CHAP 1:NGĂN CẢN

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Năm tiếng trước, trung tâm dự báo khí tượng thủy văn Thành Đô đã tăng cảnh báo bão màu cam lên thành màu đỏ.

Đường cao tốc phong toả nên Trâu Bắc Viễn phải đi vòng thêm mấy chục cây số nữa, hơn mười giờ tối mới quay lại được nội thành.

Trên đường có rất ít xe.

Con BMW M5 màu xanh đọt chuối lái vào con đường ngập nặng trong khu Lão Thành, mưa to đánh vào kính chắn gió. Cần gạt nước hoạt động hết công suất cũng không có tác dụng gì, dòng nước xối xả khiến người ta không nhìn rõ nổi đường.

-

Cuộc gọi trên màn hình trong xe đã reo lên lần thứ ba rồi, Trâu Bắc Viễn cau chặt mày ấn nghe máy. Hắn không nói gì mà đợi đối phương lên tiếng trước.

Đầu dây bên kia là giọng nói rất trầm của một người đàn ông trung niên: "Tiểu Bắc, con đã về lại Thành Đô rồi à?"

Trâu Bắc Viễn không trả lời, nhưng hiển nhiên đối phương đã biết rõ đáp án từ trước: "Đừng hồ đồ nữa, mau về đi."

Trâu Bắc Viễn hờ hững nhìn màn mưa bên ngoài: "Chú Tưởng, chú thấy tôi đang hồ đồ sao?"

Tưởng Bái thở dài một hơi, bày ra giọng điệu trải đời của bậc cha chú: "Con vẫn còn trẻ quá, không hiểu rõ những chiêu trò trong giới này. Ông chủ chỉ muốn tốt cho con cả thôi, dù sao thì ông ấy cũng là ba con, làm những chuyện này đều là để trải đường cho con thôi mà."

"Ông ta vì bản thân ông ta thôi." Trâu Bắc Viễn khựng lại một chút rồi lạnh nhạt bổ sung thêm: "Tôi chỉ thấy buồn nôn mà thôi."

Tưởng Bái "Haiz" một tiếng: "Sao con lại có thể nói như vậy được chứ? Ông chủ đã tốn biết bao nhiêu tiền cho con rồi."

Tưởng Bái là thân tín của cha hắn, Trâu Bắc Viễn biết chắc chắn ba hắn đang đứng bên cạnh nghe cuộc điện thoại này. Hắn cười xòa trào phúng: "Tôi kiếm cho các người bao nhiêu tiền, trong lòng các người không tự biết rõ sao?"

Bên kia không nói gì nữa, Trâu Bắc Viễn nhìn nước ngập đã cao tới qua thềm vỉa hè đằng trước, không rõ được nước sâu tới mức nào.

Một chiếc Volkswagen lái vụt qua, nước ngập qua hơn nửa bánh xe, bọt nước bắn lên tung toé hoà vào cùng với làn mưa, phản chiếu lại ánh đèn đường màu vàng nhạt.

Yên lặng hồi lâu, đầu dây bên kia lại mềm giọng xuống như đang dỗ dành con nít: "Tiểu Bắc này, à thì... gần đây con nghỉ ngơi cũng được, tụi chú có thể hoãn cuộc đấu rồi sắp xếp thời gian lại. Công ty sẽ cho con nghỉ phép tháng."

Trâu Bắc Viễn hiểu rõ trong lòng, nếu hắn không quay về đấu trận đấu tranh giải quyền vương kia thì số tiền lên đến con số mấy chục triệu đô la Mỹ mà công ty của ba hắn đã đổ vào sẽ phải ném xuống sông hết. Tưởng Bái năm lần bảy lượt tới khuyên hắn cũng là vì nguyên do này.

"Tôi đã nói là tôi muốn huỷ hợp đồng, ông ta cũng đồng ý rồi." Lời này là nói cho cha hắn nghe.

"Đừng nói những lời bốc đồng thế này chứ con. Lúc đó cha con chỉ là giận quá mất khôn thôi, sao ông ấy có thể huỷ hợp đồng với con được." Tưởng Bái nửa khuyên nửa uy hiếp: "Tiểu Bắc chú nói thật với con, nếu con huỷ hợp đồng với cha con rồi thì không có công ty nào dám ký hợp đồng với con nữa đâu, sau này con có muốn thi đấu nữa cũng không được."

"Ờ." Trâu Bắc Viễn bình tĩnh nói: "Thế thì tôi không đấu nữa."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro