chương 1.1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thật ra cô cho đến tận bây giờ cũng chưa từng muốn tham dự buổi tọa đàm này.

Cô theo bản năng đảo ánh mắt mơ hồ của mình,

"Em rất muốn đi, nhưng tối còn có lớp Tin học..."

"Có thể nhìn vào tôi rồi nói được không?"

Mặt cô nóng lên, lập tức quay sang, nhìn thẳng vào mắt anh.

Anh khẽ cười, nói:

"Vừa rồi không thấy rõ em nói ."

Bị anh nhìn như thế, cô dù có một bụng lời nói dối cũng không dám nói, đành phải nói:

"Em nói là, em phải lên tầng 5 mượn sách, có thể thầy sẽ phải chờ hơi lâu."

Lúc cô cắn miếng sandwich đầu tiên, cô khẽ đưa mắt liếc nhìn Cố Bình Sinh đang lật tài liệu.

Có lẽ vì cảnh tượng lần đầu tiên hai người gặp mặt rất đặc biệt, hoặc có lẽ là Cố Bình Sinh thật sự không giống một giáo viên...

Cô chuẩn bị tâm lý nửa ngày, lúc anh đã cất gọn mọi thứ nhìn về phía mình, tức khắc điều chỉnh tốt nét mặt, ánh mắt kính cẩn.

"Mẹ em có khỏe không?"

Anh bóc túi giấy đựng sandwich, ăn một miếng...

"Rất khỏe ạ! "

Cô nghĩ ngợi, cũng hỏi anh vấn đề tương tự,

"Mẹ thầy..."

"Đã qua đời."

Cô nói thật có lỗi. Đến tận khi ăn xong toàn bộ sandwich, bắt đầu uống một ngụm cà phê, cô rút cuộc mới hỏi ra điều vẫn nghi vấn trong lòng,

"Thầy Cố, em nhớ rõ trước kia thầy là bác sĩ?"

Hơn nữa, còn là bác sỹ ngoại khoa tim bệnh viện Hiệp Hòa.

Lúc nói câu này, có hai sinh viên nữ đi qua trước mặt, ngạc nhiên nhưng cũng cực kỳ hâm mộ mà liếc mắt nhìn hai người.

Đồng Ngôn có chút bối rối, vừa rồi lúc Cố Bình Sinh đề nghị với cô, cô đã muốn nói hồ Tư Nguyên là hồ tình yêu nổi tiếng của học viện,

nhất là những đêm hè gió thổi hiu hiu thế này, trên tất cả ghế đá đều là những người tựa sát vào nhau...

Tuy rằng, cô đã phải cố ý đặt sách mới mượn ở thư viện vào giữa hai người, nhưng vẫn không chịu được sự chú ý của mọi người dồn lên Cố Bình Sinh rồi lan dần sang cô.

"Không thể tính là bác sĩ được, lúc ấy tôi chỉ mới thực tập ở bệnh viện của mẹ tôi,"

anh nói,

"Sau này bởi vì không thể nghe được nữa, không thể giải phẫu được, nên chuyển sang học luật."

"Nhanh như vậy có thể làm đến tiến sĩ?" Có vẻ rất huyễn hoặc?

( Huyễn Hoặc : biến hóa khôn lường đến mức khó tin)

"Lúc tôi đi học tại học viện ở Mĩ, phải tốt nghiệp chính quy cả học viện luật và học viện y mới được xin học lên"

Anh khẽ cười, ăn miếng sandwich cuối cùng, lấy ra một túi khăn ướt, đưa tới trước mặt cô,

"Tôi học nghiên cứu sinh ngành y được hai năm, còn chưa xong đã xảy ra chút chuyện.

Một người chị họ trực tiếp giới thiệu giáo sư hướng dẫn của mình cho tôi, chuyển sang Anh học luật ngay sau đó, như vậy cũng không phải lãng phí bao nhiêu thời gian."

Cô bừng tỉnh, rút một chiếc khăn ướt ra,

"Nhưng sao thầy phải về nước? Ở lại học viện cũ không được sao?"

Cố Bình Sinh cũng rút một chiếc khăn, lau sạch tay, cầm chiếc cốc giấy uống một ngụm cà phê,

"Năm ngoái tốt nghiệp xong về nước nghỉ phép, lúc ăn cơm có làm quen với hiệu trưởng học viện luật của các em, thầy mời tôi đến dạy thử một học kỳ. Tôi cũng có bạn ở đây, cô ấy cũng khuyên tôi về, tôi cũng muốn thử xem mình có thể làm giảng viên hay không, "

Anh hơi suy nghĩ, nói tiếp,

"Chỉ ký hợp đồng một học kỳ."

"Chỉ một học kỳ?"

Anh gật đầu,

"Có lẽ còn chưa quen được gọi là 'Thầy' thì đã phải đi rồi."

Đồng Ngôn à lên, quay lại tiếp tục uống cà phê. Cô chưa bao giờ thử vừa nhìn chăm chú vừa nói chuyện phiếm, cho đến khi vào thư viện, vẫn chưa hoàn toàn thích ứng được.

Bình thường tọa đàm không được tổ chức vào thứ Sáu, bởi vì phần lớn sinh viên phải về nhà nên sẽ có ít người tham dự.

Nhưng Đồng Ngôn vừa bước vào giảng đường chức tọa đàm của học viện lớn đã lập tức thấy choáng váng.

Giảng đường của học viện lớn có năm trăm chỗ không còn một chỗ trống, thậm chí hành lang cũng chật kín người đứng...

Phỏng chừng trừ ngày hội việc làm cho sinh viên năm tư, tuyệt đối chưa bao giờ có tiền lệ như thế này.

Cũng may trước đó Trầm Diêu đã giữ chỗ cho cô. Cả buổi tối Cố Bình Sinh đều đảm đương vị trí chủ trì.

Người bạn Mỹ kia của anh cũng là đẳng cấp thần tượng, nói tiếng Trung lưu loát, giảng về luật thương mại còn đan xen sang chuyện tình lúc mình đi Trung Đông đã băng qua lửa đạn như thế nào, còn cứu một bé gái, khiến tất cả mọi người phải liên tục cảm thán.

Cố Bình Sinh thỉnh thoảng bổ sung đôi câu, nói không nhiều, nhưng có vẻ còn có những trải nghiệm đặc sắc hơn cả anh ta.

Một lúc sau giao lưu rất sôi nổi, anh chàng người Mỹ lại nổi hứng trêu đùa Cố Bình Sinh:

"Trước kia ở học viện hoàng gia, thầy Cố của các bạn tuyệt đối là 'Mỹ nhân sát'."

Giảng đường có hơn năm trăm người im lặng trong nháy mắt...

Người Mỹ này đâu chỉ giỏi tiếng

Trung, phải nói là đã dùng đến mức quá nhuần nhuyễn.

Cô thấy Cố Bình Sinh khẽ lắc đầu, không nói gì , chỉ mỉm cười. Lúc anh chàng người Mỹ lại muốn nói, mới đổi mic sang tay kia, anh kịp thời cắt ngang,

"Bây giờ đã đến thời gian hỏi đáp, các bạn sinh viên có câu hỏi nào không?"

Chỉ một câu này đã thành công khiến giảng đường học viện trở nên náo nhiệt. Một lưu học sinh Hàn Quốc ngồi bên cạnh không hiểu từ 'Mỹ nhân sát', lại thật sự tò mò:

"Câu anh người Mỹ vừa nói nghĩa là gì?"

Trầm Diêu cười hì hì giải thích,

"Hoa nhường nguyệt thẹn, chim sa cá lặn biết không?"

Người lưu học sinh Hàn Quốc tự xưng là đã qua bài thi năng lực tiếng Trung, nói vô cùng nghiêm túc,

"Chính là phụ nữ đẹp, khiến cho cá và chim nhạn nhìn ngây người, quên không bơi lội và bay lượn."

Đồng Ngôn nghe xong rất muốn cười. Nghĩa thì đúng, nhưng sao nghe cứ thấy kỳ quái như vậy?

"Gần đúng rồi, chính là ý này, người kia nói là thầy Cố đẹp trai, ngay cả mỹ nhân cũng thẹn muốn chết"

Không ngoài dự đoán, đêm đó trên BBS của học viện, đều có thêm một loạt các topic với tiêu đề tiêu biểu là "Mỹ nhân sát".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro