25

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 26 Phiên ngoại 2: Thăm đảo

Kết hôn sau hai vợ chồng ảnh cưới bị tuôn ra rất nhiều người hâm mộ nhưng mà Hải Quỳnh vẫn không có cái giá đi làm như bình thường. Hai người tuần trăng mật dự tính công ty xong đơn hàng liền đi về nàng đảo nhỏ thăm hàng xóm rồi mới tiếp tục du lịch nước ngoài một thời gian.

Trên biển sóng đưa đẩy không nhiều, tàu đi được rất nhanh. Ước chừng là hai tiếng đồng hồ liền tới được đảo Bạch Dương.

" Bên ngoài gió lạnh, ngươi vẫn là vào trong nghỉ ngơi đi." Vương Thúc Châu khắc phục sợ nước sau đã bắt đầu học bơi. Với thông minh đầu óc chỉ cần vài tuần hắn đã sớm học được còn bơi khá tốt. Bởi vậy sóng biển không ảnh hưởng hắn.

Cảm nhận được áo khoác độ ấm Hải Quỳnh cười: "Ta lâu lắm mới ngắm biển cho nên muốn xem lâu một chút."

" Sức khỏe quan trọng, sau này chúng ta thường tới xem nó là được." Hắn biết lão bà thực thích biển vì nàng sống ở đây tuy nhiên sức khỏe là tiền vốn. Hải Quỳnh thích lão công lo lắng cho nàng từng chút. Đây là khi bà ngoại còn nàng mới cảm nhận được.

" Hảo nghe ngươi."

Con tàu này là Vương Thúc Châu thuê, toàn tàu trừ nhân viên không có thêm khác hành khách. Nàng muốn ăn gì liền gọi, tiện lợi thật sự. Hai người ở bên trong ăn một chút lại nghỉ ngơi một lát liền tới nơi.

Vừa xuống đất liền, Hải Quỳnh nhìn toàn cảnh đã thật sự khác biệt so với nàng kí ức. Bạch Dương đảo thành du lịch sau mọi thứ sớm có thay đổi phù hợp người tới chụp hình kỉ niệm.

"Ta dẫn ngươi về nhà ta." Hải Quỳnh theo trí nhớ trở lại nơi nàng cùng nãi nãi nương tựa lẫn nhau mà sống. Đi vòng hết các con đường nhộn nhịp mới tới được nhà ở. Căn nhà làm bằng đá và thổ. Kiến trúc xưa cũ, rất lâu không người ở bên trong sớm có bụi.

Nhìn trước mắt vẫn y nguyên cảnh tượng nàng kí ức về nãi nãi lại hiện lên. Từ lúc nàng nghe bà ngoại kể chuyện xưa chìm vào giấc ngủ. Nàng hỏi ba mẹ nàng đâu cùng với nãi nãi ánh mắt bất đắc dĩ.

Nàng lần đầu vì muốn kiếm học phí xin đi theo nhóm cô chú thợ lặn lặn xuống bắt cá lần đầu tiên. Lúc này Hải Quỳnh cảm nhận được một bàn tay xoa nàng mặt. Thì ra nàng bất tri bất giác mà khóc. Vương Thúc Châu đau lòng không được muốn xoa rớt nàng nước mắt.

"Ta không sao, chỉ là nhớ lại không ít kỉ niệm cùng nàng bên nhau."

Hắn ôn nhu ôm nàng: "Không sao, ngươi buồn cứ khóc. Ta sẽ luôn bồi ngươi." Hải Quỳnh thực sâu cảm động, nàng cuối cùng nín khóc mỉm cười nhìn về phía hắn. Vương Thúc Châu sớm thuê căn nhà khách ở gần đây vì vậy Hải Quỳnh chỉ là dọn dẹp một chút tiện xem có đồ vật nào cần mang đi hay không.

" Tiểu Quỳnh là ngươi sao?" Một đạo già nua âm thanh vang lên, Hải Quỳnh nhìn ra sau phát hiện là người quen.

"Khang nãi nãi, ngài là mới bán cá về?" Nàng tới bên người Khang nãi nói chuyện.

"Ân, ta mới bán xong. Từ lúc có khách du lịch có không ít người mở quán bán đồ ăn. Chúng ta cá đều là hiện vớt đương nhiên tươi đi. Không ít người thích ăn đâu.

Mà ngươi khi nào trở lại, còn đây là ai. A , ta nhớ là ngươi nói đã kết hôn là ngươi trượng phu đi."

Vương Thúc Châu nghe được lão bà nói Khang nãi là nàng hàng xóm còn thường giúp đỡ nàng nên hắn lịch sự chào hỏi. "Chào ngài, con là chồng của tiểu Quỳnh. Cảm ơn ngài thời gian trước giúp đỡ em ấy."

Khang nãi xem người lịch sự, ăn mặc không có chính trang vẫn cho thấy là có giáo dưỡng tốt. Nàng bạn già có thể an tâm nghỉ ngơi rồi. " Không cần khách khí, dù sao sống cùng một cái đảo đều là hàng xóm của nhau."

Hải Quỳnh nắm tay nàng : "Cho dù vậy thì cũng phải cảm ơn ngài, lúc đó ta có thể thành công đi học được là ngài giúp đỡ. Đúng lúc chúng ta có mang ít đặc sản bên kia, ngài giúp ta chia cho những người khác.

Ngài cũng biết ta người này không giỏi ứng phó quá nhiều người. Hơn nữa ta muốn dẫn chính mình lão công đi xem ta nãi nãi."

Khang nãi nãi vỗ tay Hải Quỳnh : " Tốt tốt, các ngươi cứ yên tâm có nãi đây đều giúp các ngươi, lâu rồi ngươi mới có thể thăm nàng vẫn là tâm sự nhiều vào."

An tâm việc quà cáp sau nàng dẫn hắn tới mộ của nãi nãi, đảo đất trống không nhiều nên chỉ đem cốt đốt cất vào cái hủ chôn.

Hai người thăm viếng xong đã là trời tối, Vương Thúc Châu mấy ngày trên đảo đều là toàn hải sản yến. Tới khi đi hắn hứa hẹn mỗi năm lại cùng nhau tới đây thăm, hắn không nghĩ tới năm sau tới đã là ba người.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro