Chương 51-54

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 51: Về nhà!

Lâm Chi hôn xong mới phát hiện dưới đôi mắt khép kín của Quý Hoài Thịnh có quầng thâm mờ mờ, có lẽ do anh biến mất một ngày một đêm, không nghỉ ngơi tốt.

Cô không đành lòng đánh thức anh, liền rón ra rón rén rời giường, đi vào phòng tắm.

Trên sàn phòng tắm vương vãi quần áo của anh và cô. Áo sơmi, váy, nội y quấn vào nhau trông vô cùng mờ ám.

Nghĩ đến hình ảnh đêm qua, tai Lâm Chi hơi nóng lên. Đêm qua anh mạnh mẽ quá, còn bắn ở bên trong cô nữa.

Quý Hoài Thịnh bình thường lại rồi. Lâm Chi cảm thấy rối loạn chức năng sinh lý của anh hồi phục khá nhanh. Lúc nào rảnh rỗi phải bảo anh đến bệnh viện kiểm tra tổng quát xem sao?

Quần áo trên sàn nhà đã ướt đẫm, không thể mặc lại được nữa, Lâm Chi cầm chiếc áo sơmi rộng thùng thình của Quý Hoài Thịnh tròng đại lên người rồi đi về phòng.

Sau khi về phòng, cô bắt đầu tắm rửa thay quần áo, vừa mặc đồ xong thì tiếng gõ cửa vang lên.

Cô đi ra mở cửa, thấy Quý Hoài Thịnh đang đứng bên ngoài. Anh đi dép lê, quần áo trên người lộn xộn, đầu tóc hơi rối do chưa kịp chải.

Vừa thấy Lâm Chi, anh không nói gì liền ôm cô vào lòng, vùi mặt bên cổ cô nói: "Lần này em lại muốn chạy trốn sao?"

Giọng Quý Hoài Thịnh không còn vẻ bình tĩnh như thường ngày mà xen lẫn chút hoảng loạn. Khi tỉnh lại, không thấy bóng dáng Lâm Chi đâu, anh cho rằng cô lại tránh né giống như mấy lần trước, cứ tỉnh táo là đẩy anh ra thật xa.

"Em... về thay quần áo." Lâm Chi đáp.

"Còn nhớ rõ chuyện tối qua không?"

Lâm Chi gật đầu: "Nhớ rõ."

Quý Hoài Thịnh ngẩng đầu, nhìn vào đôi mắt đen nhánh của cô, hỏi: "Anh là ai?"

Lâm Chi không do dự, trả lời: "Bạn trai của em."

Khóe miệng Quý Hoài Thịnh cong lên, vừa lòng hôn chụt một cái lên đôi môi đỏ của cô, nhưng lại cảm thấy danh hiệu bạn trai này vẫn chưa đủ. Anh nghĩ, phải tìm thời cơ thích hợp biến thành người thân mật hơn của cô mới được.

Hai người ôm ấp một hồi lâu, Quý Hoài Thịnh mới chịu rời khỏi phòng Lâm Chi, về phòng mình dọn dẹp.

Quá trình quay gameshow đã kết thúc, hôm nay Lâm Chi cùng Quý Hoài Thịnh đều phải rời biệt thự và về nhà.

Quý Hoài Thịnh bảo Lâm Chi thu dọn hành lý, hai giờ chiều anh đưa cô về.

Dọn đồ xong, Lâm Chi nhìn mấy chậu hoa cúc nhỏ rực rỡ trên ban công, cảm thấy hơi tiếc nuối. Đây là những bông hoa đầu tiên anh tặng cho cô, đáng tiếc là không mang lên máy bay được.

Nghĩ về hai ngày trước, vì hiểu lầm Quý Hoài Thịnh và Trần Văn, cô tức giận đập vỡ mất hai chậu, nên bây giờ trong lòng càng tiếc hận. Anh tặng hoa mà chẳng chịu nói rõ, cứ tìm cớ loanh quanh, còn cô chẳng biết gì cả nên không nương tay chút nào.

Hai giờ chiều, Quý Hoài Thịnh xuất hiện trong phòng Lâm Chi. Anh kéo va li hành lý của cô, nói: "Đi thôi, chúng ta ra sân bay."

"Vâng." Lâm Chi lưu luyến quay đầu lại nhìn mấy chậu hoa cúc trên ban công mãi mới chịu đi.

Quý Hoài Thịnh nhìn theo ánh mắt Lâm Chi, không nói gì, chỉ nắm lấy bàn tay nhỏ của cô, cùng đi xuống lầu.

Lâm Chi nhìn hai bàn tay đang nắm chặt lấy nhau, trong lòng thoáng gợn sóng. Cô có thể cảm nhận được hơi ấm truyền đến từ lòng bàn tay khô ráo của anh, chỉ nắm tay thôi mà cũng làm tim cô đập thình thịch.

Cô cúi đầu nhìn xuống chân, khóe miệng hơi cong lên, trong lòng nhảy nhót, cảm thấy giống như đang nằm mơ. Cô đã được ở bên idol mà mình thầm thương trộm mến thời niên thiếu. Nếu nói chuyện này ra, mấy đứa bạn cùng phòng đại học chắc chắn sẽ không thể tin nổi.

Khi đó, các bạn còn cười cô theo đuổi thần tượng đến tẩu hỏa nhập ma, rất nhiều đồ vật xung quanh cô đều có dấu vết của Quý Hoài Thịnh. Thậm chí có một lần, họ còn nghe được Lâm Chi kêu tên Quý Hoài Thịnh trong lúc ngủ mơ.

Nói về thời gian đó, Lâm Chi càng xấu hổ, bởi vì đó là lần đầu tiên trong đời cô mộng xuân, người trong mộng chính là anh.

"Này..." Một đôi chân đột nhiên xuất hiện trước mắt, Lâm Chi lảo đảo suýt ngã. Quý Hoài Thịnh nhanh tay lẹ mắt kéo cô vào lòng.

"Đi đường đừng cúi đầu, dễ đụng phải người khác lắm." Quý Hoài Thịnh nhẹ giọng nói.

"Vâng." Lâm Chi vừa đáp vừa kìm chế cơn hoảng loạn, ổn định thân hình.

Khi ngẩng đầu lên, nhìn thấy người suýt nữa bị đụng phải, cô hơi ngạc nhiên.

Đối diện là Chu Hách đang nhìn cô và Quý Hoài Thịnh với sắc mặt âm trầm.

"Chi Chi, chị muốn đi đâu?" Chu Hách cố kìm nén cơn giận, nhẹ nhàng hỏi.

Lâm Chi trả lời: "Về nhà."

Chu Hách liếc mắt nhìn Quý Hoài Thịnh, ánh mắt vô cùng lạnh lẽo.

Một lát sau, cậu quay đầu nhìn Lâm Chi, nhẹ giọng nói: "Cùng về đi. Chúng ta đến đây cùng nhau thì cũng phải về cùng nhau, vả lại còn cùng công ty mà."

******************

Chương 52: Buổi tối ba năm trước? 

Cô có thể tham gia gameshow này chủ yếu là nhờ phúc của Chu Hách, bây giờ chương trình đã kết thúc, nếu bỏ cậu lại một mình thì hình như không tốt lắm.

Lâm Chi ngập ngừng rồi đồng ý: "Chuyện này cũng được..."

Nhưng cô còn chưa nói xong, Quý Hoài Thịnh đã ngắt lờí.

"Cậu Chu, cảm ơn cậu rất nhiều vì thời gian trước đã chăm sóc bạn gái tôi, nhưng hôm nay mong cậu không quấy rầy hai chúng tôi. Hôm nào đó tôi sẽ cảm ơn cậu cẩn thận."

Quý Hoài Thịnh cứ một câu bạn gái, hai câu bạn gái, làm Chu Hách cực kỳ khó chịu. Cách nói chuyện cứ như Lâm Chi là vợ anh, còn cậu chỉ là người ngoài cuộc, rõ ràng là muốn đẩy cậu ra thật xa.

Chu Hách nhếch mép, nói: "Anh Quý khách khí quá, tôi và Chi Chi làn bạn nhiều năm, không cần anh phải cảm ơn."

Quý Hoài Thịnh không muốn giả bộ ngớ ngẩn với Chu Hách nữa, nói thẳng: "Cậu Chu, không còn sớm nữa, nếu tiếp tục nói chuyện, sẽ trễ chuyến bay mất. Chúng tôi đi trước đây."

Quý Hoài Thịnh kéo tay Lâm Chi, đi tiếp.

Lúc này, Chu Hách đưa tay ra, kéo tay kia của Lâm Chi lại. Cậu liếc nhìn Quý Hoài Thịnh, nhưng lại nói với Lâm Chi, hàm ý sâu xa: "Chi Chi, có một số người trông thì áo mũ chỉnh tề, nhưng lại ngấm ngầm sử dụng thủ đoạn. Chị đừng dễ dàng tin tưởng người khác."

Lâm Chi ngốc đến mấy cũng có thể nghe ra ý mỉa mai châm chọc trong cách nói chuyện của hai người kia. Nhưng cô không cho rằng Quý Hoài Thịnh làm sai chuyện gì, hơn nữa anh đã âm thầm làm rất nhiều chuyện vì cô, cô tin anh thực sự thích cô.

Cô xin lỗi Chu Hách: "Chu Hách, không sao đâu, tôi biết tâm ý của anh ấy. Lần này thời gian gấp gáp quá, chúng ta không thể trở về cùng nhau được. Hẹn gặp lại sau, tôi đi trước đây."

Lâm Chi nói xong, liền đẩy tay Chu Hách ra, xoay người đi cùng Quý Hoài Thịnh ra khỏi biệt thự.

Chu Hách trầm mặt, không cam lòng nhìn bóng dáng hai người đi xa. Rõ ràng cậu quen Lâm Chi trước, tình cảm của cậu và Lâm Chi tốt hơn nhiều so với người xa lạ là Quý Hoài Thịnh, vì sao cô lại đột nhiên ở bên anh ta.

Cậu không cam lòng từ bỏ Lâm Chi như vậy, tên họ Quý này tuyệt đối không tốt đẹp như vẻ bề ngoài, cậu nhất định sẽ bắt được đuôi cáo của Quý Hoài Thịnh.

- --

Lâm Chi ngồi trong xe, nghĩ về những lời vừa rồi của Chu Hách. Cô lặng lẽ nhìn sườn mặt góc cạnh rõ ràng của Quý Hoài Thịnh, trong lòng hoang mang.

Cô đột nhiên hỏi: "Anh không giấu em chuyện gì chứ?"

Một chút chột dạ thoáng lướt qua mắt Quý Hoài Thịnh, nhưng mau chóng bị anh giấu đi. Trong đôi mắt đen hẹp dài chỉ còn lại sự thản nhiên, anh nói: "Không có."

Thần sắc của anh bình tĩnh, không hề có vẻ hoảng loạn khi nói dối. Lâm Chi cũng tin tưởng, không tiếp tục truy vấn nữa.

Việc này đến đây là kết thúc.

Ngày hôm sau, khi Lâm Chi đang ngồi trong phòng nghỉ ở công ty quản lý xem kịch bản người đại diện đưa cho, di động đột nhiên vang lên hai tiếng, báo có tin nhắn. Vẫn vào khoảng thời gian như lần trước, người gửi cũng là Quý Hoài Thịnh.

Anh nói: "Em có ở phòng nghỉ không? Anh xuống tìm em."

Lâm Chi nhìn tin nhắn vẫn còn lưu lần trước, khi đó Quý Hoài Thịnh ra lệnh cô lên tìm anh, còn hiện tại anh chủ động xuống dưới tìm cô. Vị trí của hai người đổi cho nhau, cô từ người yêu đơn phương biến thành tình nhân được sủng ái.

Cô cảm khái một hồi, trả lời anh: "Vâng, anh xuống đây đi."

Không lâu sau, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, Lâm Chi đứng dậy ra mở cửa.

Trong tay Quý Hoài Thịnh bê một chậu cúc nhỏ nở rực rỡ, hoa trắng điểm xuyết nhụy vàng, trông rất đáng yêu.

Anh đưa hoa cho Lâm Chi, nói: "Tặng em này."

Tiếp theo anh lại chỉ xuống sàn nhà bên phải hành lang, nói: "Vẫn còn mấy chậu nữa, em chuyển vào giúp anh nhé."

Lâm Chi giật mình nhìn mấy chậu hoa kia, tổng cộng chín chậu, có chậu bị cô đập vỡ, có cả chậu cô không mang về được, bây giờ tất cả lại xuất hiện trước mắt.

Trái tim rung rinh, cô vui vẻ nhìn Quý Hoài Thịnh, hóa ra anh biết cô muốn mang những chậu hoa đó về.

Nhớ lại những chuyện cách đây đã lâu, lúc đó Quý Hoài Thịnh chỉ biết cho cô chi phiếu và kịch bản, chẳng bao giờ quan tâm cô nghĩ gì.

Lâm Chi cảm động, nhớ tới lý do Quý Hoài Thịnh tặng hoa lúc trước, bèn đùa: "Hoa này cũng dùng để thanh lọc không khí sao?"

"Khụ khụ..." Quý Hoài Thịnh mất tự nhiên ho nhẹ hai tiếng nói: "Đây là dùng để thể hiện tâm ý." Thể hiện tình yêu thầm kín anh giành cho em.

Khóe miệng Lâm Chi cong lên, ý cười càng đậm, rốt cuộc anh cũng quang minh chính đại thể hiện thích cô.

Hai người cùng chuyển hoa xong, Lâm Chi quàng tay lên cổ Quý Hoài Thịnh, nhón chân lên, cắn cằm anh, miệng hàm hồ nói: "Quý Hoài Thịnh, vì sao anh lại thích em, em cảm thấy không thể tin nổi. Một người bình thường như em sao có thể nhận được sự ưu ái của anh."

Quý Hoài Thịnh véo má cô, chân thành nói: "Bởi vì với anh, em là người đặc biệt. Em mang lại cho anh cảm giác mà những người phụ nữ khác không thể cho được. Kế từ buổi tối gặp em ba năm trước, không còn ai có thể khiến tim anh đập nhanh như vậy nữa."

"Ba năm trước?" Lâm Chi hoang mang, tìm kiếm trong đầu ký ức của ba năm trước.

"Đúng vậy, ba năm trước, anh vẫn còn nhớ rõ hình ảnh xuân tình nhộn nhạo của em khi nhào vào lòng anh đêm đó, khiến anh giật mình khó quên được."

**************************
Chương 53: Ký ức ba năm trước!

Tối hôm đó, Quý Hoài Thịnh vừa quay xong một bộ phim truyền hình, đoàn làm phim tổ chức party đóng máy ở một khách sạn năm sao. Tất cả diễn viên trong phim đều có mặt.

Rượu quá ba tuần, anh cảm thấy bữa tiệc chẳng còn gì không thú vị, bèn chào hỏi đạo diễn rồi rời đi.

Hôm nay anh đã uống chút rượu, không muốn lái xe về, nên đặt một phòng trên tầng cao nhất của khách sạn, lúc đi thang máy lên thì gặp một đôi nam nữ.

Người đàn ông là một trong những nhà đầu tư vào phim truyền hình. Còn người phụ nữ đang tựa vào ngực người đó bị mái tóc dài rối tung che hết mặt, nên Quý Hoài Thịnh không thể thấy rõ.

Anh gật đầu chào hỏi ông chủ kia, rồi lặng lẽ đứng trong góc trong thang máy, không nói gì.

Người phụ nữ kia nép mình trong vòng tay người đàn ông, thỉnh thoảng vặn vẹo cơ thể, khẽ "ưm" vài tiếng. Giọng nói của cô ấy rất quyến rũ, giống như tiếng khóc của chú mèo con đến kỳ động dục. Quý Hoài Thịnh nghe mà cũng ngứa ngáy tim gan.

Anh không thể không nghiêng đầu nhìn người phụ nữ kia. Mái tóc dài trượt sang một bên vì động tác của cô, và Quý Hoài Thịnh nhìn thấy một khuôn mặt nhỏ nhắn, thanh lệ.

Trông khá quen mắt, hình như cô gái này diễn vai nha hoàn của nữ số ba, nhưng chỉ diễn ba tập rồi lĩnh cơm hộp.

Anh chưa bao giờ nói chuyện với cô, hai người cũng không xuất hiện trong cùng một khung hình, nhưng anh có gặp cô vài lần.

Mỗi lần gặp, cô đều đi ngang qua anh với vẻ mặt bất an, anh cũng chẳng giữ cô lại bao giờ. Rất nhiều diễn viên mới xuất đạo nhìn thấy đại minh tinh đều sẽ có phản ứng như vậy.

"Đinh" một tiếng, cửa thang máy mở ra, đã tới tầng cao nhất. Quý Hoài Thịnh đi ra khỏi thang máy, người đàn ông phía sau cũng đỡ cô gái kia ra ngoài.

Anh liếc mắt nhìn hai người phía sau một cái, không nói gì, đi qua góc hành lang rồi mở cửa vào phòng mình.

Quy tắc ngầm không còn là chuyện mới mẻ trong giới giải trí. Đối với anh, chuyện này đã quá bình thường.

Vừa tham gia party nên trên người Quý Hoài Thịnh dính chút mùi thuốc lá, mùi rượu và nước hoa phụ nữ. Sau khi vào phòng, anh cau mày, cởi sạch quần áo, đi tắm rửa.

Mười mấy phút sau, anh quấn khăn tắm, mặc kệ tóc vẫn còn nhỏ nước, thoải mái bước ra khỏi phòng tắm.

"Cốc cốc cốc", bên ngoài truyền đến tiếng đập cửa dồn dập, anh chần chờ một lát, rồi vẫn đi mở cửa. Cửa vừa mở ra, một cô gái ăn mặc hở hang nhào vào lòng anh.

Chinh là cô gái trong thang máy. Dáng vẻ cô chật vật, cúc áo bị rơi mất mấy cái, bầu ngực đầy đặn lộ ra phân nửa.

Đôi mắt cô ửng hồng, đong đầy nước mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn thanh lệ cũng đỏ rực.

Cô bắt lấy cánh tay anh, năn nỉ: "Cứu tôi... Xin anh... cứu tôi."

Quý Hoài Thịnh im lặng nhìn cô, không làm gì cả.

Trong căn phòng mở rộng cửa ở góc hành lang, mơ hồ truyền đến tiếng mắng chửi của đàn ông: "Đồ kỹ nữ không biết tốt xấu, dám đập vào đầu lão tử. Ai u... Chảy máu rồi, đau quá. Chờ tao bắt được xem có làm chết mày không, kỹ nữ mà còn giả vờ thanh cao."

Nghe thấy tiếng mắng chửi của người đàn ông kia, cô gái càng run rấy sợ hãi. Cô tiếp tục cầu xin anh: "Xin anh cứu tôi, tôi không muốn bị ông ta bắt lại. Ở đây chỉ có anh mới cứu đươc tôi thôi, anh cho tôi trốn một lát được không."

Quý Hoài Thịnh nhìn quanh một bốn phía, phát hiện các phòng bên cạnh đều tối om, chỉ có phòng anh và phòng của người đàn ông kia là sáng đèn.

Cũng đúng, những người ở tầng cao nhất này không phú cũng quý, nhưng không phải ngày nào cũng đủ khách.

Quý Hoài Thịnh không muốn xen vào việc người khác. Nhưng lúc cúi đầu nhìn thấy đôi mắt to tròn ướt át, và nghe tiếng năn nỉ như mèo con của cô, anh hơi mềm lòng, ma xui quỷ khiến thế nào lại cho cô vào phòng.

Anh đẩy bàn tay đang nắm lấy cánh tay mình ra, muốn tránh xa một chút. Chẳng ngờ, khi không còn tay anh làm điểm tựa, cô gái kia đứng không vững, cơ thể lung lay, ngã xuống.

Khi trượt xuống, đôi tay cô quờ quạng lung tung muốn giữ anh lại, nhưng vô tình làm tuột khăn tắm của anh. Thế là hạ thân của anh không chút phòng bị lồ lộ trong không khí.

Thật trùng hợp, đôi môi đỏ gợi cảm của cô vừa vặn chạm vào dương v*t mềm oặt của anh.

"A..." Nhìn thứ đó lẩn khuất dưới lớp lông mu đen dày, cô kinh ngạc thét chói tai. Khi cô mở miệng, nơi đó của anh cứ như vậy thuận thế chọc vào cái miệng nhỏ của cô.

"Ưm... ưm... a..." Cô nức nở, mấp máy môi muốn đẩy nhục côn trong miệng ra.

Quý Hoài Thịnh kinh ngạc nhìn một màn trước mắt. Điều làm anh kinh ngạc hơn là, dương v*t vốn mềm oặt của anh bắt đầu bành trướng khi cô vô tình liếm láp.

"Tê... Đừng nhúc nhích." Quý Hoài Thịnh ngăn cô lại, hơi thở đột nhiên nặng thêm vài phần.

********************

Chương 54: Đêm đầu tiên 1

Cô mở to đôi mắt ướt át, khó hiểu nhìn Quý Hoài Thịnh. Vì sao không cho cô nhúc nhích?

Được khoang miệng ấm áp ẩm ướt bao bọc lấy, Quý Hoài Thịnh tâm viên ý mãn, thân thể có chút bồn chồn.

Anh cúi đầu nhìn cô, cái miệng anh đào nhỏ nhắn của cô đang ngậm cậu nhỏ của anh, đôi mắt đen nhánh đơn thuần vô tri.

Rõ ràng đang làm động tác sắc tình, nhưng ánh mắt của cô lại vô cùng thuần khiết. Quý Hoài Thịnh bị hình ảnh tương phản cực mạnh trước mắt kích thích, khiến thân thể khô nóng, dương v*t đột nhiên trướng lớn, lấp đầy khoang miệng cô.

"Ưm ưm... a..." Cậu nhỏ của anh quá to lớn, làm miệng của cô phải căng ra. Cô khó chịu ngậm lấy cự vật kia, đến lúc không chịu được nữa bèn dùng đầu lưỡi đẩy nó ra.

Đầu lưỡi mềm mại chạm vào lỗ quy đầu, cố gắng đẩy cự vật dữ tợn ra ngoài. Trong quá trình xô đẩy, răng cô bất cẩn cắn vào quy đầu.

"Hừ..." Quy đầu hơi đau, Quý Hoài Thịnh kêu lên một tiếng, nghiến răng nghiến lợi nói: "Lộn xộn cái gì, cô muốn cắn đứt tôi sao?"

Cô run lên vì sợ, không dám động đậy nữa. Cô cứ ngậm côn th*t sưng to, ngốc nghếch nhìn anh.

Quý Hoài Thịnh không chịu nổi khi cô nhìn anh bằng ánh mắt đơn thuần đó. Anh thở dốc vài hơi, cắn chặt răng, đưa tay bóp cằm cô, rút côn th*t sưng đau ra ngoài.

Từ lỗ quy đầu tràn ra một dòng dịch trong suốt dính lên cánh môi cô. Cô bất giác thè lưỡi ra liếm thử chất lỏng trên môi. Ừm, mằn mặn.

Ánh mắt Quý Hoài Thịnh u ám nhìn chằm chằm động tác liếm môi của cô, hầu kết lăn lộn, chỉ cảm thấy trong người như bị lửa đốt, thân thể càng thêm khô nóng.

Bản lĩnh của cô gái này không nhỏ, có thể dễ dàng khơi mào dục vọng trong anh. Xưa nay anh ít ham muốn, lại có bệnh sạch sẽ, cũng không thích chuyện đó, những người phụ nữ bình thường không thể khơi dậy nổi hứng thú của anh.

Tuy cô gợi lên dục vọng của anh, nhưng anh cũng không muốn phát sinh quan hệ với một người không rõ lai lịch. Quý Hoài Thịnh kìm nén dục hỏa, xoay người đi vào phòng tắm.

Anh tắm nước lạnh hơn mười phút để loại bỏ cơn nóng trong cơ thể rồi mới đi ra.

Vừa bước ra, anh liền nhìn thấy cô gái kia khỏa thân nằm trên giường lớn. Thân thể trắng nõn của cô như được phủ một lớp phấn hồng, miệng phát ra những tiếng rên rỉ trầm thấp, giữa hai chân kẹp một cái gối, không ngừng cọ xát.

Chăn đệm trắng tinh đã bị cô đạp ngã trái ngã phải, cả chiếc giường lớn rối tung lên.

Quý Hoài Thịnh chau mày, bệnh sạch sẽ không cho phép anh ngủ trên chiếc giường lộn xộn như vậy.

Anh trầm mặt đi qua, kéo tay cô, muốn ném cô xuống đất.

Khi vừa chạm vào tay anh, cô liền quấn lên người anh như một con rắn.

"Người anh lạnh quá, thật thoải mái, tôi muốn ôm một cái." Cô bắt lấy tay anh đặt lên bầu ngực đầy đặn của mình. Cả người cô quấn lấy anh như bạch tuộc, áp sát vào thân thể mát lạnh của anh, không ngừng vặn vẹo, cọ tới cọ lui.

Bàn tay Quý Hoài Thịnh đang đặt trên ngực cô cứng đờ, con ngươi đen nhánh càng thêm sâu thẳm, dương v*t vừa mềm xuống lại chậm rãi chào cờ.

Cơ thể mượt mà của cô làm anh thất thần trong giây lát. Đến khi anh tỉnh táo, muốn đẩy cô ra, thì hô hấp đột nhiên cứng lại.

Cô gái kia dám dùng tiểu huyệt ướt át ngậm lấy dương v*t của anh, trên quy đầu đã dính đầy d*m thủy của cô.

Quý Hoài Thịnh cảm thấy ngọn lửa trong thân thể lại bốc lên, càng cháy càng vượng, khiến lý trí của anh dần dần tan rã.

Đôi mắt đen nhánh sâu thẳm nhiễm màu tình dục, đỏ rực. Anh thở gấp, đè cô gái dưới thân lên giường, phủ thân thể cao lớn lên người cô.

"Cô tên là gì?" Quý Hoài Thịnh hỏi.

"Lâm Chi."

"Linh Chi?" Quý Hoài Thịnh nghi hoặc, tên thuốc sao?

Cô ngửa đầu liếm hầu kết nhô lên của anh, thở dài: "Anh thật thoải mái."

"Ân..." Bị cô liếm như vậy, dương v*t dưới thân Quý Hoài Thịnh lại cứng thêm vài phần. Anh không thể áp chế được dục hỏa hừng hực trong người nữa rồi.

Anh kéo đôi chân thon dài của cô ra, quỳ giữa hai chân cô, vươn tay ra khuấy đảo tiểu huyệt tràn đầy xuân thủy của cô. Anh đỡ côn th*t thô cứng, từ từ đẩy vào trong thân thể cô.

Nhưng cô quá chặt, còn anh lại quá lớn. Anh cố gắng thử vài phút, cũng chỉ đưa được quy đầu vào trong rồi bị thịt mềm cuốn chặt lấy. Anh nhẫn nhịn đến mức trán nổi gân xanh, lấm tấm mồ hôi.

Anh hôn lên khóe miệng cô, nhẹ giọng trấn an: "Thả lỏng, cô chặt quá, tôi không vào được."

Lâm Chi vặn vẹo cơ thể, mở to đôi mắt mù sương, mờ mịt nhìn anh: "Ngô... Tôi không biết thả lỏng như thế nào."

Quý Hoài Thịnh không còn cách nào, đành phải tiếp tục mở rộng. Anh từ từ đẩy côn th*t thô to vào trong, đẩy vào một chút, lại rút ra, rồi lại đẩy mạnh vào lần nữa thì vào càng sâu hơn. Sau khi lặp lại vài lần, quả nhiên đường vào thông thuận hơn nhiều.

Anh hít vào một hơi, mông và eo cùng dùng sức đẩy về phía trước, đột phá một tầng trở ngại, toàn bộ dương v*t đi vào trong cơ thể cô.

"A... Đau, ô... Đau quá."

Nơi bí mật chưa từng được ghé thăm đột nhiên bị một cây gậy dữ tợn cắm vào, cửa huyệt mở rộng cực hạn, run rẩy hút lấy thứ đó.

Cơ thể Lâm Chi căng cứng. Cô cau mày, hít hà một hơi, rên rỉ đau đớn.

Trong lòng Quý Hoài Thịnh cả kinh, thần sắc phức tạp nhìn cô, không nghĩ tới cô vẫn còn là xử nữ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro