Chương 34: Bỏ trốn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bỏ trốn

Editor: Selene Lee

Sau lưng Molders cứng lại, hắn bắt lấy mắt cá chân cô, kéo cô xuống dưới.

Thẩm Vân Cương bị đẩy ngã trên đất cũng không nổi giận, nhảy phốc lên một cái rồi vén áo bày ra tư thế đánh võ.

"Trạm tự nhất khỏa tùng, ya!" Chân trái đá.

"Thiếu Lâm Võ đang công, yo!" Chân phải huơ.

"Thái cực bát quái liên hoàn chưởng, Thần công Trung Hoa, ha!" Lại rút về.

Molders: "..."

Sau khi múa xong một bài Thái cực, Vân Cương lại nhìn sang Molders đang đứng bên cạnh, hét to một tiếng: "Nhân danh mặt trăng và công lý, ta sẽ trừng trị ngươi!" Nói xong, cô lấy đà nhảy lên lưng hắn một lần nữa, lại muốn "vặn" toi hắn.

"Tôi nói anh biết, bây giờ anh đừng vội đắc ý, ba năm nữa cả đám cả người sẽ bị đưa ra toà án quân sự! Đừng hòng ai thoát được sự trừng phạt của chính nghĩa, hừ!"

"La la la... la la la... ta là cô nàng hay bán báo..."

...

Ngày hôm sau, lúc tỉnh lại, Thẩm Vân Cương nhận ra hai tay hai chân mình bị trói lại bằng bốn sợi thừng. Cô cúi đầu nhìn quần áo của mình, may quá... không sao, sau đó cô trừng mắt lên, nhất thời không nhớ ra được cuối cùng mình đã làm gì.

Hệ thống: "Cuối cùng cô cũng dậy... ー_ー"

Thẩm Vân Cương: "... Sao mi lại như thế này, lần đầu ta thấy mi dùng icon đấy!"

Hệ thống: "Tự cô đi mà nhìn, tôi quay lại cho cô hết rồi."

Thẩm Vân Cương nhìn bản thân nhảy nhót như khi rồi còn múa Thái Cực quyền trong video, thật sự là khóc không ra nước mắt. Tuy cô biết đúng là nết rượu mình không hay, nhưng cô hoàn toàn không nghĩ là nó đến mức này. May mà lúc say cô chỉ toàn nói tiếng Trung, hẳn là Molders không hiểu được.

"Tốt nhất là sau này cô đừng dính tới rượu nữa." Hệ thống tắt quầng sáng đi, bắt đầu vào chuyện chính: "Cuối tháng năm sẽ có một nhóm thôn dân của Lidice được đưa tới, bao gồm 88 trẻ em, trong đó có một đôi song sinh. Cô hãy nghĩ cách cứu cả hai đứa."

Bên dưới là tư liệu về hai đứa trẻ, ghi rõ là: Pam và Reem, mười tuổi.

Lòng Vân Cương như nẩy lên. Quả nhiên là thảm sát Lidice: "Vì sao không thể cứu hết tất cả?"

"Vì cô không làm được."

"Vậy sao không để tôi trực tiếp đến Lidice ngăn cản họ ám sát tên du kích Heydrich đó? Không phải thảm sát cũng bắt đầu từ cái chết của tên này sao?"

"Vì gã phải chết ở đó."

"Ồ... được rồi."

"Cố lên đi, làm xong nhiệm vụ lần này, cô có thể rời khỏi đây."

Thẩm Vân Cương chớp chớp mắt bảo: "Tôi có thể đi, nhưng sự giết hại thảm khốc ở nơi này vẫn còn tiếp tục mà?"

Nhưng hệ thống không lên tiếng nữa. Thẩm Vân Cương hồi hồn lại, tự hỏi mình đối sách tiếp theo, đoạn vặn người đi xuống giường, nhảy lò cò một chân ra ngoài.

"Chỉ huy, sáng khỏe ạ!" Thẩm Vân Cương hết nghĩ đến chuyện mình đã làm với hắn đêm qua rồi nhiệm vụ tiếp đó, bèn nở một nụ cười có thể gọi là "vuốt mông" với Molders. Dù sao cũng còn nhiều nhất một, hai tháng nữa thôi là cô thoát được hắn rồi, không có gì mà cô không chịu được nữa.

Molders đang đọc báo, ánh mắt đưa sang liếc cô một cái rồi thu lại.

"Ngài có thể làm ơn cởi dây trói cho tôi trước được không?" Nói xong, cô lại lò cò mấy cái.

Sau khi trải qua chuyện say rượu hôm tối, Thẩm Vân Cương phát hiện thì ra Molders thật sự rất dễ tha thứ cho mình. Trước đó cô xúc phạm hắn như vậy, hôm qua lại còn thế kia, vậy mà hắn cũng chỉ trói cô và đầu giường rồi thôi, không làm gì thêm nữa.

Phải chăng là hắn ghét người Do Thái thôi, còn mấy chủng tộc khác thì bình thường? Vậy có phải là sắp tới cô nghĩ cách cứu những đứa trẻ Lidice sẽ dễ hơn một chút không?

Molders trực tiếp hất cằm về phía con dao đã cùn trên bàn kia, hoàn toàn không có ý gì là sẽ giúp cô. Cuối cùng, Vân Cương đành phải dùng miệng cắn đứt dây tay rồi cầm dao cắt dây chân ra.

Vân Cương xoa xoa cổ tay cổ tay vì bị trói cả đêm mà đau nhức, hỏi: "Chỉ huy, ngài có cần tôi chuẩn bị bữa sáng không ạ?"

"Không cần, tôi ăn rồi."

Thẩm Vân Cương ngẩng lên nhìn đồng hồ ở sách lớn, mới phát hiện ra bây giờ đã gần mười một giờ rồi, vậy mà hôm nay hắn lại ở trong biệt thự, không ra ngoài.

Cô cẩn thận nhìn khuôn mặt Molders, muốn đoán thử tâm trạng hắn một chút, nhưng mà... haizz... Hoàn toàn không nhìn ra được.

Tay Molders cầm báo run lên, sau đó hắn để nó lên bàn, hỏi: "Cô muốn nói gì?"

"Thật ra cũng không có gì." Thẩm Vân Cương nói: "Tôi tính hỏi xem chỉ huy có thích trẻ em không."

Molders nghe xong, biểu cảm lập tức có phần ngỡ ngàng, nhưng hắn khôi phục lại bình thường ngay: "Cô còn chưa hết say đấy à?"

"... tỉnh rồi ạ."

"Tôi không thể có con với một phụ nữ không phải người Đức."

"..." Thẩm Vân Cương thật sự muốn nói là hắn nghĩ nhiều quá rồi, cô có muốn sinh con với hắn đâu.

Đề tài hết chuyện, cô cũng chỉ đành tạm bỏ qua việc lôi kéo, làm thân với hắn.

Hai người cũng không nói nữa.

Vì hôm qua cô quá chén nên cô vẫn chưa giặt quần áo hắn thay ra ngày hôm qua, cứ đứng mãi trong này thì hơi xâu hổ, thế là cô đi pha cà phê cho hắn rồi đi vào nhà vệ sinh giặt quần áo.

Sau khi giặt muốn gãy cả tay cái áo pardessus quân đội, Vân Cương bắt đầu thấy nhớ cái máy giặt tự động hoàn toàn ở hiện đại đến tha thiết.

Nhưng khi cô đang cố gắng giặt giặt, cô chợt nghe thấy một hồi tiếng piano du dương truyền đến từ phòng khách ngoài kia.

Là bản Sonata Ánh trăng của Beethoven.

Thẩm Vân Cương xoa xoa tay, đứng ở cửa nhìn về phía cây piano kia.

Molder đang ngồi thẳng tắp, đôi ngươi khép lại đầy suy tư, hai tay hắn liên tục chuyển động trên phím đàn.

Âm thanh nghe như chính con người hắn vậy, đến một chút giải tỏa thời gian rảnh thôi cũng bị hắn tiêm vào thứ không khí trầm trọng của mình.

Nhưng hắn còn chưa đàn xong thì ngoài cửa đột nhiên vang lên một trận tiếng nổ đinh tai nhức óc.

Molders lập tức đứng lên, đi ra ban công cầm kính viễn vọng quan sát bên ngoài. Hắn còn chưa nhìn được ba phút, một hồi tiếng đập cửa đã ngăn hắn lại.

"Chỉ huy, có phạm nhân vượt ngục!" Klein nói: "Bọn chúng phá lưới sắt, chạy tới bãi mìn rồi!"

"Có bao nhiêu người?"

"Khoảng 600, chúng còn giết chín binh sĩ của chúng ta."

"Trừ đám bị địa lôi nổ chết ra sẽ có một đám chạy vào rừng cây, bắt hết về cho tôi, chúng không chạy thoát được!" Molders nói: "Sau này trong doanh nào có người chạy trốn, không bắt lại được, coi như những người còn lại chịu chết thay!"

"Dạ!"

Tác giả có đôi lời (Sel đã tóm gọn): Tôi đã đoán được mình sẽ bị lên án khi viết những chữ này, nhưng tôi đã biết từ ban đầu khi viết đề tài này sẽ thế rồi. Thật ra mãi tôi mới viết lên nổi, tôi cũng vô cùng cảm ơn những bạn fan đã kiên trì ở lại, nên là tôi đã mở cửa chạy bốn chục vòng trong trời gió lạnh rồi ha ha. Còn nữa, có mấy bình luận thật sự rất cảm động, khiến tôi như tìm được tri âm, nhưng tôi cũng không dám đọc nhiều, sợ ảnh hưởng lúc viết. Nam chính sẽ không được tẩy trắng, nếu không từ đầu tôi cũng sẽ không xây dựng hình ảnh như vậy. Anh ta sẽ phải nhận tất cả những "trừng phạt mà kẻ có tội" phải chịu, trong văn tôi cũng nói nhiều về điều này rồi. Tự lòng tôi đã có một kết cục tôi nghĩ là hoàn hảo lắm rồi, nên xin các bạn đừng nói ra những câu như "tởm quá", hay gì đó nữa, dù sao bạn có nói thì chuyện cũng xảy ra rồi, phải không?

Cứ vậy đi, nếu các bạn thích, hãy tiếp tục, không thích xin im lặng bấm thoát, xin các bạn đấy, đừng khiến tôi tự thấy cuồng lên huhu~ Tôi vẫn còn nhiều chỗ viết chưa tốt, tôi sẽ vừa viết vừa sửa, cố gắng để tác phẩm này hoàn thiện nhất, để mạch truyện được logic hơn một chút, nhưng cũng có thể nhiều chỗ vẫn hơi non tay, tôi chỉ có thể trách bút lực mình chưa đủ.

Sel: Vừa vui đó thì buồn đó :( hờn bà tác giả – biểu hiện của Molders chứng minh ảnh có bóng ma tâm lý á mn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro