Chương 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 13:Liếm huyệt,nhan bắn(H)

Phùng Viễn minh bạch Quý Nam nói là chuyện hôn ước,cũng đoán được nếu không nói rõ ràng chuyện này y sẽ không ngủ,liền lời ít ý nhiều mà giải thích: "Năm đó Phùng gia nợ Quý gia một cái ân tình,cho nên thời điểm chị gái em tìm anh,anh liền đáp ứng hôn nhân này nhằm ổn định sản nghiệp Quý gia.....Sau này anh có nói với cô ấy muốn đưa em về nhà nuôi dưỡng,chị gái em lại cho là anh chỉ chơi đùa,không đáp ứng" Phùng Viễn nói đến đây không khỏi thở dài "Cho nên không cho anh nói ra chân tướng,nhất định muốn đem em gả cho tên vương bát đản Triệu Tiên Tri kia"

"Chị của em...... Cũng là muốn tốt cho em" Quý Nam thì thào tự nói.

"Anh tự nhiên biết cô ấy là sợ anh không chân tâm đối đãi với em,càng sợ tầng quan hệ giữa chúng ta sẽ đưa tới vài tin đồn xấu" Phùng Viễn nhìn khoé mắt ướt sũng của Quý Nam,ôm eo y chậm rãi nói "Nhưng anh chính là thích em,như thế nào có thể buông tay a?"

Một đạo tia điện xẹt qua bầu trời đêm,Phùng Viễn chờ tiếng sấm nặng nề qua đi tiếp tục nói:"May mà em cũng thích anh"

Quý Nam dùng hai má cọ cổ Phùng Viễn, dính trong lòng hắn thút tha thút thít cả người phát run. Y cùng Phùng Viễn để đến được với nhau cũng không dễ dàng,hai chữ duyên phận không thể nói rõ,muốn tách ra rõ ràng rồi giải thích lại không cắt đứt được lý trí đang còn loạn. Tựa như Quý Nam không rõ cảm tình với anh rể đã bắt đâu gia tăng đến không có thuốc nào được cứu chữa từ bao giờ,Phùng Viễn sợ là cũng không biết được tại sao bản thân lại thích Quý Nam đến vậy

Nhưng nếu chuyện tình cảm thật sự có thể nói ra rõ ràng,thì đâu còn ý tứ gì nữa?

Quý Nam nằm trong lòng Phùng Viễn dường như muốn ngủ,hô hấp nhợt nhạt ,thường thường cầm vạt áo anh rể lung lay một chút,sắc trời dần sáng,tiếng mưa rơi cuối cùng cũng tạm ngừng,Phùng Viễn ôm y nhẹ giọng đứt quãng an ủi vài câu,phần lớn là vài câu chuyện nhàn thoại vui vẻ,ngày thường Quý Nam nghe nhất định sẽ cười không ngừng lại được,nhưng lúc này nghe thấy chỉ cảm thấy trong lòng một mảnh ấm áp

"Em buồn nôn" Quý Nam híp mắt ghé vào trên người Phùng Viễn ngủ gà ngủ gật.

Phùng Viễn vội vàng ngồi dậy,ôm y vỗ nhẹ sau lưng: "Có nặng lắm không?"

"...... Không quan trọng." Quý Nam thoáng thanh tỉnh chút, ôm cổ Phùng Viễn hừ nhẹ "Ngủ lại liền tốt"

"Bảo bối,em làm anh sợ muốn chết" Phùng Viễn sờ soạng hôn y một ngụm,đem người nhét vào trong chăn tiếp tục ôm

Quý Nam bên trong bóng tối lấy tay sờ sờ râu trên cằm Phùng Viễn,bỗng nhiên nghĩ đến người này ngồi một ngày trên xe lửa,lại chiếu cố mình cả một đêm,tất nhiên là sẽ mệt mỏi,y tiến đến trong lòng Phùng Viễn hôn hôn lên môi hắn. Phùng Viễn được Quý Nam hôn lòng tràn đầy mềm mại,nào còn thấy mệt? Tay ở trong chăn sột soạt di chuyển,vuốt ve trên eo Quý Nam,xoa đến khi người ngủ lại mới dừng tay,chính bản thân lại không buồn ngủ,liền từ từ tiến lại hôn lên mi tâm Quý Nam,lại đi xuống hôn lên môi lên hai gò má y

Hôn xong cũng cảm thấy tinh thần thoải mái nhẹ nhàng hơn

Phùng Viễn trở lại,Triệu gia cũng không dám đến phá lần nữa,thêm chuyện hầm mỏ xảy ra vấn đề thành ra đến lúc Quý Nam tổ chức xong tang lễ cũng chưa thấy người xuất hiện thêm một lần. Quý Nam không quan tâm đến Triệu Tiên Tri,chờ đến lúc tang lễ chấm dứt liền chuyển đến Phùng trạch,có Phùng Viễn luôn bồi bên cạnh nên không thường xuyên khóc,chỉ là đôi lúc giống như khi mới gặp mặt,thường thường vắng vẻ Phùng Viễn,suốt ngày ngồi trên giường ngẩn người

Phùng Viễn biết y trong lòng khổ sở,cũng biết khuyên không được,liền không dành phần lớn thời gian ở cùng Quý Nam như trước. Quý Nam cũng có chút ý tứ,tuy rằng không phản ứng Phùng Viễn nhưng lúc hắn chuyển đến thư phòng xem sổ sách lại chân trần đuổi theo,không nói một lời bò đến ngồi trên đùi Phùng Viễn

"Tiểu tổ tông,luyến tiếc anh sao?" Phùng Viễn ôm y xem sổ sách,cầm bút máy vẽ vẽ viết viết

Quý Nam không lên tiếng,ôm cổ Phùng Viễn nhẹ đung đưa chân,bụng y còn chưa lớn đến mức thật sự rõ ràng,mặc bộ quần áo hơi rộng liền không có nhìn ra,Phùng Viễn lại rất thích sờ,rảnh rỗi liền đem tay dán lên đó. Quý Nam được sờ thoải mái hàm hồ phát ra tiếng rên rỉ hàm xúc không rõ,quay đầu qua nhìn sổ sách trên bàn,nhìn rồi mới biết nguyên lai đây là sản nghiệp Triệu gia

"Anh bận rộn cái gì vậy?" Quý Nam có chút hứng thú,ghé vào đầu vai Phùng Viễn hỏi "Quặng?"

"Quặng đã sớm giải quyết,sản nghiệp còn lại cũng không nghĩ lưu cho bọn họ" Phùng Viễn nói xong liền đem bút máy đặt trên bàn,đầu bút nhất thời méo lệch,lưu lại một bãi mực đen trên bàn

Quý Nam cũng không đánh giá lời nói Phùng Viễn,chỉ nhẹ nhàng nói: "Đạp đổ này nọ"

Phùng Viễn nghe chỉ cười cười,tay cầm bàn chân Quý Nam sờ sờ: "Có lạnh hay không a?"

Quý Nam không phản ứng hắn,nhắm mắt nằm sấp trong ngực lại không nói một tiếng. Phùng Viễn thương y,tự nhiên sẽ không so đo,ôm Quý Nam đi ra phòng khách ngồi xuống sô pha,bưng canh Vương mụ nấu đút y uống

Quý Nam uống mấy ngụm trên mặt không còn chút huyết sắc,bỗng nhiên cầm chén đẩy ra,tay lôi kéo áo Phùng Viễn lạnh lùng hỏi: "Nếu không có gia nghiệp Phùng gia,anh làm sao được?"

Trừ Quý Nam,có ai dám đối đãi Phùng Viễn như vậy? Phùng Viễn cũng cảm thấy bất ngờ "Bảo bối,có chỗ nào không thoải mái sao?"

"Vạn nhất ngày nào đó Phùng gia giống Quý gia cái gì cũng không có,anh còn đối xử với em như vậy?" Quý Nam kéo áo Phùng Viễn ngày càng mạnh,chóp mũi cơ hồ đụng phải bên má Phùng Viễn

Phùng Viễn dở khóc dở cười đem y ôm vào lòng: "Còn có thể thế nào? Cùng lắm thì đi ra ngoài làm nhân viên,tổng cũng có thể nuôi em"

Quý Nam nghe vậy ngây ngẩn cả người: "Liền...... Cứ như vậy?"

"Lại nghĩ gì đâu" Phùng Viễn khẽ hừ một tiếng đến gần hôn lên môi Quý Nam "Không có liền không có,có rất nhiều việc để làm"

"Vương mụ nói...... Đây đều là do lão tổ tiên lưu lại" Quý Nam ngắc ngứ nói thầm "So với mạng đều trọng yếu hơn"

"Đừng nghe nàng nói bừa,có chuyện gì trọng yếu hơn em?" Phùng Viễn vừa tức giận vừa buồn cười "Có tiền không có tiền đều như trước nuôi em một đời"

Quý Nam cúi đầu "Nga" một tiếng

Qua một lát Phùng Viễn gọi ra tiếng: "Ai u tiểu bảo bối của anh,khóc cái gì?"

"Anh mới khóc......" Quý Nam phản bác lời Phùng Viễn "Ai muốn anh nuôi một đời......"

Phùng Viễn biết Quý Nam là bị chính mình làm khóc,liền cũng không vạch trần,cười đem người ôm vào trong lòng hống: "Vậy em nuôi anh"

"Nói...... Nói mê sảng gì đâu......" Quý Nam lúc khóc lúc cười,chân lung tung đá trên đầu gối Phùng Viễn,đem người đá đến cầu xin tha thứ mới chịu bỏ qua

Phùng Viễn yêu thích bộ dáng Quý Nam xấu hổ giận giữ,lại gần hôn khoé mắt của y,Quý Nam tuy lạnh nhạt với Phùng Viễn nhưng so đến cùng vẫn xem anh rể so với ai khác đều quan trọng hơn,tự nhiên sẽ không cự tuyệt,vừa khóc sướt mớt vừa hôn với hắn một lát,lúc Phùng Viễn đem khuy áo đều cởi ra cũng không phát hiện,ưỡn ngực cho Phùng Viễn xoa nắn

Phùng Viễn từ lúc biết Quý Nam mang thai về sau không dám ép buộc y cái gì,đã sớm nhịn không nổi nữa,hai tay cầm nhũ nhục mềm mại xoa đến đứng lên,đầu ngón tay kẹp lấy hai viên núm vú tròn vo vân vê. Quý Nam lúc chưa mang hài tử muốn chảy sửa cần kích thích hoa huyệt một hồi,lúc này ngược lại tốt rồi,Phùng Viễn còn chưa xoa nắn được vài cái sữa đều đã chảy ra

"Tiểu tổ tông,anh rể đã lâu rồi chưa có thương em" Phùng Viễn đem áo Quý Nam dùng lực cởi ra,bưng lấy nhũ nhục sưng lớn xoa nắn,vùi đầu mút vào đầu nhũ đỏ hồng,đầu lưỡi liếm láp lỗ nhỏ tràn ra sữa,đem Quý Nam liếm đến khóc ô ô

"Phía dưới ướt hay không ướt?" Phùng Viễn uống được một miệng đầy sữa,cởi thắt lưng đem quần Quý Nam cởi hết

Đã lâu không có sử dụng qua mà cái miệng nhỏ nhắn phấn nộn vẫn tích đầy dâm thủy,huyệt đạo mấp máy co rút

Quý Nam ngồi trên sô pha hai chân mở lớn,thấy tầm mắt Phùng Viễn dừng trên hoa huyệt của mình mặt liền đỏ như bị thiêu đốt,bị ánh mắt nóng rực nhìn đến thân thể nổi lên một tầng tình dục hồng phấn,huyệt khẩu 'phốc xuy' một tiếng phun ra dòng nước ấm áp

"Thật muốn dùng hết sức lực thương em" Phùng Viễn nhìn đến miệng khô lưỡi khô,tay niết nhẹ lên đoá hoa ướt sũng hung hăng ấn hai cái

Hai chân Quý Nam mạnh run lên,ngón tay Phùng Viễn chạm vào y nóng vô cùng,thiêu đến y dâm thủy tràn lan,cũng không hơn thua bầu vú trước ngực đang trướng lớn,uốn éo eo khó nhịn thở dốc. Phùng Viễn lại còn nhớ thương sữa,dư quang thoáng nhìn một giọt nước sữa theo đầu nhũ chảy xuống đến bụng đã lớn hơn của Quý Nam,lại dọc theo độ cong mượt mà chậm rãi chảy tới tính khí đang giương cao,gian nan vòng qua,sau giây lát liền biến mất ở bên trong khe huyệt

Phùng Viễn rốt cuộc nhịn không được,tách mở hai chân Quý Nam cúi người liền liếm lên,đầu lưỡi hung hăng quét qua môi nhỏ non mịn,đem hai cánh hoa mềm mụp dính nước hung hăng hút vào miệng liếm mút,phảng phất muốn dùng lực đem giọt sữa hút ra

Quý Nam bị liếm hoa huyệt sướng đến hét ầm lên,đầu lưỡi to lớn của Phùng Viễn tại điểm mẫn cảm của môi nhỏ qua lại,đầu lưỡi thô bạo tách hai cách hoa đem âm vật mềm nhỏ rộ ra,đó là địa phương mẫn cảm yếu ớt nhất của Quý Nam,trước mắt y chợt loé lên một tia sáng,hai chân câu lấy cổ Phùng Viễn,thẳng lưng bắn đầy dâm thủy vào miệng Phùng Viễn

"Ai u tiểu tổ tông, em xem em có thể đút no anh rể a" Phùng Viễn nhẹ giọng cười,lấy ngón tay chống mở hoa huyệt ướt mềm của Quý Nam,nhẹ nhàng thổi vào một hơi,dòng nước bên trong mãnh liệt trào ra,bắn lên chóp mũi cùng khoé miệng hắn,hô hấp bên trong tràn đầy mùi vị tình dục tinh ngọt

Quý Nam thân mình không có khí lực,chống đỡ không được ngồi bệt xuống ghế,Phùng Viễn liền quỳ xuống trước sô pha tách hai chân y ra dùng sức liếm. Đầu lưỡi so ra kém tính khí thô dài nhưng so với khi Quý Nam tự mình dùng ngón tay cắm vào thoải mái hơn nhiều,y xụi lơ nằm trên sô pha,si ngốc nhìn Phùng Viễn ở giữa hai chân mình,khoé miệng người này dính đầy dâm thủy làm hai má ý càng ửng hồng,cũng không biết bản thân sao lại phun nhiều nước như vậy,phỏng chừng là rất muốn cùng anh rể thân thiết

Phùng Viễn uống được một miệng đầy tinh ngọt,đem lưỡi liên tiếp thò vào đảo nhanh trong huyệt đạo,tính khí ở trong quần trướng đến phát đau,thật sự nhịn không được đem đai lưng cởi ra,bế thân thể Quý Nam đặt ở giữa sô pha,nhưng vẫn không dám đụng vào bụng y

Quý Nam tuy rằng đang đắm chìm ở trong tình dục,nhưng vẫn cảm giác được dục căn nóng bỏng sáp vào bắp đùi,hai chân y mở rộng,Phùng Viễn khụy gối đỡ cán lại gần khiến cho dương cụ to lớn ghé sát vào miệng huyệt nóng ướt

Bất đồng xúc cảm khiến hai người đồng thời kêu rên một tiếng.

"Em thật đúng là tiểu bảo bối của anh" Phùng Viễn khí tức không ổn,sợ chính mình cắm vào hoa huyệt sẽ khống chế không được lực đạo,liền cắn răng giữ chặt cổ tay Quý Nam hướng xuống dưới háng của mình ấn ấn "Xoa xoa giúp anh rể"

Một bàn tay Quý Nam cầm không được tính khí Phùng Viễn,liền đứng lên ngồi chồm hỗm giữa hai chân anh rể,hai tay nắm dục căn hoạt động lên xuống,Phùng Viễn bị lòng bàn tay ấm áp của y sờ cực kì thoải mái,tựa vào trên sô pha cúi đầu nhìn y mỉm cười. Quý Nam sờ một lát eo liền mềm xuống,mông không khỏi nhếch lên,hai má cơ hồ muốn dán lên cán dục căn tím đen,hơi thở ẩm ướt mang theo nhiệt độ liên tục phun lên cán dương cụ

Phùng Viễn hô hấp nhất thời rối loạn,bàn tay nắm lấy hai phiến mông đang nhếch lên của Quý Nam,ngón tay nhẹ nhàng cắm vào hoa huyệt nóng ướt nhợt nhạt đảo lộng. Quý Nam bị sáp đến hai chân càng ngày càng mở rộng,nắm cán nóng bỏng liều mạng hoạt động,mông theo ngón tay Phùng Viễn trước sau đong đưa,một lát sau mông nhếch lên cao,trước sau đồng thời phun ra tinh thủy đậm sệt

"Phùng...... Phùng Viễn......" Quý Nam rưng rưng khoé mắt,mơ mơ màng màng nhìn anh rể,khóe miệng có tia tiếu ý,đầu cúi xuống một chút đem môi dán tại đỉnh tính khí

Cảm xúc mềm mại nóng ướt kích thích Phùng Viễn đè lại gáy Quý Nam,buộc y mở miệng đem tính khí nuốt vào. Khoé mắt Quý Nam chảy xuống vài giọt nước mắt,sau đó đầu lưỡi chống đỡ dục căn Phùng Viễn

Phùng Viễn vốn nhẫn đến là khổ sở,nằm mơ đều nghĩ muốn cùng Quý Nam thân thiết,nơi nào chịu được trêu chọc như vậy,phản ứng mau cũng chỉ kịp đem tính khí kéo ra khỏi miệng Quý Nam,lại không kịp tránh bắn toán bộ tinh dịch lên mặt y

"Anh rể?" Quý Nam ngốc ngốc ngồi ở giữa hai chân Phùng Viễn,tinh dịch đậm sệt dọc theo hai má y chảy xuống

"Anh rể rất nhớ em" Phùng Viễn vội vàng đem người kéo vào trong lòng dán mặt lên

Quý Nam lại vươn lưỡi mềm ra liếm liếm khóe miệng,sau đó nheo lại ánh mắt oán giận:"Thật nhiều......"

Phùng Viễn bây giờ mới cảm nhận được cái cảm giác tim đập như trống,bàn tay còn dính đầy tinh thủy đem đến bên khoé môi khiến y liếm,Quý Nam ngoan ngoãn dùng đầu lưỡi hồng nhuận đem tinh dịch liếm đến một giọt cũng không còn,còn chưa thấy đủ đem ngón tay Phùng Viễn ngậm vào miệng mút

"Có cái gì tốt mà ăn hết......" Phùng Viễn đến cùng vẫn là đau lòng Quý Nam,đem ngón tay rút ra,cầm tấm khăn tinh tế lau mặt giúp y

Quý Nam trần trụi ghé vào trong lòng Phùng Viễn,nhìn chằm chằm râu mọc lởm chởm trên cằm anh rể "Anh không phải.....thích nhìn em nuốt hết sao?"

Phùng Viễn trầm mặc một lát,làm bộ muốn đánh mông Quý Nam:"Bị em phát hiện rồi"

Quý Nam không nhịn được rốt cuộc nở nụ cười,ôm cổ Phùng Viễn mắng hắn:"Lưu manh"

Hai người bọn họ ở bên ngoài nháo,Vương mụ vừa vào phòng khách đã thấy,còn vừa đi khỏi vừa bưng kín hai mắt: "Được, lại được đổi bộ sô pha mới,hai người các ngươi đều không làm cho ta bớt lo"

Quý Nam lúc này mới phản ứng lại chính mình đang trần truồng ghé vào trên người Phùng Viễn,mà Phùng Viễn quần cũng không mặc,lúc này xấu hổ đến hận không thể đào cái hố chui vào,vừa tức Phùng Viễn ngay tại phòng khách thế này thế nọ với y,tay liền cào một cái lên eo anh rể,lại không dùng bao nhiêu sức,cùng với gãi ngứa không khác là bao,không đau ngược lại đem dục hoả Phùng Viễn gợi lên,tính khí thẳng tắp đứng giữa hai chân y,bao đầu đem hoa huyệt ẩm ướt đè ép

"Chớ chọc anh" Phùng Viễn tiếng nói ám ách vô cùng "Không muốn lại khi dễ em"

Quý Nam đem mặt chôn ở hõm vai Phùng Viễn,sờ soạng lấy tay che miệng hắn,không để hắn tiếp tục nói. Phùng Viễn sợ thời gian lâu chính mình thật sự nhịn không được,tìm thảm đem Quý Nam bọc kín, ôm về phía phòng ngủ


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#caoh