CHƯƠNG 18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi Lý Duệ bước vào đồn, phòng tuyến tâm lý của anh ta đã sụp đổ, không thể nói gì, chỉ ngồi trong phòng thẩm vấn run rẩy, hỏi gì cũng chỉ biết nói mấy câu "tôi thật sự không có giết người, tôi thật sự không có giết người!!

Đào Long Dược quát: "ai vào đây cũng nói như vậy, cảnh sát chúng tôi sẽ quyết định người đó có giết người hay không, không oan uổng người tốt, cũng tuyệt đối không buông tha kẻ xấu, anh tốt nhất là khai báo thành thật một chút, trước tiên bắt đầu từ thời gian xảy ra vụ án.”

Lý Duệ uống một hớp trà nóng do Tiểu Lương đưa, cuối cùng cũng bình tĩnh bắt đầu nhớ lại: "Lúc đó hơn một giờ chiều, tôi lái xe đưa Tùng Dĩnh về nhà. Bởi vì buổi sáng chúng tôi đã chọn quà cho bố cô ấy. Vì sắp đến sinh nhật của ông ấy nên tôi muốn sẵn tiện bàn về cuộc hôn nhân này. Hôm đó cô ấy mặc một chiếc váy màu vàng sáng của Gucci mà tôi mua, nó rất đẹp. Lúc đầu bố cô ấy không về nên tôi và mẹ cô ấy, còn có bà nội cùng ăn uống và trò chuyện cùng nhau, không khí rất hòa thuận, sau đó bố cô ấy về, nhìn thấy tôi thì không vui lắm, lúc đó đã muộn tôi có uống chút rượu và hơi chóng mặt. Tôi muốn ở lại phòng khách một đêm nhưng ông ấy lại bắt đầu chửi bới, không cho phép tôi ở lại. Rốt cuộc tôi không nhịn được liền cãi nhau với ông ấy, sau đó tông cửa bỏ đi. Tùng Dĩnh đuổi theo ra ngoài cổng và tôi cãi nhau với cô ấy một hồi, không biết lúc đó là mấy giờ.”

Đào Long Dược nói: “Lúc 11 giờ 45 tối, mấy người hàng xóm đối diện đã nhìn thấy hai người cãi nhau.” Đào Long Dược nói, “Nhưng tôi không hiểu, theo như thông tin tôi tra trên mạng thì một người có tài như anh hẳn là một chàng rể lý tưởng, thế tại sao bố cô ấy lại không thích anh?”

"Bố tôi và bố Tùng Dĩnh từng là đồng nghiệp, làm ăn chung với nhau, sau này bố tôi tổn thất mấy triệu tệ, lúc đó là số tiền rất lớn. Bố tôi bị áp lực quá nhiều, trong lúc lái xe hoảng loạn đã xảy ra tai nạn giao thông. Rõ ràng là tai nạn thế mà công ty bảo hiểm khẳng định bố tôi cố tình lừa gạt tiền bảo hiểm. Từ khi đó ông ấy liền có ấn tượng không tốt về tôi.”

Đào Long Dược không hiểu logic của mấy người có tiền, hỏi: "Cho dù bố anh tự tử hay lừa tiền bảo hiểm, thì nó liên quan gì đến anh?"

"Ông ấy nghĩ ..." Lý Duệ lẩm bẩm, sắc mặt trắng bệch, môi run rẩy, rất khó nói, "cha nào con nấy, lòng tin đối với tôi có vấn đề..."

Đào Long Dược hơi trầm mặc, cố gắng làm rõ mối liên hệ giữa hai trường hợp, hồi lâu nói, "Tiếp tục."

Lý Duệ lắc đầu cười khổ: "Hơn nữa sự nghiệp của tôi chỉ mới thăng tiến trong hai năm qua, khi còn nhỏ một mình mẹ nuôi nấng tôi, sức khỏe không tốt, còn phải gánh món nợ của bố tôi, cuộc sống hết sức khó khăn. Tôi vừa tốt nghiệp cũng chưa tìm được việc, lúc mới gầy dựng sự nghiệp cũng không thuận lợi, bố cô ấy nghĩ rằng tôi trèo cao, thấy con gái mình tuổi tác vẫn còn nhỏ, sau này sẽ còn nhiều lựa chọn tốt hơn.”

“Ừ.” Cái này cũng có lý, Đào Long Dược suy nghĩ một chút rồi nói, “Anh và Tùng Chí Minh có ân oán lâu năm, ông ấy cho rằng anh trèo cao, vẫn xem thường anh, cho dù anh có công thành danh toại nhưng ông ấy vẫn không đổi ý, cho nên ngày đó anh và ông ấy cãi nhau trong nhà, sau đó tiếp tục cãi nhau với Tùng Dĩnh ngoài cửa, hận thù cũ mới chồng chất nhau, trong lúc tức giận anh đã giết cả nhà họ?”
 
Lý Duệ lại kích động lần nữa, đập bàn: "Tôi không giết người! Tôi không giết người!"

Đào Long Dược cũng đập bàn, dọa "Tốt hơn hết anh nên nói sự thật, bây giờ anh tự thú thì có thể được tòa khoan dung! Vết cào trên ngực trên cổ anh ở đâu mà có? Đừng nói anh tự cào mình đấy, không thể nào!”

"Là do người nào đó cào, nhưng không phải do Tùng Dĩnh ... tôi ... tôi ... tôi không thể nói."

"Bây giờ còn chưa rõ ràng sao?" Nhìn thấy người này sắp chết đến nơi còn trốn tránh, Đào Long Dược tức mình đến muốn bật cười, nếu muốn chứng minh mình không phải hung thủ, giao chứng cứ ra đây!

Lý Duệ mặt mày lúc xanh lúc đỏ, chần chừ một hồi cuối cùng thừa nhận mình bị cào xước khi đi tìm gái làng chơi. Đào Long Dược có chút không tin: "Dù sao anh cũng là một doanh nhân trẻ tuổi, xung quanh có nhiều gái đẹp như vậy, còn đi tìm gái sao?"
 
"Hôm trước, tôi với Tùng Dĩnh cãi nhau nên vào cửa hàng mua chút rượu, uống xong thì không biết lang thang đi đâu, lát sau đột nhiên thấy một người phụ nữ trên đường và rồi cô ta kéo tôi vào khách sạn, tôi hơi tỉnh táo chút khi thấy cô ta muốn gì đó, mà tôi tính bỏ đi thì tôi và cô ta cãi nhau, sau đó trên người tôi có vết cào xước thế này đây….” Sau khi kể ra bí mật xấu hổ kia thì Lý Duệ thở phào nhẹ nhõm : “Đội trưởng Đào cũng là đàn ông, chắc chuyện này anh có thể hiểu được…”

Tiểu Lương đang ngồi ghi chép thì liếc nhìn Đào Long Dược một cái.

“Đừng có nói nhảm, hiểu cái gì mà hiểu, tôi không có tới mấy cái chỗ đó!” Đào Long Dược cố gắng hết sức nén cơn giận, “Sau đó cậu lấy xe đi đâu.”

"Tôi về nhà và đậu xe gần nhà, gần chỗ ấy tôi có chỗ đậu xe cố định."

"Sao trên bàn của cậu lại có cuốn “trắng đen không lẫn lộn”?"

“Cái gì “ trắng đen không lẫn lộn”?” Lý Duệ ngẩn ra.

"Cậu chưa đọc cuốn sách này?"

“Tôi đang tham gia vào công việc thiết kế, thường nhờ nhân viên của công ty mua cho tôi một số cuốn sách liên quan đến nghệ thuật. Có quá nhiều thứ trên bàn làm việc, tôi không có thời gian để đọc hết”

"Trong bảo tàng của Thẩm Lưu Phi tìm được hung khí ,chẳng lẽ anh định giá họa cho anh ta?"

"Hả, Thẩm Lưu Phi là ai? Tôi ..." Lý Duệ lại gần như sắp sụp đổ, "Tôi phải nói bao nhiêu lần, tôi là nhà thiết kế, tôi thường xuyên đến bảo tàng nghệ thuật để tìm cảm hứng, hầu hết các bảo tàng trong và ngoài nước tôi đều đi qua hết rồi.”
 
"Vậy anh giải thích thế nào về việc bị nhìn thấy khi rời khỏi khu Cảnh Giang lúc ba giờ sáng? Gia đình họ đã chết, anh làm gì ở đó? Tính lại phá hủy chứng cứ gì sao?”

"Tôi nhận được tin nhắn của Tùng Dĩnh lúc mười hai giờ, cô ấy bảo tôi đợi ba cô ấy ngủ  sau đó lấy xe từ hầm để xe ra. Vì vậy, tôi đã quay lại, nhưng sợ bố cô ấy thức dậy lại nổi giận nên tôi mới đi thẳng vào nhà xe dưới tầng hầm. Nếu tôi đi qua cửa trước, có thể tôi sẽ thấy được chuyện xảy ra và cứu được bọn họ.. . ” Giọng nói bị đứt quãng, Lý Duệ như sắp khóc.

Sau khi kiểm tra hồ sơ, Tùng Dĩnh thực sự đã gửi tin này trước khi bị sát hại.

Kiểm tra cửa hàng tiện lợi gần nhà Tùng Dĩnh, quả nhiên Lý Duệ đã mua rượu ở đó. Người bán hàng đã rất ấn tượng về anh ta. Người đàn ông đó trông rất chán nản và mất mát.

Cho dù Lý Duệ rời nhà Tùng Dĩnh đi mua rượu, không có nghĩa là anh ta không quay lại sát hại họ, dù cho với những chứng cứ hiện có, đội trưởng Đào với kinh nghiệm nhiều năm xử lý các vụ án, có lý do để nghi ngờ rằng người đàn ông này là kẻ giết người thực sự.

Một cảnh sát gõ cửa đúng lúc và nói gì đó vào tai cậu.

Đội trưởng Đào đột nhiên mỉm cười, khi cậu sắp đi ra ngoài, mới nói với Lý Duệ: "Tuân theo pháp luật và tuân theo quy trình xử lý vụ án. Chúng tôi không thể hỏi cung suốt nên sẽ thả anh ra sau 24 giờ. Tuy nhiên, tôi nhắc nhở anh rằng  kỹ thuật viên của chúng tôi sẽ sớm khôi phục dữ liệu giám sát ở khu Cảnh Giang hôm đó, nếu nói dối thì do anh tự chuốc lấy, muốn xin được khoan hồng thì không có cửa đâu, anh nghĩ kỹ lại đi.”

Đào Long Dược bật dậy đi ra ngoài.

Đây không phải là một mưu kế gì cả, cũng không phải đội trưởng Đào lừa gạt anh ta, quả thật đội ngũ kỹ thuật đã làm việc không mệt mỏi trong một tuần và cuối cùng đã khôi phục được dữ liệu.

Khi Đào Long Dược thẩm cung Lý Duệ, Tạ Lam Sơn cũng đang phải đối mặt lần thẩm vấn thứ ba.

Ngay khi cửa văn phòng mở ra, Tạ Lam Sơn nhìn thấy Đào Quân đích thân đưa Thẩm Lưu Phi tới, trên mặt nhăn nhó, nhưng rất lịch sự: "Thực xin lỗi đã làm phiền thầy Thầm đích thân tới đó."

Đinh Ly từ lâu đã rất quan tâm đến vị chuyên gia mô phỏng chân dùng này, vừa nhìn thấy Thẩm Lưu Phi, cô liền đến gần cười nói gọi thầy Thẩm: "thầy Thẩm, trước khi anh tới đây thì chúng tôi vẫn hay nói về anh đấy.” Cô liếc liếc mắt nhìn qua hướng Tạ Lam Sơn

 “Thật sao?” Thẩm Lưu Phi cũng liếc Tạ Lam Sơn, “Nói gì thế?"

"Tiền bối nói anh là bình hoa di động, nhìn thì được chứ không làm được..."

"Nhìn thì được chứ không làm được?" Thẩm Lưu Phi nhìn Tạ Lam Sơn, nhếch khóe miệng “Cậu thử qua chưa?"

“Dù chưa thử nhưng lòng tôi vẫn rất mong mỏi.” Loại vấn đề liên quan tôn nghiêm một người đàn ông thì không thể thua được, Tạ Lam Sơn bình tĩnh nhìn thẳng vào ánh mắt đối phương, khá thoải mái mà nói “Nếu không tối nay chúng ta thảo luận một chút, hoanh nghênh thầy Thẩm dùng hành động thiết thực để bác bỏ tin đồn”.

Đinh Ly đứng đó bắt đầu thêm mắm dặm muối: "À đúng rồi, tiền bối còn nói anh là một ông già, mặt mày tàn nhang, đầy đồi mồi nữa, tay chân lại run rẩy ... "

Thẩm Lưu Phi vẫn nhìn Tạ Lam Sơn, ánh mắt không mặn không nhạt, nhìn không ra cảm xúc gì: "Cậu thích miệng mồm như thế ư?"

“Không, cũng tùy người.” Tạ Lam Sơn cười, “Một số người tính toán chi ly thì tôi sẽ thận trọng hơn, không giống như thầy Thẩm, tính tình rộng rãi phóng khoáng như vậy thì nề nà chi mấy chuyện cỏn con này.”

Nói chuyện chụp mũ người ta như thế, Thẩm Lưu Phi cũng không thể bụng dạ hẹp hò mà so đo với cậu , không nghĩ tới còn chưa hết câu chuyện, Đinh Ly đã mở miệng "Tiền bối cũng nói—"

“Câm miệng.” Tạ Lam Sơn kịp thời ngăn lại, vươn tay che miệng Đinh Ly, “Được rồi, con gái nhiều chuyện quá không ai thèm lấy đâu”.
 
"Cháu nói chuyện với thầy Thẩm như vậy đấy hả? Nếu không phải thầy Thẩm rộng rãi bỏ qua hiềm khích lúc trước, còn nói đỡ lời cho cháu, thì bây giờ cháu đang đứng ở ngã tư điều tiết giao thông rồi!" Đào Quân mắng xong Tạ Lam Sơn, sau đó cuối cùng cũng coi như biểu dương cậu, nói kẻ tình nghi có thể nhanh chóng sa lưới như vậy thì cậu vẫn có công cán, nếu Lý Duệ lấy cấp trên làm bia đỡ đạn kéo dài mấy ngày, vết cáo trên người anh ta sẽ biến mất, vụ án không chừng sẽ rẽ vào ngõ cụt.

Cuối cùng, Đào Quân giao cho Tạ Lam Sơn một nhiệm vụ, chính là tiếp đãi thầy Thẩm tối nay.
 
TBC...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro