nếu trên đời này chuyện gì cũng theo sự sắp đặt thì đâu có gì để nói. Cuộc sống quá tuyệt vời rồi.

Cô khẽ mỉm cười cho sự chua chát này:

- Anh không suy nghĩ đến những diễn biến trong sáu tháng đó à?

Nhíu mày muốn đụng nhau, nhưng chỉ trong tích tắc, gương mặt Thái Bảo lại dãn ra trở về bình thường:

- Em sao vậy? Thiếu tự tin vào bản thân thế à?

Anh quàng tay qua vai cô thủ thỉ:

- Anh tin em như đã tin vào tình yêu của chúng ta suốt thời gian qua. Anh cũng rất tin vào Thiếu Bảo, nó tuy phóng túng nhưng rất giữ chữ tín, rồi em sẽ thấy nó là người bạn tốt cho xem.

- Nhưng anh có nghĩ đến chuyện sau này không? Mọi người sẽ nghĩ về em như thế nào khi em vừa ly dị với cậu em đã nghiễm nhiên trở thành người vợ của người anh.

- Em lo xa quá!

Anh ngồi quay trở lại ghế của mình. Móc trong túi gói thuốc lá, anh cài lên môi một điếu rồi bật quẹt.

Nguyệt Sa nhìn đóm lửa lập lòe trên môi anh mà lòng dấy lên bao nỗi uất nghẹn.

Có thật sự tin cô không? Tình yêu của anh dành cho cô lớn đến thế ư? Còn cô? Tại sao phải sợ cuộc hôn nhân này? Chỉ là hình thức ... là hình thức thôi Nguyệt Sa ơi.

- Nguyệt Sa, hai năm đi du học em đã trưởng thành lên rất nhíều. Trong chuyện này em rõ biết là không thể cưỡng lại được mà.

- Ra mắt? Đó chẳng qua là ngôn ngữ hoa mỹ thay cho hai từ năn nỉ thôi.

Cô tái cả mặt trước lời nói cay cú của anh. Đôi mắt Nguyệt Sa chớp thật nhanh để cố nén điều gì đó sắp trào lên.

Mím môi cô cố mở lời nhẹ nhàng:

- Hóa ra anh giữ sĩ diện của mình à? Thế mà anh bảo anh yêu em sao Thái Bảo?

Chụp tay cô, anh lay mạnh:

- Người lớn một chút xem nào em. Nếu bây giờ anh đến chỉ làm mọi chuyện tồi tệ hơn thôi. Bác trai càng quyết liệt giữ lời với cô anh hơn, em hiểu không?

Biết anh nói có lý nhưng Nguyệt Sa vẫn bướng bỉnh:

- Nhưng anh cũng không thể để em rơi vào tình cảnh khó xử đó được.

Anh cười điềm tĩnh trấn an cô:

- Anh hiểu. Sáu tháng ... hãy cho anh sáu tháng đi. Sau khi em ly hôn chúng ta sẽ ra nước ngoài sống. Mọi chuyện sẽ bắt đầu lại, chúng ta sẽ sống hạnh phúc. Em đừng lo lắng quá.

Anh choàng tay kéo cô ngã vào lòng. Nguyệt Sa úp mặt vào ngực anh thổn thức:

- Nhưng em không thể sống ở nhà người khác, em sợ lắm.

Anh vỗ vai cô dỗ dành:

- Khờ quá! Nhà Thiếu Bảo rất thoải mái, mọi người rất dễ chịu. Anh cũng sống ở đó anh sẽ bảo vệ em không cho ai ăm hiếp em đâu.

Thái Bảo nâng cằm cô lên, đôi môi phụng phịu thật gợi cảm.

- Nguyệt Sa!

- Đừng anh!

Nguyệt Sa đẩy nhẹ anh ra để tránh nụ hôn đam mê. Cô cũng không hiểu sao mình không chiến thắng nổi lí trí của bản thân.

Nguyệt Sa cúi thấp đầu lí nhí:

- Em ... em xin lỗi. Em chưa chuẩn bị tâm lý em ... - Ngốc quá!

Anh kí nhẹ lên trán cô cười đầy yêu thương Nguyệt Sa thấy lòng nhẹ nhõm hơn mỗi khi anh dịu dàng như thế.

Bạn bè thường bảo cô bị bệnh tâm lý, bọn chúng khuyên cô nên đi tìm bác sĩ trị căn bệnh này chứ yêu nhau mấy năm mà chỉ nắm tay, dữ lắm thì hôn lên má thì vấn đề lớn thật.

- Thôi mình về đi anh.

Thái Bảo nhìn cô một lúc rồi dễ dãi gật đầu. Cả hai sóng bước ra bãi xe.

Lại một buổi tối cuối tuần nặng nề trôi qua. Giá đừng xuất hiện tên Khánh Vũ đáng ghét kia thì tối nay sẽ tuyệt vời biết bao.

Chiếc Toyota bóng lộn dừng trước ngôi biệt thự Nguyệt Sa. Thái Bảo mở cửa xe, anh đùa:

- Mời công chúa vào dinh.

Anh hôn phới lên má cô:

- Ngủ ngon nghen em.

Cô vẫn đứng im trong lòng anh, mặt hơi cúi thấp cười tủm tỉm. Thấy lạ, anh hỏi:

- Sao thế? Bộ có chuyện gì vui lắm à? Mau nói cho anh nghe đi.

Cô lí nhí:

- Hình như từ lúc biết nhau đến giờ, anh toàn ... hôn em. Em chưa bao giờ hôn anh.

- Biết vậy thì tốt rồi. Mau chuộc lỗi đi.

Hương thiên lý tỏa ra thơm ngát làm cô càng ngây ngất men yêu hơn. Tuy vậy, Nguyệt Sa lại lừ mắt:

- Không. Anh mau về đi.

- Thái Bảo kéo cô sát vào người. Hành động bạo dạn bất ngờ của anh khiến Nguyệt Sa đứng yên với bao hồi hộp:

Anh từ từ cúi xuống, mời chạm khẽ môi cô. Cái cảm giác sống lưng lành lạnh khiến cô đẩy anh ra. Nguyệt Sa không tận hưởng được gì ngoài sự lo lắng, sợ hãi.

Quay mặt thật nhanh, cô nói lắp bắp:

- Em ... em ... xin lỗi. Thôi anh về đi.

Nhìn cử chỉ thẹn thùng, xấu hổ của cô anh cười cười:

- Thế anh vễ nghen. Em mau vào đi. Đến nhà anh sẽ gọi lại.

- Vâng.

Không đợi Thái Bảo lái xe đi, Nguyệt Sa đã ấn chuông và đi thẳng lên phòng mình.

Đưa tay định xoay núm cửa, Nguyệt Sa chợt khựng lại ngoái đầu nhìn căn phòng ở cuối hành lang.

Cô đưa tay nhíu mày xem đồng hồ. Lạ nhỉ? Đã gần mười một giờ rồi sao ba còn thức.

Tiếng cười vọng ra đánh tan mọi thắc mắc của Nguyệt Sa. Thì ra là ông có bạn đến thăm.

Cô an tâm xoay núm cửa bước vào. Vứt cái túi xách vào tủ, soạn một bộ đồ ngủ Nguyệt Sa đi thẳng vào phòng tắm.

Khi trở ra, Nguyệt Sa như một người khác. Tóc bới cao, áo đầm hai dây hằng lụa màu vàng nhạt ôm ngang khôn ngực đầy đặn thật gợi cảm.

Đang líu lo một bài hát trong cổ họng, cô chợt khựng lại. Đôi mắt kinh ngạc rồi quắc ngược lên đầy giận dữ.

- Anh ... anh ... làm cái trò gì thế hả? Tại sao lại có mặt ở đây?

Khánh Vũ đang ngồi trên chiếc ghế mây đối diện vôi cô. Anh như bị thôi miên vì hình ảnh trước mắt, không ngờ cô bé lại xinh như thế. Một sự thanh tao đầy quyến rũ.

Anh mím môi, nhún vai khỏa lấp giây phút yếu đuối của mình:

- Tôi chưa tìm được tên để đặt cho cho sự hiện diện của mình ở đây.

Anh chìa tay về phía cô:

- Hay cô đặt tên đi.

Cô càng giận hơn trước thái độ ngang tàng của anh. Nguyệt Sa mím môi trừng mắt dọa dẫm lại, cô không nghĩ là anh sẽ có mặt trong phòng mình thế này.

Định sấn tới nhưng chợt nhớ chiếc áo ngủ phong phanh của mình, cô liếc anh muốn rớt con mắt. Vòng tay trước ngực, Nguyệt Sa làm tỉnh ngồi trên giường vớ lấy chiếc gối ôm trước ngực để cho bớt khoảng trống của đôi vai trần và đôi gò ngực lồ lộ dưới làn áo mỏng.

Ôi! Xấu hổ chết đi được. Hắn làm gì mà cười tủm tỉm thế chứ! Đồ ... cơ hội mà. Sao mà mình xui xẻo thế không biết.

Nguyệt Sa rủa thầm trong bụng. Thái độ tự tin của anh ta chứng tỏ người khách lúc nãy là hắn và ba đã có sự đồng ý để hắn vào đây.

Nghĩ đến đây cô thấy tức tức và ngượng ngùng gì đâu. Ba làm cho cô phải dở khóc, dở cười vì xấu hổ.

- Nè!

Khánh Vũ đưa tay chắn gió mồi thuốc vừa nói:

- Từng đi du học mà tiếp một người đàn ông trong phòng riêng lại đỏ mặt tía tai đến thế à? Chẳng chút tự tin.

Đang rơi vào thế bị động, Nguyệt Sa đã chọn giải pháp im lặng thế mà Khánh Vũ vẫn không tha.

Cái giọng châm chọc của anh như xoáy vào đầu cô. Đôi môi mím lại, ánh mắt Nguyệt Sa như có lửa khi nhìn anh, cô hất hàm:

- Ê! Bộ ai đi du học rồi cũng tự nhiên khi tiếp chuyện với đàn ông trong phòng riêng à?

Cô lừ mắt mắng mỏ:

- Còn phải xem đàn ông đó là ai nữa kìa. Một người có cặp mắt ... cú vọ nhìn ... xuyên qua tường như anh mà có cô nào tự nhiên mới lạ đó.

Nhướng mày nhìn cô, anh vờ ngạc nhiên rồi bật cười rung cả vai:

- Tôi ... đáng sợ đến thế sao?

- Còn hơn thế nữa!

- Thế à?

Anh cố nén cưới. Xem ra mồm mép cũng không vừa. Mẹ mình cũng khéo chọn quá chứ!

Anh liếc liếc về cô. Cái dáng co người mất tự nhiên của cô trông càng quyến rũ hơn. Trên đời này còn có một cô gái rụt rè, ngượng ngập đến nao lòng người thế ư?

Anh giựt mình khi chạm phải ánh mắt của cô. Cả hai như rơi vào một khoảng không im lặng vô hình nào đó.

Khánh Vũ làm tỉnh nhìn lơ đễnh ra cửa sổ. Anh đưa tay tằng hắng giành thế chủ động:

- Không đùa nữa, mau xem các mẫu áo tôi để trên bàn kìa.

Ngạc nhiên nhìn anh, đưa mắt qua bàn trang điểm, Nguyệt Sa lấy làm lạ trước thái độ lẫn hành động của Khánh Vũ.

Trên bàn là một cuốn catalo vẽ các mẫu áo. Nhưng anh ta đến đây và ngồi chờ cô suốt buổi tối, chỉ cho cô chọn mẫu áo thôi sao?

Cô dè dặt hỏi lí nhí:

- Anh ... anh đến chỉ là muốn tôi chọn mẫu áo.

Cô mở to mắt chờ đợi nhưng chỉ có khói thuốc bay lơ lững khắp phòng Nguyệt Sa thất vọng bởi gương mặt kín bưng của Khánh Vũ.

Cô nuốt nước bọt nghe quê làm sao. Sửa lại dáng ngồi ngay ngắn để tăng thêm phần trình trọng, Nguyệt Sa dõng dạc:

- Chẳng phải áo đã chọn rồi sao?

Chống tay lên thành ghế bật dậy, Khánh Vũ thản nhiên đến bên cửa sổ nhìn mông lung xuống đường.

Phòng ba vợ anh nhìn không rõ như ở đây nhưng lúc nãy Khánh Vũ cũng đã chứng kiến toàn bộ cảnh âu yếm của hai người. Và anh đã cố gắng phân tích tâm trạng của mình lúc đó nhưng không tài nào hiểu nỗi. Có lẽ anh là người đàn ông ... tham lam.

- Gì vậy?

Khánh Vũ bất ngờ xoay lại, anh ngạc nhiên hỏi khi bắt gặp ánh mắt của Nguyệt Sa. Thì ra nãy giờ cô đã quan sát sau lưng mình một cách rất ... chăm chỉ. Anh nheo mắt nhạo báng:

- Thấy tôi giống người nào đó, đúng không?

Bị bắt quả tang, Nguyệt Sa ngượng muốn chín người thế mà còn bị châm chọc, cô lúng túng múa tay loạn xạ:

- Xì! Không ai rảnh để so sánh mấy người.

Anh mỉm cười bước đến cầm quyển catalo lên, ngần ngừ một lúc, Khánh Vũ mạnh dạn ngồi xuống giường đối diện với cô.

Nguyệt Sa hoảng thực sự trước hành động quá đổi tự nhiên của anh. Cô nhổm dậy nhưng Khánh Vũ đã thản nhiên lên tiếng trước:

- Chọn đi, đồ đi làm, đồ ở nhà, thậm chí cả đồ ngủ. Đây là mẫu mới nhất, chưa tung ra thị trường đâu đấy!

Anh nói mà mắt cứ nhìn vào các mẫu áo như tránh né cái gì đó. Nguyệt Sa không tìm thấy một chút có ý nào nên cô thản nhiên ngồi im. Có lẽ anh không xem trọng vấn đề "tế nhị" khi chỉ có cô và anh ở đây.

Bất giác Khánh Vũ ngẩng lên, nhìn như xoáy vào đuôi mắt Nguyệt Sa, giọng anh nghiêm khắc:

- Dù là hình thức, tôi cũng không muốn người ta cười chê vợ mình đâu.

Đừng quên, cô sắp là vợ một nhà tạo mẫu danh tiếng. Một bộ đồ lót cũng phải hợp thời.

Ánh mắt của anh như uy hiếp khiến Nguyệt Sa thấy sờ sợ. Người đàn ông đầu tiên làm cô thấy mình phải dè dặt. Gương mặt cô hơi tái đi, Nguyệt Sa cố giữ vẻ bình thản quan sát Khánh Vũ.

Quả thật anh rất biết cách ăn mặc. Chiếc quần jean bạt thếch cùng áo thun màu xám tăng thêm vẻ bụi đời nhưng rất ... Phong độ. Mấy cô thấy là mê liền. Ở anh hình như luôn toát lên vẻ bất cần và chính điều đó lại là điểm thu hút phái yếu.

Tuy nhiên, Nguyệt Sa này thì khác. Cô vênh mặt lừ mắt trả lại anh:

- Vậy thì sao? Tôi thích thế nào thì làm thế này. Đừng áp đặt người khác một cách quá đáng như thế chứ!

Cô khẽ bĩu môi nguýt anh:

- Còn nếu anh cảm thấy tôi làm cho anh mất mặt thì ... hủy bỏ đám cưới đi.

Anh hất hàm:

- Im lại cho người khác nhờ đi.

Khánh Vũ quát rồi bật dậy đi ra cửa. Anh đứng án ngay cửa nói vọng vào:

- Cứ từ từ mà chọn, cuối tuần tôi đến rước ăn tối rồi lấy ni luôn.

Nguyệt Sa ngẩng lên, cô căng mắt nhìn nhưng Khánh Vũ đã bỏ đi để lại cho cô một núi ấm ức.

Trời ơi trời, sao mình lại gặp một gã ... trời đánh thế kia. Gương mặt cô đỏ lên vì giận.

Hắn tưởng mình là ai mà có giọng quyền hành với mình như thế chứ! Đồ độc đoán! Anh đừng có mong tôi nghe theo.

tiếp nè

Chương 3

Sáng thứ bảy. Một buổi sáng đẹp trời thế nhưng đối với Nguyệt Ba lại là một ngày bắt đầu cho những sự tồi tệ nhất sắp diễn ra.

Thái Bảo hẹn gặp cô không chỉ có một mình. Anh đang ngồi cạnh cô, đối diện là Khánh Vũ và Thái Hiền.

Cô khẽ liếc sang anh. Trăm phần trăm cuộc hẹn này là do hắn bày ra. Nhưng mục đích là gì nhỉ?

Ôi, trông hắn vừa lạnh lùng vừa lầm lì thật đáng sợ. Sao cô Thái Hiền kia có thể tay trong tay với hắn cơ chứ!

Biết mình đang bị quan sát nhưng Khánh Vũ vẫn phớt lờ. Khuấy nhẹ ly cà phê đặc quánh thơm lừng, nhưng không uống, anh phì phà nhả khói.

Không riêng gì Nguyệt Sa mà cả Thái Bảo lẫn Thái Hiền điều lấy làm lạ trước thái độ trầm lặng đến khó chịu của anh. Biết thế nhưng anh vẫn phớt lờ bằng nét mặt kín bưng.

Đang gầm mặt, anh chợt ngẩng lên nhìn Thái Hiền, ánh mắt anh nồng cháy lẫn xót xa làm thống thiết lòng người.

Thái Hiền mỉm cười thật quyến rũ:

- Anh Bảo! Sao thế?

Khánh Vũ hơi nhíu mày. Từ lúc quen Nguyệt Sa, tự dưng anh thích người khác gọi mình bằng Khánh Vũ hơn. Cái tên Thiếu Bảo nó là là cái bóng của Thái Bảo. Trước kia vì muốn có một người anh trai nên anh đã chọn cho mình cái tên Thiếu Báo để thắt chặt tình thâm giữa hai anh em.

Gục mặt vào tay, một lúc Khánh Vũ ngước lên. Nguyệt Sa sững người trước ánh mắt lạ lẫm đậm chất băng tuyết của anh.

- Anh Thái Bảo! Cách đây mấy hôm em có nói với anh chuyện mẹ em đòi cưới ... dâu.

Mẹ đòi cưới ... dâu. Hứ, nghe mà bắt ghét. Tự dưng Nguyệt Sa mím môi quay mặt chỗ khác trước cách dùng từ có chọn lựa của anh. Dâu của mẹ hắn thì là gì của hắn mà nói ghe thấy ghét. Đúng là con người cao ngạo. Tưởng chỉ có mình hắn là bị ép chắc. Suy nghĩ thế, bất giác cô nhích lại Thái Bảo và vòng tay ôm cánh tay như tìm một chỗ nương tựa.

Hành động đó không thể lọt qua mắt Khánh Vũ, anh cho rằng đó là sự thách thức của cô dành cho mình. Môi anh mím lại như đè nén điều gì rất dữ dội.

Và thường thì người phụ nữ vẫn luôn là người có giác quan thứ sáu rất nhạy bén. Thái Hiền cũng không ngoại lệ, cô đang nén giận trước ánh mắt lạ lẫm của anh dành cho Nguyệt Sa.

Không hiểu sao dẫu biết Khánh Vũ cũng là người đàn ông khá chung thủy dù có rất nhiều người đẹp xung quanh nhưng cô vẫn thấy mất tự tin trước Nguyệt Sa. Có lẽ đó là quy luật xưa nay. Tình yêu cho ăn quá no nó đâm ra đói - Khánh Vũ! Chuyện đó có liên gì đến anh à? Sao tự dưng gọi mọi người ra đây?

Thái Bảo khẽ đảo mắt sang Thái Hiền:

- Có Thái Hiền ở đây, em không nghĩ rằng nói điều đó là không hay lắm à!

Khánh Vũ mĩm cười nhìn Thái Hiền. Anh cầm tay cô ủ trong tay mình thật tình tứ. Chỉ cần ánh mắt đó là Thái Hiền đã hài lòng, bao ghen tuông trong lòng đều tan chảy.

Vẫn giữ tay cô trong tay mình, Khánh Vũ quyết định nói ra ý định của mình.

Trong lòng anh đã có cô thì còn sợ gì.

Nghĩ thế, anh quay nhanh qua Nguyệt Sa. Bốn mắt nhìn nhau. Tự dưng bị anh bắt gặp trong tình cảm thế này cô đâm ra lúng túng. Quỉ tha ma bắt gì cô mà lại nhìn trân trối khi anh ta nắm tay người yêu. Đúng là người cô có vấn đề.

Điên thật.

Cô cụp mi nép vào tay Thái Bảo. Khánh Vũ hơi nheo mắt liếc cô một cái ...

nhọn hoắt.

Anh trầm tĩnh nói:

- Câu chuyện của em có liên quan quan đến bốn người ở đây.

Ngưng một chút, anh nói tiếp:

- Người mà mẹ định chọn cho em là cô Nguyệt Sa. Bạn gái anh.

Hai từ "bạn gái" đã làm cho tính nghiêm trọng của vấn đề giảm bớt nhưng mọi người vẫn sững sốt.

Thái Bảo lẫn Thái Hiền đều dồn mắt vào Khánh Vũ. Anh vẫn ngồi tỉnh bơ lấy thuốc ra hút. Hình như cái điều anh vừa nói chỉ là một trò đùa hoặc đó là chuyện của ai đó chứ anh chẳng hề liên quan.

Thái Hiền lắp bắp:

- Anh ... anh ... đang nói gì hả?

Cô quay qua Thái Bảo. Sự trầm tĩnh của Thái Bảo càng khiến cái lo sợ mơ hồ trong lòng cô hiện rõ hơn.

Đảo mắt qua Nguyệt Sa bằng sự ngạc nhiên lẫn tức giận, cô mở to mắt nhìn Thái Bảo:

- Anh Thái Bảo, nói gì đi chứ! Cô ấy là người yêu của anh mà. Tại sao ... tại sao tự dưng Nguyệt Sa lại trở thành ...

Thái Hiền! Đừng có quá kích động.

Thái Bảo lên tiếng khi thấy cô bắt đầu không tự chủ được. Anh điềm đạm nhìn cô trấn an, đôi mắt Thái Bảo vẫn bình thản liếc qua Khánh Vũ rồi dừng lại ở gương mặt đang nhợt nhạt sợ hãi của Nguyệt Sa.

Anh đoán cô chưa chuẩn bị tâm lí về việc Khánh Vũ nói thẳng thắn như thế.

Quả đúng như thế, Nguyệt Sa bị sốc còn hơn hai người kia. Cô không nghĩ Khánh Vũ lại tuyên bố cái điều đáng sợ đó một cách tự nhiên, trơn tru. Cô bắt đầu thấy sợ trước sự quyết đoán, cá tính mạnh mẽ của anh. Trái ngược với sự nóng bỏng đó là sự bình tĩnh đến đáng sợ của Thái Bảo. Quen biết một thời gian dài nhưng cô không tin vào mắt mình khi thấy sự trầm tĩnh của anh.

Và Nguyệt Sa sắp nổ tung khi phải lọt thõm vào hai dòng nước nóng rát và lạnh lùng băng giá.

Thái Bảo bóp nhẹ bàn tay cô, Nguyệt Sa cũng không biết anh làm thế có ý nghĩa gì. Trong cô hiện giờ là một sự chấn động ghê gớm.

Thái Bảo trầm giọng:

- Cô đưa ra quyết định đó, riêng em thì nghĩ sao?

Khánh Vũ hơi mím môi, anh muốn nhìn thẳng vào hai con mắt đang ngơ ngác của Nguyệt Sa nhưng lại thôi. Móc trong túi áo gói thuốc lá, mồi cho mình một điếu, rít một hơi. Anh thản nhiên áp tay vào má Thái Hiền cười âu yếm:

- Bọn em yêu nhau ... anh biết mà.

- Vậy em có dự định gì chưa?

- Có.

Khánh Vũ trả lời ngắn gọn nhưng khiến người ta phải đứng tim. Anh quét mắt qua Nguyệt Sa rồi tiếp:

- Bọn em sẽ cưới nhau.

Thái Hiền mỉm cười hài lòng trước quyết định của anh. Được làm cô dâu của anh là mơ ước bấy lâu của cô. Chưa bao giờ cô thấy yêu anh như lúc này.

- Em không có lý do nào để cãi lại mẹ nên đám hỏi giữa em và ... Nguyệt Sa vẫn tiến hành.

- Anh Bảo! Anh ...

Thái Hiền kêu lên trong sự thảng thốt. Cô như người từ thiên đàng rơi tõm xuống địa ngục. Hóa ra ... hóa ra người anh nói đến không phải là cô mà là ... là ...

Ôi! Chuyện gì thế này? Đợi mãi vẫn không thấy hành động nào ngoài những làn khói từ miệng Thái Bảo, Khánh Vũ mím môi cúi mặt nói tiếp ý định của mình:

- Cả tôi lẫn ... cô Nguyệt Sa đều không có lý do thoái thác cuộc hôn nhân này nên đành phải nghe theo. Tuy vậy, sau sáu tháng chúng tôi sẽ ly hôn, với lý do không hợp nhau. Lúc đó mọi chuyện sẽ như hiện giờ.

- Được sao? Tại sao lại phải chọn con đường này.

Thái Hiền bực tức ra mặt. Khánh Vũ nhìn thẳng mắt cô, anh trầm giọng:

- Yêu là phải tin. Nếu em không có lòng tin ở anh thì giờ tính chuyện chia tay cũng không muộn. Còn nếu đã yêu, hy vọng em đặt niềm tin vào anh. Trên đời này anh tin chỉ có ... em mới hợp với anh thôi.

- Khánh Vũ cũng không nghĩ mình lại có thể tìm được những lời rắn rỏi đến thế. Anh đang muốn khẳng định lại tình cảm của mình, đó cũng là cách răn đe con tim bất trị của anh!

Nhận được nụ cười rạng rỡ của Thái Hiền, anh đay sang Thái Bảo và Nguyệt Sa.

- Sao? Anh không tin em à? Đảm bảo với anh trong suốt sáu tháng, cô bé này chẳng mất một cọng ... tóc.

Anh đảo mắt nhanh sang Nguyệt Sa gằn từng tiếng:

- Em không yêu một người ... ít nói được đâu.

Biết tánh Khánh Vũ rất cương quyết và trọng chữ tín và dù lòng rất thắt thỏm về việc mạo hiểm này nhưng Thái Bảo đành nhượng bộ. Anh không thể làm khác được vì ...

Vì cái tài sản mà mẹ anh giao cho. Khánh Vũ thầm nghĩ. Chưa bao giờ anh thấy mất niềm tin vào cuộc sống thế này. Chỉ vì sợ mẹ anh tước đoạt lại công ty mà chấp nhận đẩy người yêu vào trò chơi nguy hiểm thế này. Đúng là lòng người khó đoán.

Anh liếc khẽ sang Nguyệt Sa. Ánh mắt cô tối đi. Anh đoán cô đang nghẹn lời trước những gì đang diễn ra.

- Anh tin em, hy vọng em không làm anh thất vọng.

Khánh Vũ rời mắt khỏi Nguyệt Sa, bắt tay với Thái Bảo. Tội nghiệp cô bé.

Trò chơi của anh có quá tàn nhẫn không nhỉ? Hai người đàn ông đẩy một người con gái vào một cơn bão trong đêm tối. Ai sẽ là người có lỗi đây.

- Thôi mình đi anh!

Thái Hiền giục khi thấy anh cứ ngần ngừ. Khánh Vũ mỉm cười gượng gạo:

- Ừ! Thôi, bọn tôi đi đây. Hai người về sau nghen.

Đợi họ ra khỏi quán, Nguyệt Sa cũng bật dậy vội vàng đi ra ngoài không nói tiếng nào.

Nếu có một điều ước, cô sẽ ước cho nước mắt lnình có thể rơi xuống. Cô sẽ điên mất nếu cứ dồn nén thế này.

- Sao cô lại thế này?

Áo cưới Thụy Vũ.

Theo sự sắp đặt của hai ngời lớn, thế là chỉ còn một tuần nữa đến ngày tuyên bố đính hôn của mình. Nguyệt Sa khẽ rùn mình vì điều đó.

Thấy Khánh Vũ cứ lựa hết cái này đến cái khác, cô bực bội quay mặt chỗ khảc, miệng thầm rủa:

- Điên khùng gì đâu.

Ngó mông lung ra đường qua ô kính, cô không hay Khánh Vũ đang tiến về phía mình, đôi mắt anh lạnh còn hơn nước đá.

- Nè, chọn áo cho cô hay tôi thế?

Ngồi bịch xuống chiếc ghế bành đối diện với cô, anh lải nhải tiếp:

- Cứ như đám cưới của ai ấy!

Quay lại, lừ mắt với anh cô vênh mặt chỉnh lại:

- Là đám hỏi.

- Nhiều chuyện! Cưới hỏi gì chẳng giống nhau.

Trời ơi! Chắc kiếp trước con vay nợ nhiều lắm nên kiếp này người cho tên trời đánh này xuống đây hành hạ con? Cô khẽ nhắm mắt cố nén cơn giận trước cái gương mặt tỉnh rụi của anh.

Nhưng càng nén, cô lại càng giận. Mở bừng mắt, cô mím môi:

- Nè, anh không thấy rằng mình quá đáng hả? Anh cố ý bày trò này phải không? Tôi vì chữ hiếu không dám cãi ba tôi. Còn anh? Tại sao anh lại đồng ý hả?

Giận quá, cô gần như hét lên khiến mấy cô nhân viên đứng gần đó phải ngoái đầu nhìn lại. Cứ ngỡ anh sẽ nổi giận mắng cho cô một trận, nào ngờ Khánh Vũ vẫn ngồi tỉnh bơ, thậm chí còn lừ mắt lại họ.

Nguyệt Sa nhíu mày trước thái độ uy quyền của anh. Khánh Vũ cau mày nheo nheo mắt nhìn cô. Anh như cố đọc điều gì đó sau đôi mắt lúng liếng kia:

- Nói cho biết nghen. Tôi cũng chẳng thích thú gì mấy trò này. Cô biết làm tròn chữ hiếu, còn tôi thì không muốn người ta nói mình bất hiếu. Tốt nhất cứ đóng trọn vai trò của mình. Sáu tháng cũng qua mau lắm.

Nói một hơi, một hồi anh lấy thuốc ra mồi. Nguyệt Sa hất mặt nhìn ra đường hình ảnh trước mắt sẽ theo cô vào giấc ngủ và lại một đêm thức trắng cho xem.

Nhả khói, Khánh Vũ chồm người khuấy ly cam vàng óng cho cô:

- Thôi đừng có quậy nữa. Mọi chuyện cứ để tự nhiên đi.

Cô quay lại quắc mắt:

- Tự nhiên? Trong đầu của anh đang nghĩ những gì thế?

Anh mím môi nghe tự ái dâng lên ngun ngút. Cô ta nói thế là sao? Lợi dụng cơ hội này để mưu lợi ư? Khánh Vũ này từ bỏ quyền thừa kế một công ty đồ sộ mà thèm làm kẻ "đào mỏ" ư? Cô ta thật kiêu căng quá đáng lắm.

Hai nắm tay bóp chặt kêu rôm rốp, anh nghiến răng trợn mắt khiến Nguyệt Sa hơi sợ. Cô bấu chặt thành ghế, môi run run:

- Anh ... anh ... định làm gì? Tôi ... tôi nói hổng đúng hả? Sáu tháng sống chung một nnà, trong vai trò người chồng, ai biết anh sẽ làm gì tôi?

Làm gì tôi? Trời! Khánh Vũ thầm kêu trong bụng. Anh chưng hửng nhìn cô mà cố nén trận cười xuống.

Trời ơi là trời! Thì ra cô bé đang lo sợ chuyện ... chuyện ... Khánh Vũ cúi đầu vò mái tóc bù xù để giấu nụ cười. Phát điên với con nhóc này thiệt.

- Anh làm gì vậy? Bộ tôi nói sai à?

- Không.

Anh ngẩng lên với khuôn mặt tỉnh queo:

- Cô nói đúng nhưng đối tượng thì không.

Ngưng một chút, anh mím môi để nén cười rồi tiếp:

- Cô không có sức quyến rũ với tôi.

- Anh ... Nhìn gương mặt đỏ lựng vì giận của Nguyệt Sa tự dưng Khánh Vũ thấy trong lòng dấy lên một niềm thích thú kỳ lạ. Gương mặt phụng phịu với đuôi mắt dài cả thước, đôi môi cong lên bướng bỉnh.

- Vì thế tôi nghĩ dù cô có ... nằm sát tôi thì dữ lắm tôi cũng chỉ ... hôn cô đúng một cái thôi.

- Ôi!

Cô bĩu môi rụt cổ, dài giọng:

- Người gì mà ăn nói bỗ bã. Đừng có quên tôi là người yêu của anh trai anh đó.

Anh cũng lườm cô lại:

- Vứt cái ý nghĩ đó cho dễ sống đi. Tốt nhất, từ nay cô và tôi hãy làm bạn thân.

Nguyệt Sa trề môi:

- Xì! Bạn thân, mở miệng là anh nói cạnh nói khóe người ta, bảo người ta là bạn thân.

Anh phì cười. Khánh Vũ thấy ngồ ngộ trước sự trẻ con của cô. Không hiểu cô sẽ làm gì để tiếp nhận công việc của ba mình. Vậy cũng mang tiếng đi du học. Đồ con nít.

Khánh Vũ nheo nheo mắt trêu cô. Bất ngờ anh bật dậy bước sang ngồi xuống thành ghế, tay quàng qua vai cô, hơi cúi mặt giọng anh thật ấm:

- Giờ mình đi thử áo nghen em.

Giật nảy người nhìn bàn tay anh đang vòng lấy vai mình, Nguyệt Sa né đầu nhìn anh lạ lẫm. Tự dưng chuyển tông" lẹ quá vậy.

Khánh Vũ nhìn đôi mắt xoe tròn của cô mà buồn cười. Anh cố nghiêm mặt nhắc nhở.

- Bạn thân đấy!

Cau mày suy nghĩ, một lúc cô mới hiểu. Nguyệt Sa quay mặt cười tủm tỉm.

Cô đứng dậy, Khánh Vũ cũng đứng đối điện với cô. Nguyệt Sa cưới cười ôm lấy cánh tay anh, giọng ngọt sớt:

- Mình đi thử áo nghen ... bạn.

Anh che miệng cười cười:

- Bạn theo kiểu này chắc tôi ... chết quá.

Cả hai bật cười. Trong phút chốc, bao gút mắt trong lòng cả hai tan biến nhường chỗ cho sự thông cảm, thấu hiểu lòng nhau.

Đứng trước những tủ kính lộng lẫy đầy những chiếc xoa-rê mới nhất, Nguyệt Sa đâm ra lúng túng. Cô nhìn qua Khánh Vũ nhưng anh đã nhún vai tỏ ý bất lực trước chuyện này.

Cô giận dỗi quay đi. Đồ đáng ghét. Thế mà bảo là bạn thân. Hắn tưởng mình hổng biết hắn làm nghề gì chắc.

- Thưa cô! Hay để tôi giúp cô chọn nghen.

Nguyệt Sa giật mình vì giọng nói trong trẻo bên cạnh. Cô hơi bất ngờ trước cô nhân viên khá xinh đẹp.

Liếc nhìn qua Khánh Vũ nhưng anh đang nói chuyện điện thoại nên chỉ giơ tay chào một cái rồi thôi.

Đồ ... vô trách nhiệm. Cô thầm mắng rồi gượng cười với cô nhân viên.

- Cô có thích kiểu áo hai đây màu trắng không? Tiệm chúng tôi vừa nhập về, hay để tôi giới thiệu với cồ nghen. Của Pháp dó.

Nhướng mày cười gượng với cô gái, Nguyệt sa không biết nên giải quyết thế nào. Trong lòng cô không có chút hứng thú cho buổi đính hôn nhưng thái độ thờ ơ của Khánh Vũ làm cô thấy khó chịu ghê gớm. Cứ như một mình cô đám hỏi không bằng.

Được rồi. Anh giàu lắm mà. Đính hôn tặng vợ có cái áo cưới vài chục triệu thôi.

Cô mím môi thầm hài lòng. Tôi không tin anh có can đảm cưới cô vợ "phá gia chi tử".

- Chị cho tôi thử đi!

Khánh Vũ nhìn theo cô lên lầu thử áo mà mỉm cười:

- Được rồi. Công ty tôi chưa thất hứa lần nào. Trễ vài ngày thôi. Bất quá đích thân tôi sẽ thiết kế cho quí công ty.

- OK. Gặp lại sau.

Tắt điện thoại. Anh vừa cho vào túi thì một cô gái trạc ba mươi, xinh đẹp với chiếc quần jean ôm và chiếc áo thun hai dây màu vàng đẩy cửa bước vào.

Anh mỉm cười giơ tay chào:

- Làm sếp có khác. Giờ này mới tới.

Khả Tâm mỉm cưới:

- Đây được xem là lời khen hay là lời phê bình hả sếp?

Anh đưa ngón tay lên môi:

- Suỵt! Ngoài nhân viên ở đây, không ai biết tôi làm giám đốc đâu đó.

Cô mỉm cười:

- Biết rồi. Vừa nghe điện thoại của sếp là tôi phải về ngay nè. Định lấy cái áo đó thiệt hả? Nhưng đã đến thời hạn giao rồi.

- Biết rồi. Nhưng không lẽ để ... vợ mình xấu xí khi mình là giám đốc một công ty thời trang.

- Vậy có cần phải giấu người ta, có cần bắt người khác nói dối là đồ mới nhập không?

Anh che miệng cười khì khì.

- Bất ngờ mà.

- Ôi, ghê quá. Nhưng nè, báo chí đăng om sòm, bộ ông đính hôn với ... người khác à? Thái Hiền tính sao?

- Chà, mấy tay nhà báo này ghê quá. Chuyện vậy cũng biết. Mình vớí Thái Hiền hiện là bạn.

Khả Tâm chưa kịp hỏi tiếp thì cô nhân viên đã bước xuống. Theo sau là tiếng gót giày rụt rè của ai đó. Nguyệt Sa ngượng ngùng với chiếc áo cưới trắng toát hai dây ôm vừa vặn từng đướng nét của cơ thể để lộ bờ vai trần trắng nõn nà. Mái tóc cột gọn lòa xòa mấy sợi trông cô thật gợi cảm.

Khả Tâm không ngờ chiếc áo vốn đẹp lại càng đẹp hơn với cô gái trước mặt.

Những bông hoa tigôn màu trắng đính trên áo thật phù hợp với sự ngây thơ của cô dâu.

Cô khẽ liếc qua Khánh Vũ rồi che miệng cười. Cô nói nhỏ khi đi ngang qua anh:

- Sờ lại bóp coi nãy giờ có bị ai móc túi chưa?

Hơi quê, Khánh Vũ khẽ lườm Nguyệt Sa còn ngượng ngập ở bậc thang vì cái áo khá trống trải khiến cô mất tự nhiên.

Khả Tâm chỉnh lại đuôi áo cho cô:

- Em mặc cái này không chê vào đâu được.

Cô liếc nhẹ về Khánh Vũ:

- Cứ như người thiết kế ra chiếc áo này là cho riêng em vậy.

Khánh Vũ hơi cau mày liếc khẽ lên Nguyệt Sa nhưng cô vô tư không hay biết chuyện gì.

Anh gằn giọng:

- Không vừa chỗ nào nói với bà chủ, bà ấy sửa lại cho.

Hai tiếng "bà chủ" anh cố ý nhấn mạnh để chọc tức Khả Tâm nhưng cô không quan tâm. Mười người thì có chín người bảo cô trẻ hơn tuổi rồi. Để ý làm gì một người "có tịch".

- Chị ơi, em muốn mua cái áo này luôn được không?

Khả Tâm suýt bệt cười. Ông tướng kia thật quá đáng. Thấy con gái người ta hiền rồi ăn hiếp.

- Nè ... nè! Mấy chục triệu một cái lận đó. Mặc có một lần em mua làm gì?

Khánh Vũ vội xen vào. Sự thật thì cô có đòi đem nguyên cửa hàng này về nhà cũng không nhầm gì nhưng lỡ phóng lao đành phải theo lao nên anh cự nự:

- Không thấy mình phung phí quá à?

Chun mũi, Nguyệt Sa cũng cự lại:

- Tặng vợ một cái có gì phung phí. Mà anh còn phải bảo thợ thiết kế cho vợ mình một cái áo để dành cho ngày cưới nữa đấy.

Anh hất hàm:

- Để tối nằm mơ đi cưng.

Anh quay mặt bỏ đi:

- Thay đồ đi rồi về. Mặc xấu muốn chết.

Khả Tâm nhìn gương mặt đỏ lựng tức giận của cô dâu rồi nhìn cái dáng ngang tàng của Khánh Vũ bỏ ra xe mà buồn cười.

- Thế nào cũng ... phim giả tình thật cho xem.

Mười giờ khuya. Thành phố thật sự sống động khi những đôi tình nhân bắt đầu ra đường dạo phố hoặc vào các ban.

Từng đôi ngồi uống caphê hay dìu nhau trên sàn nhảy khá tình tứ. Ngồi trong chính quán bar của mình mà sao Nguyệt Sa thấy lòng trống trải lạ lùng.

Vòng tay trên bàn, cô tránh tia nhìn thấu tim gan người khác của Thái Bảo bằng cách cúi thấp mặt.

- Em không khỏe hả?

Thái Bảo khuấy ly cooktail cho cô, anh cất giọng trầm ấm:

- Hay em có tâm sự?

Nguyệt Sa vẫn ngồi im. Cô không hiểu sao những lúc ở bên anh cô bỗng trở nên trầm lặng thế này. Có biết bao điều muốn nói nhưng sao miệng không tài nào cất thành lời được.

Mím môi suy nghĩ một lúc, cô nhìn anh bằng sự dịu dàng:

- Anh Bảo, anh không có ý kiến gì về chuyện đám cưới của em thật à?

Vẫn điềm tĩnh nhìn cô, Thái Bảo khẽ mĩm cười, anh bưng tách caphê nóng hổi lên uống một ngụm để khỏa lấp những rối rắm trong lòng:

- Em sao vậy? Chuyện này đã tính xong rồi mà.

- Nhưng ít ra anh cũng phải suy nghĩ chứ! Để em lấy chồng mà không chút đắn đo ư?

Anh bẹo má cô:

- Nói gì thế? Em không là sao biết anh đang nghĩ gì?

Không muốn gây gể với anh chút nào nhưng sự thật Nguyệt Sa hơi thất vọng. Cái gì có thể biến một người có thể chờ đợi cô trong hai năm lại dễ dàng từ bỏ, chấp nhận người yêu đi lấy chồng. Dù đó là cuộc hôn nhân giả tạo.

Ủ bàn tay lạnh ngắt của cô trong tay mình, Thái Bảo cất giọng trầm ấm:

- Nguyệt Sa! Em sao vậy? Chỉ sáu tháng là chúng ta được ở bên nhau trọn đời rồi.

Cô hơi nheo mắt nhìn anh. Nếu trên đời này chuyện gì cũng theo sự sắp đặt thì đâu có gì để nói. Cuộc sống quá tuyệt vời rồi.

Cô khẽ mỉm cười cho sự chua chát này:

- Anh không suy nghĩ đến những diễn biến trong sáu tháng đó à?

Nhíu mày muốn đụng nhau, nhưng chỉ trong tích tắc, gương mặt Thái Bảo lại dãn ra trở về bình thường:

- Em sao vậy? Thiếu tự tin vào bản thân thế à?

Anh quàng tay qua vai cô thủ thỉ:

- Anh tin em như đã tin vào tình yêu của chúng ta suốt thời gian qua. Anh cũng rất tin vào Thiếu Bảo, nó tuy phóng túng nhưng rất giữ chữ tín, rồi em sẽ thấy nó là người bạn tốt cho xem.

- Nhưng anh có nghĩ đến chuyện sau này không? Mọi người sẽ nghĩ về em như thế nào khi em vừa ly dị với cậu em đã nghiễm nhiên trở thành người vợ của người anh.

- Em lo xa quá!

Anh ngồi quay trở lại ghế của mình. Móc trong túi gói thuốc lá, anh cài lên môi một điếu rồi bật quẹt.

Nguyệt Sa nhìn đóm lửa lập lòe trên môi anh mà lòng dấy lên bao nỗi uất nghẹn.

Có thật sự tin cô không? Tình yêu của anh dành cho cô lớn đến thế ư? Còn cô? Tại sao phải sợ cuộc hôn nhân này? Chỉ là hình thức ... là hình thức thôi Nguyệt Sa ơi.

- Nguyệt Sa, hai năm đi du học em đã trưởng thành lên rất nhíều. Trong chuyện này em rõ biết là không thể cưỡng lại được mà.

- Ra mắt? Đó chẳng qua là ngôn ngữ hoa mỹ thay cho hai từ năn nỉ thôi.

Cô tái cả mặt trước lời nói cay cú của anh. Đôi mắt Nguyệt Sa chớp thật nhanh để cố nén điều gì đó sắp trào lên.

Mím môi cô cố mở lời nhẹ nhàng:

- Hóa ra anh giữ sĩ diện của mình à? Thế mà anh bảo anh yêu em sao Thái Bảo?

Chụp tay cô, anh lay mạnh:

- Người lớn một chút xem nào em. Nếu bây giờ anh đến chỉ làm mọi chuyện tồi tệ hơn thôi. Bác trai càng quyết liệt giữ lời với cô anh hơn, em hiểu không?

Biết anh nói có lý nhưng Nguyệt Sa vẫn bướng bỉnh:

- Nhưng anh cũng không thể để em rơi vào tình cảnh khó xử đó được.

Anh cười điềm tĩnh trấn an cô:

- Anh hiểu. Sáu tháng ... hãy cho anh sáu tháng đi. Sau khi em ly hôn chúng ta sẽ ra nước ngoài sống. Mọi chuyện sẽ bắt đầu lại, chúng ta sẽ sống hạnh phúc. Em đừng lo lắng quá.

Anh choàng tay kéo cô ngã vào lòng. Nguyệt Sa úp mặt vào ngực anh thổn thức:

- Nhưng em không thể sống ở nhà người khác, em sợ lắm.

Anh vỗ vai cô dỗ dành:

- Khờ quá! Nhà Thiếu Bảo rất thoải mái, mọi người rất dễ chịu. Anh cũng sống ở đó anh sẽ bảo vệ em không cho ai ăm hiếp em đâu.

Thái Bảo nâng cằm cô lên, đôi môi phụng phịu thật gợi cảm.

- Nguyệt Sa!

- Đừng anh!

Nguyệt Sa đẩy nhẹ anh ra để tránh nụ hôn đam mê. Cô cũng không hiểu sao mình không chiến thắng nổi lí trí của bản thân.

Nguyệt Sa cúi thấp đầu lí nhí:

- Em ... em xin lỗi. Em chưa chuẩn bị tâm lý em ... - Ngốc quá!

Anh kí nhẹ lên trán cô cười đầy yêu thương Nguyệt Sa thấy lòng nhẹ nhõm hơn mỗi khi anh dịu dàng như thế.

Bạn bè thường bảo cô bị bệnh tâm lý, bọn chúng khuyên cô nên đi tìm bác sĩ trị căn bệnh này chứ yêu nhau mấy năm mà chỉ nắm tay, dữ lắm thì hôn lên má thì vấn đề lớn thật.

- Thôi mình về đi anh.

Thái Bảo nhìn cô một lúc rồi dễ dãi gật đầu. Cả hai sóng bước ra bãi xe.

Lại một buổi tối cuối tuần nặng nề trôi qua. Giá đừng xuất hiện tên Khánh Vũ đáng ghét kia thì tối nay sẽ tuyệt vời biết bao.

Chiếc Toyota bóng lộn dừng trước ngôi biệt thự Nguyệt Sa. Thái Bảo mở cửa xe, anh đùa:

- Mời công chúa vào dinh.

Anh hôn phới lên má cô:

- Ngủ ngon nghen em.

Cô vẫn đứng im trong lòng anh, mặt hơi cúi thấp cười tủm tỉm. Thấy lạ, anh hỏi:

- Sao thế? Bộ có chuyện gì vui lắm à? Mau nói cho anh nghe đi.

Cô lí nhí:

- Hình như từ lúc biết nhau đến giờ, anh toàn ... hôn em. Em chưa bao giờ hôn anh.

- Biết vậy thì tốt rồi. Mau chuộc lỗi đi.

Hương thiên lý tỏa ra thơm ngát làm cô càng ngây ngất men yêu hơn. Tuy vậy, Nguyệt Sa lại lừ mắt:

- Không. Anh mau về đi.

- Thái Bảo kéo cô sát vào người. Hành động bạo dạn bất ngờ của anh khiến Nguyệt Sa đứng yên với bao hồi hộp:

Anh từ từ cúi xuống, mời chạm khẽ môi cô. Cái cảm giác sống lưng lành lạnh khiến cô đẩy anh ra. Nguyệt Sa không tận hưởng được gì ngoài sự lo lắng, sợ hãi.

Quay mặt thật nhanh, cô nói lắp bắp:

- Em ... em ... xin lỗi. Thôi anh về đi.

Nhìn cử chỉ thẹn thùng, xấu hổ của cô anh cười cười:

- Thế anh vễ nghen. Em mau vào đi. Đến nhà anh sẽ gọi lại.

- Vâng.

Không đợi Thái Bảo lái xe đi, Nguyệt Sa đã ấn chuông và đi thẳng lên phòng mình.

Đưa tay định xoay núm cửa, Nguyệt Sa chợt khựng lại ngoái đầu nhìn căn phòng ở cuối hành lang.

Cô đưa tay nhíu mày xem đồng hồ. Lạ nhỉ? Đã gần mười một giờ rồi sao ba còn thức.

Tiếng cười vọng ra đánh tan mọi thắc mắc của Nguyệt Sa. Thì ra là ông có bạn đến thăm.

Cô an tâm xoay núm cửa bước vào. Vứt cái túi xách vào tủ, soạn một bộ đồ ngủ Nguyệt Sa đi thẳng vào phòng tắm.

Khi trở ra, Nguyệt Sa như một người khác. Tóc bới cao, áo đầm hai dây hằng lụa màu vàng nhạt ôm ngang khôn ngực đầy đặn thật gợi cảm.

Đang líu lo một bài hát trong cổ họng, cô chợt khựng lại. Đôi mắt kinh ngạc rồi quắc ngược lên đầy giận dữ.

- Anh ... anh ... làm cái trò gì thế hả? Tại sao lại có mặt ở đây?

Khánh Vũ đang ngồi trên chiếc ghế mây đối diện vôi cô. Anh như bị thôi miên vì hình ảnh trước mắt, không ngờ cô bé lại xinh như thế. Một sự thanh tao đầy quyến rũ.

Anh mím môi, nhún vai khỏa lấp giây phút yếu đuối của mình:

- Tôi chưa tìm được tên để đặt cho cho sự hiện diện của mình ở đây.

Anh chìa tay về phía cô:

- Hay cô đặt tên đi.

Cô càng giận hơn trước thái độ ngang tàng của anh. Nguyệt Sa mím môi trừng mắt dọa dẫm lại, cô không nghĩ là anh sẽ có mặt trong phòng mình thế này.

Định sấn tới nhưng chợt nhớ chiếc áo ngủ phong phanh của mình, cô liếc anh muốn rớt con mắt. Vòng tay trước ngực, Nguyệt Sa làm tỉnh ngồi trên giường vớ lấy chiếc gối ôm trước ngực để cho bớt khoảng trống của đôi vai trần và đôi gò ngực lồ lộ dưới làn áo mỏng.

Ôi! Xấu hổ chết đi được. Hắn làm gì mà cười tủm tỉm thế chứ! Đồ ... cơ hội mà. Sao mà mình xui xẻo thế không biết.

Nguyệt Sa rủa thầm trong bụng. Thái độ tự tin của anh ta chứng tỏ người khách lúc nãy là hắn và ba đã có sự đồng ý để hắn vào đây.

Nghĩ đến đây cô thấy tức tức và ngượng ngùng gì đâu. Ba làm cho cô phải dở khóc, dở cười vì xấu hổ.

- Nè!

Khánh Vũ đưa tay chắn gió mồi thuốc vừa nói:

- Từng đi du học mà tiếp một người đàn ông trong phòng riêng lại đỏ mặt tía tai đến thế à? Chẳng chút tự tin.

Đang rơi vào thế bị động, Nguyệt Sa đã chọn giải pháp im lặng thế mà Khánh Vũ vẫn không tha.

Cái giọng châm chọc của anh như xoáy vào đầu cô. Đôi môi mím lại, ánh mắt Nguyệt Sa như có lửa khi nhìn anh, cô hất hàm:

- Ê! Bộ ai đi du học rồi cũng tự nhiên khi tiếp chuyện với đàn ông trong phòng riêng à?

Cô lừ mắt mắng mỏ:

- Còn phải xem đàn ông đó là ai nữa kìa. Một người có cặp mắt ... cú vọ nhìn ... xuyên qua tường như anh mà có cô nào tự nhiên mới lạ đó.

Nhướng mày nhìn cô, anh vờ ngạc nhiên rồi bật cười rung cả vai:

- Tôi ... đáng sợ đến thế sao?

- Còn hơn thế nữa!

- Thế à?

Anh cố nén cưới. Xem ra mồm mép cũng không vừa. Mẹ mình cũng khéo chọn quá chứ!

Anh liếc liếc về cô. Cái dáng co người mất tự nhiên của cô trông càng quyến rũ hơn. Trên đời này còn có một cô gái rụt rè, ngượng ngập đến nao lòng người thế ư?

Anh giựt mình khi chạm phải ánh mắt của cô. Cả hai như rơi vào một khoảng không im lặng vô hình nào đó.

Khánh Vũ làm tỉnh nhìn lơ đễnh ra cửa sổ. Anh đưa tay tằng hắng giành thế chủ động:

- Không đùa nữa, mau xem các mẫu áo tôi để trên bàn kìa.

Ngạc nhiên nhìn anh, đưa mắt qua bàn trang điểm, Nguyệt Sa lấy làm lạ trước thái độ lẫn hành động của Khánh Vũ.

Trên bàn là một cuốn catalo vẽ các mẫu áo. Nhưng anh ta đến đây và ngồi chờ cô suốt buổi tối, chỉ cho cô chọn mẫu áo thôi sao?

Cô dè dặt hỏi lí nhí:

- Anh ... anh đến chỉ là muốn tôi chọn mẫu áo.

Cô mở to mắt chờ đợi nhưng chỉ có khói thuốc bay lơ lững khắp phòng Nguyệt Sa thất vọng bởi gương mặt kín bưng của Khánh Vũ.

Cô nuốt nước bọt nghe quê làm sao. Sửa lại dáng ngồi ngay ngắn để tăng thêm phần trình trọng, Nguyệt Sa dõng dạc:

- Chẳng phải áo đã chọn rồi sao?

Chống tay lên thành ghế bật dậy, Khánh Vũ thản nhiên đến bên cửa sổ nhìn mông lung xuống đường.

Phòng ba vợ anh nhìn không rõ như ở đây nhưng lúc nãy Khánh Vũ cũng đã chứng kiến toàn bộ cảnh âu yếm của hai người. Và anh đã cố gắng phân tích tâm trạng của mình lúc đó nhưng không tài nào hiểu nỗi. Có lẽ anh là người đàn ông ... tham lam.

- Gì vậy?

Khánh Vũ bất ngờ xoay lại, anh ngạc nhiên hỏi khi bắt gặp ánh mắt của Nguyệt Sa. Thì ra nãy giờ cô đã quan sát sau lưng mình một cách rất ... chăm chỉ. Anh nheo mắt nhạo báng:

- Thấy tôi giống người nào đó, đúng không?

Bị bắt quả tang, Nguyệt Sa ngượng muốn chín người thế mà còn bị châm chọc, cô lúng túng múa tay loạn xạ:

- Xì! Không ai rảnh để so sánh mấy người.

Anh mỉm cười bước đến cầm quyển catalo lên, ngần ngừ một lúc, Khánh Vũ mạnh dạn ngồi xuống giường đối diện với cô.

Nguyệt Sa hoảng thực sự trước hành động quá đổi tự nhiên của anh. Cô nhổm dậy nhưng Khánh Vũ đã thản nhiên lên tiếng trước:

- Chọn đi, đồ đi làm, đồ ở nhà, thậm chí cả đồ ngủ. Đây là mẫu mới nhất, chưa tung ra thị trường đâu đấy!

Anh nói mà mắt cứ nhìn vào các mẫu áo như tránh né cái gì đó. Nguyệt Sa không tìm thấy một chút có ý nào nên cô thản nhiên ngồi im. Có lẽ anh không xem trọng vấn đề "tế nhị" khi chỉ có cô và anh ở đây.

Bất giác Khánh Vũ ngẩng lên, nhìn như xoáy vào đuôi mắt Nguyệt Sa, giọng anh nghiêm khắc:

- Dù là hình thức, tôi cũng không muốn người ta cười chê vợ mình đâu.

Đừng quên, cô sắp là vợ một nhà tạo mẫu danh tiếng. Một bộ đồ lót cũng phải hợp thời.

Ánh mắt của anh như uy hiếp khiến Nguyệt Sa thấy sờ sợ. Người đàn ông đầu tiên làm cô thấy mình phải dè dặt. Gương mặt cô hơi tái đi, Nguyệt Sa cố giữ vẻ bình thản quan sát Khánh Vũ.

Quả thật anh rất biết cách ăn mặc. Chiếc quần jean bạt thếch cùng áo thun màu xám tăng thêm vẻ bụi đời nhưng rất ... Phong độ. Mấy cô thấy là mê liền. Ở anh hình như luôn toát lên vẻ bất cần và chính điều đó lại là điểm thu hút phái yếu.

Tuy nhiên, Nguyệt Sa này thì khác. Cô vênh mặt lừ mắt trả lại anh:

- Vậy thì sao? Tôi thích thế nào thì làm thế này. Đừng áp đặt người khác một cách quá đáng như thế chứ!

Cô khẽ bĩu môi nguýt anh:

- Còn nếu anh cảm thấy tôi làm cho anh mất mặt thì ... hủy bỏ đám cưới đi.

Anh hất hàm:

- Im lại cho người khác nhờ đi.

Khánh Vũ quát rồi bật dậy đi ra cửa. Anh đứng án ngay cửa nói vọng vào:

- Cứ từ từ mà chọn, cuối tuần tôi đến rước ăn tối rồi lấy ni luôn.

Nguyệt Sa ngẩng lên, cô căng mắt nhìn nhưng Khánh Vũ đã bỏ đi để lại cho cô một núi ấm ức.

Trời ơi trời, sao mình lại gặp một gã ... trời đánh thế kia. Gương mặt cô đỏ lên vì giận.

Hắn tưởng mình là ai mà có giọng quyền hành với mình như thế chứ! Đồ độc đoán! Anh đừng có mong tôi nghe theo.

tiếp nè

Chương 3

Sáng thứ bảy. Một buổi sáng đẹp trời thế nhưng đối với Nguyệt Ba lại là một ngày bắt đầu cho những sự tồi tệ nhất sắp diễn ra.

Thái Bảo hẹn gặp cô không chỉ có một mình. Anh đang ngồi cạnh cô, đối diện là Khánh Vũ và Thái Hiền.

Cô khẽ liếc sang anh. Trăm phần trăm cuộc hẹn này là do hắn bày ra. Nhưng mục đích là gì nhỉ?

Ôi, trông hắn vừa lạnh lùng vừa lầm lì thật đáng sợ. Sao cô Thái Hiền kia có thể tay trong tay với hắn cơ chứ!

Biết mình đang bị quan sát nhưng Khánh Vũ vẫn phớt lờ. Khuấy nhẹ ly cà phê đặc quánh thơm lừng, nhưng không uống, anh phì phà nhả khói.

Không riêng gì Nguyệt Sa mà cả Thái Bảo lẫn Thái Hiền điều lấy làm lạ trước thái độ trầm lặng đến khó chịu của anh. Biết thế nhưng anh vẫn phớt lờ bằng nét mặt kín bưng.

Đang gầm mặt, anh chợt ngẩng lên nhìn Thái Hiền, ánh mắt anh nồng cháy lẫn xót xa làm thống thiết lòng người.

Thái Hiền mỉm cười thật quyến rũ:

- Anh Bảo! Sao thế?

Khánh Vũ hơi nhíu mày. Từ lúc quen Nguyệt Sa, tự dưng anh thích người khác gọi mình bằng Khánh Vũ hơn. Cái tên Thiếu Bảo nó là là cái bóng của Thái Bảo. Trước kia vì muốn có một người anh trai nên anh đã chọn cho mình cái tên Thiếu Báo để thắt chặt tình thâm giữa hai anh em.

Gục mặt vào tay, một lúc Khánh Vũ ngước lên. Nguyệt Sa sững người trước ánh mắt lạ lẫm đậm chất băng tuyết của anh.

- Anh Thái Bảo! Cách đây mấy hôm em có nói với anh chuyện mẹ em đòi cưới ... dâu.

Mẹ đòi cưới ... dâu. Hứ, nghe mà bắt ghét. Tự dưng Nguyệt Sa mím môi quay mặt chỗ khác trước cách dùng từ có chọn lựa của anh. Dâu của mẹ hắn thì là gì của hắn mà nói ghe thấy ghét. Đúng là con người cao ngạo. Tưởng chỉ có mình hắn là bị ép chắc. Suy nghĩ thế, bất giác cô nhích lại Thái Bảo và vòng tay ôm cánh tay như tìm một chỗ nương tựa.

Hành động đó không thể lọt qua mắt Khánh Vũ, anh cho rằng đó là sự thách thức của cô dành cho mình. Môi anh mím lại như đè nén điều gì rất dữ dội.

Và thường thì người phụ nữ vẫn luôn là người có giác quan thứ sáu rất nhạy bén. Thái Hiền cũng không ngoại lệ, cô đang nén giận trước ánh mắt lạ lẫm của anh dành cho Nguyệt Sa.

Không hiểu sao dẫu biết Khánh Vũ cũng là người đàn ông khá chung thủy dù có rất nhiều người đẹp xung quanh nhưng cô vẫn thấy mất tự tin trước Nguyệt Sa. Có lẽ đó là quy luật xưa nay. Tình yêu cho ăn quá no nó đâm ra đói - Khánh Vũ! Chuyện đó có liên gì đến anh à? Sao tự dưng gọi mọi người ra đây?

Thái Bảo khẽ đảo mắt sang Thái Hiền:

- Có Thái Hiền ở đây, em không nghĩ rằng nói điều đó là không hay lắm à!

Khánh Vũ mĩm cười nhìn Thái Hiền. Anh cầm tay cô ủ trong tay mình thật tình tứ. Chỉ cần ánh mắt đó là Thái Hiền đã hài lòng, bao ghen tuông trong lòng đều tan chảy.

Vẫn giữ tay cô trong tay mình, Khánh Vũ quyết định nói ra ý định của mình.

Trong lòng anh đã có cô thì còn sợ gì.

Nghĩ thế, anh quay nhanh qua Nguyệt Sa. Bốn mắt nhìn nhau. Tự dưng bị anh bắt gặp trong tình cảm thế này cô đâm ra lúng túng. Quỉ tha ma bắt gì cô mà lại nhìn trân trối khi anh ta nắm tay người yêu. Đúng là người cô có vấn đề.

Điên thật.

Cô cụp mi nép vào tay Thái Bảo. Khánh Vũ hơi nheo mắt liếc cô một cái ...

nhọn hoắt.

Anh trầm tĩnh nói:

- Câu chuyện của em có liên quan quan đến bốn người ở đây.

Ngưng một chút, anh nói tiếp:

- Người mà mẹ định chọn cho em là cô Nguyệt Sa. Bạn gái anh.

Hai từ "bạn gái" đã làm cho tính nghiêm trọng của vấn đề giảm bớt nhưng mọi người vẫn sững sốt.

Thái Bảo lẫn Thái Hiền đều dồn mắt vào Khánh Vũ. Anh vẫn ngồi tỉnh bơ lấy thuốc ra hút. Hình như cái điều anh vừa nói chỉ là một trò đùa hoặc đó là chuyện của ai đó chứ anh chẳng hề liên quan.

Thái Hiền lắp bắp:

- Anh ... anh ... đang nói gì hả?

Cô quay qua Thái Bảo. Sự trầm tĩnh của Thái Bảo càng khiến cái lo sợ mơ hồ trong lòng cô hiện rõ hơn.

Đảo mắt qua Nguyệt Sa bằng sự ngạc nhiên lẫn tức giận, cô mở to mắt nhìn Thái Bảo:

- Anh Thái Bảo, nói gì đi chứ! Cô ấy là người yêu của anh mà. Tại sao ... tại sao tự dưng Nguyệt Sa lại trở thành ...

Thái Hiền! Đừng có quá kích động.

Thái Bảo lên tiếng khi thấy cô bắt đầu không tự chủ được. Anh điềm đạm nhìn cô trấn an, đôi mắt Thái Bảo vẫn bình thản liếc qua Khánh Vũ rồi dừng lại ở gương mặt đang nhợt nhạt sợ hãi của Nguyệt Sa.

Anh đoán cô chưa chuẩn bị tâm lí về việc Khánh Vũ nói thẳng thắn như thế.

Quả đúng như thế, Nguyệt Sa bị sốc còn hơn hai người kia. Cô không nghĩ Khánh Vũ lại tuyên bố cái điều đáng sợ đó một cách tự nhiên, trơn tru. Cô bắt đầu thấy sợ trước sự quyết đoán, cá tính mạnh mẽ của anh. Trái ngược với sự nóng bỏng đó là sự bình tĩnh đến đáng sợ của Thái Bảo. Quen biết một thời gian dài nhưng cô không tin vào mắt mình khi thấy sự trầm tĩnh của anh.

Và Nguyệt Sa sắp nổ tung khi phải lọt thõm vào hai dòng nước nóng rát và lạnh lùng băng giá.

Thái Bảo bóp nhẹ bàn tay cô, Nguyệt Sa cũng không biết anh làm thế có ý nghĩa gì. Trong cô hiện giờ là một sự chấn động ghê gớm.

Thái Bảo trầm giọng:

- Cô đưa ra quyết định đó, riêng em thì nghĩ sao?

Khánh Vũ hơi mím môi, anh muốn nhìn thẳng vào hai con mắt đang ngơ ngác của Nguyệt Sa nhưng lại thôi. Móc trong túi áo gói thuốc lá, mồi cho mình một điếu, rít một hơi. Anh thản nhiên áp tay vào má Thái Hiền cười âu yếm:

- Bọn em yêu nhau ... anh biết mà.

- Vậy em có dự định gì chưa?

- Có.

Khánh Vũ trả lời ngắn gọn nhưng khiến người ta phải đứng tim. Anh quét mắt qua Nguyệt Sa rồi tiếp:

- Bọn em sẽ cưới nhau.

Thái Hiền mỉm cười hài lòng trước quyết định của anh. Được làm cô dâu của anh là mơ ước bấy lâu của cô. Chưa bao giờ cô thấy yêu anh như lúc này.

- Em không có lý do nào để cãi lại mẹ nên đám hỏi giữa em và ... Nguyệt Sa vẫn tiến hành.

- Anh Bảo! Anh ...

Thái Hiền kêu lên trong sự thảng thốt. Cô như người từ thiên đàng rơi tõm xuống địa ngục. Hóa ra ... hóa ra người anh nói đến không phải là cô mà là ... là ...

Ôi! Chuyện gì thế này? Đợi mãi vẫn không thấy hành động nào ngoài những làn khói từ miệng Thái Bảo, Khánh Vũ mím môi cúi mặt nói tiếp ý định của mình:

- Cả tôi lẫn ... cô Nguyệt Sa đều không có lý do thoái thác cuộc hôn nhân này nên đành phải nghe theo. Tuy vậy, sau sáu tháng chúng tôi sẽ ly hôn, với lý do không hợp nhau. Lúc đó mọi chuyện sẽ như hiện giờ.

- Được sao? Tại sao lại phải chọn con đường này.

Thái Hiền bực tức ra mặt. Khánh Vũ nhìn thẳng mắt cô, anh trầm giọng:

- Yêu là phải tin. Nếu em không có lòng tin ở anh thì giờ tính chuyện chia tay cũng không muộn. Còn nếu đã yêu, hy vọng em đặt niềm tin vào anh. Trên đời này anh tin chỉ có ... em mới hợp với anh thôi.

- Khánh Vũ cũng không nghĩ mình lại có thể tìm được những lời rắn rỏi đến thế. Anh đang muốn khẳng định lại tình cảm của mình, đó cũng là cách răn đe con tim bất trị của anh!

Nhận được nụ cười rạng rỡ của Thái Hiền, anh đay sang Thái Bảo và Nguyệt Sa.

- Sao? Anh không tin em à? Đảm bảo với anh trong suốt sáu tháng, cô bé này chẳng mất một cọng ... tóc.

Anh đảo mắt nhanh sang Nguyệt Sa gằn từng tiếng:

- Em không yêu một người ... ít nói được đâu.

Biết tánh Khánh Vũ rất cương quyết và trọng chữ tín và dù lòng rất thắt thỏm về việc mạo hiểm này nhưng Thái Bảo đành nhượng bộ. Anh không thể làm khác được vì ...

Vì cái tài sản mà mẹ anh giao cho. Khánh Vũ thầm nghĩ. Chưa bao giờ anh thấy mất niềm tin vào cuộc sống thế này. Chỉ vì sợ mẹ anh tước đoạt lại công ty mà chấp nhận đẩy người yêu vào trò chơi nguy hiểm thế này. Đúng là lòng người khó đoán.

Anh liếc khẽ sang Nguyệt Sa. Ánh mắt cô tối đi. Anh đoán cô đang nghẹn lời trước những gì đang diễn ra.

- Anh tin em, hy vọng em không làm anh thất vọng.

Khánh Vũ rời mắt khỏi Nguyệt Sa, bắt tay với Thái Bảo. Tội nghiệp cô bé.

Trò chơi của anh có quá tàn nhẫn không nhỉ? Hai người đàn ông đẩy một người con gái vào một cơn bão trong đêm tối. Ai sẽ là người có lỗi đây.

- Thôi mình đi anh!

Thái Hiền giục khi thấy anh cứ ngần ngừ. Khánh Vũ mỉm cười gượng gạo:

- Ừ! Thôi, bọn tôi đi đây. Hai người về sau nghen.

Đợi họ ra khỏi quán, Nguyệt Sa cũng bật dậy vội vàng đi ra ngoài không nói tiếng nào.

Nếu có một điều ước, cô sẽ ước cho nước mắt lnình có thể rơi xuống. Cô sẽ điên mất nếu cứ dồn nén thế này.

- Sao cô lại thế này?

Áo cưới Thụy Vũ.

Theo sự sắp đặt của hai ngời lớn, thế là chỉ còn một tuần nữa đến ngày tuyên bố đính hôn của mình. Nguyệt Sa khẽ rùn mình vì điều đó.

Thấy Khánh Vũ cứ lựa hết cái này đến cái khác, cô bực bội quay mặt chỗ khảc, miệng thầm rủa:

- Điên khùng gì đâu.

Ngó mông lung ra đường qua ô kính, cô không hay Khánh Vũ đang tiến về phía mình, đôi mắt anh lạnh còn hơn nước đá.

- Nè, chọn áo cho cô hay tôi thế?

Ngồi bịch xuống chiếc ghế bành đối diện với cô, anh lải nhải tiếp:

- Cứ như đám cưới của ai ấy!

Quay lại, lừ mắt với anh cô vênh mặt chỉnh lại:

- Là đám hỏi.

- Nhiều chuyện! Cưới hỏi gì chẳng giống nhau.

Trời ơi! Chắc kiếp trước con vay nợ nhiều lắm nên kiếp này người cho tên trời đánh này xuống đây hành hạ con? Cô khẽ nhắm mắt cố nén cơn giận trước cái gương mặt tỉnh rụi của anh.

Nhưng càng nén, cô lại càng giận. Mở bừng mắt, cô mím môi:

- Nè, anh không thấy rằng mình quá đáng hả? Anh cố ý bày trò này phải không? Tôi vì chữ hiếu không dám cãi ba tôi. Còn anh? Tại sao anh lại đồng ý hả?

Giận quá, cô gần như hét lên khiến mấy cô nhân viên đứng gần đó phải ngoái đầu nhìn lại. Cứ ngỡ anh sẽ nổi giận mắng cho cô một trận, nào ngờ Khánh Vũ vẫn ngồi tỉnh bơ, thậm chí còn lừ mắt lại họ.

Nguyệt Sa nhíu mày trước thái độ uy quyền của anh. Khánh Vũ cau mày nheo nheo mắt nhìn cô. Anh như cố đọc điều gì đó sau đôi mắt lúng liếng kia:

- Nói cho biết nghen. Tôi cũng chẳng thích thú gì mấy trò này. Cô biết làm tròn chữ hiếu, còn tôi thì không muốn người ta nói mình bất hiếu. Tốt nhất cứ đóng trọn vai trò của mình. Sáu tháng cũng qua mau lắm.

Nói một hơi, một hồi anh lấy thuốc ra mồi. Nguyệt Sa hất mặt nhìn ra đường hình ảnh trước mắt sẽ theo cô vào giấc ngủ và lại một đêm thức trắng cho xem.

Nhả khói, Khánh Vũ chồm người khuấy ly cam vàng óng cho cô:

- Thôi đừng có quậy nữa. Mọi chuyện cứ để tự nhiên đi.

Cô quay lại quắc mắt:

- Tự nhiên? Trong đầu của anh đang nghĩ những gì thế?

Anh mím môi nghe tự ái dâng lên ngun ngút. Cô ta nói thế là sao? Lợi dụng cơ hội này để mưu lợi ư? Khánh Vũ này từ bỏ quyền thừa kế một công ty đồ sộ mà thèm làm kẻ "đào mỏ" ư? Cô ta thật kiêu căng quá đáng lắm.

Hai nắm tay bóp chặt kêu rôm rốp, anh nghiến răng trợn mắt khiến Nguyệt Sa hơi sợ. Cô bấu chặt thành ghế, môi run run:

- Anh ... anh ... định làm gì? Tôi ... tôi nói hổng đúng hả? Sáu tháng sống chung một nnà, trong vai trò người chồng, ai biết anh sẽ làm gì tôi?

Làm gì tôi? Trời! Khánh Vũ thầm kêu trong bụng. Anh chưng hửng nhìn cô mà cố nén trận cười xuống.

Trời ơi là trời! Thì ra cô bé đang lo sợ chuyện ... chuyện ... Khánh Vũ cúi đầu vò mái tóc bù xù để giấu nụ cười. Phát điên với con nhóc này thiệt.

- Anh làm gì vậy? Bộ tôi nói sai à?

- Không.

Anh ngẩng lên với khuôn mặt tỉnh queo:

- Cô nói đúng nhưng đối tượng thì không.

Ngưng một chút, anh mím môi để nén cười rồi tiếp:

- Cô không có sức quyến rũ với tôi.

- Anh ... Nhìn gương mặt đỏ lựng vì giận của Nguyệt Sa tự dưng Khánh Vũ thấy trong lòng dấy lên một niềm thích thú kỳ lạ. Gương mặt phụng phịu với đuôi mắt dài cả thước, đôi môi cong lên bướng bỉnh.

- Vì thế tôi nghĩ dù cô có ... nằm sát tôi thì dữ lắm tôi cũng chỉ ... hôn cô đúng một cái thôi.

- Ôi!

Cô bĩu môi rụt cổ, dài giọng:

- Người gì mà ăn nói bỗ bã. Đừng có quên tôi là người yêu của anh trai anh đó.

Anh cũng lườm cô lại:

- Vứt cái ý nghĩ đó cho dễ sống đi. Tốt nhất, từ nay cô và tôi hãy làm bạn thân.

Nguyệt Sa trề môi:

- Xì! Bạn thân, mở miệng là anh nói cạnh nói khóe người ta, bảo người ta là bạn thân.

Anh phì cười. Khánh Vũ thấy ngồ ngộ trước sự trẻ con của cô. Không hiểu cô sẽ làm gì để tiếp nhận công việc của ba mình. Vậy cũng mang tiếng đi du học. Đồ con nít.

Khánh Vũ nheo nheo mắt trêu cô. Bất ngờ anh bật dậy bước sang ngồi xuống thành ghế, tay quàng qua vai cô, hơi cúi mặt giọng anh thật ấm:

- Giờ mình đi thử áo nghen em.

Giật nảy người nhìn bàn tay anh đang vòng lấy vai mình, Nguyệt Sa né đầu nhìn anh lạ lẫm. Tự dưng chuyển tông" lẹ quá vậy.

Khánh Vũ nhìn đôi mắt xoe tròn của cô mà buồn cười. Anh cố nghiêm mặt nhắc nhở.

- Bạn thân đấy!

Cau mày suy nghĩ, một lúc cô mới hiểu. Nguyệt Sa quay mặt cười tủm tỉm.

Cô đứng dậy, Khánh Vũ cũng đứng đối điện với cô. Nguyệt Sa cưới cười ôm lấy cánh tay anh, giọng ngọt sớt:

- Mình đi thử áo nghen ... bạn.

Anh che miệng cười cười:

- Bạn theo kiểu này chắc tôi ... chết quá.

Cả hai bật cười. Trong phút chốc, bao gút mắt trong lòng cả hai tan biến nhường chỗ cho sự thông cảm, thấu hiểu lòng nhau.

Đứng trước những tủ kính lộng lẫy đầy những chiếc xoa-rê mới nhất, Nguyệt Sa đâm ra lúng túng. Cô nhìn qua Khánh Vũ nhưng anh đã nhún vai tỏ ý bất lực trước chuyện này.

Cô giận dỗi quay đi. Đồ đáng ghét. Thế mà bảo là bạn thân. Hắn tưởng mình hổng biết hắn làm nghề gì chắc.

- Thưa cô! Hay để tôi giúp cô chọn nghen.

Nguyệt Sa giật mình vì giọng nói trong trẻo bên cạnh. Cô hơi bất ngờ trước cô nhân viên khá xinh đẹp.

Liếc nhìn qua Khánh Vũ nhưng anh đang nói chuyện điện thoại nên chỉ giơ tay chào một cái rồi thôi.

Đồ ... vô trách nhiệm. Cô thầm mắng rồi gượng cười với cô nhân viên.

- Cô có thích kiểu áo hai đây màu trắng không? Tiệm chúng tôi vừa nhập về, hay để tôi giới thiệu với cồ nghen. Của Pháp dó.

Nhướng mày cười gượng với cô gái, Nguyệt sa không biết nên giải quyết thế nào. Trong lòng cô không có chút hứng thú cho buổi đính hôn nhưng thái độ thờ ơ của Khánh Vũ làm cô thấy khó chịu ghê gớm. Cứ như một mình cô đám hỏi không bằng.

Được rồi. Anh giàu lắm mà. Đính hôn tặng vợ có cái áo cưới vài chục triệu thôi.

Cô mím môi thầm hài lòng. Tôi không tin anh có can đảm cưới cô vợ "phá gia chi tử".

- Chị cho tôi thử đi!

Khánh Vũ nhìn theo cô lên lầu thử áo mà mỉm cười:

- Được rồi. Công ty tôi chưa thất hứa lần nào. Trễ vài ngày thôi. Bất quá đích thân tôi sẽ thiết kế cho quí công ty.

- OK. Gặp lại sau.

Tắt điện thoại. Anh vừa cho vào túi thì một cô gái trạc ba mươi, xinh đẹp với chiếc quần jean ôm và chiếc áo thun hai dây màu vàng đẩy cửa bước vào.

Anh mỉm cười giơ tay chào:

- Làm sếp có khác. Giờ này mới tới.

Khả Tâm mỉm cưới:

- Đây được xem là lời khen hay là lời phê bình hả sếp?

Anh đưa ngón tay lên môi:

- Suỵt! Ngoài nhân viên ở đây, không ai biết tôi làm giám đốc đâu đó.

Cô mỉm cười:

- Biết rồi. Vừa nghe điện thoại của sếp là tôi phải về ngay nè. Định lấy cái áo đó thiệt hả? Nhưng đã đến thời hạn giao rồi.

- Biết rồi. Nhưng không lẽ để ... vợ mình xấu xí khi mình là giám đốc một công ty thời trang.

- Vậy có cần phải giấu người ta, có cần bắt người khác nói dối là đồ mới nhập không?

Anh che miệng cười khì khì.

- Bất ngờ mà.

- Ôi, ghê quá. Nhưng nè, báo chí đăng om sòm, bộ ông đính hôn với ... người khác à? Thái Hiền tính sao?

- Chà, mấy tay nhà báo này ghê quá. Chuyện vậy cũng biết. Mình vớí Thái Hiền hiện là bạn.

Khả Tâm chưa kịp hỏi tiếp thì cô nhân viên đã bước xuống. Theo sau là tiếng gót giày rụt rè của ai đó. Nguyệt Sa ngượng ngùng với chiếc áo cưới trắng toát hai dây ôm vừa vặn từng đướng nét của cơ thể để lộ bờ vai trần trắng nõn nà. Mái tóc cột gọn lòa xòa mấy sợi trông cô thật gợi cảm.

Khả Tâm không ngờ chiếc áo vốn đẹp lại càng đẹp hơn với cô gái trước mặt.

Những bông hoa tigôn màu trắng đính trên áo thật phù hợp với sự ngây thơ của cô dâu.

Cô khẽ liếc qua Khánh Vũ rồi che miệng cười. Cô nói nhỏ khi đi ngang qua anh:

- Sờ lại bóp coi nãy giờ có bị ai móc túi chưa?

Hơi quê, Khánh Vũ khẽ lườm Nguyệt Sa còn ngượng ngập ở bậc thang vì cái áo khá trống trải khiến cô mất tự nhiên.

Khả Tâm chỉnh lại đuôi áo cho cô:

- Em mặc cái này không chê vào đâu được.

Cô liếc nhẹ về Khánh Vũ:

- Cứ như người thiết kế ra chiếc áo này là cho riêng em vậy.

Khánh Vũ hơi cau mày liếc khẽ lên Nguyệt Sa nhưng cô vô tư không hay biết chuyện gì.

Anh gằn giọng:

- Không vừa chỗ nào nói với bà chủ, bà ấy sửa lại cho.

Hai tiếng "bà chủ" anh cố ý nhấn mạnh để chọc tức Khả Tâm nhưng cô không quan tâm. Mười người thì có chín người bảo cô trẻ hơn tuổi rồi. Để ý làm gì một người "có tịch".

- Chị ơi, em muốn mua cái áo này luôn được không?

Khả Tâm suýt bệt cười. Ông tướng kia thật quá đáng. Thấy con gái người ta hiền rồi ăn hiếp.

- Nè ... nè! Mấy chục triệu một cái lận đó. Mặc có một lần em mua làm gì?

Khánh Vũ vội xen vào. Sự thật thì cô có đòi đem nguyên cửa hàng này về nhà cũng không nhầm gì nhưng lỡ phóng lao đành phải theo lao nên anh cự nự:

- Không thấy mình phung phí quá à?

Chun mũi, Nguyệt Sa cũng cự lại:

- Tặng vợ một cái có gì phung phí. Mà anh còn phải bảo thợ thiết kế cho vợ mình một cái áo để dành cho ngày cưới nữa đấy.

Anh hất hàm:

- Để tối nằm mơ đi cưng.

Anh quay mặt bỏ đi:

- Thay đồ đi rồi về. Mặc xấu muốn chết.

Khả Tâm nhìn gương mặt đỏ lựng tức giận của cô dâu rồi nhìn cái dáng ngang tàng của Khánh Vũ bỏ ra xe mà buồn cười.

- Thế nào cũng ... phim giả tình thật cho xem.

Mười giờ khuya. Thành phố thật sự sống động khi những đôi tình nhân bắt đầu ra đường dạo phố hoặc vào các ban.

Từng đôi ngồi uống caphê hay dìu nhau trên sàn nhảy khá tình tứ. Ngồi trong chính quán bar của mình mà sao Nguyệt Sa thấy lòng trống trải lạ lùng.

Vòng tay trên bàn, cô tránh tia nhìn thấu tim gan người khác của Thái Bảo bằng cách cúi thấp mặt.

- Em không khỏe hả?

Thái Bảo khuấy ly cooktail cho cô, anh cất giọng trầm ấm:

- Hay em có tâm sự?

Nguyệt Sa vẫn ngồi im. Cô không hiểu sao những lúc ở bên anh cô bỗng trở nên trầm lặng thế này. Có biết bao điều muốn nói nhưng sao miệng không tài nào cất thành lời được.

Mím môi suy nghĩ một lúc, cô nhìn anh bằng sự dịu dàng:

- Anh Bảo, anh không có ý kiến gì về chuyện đám cưới của em thật à?

Vẫn điềm tĩnh nhìn cô, Thái Bảo khẽ mĩm cười, anh bưng tách caphê nóng hổi lên uống một ngụm để khỏa lấp những rối rắm trong lòng:

- Em sao vậy? Chuyện này đã tính xong rồi mà.

- Nhưng ít ra anh cũng phải suy nghĩ chứ! Để em lấy chồng mà không chút đắn đo ư?

Anh bẹo má cô:

- Nói gì thế? Em không là sao biết anh đang nghĩ gì?

Không muốn gây gể với anh chút nào nhưng sự thật Nguyệt Sa hơi thất vọng. Cái gì có thể biến một người có thể chờ đợi cô trong hai năm lại dễ dàng từ bỏ, chấp nhận người yêu đi lấy chồng. Dù đó là cuộc hôn nhân giả tạo.

Ủ bàn tay lạnh ngắt của cô trong tay mình, Thái Bảo cất giọng trầm ấm:

- Nguyệt Sa! Em sao vậy? Chỉ sáu tháng là chúng ta được ở bên nhau trọn đời rồi.

Cô hơi nheo mắt nhìn anh. Nếu trên đời này chuyện gì cũng theo sự sắp đặt thì đâu có gì để nói. Cuộc sống quá tuyệt vời rồi.

Cô khẽ mỉm cười cho sự chua chát này:

- Anh không suy nghĩ đến những diễn biến trong sáu tháng đó à?

Nhíu mày muốn đụng nhau, nhưng chỉ trong tích tắc, gương mặt Thái Bảo lại dãn ra trở về bình thường:

- Em sao vậy? Thiếu tự tin vào bản thân thế à?

Anh quàng tay qua vai cô thủ thỉ:

- Anh tin em như đã tin vào tình yêu của chúng ta suốt thời gian qua. Anh cũng rất tin vào Thiếu Bảo, nó tuy phóng túng nhưng rất giữ chữ tín, rồi em sẽ thấy nó là người bạn tốt cho xem.

- Nhưng anh có nghĩ đến chuyện sau này không? Mọi người sẽ nghĩ về em như thế nào khi em vừa ly dị với cậu em đã nghiễm nhiên trở thành người vợ của người anh.

- Em lo xa quá!

Anh ngồi quay trở lại ghế của mình. Móc trong túi gói thuốc lá, anh cài lên môi một điếu rồi bật quẹt.

Nguyệt Sa nhìn đóm lửa lập lòe trên môi anh mà lòng dấy lên bao nỗi uất nghẹn.

Có thật sự tin cô không? Tình yêu của anh dành cho cô lớn đến thế ư? Còn cô? Tại sao phải sợ cuộc hôn nhân này? Chỉ là hình thức ... là hình thức thôi Nguyệt Sa ơi.

- Nguyệt Sa, hai năm đi du học em đã trưởng thành lên rất nhíều. Trong chuyện này em rõ biết là không thể cưỡng lại được mà.

- Ra mắt? Đó chẳng qua là ngôn ngữ hoa mỹ thay cho hai từ năn nỉ thôi.

Cô tái cả mặt trước lời nói cay cú của anh. Đôi mắt Nguyệt Sa chớp thật nhanh để cố nén điều gì đó sắp trào lên.

Mím môi cô cố mở lời nhẹ nhàng:

- Hóa ra anh giữ sĩ diện của mình à? Thế mà anh bảo anh yêu em sao Thái Bảo?

Chụp tay cô, anh lay mạnh:

- Người lớn một chút xem nào em. Nếu bây giờ anh đến chỉ làm mọi chuyện tồi tệ hơn thôi. Bác trai càng quyết liệt giữ lời với cô anh hơn, em hiểu không?

Biết anh nói có lý nhưng Nguyệt Sa vẫn bướng bỉnh:

- Nhưng anh cũng không thể để em rơi vào tình cảnh khó xử đó được.

Anh cười điềm tĩnh trấn an cô:

- Anh hiểu. Sáu tháng ... hãy cho anh sáu tháng đi. Sau khi em ly hôn chúng ta sẽ ra nước ngoài sống. Mọi chuyện sẽ bắt đầu lại, chúng ta sẽ sống hạnh phúc. Em đừng lo lắng quá.

Anh choàng tay kéo cô ngã vào lòng. Nguyệt Sa úp mặt vào ngực anh thổn thức:

- Nhưng em không thể sống ở nhà người khác, em sợ lắm.

Anh vỗ vai cô dỗ dành:

- Khờ quá! Nhà Thiếu Bảo rất thoải mái, mọi người rất dễ chịu. Anh cũng sống ở đó anh sẽ bảo vệ em không cho ai ăm hiếp em đâu.

Thái Bảo nâng cằm cô lên, đôi môi phụng phịu thật gợi cảm.

- Nguyệt Sa!

- Đừng anh!

Nguyệt Sa đẩy nhẹ anh ra để tránh nụ hôn đam mê. Cô cũng không hiểu sao mình không chiến thắng nổi lí trí của bản thân.

Nguyệt Sa cúi thấp đầu lí nhí:

- Em ... em xin lỗi. Em chưa chuẩn bị tâm lý em ... - Ngốc quá!

Anh kí nhẹ lên trán cô cười đầy yêu thương Nguyệt Sa thấy lòng nhẹ nhõm hơn mỗi khi anh dịu dàng như thế.

Bạn bè thường bảo cô bị bệnh tâm lý, bọn chúng khuyên cô nên đi tìm bác sĩ trị căn bệnh này chứ yêu nhau mấy năm mà chỉ nắm tay, dữ lắm thì hôn lên má thì vấn đề lớn thật.

- Thôi mình về đi anh.

Thái Bảo nhìn cô một lúc rồi dễ dãi gật đầu. Cả hai sóng bước ra bãi xe.

Lại một buổi tối cuối tuần nặng nề trôi qua. Giá đừng xuất hiện tên Khánh Vũ đáng ghét kia thì tối nay sẽ tuyệt vời biết bao.

Chiếc Toyota bóng lộn dừng trước ngôi biệt thự Nguyệt Sa. Thái Bảo mở cửa xe, anh đùa:

- Mời công chúa vào dinh.

Anh hôn phới lên má cô:

- Ngủ ngon nghen em.

Cô vẫn đứng im trong lòng anh, mặt hơi cúi thấp cười tủm tỉm. Thấy lạ, anh hỏi:

- Sao thế? Bộ có chuyện gì vui lắm à? Mau nói cho anh nghe đi.

Cô lí nhí:

- Hình như từ lúc biết nhau đến giờ, anh toàn ... hôn em. Em chưa bao giờ hôn anh.

- Biết vậy thì tốt rồi. Mau chuộc lỗi đi.

Hương thiên lý tỏa ra thơm ngát làm cô càng ngây ngất men yêu hơn. Tuy vậy, Nguyệt Sa lại lừ mắt:

- Không. Anh mau về đi.

- Thái Bảo kéo cô sát vào người. Hành động bạo dạn bất ngờ của anh khiến Nguyệt Sa đứng yên với bao hồi hộp:

Anh từ từ cúi xuống, mời chạm khẽ môi cô. Cái cảm giác sống lưng lành lạnh khiến cô đẩy anh ra. Nguyệt Sa không tận hưởng được gì ngoài sự lo lắng, sợ hãi.

Quay mặt thật nhanh, cô nói lắp bắp:

- Em ... em ... xin lỗi. Thôi anh về đi.

Nhìn cử chỉ thẹn thùng, xấu hổ của cô anh cười cười:

- Thế anh vễ nghen. Em mau vào đi. Đến nhà anh sẽ gọi lại.

- Vâng.

Không đợi Thái Bảo lái xe đi, Nguyệt Sa đã ấn chuông và đi thẳng lên phòng mình.

Đưa tay định xoay núm cửa, Nguyệt Sa chợt khựng lại ngoái đầu nhìn căn phòng ở cuối hành lang.

Cô đưa tay nhíu mày xem đồng hồ. Lạ nhỉ? Đã gần mười một giờ rồi sao ba còn thức.

Tiếng cười vọng ra đánh tan mọi thắc mắc của Nguyệt Sa. Thì ra là ông có bạn đến thăm.

Cô an tâm xoay núm cửa bước vào. Vứt cái túi xách vào tủ, soạn một bộ đồ ngủ Nguyệt Sa đi thẳng vào phòng tắm.

Khi trở ra, Nguyệt Sa như một người khác. Tóc bới cao, áo đầm hai dây hằng lụa màu vàng nhạt ôm ngang khôn ngực đầy đặn thật gợi cảm.

Đang líu lo một bài hát trong cổ họng, cô chợt khựng lại. Đôi mắt kinh ngạc rồi quắc ngược lên đầy giận dữ.

- Anh ... anh ... làm cái trò gì thế hả? Tại sao lại có mặt ở đây?

Khánh Vũ đang ngồi trên chiếc ghế mây đối diện vôi cô. Anh như bị thôi miên vì hình ảnh trước mắt, không ngờ cô bé lại xinh như thế. Một sự thanh tao đầy quyến rũ.

Anh mím môi, nhún vai khỏa lấp giây phút yếu đuối của mình:

- Tôi chưa tìm được tên để đặt cho cho sự hiện diện của mình ở đây.

Anh chìa tay về phía cô:

- Hay cô đặt tên đi.

Cô càng giận hơn trước thái độ ngang tàng của anh. Nguyệt Sa mím môi trừng mắt dọa dẫm lại, cô không nghĩ là anh sẽ có mặt trong phòng mình thế này.

Định sấn tới nhưng chợt nhớ chiếc áo ngủ phong phanh của mình, cô liếc anh muốn rớt con mắt. Vòng tay trước ngực, Nguyệt Sa làm tỉnh ngồi trên giường vớ lấy chiếc gối ôm trước ngực để cho bớt khoảng trống của đôi vai trần và đôi gò ngực lồ lộ dưới làn áo mỏng.

Ôi! Xấu hổ chết đi được. Hắn làm gì mà cười tủm tỉm thế chứ! Đồ ... cơ hội mà. Sao mà mình xui xẻo thế không biết.

Nguyệt Sa rủa thầm trong bụng. Thái độ tự tin của anh ta chứng tỏ người khách lúc nãy là hắn và ba đã có sự đồng ý để hắn vào đây.

Nghĩ đến đây cô thấy tức tức và ngượng ngùng gì đâu. Ba làm cho cô phải dở khóc, dở cười vì xấu hổ.

- Nè!

Khánh Vũ đưa tay chắn gió mồi thuốc vừa nói:

- Từng đi du học mà tiếp một người đàn ông trong phòng riêng lại đỏ mặt tía tai đến thế à? Chẳng chút tự tin.

Đang rơi vào thế bị động, Nguyệt Sa đã chọn giải pháp im lặng thế mà Khánh Vũ vẫn không tha.

Cái giọng châm chọc của anh như xoáy vào đầu cô. Đôi môi mím lại, ánh mắt Nguyệt Sa như có lửa khi nhìn anh, cô hất hàm:

- Ê! Bộ ai đi du học rồi cũng tự nhiên khi tiếp chuyện với đàn ông trong phòng riêng à?

Cô lừ mắt mắng mỏ:

- Còn phải xem đàn ông đó là ai nữa kìa. Một người có cặp mắt ... cú vọ nhìn ... xuyên qua tường như anh mà có cô nào tự nhiên mới lạ đó.

Nhướng mày nhìn cô, anh vờ ngạc nhiên rồi bật cười rung cả vai:

- Tôi ... đáng sợ đến thế sao?

- Còn hơn thế nữa!

- Thế à?

Anh cố nén cưới. Xem ra mồm mép cũng không vừa. Mẹ mình cũng khéo chọn quá chứ!

Anh liếc liếc về cô. Cái dáng co người mất tự nhiên của cô trông càng quyến rũ hơn. Trên đời này còn có một cô gái rụt rè, ngượng ngập đến nao lòng người thế ư?

Anh giựt mình khi chạm phải ánh mắt của cô. Cả hai như rơi vào một khoảng không im lặng vô hình nào đó.

Khánh Vũ làm tỉnh nhìn lơ đễnh ra cửa sổ. Anh đưa tay tằng hắng giành thế chủ động:

- Không đùa nữa, mau xem các mẫu áo tôi để trên bàn kìa.

Ngạc nhiên nhìn anh, đưa mắt qua bàn trang điểm, Nguyệt Sa lấy làm lạ trước thái độ lẫn hành động của Khánh Vũ.

Trên bàn là một cuốn catalo vẽ các mẫu áo. Nhưng anh ta đến đây và ngồi chờ cô suốt buổi tối, chỉ cho cô chọn mẫu áo thôi sao?

Cô dè dặt hỏi lí nhí:

- Anh ... anh đến chỉ là muốn tôi chọn mẫu áo.

Cô mở to mắt chờ đợi nhưng chỉ có khói thuốc bay lơ lững khắp phòng Nguyệt Sa thất vọng bởi gương mặt kín bưng của Khánh Vũ.

Cô nuốt nước bọt nghe quê làm sao. Sửa lại dáng ngồi ngay ngắn để tăng thêm phần trình trọng, Nguyệt Sa dõng dạc:

- Chẳng phải áo đã chọn rồi sao?

Chống tay lên thành ghế bật dậy, Khánh Vũ thản nhiên đến bên cửa sổ nhìn mông lung xuống đường.

Phòng ba vợ anh nhìn không rõ như ở đây nhưng lúc nãy Khánh Vũ cũng đã chứng kiến toàn bộ cảnh âu yếm của hai người. Và anh đã cố gắng phân tích tâm trạng của mình lúc đó nhưng không tài nào hiểu nỗi. Có lẽ anh là người đàn ông ... tham lam.

- Gì vậy?

Khánh Vũ bất ngờ xoay lại, anh ngạc nhiên hỏi khi bắt gặp ánh mắt của Nguyệt Sa. Thì ra nãy giờ cô đã quan sát sau lưng mình một cách rất ... chăm chỉ. Anh nheo mắt nhạo báng:

- Thấy tôi giống người nào đó, đúng không?

Bị bắt quả tang, Nguyệt Sa ngượng muốn chín người thế mà còn bị châm chọc, cô lúng túng múa tay loạn xạ:

- Xì! Không ai rảnh để so sánh mấy người.

Anh mỉm cười bước đến cầm quyển catalo lên, ngần ngừ một lúc, Khánh Vũ mạnh dạn ngồi xuống giường đối diện với cô.

Nguyệt Sa hoảng thực sự trước hành động quá đổi tự nhiên của anh. Cô nhổm dậy nhưng Khánh Vũ đã thản nhiên lên tiếng trước:

- Chọn đi, đồ đi làm, đồ ở nhà, thậm chí cả đồ ngủ. Đây là mẫu mới nhất, chưa tung ra thị trường đâu đấy!

Anh nói mà mắt cứ nhìn vào các mẫu áo như tránh né cái gì đó. Nguyệt Sa không tìm thấy một chút có ý nào nên cô thản nhiên ngồi im. Có lẽ anh không xem trọng vấn đề "tế nhị" khi chỉ có cô và anh ở đây.

Bất giác Khánh Vũ ngẩng lên, nhìn như xoáy vào đuôi mắt Nguyệt Sa, giọng anh nghiêm khắc:

- Dù là hình thức, tôi cũng không muốn người ta cười chê vợ mình đâu.

Đừng quên, cô sắp là vợ một nhà tạo mẫu danh tiếng. Một bộ đồ lót cũng phải hợp thời.

Ánh mắt của anh như uy hiếp khiến Nguyệt Sa thấy sờ sợ. Người đàn ông đầu tiên làm cô thấy mình phải dè dặt. Gương mặt cô hơi tái đi, Nguyệt Sa cố giữ vẻ bình thản quan sát Khánh Vũ.

Quả thật anh rất biết cách ăn mặc. Chiếc quần jean bạt thếch cùng áo thun màu xám tăng thêm vẻ bụi đời nhưng rất ... Phong độ. Mấy cô thấy là mê liền. Ở anh hình như luôn toát lên vẻ bất cần và chính điều đó lại là điểm thu hút phái yếu.

Tuy nhiên, Nguyệt Sa này thì khác. Cô vênh mặt lừ mắt trả lại anh:

- Vậy thì sao? Tôi thích thế nào thì làm thế này. Đừng áp đặt người khác một cách quá đáng như thế chứ!

Cô khẽ bĩu môi nguýt anh:

- Còn nếu anh cảm thấy tôi làm cho anh mất mặt thì ... hủy bỏ đám cưới đi.

Anh hất hàm:

- Im lại cho người khác nhờ đi.

Khánh Vũ quát rồi bật dậy đi ra cửa. Anh đứng án ngay cửa nói vọng vào:

- Cứ từ từ mà chọn, cuối tuần tôi đến rước ăn tối rồi lấy ni luôn.

Nguyệt Sa ngẩng lên, cô căng mắt nhìn nhưng Khánh Vũ đã bỏ đi để lại cho cô một núi ấm ức.

Trời ơi trời, sao mình lại gặp một gã ... trời đánh thế kia. Gương mặt cô đỏ lên vì giận.

Hắn tưởng mình là ai mà có giọng quyền hành với mình như thế chứ! Đồ độc đoán! Anh đừng có mong tôi nghe theo.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#hatbuidn