13. Cậu đồng ý làm người yêu tôi chứ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ánh nắng rực rỡ của trời chiều cũng không chói mắt bằng nụ cười trên đôi môi Dunk Natachai. Cậu đã có được bộ sưu tập gấu bông mới nhất mà mình luôn ao ước. Pí thật đẹp trai, thật vĩ đại, đưa cậu đi mua luôn.
"PangPond, em rất thích." - Không kiêng nể ai mà ôm chầm lấy anh.
Pond Naravit bất đắc dĩ cười cười, nhìn cậu đầy cưng chiều.
"Coi nào, chỗ đông người còn làm như vậy thì ra thể thống gì nữa."
"Pí nói em mặt liệt. Mặt liệt mới không biết xấu hổ đâu." - Cười toe toét buông tay ra.
"Tối nay không ăn cơm ở nhà. DunkDunk muốn dùng bữa ở đâu?"
"Hừm... Hừm... Ra khu chợ sinh viên gần trường em nha!"
Trên khu phố bán đồ ăn bình dân không dành cho tầng lớp thượng lưu, xuất hiện hai chàng trai mặc áo sơ mi cùng kiểu dáng nhưng khác màu sắc. Chàng trai chững chạc hơn mặc quần âu, giày da, mặt đẹp như hoạ, mày kiếm khí phách hiên ngang; rất dễ nhận biết là người thuộc tầng lớp tinh anh trong xã hội. Bé trai trẻ hơn thì diện quần jean trắng, đeo giày thể thao trẻ trung năng động; đặc biệt là đôi mắt sáng lấp lánh kia của cậu, trong trẻo thuần khiết như vì tinh tú không nhiễm chút bụi của trần gian. Hai người họ sánh vai kề bước bên nhau, hoà mình vào dòng người tấp nập, đổi lấy biết bao ánh nhìn và những cái ngoảnh đầu của người đi trên phố.
Trời tối dần, thi thoảng vang lên tiếng cười đùa vui vẻ của các cô nữ sinh túm tụm trò chuyện. Cả con phố ngập tràn trong mùi hương của đồ ăn ngon:hủ tiếu, somtum, tomyum, thịt xiên nướng... Dunk vui vẻ mang theo Pond vào quán ăn quen thuộc, ăn đến nỗi cái bụng nhỏ căng tròn mới thoả mãn ra về.
Dunk chỉ muốn cuộc sống của bản thân trải qua mãi mãi như thế này: được đi dạo trên những con đường đông vui, nhìn mọi người bên nhau nói cười, rồi thưởng thức những món ăn ngon mộc mạc giản dị... Nhưng quan trọng nhất, những điều làm cậu cảm thấy hạnh phúc ấy, nhất định phải cùng Pond Naravit trải qua.
....................................................................
Điện thoại trên mặt bàn rung theo giai điệu bài hát quen thuộc nào đó . Không cần nhìn tên hiển thị, cũng có thể biết được chủ nhân của cuộc gọi đến. Nhạc chuông này, anh cài riêng cho DunkDunk.
"DunkDunk, sao vậy?"
"Chỉ muốn hỏi tối nay Pí có về nhà ăn cơm không?"
"Tối nay anh có hẹn với bạn, sẽ không ăn cơm ở nhà. Ngoan ngoãn ăn cơm tử tế nhé, không được ăn vặt."
"Dạ." - Âm thanh trong điện thoại chùng xuống.
PangPond từ bao giờ có thêm một người bạn mà cậu không biết? Trừ tiệc xã giao bắt buộc, bằng không sẽ luôn về nhà ăn cơm. Là ai trở thành ngoại lệ?
Cúp điện thoại, Pond Naravit hơi thất thần. Cái hẹn với Phuwin Tang, thực chất là có nguyên nhân. Hôm trước, tình cờ nói chuyện về công việc, anh có hỏi tại sao cậu đang làm tại một doanh nghiệp nước ngoài rất tốt, phù hợp với tài năng, bỗng nhiên lại chạy tới công ti anh. Phuwin Tang đã trả lời:
"Chẳng phải vì đuổi theo cậu đó sao?" - Nói xong liền xoay người rời đi.
Anh tuy mù mờ trong truyện tình cảm, nhưng cũng không đến nỗi không hiểu ám chỉ trong câu nói. Ấn tượng về Phuwin Tang trong lòng Pond Naravit rất tốt, hai người có chung nhiều sở thích, lại từng là bạn học, công việc thì bổ trợ lẫn nhau. Càng tiếp xúc nhiều, anh thấy con người Phuwin Tang có chút gì đó thân thuộc mà nghĩ không ra. Khi nghe cậu ấy nói vậy, anh khá bất ngờ; nhưng nếu muốn tìm đối tượng hẹn hò, thì Phuwin Tang là một người phù hợp với gu của Pond Naravit.
Ngồi đối diện trong ánh đèn mờ ảo của quán rượu, hai người cụng nhẹ ly rượu Heremy Cognac XO. Vị cay nồng lại có chút ngọt ngào lan toả trong khoang miệng. Tiếng đàn dương cầm nhẹ nhàng êm ái vang lên trong không gian lắng đọng.
"Câu nói của cậu lần trước có ý gì?"
"Pond... Hồi học đại học, tôi thích cậu!" Và bây giờ cũng vẫn cứ thích.
"Thế bây giờ cậu còn đồng ý làm người yêu của tôi chứ?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#ponddunk