Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

2 năm sau

Tại sở cảnh sát hình sự ồn nào náo nhiệt. Phác Hiếu Mẫn theo thường lệ mang khuôn mặt lạnh tanh đi làm. Vừa nhìn thấy nàng, mấy ông chú cảnh sát đang tán dóc liền im bặt, không dám nói thêm tiếng nào nữa. Ai trong sở cảnh sát đều biết sau sự việc 2 năm trước tính tình đội trưởng Phác* thay đổi tới chóng mặt. Lúc nóng lúc lạnh, thất thường tới vô tâm vô tình. Nên chẳng ai muốn chọc tới đội trưởng Phác* cả. Thấy nàng từ xa thì tốt nhất nên đi đường khác a~. Hiếu Mẫn ngồi vào ghế của mình, tay lật lật mấy văn bản trên bàn tỏ rõ cảm giác nhàm chán. Bên trong văn bản rơi ra một bức hình..Hiếu Mẫn nhặt lên nhìn rồi lại không tự chủ được khóe môi nâng lên một chút, lộ ra một nụ cười. Lý Thuận Khuê, đã lâu không gặp.! Hiếu Mẫn cầm lấy áo khoác trên ghế, bước vội ra ngoài chỉ để lại một câu

"Tôi ra ngoài một chút."

Tại quán ăn gia đình nhỏ

"Chị Hiếu Mẫn, không cần ngày nào cũng đến đâu ạ. Không phải cảnh sát rất bận sao?" Tiểu Linh giựt cái khăn lau bàn trên tay Hiếu Mẫn, nghiêng đầu tò mò hỏi

"Yaahh, con bé này. Từ khi nào quan tâm việc làm của chị vậy? Mẹ em không đuổi thôi, em có ý kiến gì nào?" Hiếu Mẫn cười cười giành lại cái khăn từ tay Tiểu Linh, tiếp tục công việc lau bàn.

"Chị Hiếu Mẫn, áo khoác của chị sờn hết rồi. Lương cảnh sát đâu có thấp."

Hiếu Mẫn không đáp lời, nhét trả cái khăn vào tay Tiểu Linh, quay đầu hướng người phụ nữ đứng bên trong nói lớn

"Bác Lý, ngày mai cháu lại đến nhé."

"Được được tiểu Mẫn, cháu về cẩn thận."

Hiếu Mẫn cười tươi, sau lại vỗ vỗ đầu Tiểu Linh

"Chị về đây nhóc con."
................................................................
[ Rick : Xin chào, bạn có phải muốn mua chiếc xe cổ?

Sam: Đúng vậy, bạn có xe muốn bán sao?

Rick: Tôi có một chiếc xe cổ. Tôi chuẩn bị sang nước ngoài định cư, nên muốn bán lại.

Sam: Tôi có thể chạy thử xe không?

Rick: Chiều nay 6h tôi gặp bạn ở góc đường tòa nhà Nam Nghị nhé. Tôi sẽ đưa xe cho bạn chạy thử.

Sam: Được, hẹn bạn chiều nay.! ]

Chiều hôm đó trời đột nhiên chuyển mưa, rồi mưa lất phất không ngừng, Sam che dù đứng nơi góc đường tòa nhà Nam Nghị. Một chiếc xe hơi cổ chạy tới rồi dừng lại, thanh niên trong xe mở cửa đi xuống luôn miệng xin lỗi về sự tới trễ của mình. Sam cười bảo rằng không sao cô cũng vừa tới, sau đó lên xe đi cùng anh ta. Rick chạy xe rời khỏi con đường đó, lại lịch sự hỏi Sam muốn đi nơi nào.

"Ở phía trước rẽ phải giúp tôi được rồi."

Rick không đáp lời chỉ gật đầu cười cười, con đường phía trước càng lúc càng ít xe, đường cũng đặc biệt vắng hơn. Sam bắt đầu có một cảm giác sợ hãi không tên, dâng lên trong lòng.

"Cho tôi xuống ở đây được rồi. Hôm nay tôi cảm thấy không khỏe để thử xe."

Rick vẫn như cũ không đáp lời, nụ cười trên môi chưa khi nào tắt, bây giờ nụ cười đó khiến Sam lạnh gáy, mồ hôi tuôn ra, rùng mình mấy cái liên tiếp. Sam dùng sức cố gắng mở cửa xe trong khi Rick vẫn thong thả chạy về phía trước, trên môi ý cười càng lúc càng đậm. *Cạch* chốt cửa xe bị Sam dùng sức làm gãy,  cửa cũng không thể mở được, nụ cười trên môi Rick cũng chợt tắt, đáy mắt hiện lên tia tức giận. Đưa tay nắm lấy đầu Sam đập mạnh vào cửa kiếng...máu bắt đầu chảy ra , Sam cũng yên tĩnh hơn. Rick lái xe nhanh hơn một chút, trên môi lại treo lên nụ cười

"Con nhỏ ngu ngốc."
...........................................................

"Thím à, mất tích 24 giờ mới có thể báo án được. Bây giờ chỉ mới hơn 12tiếng thôi. Thím để lại địa chỉ đi, có gì chúng tôi sẽ liên lạc." ông chú cảnh sát rít điếu thuốc, trầm khàn ghi chép vào tờ giấy trước mặt.

"Chú cảnh sát, tôi..tôi có linh cảm của người mẹ. Con tôi chắc chắn là có chuyện rồi.."

"Thím à.." ông chú cảnh sát hơi bực mình định đập bàn quát lớn thì nhận được cái lườm từ Hiếu Mẫn, lập tức im bặt.

"Thím để lại số điện thoại, tôi sẽ giúp thím tìm con gái về."Hiếu Mẫn nhẹ nhàng nói, ngồi xuống ghế trước mặt

"Được được, nhờ cả vào cô.!" bà ấy vội vàng ghi số điện thoại vào tờ giấy trên bàn, sau đó cũng nhận lại số điện thoại của Hiếu Mẫn, rồi mới thất thểu ra về. Đợi cho bà ấy đi khuất, tay đang gõ gõ bàn của Hiếu Mẫn đột ngột ngừng lại rồi đập mạnh một cái, hét lớn

"Cảnh sát Tần. Thái độ của anh đối với người dân là như thế hả? Tiền lương anh nhận là do họ đóng đấy."

"Đội trưởng Phác* cô bớt nóng, tôi biết sai rồi.."

"Tốt, phạt anh trực sở cảnh sát trong vòng một tháng. Hy Triệt, cậu phụ trách giám sát anh ta." Hyomin nói xong gỡ một cây kẹo bỏ vào trong miệng. Một chút cũng không nhìn tới sắc mặt càng lúc càng khó coi của cảnh sát Tần.

1 giờ sau bà ấy quay trở lại cục cảnh sát với khuôn mặt đầy nước mắt trên tay là những tấm hình chụp con gái của bà toàn thân đầy máu, bị treo lên cao, một chút của sự sống cũng không cảm nhận được..

..................................................................

"Giáo sư Phác, có thật là cô đồng ý giúp chúng tôi điều tra vụ án?"

"Mặt tôi có giống đùa? Nhưng tôi có điều kiện."

" Giáo sư Phác, cô cứ nói."

"Tôi muốn đến cục cảnh sát xem lại toàn bộ hồ sơ cùng với những bức ảnh. Và khi bắt hung thủ, quyết định của tôi là quyết định cuối cùng. Và mọi người phải nghe theo nó.!"- tránh cho sai lầm lại lặp lại một lần nữa. Nhưng câu sau giáo sư Phác chỉ tự nói với bản thân mình.

"Được, cô muốn khi nào thì bắt đầu."

"Ngay bây giờ. Hỏi đủ rồi, ông thật phiền phức." giáo sư Phác cầm lấy áo khoác trên ghế đi thẳng ra cửa, mở cửa xe ngồi vào trực tiếp đi đến trụ sở cảnh sát mà không chờ đợi một ai trên bộ theo mình. Chiếc xe biển số xanh phóng trên đường với tốc độ kinh hoàng, cảnh sát giao thông nhìn thấy cũng không dám đuổi theo.

..................................................................

*Rầm* Hiếu Mẫn cầm bản báo cáo trên tay tức giận đập mạnh tay xuống bàn.

"Các anh làm việc thế này hả? Ba ngày rồi, một chút thông tin cũng không có."

"Đội trưởng Phác*, chúng tôi đã cố gắng rồi. Cô cũng không tìm ra cái gì. Sao trách được chúng tôi."

"Hàn Canh, anh.."

*Cạch* cánh cửa phòng cảnh sát mở ra, một thân ảnh thong thả đi vào theo sau là ba, bốn người trên cục điều tra tội phạm đặc biệt CIS đang chạy hối hả vào. Cục trưởng thở dốc, vuốt vuốt ngực cho nhuận khí rồi mới cất giọng

"Mọi người, đây là giáo sư phân tích tâm lý tội phạm Phác Trí Nghiên, từ bây giờ sẽ giúp mọi người điều tra phá án. Trong lúc bắt tội phạm, quyết định của giáo sư Phác đây là quyết định cuối cùng."

Hiếu Mẫn nhíu mày, trong đầu nàng liền hiện ra cảnh bom nổ cách đây hai năm, lòng tự nhiên dâng lên một cỗ tức giận, cầm lấy áo khoác trên ghế, mỉa mai : "Chuyên gia phân tích tâm lý tội phạm? Gọi là chuyên gia giết người đi. Nghe tốt hơn." tiện tay lấy hồ sơ trên bàn muốn bỏ ra ngoài

Phác Trí Nghiên không chút tức giận, đợi tới khi Hiếu Mẫn đã đi tới cửa mới nhàn nhạt đáp lời: "Tôi sẽ không giải thích với người IQ thấp hơn mình. Như vậy là tự xúc phạm bản thân."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro