Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nàng nghĩ tới mình bị trúng mai phục, bị súng bắn trúng ngực, tuy đã mặc áo chống đạn nhưng lục phủ ngũ tạng nhất định bị nát. Cho nên nàng hẳn phải chết không thể nghi ngờ...Nhưng đã chết còn có thể đau không? Tại sao lại cảm thấy ngực đau, tựa hồ bị một khối đá lớn đụng trúng, không thể thở nổi. Ngực đau nhức khơi dậy bản năng sinh tồn. Thời điểm nàng cố gắng hít lấy không khí, ngực lại một lần nữa đau nhức, trái tim lại một lần nữa kích động nhảy nhót, Liễu Hiệp vui sướng rên lên một tiếng, tham lam hô hấp như bị ngạt khí từ lâu.

Nhưng không chờ hít được 2 hơi, ngực lại đau xót, một âm thanh nức nở của nữ tử vang lên truyền vào tai: "Đại phu nhân, tam phu nhân, van cầu phu nhân, đừng đá nữa, thân thể tiểu thư yếu lắm, nàng không khiêng được"

Âm thanh lọt vào tai, thần kinh trên người tựa hồ sống lại, nhận định tình trạng hiện tại: lạnh và đau

"Tiện tỳ, im miệng" Một âm thanh kiều mị quát lớn "này nha đầu chết tiệt kia dám ngỗ nghịch với đại phu nhân, đây là tỷ tỷ trừng phạt nàng. Thân thẻ yếu đuối? Lúc đó chẳng phải ở trong này nửa buổi tối cũng không cầu xin tha thứ. Một tiện tỳ như ngươi cũng xứng nói chuyện với đại phu nhân, người đâu, vả mồm"

Một trận"Ba, ba" truyền đến, nữ tử kêu thảm thiết, âm thanh làm cho đầu óc người ta choáng váng, con mẹ nó, âm thanh phóng lớn như vậy làm điếc tai người nghe. Nơi này có bệnh nhân, cần tĩnh dưỡng...

Nàng muốn nói chuyện nhưng vô lực, chỉ tạo ra được những âm thanh ở cổ họng.

Bỗng nàng được bao bọc trong cái ôm ấm ấp. "Tỷ tỷ, Yên nhi không hiểu chuyện, chống đối phu nhân, thỉnh phu nhân thứ lỗi, tha cho nàng lần này đi....."

"Tha nàng?" Âm thanh kiều mị, sợ thiên hạ không loạn, nũng nịu nói "Con này là Tang Môn tinh ("Tang" (chết chóc), "Môn"(nhà) – Tang Môn tinh: sao mang sự chết chóc cho gia đình), đầu tiên khắc chết mẫu thân, sau đó liên lụy anh trai rơi xuống hồ, nếu một ngày kia thật sự gả đến vương phủ, còn không biết còn làm ra những việc gì nữa"

"Câm miệng" Một âm thanh nam trầm thấp truyền đến "Các ngươi ăn no rửng mỡ, hơn nửa đêm không ngủ còn náo loạn ở đây..."

Liễu Hiệp mơ hồ không biết chuyện gì đang xảy ra, toàn xương cốt như tan ra, đặc biệt là đầu gối, xương như rớt ra từng cái, nếu không phải từng nhận huấn luyện địa ngục hiện tại đã sớm hôn mê.

Lạc Thạch Lập về nhà nghe được quản gia hồi báo nói tam tiểu thư lại bị đại phu nhân phạt, không khỏi giận dữ, mấy mụ đàn bà này không giây phút nào làm cho hắn được yên tĩnh. Nay đến đây, nhìn thấy tam nha đầu nằm trong lòng tứ phu nhân, sắc mặt trắng bệch, không một tia huyết sắc. Nhìn thấy Tam nữ nhi – Lạc Vũ Yên – người khiến hắn ta hận thấu xương – nằm đó, không nhịn được hơi hơi đau xót.

Nhìn thấy Lạc Thạch Lập, mấy vị phu nhân đều hành lễ "Lão gia"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro