TRỐN TÌM

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

TRỐN TÌM

Cuộc đời chúng tôi là một trò trốn tìm

Một trò chơi lớn không có hạn định

Chúng tôi vừa tìm kiếm lại vừa lẫn trốn đối phương.

Lần đầu chúng tôi gặp nhau là khi nào…

Tôi cũng không nhớ nổi nữa.

Chỉ nhớ lúc đó tôi làm thủ lĩnh của bọn trẻ trong thị trấn nhỏ, còn em là 1 kẻ mới đến.

Ở cái thị trấn quê mùa nhỏ bé đó, lũ trẻ bọn tôi ngoài mấy trò cút bắt trốn tìm thì chẳng có gì khác để chơi.

Còn nhớ, sau thị trấn có một đồi cỏ rất rộng, những ngọn cỏ lau cao cao thơm nồng vị đất trải dài theo chân trời bao bọc cả ngọn đồi con. Là nơi lý tưởng để chơi trò chơi trốn tìm.

Mỗi khi chúng tôi chơi trốn tìm JaeJoong phải làm “ma” rất lâu…

Em rất vụng về lại hơi chậm chạp chẳng thể nào bắt được bọn trẻ con tinh ranh ngày ấy, nhất là đứa bé nhanh nhẹn như tôi.

Đứa bé YunHo ngày đó, rất thích trêu em.

Để cho em tìm trong đám cỏ quá đầu thật lâu, thật lâu , mãi đến khi em vấp ngã trầy hết cả chân, vừa khóc lóc năn nỉ thì tôi mới chịu xuất hiện.

Có một lần chúng tôi đùa ác, bỏ lại em trên đồi cỏ một mình.

JaeJoong ngốc nghếch đã trốn trong bụi cỏ suốt nửa ngày trời.

Khi nghe cha mẹ Kim bảo rằng em vẫn chưa về, tôi mới hớt hãi lên đồi cỏ tìm em.

JaeJoong hôm đó, tuy đã sợ cứng cả người, sợ đến chỉ dám khóc thút thít nhưng vẫn mỉm cười khi nhìn thấy tôi. Lúc được tôi cõng về nhà còn bảo

“Tớ biết YunHo sẽ đến mà”

“Đồ ngốc ah! Là tớ bảo cả bọn bỏ lại cậu đấy”

JaeJoong vừa nghe hết câu, đã òa lên khóc nức nở, một mực đòi leo xuống. Khóc nhiều đến nỗi cả đêm hôm đó tôi bị cha phạt nhịn ăn tối lại phải quay mặt vào tường.

Lúc đó tôi đã tự hỏi thì ra với em, bị tôi bỏ rơi còn đáng sợ hơn nửa ngày nấp trong bụi cỏ sao?

Vậy thì tôi sẽ không bỏ rơi em nữa.

YunHo lúc đó vẫn còn non nớt quá.

Vẫn nghĩ rằng trò chơi trốn tìm chỉ có thể chơi được ở đồi cỏ mà thôi.

Quan hệ của chúng tôi bắt đầu khác đi khi vào cấp 2...

Tôi lúc đó vừa là lớp trưởng lại là học sinh giỏi của trường, không bao giờ lọt khỏi top 5, vừa rất oai lại được nhiều bạn gái nhờ vả.

Còn JaeJoong lúc đó học hành rất kém, bề ngoài lại giống như một cô gái vậy, nên không khỏi bị lũ con trai trung học nghịch ngợm chọc phá rất nhiều.

Nếu không phải là có lớp trưởng YunHo bảo vệ em thì còn lâu em mới được yên ổn.

Nhưng vào năm cuối cấp, có một cô bé lớp trưởng xinh đẹp lớp bên đã hôn tôi 1 cái khiến cho cả trường xôn xao, báo hại tôi phải dắt xe đạp xuốt con đường trưa nắng như đổ lửa để năn nỉ em.

Tôi lúc đó rất bực bội và cáu bẵng nhưng hễ nhìn thấy cái mặt xị ra buồn bã của em thì không làm sao mà quát lên được. Dù rõ biết bản thân không sai nhưng cũng phải hết lời nhận lỗi. Cuối cùng phải hứa ko gặp mặt cô gái kia nữa em mới chịu cho tôi chở về nhà.

Lúc đó Yunho trẻ con thật sự không hiểu JaeJoong đang nghĩ gì nữa.

Rồi thì chúng tôi vào cấp 3...

Tôi bắt đầu có bạn gái. Tôi không phải là con mọt sách kính dày, chỉ có điều hơi quá cù lần mà thôi. Nên khi có được bạn gái lập tức mừng rỡ chạy đến khoe với JaeJoong…

Kết quả bị em đấm cho một phát sưng cả mắt mà nghĩ mãi vẫn ko hiểu tại sao?

Tôi chở bạn gái về nhà.

Em không bao giờ ngồi lên yên sau nữa.

Tôi mua kem cho bạn gái.

Em không bao giờ ăn kem tôi mua nữa.

Em cũng ko thèm nói chuyện với tôi nữa

Em là con người hẹp hòi

Lại rất nhỏ nhen nữa.

Năm cuối cấp em đột ngột dọn đi không báo cho tôi 1 lời.

Khiến cho YunHo ngốc gõ cửa nhà em suốt 3 tiếng đồng hồ, chờ em ló mặt ra và nói em chỉ đùa thôi.

Nhưng em đã không xuất hiện.

Lúc đó tôi ghét em lắm.

Tôi đã tự nhủ nếu gặp lại em phải đấm cho em tím cả 2 mắt.

Thù cũ nợ nay phải trả luôn 1 lần cho dứt.

Em ác lắm!

Bỏ lại tôi cùng những cảm giác không tên.

Bỏ lại tôi và những điều khó hiểu không cách nào giải đáp

Bỏ lại tôi cùng trái tim trống rỗng, mỏi mệt.

Ít lâu sau tôi chia tay với cô bạn gái cấp ba, từ giã đồi cỏ và hình bóng của em để lên Seoul.

Tôi, vì không muốn nghĩ đến em, đã dồn hết sức lực vào việc học.

Sau khi tốt nghiệp đại học, tôi về quê thăm cha mẹ. Mới nghe nói rằng em có về tìm tôi, nhưng không gặp được. Lúc đó tôi chỉ mỉm cười tiếp chuyện với cha mẹ, xem như không có gì xảy ra.

Nhưng không hiểu sao khi đêm đến, lại không ngủ được mà cứ nhìn mãi sang cửa sổ phòng em.

Đang đợi chờ gì chứ?

Chờ em mở rèm và hỏi “cậu về rồi ư?” hay sao?

Lúc đó lại chợt nghĩ.

JaeJoong lớn lên nhất định sẽ rất đẹp trai. Thế nào cũng có không ít con gái yêu mến.

Bạn gái của em…………………..

Chỉ nghĩ đến 4 chử bạn gái của em thôi thì trong tim đã quặn thắt rồi.

Bị sao vậy chứ? JaeJoong đẹp trai dĩ nhiên phải có bạn gái rồi!

Chẳng lẽ lại muốn em cứ mãi như đứa trẻ ngày xưa cứ nép sau lưng tôi, níu chặc tay tôi sao?

Vài năm sau nữa tôi có nghe lũ bạn nói em đã trở thành ca sĩ, nhưng lúc đó tôi đã là trưởng phòng rồi. Sống ở đất Seoul một mình, chỉ biết lo tới công việc, thời gian trôi qua như nước chảy không ngừng, thoắt cái đã trở thành ông chú cù lần tham công tiếc việc.

Mà tôi cũng chẳng mấy quan tâm đến việc gì khác ngoài công việc.

Cũng có vài cô gái ngỏ lời, nhưng không hiểu vì sao lại từ chối cả

Là do công việc còn nhiều hay là do trái tim đã đầy kín nên không thể yêu ai.

Cũng có vài lần rảnh rỗi, bắt gặp em trên T.V nhưng không hiểu sao lại chẳng muốn xem, tắt T.V đi rồi khi hết chương trình lại cảm thấy tiếc, khiến cho cả đêm không hiểu vì sao trằn trọc không ngủ được.

Có khi đang làm việc, chợt muốn tìm chút thông tin về em…

Nhưng hễ thấy hình em trên mấy mẩu quảng cáo chợt thấy xa cách quá.

JaeJoong bây giờ đẹp trai lắm, giống như hoàng tử trong cổ tích vậy, con gái cũng thích em, con trai cũng thích em. Mọi người vây quanh em, ảnh của em xuất hiện khắp nơi.

Thấy em thành công như thế, tôi mừng cho em.

Nhưng không hiểu sao thấy lòng nặng lắm.

Có lẽ vì cậu bé JaeJoong giờ đã lớn rồi, không cần YunHo cõng lên lưng nữa, cùng không cần ai nắm tay dìu dắt, càng không thể bị người ta ăn hiếp được.

Vậy là với JaeJoong, YunHo chẳng là gì nữa cả.

Đôi ba lần từ chối họp lớp cũ, cũng chẳng biết sao lại làm thế?

Chắc là không muốn gặp em.

Nhưng từ chối mãi cũng không được nên quyết định phải gặp em.

Dù sao đi nữa cũng phải gặp em.

Không phải đã mong chờ gặp em từ lâu rồi sao?

Ngày hôm đó đã chải chuốt mấy giờ liền trong buồng tắm.

Râu cũng cạo sạch, may mà có tập thể thao nên hình thể cũng không đến nỗi tệ.

Thêm bộ âu phục thì đúng kiểu doanh nhân lịch lãm rồi.

Cả mấy câu xã giao thường nhật cũng tập nói đến mỏi cả miệng.

Đã chuẩn bị kĩ như thế đấy.

Cuối cùng…

Em không đến……

Sáng hôm sau tỉnh dậy ở nhà, mới nghe lũ bạn bảo rằng tôi vừa về chẳng bao lâu thì em đến, còn hớt hãi hỏi tôi có đến không?

Nghe như thế, đột nhiên cảm thấy trong lòng ấm lại cũng không hiểu vì sao.

Lại nghe nói em có xin số của tôi. Thế là không một giây rời chiếc điện thoại.

Nhưng không hiểu sao…

1 tháng……

2 tháng……

Rồi nửa năm….

Cũng chẳng ai gọi đến…

Trong lòng chợt nghĩ…

Đã là ngôi sao rồi có mấy thời gian để tâm đến chuyện bạn bè cũ.

Không chừng có người yêu rồi cũng nên…

Với tôi

Em có thật sự đơn giản chỉ là bạn bè cũ không?

Một ngày nọ tôi phải làm tăng ca, hôm đó tuyết rơi dày, một nữ đồng nghiệp cùng phòng trong giờ nghỉ vô tình đã bật bài hát của em.

Giọng của em lúc đó giống như gió đông đầy tuyết thổi vào tim tôi vậy.

Em hát rằng

“Dù tôi phải chờ đợi mòn mỏi và bắt đầu ghét bỏ em thêm lần nữa

Dù cho tôi cố quên em hàng nghìn lần

Khởi đầu của tôi mãi mãi là em”

Lời hát của em, dĩ nhiên không phải do em viết…

Lời hát của em, dĩ nhiên không nói đến tôi rồi…

Chỉ là…

Tại sao giọng hát em lại như thế…

Tại sao lại giống như đang trách tôi bỏ rơi em…

Là em đã bỏ rơi tôi kia mà…

Như tôi đã nói đấy

Em vừa rất hẹp hòi

Lại rất nhỏ nhen

Khi tan ca rồi, quyết uống thật say cho quên em đi…

Thì em lại xuất hiện…

Trong cái quán nhỏ đó…

Không hiểu sao lại có thể mua được một cái truyền hình to đến như thế…

Làm cho tôi càng uống nhiều rượu lại càng có cảm giác em đang ở rất gần…

Em ăn mặc rất đẹp, như một hoàng tử cổ tích vậy, còn đang hát…

Hát rằng…

“người đã mang đến hạnh phúc cho tôi

Tôi không thể quên

Tôi cố xoa dịu con tim mình bằng bài hát buồn”

Tôi nghe em hát, những bài hát buồn…

Tại sao em không cười như lúc cùng tôi chơi trốn tìm trên đồi cổ.

Phải…

Mùi cỏ ngậy và sóng cỏ xô…

Có tôi và em…

Tôi chỉ biết uống để dẹp bỏ mọi nghĩ suy…

Phức tạp quá…

Mâu thuẫn quá…

Tôi muốn gặp em…

Lại không muốn gặp em…

Tại sao chứ?

Vì sợ em không còn là cậu bé năm xưa…

Vì sợ em không còn là của riêng tôi…

Vì sợ rằng tình cảm này chỉ mình tôi dành cho em…

Tôi uống nhiều lắm, uống cho đến lúc chẳng còn biết gì nữa…

Mọi phiền muộn đều đã biến mất…

Có thể thoải mái gọi tên em….

1 lần

2 lần

Rồi thêm nữa…

Gọi tên em mãi để chờ lời đáp…

Rồi bỗng nhiên lại nhìn thấy đồi cỏ khi xưa…

Có em đang chờ tôi…

Có mái tóc mềm của em…

Có nụ cười rạng rỡ của em…

Thiên đường không phải bên kia bầu trời…

Thiên đường chính là nơi có em…

Dù chỉ là 1 đồi cỏ…

Dù chỉ là 1 thị trấn nhỏ…

Dù chỉ là 1 tuổi thơ đã xa mờ…

Đó là thiên đường của tôi…

Sáng hôm sau tôi thức dậy khá muộn, đầu đau như búa bổ cũng may đã làm đến chức giám đốc rồi nên dù có đi làm trễ cũng chẳng ai phàn nàn.

Tôi không phải là kẻ cậy quyền ỷ thế, chỉ là có chút quyền lực thì cuộc sống có lúc lại dễ dàng hơn.

Không hiểu là do đã trưởng thành rồi, hay là do lòng quá dao động mà những ngày đấy tôi không ngừng nghĩ về em. Nghĩ về đôi mắt em có bóng hình tôi phản chiếu, nghĩ về làn tóc mượt vương đầy hoa cỏ mỗi khi chơi đùa. Khoảng thời gian đó giờ đây có lẽ đã phai tàn trong tâm trí em, nhưng tại sao bấy nhiêu tất bật của cuộc sống vẫn chưa thể làm tôi quên đi. Đã có khi tôi thầm nhủ “chẳng lẽ đồi cỏ và em sẽ theo tôi đến suốt đời sao?”

Cũng có lúc tôi chợt nghĩ hay là tìm một cô bạn gái biết đâu như thế lại có thể quen em. Nhưng khi đối diện với cô gái khác, trong lòng tôi lại dậy lên hình bóng em.

Tôi cũng không hiểu mình nữa!

Có lẽ tôi đã yêu em!

Tôi với tay bật radio, mong rằng có chút âm thanh kéo mình khỏi những suy nghĩ mông lung vô tận. Vừa chạm tay vào nút bấm thì giọng em đã vang lên…

“Tôi mỉm cười mỗi ngày nhưng khi nhìn hình bóng mình trong gương

Nụ cười tôi vụng về tựa như nước mắt sắp rơi

Tôi lại muốn gọi tên người dù biết chỉ thêm đau“

Là em trêu cợt tôi

Hay thượng đế đang trêu cợt tôi.

Còn bao lâu nữa để tôi quên được em…

Khi tôi đến công ty, mọi người đang chú tâm vào công việc, với tôi làm việc là cách tốt nhất để xua đi hình bóng em. Tôi không muốn nhìn thấy em, không muốn nghe giọng em, lại càng không muốn nghĩ về em. Tôi muốn quá khứ chỉ là quá khứ, muốn bỏ lại em, bỏ lại trái tim mình, bỏ lại những xúc cảm, để tất cả chi còn là kí ức, để có thể sống mà không nghĩ về em.

Nhưng con người hẹp hòi nhỏ nhen là em lại chẳng chịu buông tha cho tôi.

“YunHo~!!!” giọng nói em kéo dài thườn thượt vang đi khách hành lang dài lấn áp những tiếng bước chân đầy phiền muộn của tôi.

Có tiếng giày vội vã nện sàn, có vòng tay ấm choàng lấy vai tôi, hơi ấm của em châm vào trái tim tôi tê buốt. Tôi nghe tóc em vuốt ve gáy mình, tôi nghe gương mặt em chạm vào lưng áo, tôi nghe em nói

“Xin lỗi cậu tớ đánh mất số điện thoại của cậu…tớ không cố ý đâu”

Đồ ngốc à!

Em là kẻ ác độc ngốc ngếch!

Tại sao em không nói là đã quên tôi rồi?

Tại sao em không hỏi tôi là ai?

Mà…

Lại xin lỗi tôi!

Khi tôi quay lại nhìn em, đáy mắt em vẫn trong như bầu trời trên đồi cỏ, vẫn lấp đầy hình ảnh tôi. Em giống như một hoàng tử cổ tích đang đứng trước mặt tôi dù tôi chẳng phải là công chúa xinh đẹp.

Em vẫn cười như những ngày xưa đó, đôi tay vẫn không rời tay áo tôi.

Cậu bé à? Em còn muốn níu kéo tôi sao? Vẫn còn muốn nấp sau lưng tôi sao?

“YunHo ah…tại sao cậu không đi họp lớp chứ? Tại sao lại bỏ về sớm như thế?”

Em chất vấn tôi…

Em đã lớn rồi…

Đã biết trách tôi rồi…

“Không muốn gặp tớ sao?”

Lời nói em lắng đọng giữa tiếng chân người qua lại, nhòa nhạt giữa những công việc bộn bề nơi công sở, nhưng sắc như 1 lưỡi dao cứa vào tim tôi.

“ừ…tớ ghét cậu lắm”

Tôi nói… rồi kéo em vào lòng.

“là cậu bỏ lại tớ…mệt mỏi lắm đấy có biết không, đồ nhỏ nhen hẹp hòi?”

Em đẩy nhẹ lồng ngực tôi, ngước mặt nhìn tôi bằng đôi mắt to trong veo. ừ…trước kia đã đấm tôi tím cả một mắt, bây giờ dù có bị đấm thêm cái nữa tôi cũng phải giũ bỏ cảm giác khó chịu day dứt đã đeo bám tôi suốt bao năm qua.

“Là cậu không chịu buông tha cho tớ…tớ muốn có vợ, tớ muốn có con nhưng lại chỉ có cậu…tớ không thể yêu ai, không thể yên giấc đều là do cậu…đã bao lâu rồi có biết không? Lâu lắm rồi”

Tôi nói, cảm thấy giọng mình như nghẹn lại, cảm thấy cổ họng khổ rát, cảm thấy đôi tay ngày càng siết chặt lấy em.

“Tớ…yê…”

Lời nói chưa dứt đã thấy vị ngọt trên môi, đã thấy cravat bị em kéo mạnh.

Rồi, chẳng thấy gì nữa……

Chỉ thấy đồi cỏ bao la, hoa cỏ vương đầy trong gió…

Thấy nụ cười em thắp sáng cả bầu trời.

Thấy đôi môi bị em xấm chiếm

Thấy trái tim bị em chinh phục.

Phải…

Thiên đường không phải bên kia bầu trời

Thiên đường là nơi có em đang mỉm cười cùng tôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro