20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 20

Hải Quỳnh nhanh chóng bơi lại kéo người phụ nữ nổi lên trên mặt nước.

" Ta bắt được ngươi, có ai đó không?" Nàng lúc này mới thấy rõ Châu nhi đứng đó. Nếu đây là Châu nhi giấc mơ nàng không tưởng được đứa trẻ này chịu phải việc gì.

Nếu bản thân có thể khiến cho biển ngừng lại, ai nghĩ tới nước biển thật ngừng lại toàn bộ bầu trời ban đêm đều đổi thành ban ngày.

Nàng lại nghĩ nước đưa hai người họ lên trên thuyền. Thúc Châu thấy mẫu thân còn sống hắn như bừng tỉnh khóc lên ôm lấy mẫu thân.

" Châu nhi không có việc gì." người phụ nữ ôm lấy con trai dỗ dành. Nàng mong rằng hắn mẫu thân khỏe mạnh và bình an.

Những vị khách trên tàu nghe tin chạy ra, ba của Thúc Châu cũng ở đó. Ông lo lắng nhìn thê tử cảm ơn Hải Quỳnh cứu vợ mình.

Tiếp theo là thủ phạm bị bắt hắn cả nhà đều hạnh phúc sống cùng nhau cho đến khi hắn tuổi lớn thay cha đi làm. Ba mẹ có thể nghỉ ngơi đi du lịch thế giới. Mà Vương Thúc Châu thân ảnh biến thành người lớn nhìn chính mình cùng ba mẹ sống hạnh phúc cảnh tượng. Đây là hắn tiếc nuối.

Thật ra hôm nay là ngày mẹ hắn mất và ngày cha tự sát theo bà ấy. Hắn thăm mộ xong trở về lại thấy cơn ác mộng diễn ra. Thời gian này hắn luôn cùng tiên cá ở cùng nhau không bao giờ mơ thấy ác mộng.

Bản thân hắn cho rằng chính mình sớm buông ra quá khứ. Thật ra hắn vẫn là mong chính mình thấy được một cái kết khác. Hắn muốn giãy giụa lại ở nàng xuất hiện thay đổi.

" Cảm ơn ngươi." Hải Quỳnh lúc này mới nhận ra người nam nhân này là chủ tịch. Nàng muốn nói gì đó hình ảnh trở nên mờ nhạt biến mất.

Đây chính là xã chết hình ảnh, nàng không biết một khi bị người gặp được phải dùng cách nào đối mặt với người đàn ông đầy ưu tú đó.

Mãi tới tận trường học Hải Quỳnh vẫn chưa tìm ra cách để giải quyết. Chỉ là rất mau nàng bị chặn bởi một đám nữ nhân.

" Nhược Vũ, cô muốn cái gì đây sao cứ chặn đường tôi?" Nãy giờ nàng cố né ra nhưng mà đám người này vẫn cứ chặn đường làm nàng không đi được. Hải Quỳnh mới phải dừng suy nghĩ nhìn xem là ai.

" Ta nói ngươi Hải Quỳnh sớm biết thân biết phận. Chính ngươi dùng bất chính thủ đoạn mới có thể thành công vào Peony công ty làm việc. Nhưng là ngươi không nên câu dẫn đàn ông còn đổ lỗi cho Vu Quân học trưởng."

Ra là người theo đuổi Vu Quân kia nam nhân còn tưởng sau lần đó người biết thu liễm.

" Trước khi mở miệng xem bản thân nói cái gì, Tinh Húc đại học là nơi cho ngươi bôi nhọ sao. Còn nữa chính Vu Quân làm gì hắn không biết sao. Câu dẫn nam nhân một vị tiểu thư mở miệng ra có thể nói lời này cũng trong đầu toàn là như vậy ý tưởng đi."

Nàng không thích cùng đám người này nói nhiều: " Tránh ra"

Nhược Vũ tức giận muốn giữ lại " Ai cho ngươi đi."

So vũ lực nàng không ngán đứa nào, không mấy chốc nàng tấu bẹp đám này người nhưng mà nàng vòng cổ bị nắm đứt dây rơi xuống bể một mẩu.

Hải Quỳnh tức giận đá đá cho thêm mấy cái : " Lần sau còn kiếm chuyện nữa thì coi chừng."

Nàng sớm thu âm đem cho giáo viên còn nhận lỗi gây đánh nhau trong trường. Sự việc bên trường đã được công ty Peony người quản lý nói qua cho nên không trách nàng.

" Em không cần lo lắng, nhà trường sẽ bảo vệ em."

" Cảm ơn cô."

Về tới nhà nàng không tìm được nơi bán keo dán đành phải bỏ vòng cổ vào hộp cất đi. Số tiền lời về bản quyền món đồ chơi nàng đã nhận được. Muốn đổi tâm trạng Hải Quỳnh tính xem có nơi cho thuê mới hay không.

Bên kia Vương Thúc Châu chưa kịp làm gì người đã biến mất. Hắn nhận ra bản thân quay lại hình dáng cũ không biết người sẽ nghĩ như thế nào.

Suốt cả ngày đều ngồi trong văn phòng chưa kịp làm cái nào. Triệu trợ lý đi vào thấy chủ tịch thất thường không dám hỏi đành kêu người tạm thời không cần tới nộp báo cáo.

" Triệu trợ lý giúp tôi điều tra nữ tính sống thành phố A, hiểu biết về biển , tóc đen dài, người ốm, tuổi trẻ chừng hai mươi ba đến hai mươi tư tuổi tác.

Biết bơi, thích ăn vặt, xinh đẹp nữ tính."

Vẫn là thử tìm người ra trước khi người trốn mất. " Trước mắt cứ như vậy đi. Nhớ là độc thân nữ tính."

Đây là muốn yêu đương sao? Triệu Tuấn Anh nhanh chóng sàng chọn ra danh sách. Vương Thúc Châu lại đợi giấc mơ đêm nay đáng tiếc hắn không mơ thấy gì cả. Hải Quỳnh không hiểu ra sao vẫn cảm thấy nhẹ nhõm vì không cần đối mặt ngay.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro