Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày hôm sau, Nghê Lam cũng không khôi phục ký ức. Mấy ngày sau cũng không có.

Nghê Lam đối cùng một vạn tệ lỡ mất dịp tốt thật đáng tiếc, mà người quan tâm đến ký ức của cô cảm xúc liền so tiếc nuối còn mãnh liệt hơn nhiều.

Thiệu Gia Kỳ chống hông hỏi : "Một chút cũng không nhớ ?"

Nghê Lam lắc đầu: "Không có."

"Không sao." Thiệu Gia Kỳ hung tợn nói: "Chị Tĩnh nói, chuyển hủy hợp đồng và bồi thường không cần đến trí nhớ của cô."

Nghê Lam: "......"

Cổ Hoắc mang đến một số hình ảnh từ buổi tiệc tối ngày đó ở Lam Sắc Hào Đình, có mấy đoạn ngắn Nghê Lam chạy khắp nơi giao lưu, Nghê Lam lên thang máy, Nghê Lam rời đi khách sạn, còn có một ít hình ảnh nhân viên của khách sạn đang làm việc ở lễ tân cùng đại sảnh.

Cổ Hoắc hy vọng nó có thể kích thích Nghê Lam ký ức, trợ giúp cô nhớ lại cái gì đó.

Nghê Lam xem thực nghiêm túc.

Cổ Hoắc kiên nhẫn chờ cô xem hai lần, hỏi cô: "Có nhớ tới cái gì không ?" Nghê Lam lắc đầu.

"Một chút đều không sao? Mấy người ở khách sạn này cô có cảm thấy ai quen không?"

Nghê Lam lại lắc đầu, sau đó cô hỏi: "Có thể cho tôi xem camera toàn bộ đêm đó không?"

Muốn biết chuyện cũ, muốn biết buổi tối đó phát sinh cái gì.

Lúc này Cổ Hoắc lắc đầu. Tiệc tối đó tới tham dự tất cả đều là nhân vật có uy tín trong giới giải trí,  hơn nữa Lam Sắc Hào Đình là khách sạn cao cấp, khách hàng đến đây đều có không ít là nhân vật nổi tiếng, đừng nói tiểu nhân vật như Nghê Lam, mấy cảnh sát lần trước tới điều tra muốn hiểu biết Nghê Lam vào đêm đó đi đâu, muốn video giám sát đêm đó, đều bị ông chủ từ chối.

Âu Dương Duệ thật sự là đi qua Lam Sắc Hào Đình, Lam Diệu Dương cự tuyệt anh ta lý do cũng thực chính đáng. Camera an ninh của khách sạn có liên quan đến tư mật của khách hàng, nếu không có lệnh điều tra khách sạn có quyền không cung cấp.

Âu Dương Duệ không có lệnh điều tra, trận tai nạn xe cộ này tuy rằng có điểm đáng ngờ nhưng cũng không đủ để lập án. Điểm đáng ngờ chỉ ở chỗ hai chiếc xe đều là chạy tới đường long côn. Không có say rượu, không có ma túy. Nguyên nhân gây nổ loại trừ có vật tác động.

Hai chiếc xe một trước một sau xuất hiện ở đường Long Côn được camera giám sát của đường này quay được, sau đó liền tiến vào đoạn đường đang tu sửa không có camera. Đêm đó trời mưa, mặt đường trơn trượt, đây là nguyên nhân dễ dàng dẫn đến sự cố giao thông.

Dấu vết tại hiện trường cho thấy hai xe đã từng truy đuổi va quẹt nhau một đoạn, bởi vì hai vị đương sự một người hôn mê bất tỉnh một người mất trí nhớ, cho nên vì sao nổi lên xung đột không thể tìm hiểu được.

Nhưng kết quả lúc đó là xe của Nghê Lam bị một chiếc xe khác đụng vào giải phân cách, có lẽ chỉ trùng hợp va chạm khiến cho chiếc xe mất lái, xi-lanh nổ mạnh, camera hành trình trên xe, di động - những thứ có thể lưu lại chứng cứ đều bị tổn hại.

Quá trùng hợp, Âu Dương Duệ không thể tin.

Âu Dương Duệ đem Nghê Lam mang đến hiện trường tai nạn ở đường Long Côn. Giải phân cách bị đâm còn ở đàng kia, chỗ đó còn có dấu vết từng bị cháy.

Âu Dương Duệ đưa cho Nghê Lam xem ảnh chụp hiện trường lúc đó.

Trong ảnh hai chiếc xe đã bị nổ mạnh và bị cháy trơ khung, chiếc xe của Nghê Lam càng nghiêm trọng hơn chút, cơ hồ toàn bị huỷ. Một chiếc xe khác chỉ còn lại có nửa phần sau, phần đầu xe cũng không còn nguyên dạng.

Âu Dương Duệ hỏi Nghê Lam: "Có nhớ được gì không?"

Nghê Lam lắc đầu, hỏi lại: "Anh đã tra hành trình của xe tôi chưa ?"

Âu Dương Duệ đáp: "Cô từ khách sạn chạy ra liền trực tiếp chạy đến đường Long Côn."

"Đồng nghiệp của tôi đã nói như thế nào?"

"Bọn họ không biết tại sao cô rời đi. Lúc cô mượn xe của Đổng Linh chỉ nói có chuyện gấp cần phải đi ngay, cũng bảo đảm sáng sớm hôm sau sẽ trả xe cho cô ấy."

"Lịch sử trò chuyện của tôi thì sao ?"

"Không có gì khác thường. Lịch sử cuộc gọi một tuần đó cũng không có gì đặc biệt, tất cả đều là đồng nghiệp trong công ty. Còn có hai lần gọi cho phó đạo diễn đoàn phim. Không có gì liên quan đến đường Long Côn.

Vào đêm hôm đó cô có cuộc gọi cuối cùng vào lúc 6h55 là do người đại diện Thiệu Gia Kỳ gọi cho cô hỏi cô đi đến đâu rồi, đừng đến trễ. Các cô hẹn nhau 7 giờ gặp nhau ở công ty, sẽ đi theo Ban giám đốc công ty cùng đi tiệc tối."

"Tôi lúc ấy ở đâu?"

"Ở công ty. Cô ấy nói cô đến công ty rất sớm, sợ đến trễ. Lúc đó cô ấy vừa mới ra thang máy liền gọi điện thoại, vừa gọi xong liền ở văn phòng thấy được cô."

Nghê Lam lại hỏi: "Đồng nghiệp của anh thì sao ?"

"Từ  bãi đỗ xe bên cạnh cục cảnh sát chạy ra ngay từ đầu là chạy về hướng nhà, qua hai giao lộ lại quay xe chạy về đường Long Côn. Trên đường cũng không có cuộc gọi nào."

Đối với mấy tình tiết này đối Nghê Lam cũng không có manh mối gì. Cô nghĩ ngợi rồi thở dài một tiếng: "Oa." Thật đúng là rất lộn xộn. Đầu óc cô quay cuồng, không nghĩ được thêm gì.

Âu Dương Duệ quan sát đến biểu tình của cô. Đáng tiếc, cái gì đều nhìn không ra.

Chuyện tai nạn xe cộ ở phía của Nghê Lam  tạm thời không phát hiện được gì. Cô ấy cảm thấy vấn đề của mình cũng không lớn.

Bởi vì từ phản ứng của cảnh sát cùng nội dung trong ảnh chụp thì sự cố này hẳn là từ trách nhiệm của vị cảnh sát kia lớn hơn một ít. Rốt cuộc người xảy ra chuyện chính là cảnh sát, bất luận họ có chứng cứ sai lầm nào của cô chắc chắn họ sẽ không lưu tình chút nào liền bắt cô về xử trí trước. Nhưng Văn bản truy cứu trách nghiệm vẫn chưa được ban xuống, thái độ của cảnh sát đối với cô lại dè chừng, cho nên khẳng định là không nắm giữ được nhược điểm nào của cô.

Nghê Lam hy vọng vị cảnh sát kia sớm tỉnh lại, làm cô có thể hoàn toàn từ sự cố này thoát thân.

Nghê Lam cảm thấy chuyện phiền toái lớn nhất trước mắt cô là tiền.

Thiệu Gia Kỳ tuy rằng mắng Nghê Lam, thường dùng ác ngôn ác ngữ chèn ép cô, nhưng cũng không có bỏ cô mặc kệ. Cô ấy đem quần áo cho Nghê Lam tắm rửa, cho cô mượn một chiếc di động cũ, còn mang cô đi đổi giấy chứng nhận mới.

Sau khi cô có được căn cước công dân tạm thời thì mang cô đi mua sim điện thoại mới, còn như cô yêu cầu, mang cô đi ngân hàng tra cứu số dư tài khoản.

Bởi vì Nghê Lam không nhớ được mình mở tài khoản ở ngân hàng nào, các cô đành phải chạy qua nhiều ngân hàng. Tra xong Nghê Lam liền bị dọa nhảy dựng, cô thế nhưng chỉ có một tài khoản đăng ký ở hồ sơ của công ty dùng để thu tiền lương, số dư tài khoản chỉ có hơn hai ngàn Tệ, vừa vặn đủ trả nợ cho Thiệu Gia Kỳ 2200 Tệ xong còn có thể dư hơn một trăm Tệ.

Nghê Lam tra xong tài khoản thực vô lại mà không nhắc tới chuyện trả tiền. Thiệu Gia Kỳ liếc nhìn cô lạnh lùng cũng không nói gì.

Nghê Lam hiện tại thật sự là còn không dậy nổi. Chuyện công ty hủy hợp đồng nghe nói đã là "ván đã đóng thuyền", nhưng bởi vì La Văn Tĩnh đi công tác, việc này đến chờ cô ta trở lại mới có thể xử lý. Nghê Lam đã không xem được hợp đồng cũng không gặp được La Văn Tĩnh, chuyện này liền giống như cục đá treo trên đầu, chỉ còn chờ thời gian rớt xuống.

Chiếc xe của Đổng Linh bị Nghê Lam đâm cháy giá trị hơn 21 vạn Tệ, tuy rằng có mua bảo hiểm xe nhưng dự tính bồi thường không bao nhiêu. Số tiền chính xác cũng cần chờ  cảnh sát bên này ra Văn bản xác định trách nhiệm sau đó công ty bảo hiểm mới có thể hạch toán bồi thường theo quy trình. Số tiền khổng lồ này lại là một khối đá lớn. Hơn nữa vị cảnh sát bị thương nặng kia không biết tình huống kế tiếp như thế nào, Nghê Lam đã không thể suy nghĩ bản thân đến tột cùng là thiếu nợ bao nhiêu tiền.

Nếu chuyện cầu nguyện có linh nghiệm, Nghê Lam cảm thấy mình mỗi ngày đều nên cầu nguyện ba chuyện. Một là cô cùng cảnh sát bị thương kia đều sớm ngày khang phục, hai là cô biến thành người có tiền, ba là cô đừng bị scandal như vậy. Ba chuyện này là có liên hệ chặt chẽ với nhau.

Nếu cô không bị scandal như vậy thì cô còn có cơ hội biến thành có tiền. Nếu có tiền thì viện phí liền không phải vấn đề gì, bệnh có thể trị từ từ, tâm tình tốt, bệnh cũng tốt nhanh hơn.

Nghê Lam hiện tại có bao nhiêu hắc? Cô tìm về mật mã đăng nhập lại Weibo mới ý thức được tình huống nhiều nghiêm trọng.

Fan của cô tăng bạo đến hơn hai mươi vạn, cơ hồ tất cả đều là vì mỗi ngày lên đây mắng cô. Tin nhắn hòm thư chật ních nội dung tất cả đều là nhục mạ. Mỗi một Weibo của cô phần bình luận đều là chửi rủa, biểu cảm mãnh liệt, dùng từ phong phú, trình độ dơ bẩn sâu, làm người ta không nỡ nhìn

Mấy bức ảnh tự chụp của cô ở Weibo bị lấy làm ảnh Gif "Tôi thực đẹp nhưng tôi thực tiện", "So sánh tiện còn chưa thua ai " những lời nói thực mang tính vũ nhục.

Nghê Lam không thể không đem Weibo này xử lý. Nhưng cô không xóa bỏ, cô bằng bản năng cảm thấy ở mấy nội dung này đều là manh mổi để tìm kiếm quá khứ, cần thiết giữ lại. Nghê Lam đem toàn bộ động thái Weibo đều cài thành "Chỉ mình tôi có thể thấy được", lúc này trang chủ sạch sẽ cô cũng thanh tịnh.

Cũng không biết có phải do những việc này chồng chất lên tạo thành ảnh hưởng hoặc là bệnh tình của cô càng nghiêm trọng, Nghê Lam cứ cảm thấy tinh thần có chút không thích hợp, thế giới bên người không có cảm giác chân thật, đối với thân phận của chính mình sinh ra hoài nghi.

Cô thậm chí hỏi Âu Dương Duệ có điều tra thân phận của cô có phát hiện điểm đáng ngờ gì hay không. Cũng không có.

Chứng thân của cô, quá trình đi học, tình huống gia đình, lịch sử xuất nhập cảnh, những thứ cô kê khai cùng công ty, công ty báo lại cho cảnh sát, tất cả đều đồng nhất.

Thân thể Nghê Lam khôi phục thật mau, nhưng tinh thần lại có chút hỗn loạn. Cô cứ cảm thấy mình cùng trong lời nói của mọi người là hai người.

Cô đối với việc trở thành minh tinh không có hứng thú, cô cảm thấy mình hẳn là làm công việc khác. Nhưng cụ thể là cái gì, cô nói không rõ. Cô không cảm thấy mình vì danh lợi sẽ đi đột nhập phòng của đàn ông chủ động cầu tiềm quy tắc.

Muốn đi cửa sau không bằng nghiên cứu sở thích của đối phương, chế tạo tình huống gặp mặt ngẫu nhiên, gãi đúng chỗ ngứa, ỡm ờ? Cô cảm thấy nếu cô thật muốn làm việc này có thể chế định ra n phương án, mấy phương án này khẳng định sẽ không có hành động trong tiệc tối ngày đó. Cô cảm thấy chuyện không có khả năng quá nhiều...

Bác sĩ khoa thần kinh nói loại tình huống này có thể nói là : "Cô không nhớ rõ chuyện cũ làm cho cô không có cảm giác an toàn. Mà bọn họ nói cho cô, trên mạng nói cho cô, đều là thực tiêu cực, nó không phù hợp sự kỳ vọng của cô đối với chính mình, vì thế tạo cho cô tạo áp lực cực lớn. Cô bài xích nó, tránh né nó, ý thức của cô đang tự mình bảo hộ, này cũng thực bình thường."

Bình thường sao? Nghê Lam không xác định. Cô cảm thấy phương diện áp lực cũng không bao nhiêu, cô chỉ là theo bản năng mà nghi ngờ tính chân thật của tin tức đó. Nhưng là mọi việc đều "Bằng chứng như núi", cô không có đạo lý đi nghi ngờ, đây mới là chuyện làm cô cảm thấy quỷ dị.

Bác sĩ lại nói: "Cô cần thử tiếp thu hiện thực, chuyện quá khứ đã qua đi, cô cần để mắt hiện tại cùng tương lai, đừng tự ép mình quá, cho chính mình một ít thời gian. Chứng mất trí nhớ nguồn gốc tương đối phức tạp, cũng có lẽ là từ những chuyện cô đã trải qua trước khi xảy ra tai nạn, cô mất trí nhớ không chỉ là bởi vì phần đầu đã chịu va chạm, chuyện sự nghiệp bị nhục nhã tạo thành tinh thần áp lực, hoặc là chuyện ở khách sạn tạo nên kích thích cũng không thể bỏ qua. Nếu là tình huống này, như vậy cô lái xe với tinh thần mất khống chế bị va chạm trên đường, vậy cũng có thể giải thích rõ."

"Ý ông là chuyện phát sinh ở khách sạn làm tôi hổ thẹn, lại sợ hãi hậu quả khi đắc tội đại lão, vừa lúc gặp gỡ hai xe va chạm, tôi nhân cơ hội trút giận, dưới sự xúc động gây ra tai nạn xe cộ, sinh tử một đường, tinh thần song trọng kích thích, tiềm thức liền lựa chọn trốn tránh, dứt khoát đều quên hết đi phải không?"

"Tôi chỉ có thể nói hết thảy đều là có khả năng. Từ kết quả chụp CT của cô thì não bộ cô cũng không bị tổn thương lớn, tạm thời còn không thể loại trừ việc mất trí nhớ do tiềm thức chọn lọc, còn cần thời gian tiếp tục quan sát. Trước mắt, khả năng nhận thức của cô bình thường, nhưng năng lực định hướng bản thân gặp một it trở ngại. Tôi kiến nghị cô lại làm một ít kiểm tra chi tiết hơn."

Nghê Lam đáp nhanh lại: "Không có tiền, không thể làm tiếp kiểm tra rồi, bác sĩ."

Bác sĩ kiên nhẫn nói: "Vậy Chúng ta cứ quan sát trước đi. Nếu cô cảm giác được đau đớn, mất ngủ, nhiều mộng, hoặc là xuất hiện ảo giác, bao gồm một ít chi tiết trong mơ có thể kích phát trí nhớ, cô đều ghi chú lại, chúng ta có thể lại tiến thêm một bước chẩn bệnh. Nếu vẫn luôn không chuyển biến tốt đẹp, chờ điều kiện kinh tế của cô tốt một chút, đến lúc đó lại làm kiểm tra chuyên sâu."

Nghê Lam cảm tạ bác sĩ, nếu nhắc tới phí dụng, cô liền đi tra một chút tiền phí khám và chữa bệnh. Sau khi xem xong cô liền cảm thấy thân thể tốt lên, tinh thần cũng tỉnh lại. Chạy nhanh xuất viện thôi ở không nổi nữa rồi.

Nghê Lam trở lại phòng bệnh, liên hệ Thiệu Gia Kỳ, người nghèo muốn ra viện T.T

Thiệu Gia Kỳ không phản đối, trên thực tế hiện tại tiền thuốc men của Nghê Lam là công ty trả, nhưng công ty bên kia đã lên tiếng, phần tiền thế chấp đầu tiên xài hết, công ty sẽ không chi trả nhiều tiền hơn, hơn nữa chi phí điều trị cũng sẽ tính rõ ràng với Nghê Lam, Nghê Lam phải tự mình trả.

Thiệu Gia Kỳ nói một chút sẽ tới bệnh viện giúp Nghê Lam làm thủ tục xuất viện, mang Nghê Lam về nhà. Câu sau kỳ thật mới là trọng điểm. Nghê Lam không nhớ rõ nhà mình ở đâu, không có Thiệu Gia Kỳ, cô thật sự một bước khó đi. Nghê Lam chờ Thiệu Gia Kỳ, cô cân nhắc một hồi, lấy ra di động gọi cho Cổ Hoắc.

Không thể tiêu cực a, tìm về chính mình, còn phải dựa vào chính mình.

Lúc nhận được điện thoại của Nghê Lam, Cổ Hoắc đang văn phòng báo cáo công việc cho Lam Diệu Dương. Hôm nay tuy là thứ bảy, nhưng bởi vì một hạng mục điện ảnh có cuộc họp nên Cổ Hoắc đi theo Lam Diệu Dương tới công ty tăng ca.

Anh ta nhìn thấy số lạ thì tắt máy, nhắn tin tự động lại nói hiện đang họp vui lòng để lại tin nhắn anh ta sẽ phản hồi lại sau.

Nghê Lam liền trả lời tin nhắn ngay. "Xin chào Anh Cổ, tôi là Nghê Lam. Tôi muốn hỏi một chút về người phóng viên đã chụp lén anh có biết anh ta không? Có liên hệ của anh ta không ?"

Cổ Hoắc nhìn tin nhắn báo cho Lam Diệu Dương, Lam Diệu Dương cầm di động nhìn thoáng qua, trả cho anh ta : "Gọi cho cô ta đi, hỏi cô ta muốn làm cái gì."

Cổ Hoắc gọi điện thoại cho Nghê Lam trước mặt Lam Diệu Dương, người kia nhanh chóng bắt máy, Cổ Hoắc mở loa ngoài, hỏi: " Cô Nghê cô hỏi cái này làm gì?"

"Tôi muốn hỏi anh ta một chút xem có biết tôi hay không, là ai kêu anh ta chờ ở đó chụp lén, camera đặt ở vị trí này ngồi canh, rất khả nghi đi? Tôi muốn tra chân tướng một chút."

Lam Diệu Dương nghe được thì nhíu mày. Thật đúng là lì! Nữ nhân này diễn nhây thật !

Cổ Hoắc thiếu chút nữa bị biểu tình của sếp làm cho cười, vội lấy lại vẻ nghiêm túc nói: "Tôi đã hỏi rồi. Anh ta nói không biết cô, trước đó cũng chưa từng gặp cô, cũng không phải là cô lên kịch bản kêu anh ta qua chụp lén để lăng xê."

Nghê Lam thở phào nhẹ nhõm, còn may không có ngu ngốc đến hết thuốc chữa tự đem mình bôi đen thành như vậy, cũng coi như là được một tia an ủi.

"Là ai kêu anh ta đi chụp lén vậy?" Nghê Lam hỏi.

Lam Diệu Dương nhìn Cổ Hoắc lắc đầu.

Cổ Hoắc liền nói: "Cô Nghê việc này không liên quan đến cô, chỉ là phóng viên giải trí chụp lén bình thường vừa khéo chụp được cô mà thôi."

Trên thực tế, phóng viên giải trí chụp lén kia kêu Lý Mộc anh ta nói anh ta ở tiệc tối nghe được có người nói đêm nay Từ Tương và Lam Diệu Dương sẽ hẹn hò nhau trên lầu. Chỉ nghe được một câu đó sau đó đã bị người khác ngắt lời, anh ta lại đi hỏi thăm cũng không hỏi thăm được gì. 

Từ Tương lưu lượng thực tốt, Lam Diệu Dương độ nhận diện rất cao, hai người tai tiếng sẽ rất có nhiệt độ, đêm đó lại là tiệc đóng máy phim《 cảnh trong mơ 》, tình duyên của hai người là kết từ bộ phim này  nên nếu là chuyện đêm đó lên lầu hẹn hò cũng không phải không có khả năng.

Từ Tương đối mấy tai tiếng này luôn là ái muội phủ nhận, thái độ lạy ông tôi ở bụi này, còn Lam Diệu Dương thì lại kiểu không hề quan tâm mấy người muốn viết cứ viết đi, không thừa nhận, nhưng lại là làm mọi người thực chú ý.

Việc này có nhiệt độ, Lý Mộc muốn cướp bài báo đầu đề rao bán giá tốt liền suy nghĩ biện pháp đi chụp lén, anh ta thật đúng là đạt được tin HOT.

Chỉ tiếc không phải Từ Tương, lại là của một minh tinh 108 tuyến. Nhưng hình ảnh rất kích thích, Lam Diệu Dương lộ ra diện mạo gợi cảm quá khác biệt so với trước đây, nhiêu đây cũng đủ gây ồn ào rồi. Lý Mộc đem video này bán cho một công ty báo chí, kiếm một mớ tiền.

Lam Diệu Dương đối với paparazzi như Lý Mộc thực cảnh giác, loại người này không có điểm giới hạn, theo dõi, thu mua, nịnh nọt, cái thủ đoạn gì đều dám dùng, cái gì đều dám chụp, cái gì đều dám biên, rất có kiên nhẫn, vô khổng bất nhập. Lời nói của bọn họ đều không thể toàn tin.

Anh không muốn Nghê Lam lại mượn cơ hội dính vào, hoặc là trước kia thật là không quen biết Lý Mộc nhưng ai biết sau này lại cấu kết với nhau làm bậy thì sao.

Cổ Hoắc tự nhiên hiểu rõ tâm tư của sếp mình, liền nói với Nghê Lam : "Xác thật chỉ là trùng hợp."

"À vậy hả." Nghê Lam không nhụt chí, tiếp tục hỏi: "Các anh điều tra được chuyện thẻ phòng chưa ?"

Cổ Hoắc bình tĩnh hỏi lại: "Trí nhớ của cô Nghê đã khôi phục sao? Cái thẻ phòng kia đã tìm được  rồi sao?"

Vậy là bọn họ vẫn chưa điều tra ra. Nghê Lam nói: "Vậy hệ thống máy tính tổng của khách sạn hẳn là vẫn còn lưu lại lịch sử người đặt phòng chứ ? Người trực quầy đã đều tra sao?"

Cổ Hoắc nhìn Lam Diệu Dương một cái, không trả lời. Xác thật hẳn là có lịch sử nhưng là lịch sử bị mất. Có người truy cập lỗ hổng của hệ thống, hoặc là lợi dụng quyền hạn xử lý rồi. Nhân viên trực ban của khách sạn đã đều tra, camera giám sát làm việc cũng xem rồi, nhưng không tìm ra cái gì. Chỉ có thể xử phạt quản lý khách sạn, ban hành quy định càng nghiêm khắc, nâng cấp hệ thống. Nhưng chuyện này là ai làm vẫn còn không biết.

"An ninh khách sạn và hệ thống quản lý rất có vấn đề a." Nghê Lam ở đầu điện thoại kia lầm bầm lầu bầu.

Lam Diệu Dương nhíu mày, dùng ánh mắt hàm ý nhìn Cổ Hoắc. Cổ Hoắc vội nói: "Cô Nghê xin thận trọng từ lời nói đến việc làm. Hành vi quấy rầy của cô đã tạo thành bối rối cho sếp cùng công ty chúng tôi, chúng tôi không truy cứu trách nhiệm đối với Cô Nghê hy vọng Cô Nghê đừng lại tái phạm sai lầm. Chuyện có quan hệ sự kiện lần này hy vọng Cô Nghê giữ kín miệng, đừng mượn cơ hội lăng xê. Nếu cô nói bậy bạ ở bên ngoài hoặc là cố ý tạo đề tài gắn chặt Lam tổng, việc này e là không thể bỏ qua. Công ty của chúng tôi nhất định sẽ truy cứu tới cùng."

Cổ Hoắc uy hiếp xong, nghe Nghê Lam nói: "Anh Cổ xin yên tâm, bây giờ tôi một chút đều không muốn chọc phiền toái, tôi nhất định......oh **......"

Tiếp theo trong điện thoại chợt vang lên đồ vật va chạm, còn có tiếng người hô quát, tựa hồ còn kèm theo tên của Nghê Lam. 

Cổ Hoắc cùng Lam Diệu Dương nhìn nhau, sau đó nghe được Nghê Lam nói: "Anh Cổ chỗ của tôi có việc cần xử lý, chúng ta liên lạc lại sau nhé"

Điện thoại bị cúp.

Cổ Hoắc nhìn di động, Lam Diệu Dương phất tay, ý bảo anh có thể cất đi.

"Từ Tương và Cao Hồng Bác đều nói không có việc này?" Lam Diệu Dương hỏi.

Cao Hồng Bác là người đại diện của Từ Tương.

Cổ Hoắc đáp: "Đúng vậy. Từ Tương nói cô ấy lúc đó vẫn luôn ở trong tiệc, không biết có việc này. Cao Hồng Bác cũng nói không có, hẳn là người nào đó nhân cơ hội bôi đen loạn truyền, bọn họ đang cho bộ phận đối ngoại xử lý. Anh ta còn nói hôm nào mời tiểu Lam tổng ăn một bữa cơm bồi tội, là bọn họ liên luỵ tiểu Lam tổng."

Lam Diệu Dương đem bút ném vào ống đựng bút: "Anh nói cho anh ta, không cần anh ta mời, không có chuyện gì quan trọng cũng đừng hẹn nhau. Nếu biết đem tôi liên luỵ vào vậy thì cách xa tôi ra một chút." Cổ Hoắc vội ứng.

Lam Diệu Dương lại nói: "Anh cho người lại đi tìm Nghê Lam một chuyến, gặp mặt cảnh cáo tiếp cô ta một lần. Phong Phạm bên kia anh cũng nói một tiếng, kêu bọn họ quản lý tốt nữ nhân ngốc nghếch này. Tôi mặc kệ bọn họ có hủy hợp đồng không, hiện tại tiến hành đến bước nào, tóm lại tôi không muốn cô ta quấy rầy tôi bằng chuyện này bị nhắc đi nhắc lại, không muốn tên của tôi và cô ta ở bên nhau, càng không muốn có người nghi vấn cô ta làm sao có được thẻ phòng để lên lầu."

Chuyện thông tin khách hàng, hệ thống an toàn quản lý xảy ra lỗi lớn như vậy bại lộ, nếu là truyền ra ngoài lại bị ác ý phóng đại vặn vẹo, cái khách sạn này còn muốn tiếp tục kinh doanh hay không.

Cổ Hoắc gật đầu, báo cáo tiếp công việc cho xong rồi đi ra ngoài.

Lam Diệu Dương vùi đầu làm việc, một lát sau mở họp. Cuộc họp này tốn thời gian khá dài, họp xong trở lại văn phòng liền thấy Cổ Hoắc lại đây báo: "Sếp, Nghê Lam lại lên hot search."

Lam Diệu Dương sửng sốt: "Có liên quan tới tôi?"

Cổ Hoắc gật đầu: "Có người tự xưng là fans của anh, chạy tới bệnh viện quấy rầy Nghê Lam, còn mở phát sóng trực tiếp. Video ngắn trong phòng bệnh bị người ta cắt phát lên Weibo."

Lam Diệu Dương nhíu mày cầm máy tính bảng Cổ Hoắc đưa xem.

Trong video, ngay từ đầu màn ảnh là quay sàn nhà, có một giọng nữ sinh đang nhỏ giọng nói chuyện: "Tình báo tuyệt đối không sai, ngày hôm qua mình đi xác nhận rồi, Nghê Lam kia xác thật là ở tại phòng bệnh này."

Một giọng nữ sinh khác nói: "Chúng ta tuyệt đối sẽ không liên lụy đến những người khác, chuyện này là Nghê Lam làm, chúng ta liền tìm một mình cô ta tính sổ."

Hai nữ sinh thanh âm nghe đều thực non trẻ. "Đúng vậy." nữ sinh A lại nói: "Cũng là cho mấy nữ nhân không biết xấu hổ khác một cái cảnh báo, đừng tưởng là tạo ra đồn đãi, bắt nạt người khác, làm cho người khác ghê tởm, chuyện này liền xong rồi."

Nữ sinh B: " Phải được cho một bài học."

Lúc này một giọng nữ sinh C khác: "Muốn thành danh muốn tài nguyên, tiền nhiều, cũng cần có liêm sỉ một chút."

Lam Diệu Dương nhíu mày, mấy người này làm sao vậy?

Trong video bình luận còn rất nhiều, mỗi bình luận đều thực kích động.

[ nói đúng! Cần thiết trừng phạt cô ta ! ]

[ Mấy bà làm gì lâu lắc vậy, tui xem gần mười phút rồi còn không thấy mấy bà động thủ, bóng dáng tiện nhân kia cũng chưa thấy. Nhanh lên nha! ]

[ Không muốn xem mấy bà vô nghĩa đâu, động thủ nhanh lên ! ]

[ Mấy bà tiết kiệm thời gian đi, bằng không một hồi bảo vệ tới đó ! ]

[ chúc thành công! ]

[ chú ý an toàn! Mặc kệ có thành công hay không, nhớ chạy nhanh! ]

Nữ sinh A: "Chính là nơi này." Các nàng ngừng lại.

Nữ sinh B: "Cửa không đóng. Chờ một chút, tui đi thăm dò, là cô ta, cô ta đang gọi điện thoại."

Nữ sinh A: "Được, hiện tại chung quanh không có người. Chuẩn bị tốt......"

Nữ sinh C: "Lên!"

Cửa phòng bệnh bị đẩy ra, trên giường bệnh ngồi một cô gái trẻ đang gọi điện thoại. Lam Diệu Dương liếc mắt một cái liền nhận ra, cô gái này đúng là Nghê Lam.

Tuy rằng anh ta đối cô rất chán ghét, nhưng không thể không thừa nhận, cho dù là mặt mộc lọt vào ống kính di động cô ta cũng thật xinh đẹp.

Nghê Lam vừa nói: "Tôi một chút đều không muốn chọc phiền toái, tôi nhất định......" Một bên nghe được động tĩnh ngẩng đầu xem, sau đó cô ấy hô: "oh, **" liền nhanh chóng nhảy lên, một pha xoay người lăn xuống giường, né tránh các nữ sinh ném lại đây lá cải và trứng gà. Màn ảnh có thể nhìn đến trên giường bị đập đến dơ loạn.

Các nữ sinh mắng Nghê Lam không biết xấu hổ, vô sỉ, hạ tiện, dơ bẩn, một bên đuổi theo Nghê Lam ném lá cải, trứng gà. Động tác của Nghê Lam phi thường thần tốc, cô vọt vào một bên WC, giữ cửa "bụp bụp bụp" Lá cải cùng trứng gà nện ở trên cửa, Nghê Lam mạo hiểm tránh thoát.

Lam Diệu Dương mắt chữ O mồm chữ A: "Bọn họ điên rồi sao?"

Màn tiếp theo thực là hoàn toàn ra ngoài dự đoán của Lam Diệu Dương.

Nghê Lam không có trầm mặc, không có sợ hãi khóc thút thít, không có chửi mắng tục tiểu, mà là cách cửa WC hướng về mấy nữ sinh kia lớn tiếng vang dội mà kêu : "Hình pháp 200 điều 46, tội vũ nhục, phỉ báng. Có hành vi bạo lực hoặc là bằng hành vi khác công nhiên vũ nhục người khác hoặc là bịa đặt sự thật phỉ báng người khác, tùy theo tình tiết nghiêm trọng mà chịu ít nhất ba năm tù có thời hạn, giam ngắn hạn, quản chế hoặc là giới hạn quyền lợi chính trị."

Lam Diệu Dương:......

HAHA, Cô ta thật có thể, phong cách này cũng là độc nhất vô nhị trong giới giải trí đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro