CHƯƠNG 14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dựa vào lời khai của Thẩm Lưu Phi, đội trưởng Đào như được thoát ra khỏi đống hỗn độn không manh mối, hướng vào chi tiết "quấy rối tình dục" ở công sở mà đi điều tra. Những công ty thiết kế nội thất ở thành phố Hán Hải cũng không nhiều, gần đây lại sắp tổ chức triễn lãm thì chỉ có một. Người đàn ông khả nghi chụp chung ảnh với Tùng Dĩnh được xác định tên là Lý Duệ.

Người này lý lịch trong sạch, chưa hề có tiền án, ngược lại,  lại rất ưu tú. Ba mươi ba tuổi, tốt nghiệp một trường danh tiếng, là một doanh nhân trẻ, một tình nguyện viên xuất sắc của thành phố, từ nhỏ đã theo truyền thống gia đình làm đảng viên, trên mạng đăng rất nhiều thông tin về người đàn ông này. Bây giờ Lý Duệ đang mở một công ty thiết kế Quỳnh Lập, khá nổi tiếng trong ngành.

Đào Long Dược nhìn hồ sơ của Lý Duệ mà cảm thấy hơi khó hiểu, một người đàn ông tốt như vậy tại sao bố của Tùng Dĩnh lại kịch liệt phản đối cuộc hôn nhân này?

Sau khi vụ án có manh mối, đội trưởng Đào liền cùng Đinh Ly đến công ty trước đây nơi Tùng Dĩnh làm việc, cô ấy nghỉ việc có thể có liên quan tới việc quấy rối này.

Đinh Ly là một cô gái hoạt bát dễ chiếm cảm tình của người khác, lần trước vừa đến công ty đã tìm ra được chứng cứ chứng tỏ cô rất được lòng người khác, cô đã điều tra ra được chủ của công ty này họ Ngưu, tên là Phi Phàm. Ông chủ Ngưu đã nói một thì không ai dám cãi hai, nhưng trước mặt bà chủ tên Kim Tây thì nghe lời như một đứa cháu trai. Mấy cô đồng nghiệp nhỏ tuổi trong công ty thì sợ bà chủ như sợ cọp, bảo là bà ấy vừa dữ vừa đa nghi, suốt ngày lo chuyện vặt vãnh, thọc này thọt kia, còn lo người khác giật chồng bà ấy.

Cấp quản lý của công ty đa số đều là đàn ông có gia đình, duy chỉ có còn bộ phận nơi Tùng Dĩnh làm việc thì sếp cô ấy là nữ, tên là Lang Lệ, hơn ba mươi, tính hình hiền hòa, dễ chịu lại dễ nhìn. Đinh Ly đang hỏi cô ấy về sự việc quấy rối vừa rồi thì một phụ nữ son phấn dày cộm đi tới, giọng oang oang nói :"Chuyện gì vậy? Trả lương cho mấy người vô đây để nói chuyện phiếm sao?"

Người phụ nữ này là Kim Tây. Cũng xấp xỉ tuổi với Lang Lệ, mặt mũi cũng xinh đẹp như vẫn không thể che giấu dấu vết thời gian trên mặt. Bên cạnh công ty bên cạnh đang sửa sang lại, thỉnh thoảng có tiếng máy móc vang lên, Kim Tây hiển nhiên không muốn hợp tác với cảnh sát điều tra, bà ấy thấy bảo phiền phức, hét vào đội trưởng Đào: "Cảnh sát mấy người không giúp giải quyết phiền hà cho người dân sao. Bên ngoài ồn ào như vậy, làm sao chúng tôi có thể làm việc đây chứ?! "

Sau khi hét lên xong thì bỏ đi.

Đinh Ly nhìn chân của Kim Tây, và lắc đầu với Đào Long Dược, dấu chân được kiểm nghiệm ở hiện trường vụ án, bất kể là chiều cao, cỡ giày thì kết quả đều không khớp.

"Xin lỗi, bà chủ chúng tôi tính nóng như vậy đấy." Nhìn thấy bà chủ bỏ đi, Lang Lệ nhìn hai người họ xin lỗi, thở dài nói:"Trước khi tiểu Tùng nghỉ việc, quan hệ của chúng tôi không tệ, nhưng sau đó cũng mất liên lạc, có một lần nghe cô ấy bảo mình không chỉ bị quấy rối mà hình như còn bị vợ của người đó theo dõi và uy hiếp."

"Tôi cũng hi vọng mọi người đều có thể hợp tác với cảnh sát như cô để tội phạm không bị sảy mất." Đều là phụ nữ nhưng Kim Tây như một trái ớt cay nóng, còn Lang Lệ thì là một dòng suối ngọt ngào thanh mát, Đinh Ly rất thích cô ấy.

"Đồn cảnh sát có một cảnh sát xinh đẹp như cô, không chừng có người còn muốn phạm tội để được gặp người đẹp như cô đó." Lần thứ hai gặp Đinh Ly, Lang Lệ dường như cũng rất có ấn tượng với cô cảnh sát này, vì vậy chủ động kết bạn qua wechat, thể hiện sự sẵn sàng hợp tác của mình bất cứ lúc nào. Lang Lệ bày tỏ sự tiếc nối "Tiểu Tùng là cô gái xinh đẹp, người theo đuổi không ít, còn trẻ thế mà đã ra đi, thật tiếc quá."

Sau khi rời khỏi công ty cuối cùng nơi Tùng Dĩnh làm việc, Đào Long Dược định đến công ty thiết kế của Lý Duệ để tiếp tục điều tra, đột nhiên nghĩ đến Tạ Lam Sơn bị bố già cấm túc nên gọi điện chia buồn. Ngoài mấy câu chào hỏi, xã giao thì ra thì có cơ hội là bắt đầu mỉa mai và chọc quê nhau hết cỡ.

"Trời đang nóng, cảnh sát giao thông điều tiết đứng dưới trời nắng, cẩn thận không khéo thành cháy nắng đen thui đó."

"Da tôi trắng, không rám nắng."

"Vậy phải tập thêm bắp tay. Khi xe hỏng trên cao tốc, phải đẩy xe nữa kìa."

"Nếu không có việc gì quan trọng, tôi cúp máy đây," Tạ Lam Sơn lười nói chuyện vớ vẩn với người này, "Không có gì làm thì lo đi giải quyết vụ án đi, pháp y Tô là một cô gái duyên dáng đừng để người khác cướp mất."

"Đừng, đừng cúp máy." Đào Long Dược cuối cùng hỏi cậu có muốn cùng nhau đi kiểm tra Lý Duệ không.

"Miễn." Ngay cả thẻ cảnh sát cũng bị tịch thu, tùy tiện vào nhà người ta, Tạ Lam Sơn lần này còn tỉnh táo, trực tiếp từ chối qua điện thoại, nói cũng muốn đi, mà đi gặp bác sĩ tâm lý.

"Không phải chứ, cậu nhượng bộ rồi sao?"

"Tất cả mọi người trên thế giới đều say và chỉ có một mình tôi tỉnh táo," Tạ Lam Sơn nói một cách khó hiểu khi lên xe buýt đến bệnh viện điều trị tâm lý, "Vậy thì tôi sẽ cùng say với mọi người."

Thẻ cảnh sát thì bị tịch thu, nếu không nhượng bộ, thì đành phải tìm cách khác, mặt khác dạo này căn bệnh đau đầu của cậu ngày càng nặng, bất cứ khi nào chợp mắt thì đều thấy máu khắp nơi, thậm chí càng ngày càng trầm trọng hơn, có lúc cậu còn thấy từng tơ máu trải đầy trên sàn, đau tới muốn ngất đi.

*chỉ đăng duy nhất trên wattpad zobbiee*

Cậu là cảnh sát hình sự, một cảnh sát buồn nôn đau đầu khi nhìn thấy máu, giống như một đầu bếp không ăn được đồ mặn, nói ra thì chả khác nào làm trò hề cho người khác

Đào Long Dược nghe thấy tiếng hành khách quẹt thẻ xe buýt từ điện thoại, hỏi "Cậu không lái xe à?"

"Dạo này tôi không muốn lái xe." Tạ Lam Sơn kẹp điện thoại vào giữa cổ và thoáng thấy một người phụ nữ mang thai đang ôm bụng khi chen giữa đám đông hành khách, cậu không nghĩ ngợi liền nhường chỗ.

Thật bất ngờ, cô gái mặt mày hơi hung dữ, bụng cô ấy to hoàn toàn không phải đang mang thai mà chỉ là do một lớp mỡ dày tạo nên. Cô gái bỏ bàn tay mình vô tình để lên bụng, mặt đỏ bừng: "Tôi...tôi không có thai..."

Những hành khách trên xe đều nheo mắt nhìn cô gái, ánh mắt như dao, có người thì xem thường mà thầm thì một tiếng: Béo quá.

"Tôi nhường ghế vì thấy cô đẹp." Tạ Lam Sơn không do dự mà nói ra. Cậu đứng lên bước lên một bậc phía trên tìm cho mình một chỗ khác, mỉm cười tán thưởng cô gái bình thường trước mặt mình "Cô rất đẹp"

Cô chưa bao giờ được khen chân thành như vậy, mà người khen lại là một người đàn ông đẹp trai thế này khuôn mặt cô gái càng đỏ hơn. Cô bình tĩnh ngồi trước con mắt soi mói của những hành khách xung quanh, ưỡn ngực tự hào.

Đào Long Dược ở đầu bên kia điện thoại nghe được: "Đừng ngại, tôi nói nghiêm túc đấy."

"Nghiêm túc đấy." Tạ Lam Sơn nở nụ cười ấm áp nhìn cô gái mập mạp đang nhìn mình chằm chằm, quay đầu nhắc nhở Đào Long Dược, "Còn người phụ nữ phóng hỏa phòng giám sát."

"Đinh Ly và những người khác đã đi thu thập và so sánh dấu chân của người phụ nữ để lại tại hiện trường. Thẩm Lưu Phi nói rằng Tùng Dĩnh đã kể với anh ta về hành vi quấy rối tình dục nơi làm việc, vì vậy chúng ta có lý do để nghi ngờ, người phóng hỏa và dấu chân phía sau sân vườn là của cùng một người, khả năng chính là vợ của một trong số nhân viên trong công ty. Đào Long Dược nói, " Tùng Dĩnh đã làm việc tại hai công ty. Cứ theo vậy thì chả khác nào mò kim đáy bể. Nhưng tôi vẫn không hiểu, tại sao hung thủ lại bắt chước tranh vẽ của Thẩm Lưu Phi? "

Tạ Lam Sơn nói, "Cậu đi hỏi một chút thì sẽ biết thôi."

Đào Long Dược hỏi ngược lại, "Ai? Thẩm Lưu Phi sao?"

Tạ Lam Sơn vốn dĩ muốn Đào Long Dược đi hỏi Lý Duệ, nhưng nghĩ lại, hỏi Thẩm Lưu Phi cũng không phải là ý tệ.

Đào Long Dược thấy Tạ Lam Sơn vẫn còn nghi ngờ người kia, giải thích: "Sự nghi ngờ của Thẩm Lưu Phi đã được loại trừ. Chúng tôi đã kiểm tra và đúng là anh ta đã xem hai bộ phim kinh dị trong rạp chiếu phim vào tối hôm đó, một bộ phim lúc 12 giờ và một bộ phim khác lúc 2 giờ sáng, ra ngoài không quá năm phút liền xem tiếp bộ thứ hai. Bác sĩ pháp y cho biết thời gian tử vong của gia đình Tùng Dĩnh là từ 11 giờ 30 đến 12 giờ 30. Ông hàng xóm thì xem hiệp một của giải Ngoại hạng Anh chứng kiến Tùng Dĩnh 11 giờ 45 vẫn đang tranh cãi với bạn trai Lý Duệ, từ biệt thự Cảnh Giang đến rạp chiếu phim gần nhà phải mất khoảng 45 phút lái xe, vậy là từ lúc gây án thì hung thủ không thể nào là anh ta. "

Tạ Lam Sơn "ừm" một tiếng, như thể đang chìm trong suy nghĩ.

"Nhưng mà," Đào Long Dược suy nghĩ một lúc và nói thêm, "Họ Thẩm kia vẫn khiến tôi cảm thấy không thoải mái, không biết nói sao chứ thấy ánh mắt của anh ta quá lạnh lùng."

Đúng là rất lạnh lùng. Nhưng đó không phải là sự lạnh lùng có chủ ý, mà là cảm giác lạnh lùng từ trong xương cốt toát ra, thứ mà anh ta đã cố gắng che giấu đằng sau vẻ ngoài xuất chúng và sự giáo dục tốt của mình.

Ngắm hoa trong sương (1). Tạ Lam Sơn nghĩ, dù bông hoa này có đẹp đến đâu thì cũng bị tầng nào đó che khuất.

(1) Nguyên văn雾里看花 : chỉ những sự việc không rõ ràng

Khi đến trạm, Tạ Lam Sơn cúp máy Đào Long Dược mà xuống xe.

Bệnh viện phục hồi chức năng tâm lý cách đó chỉ 500 m, nhìn sang có thể thấy một căn nhà màu trắng rất trang nhã.

Tạ Lam Sơn đã gọi điện đặt trước với bệnh viện, qua điện thoại mới biết bác sĩ phụ trách điều trị cho cậu một phụ nữ. Cậu dừng lại trước một cửa hàng hoa gần bệnh viện và định mua một bó hoa.

Cô gái nhỏ trong tiệm hoa chào hỏi Tạ Lam Sơn rất niềm nở, nghĩ rằng đây là hoa mua cho bạn gái, còn định làm cho cậu bó hoa hồng nói rằng ai mà không thích hoa hồng, giữa những người yêu nhau, tặng sẽ thích hợp hơn.

"Không hẳn." Tạ Lam Sơn nói, "Có một số người quái đản không thích hoa hồng."

"Bạn gái của anh không thích hoa hồng?" Cô gái nhỏ rất khéo léo, lập tức chìa ra một bó hoa bách hợp khác được gói rất đẹp, "Vậy thì tặng cái này đi, hoa bách hợp lúc nào cũng được hoan nghênh."

"Cũng không phải bạn gái," Tạ Lam Sơn đột nhiên nghĩ đến Thẩm Lưu Phi, trong đầu lại quanh quẩn không tìm được một tính từ thích hợp, "Chỉ là một tên quái đản."

Sau khi thanh toán tiền và rời khỏi cửa hàng, cầm trên tay bó hoa bách hợp, Tạ Lam Sơn hít thở một hơi, trấn định tâm lý lần cuối rồi đến bệnh viện.

Tạ Lam Sơn đã sớm đoán rằng bác sĩ tâm lý chắc chắn sẽ nói chuyện với cậu về PTSD (1) về những cơn ác mộng, chứng mất ngủ và sự thay đổi lớn trong tính cách của cậu – đó là những gì mà người khác nói, thế nhưng cậu không nghĩ như vậy, cậu vẫn sống bình thường đấy thôi.

(1) rối loạn căng thẳng sau chấn thương/ hậu chấn tâm lý

Mặc dù thường xuyên bị đau đầu, nhưng cậu không chịu thừa nhận đó là do chấn thương tâm lý, khi cha cậu mất, khi mẹ cậu bị điên, cậu cũng không bị chấn thương, sao cậu có thể yếu đuối như vậy chứ, chỉ là một tên Mục Côn đã làm cậu chấn thương, sao có thể? Cho nên, để tránh vướng bận quá nhiều thời gian với bác sĩ tâm lý về vấn đề này, Tạ Lam Sơn quyết định phát huy sức hút của mình đối với người khác giới, cắt đứt mớ hỗn độn càng nhanh càng tốt, nhận một kết quả tốt để đánh lừa cấp trên.

Tạ Lam Sơn cầm hoa trên tay dừng ở cửa phòng tư vấn, giơ tay gõ cửa.

"Mời vào." Trong phòng vang lên một giọng nữ rất dễ chịu.

Tạ Lam Sơn đẩy cửa bước vào , hai người họ bốn mắt nhìn nhau, đều giật mình

Người bên kia cũng sững sờ, khuôn mặt đặc biệt xinh đẹp lộ ra cảm xúc lẫn lộn, thật lâu sau mới nở một nụ cười chuyên nghiệp.

Cô ấy nói, Lam à, đã lâu không gặp.

TBC...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro