Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nghê Lam nhìn chằm chằm chính mình trong trong gương, đây là một gương mặt rất trẻ, cho dù là sắc mặt trắng bệch, đầu quấn băng vải cũng được xưng là xinh đẹp như hoa.

Nhưng mà... cô chính là không quen biết. Nghê Lam ngơ ngẩn.

Ngoài cửa sổ trời đang trong xanh, lại đột nhiên có một tiếng sấm vang trời. Nghê Lam hoảng sợ, đầu óc càng mê mang.

Ký ức của cô trống rỗng.

Cô bị tai nạn giao thông. Mất trí nhớ là chính cô xác nhận.

Còn người phụ nữ đang đứng bên cạnh giường của cô, trừng mắt đối với cô, kéo lại tay cô nói bô lô ba la với vẻ mặt vô cùng kích động, cô ta tự xưng là người đại diện của cô - Thiệu Gia Kỳ.

Cô tỉnh lại không đến hai mươi phút, bác sĩ mới vừa kiểm tra thương thế của cô xong. Bác sĩ vừa mới quay lưng đi, Thiệu Gia Kỳ liền nhịn không được tức giận mà lên tiếng giáo huấn cô.

"Tôi nói cho cô biết, Lần này cô thực sự quá mức, ai cũng không thể giúp được cô. Trong đầu cô rốt cuộc là phân sao? Cô đến tột cùng là nghĩ cái gì? Không muốn làm việc nữa phải không? Chính cô làm việc không não lại còn sẽ liên lụy đến tôi cô có biết không? Tôi thật sự phải bị cô hại chết!"

Thiệu Gia Kỳ càng nói càng tức giận, khoa tay múa chân, đi qua đi lại, rồi lại quay lại đầu giường.

Nghê Lam chậm rì rì mà buông xuống gương. Đúng rồi, tên Nghê Lam này, cũng là Thiệu Gia Kỳ nói cho cô.

Thiệu Gia Kỳ trừng mắt Nghê Lam, nhìn cô đôi mắt mờ mịt nhưng vẻ mặt lại bình tĩnh, kinh ngạc nói: "Không phải chứ? Thật hả ? Thật sự mất trí nhớ?"

Nghê Lam gật đầu.

Bác sĩ nói sau khi cô được đưa đến bệnh viện, hôn mê 16 giờ, ngoại thương không tính nghiêm trọng, phần đầu bị va chạm tạo nên khối máu tụ trong não, nhưng cũng không có nguy hiểm lớn, chỉ số kiểm tra các hạng mục khác không có vấn đề gì. Việc mất trí nhớ đại khái là do khối máu tụ gây nên.

Máu tụ có thể chậm rãi bị hấp thu, nhưng tình huống mất trí nhớ này không thể nói được sẽ kéo dài bao lâu, có lẽ ngủ dậy liền khỏi, cũng có lẽ vài chục năm sau cũng không nhớ ra.

Thiệu Gia Kỳ nhìn chằm chằm cô thật lâu rồi sau đó thở dài ngồi xuống chiếc ghế đặt bên cạnh giường. "Làm sao bây giờ a?"

Nghê Lam không biết.

Thiệu Gia Kỳ hung hăng đánh lên đùi Nghê Lam một cái, Nghê Lam đau hít hà một hơi.

Thiệu Gia Kỳ lớn tiếng mắng: "Cô là cái đồ ngu ngốc, làm cái trò ti tiện gì vậy ! Đang làm diễn viên không tốt sao, làm gì muốn đi bò giường của Lam thiếu !"

Nghê Lam không nói gì, cô hoàn toàn không nhớ rõ.

" Bò thành công hay không chưa nói, cô còn bị anh ta ném ra ngoài!"

Nghê Lam không nói gì, cô một chút ấn tượng đều không có.

"Ném ra tới thì thôi, còn bị paparazzi chụp được!"

Nghê Lam nhấp môi, nghe xác thật là rất thảm.

"Chụp đến thì thôi, còn bị đem lên trên mạng rêu rao ." Thiệu Gia Kỳ càng nói càng kích động, đứng lên lấy ra di động đưa Nghê Lam xem: "Rêu rao trên nhóm thì thôi đi, còn lên hot search! Lên Hot search thì thôi, còn không có tên cô !"

Nghê Lam nhìn lướt qua tiêu đề hot search -- "Lam Diệu Dương nửa đêm tức giận vứt tiện nữ ra khỏi phòng".

Nhìn tiêu đề này, Nghê Lam cảm thấy đầu càng mê mang.

Bên ngoài trời bắt đầu đổ mưa to, bạch bạch bạch mà đánh vào trên cửa sổ, thanh âm thực ồn ào, làm người bực bội.

Thiệu Gia Kỳ nhăn chặt mày, dùng sức đi qua đóng mạnh cửa sổ.

Nghê Lam cầm di động lướt xem mấy nội dung phía dưới hot search. Ảnh chụp còn có nội dung, còn có video, mức độ đáng tin rất cao. Video có độ phân giải hình ảnh bình thường, nhưng cũng có thể thấy rõ ràng cô gái bên trong đó là cô.

Khung cảnh hành lang chính là ở một khách sạn xa hoa, cô gõ cửa, cửa mở. Màn ảnh không quay được đến người mở cửa, nhưng quay đến Nghê Lam thực nhanh chóng thuận thế chui vào phòng. Nhưng không qua bao lâu cô liền bị ném ra ngoài.

Dùng cái từ "Ném" này thật sự một chút cũng không nói quá. Cô không đứng vững, ngã ở trên mặt đất. Người ném cô ra ngoài lộ ra nửa thân mình và nửa khuôn mặt. Đó là người đàn ông cao lớn trẻ tuổi , khí chất thực tốt, sườn mặt anh tuấn, không có mặc áo ngoài. Nếu có thể quay được chính diện, Nghê Lam đoán đại khái là nửa thân trần.

Từ nam nhân tứ chi động tác cùng khí thế hẳn là thực tức giận. Anh ta đem cô ném ra ngoài sau đó lại xoay người, lần này không có thò đầu ra mà ném ra một cái túi xách, là cái túi xách nhỏ mà khi cô chen vào trong phòng cầm, túi xách bị vứt mạnh va vào tường đối diện. Tiếp theo anh ta lại đem áo khoác của cô vứt ra ngoài, lần này là ném lên người cô, che lại khuôn mặt. Sau đó cửa phòng bị đóng lại.

Mà cô, từ trên mặt đất bò lên, vớt lên áo khoát nhặt lên túi xách, nhanh chóng xoay người rời đi.

Nghê Lam vuốt vuốt chân mày, đối người nam nhân này một chút ấn tượng đều không có. Tại sao cô lại đi đến đó, trong phòng có ai, vào trong đó xong phát sinh chuyện gì, cô hoàn toàn không nhớ rõ.

Cô lại nhìn lướt qua hình ảnh, góc độ quay này đều không phải là camera an ninh của khách sạn mà là từ cửa sổ của tầng lầu này quay đến, trông có vẻ như camera là được gắn ở lầu trên khách sạn đối diện. Nghê Lam nghĩ thầm, paparazzi thật là ghê gớm, nếu có tinh thần này án nào đều có thể phá.

Nghê Lam thiệt tình cảm thấy mất trí nhớ khá tốt, chuyện mất mặt như vậy cô có cảm giác đang dùng ánh mắt của người ngoài cuộc xem nên tổn thương trong lòng cũng không lớn như vậy.

"Có tên của tôi." Nghê Lam bỗng nhiên có phát hiện, cô chỉ vô một bình luận đứng đầu trên Weibo, trên đó viết: [ a. tôi biết đồ đê tiện này, kêu Nghê Lam]

Thiệu Gia Kỳ sửng sốt, theo bản năng liền mắng: "Trời ơi! Cô có thể bình thường một chút được không, có tên của cô sáng rọi sao? Sáng rọi sao?!"

Cô ta đã quên cô ta vừa rồi còn ghét bỏ hot search không có tên Nghê Lam. Cô ta nhấn vào Weibo của Nghê Lam, thấy tên này cuối cùng phát một cái Weibo nội dung là: [ không xong] còn đính kèm một ảnh Gif động "khóc thút thít" nữa.

Thiệu Gia Kỳ nhìn thời gian đăng Weibo này, móa, cư nhiên là tối hôm qua sau khi bò giường thất bại, đây là có bao nhiêu không biết xấu hổ mới có thể đăng loại nội dung này ! Thiệu Gia Kỳ thật muốn một cái tát chụp chết Nghê Lam.

Weibo này phần bình luận đã vô cùng náo nhiệt, các loại từ ngữ thô tục, khinh bỉ công kích thực sự khó coi. Thiệu Gia Kỳ nhìn không được nói: "Cô đăng nhập vô tài khoản khóa chức năng bình luận đi."

Nghê Lam cũng cảm thấy nên làm như vậy, thật sự họ mắng quá ghê tởm, cô lại nhìn bình luận, hỏi: "mật mã tài khoản của tôi là gì ?"

Thiệu Gia Kỳ: "......"

Thiệu Gia Kỳ lạnh lùng mà lấy lại điện thoại: "Thôi, cứ như vậy đi." Cô ta còn đang phụng mệnh công ty điều tra Nghê Lam làm sao cô có thể lấy được thẻ phòng Lam tổng, hiện tại xem ra là không có khả năng điều tra được.

Nghê Lam nhìn Thiệu Gia Kỳ biểu tình, phỏng chừng cô ta cũng không biết mật mã tài khoản của mình. Nghê Lam không biết nói cái gì mới tốt, việc này thật sự quá huyền huyễn, cô hoàn toàn không thể lý giải cũng tưởng tượng không ra chính mình sẽ làm ra loại chuyện này. Cô là loại người này sao ?

Nghê Lam không thể tin tưởng. Nhưng sự thật ở trước mắt, thật là sốt ruột.

Mật mã Weibo thật ra có thể thông qua số di động cài đặt lại nhưng Nghê Lam không nhớ rõ số điện thoại của cô là bao nhiêu, vả lại di động của cô cũng không biết rơi ở nơi nào. Nghê Lam nhìn Thiệu Gia Kỳ sắc mặt khó coi như vậy, cảm thấy vấn đề này cô vẫn là tạm thời đừng hỏi thì tót hơn.

Trong phòng bệnh thực an tĩnh, trong lúc nhất thời không khí có chút ngưng trọng, Nghê Lam đầu thực nặng nề, còn hơi đau, cô thật muốn nằm xuống ngủ ngay, dù sao bác sĩ nói cô cần nghỉ ngơi nhiều còn nói có lẽ ngủ một giấc liền khôi phục ký ức.

Còn không phải là xảy ra một chút scandal sao, cô càng cố gắng gượng thì thân thể khó chịu cũng giải quyết không được vấn đề. Nhưng Thiệu Gia Kỳ biểu tình như giữa hai cô có mối thù giết cha như vậy Nghê Lam không có mặt mũi đi ngủ, chỉ phải tìm một đề tài khác: "Chị Gia kỳ ba mẹ em đâu? Bọn họ biết em nằm viện sao?"

Hỏi xong mới nhớ tới cha mẹ cô nếu là biết cô làm ra loại chuyện ghê tởm này, bị người ta ở trên mạng mắng như vậy họ sẽ tức giận rất nhiều, khổ sở rất nhiều, tình cảnh sẽ rất nan kham đi.

Vấn đề này hỏi sai rồi, quả thực chính là đưa đầu cho Thiệu Gia Kỳ sỉ nhục.

Kết quả Thiệu Gia Kỳ liếc cô một cái, lạnh nhạt nói: "Chúng tôi không có thông tin liên lạc người nhà của cô. Lúc cô ký hợp đồng không viết thông tin người thân. Cô nói gia đình cô là gia đình đơn thân, mười một tuổi mẹ cô qua đời, mười hai tuổi ông ngoại bà ngoại cũng không còn, cô liền đến Mỹ cậy nhờ ba cô còn ở trong nước cô không có thân nhân.

Cô nói mối quan hệ giữa cô và ba không tốt, ở nước Mỹ cô ở nông thôn mỗi ngày đều sống rất khổ, Cô không thích nước Mỹ, luôn muốn trở về, không lấy thẻ xanh. Nửa năm trước Cô cùng ba cô cãi nhau một trận lớn sau đó dứt khoát về nước sống tự lập, cô khốn cùng thất vọng, nghĩ giới giải trí dễ kiếm tiền vì thế liền cùng công ty ký hợp đồng."

À, thì ra cô là một cô bé khắc khổ đáng thương ?

Nghê Lam hơi nhíu lại mi, cô vẫn là không thể cảm giác được sự chân thật. "Chị Gia kỳ, em là ca sĩ hay là diễn viên?"

Thiệu Gia Kỳ hừ lạnh: "Cô cái gì cũng không phải. Tài nghệ gì đều không có chỉ có một cái gương mặt đẹp. Cô nếu là thành thật làm bình hoa cũng được, xinh đẹp như vậy cũng có thể nổi tiếng, nhưng không, cô chỉ cố tình làm đủ trò yêu.

Lần trước công ty giúp cô đăng ký một chương trình luyện tập sinh nghệ thuật, cô xin về sớm rồi mất tích, nhận sai rồi chết cũng không hối cải, ban tổ chức giận dữ đem cô khai trừ. Cô đi cầu xin Chị Tĩnh, chị Tĩnh mềm lòng liền cho cô góp mặt một nhân vật nhỏ trong phim của anh Thành, suất diễn không nhiều lắm, nhưng là đi theo bên người anh Thành xuất hiện trước ống kính còn có vài câu lời thoại.

Không ai trông cậy vào cô có kỹ thuật diễn, cô có thể lộ mặt một chút làm mọi người trầm trồ khen ngợi vẻ đẹp, xuất hiện nhiều lần cho quen mặt là được.

Nhưng cô không thỏa mãn, tự mình tìm chết đi bò giường Lam thiếu. Lam thiếu là người nào, Lam gia là thân phận gì! Cô lần này chết chắc rồi, chị Tĩnh sẽ không lại quan tâm cô, cô chờ công ty kiện cô vi phạm hợp đồng bồi thường đi."

Nghe tới tình thế phi thường không ổn, trước nói chính mình không thân không cố không tiền, sau nói chính mình đắc tội đại lão còn phải đền tiền,thì ra không ngừng là gây ra scandal bị trên mạng mắng mà thôi.

Đáng tiếc tên mấy người này Nghê Lam một người đều không biết, cô mở miệng muốn hỏi, lúc này cửa phòng bệnh có bóng người xuất hiện, Thiệu Gia Kỳ nhìn qua, đứng thẳng: "Đúng rồi, còn có chuyện đã quên nói cho cô."

Nghê Lam theo tầm mắt cô ta quay đầu, nhìn đến ở cửa đang đứng ba người đàn ông, một người mặc cảnh phục, hai người mặc thường phục.

Ngoài cửa sổ đột nhiên nổi lên một tiếng sấm lớn.

Thật tốt, các anh cảnh sát lên sân khấu còn có cả âm hiệu phụ trợ. Nghê Lam trong lòng hiện lên một dự cảm xấu.

"Cô tối hôm qua xảy ra tai nạn xe cộ, cảnh sát muốn tìm cô hỏi chuyện." Thiệu Gia Kỳ nói.

Ba người kia đi đến, gương mặt nghiêm túc việc công xử theo phép công. Người mặc cảnh phục đối Nghê Lam nói: "Xin chào, về chuyện tối hôm qua 10 giờ ở đường Long Côn phát sinh sự cố giao thông chúng tôi có chút vấn đề muốn hỏi cô."

Thiệu Gia Kỳ giành nói: "Cảnh sát, Nghê Lam đầu bị thương, bây giờ liền chính mình là ai đều không nhớ rõ."

Cảnh sát nói: "Chúng tôi vừa rồi đã gặp bác sĩ."

"Bác sĩ nói cô thuộc về nghịch tính mất trí nhớ, từ tính huống đã trải qua cùng thương thế để nói thì chuyện phát sinh loại bệnh này tỉ lệ rất nhỏ, nhưng không thể nói hoàn toàn có khả năng. Ông ta đang liên lạc một bác sĩ khác lại đây hội chẩn lại bệnh." Người cảnh sát mặc thường phục thân hình cao lớn lạnh lùng nói,

Cảnh sát này ngũ quan đoan chính, thoạt nhìn khoảng 30 tuổi, nghiêm túc chính khí, giống một người dẫn đầu.

Thiệu Gia Kỳ có vẻ như bị khí thế của anh ta trấn lại không khỏi trong lòng luống cuống một chút, vị cảnh sát này có phải ý đang nói là hoài nghi Nghê Lam mất trí nhớ là giả bộ? Cô ta nhận được công ty liên lạc chạy tới chỉ nghe nói Nghê Lam bị tai nạn xe cộ bị thương được cảnh sát đưa đến bệnh viện, cũng không biết tình hình cụ thể và tỉ mỉ. Cô ta còn mãi nghĩ chuyện Nghê Lam đắc tội đại lão của giới giải trí nên không suy nghĩ về việc tai nạn xe cộ này.

"Cô ấy say rượu lái xe?" Thiệu Gia Kỳ lập tức liên tưởng đến chuyện này.

Bữa tiệc tối qua Nghê Lam đã uống bao nhiêu? Cô ta không nhớ rõ. Nhưng bản thân cô ta đã uống không ít sau đó có chút say hồ đồ. Trong ấn tượng cô ta có nhìn đến Nghê Lam giống như cầm một ly champagne hoa hồ điệp ở hội trường đi khắp nơi trò chuyện, nhưng cô đã uống bao nhiêu? Say rượu lái xe sẽ bị phán bao nhiêu năm?

"Kết quả kiểm tra máu cô ấy không say rượu lái xe, cũng không hút ma túy." Người cảnh sát kia đáp. "Nhưng khi sự cố xảy ra cả hai đương sự đều bị thương, một người khác đến nay hôn mê bất tỉnh còn chưa qua giai đoạn nguy hiểm. Chúng tôi chỉ có thể trước tới tìm cô xác nhận tình huống hôm đó. Hy vọng cô có thể nhớ tới điểm gì đó."

Thiệu Gia Kỳ đã hiểu, sự tình xác thật nghiêm trọng, cũng mong là không xảy ra mạng người. "Cảnh sát, chúng tôi nhất định phối hợp điều tra......"

"Cảnh sát, có thể cho tôi xem trước chứng nhận cảnh sát của các anh không?" Nghê Lam nói chuyện.

Thiệu Gia Kỳ nói nửa câu sau liên bị nghẹn lại, cô ta phải bị Nghê Lam tức chết rồi, loại thời điểm này nên chịu thua giả bộ đáng thương, chơi cái trò gì giả bộ bình tĩnh. Cô ta há mồm liền mắng: "Con mẹ nó đầu óc của cô ......"

Người cảnh sát nhìn hướng Thiệu Gia Kỳ ngắt lời cô ta: "Cô là người đại diện của Nghê Lam? Đồng sự của tôi cũng có vấn đề cần hỏi cô, mời cô cùng anh ấy ra bên ngoài trước, được không?"

Một vị cảnh sát mặc thường phục khác gật đầu với Thiệu Gia Kỳ đi trước ra ngoài.

Thiệu Gia Kỳ đem mấy lời mắng thô tục nuốt trở vào, cô ta trừng mắt Nghê Lam có chút không yên tâm mà chậm rì rì đi ra bên ngoài. Lúc đi gần tới cửa nhìn thấy Nghê Lam đã kiểm tra xong hai vị cảnh sát giấy chứng nhận, cô ta nghe được Nghê Lam hỏi: "Xảy ra tai nạn giao thông tại sao lại là cảnh sát hình sự tới điều tra?"

Thiệu Gia Kỳ tức khắc hoảng sợ, thiếu chút nữa bước chân lảo đảo, trời má, cái cục nợ này rốt cuộc gây ra họa gì rồi ?
***
👋👋Chào mừng bạn đến với bộ truyện trinh thám với những cuộc đấu trí đấu dũng gây cấn giữa cảnh sát và tội phạm quốc tế, bên cạnh đó cũng có những đoạn tình cảm xen lẫn hài hước khiến các bạn phải cười tủm tỉm và trong lòng ngọt lịm
Nghê Lam là ai, cô đóng vai trò gì trong cuộc chiến này. Mời bạn tiếp tục theo dõi nhé !! 😘😘

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro