Chương 8. Đoàn Tình...

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đoàn Tĩnh Viễn dùng bữa sáng xong liền đi làm, ông vẫn còn trẻ, con trai lớn 24 tuổi, ông năm nay chẳng qua mới chỉ 45 tuổi, bởi vì bảo dưỡng tốt nên nhìn qua như chỉ hơn 30, cho nên Đoàn Huyên không lớn không nhỏ gọi ông một tiếng "lão Đoàn", bởi vì ông thật sự trông không giống một người đã có con 24 tuổi.

Có một người lãnh đạo trẻ tuổi như vậy, vườn trà Đoàn gia vẫn duy trì rất tốt. Lão gia tử Đoàn gia mới khuất núi được hai năm nên gia nghiệp vẫn phát triển không ngừng như trước, mỗi ngày đều phải tới công ty đầy đủ. Đoàn phu nhân giúp ông thay quần áo, Đoàn Tĩnh viễn hỏi qua Tần Thiệu một câu rồi ra khỏi nhà.

Sau khi ông đi, không khí trong nhà liền náo nhiệt trở lại. Đoàn phu nhân cầm hòm thuốc tự mình thoa cho Tần Thiệu và Đoàn Tình. Đoàn Tình bị nhẹ hơn, Đoàn phu nhân thoa thuốc nhẹ tay hơn một chút, từ tốn căn dặn: "Về sau cẩn thận một chút, lần này chỉ bị ngã trầy mặt, nếu bị thương gân cốt thì phải làm sao?" Đoàn Tình thoạt nhìn thực nhu thuận, gật đầu đáp ứng. Thoa thuốc xong Đoàn phu nhân để cho cậu quay về nghỉ ngơi.

Chờ cậu rời đi Đoàn phu nhân mới trách móc Tần Thiệu. Tần Thiệu nhìn Đoàn Tình đi khuất liền bắt đầu cợt nhả, đem nghi ngờ trong lòng bà áp chế sạch sẽ. Đoàn phu nhân thoa hơi mạnh tay, bôi thật nhiều thuốc, Tần Thiệu đau đến nhe răng nhếch miệng: "Dì, dì cố ý!"

Đoàn phu nhân cười: "Ai bảo con lớn như vậy còn hồ nháo, dám gạt ta ngã cầu thang, đừng nghĩ bá phụ con không truy cứu liền cho rằng ta tin tưởng con, con nhìn mình xem, mẹ con mà biết khẳng định còn xuống tay mạnh hơn ta."

Tần Thiệu liên tục gật đầu: "Vâng vâng vâng."

Đoàn phu nhân nhăn mày: "Thành thật nói cho ta biết, hai đứa làm sao vậy hả? Có phải nó đánh con……" Tần Thiệu lần này có phần mất kiên nhẫn: "Dì, đã nói là ngã cầu thang rồi mà, còn có thể thế nào nữa, con làm gì được con trai dì chứ!"

Đoàn phu nhân thấy hắn kích động chỉ đành từ bỏ. Tên hỗn đản này ngay cả mẹ mình cũng dạy dỗ không nổi, huống chi là hắn.

Dù sao lần này người bị thương cũng không phải con trai ruột của bà. Đoàn phu nhân nhìn Đoàn Huyên đang ngồi một bên uống thuốc ánh mắt có điểm u ám.

Tần Thiệu cũng ngồi nhìn Đoàn Huyên uống thuốc, hết gói này đến gói khác, uống xong thuốc bắc lại đến thuốc tây, nhiều vô số kể, Đoàn Huyên đều từng món từng món nuốt xuống. Ngón tay tái nhợt bưng bát, một chút cũng không vội. Tần Thiệu kỳ thật biết Đoàn Huyên nhất định là phiền muốn chết, ngày qua ngày uống thuốc, chẳng khi nào thấy tốt lên được.

Uống thuốc xong, Tần Thiệu liền đưa cho y một miếng điểm tâm. Đoàn Huyên cười nói: "Thôi đi, coi tớ là trẻ con hả, không cần đâu, đều đã quen rồi." Đoàn phu nhân nghe y nói đã quen rồi liền không nhịn được mà đỏ hoe mắt. Đoàn Huyên làm như không thấy, cầm lấy tư liệu đi lên lầu: "Diệp Lâm, tớ định đi viết luận văn, cậu cứ tự nhiên đi."

Tần Thiệu đứng lên ngăn lại bờ vai y: "Nào có ai đối xử với khách như vậy chứ? Dùng xong liền qua cầu rút ván à! Dì xem đi, con giúp cậu ấy tìm tư liệu, chẳng những không cảm ơn bây giờ còn muốn đuổi con về này."

Đoàn phu nhân nghe vậy nở nụ cười: "Được rồi, hai đứa lên lầu cả đi, lát nữa dì mang hoa quả lên cho."

Hai người cùng lên lầu. Đoàn Huyên vừa đóng cửa liền thấy Tần Thiệu tác phong còn quen thuộc hơn ở nhà mình, ngồi trên sô pha, tùy tiện lật lật mấy cuốn sách để trên bàn. Đoàn Huyên ôn tồn nói: "Cậu cứ tự nhiên đi, tớ viết luận văn, thứ hai phải nộp rồi." Tần Thiệu cười cười: "Ừ."

Hắn đáp rất tự nhiên, Đoàn Huyên mỉm cười không để ý đến nữa, mở máy tính bắt đầu nghiêm túc viết luận văn của mình.

Tần Thiệu nhìn Đoàn Huyên, mười ngón thon dài lướt nhanh trên bàn phím, ý văn dào dạt trôi chảy.

Tần Thiệu nhìn một hồi hỏi: "Ngữ Đường, cậu không hỏi tớ tối qua xảy ra chuyện gì sao?"

Đoàn Huyên dừng một chút, quay lại nhìn hắn: "Cậu không muốn nói, tớ có hỏi cũng sẽ không nói." Tần Thiệu hơi ảo não: "Nếu cậu hỏi tớ nhất định sẽ nói!" Đoàn Huyên cười như đang dỗ trẻ con: "Thế tối qua bị làm sao vậy?"

Tần Thiệu từng câu từng chữ đáp: "Bị em trai cậu đánh đó." Đoàn Huyên quả nhiên kinh ngạc, mày đều nhíu lại: "Ấu Đường đánh cậu? Vì sao?"

Rốt cuộc cũng hỏi hắn vì sao! Ha, có thể khiến Đoàn Huyên ngạc nhiên thật sự là quá khó. Nhưng hắn phải nói thế nào đây, nói là do mình cưỡng gian em trai cậu rồi bị cậu ta đánh? Tiếp đến đêm qua xảy ra chuyện, sau đó mới biết em cậu mang thai con của hắn! Có thể nói sao, không thể nói! Tất cả những chuyện này đều không thể nói.

Vì thế, Tần Thiệu cầm lấy sách dựa lên sô pha thở dài: "Đúng vậy, bị em cậu đánh. Ừm, tớ căn bản không đánh trả, để cậu ta đánh cho đã." Ngữ khí của hắn quá nhẹ nhàng, là sự việc này quá mức trầm trọng khiến hắn tránh nặng tìm nhẹ mà buông xuống. Tần Thiệu đúng là có loại bản lĩnh này, có thể đem chuyện lớn bằng trời hóa nhỏ.

Đoàn Huyên nhìn thoáng qua vẻ phấn khích lộ trên mặt hắn sau đó nở nụ cười: "Cho nó đánh, đáng đời cậu. Về sau không cho phép cậu đánh nó nữa."

Câu phía sau Đoàn Huyên nói thật nghiêm túc. Vô cùng nghiêm túc, Tần Thiệu dần dần ngồi thẳng dậy nhìn y, chỉ chốc lát sau, hắn liền cười: "Cậu không công bằng a, hiện tại tớ mới là người bị đánh thật thảm." Đoàn Huyên không để ý đến hắn tiếp tục gõ bàn phím, tranh thủ đáp lại một câu: "Ấu Đường so với cậu nhỏ hơn 5 tuổi."

Một câu nói tứ lạng bạt thiên cân*. So với hắn Đoàn Huyên càng giỏi ứng phó hơn, dễ dàng đem trọng điểm đẩy sang cho hắn. Đúng vậy, Đoàn Tình so với hắn nhỏ hơn 5 tuổi, bất luận cậu ta có làm gì hắn cũng không nên tính toán với cậu. Thế nhưng, thế nhưng nguyên nhân bên trong khúc chiết đến vậy, tất cả đều bắt nguồn từ y a. Tại sao y không hỏi hắn, tại sao y có thể trấn định như vậy. Tại sao không hỏi hắn vì lẽ gì lại làm thế!

Tần Thiệu đứng thẳng dậy, tay nắm thành quyền, đúng vào lúc này bên ngoài lại vang lên tiếng gõ cửa, Tần Thiệu đành đi ra mở, quả nhiên là Đoàn phu nhân. Đoàn phu nhân đưa cho hắn đĩa hoa quả cùng một chút điểm tâm nói: "Này, Diệp Lâm, con cùng Ngữ Đường ăn đi." Tần Thiệu tiếp nhận cười hì hì: "Cảm ơn dì."

May mắn, may mắn chưa làm ra việc gì kích động, bí mật này không thể để lộ ra. Không thể! nếu bị phát hiện sẽ không còn đường sống, bị phát hiện hắn sẽ không còn cơ hội ở bên cạnh Đoàn Huyên nữa. Tần Thiệu đem đĩa hoa quả đặt trên bàn làm việc của Đoàn Huyên, tâm tình bình tĩnh kinh người, hắn phải đem tất cả mọi việc trở lại bình thường.

Đoàn Huyên đánh máy nửa giờ liền đứng lên hoạt động cánh tay, y không thể ngồi một chỗ quá lâu. Lúc quay đầu hiếm khi thấy Tần Thiệu an tĩnh, cư nhiên đang đọc một quyển sách về kiến trúc. Đoàn Huyên nhìn hắn cười: "Diệp Hoa gần đây bận học à?"

Tần Thiệu ngẩng đầu: "Chắc vậy, nha đầu đó mấy ngày rồi tớ cũng chưa gặp nó."

Đoàn Huyên cười mắng: "Cậu gần đây bận rộn lắm hay sao? Tần bá phụ muốn cậu đi làm à?"

Tần Thiệu nhún vai: "Chỉ là giao cho tớ mấy bản kế hoạch nhỏ. Tớ cũng không có thời gian làm cho ông ấy."

Đoàn Huyên nhìn hắn một cái: "Cậu vẫn không chịu vào công ty của ông làm việc?"

Tần Thiệu vẫn cúi đầu nhìn sách nhưng thanh âm lại rất rõ ràng: "Ba tớ chưa có già tới mức phải lập di chúc mà."

Đoàn Huyên nhìn hắn không buồn ngẩng đầu lên đáp có chút bất đắc dĩ. Tần Thiệu cùng ba hắn quan hệ rất căng thẳng. Nhiều năm như vậy vẫn luôn là tình trạng này. Càng nói càng lợi hại. Đoàn Huyên hòa hoãn đi vài phần: "Hôm nay viết được bài luận văn này thật sự phải cảm ơn cậu, cảm ơn cậu ngày bận trăm công nghìn việc vẫn giúp tớ thu thập tư liệu. Ha."

Tần Thiệu ngắt lời: "Cậu đủ chưa đó!"

Đoàn Huyên ngồi đối diện hắn, hỏi: "Chương trình học nghiên cứu sinh của cậu ổn không? Tớ nghe nói giáo sư hướng dẫn là Tề Tử Kính, lão đầu này nghe nói rất nghiêm khắc."

Tần Thiệu đem cuốn sách kiến trúc buông xuống: "Đúng là rất nghiêm khắc, gần như mỗi ngày đều điểm danh tớ, không có việc gì cũng kêu tớ tới trường. Tớ thực sự không nghĩ tới sẽ trở thành học sinh của ông ta, cậu nói xem chẳng qua chỉ muốn lấy cái bằng thạc sĩ thôi, sao lại khó như vậy chứ!" Tớ chỉ là muốn bồi cậu thêm vài năm nữa mà thôi.

Tần Thiệu đối với Đoàn Huyên vĩnh viễn đều ôn hòa, vĩnh viễn đều là cam tâm tình nguyện, vô luận hắn vì y làm ra việc gì đều không muốn y biết, khiến cảm thấy áy náy. Quả nhiên Đoàn Huyên không chút nghi ngờ, lắc đầu nói: "Đáng đời cậu! Cho cậu lười biếng nữa đi" Lại như nghĩ đến điều gì đó, Đoàn Huyên nở nụ cười: "Ở đại học A Tề Tử Kính vốn có tiếng nghiêm khắc, học sinh được ông ấy dẫn dắt không nhiều, mỗi lần đều là tự mình chọn lựa, một lần chỉ kèm một người duy nhất. Cậu nói xem sao lại vừa khéo chọn trúng cậu vậy?"

Tần Thiệu nhét miếng dứa vào miệng y: "Im miệng!" Đoàn Huyên cười lắc đầu: "Vừa hay, thật là tốt. Về sau chúng ta lại có thể học chung một trường rồi."

Tần Thiệu trong lòng hơi động: "Cậu muốn học cùng một trường với tớ?"

Đoàn Huyên nở nụ cười: "Tất nhiên rồi, tụi mình cùng nhau lớn lên mà. Lại nói, Ấu Đường cùng Diệp Hoa cũng chung trường. Chúng ta về sau có thể thường xuyên chạm mặt tốt biết bao.” Khi y nhắc đến Diệp Hoa liền dừng một chút, trong lòng Tần Thiệu cũng lạnh lẽo đi một chút, biết ngay là vì nguyên nhân này. Trong lòng y ngoài Diệp Hoa ra vẫn chỉ có Diệp hoa.

Đoàn Huyên nhấc lên quyển sách kiến trúc nói: "Học khoa kiến trúc khá mệt, Ấu Đường mỗi ngày đều có một đống bản vẽ phải làm. Nếu như thân thể tớ có thể tốt hơn một chút, tớ cũng muốn theo học kiến trúc. Ha! Già rồi."

Tần Thiệu nhíu mày: "Hai đứa nó học cùng lớp?"

Đoàn Huyên nghi hoặc hỏi: "Cậu không biết?" Nhìn biểu tình của hắn, Đoàn Huyên cầm cuốn sách gõ lên đầu hắn cái bốp: "Cậu đúng là không đủ tư cách làm anh trai, ngay cả em gái học ở đâu cũng không biết."

Tần Thiệu có chút châm chọc nhìn y, nếu hắn không đủ tư cách thì y đủ tư cách sao! Đoàn Tình chán ghét y như vậy, y còn xem cậu ta là em trai! Thật vỹ đại mà!

Có lẽ ánh mắt hắn mang theo chế nhạo chưa từng nhìn thấy qua, Đoàn Huyên nhíu mày: "Tần Thiệu, cậu không sao chứ!" Đoàn Huyên hình như cũng chưa từng dùng khẩu khí này nói chuyện với hắn, Tần Thiệu lập tức giống như quả bóng bị xì hơi, đáp: "Không có việc gì."

Ánh mắt Đoàn Huyên khiến hắn không dám ngồi thêm nữa, Tần Thiệu đứng lên: "Vậy thôi, tớ phải về đây." Đoàn Huyên gật đầu: "Được."

Tần Thiệu vừa ra ngoài lập tức thở ra một hơi, đi đến lối rẽ hoa viên lại đụng phải Tiểu Hồng. Tiểu Hồng đứng ở ven đường cung kính cúi đầu, tiểu nha hoàn này không hề đơn giản. Không kiêu ngạo, không siểm nịnh, cực kỳ hiểu chuyện. Sáng hôm nay bày ra lý do thoái thác hợp lý, tuyệt đối không phải do Đoàn Tình nói, là cô gái này thay cậu ta bịa ra.

Cô gái này là do Đoàn Tĩnh Viễn chỉ định đến chăm sóc cho Đoàn Tình. Có thể thấy được Đoàn Tĩnh Viễn thật sự để bụng Đoàn Tình. Lúc trước hắn chưa từng để ý đến, hiện tại nghĩ lại từng chút một liền cảm thấy kỳ quái. Đoàn Tĩnh Viễn tỏ ra lạnh nhạt với Đoàn Tình nhưng mọi việc của cậu lại quản vô cùng nghiêm, có thể thấy tình huống của Đoàn Tình quả nhiên đặc thù.

Tần Thiệu nhìn Tiểu Hồng cười nói: "Chị Tiểu Hồng, Ấu Đường có ở đây không?"

Tiểu Hồng tay bưng đĩa cười đáp: "Ở trong phòng, thiếu gia đang vẽ. Tần thiếu gia có chuyện sao?"

Tần Thiệu nhìn đĩa hoa quả cười nói: "Để tôi giúp chị đem hoa quả vào cho, vừa hay tôi đang có chuyện muốn tìm cậu ta." Tiểu Hồng có chút do dự, nhưng cũng chỉ là một chút mà thôi liền nhanh chóng đáp ứng: "Vậy được, cảm ơn Tần thiếu gia. Mời Tần thiếu gia vào trong." Tiểu Hồng vẫn đi theo dẫn đường, xem ra không yên tâm để hắn đi vào một mình! Tần Thiệu nhếch khóe miệng, cầm đĩa hoa quả tiến vào viện tử của Đoàn Tình.

Số lần Tần Thiệu tới chỗ của Đoàn Tình không nhiều, nhưng cũng không tính là ít, em gái hắn thường xuyên đến đây, bởi vì hai người tuổi tác xấp xỉ nhau. Cô hay lui đến, cho nên Đoàn Huyên đôi khi cũng sẽ sang chơi, còn hắn lại đi theo y mà đến.

Viện tử của Đoàn Tình lúc trước Đoàn gia không dùng tới, chỉ dành cho khách tới chơi nghỉ lại. Bọn họ bốn người một nhà vốn ở chung một chỗ. Đáng tiếc năm 14 tuổi Đoàn Tình ra tay đánh một hạ nhân, thủ đoạn cực kỳ tàn nhẫn chọc giận Đoàn Tĩnh Viễn, bị Đoàn Tĩnh Viễn đưa đến nơi này đóng cửa tự suy ngẫm. Nhưng tiểu thí hài này vô cùng cứng đầu, không hề hé răng một tiếng, một câu xin lỗi cũng không có, không chịu nhận sai cũng không chịu trở về, lâu dần liền ở lại đây luôn.

Điều kiện nơi này kỳ thực khá tốt, có rừng trúc bao quanh, cực kỳ yên tĩnh. Vừa bước vào liền cảm thấy mát mẻ, khiến phiền muộn trong lòng Tần Thiệu cũng vơi đi phần nào.

Tiểu Hồng dẫn hắn vào phòng khách, vừa qua cửa liền thấy Đoàn Tình quả nhiên đang vẽ. Học phác họa, bọn họ năm nhất vẫn là lấy mỹ thuật làm nền tảng. Giá vẽ rất cao, Đoàn Tình liền đứng vẽ, dáng người thon dài đứng trước giàn hoa to lớn cũng cảm thấy nhỏ bé lại. Tần Thiệu theo bản năng nhìn thân hình cậu. Đoàn Tình nghe được tiếng bước chân ngoái đầu nhìn hắn một cái, vừa định kêu hắn "Cút!" lại trông thấy Tiểu Hồng cũng đang đứng phía sau đành phải nghẹn trở về.

Tiểu Hồng nhìn sắc mặt cậu cười nói: "Thiếu gia, đừng vẽ nữa, lại đây ăn chút hoa quả rồi nghỉ ngơi, cậu đã vẽ suốt một giờ. Mắt hẳn cũng mệt rồi."

Tần Thiệu cũng cười: "Đúng vậy, Ấu Đường, lại đây ăn trái cây đi." Đoàn Tình nhìn hắn hành động còn quen thuộc hơn cả chủ nhà, cắn chặt răng: "Tần thiếu gia, nơi này của tôi nhỏ lắm, không chứa nổi Tần thiếu gia, Tần thiếu gia vẫn là tới nơi khác thì hơn."

Tần Thiệu làm như không nghe thấy, tự mình ngồi xuống, ngữ khí càng đáng giận gọi: "Lại đây."

Đoàn Tình nháy mắt liền muốn phát hỏa, tính tình cậu luôn không tốt, trước giờ vẫn vậy, nhìn thấy tên khốn này lại càng giận hơn. Tiểu Hồng để ý thấy cậu nắm chặt thanh chặn giấy bằng đá, vội vàng trấn an: "Thiếu gia, có chuyện gì từ từ nói. Tôi đi pha trà cho Tần thiếu gia, thiếu gia cậu muốn uống gì? Vẫn trà xanh như cũ chứ?"

Đoàn Tình mắt thấy sắp sửa ném cái chặn giấy vào mặt hắn liền bị Tiểu Hồng nói một hơi làm nghẹn lại, không chỉ nói, cô còn trực tiếp đi tới đoạt lấy thanh chặn giấy trên tay cậu bỏ xuống.

_________________________________________

Chú thích:
(*) Tứ lạng bạt thiên cân (bốn lạng địch lại ngàn cân): là một trong những nguyên lý căn bản của Thái Cực Quyền, đặc trưng là động tác nhỏ biến hóa lớn, lấy nhu khắc cương (dĩ nhu chế cương), mượn sức dùng sức để đạt được hiệu quả cao nhất. 

Trong này ý chỉ Đoàn Huyên chỉ cần dùng một câu nói đơn giản đã khiến Tần Thiệu thua thảm bại, không thể phản bác được gì.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#sinhtuvan