Chương 1: Là 96 không phải 69

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Vân Tích Vũ~~~"
"Vân Tích Vũ~~~"

"Ân." Hình như có ai đang gọi cậu. Cậu chỉ cảm giác rất xa xăm tựa mơ tựa thực không rõ. Mọi thứ xung quanh cậu tối tắm không nhìn thấy năm ngón cậu cứ thế đi, đi theo tiếng gọi xa xăm duy nhất đó. Rồi đột nhiên mọi thứ bừng sáng cậu không kịp chuẩn bị nhắm tịch mắt lại. Sau đó cậu nghe thấy một câu nói từ phía đối diện.

"Vân Tịch Vũ sinh thần 12-12-1969 nguyên quán thủ đô dương thọ tẫn, đến lúc phải đi rồi."

Cậu Vân Tích Vũ không sai bất quá...

"Đợi đã." Cậu lên tiếng trước khi người đó quay đi.

Người thần bí "ngươi còn chuyện gì thắc mắc sao?"

"Thắc mắc thì không có. Chỉ là muốn nói tôi đích thực tên là Vân Tích Vũ, nguyên quán thủ đô cũng sinh ngày 12-12, nhưng mà... là năm 1996 không phải 1969"

Người thần bí "...."

Người đó đột nhiên trợn to mắt cúi xuống nhìn lại quyển sách trên tay. Đến bây giờ cậu mới kịp để ý, người thần bí đó có ngũ quan khá mơ hồ nhìn không rõ như thể bị sương khói bao phủ, trên người mặc nguyên tông màu thuần đen không một sắc thái khác đến cả cái bìa sách trên tay cũng đen tuyền.

Sau khi nhiều lần nhìn vào quyển sách trên tay và cậu, hắn dè dặt lên tiếng.
"1996 không phải 1969???"
Cậu chắc chắn gật đầu. Không sai, cậu năm nay mới 26 tuổi, tuy quanh năm bị bệnh tật dằn vặt nhưng bác sĩ đã nói chỉ cần cậu phối hợp sống thêm 2 3 năm nữa cũng không thành vấn đề và quan trọng nữa cậu chưa muốn chết nha.

Đúng vậy, cậu nhận ra phía trước là câu hồn sứ giả trong truyền thuyết.

Câu hồn sứ giả sau khi thấy cái gật đầu chắc chắn đó cảm thấy như ngũ lôi oanh đĩnh, hỗn độn trong gió. Có thể hôm nay là ngày đầu hắn đi làm cũng là ngày cuối. Hu hu sao số hắn khổ thế này, ngày đầu đi làm, nhiệm vụ đầu tiên của hắn. Tìm hắn đau quá. Hít sâu một hơi hắn cố gắng níu kéo lại chút lý trí mong là có thể giải quyết êm đẹp xuống không là hắn flop chắc luôn.

"Ta mang ngươi trở về LẬP TỨC."

Cậu vui vẻ hẳn chẳng ai lại muốn chết cả cậu cũng không ngoại lệ. Tiếp đó, cậu cảm thấy xung quanh mình có gió bất chợt nổi lên từ từ mạnh dần. Sau đó... không còn sau đó gió ngừng bốn mắt nhìn nhau.
Vân Tích Vũ "...."
Câu hồn sứ giả "...."
Cả không gian rơi vào tĩnh lặng chết chóc. Cậu có một linh cảm không lành một chút nào.

"Khụ.. cái đó.. người nhà của ngươi chắc là những người rất nhanh nhẹn... ừm. Rất nhanh." Câu hồn sứ giả cả người như bị trúng huyệt nói chuyện không rõ nội dung.

Cậu đại khái đoán được chuyện gì nhưng vẫn muốn xác nhận lại một lần nữa: "ý ngài đây là gì?"

"Xác cậu bị hỏa táng rồi."

Vân Tích Vũ "..." cậu đoán không sai. Năm đó khi biết mình bị suy thận mãn và càng lúc cơ thể càng yếu dần nhưng không tìm nổi thận thấy thế, cậu cũng đã trăn trối với người nhà. một ngày nếu cậu không sống được nữa, hãy hỏa táng cậu sớm một chút, cậu không muốn người nhà đau lòng thêm một phút nào vì cậu nữa, cũng như không muốn bản thân từ từ thối rữa cậu muốn cứ như vậy biến mất khỏi thế gian. Bây giờ người hỗn độn trong gió là cậu. Quả nhiên không tìm đường chết sẽ không chết.

Vân Tích Vũ sầm mặt nói "vậy bây giờ NGÀI định thế nào?"

"Cái này... hay là ngươi theo ta đi đầu thai được không? Ta sẽ tìm cho ngươi một gia đình thật tốt vận số suôn sẻ bách niên giai lão, nhé?" Hắn rụt rè lên tiếng. Huhu ai cứu hắn với, hắn chắc sẽ lão diêm vương chỉnh chết rồi, có khi còn liên lụy đến cả anh hắn.

Vân Tích Vũ: "đầu thai, vậy thì không còn ký ức, trải nghiệm khác nhau tính cách khác nhau. Ngài nghĩ "tôi" vẫn là tôi sao?" Cậu sầm mặt. Cậu tuyệt đối không chấp nhận cậu muốn sống nhưng là sống như chính cậu, vẫn là một Vân Tích Vũ như bây giờ.

"Nhưng mà bây giờ thân xác cậu đã không còn làm sao tôi đưa cậu về được nữa." Hắn cũng biết mình làm sai. Nhưng thật sự hắn cũng không biết nên giải quyết chuyện này như thế nào nữa. Híc hắn cũng chỉ là thực tập sinh Aaaaaa.

"Vậy tôi chỉ còn cách khiếu nại lên cấp trên của anh. Tôi sẽ không chấp nhận một sai lầm của người khác để lại hậu quả cho chính mình." Vân Tích Vũ trầm giọng lên tiếng. Cậu tuy không biết thế nào để khiếu nại nhưng cậu không ngại uy hiếp một phen. Dù sao cậu cũng đã nhận ra vị câu hồn sứ giả này 8 phần mười là tay mới.
"Từ từ... cậu bình tĩnh đã. Thật sự không được tôi giúp cậu nghĩ cách khác." Hắn nghe đến khiếu nại thì xuống lên dù sao chuyện này đến tai diêm vương tuyệt đối sẽ bất lợi cho anh hắn. Hắn cắn răng, làm ra quyết định.

"Như vậy đi, tôi cho cậu nhập hồn vào thân xác của người khác còn dương thọ nhưng không muốn sống tiếp, cậu chỉ cần có lý do thích hợp cho tính cách thay đổi giữa cậu và nguyên chủ là được, chỉ là thân xác này ở tại thế giới khác thế giới của cậu, cậu thấy sao?"

"Ân. Chỉ như vậy thôi sao? Bồi thường đâu?" Cậu không tính để mình lỗ vốn, đã làm phải làm cho tới.

"Cái gì?? Cậu còn muốn bồi thường???" Hắn thật sự hết nói nổi, trong cuộc đời đây là lần đầu tiên hắn ủy khuất như vậy.

"Không được? Anh đừng quên ai là người nhầm lẫn đưa tôi xuống đây. Anh đưa tôi một thân xác mới chỉ coi như hoàn lại chứ còn chưa bồi thường tổn thất tinh thần cho tôi đâu." Cậu sau khi nghe hắn nói biết chắc trong tay hắn đang có thứ gì có lợi với mình. Dù không biết là gì, nhưng k ngại cậu tranh thủ lấy đi nó.

Câu hồn sứ giả nghe xong cậu nói ủ rũ, nếu có tai nhất định là đã cụp xuống như con cún bị bỏ rời rồi.

Được rồi cậu đợi một lát. Hắn quay đi móc thứ gì đó trong túi ra như thể điện thoại gọi điện cho ai đó. Dù đứng khá gần nhưng cậu không nghe được bất cứ âm thanh gì, lại không thấy rõ ngũ quan nên cũng không rõ có phải hắn đang gọi điện thoại không. Sau khoảng tầm 2 phút, câu hồn sứ giả nói:

"Tôi sẽ cho một hệ thống nhỏ đi theo cậu. Nó có chức năng như một Al thông minh, cũng có không gian đựng vật phẩm và liên kết trực tiếp với gian hàng đa chiều của các vị diện. Chỉ cần có năng lượng điểm cậu có thể trao đổi bất cứ cái gì ở đó." Hắn dừng một chút như thể mất vài khúc ruột. "Thôi. cho cậu thêm 1000 điểm năng lượng của tôi nữa coi như quà gặp mặt đi."

Vân Tích Vũ không ngờ vị câu hồn sứ giả newbie này lại hào phóng tới vậy. Cậu không ngần ngại gật đầu. Như vậy quá tốt, có hệ thống ít ra giúp cậu tỉnh được khoản phải cẩn thận tra tìm tính cách nguyên chủ để tránh dẫm lôi.

"Vậy nhanh theo tôi. Nhớ kỹ không được nhìn lung tung, không được nói lung tung chờ tôi đưa cậu đến thông đạo cậu cứ thế nhảy xuống là được. Rõ chưa." Câu hồn sứ giả đột nhiên đổi giọng gấp gáp. Chắc bây giờ mới nhận ra bản thân mình chưa hoàn thành nhiệm vụ nếu còn dây dưa nhất định tình cảnh sẽ không. Cậu cười khẽ: "đã biết." Cậu chắc chắn sẽ không ngốc đến mức được lợi rồi còn khoe mẽ, rất dễ lật xe nha.

Tiếp đó cậu vừa bán ra nước đầu tiên theo vị câu hồn sứ giả kia thì cảm thấy mọi thứ trở nên mờ mờ, xung quanh như bị bao phủ một làn sương trắng. Sương càng lúc càng dày đến lúc cậu như không sắp không thấy được người phía trước. đột nhiên trước mặt cả hai xuất hiện một vòng tròn xanh nhạt, xoáy tròn như thể cánh cổng không gian trong mấy bộ phim viễn tưởng cậu từng xem. Cậu liếc nhìn câu hồn sứ giả một cái thấy hắn gật đầu cậu không do dự nhảy xuống.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro