Bắt Đầu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Luật của trò "Trốn Tìm Một Người" được viết trong thư.

Trước hết, tôi phải chuẩn bị một món đồ chơi nhồi bông có chân tay. Tôi quyết định sử dụng một con búp bê thỏ mà ai đó đã cho tôi từ lâu nhưng vì vài lý do tôi chưa bao giờ ném nó đi. Giống như bị trói buộc, tôi chỉ giữ thỏ bông lâu như thế bởi vì tôi sợ ném nó đi.

Tiếp theo đi xuống bếp, nơi mà bữa tối và giấy nhắn đã được chuẩn bị sẵn.

Bây giờ là 3:00 sáng. Cha mẹ tôi hình như đang ở nơi khác vào buổi tối, vì vậy họ không có ở nhà.

Một lần nữa, tôi cảm thấy một ánh nhìn chằm chằm từ sau lưng.

Một ánh mắt có hồn mà thậm chí còn mạnh hơn so với bình thường.

"...... Lại nữa?"

Theo cách đó, tôi chuẩn bị một cốc nước muối, và đi vào phòng ngủ của bố mẹ tôi.

Và, tôi lấy một cây kim khâu, chỉ đỏ, kéo, thêm một con dao cắt.

Từ đây trở đi, là giai đoạn trước khi trò chơi bắt đầu.

Đâm vào bụng món đồ chơi nhồi bông, và lấy bông ra.

Với một khuôn mặt lạnh lùng, tôi bắt đầu làm một chuỗi các nhiệm vụ.

"Trong phim ảnh, có những chuyện về những bà nội trợ chặt người thành hàng loạt mảnh nhỏ, nhưng ngay cả trong những lúc đó, mặt họ vẫn chẳng đổi sắc nhỉ..." Tôi nghĩ đến những thứ không liên quan.

Sau đó, thay thế bông bằng gạo cùng một số mẩu móng tay của riêng tôi, tôi vụng về khâu bụng lại.

Sau khi khâu tay chân của con búp bê lại, thậm chí khâu cả miệng nó với chỉ đỏ, chỉ nhìn thôi, con thỏ nhồi bông thật sự trông cực kì kỳ quái.

"Trông giống hệt như các mạch máu vậy..."

Tôi nhẹ thì thầm, và sau đó, lấy nước muối, đi đến đặt cốc sâu bên trong tủ quần áo.

Có vẻ như tôi phải đặt cốc trong nơi mình ẩn nấp.

"Sau đó, đặt tên cho con búp bê, hừm......"

Sau khi nghĩ một lúc, tôi quyết định sử dụng tên của anh chàng đó.

Tôi tắt tất cả các đèn trong nhà, và đóng rèm cửa, chỉ để chiếc ti vi mở.

Tôi không đặt điện thoại của tôi xuống, thay vào đó bỏ nó vào túi của mình.

"A-ya là người đầu tiên làm "nó". A-ya là người đầu tiên làm "nó". A-ya là người đầu tiên làm "nó"."

Tôi nói với con búp bê với vẻ mặt lạnh nhạt, hướng tới bồn tắm, và dìm nó trong nước.

Trong bóng tối đen ngòm của chiếc bồn, nước chỉ hắt lại một chút ánh sáng, như thể bóp méo biểu hiện của con búp bê giống như nó đang sống.

Tôi cảm thấy một trận ớn lạnh nhẹ.

Tôi có thể cảm nhận được ánh nhìn chằm chằm như thường lệ, nhưng tôi đã dừng chú ý đến việc đó.

Quay trở lại nhà bếp, tôi rút con dao cắt của tôi ra, nhắm mắt lại và đếm đến mười.

"Sẵn sàng chưa?"

Khi nói thế, tôi vào phòng tắm, mở bồn tắm, và lấy con búp bê ra.

__Tôi đâm vào bụng nó.

"Tiếp theo là lượt của xxx làm "nó". Tiếp theo là lượt của xxx làm "nó". Tiếp theo là lượt của xxx làm "nó"...... "

Sau khi tôi nói thế, tôi trở lại phòng bếp một lần nữa, và sau khi thả con dao cắt ướt đẫm xuống, tôi trở về tủ quần áo nơi tôi đã giấu nước muối.

Khi ở trong nhà, tôi ngồi xuống và nghĩ đến những điều khác nhau.

__Chuyện gì gây ra điều này?

__Trước hết, ai là kẻ phản bội? Trò chơi không nên bắt đầu nhưng... tại sao? Mình đã làm sai ở đâu? Trò... trò chơi này, chỉ là... chỉ là tại sao chứ...!!!

Một quãng dài thời gian trôi qua, tôi cuối cùng đã quyết định đi tìm kiếm con búp bê, và trút một ít nước muối vào miệng.

Nhưng sau đó, tôi nghe thấy một tiếng động mà đáng ra không nên nghe thấy.

Cót két. Cót két.

Trong hành lang, tiếng bước chân vang vọng lại.

Không ai ở trong hành lang mà.... tại sao?

Tôi nín thở và ẩn mình.

Bước chân sau đó dường như đến gần hơn với chỗ tôi nấp.

Cót két. Cót két. Thụp. Thụp.

Tôi có thể nghe thấy âm thanh của một cái gì đó đang nhỏ giọt.

Sau một lúc lâu, tôi bịt tai lại, run rẩy không ngừng, chờ cho tất cả các dấu hiệu của bất cứ cái gì đang ở ngoài đó biến mất.

Kể từ đó, tôi tự hỏi đã trôi qua bao lâu.

Tôi ngập ngừng thò đầu ra nhìn vào phòng mình từ đường hở trên cửa trượt, và ở đó tôi nhìn thấy người lẽ ra không nên có mặt ở đó.

"__Tại sao... lại là cậu...?"



"__Tìm thấy rồi."



Ký ức của tôi từ lúc đó bị phân mảnh như thể chúng là một đoạn hồi tưởng, và như tiếng ồn của kênh truyền hình đã bị cắt đứt, lặng lẽ chơi tiếp.

Tôi cố gắng giữ thăng bằng để với lấy cây kéo ở giữa căn phòng, nhưng tôi bị đá, và bị giẫm mạnh vào ngực.

"Thật vô nghĩa."

"Xxxxx"

Những lời lạnh lùng. Tại sao? Tại sao...?

Có thể, có thể nào cậu là thủ phạm......?

Giống như tôi đã làm với con thỏ bông lúc nãy, cậu nâng con dao cắt lên cao.

__Phập.

Đáng ngạc nhiên, tôi đã không thể hét lên, và trong khi đang có thể suy nghĩ một cách bình tĩnh, tôi lấy điện thoại di động của tôi ra khi ý thức bắt đầu mờ dần. Và, như mọi khi, mở màn hình phần văn bản ra.

"Ê? Chuyện gì vậy?"

"Tớ không thể nghe thấy cậu, cậu biết không?"

Aah, cho đến phút cuối cùng, giọng nói của tôi đã không thể tiếp cận cậu ấy, và trong khi có cảm giác kỳ lạ như thể bản thân đã hiểu ra, ý thức của tôi......................................................... đi đến kết thúc.

"_... Đây là tin tức mới nhất.

Hôm nay, trong tỉnh ○ ○ phát hiện thi thể của một nam sinh.

Nam sinh được tìm thấy ở bên trong phòng của mình với chiếc kéo đâm vào người.

Nạn nhân được phát hiện khi vẫn đang nắm chặt điện thoại di động trong tay.

Ngoài ra, nạn nhân của vụ giết người bí ẩn cách đây vài ngày, cũng trong cùng một thành phố, hình như là bạn cùng lớp của nạn nhân lần này.

Cảnh sát nghi ngờ có khả năng cả hai người bị giết bởi cùng một hung thủ.

Một cuộc điều tra đã bắt đầu__"


"Tiếp theo là lượt của ngươi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro