Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thiệu Gia Kỳ đưa Nghê Lam về nhà cô, đây là căn chung cư nhỏ mà Nghê Lam sau khi về nước tự mình thuê, đã thanh toán một năm tiền thuê nhà.

Thiệu Gia Kỳ nói công ty lúc đầu là có thể cung cấp cho nghệ sĩ như Nghê Lam ở ký túc xá, nhưng Nghê Lam nói tiền thuê nhà đều trả trước rồi nên thôi, chờ hết thời hạn thuê rồi tính tiếp.

Nghê Lam hiện tại cảm thấy lúc trước mình thật là sáng suốt, nếu không hiện tại cũng không có chỗ nào để dung thân. Tính ra cô sẽ có ít nhất trong vòng nửa năm không cần phát sầu vì chỗ ở.

Khóa cửa là khóa mật mã và vân tay, nên giờ dù Nghê Lam không có chìa khóa trên người cũng vẫn có thể vào nhà được. Sau khi đi vào, cô vẻ mặt mới mẻ mà dạo qua các nơi xem xét, còn an ủi chính mình “Haizz, miễn không ngủ ở chân cầu vượt là may mắn rồi”.

Thiệu Gia Kỳ xem tính tình này của cô đều lười đến nói chuyện, cô ta cảm thấy mình mà mở miệng liền muốn nhắc nhở Nghê Lam trả tiền.

Nghê Lam thuê chung cư nhỏ này là không đến 40 mét vuông, phòng khách phòng ngủ liền nhau, trong nhà còn rất sạch sẽ, ngăn nắp. Góc tường để một chiếc xe đạp leo núi.

Cạnh cửa có để một tủ nhỏ xem như ngăn cách không gian. Trên ngăn tủ bày một ít đồ trang trí và một cái chén nhỏ. Trong chén nhỏ để mấy thứ vụn vặt thường ngày như chìa khóa, tiền xu, kẹp tóc linh tinh.

Bên cạnh cửa chính là WC, rất nhỏ, miễn cưỡng phân ra ướt và khô. Phòng bếp là bếp điện từ, trên bệ bếp có đảo bếp nhỏ. Nhưng xem trình độ sạch sẽ của căn bếp này cùng với chỉ có một cái nồi đun nước, một cái cái chảo với mấy cái chén đồ làm bếp này, Nghê Lam cảm thấy mình hẳn là thường không ở nhà nấu cơm.

Tủ lạnh có trứng gà, thịt xông khói, quả hồng, lát phô mai. Ngoài ra còn có tương salad, nước chanh, nước khoáng, tủ bếp còn có hai túi mì ăn liền lớn, nửa hộp cà phê hạt, Nghê Lam thấy thực tốt, ít nhất một tuần sẽ không bị đói chết. Thiệu Gia Kỳ lúc này nhịn không được cho cô một ánh mắt xem thường.

Nghê Lam xem quanh nhà ở một lần, nhìn đến có không ít quần áo, còn đều rất mới, còn có rất nhiều đồ trang điểm xa hoa.

Cô chỉ mấy thứ này, Thiệu Gia Kỳ nói: “Đây đều là tự cô mua, cô không có tiền còn thích mua sắm, tôi cũng không thể hiểu được. Lương của cô cũng không cao, hồi trước tham gia tiết mục tuyển tú bị cô phá tan nát, hiện tại quay bộ phim này suất diễn cũng không nhiều lắm, cũng không có bao nhiêu tiền.

Tuy nhiên chút tiền đó cô cũng đừng nghĩ tới, cô gây ra loại chuyện này, khẳng định xóa cảnh diễn của cô không thương lượng. Không kêu cô bồi thường tiền là tốt lắm rồi.”

Nghê Lam cảm thấy thật là quá thảm, cái đề tài tiền bạc này tốt nhất vẫn là dừng lại thôi, nói không nổi nữa.

Nghê Lam chống nạnh lại xem một vòng nhà ở, thực kinh ngạc: “Em không có máy tính sao?”

Thiệu Gia Kỳ nói: “Không có. Một cái di động có thể thỏa mãn toàn bộ nhu cầu của cô rồi. Cô cũng chỉ là lướt web, Weibo, xem phim, dùng WeChat. Hơn nữa máy tính cô thao tác đặc biệt tệ, cô đã từng dùng máy tính của đồng nghiệp trong công ty lên mạng xem phim, sau đó nói nhìn đến nhắc nhở update hệ điều hành liền nhấn vào đem máy tính của người ta treo luôn ”

Nghê Lam: “……” Cô không chịu phục: “Vậy không phải hẳn là vấn đề do hệ thống sao, chẳng lẽ trách em nhấn vào đó?”

“Người khác nhấn thì không có việc gì, cô nhấn một chút liền có việc, không trách cô trách ai?”

Nghê Lam: “…… Nói Cũng có lý”

Cô nhìn mặt bàn xếp đầy đồ trang điểm, mỹ phẩm dưỡng da, cảm thấy không đúng chỗ nào. Cô hẳn là có máy tính chứ, sao có thể không có máy tính. Không TV có thể sống, không máy tính làm sao chịu được?

Thiệu Gia Kỳ không biết Nghê Lam nghi hoặc, mấy ngày nay cô ta đặc biệt bận rộn, dàn xếp xong cho Nghê Lam liền đi.

Nghê Lam lại ở trong phòng dạo qua một vòng, nhà này bài trí, quần áo cùng đồ trang điểm nhìn cũng đều là cô thích. Cô còn tìm được ở trong ngăn kéo một Thẻ hội viên câu lạc bộ tập thể hình, cô dùng di động tìm kiếm một chút, là một hội sở tập thể hình cao cấp, cách nhà cô không xa không gần, thẻ hội viên theo năm đến mấy vạn Tệ.

Nghê Lam cảm thấy đau mình, sau đó tự mình an ủi lúc trước mua cái này khẳng định đều là vì sự nghiệp, đây không phải phá của, đây kêu đầu tư.

Nghê Lam còn tìm được một cái hộp, bên trong để các loại giấy chứng nhận của cô, còn có chút hình thẻ, các loại hợp đồng, còn có một quyển album cũ. Album ảnh chụp không nhiều lắm, có nhà, có ảnh em bé cùng hai người lớn tuổi chụp ảnh chung, còn có hai người lớn tuổi kia cùng một người phụ nữ trẻ, cùng với một cô bé nhỏ tuổi chụp ảnh chung.

Đây là ảnh một nhà bốn người của cô.

ông ngoại, bà ngoại, còn có mẹ cô.

Nghê Lam ngồi ở trên sàn nhà, nhìn ảnh chụp hồi lâu, trái tim giống bị lông chim nhẹ nhàng ôn nhu vuốt ve, an bình bình tĩnh. Cô biết tên của bọn họ, lúc cô đi kiểm tra thực hư tư liệu hộ tịch có xem qua, mẹ cô tên Nghê An, ông ngoại Nghê Mộ, bà ngoại Lương Xu.

Nghê Lam nhìn vào phiên bản nhỏ nhắn của mình trong ảnh chụp, tóc lung tung rối loạn, quần áo còn cố ý cột lên, bày ra tư thế ngầu ngầu khốc khốc, trong ánh mắt lộ ra trưởng thành sớm cùng phản nghịch.

Nghê Lam cười, khi đó cô chắc là một đứa bé làm người lớn thật đau đầu đi.

Nghê Lam lật xem trong hộp một lần, không tìm được dấu vết nào của bạn bè thân thuộc, cũng không có ảnh chụp hoặc chữ viết của ba cô, di động sau khi vỡ nát, cô thậm chí còn không có số điện thoại của ba mình.

Bạn trên WeChat của cô cũng không nhiều lắm, đều là sau khi về nước thêm, bên trong cũng không có ba. Nghê Lam nhớ tới Thiệu Gia Kỳ nói quan hệ cha con của bọn cô không tốt, cũng không biết nếu cô thật lâu thật lâu không có liên lạc với ba, ông ấy có thể tự đi tìm cô không?

Nhưng mà chuyện cô theo họ mẹ, mẹ lại một mình nuôi cô đến lớn, khả năng người ba này trong cuộc đời cô cũng không quá quan trọng.

Nghê Lam không rõ lắm trước kia ở di động cô còn có app xã hội nào không, cô ở nước ngoài có bạn bè nào. Cô suy nghĩ thật lâu cũng không nhớ được, dứt khoát từ bỏ, không tự tìm phiền não.

Nghê Lam nghiên cứu các hợp đồng một lần. Hợp đồng thuê nhà rất đơn giản, không có vấn đề gì, trên đó còn có số điện thoại của chủ nhà. Còn Hợp đồng ký với người đại diện của công ty rất dày, có mười trang, trong đó xác thật có điều khoản ràng buộc về hành vi của nghệ sĩ.

Nhưng Nghê Lam cảm thấy cũng không có phức tạp như vậy , nói là kiện tụng nhưng cũng chính là tranh luận thôi, thật làm đến bước kia, yêu cầu thời gian khá dài. Có lẽ cô có thể lợi dụng trong khoảng thời gian này tìm được hướng đi khác. Dù sao cô sẽ không dễ dàng chịu thua như vậy.

Nghê Lam tìm được máy xay cafe, cô xay nhuyễn hạt cafe rồi tự pha cho mình một ly. Mùi hương thuần túy thơm lừng làm tinh thần cô phấn chấn lên. Cô nhìn mấy miếng bánh mì lát, đã bị quá hạn, nhưng cô vẫn nướng lên rồi chiên trứng và thịt xông khói, cắt thành lát, dùng chung với nước sốt tự làm cho mình một phần sandwich thơm ngon.

Sau đó cô ngồi bên cửa sổ, nhìn sắc trời bên ngoài đang chậm rãi rút đi từng tia nắng, uống cà phê, ăn sandwich, cảm thấy hương vị thật tuyệt.
Mọi việc rồi sẽ ổn thôi, cô tự an ủi mình như vậy.

Lúc này Lam Diệu Dương đang cùng hai người bạn tốt ăn cơm. Những chuyện trải qua trong khoảng thời gian này của anh cũng đủ cho mấy anh em cười một năm, vì thế trên bàn cơm không tránh được bị trêu chọc một phen.

Trác Khải cười lớn nhất: “Cậu lại không phải A Kỳ, làm gì đi diễn bá đạo tổng tài vậy ? Bị quăng lên trên mạng còn không dám dỗi lại, quá khúm núm. Để A Kỳ làm mẫu cho cậu một lần, cho dù là cô gái kia hay là mấy tên paparazzi kia, A Kỳ đều sẽ đi dỗi bọn họ đến tơi tả.”

Đoạn Vĩ Kỳ xua tay: “Không nha, tớ là người có vợ, sớm đã tu thân dưỡng tính rồi nha.”

Lam Diệu Dương chế giễu Trác Khải: “Cậu đó, làm gì cần đi làm chuyện thấp kém như vậy. Mẹ cậu dán trên người của cậu kinh phí giáo dục hơn hai mươi năm đều ném đá trên sông sao, sao không thay bằng vài lời ưu nhã nhưng biểu đạt khinh bỉ ?”

“Anh hai, tôi không có trình độ này aaaa.” Trác Khải còn đang cười, “Cậu có tài hoa nhất, điểm này tớ so ra kém nhiều. Tớ viết không đạt tới level văn chương đó đâu, mà cái đoạn văn kia thật là chính cậu viết sao?”

Lam Diệu Dương tức giận: “Không phải lão tử tự mình viết còn có ai có thể làm ? Giao cho nhân viên viết, mặt tớ vứt chỗ nào đây ! Mắng lại không thể mắng, thô tục cũng không thể nói, thiếu chút nữa tớ bị tức giận sắp nghẹn chết rồi.”

“Khá tốt.” Đoạn Vĩ Kỳ làm ra vẻ nghiêm túc, “Xử lý như vậy rất khéo léo.”

Lam Diệu Dương tức giận trừng anh ta, Đoạn Vĩ Kỳ làm ra vẻ được hai giây liền không duy trì nổi nữa, không nín được lại cười to. “Thiệt luôn, mẹ cậu sao có thể nhịn được. Đoạn văn kia tớ xem đến một nửa liền không chịu được, lúc cậu viết có đau khổ sao?”

“Quá khứ đau khổ đã qua đi rồi.” Lam Diệu Dương thoải mái vung tay lên, “Ngày mai còn chưa tới.”

Trác Khải cùng Đoạn Vĩ Kỳ thoáng nhìn nhau, ăn ý mà đồng thời nhìn về Lam Diệu Dương: “Mẹ cậu ngày mai an bài tiệc cho cậu ?”

Lam Diệu Dương cười vô cùng thân thiết: “Ngày mai chúng ta tìm cái thương vụ nào đó tăng ca mở họp đi, nói chuyện kế hoạch hợp tác sang năm.”

Đoạn Vĩ Kỳ nói: “Ngày mai tớ đi công tác rồi, vé máy bay là buổi sáng, đã sớm đặt vé rồi.”

Lam Diệu Dương nhìn hắn.

Trác Khải nói: “Ngày mai tớ có việc, ba tớ mang tớ đi ra ngoài xã giao, không thể từ chối được.”

Lam Diệu Dương cũng nhìn chằm chằm anh ta.

Trác Khải cùng Đoạn Vĩ Kỳ trăm miệng một lời: “Thật sự.”

Lam Diệu Dương không vui.

Trác Khải khuyên anh: “Thật sự thì cũng chỉ là ăn một bữa cơm mà thôi, có sao đâu, dù sao người ta luôn là cần ăn cơm.”

“Ăn cơm là không có việc gì. Sau khi cơm nước xong trong vòng ba tháng liền sẽ bị mẹ tớ không ngừng quấy rầy, hỏi hôm nay liên lạc cô ấy chưa, có hẹn hò hay không, cảm thấy cô ấy thế nào? Thực phiền.”

Đoạn Vĩ Kỳ thắc mắc: “Mẹ cậu rốt cuộc là đang sốt ruột cái gì? Anh cậu đều còn không có đối tượng đâu .”

“Trọng điểm liền ở chỗ này.” Lam Diệu Dương vỗ bàn một cái, “Bà ấy dám quản anh tớ sao? Bà ấy không dám a. Còn không phải trông cậy vào cho tớ an bài thành công, ân ái ngọt ngào, để bà ấy có thể cho anh tớ xem. Sau đó bà ấy liền có thể nói với anh tớ, con xem con kìa, nếu là sớm nghe lời mẹ hiện tại liền hạnh phúc giống A Dương rồi.” Lam Diệu Dương giả ngữ khí của mẹ mà nói, cuối cùng anh tổng kết một câu: “Tớ bất quá là cái người đáng thương bị kẹp ở giữa ân oán tình thù của hai mẹ con bọn họ thôi.”

Trác Khải thực không nghĩa khí mà lắc đầu: “Không giúp được cậu rồi. Chắn được lần này chắn không được lần sau. Cậu dứt khoát đi học như anh cậu, chị cậu, khí phách một chút, ngày mai cậu liền không trở về nhà, mẹ cậu còn có thể đánh chết cậu sao?”

Lam Diệu Dương nghĩ: “Thôi, cũng không phải cái chuyện lớn gì. Có thể dỗ dành bà ấy thì dỗ dành đi. Ba muốn lo chuyện làm ăn, thân thể lại không tốt, mẹ tớ muốn chăm sóc ông ấy, lại còn phải nhọc lòng anh tớ, rất vất vả. Anh tớ sáng tác thật không dễ dàng, một năm về nhà không được mấy lần, chị tớ hiện tại phải vừa chăm con, lại vừa phải xử lý chuyện công ty, trong nhà tính đến tính lui kỳ thật chỉ có tớ là được thoải mái nhất.”

Đoạn Vĩ Kỳ dỗi: “Vậy cậu vừa rồi giãy giụa cái gì a.”

Lam Diệu Dương giận: “Là các cậu giúp không được gì, lại không có ý kiến gì hay.”

Trác Khải hát lên: “Anh luôn là lòng mềm yếu, lòng mềm yếu……”

Đoạn Vĩ Kỳ xoay người lấy giấy ăn liền ném Trác Khải.

Lam Diệu Dương nhìn chằm chằm Trác Khải, lời lẽ sâu kín nói: “Tớ muốn hát một bài cho các cậu, biểu đạt tâm tình của tớ.”

Trác Khải: “……”

Đoạn Vĩ Kỳ tựa lưng vào ghế ngồi thở dài.

Lam Diệu Dương hát: “Phiền nào phiền nào phiền đến không thể hô hấp, phiền nào phiền nào phiền đến không có sức lực, phiền nào, thật phiền đến tôi. Phiền nào phiền nào phiền đến không thể tin được, phiền nào phiền nào phiền đến cuồng loạn, phiền nào, thật phiền đến tôi”

( ghi chú: Ca khúc 《 phiền 》, từ tác giả: Trần San Ni )

Trác Khải: “Tớ muốn báo cảnh sát.”

Đoạn Vĩ Kỳ: “Cậu có muốn xem trước một chút điều luật, gây ra tạp âm là tội gì……”

Lam Diệu Dương đột nhiên ngừng lại: “Nếu các cậu nói đến cái cô Nghê Lam kia ……”

Trác Khải cùng Đoạn Vĩ Kỳ im lặng mà nhìn anh, có ai nhắc tới hai chữ Nghê Lam sao?

Lam Diệu Dương không bị ánh mắt của họ
quấy nhiễu, tiếp tục nói: “Tớ nói cho các cậu biết, nữ nhân này có độc. Nguyên bản chuyện này đặc biệt đơn giản, cô ta muốn đi cửa sau, tớ cự tuyệt, cô ta nói ra ai cho cô ta thẻ phòng việc này liền kết thúc.

Kết quả cô ta cư nhiên bị mất trí nhớ. Mất trí nhớ thật lợi hại a, còn không biết khi nào có thể khôi phục, chuyện này liền biến phức tạp nhập nhằng không dứt.

Còn có, mẹ tớ vừa an bài đại kế báo thù chờ cô ta, kết quả đột nhiên toát ra mấy cái fan não tàn đi tập kích cô ta, còn bị đưa lên đến hot search, tớ bất đắc dĩ mới ra mặt tỏ thái độ, văn vẻ xinh đẹp như vậy, nhà tớ nếu là lại công khai đánh mặt cô ta có phải tựa như đánh chính mình không?”

Trác Khải cùng Đoạn Vĩ Kỳ không phản ứng.

Lam Diệu Dương không chịu ảnh hưởng, tiếp tục nói: “Tóm lại, cô ta mỗi lần đều quanh co. Chuyện lẽ ra hẳn là nên phát triển như vậy, nhưng đụng tới cô ta, cố tình liền không giống lẽ thường.”

Trác Khải cùng Đoạn Vĩ Kỳ vẫn không phản ứng. Lam Diệu Dương không hài lòng.

Đoạn Vĩ Kỳ vừa thấy sắc mặt của anh liền nhanh miệng cổ động: “Thật là nữ nhân thần kỳ.”

Trác Khải cũng tỏ thái độ: “Quá tò mò, tớ chờ sau này xem thế nào.”

Thật là quá làm ra vẻ.

Lam Diệu Dương tức giận: “Câm miệng đi.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro