Mười bốn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phuwin đứng trong căn phòng nhỏ, ánh nắng buổi sáng yếu ớt hắt vào qua cửa sổ. Phòng trống trải, không còn nhiều đồ đạc.Cậu bắt đầu gói ghém những đồ đạc ít ỏi của mình. Một chiếc vali nhỏ, vài bộ quần áo và những kỷ vật quý giá. Cậu cẩn thận đặt từng món đồ vào vali, từng động tác chậm rãi như thể đang chia tay với quá khứ.
"Tạm biệt.."
Phuwin kéo vali đến bến xe, bầu không khí nhộn nhịp của thành phố dường như trái ngược với tâm trạng cô đơn của cậu. Cậu đứng lặng lẽ, đợi chuyến xe đưa cậu trở về Phuket.
Lễ cưới bắt đầu, tiếng nhạc vang lên khi Ming được dẫn vào lễ đường bởi cha cô. Mọi người vỗ tay, tiếng chúc mừng vang lên khắp nơi. Pond cố gắng nở một nụ cười, nhưng trong lòng anh cảm thấy trống rỗng và buồn bã.
Cha sứ mìm cười, ánh mắt trìu mến nhìn cả hai : "Chúng ta ở đây để chứng kiến lễ thành hôn của anh Pond Naravit và cô Ming Shinawatra . Họ đã quyết định gắn kết cuộc đời mình với nhau, hứa hẹn sẽ yêu thương và bảo vệ nhau suốt đời."
Tiếng nói, tiếng cười của mọi người càng ngày càng to hơn, đám cưới của họ được trực tiếp trên các nền tảng, quả thật đây là một đám cưới thế kỷ, một đám cưới dành cho giới tài phiệt mà hàng nghìn người khao khát
Tất cả đang chờ đợi khoảnh khắc đặc biệt khi Pond và Ming chính thức trở thành vợ chồng, Cha sứ chuẩn bị yêu cầu cô dâu và chú rể trao lời thề nguyện. Bầu không khí trở nên trang trọng và im lặng, mọi ánh mắt đều hướng về cặp đôi.Đột nhiên, màn hình lớn phía sau sân khấu bật sáng. Ban đầu là một đoạn video im lặng, sau đó âm thanh bắt đầu phát ra, ngày càng rõ ràng hơn. Mọi ánh mắt đổ dồn về màn hình, không khí tràn ngập sự ngạc nhiên và tò mò.Trên màn hình là hình ảnh Ming và một người đàn ông lạ , trong một căn phòng xa hoa. Cả hai đang thác loạn trên giường, những tiếng rên rỉ đầy mê đắm lan khắp căn phòng, những câu nói đấy mùi ám muội của Ming phát ra. Những âm thanh ấy làm cho mọi người trong hội trường sửng sốt và bàng hoàng. Cánh nhà báo, nhanh chóng lấy máy ảnh ra chụp lại tất cả những gì đang được chiếu.
Ming hoảng hốt lắm, ả ta lao đến phía trước màn hình lớn đang chiếu
"Tắt nó, Tắt nó ngay cho taoo!!" ả không tự chủ hét lên
Sau đó, đoạn video chuyển sang cảnh Ming và người đàn ông đó đang ngồi trò chuyện. Giọng nói của Ming vang lên rõ ràng:
"Anh yêu~, chờ một chút nữa thôi em sẽ lấy hết số cổ phần của gia đình thằng chó Naravit đó, chúng ta sẽ cùng nhau thành lập nên một công ty lớn được chứ~!"
Tiếng xì xào lan khắp hội trường, ánh mắt kinh ngạc và phẫn nộ hướng về Ming. Cha mẹ của Pond mặt đỏ bừng vì tức giận
"Kh..Không pha..phải đâu, chắc chắn đã có a..ai hãm hại con" Ming hoảng loạn lao xuống phía bố mẹ Pond đang ngồi
"Chát"
"Im đi! Cô hay rồi, loại thứ đàn bà ghê tởm này!!" Bà Naravit không kìm được tức giận
Pond đứng đó, mặt anh tái nhợt và không thể tin vào những gì mình vừa nghe, anh lao đến bóp lấy cổ của ả ta
"P..Pond.. x..xin anh t..tha..thả em ra"
"Cô có biết, vì cô..vì cô mà tôi đã đau khổ như nào không Ming!!" Pond gào lên trong tức giận
"Ha..HAHAHA.. có gio..giỏi anh giêt,, giết tôi đi, nhanh lên, nhanh lênnn!!"
Ả ta điên rồi, điên thật rồi, Ming phá lên cười khi thấy Pond buông tay
"Anh nghĩ anh lương thiện?Anh nghĩ anh tuyệt vời à Pond??" Ả vừa nói vừa vén một bên váy mình ra để lộ một vết sẹo lớn
"Đ..Đây là.."
"Anh nhớ nó không, nhìn kỹ đi!! hơn 10 năm trước, chính anh, là anh đã làm tôi ra nông nỗi này!!"
Mười năm trước, tại một thị trấn nhỏ yên bình, cậu bé Pond và nhóm bạn của mình luôn tìm kiếm những cuộc phiêu lưu và những trò nghịch ngợm. Họ có một khu căn cứ bí mật, một ngôi nhà cây cũ kỹ được xây dựng trong một khu vườn bỏ hoang. Đối với họ, đó là nơi không ai được phép xâm phạm.
Một ngày nọ, Pond phát hiện Ming, cô bé hàng xóm mới chuyển đến, đang ngồi tại căn cứ của mình. Ming là một cô bé khá mập mạp và luôn ngại ngùng vì ngoại hình của mình. Thấy cảnh đó, Pond và nhóm bạn liền xúm lại,
"Nhìn kìa, con heo béo đến xâm phạm căn cứ của chúng ta!" một cậu bạn trong nhóm hét lên.
"Cậu ta không biết căn cứ này chỉ dành cho bọn mình sao? Về nhà mà giảm cân đi, heo mập!" Pond nói, không chút do dự.
"Chắc chắn cây cũ kỹ này sẽ gãy dưới sức nặng của cậu thôi!" một cậu bạn khác thêm vào, tất cả cười rộ lên.
Một ngày nọ, cả đám rủ nhau đến nhà Ming rủ cô bé đi chơi nhưng cô không thể ngờ được đó lại chính là kí ức ám ảnh nhất của cuộc đời mình. Ming bị dẫn dụ đến tầng trên của ngôi nhà. Những bậc thang chưa hoàn thiện và nền nhà còn lởm chởm đã tạo nên một cái bẫy nguy hiểm.
"Để mình tìm cho, mọi người đi trốn đi!" Pond đề nghị
Tất cả cùng nhau, chạy đi trốn à không chỉ có mỗi cô bé Ming ngây thơ, cô chạy thật nhanh lên trên lầu, nép vào một góc tường. Cô ở đó lâu lắm, ở trên này còn nóng nữa, cô bé mệt nhưng không dám xuống sợ các bạn sẽ nghỉ chơi với mình, Ming đứng đó tiếp tục chờ đợi Pond sẽ tìm thấy các bạn thật nhanh và tìm thấy cô. Nhưng không, họ đã bỏ về từ lâu rồi..
Trời càng ngày càng tối dần, ở đây còn không có ai nữa Ming sợ bèn bước xuống tầng. Không may, Ming trượt chân và ngã xuống tầng dưới. Trong lúc ngã, cô bé vô tình đập vào một mảnh kính lớn, khiến nó đâm vào chân cô, máu chảy ra khắp xung quanh, cô khóc nấc lên trong sự đau đớn
"Ba ơi!! Mẹ ơi!! Mi..Ming đau.. đau quá.."
May mắn thay, một công nhân xây dựng đi làm về muộn nghe thấy tiếng cô khóc liền chạy vào phát hiện ra và gọi cấp cứu. Ming được đưa đến bệnh viện kịp thời và được chữa trị, nhưng vết sẹo dài trên chân là dấu ấn không thể xóa nhòa của sự việc đau lòng đó.
Quay lại thực tại, Pond nhìn Ming, ánh mắt cô hiện giờ đã đẫm lệ. Cô đã chờ đến ngày hôm nay, chờ đến cái ngày để trả cho anh tất cả những gì anh gây ra cho cô, đối với anh đó chỉ là một trò đùa vui thuở bé nhưng với cô đó lại là một mảng kí ức đen tối và ám ảnh nhất.
"Ming.. Thực sự tôi không nhớ được..tô..tôi xin lỗi, thật sự tôi xin lỗi"
Từ cửa chính, một đoàn công an bước vào, ánh mắt nghiêm nghị và quyết tâm. Họ nhanh chóng bao vây toàn bộ khu vực, khiến tất cả mọi người hoảng sợ. Họ lao đến bắt lấy Ming
"Mâ..Mấy người làm cái gì thế này!! Thả tôi ra!"
"Ming Shinawatra cô bị bắt vì nghi vấn dính líu đến một tổ chức đường dây buôn bán chất cấm!"
Ming gào lên trong tuyệt vọng, ánh mắt điên cuồng nhìn về phía Pond.Công an còng tay Ming lại, mặc cho cô tiếp tục vùng vẫy và la hét.
"Thả tôi ra, các người phải bắt hắn ta!! Chính hắn, chính hắn đã làm tôi ra nông nỗi này!!" cô hét lên, nhưng không ai đáp lại lời cầu cứu của cô.
"Pond Naravit!! Mở điện thoại mày ra đi!"
Pond, với đôi tay run rẩy, mở điện thoại ra trong sự hoang mang và đau đớn. Trên màn hình hiện ra hình ảnh của người anh yêu, Phuwin, đang ngủ gật tại hàng ghế chờ ở bến xe. Bỗng chốc, trái tim Pond như ngừng đập khi anh thấy một nhóm người tiến tới gần Phuwin. Một người trong nhóm bất ngờ túm lấy cậu và rút ra một con dao sắc bén. Chúng dựng cậu dậy, cậu chưa ý thức được điều gì đang xảy ra
"Phập"
"Không! Phuwin!!!" Pond hét lên, nhưng tiếng của anh chỉ vang vọng trong không gian tĩnh lặng của đám cưới đầy hỗn loạn.
Trên màn hình điện thoại, Pond thấy rõ mũi dao nhắm thẳng vào bụng Phuwin. Trong khoảnh khắc đó, tất cả như ngừng lại, mọi thứ xung quanh Pond mờ nhạt đi, chỉ còn lại hình ảnh kinh hoàng trên màn hình. Phuwin gục xuống nền đất, máu loang đỏ trên áo, đôi mắt nhắm nghiền trong đau đớn.
"Mày thấy chưa! Mày thấy gì chưaa!!HAHAHA tao thành công rồi đấy Pond HAHAHA!! Tiếng cười của Ming vang vọng, đầy ám ảnh và độc ác. Cô ta không còn là người phụ nữ yếu đuối trong bộ váy cưới trắng tinh khôi nữa, mà là một kẻ điên loạn, lạc lối trong sự thù hận và oán giận.
Pond quay lại nhìn Ming, ánh mắt anh đong đầy sự kinh hãi và căm phẫn.
"Sao?? Mày hận tao lắm chứ gì?Giết tao đi!! Tao sẽ cùng xuống đó với thằng người yêu mày!! AHAHA!!"
Ngôi nhà nhỏ, nơi tổ chức lễ tang, nằm bên cạnh một khu vườn đầy hoa rực rỡ sắc màu. Ánh nắng mặt trời buổi sớm len lỏi qua những tán lá, chiếu xuống từng cánh hoa tạo nên một khung cảnh yên bình và thanh tịnh.
Khu vườn như một bức tranh sống động với đủ loại hoa khoe sắc. Những bông hồng đỏ thắm, hoa cúc vàng tươi, và những đoá lan tím ngát mùi hương, tất cả hòa quyện vào nhau tạo nên một bản giao hưởng màu sắc và hương thơm. Tiếng chim hót líu lo trên cành cây, tiếng gió xào xạc qua từng chiếc lá, tất cả như đang hòa nhịp cùng nỗi buồn của những người đến dự tang lễ.
Bên trong ngôi nhà, không gian được trang trí giản dị nhưng trang nhã. Những bó hoa trắng được đặt khắp nơi, tượng trưng cho sự trong sáng và thuần khiết của Phuwin. Di ảnh của cậu được đặt trang trọng ở giữa, bao quanh là những ngọn nến lung linh, tạo nên một không khí ấm áp và an lành.
Pond đứng lặng lẽ bên di ảnh, ánh mắt đượm buồn. Anh cảm nhận được sự yên bình từ khu vườn, nhưng trong lòng lại là một cơn bão cảm xúc. Tiếng nức nở của anh hòa lẫn với tiếng gió, tạo nên một bản nhạc buồn lặng lẽ. Những kỷ niệm với Phuwin hiện lên rõ mồn một, mỗi khoảnh khắc như một bức tranh sống động trong ký ức của Pond.
"Yêu dấu ơi.."
Pond bước ra khu vườn, tìm chút yên bình giữa nỗi đau sâu thẳm trong lòng. Những cánh hoa rung rinh theo từng cơn gió nhẹ thổi qua, như thì thầm chia sẻ nỗi buồn cùng anh. Làn gió mát lạnh thổi vào làm mái tóc Pond khẽ lay động, mang theo hương thơm dịu ngọt của những đóa hoa trong vườn.
Giữa không gian tĩnh lặng, Pond như nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng của Phuwin vang vọng trong tâm trí.
"Anh Pond ơi!"
Từng hình ảnh hiện lên từng chút từng chút một, Phuwin đẹp lắm như một đóa hoa mẫu đơn, yêu dấu của Pond đáng yêu lắm, em ấy hay nhắc anh phải cẩn thận, Phuwin ghét mùi khói thuốc từ anh lắm, yêu dấu thích đọc sách tại tiệm sách cũ ở trên phố..
"Yêu dấu của anh ở đó phải sống thật vui em nhé, nhớ đừng bỏ bữa,nhớ dành thời gian cho bản thân yêu dấu nhé."
Phuwin à..

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro