Chương 71-74

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 71: Từ khi mang thai cô ấy rất mẫn cảm.

Sau khi được gia đình Lâm Chi đồng ý, Quý Hoài Thịnh xui cô lấy trộm sổ hộ khẩu, buổi chiều hai người đến Cục Dân Chính đăng ký kết hôn.

Lúc ấy Lâm Chi không chịu, nhưng anh lừa cô: "Anh đã liên hệ xong với công ty tổ chức hôn lễ, hai ngày sau sẽ làm đám cưới. Hôm nay là thứ sáu, cuối tuần Cục Dân Chính không làm việc. Nếu bây giờ chúng ta không đăng ký, đến lúc đó sẽ không kịp lấy giấy chứng nhận kết hôn."

Lâm Chi bị Quý Hoài Thịnh lừa dối một hồi, bèn tin lời anh, ngoan ngoãn cầm sổ hộ khẩu cùng anh đến Cục Dân Chính.

- -

Nghe xong chuyện Quý Hoài Thịnh tìm đủ mọi cách lấy lòng gia đình cô, khóe miệng Lâm Chi cong cong. Vì kết hôn, chuyện quỷ quái gì anh cũng nói được, xoay gia đình cô như chong chóng.

Hình tượng thiếu niên lạnh lùng nghiêm túc lúc trước của Quý Hoài Thịnh bắt đầu lung lay trong lòng cô. Lâm Chi hơi nghi ngờ mình gặp phải ảnh đế giả.

Cô nhìn nửa bên mặt đẹp trai của anh, thở dài.

Vì còn chưa tới nhà, cô hơi buồn chán, bèn lấy di động ra, mở Weibo.

"Trời ơi..." Weibo vừa mở ra, Lâm Chi liền kêu lên một tiếng. Hàng chục triệu tin nhắn xuất hiện liên tục, khiến giao diện di động của cô đứng hình vài giây.

Đủ loại bình luận khiếp sợ, nghi ngờ, chế giễu, và cả chúc phúc. Tất cả đều quay quanh tình yêu của cô và Quý Hoài Thịnh.

Lâm Chi kiểm tra bài đăng mới nhất trên Weibo, trong lòng hiểu ra. Cô âm trầm nhìn anh: "Hôm qua anh dùng điện thoại của em phải không?"

Quý Hoài Thịnh cầm vô lăng, hơi chột dạ, nói: "Không phải hôm qua đạo diễn bảo tuyên truyền phim à? Anh tiện tay giúp em thôi."

Lâm Chi liếc mắt nhìn anh một cái, giọng điệu khinh thường: "Ai yêu anh nhất, tự thổ lộ với chính mình, thật không biết xấu hổ."

Quý Hoài Thịnh hậm hực sờ mũi, không nói gì. Một ngày nào đó anh sẽ có cách khiến Lâm Chi chủ động đăng Weibo bày tỏ tình yêu với anh.

- -

Hai ngày trôi qua thật nhanh.

Hôn lễ của hai người cử hành ở biệt thự lúc trước quay show《Kết ái》, Quý Hoài Thịnh đã mua lại nơi này. Căn biệt thự phủ đầy hoa cúc trắng nhỏ, thảm hoa kéo dài hơn 50m, hương thơm thoang thoảng trong không khí.

Nơi này chứng kiến họ từ người xa lạ trở thành người yêu. Hai người đã để lại đây rất nhiều ký ức vừa ngọt ngào vừa dở khóc dở cười.

Trong lòng Quý Hoài Thịnh luôn canh cánh chuyện lúc trước Lâm Chi từ chối anh, cùng Chu Hách bước vào lễ đường.

Lần này Lâm Chi không đẩy anh ra nữa, rốt cuộc anh cũng có thể nắm tay cô, bước vào thánh đường, kết làm vợ chồng trước sự chứng kiến của đông đảo bạn bè thân thích.

Sau khi kết hôn, Quý Hoài Thịnh không nhận phim mới và quảng cáo nữa, ngày nào cũng ở nhà với Lâm Chi. Hai người thân mật ngọt ngào, trở thành đôi vợ chồng mẫu mực của giới giải trí, khiến cư dân mạng vô cùng ghen tị.

Từng ngày trôi qua, Lâm Chi đã mang thai bốn tháng. Quý Hoài Thịnh cùng cô đến bệnh viện phụ sản kiểm tra, hai mẹ con đều khỏe mạnh.

Kiểm tra xong, Quý Hoài Thịnh trốn Lâm Chi, bí mật hỏi bác sĩ chút chuyện. Được bác sĩ giải đáp, anh mặt mày hớn hở đưa cô về nhà.

Ban đêm, ánh trăng lành lạnh xuyên qua khe cửa sổ, hắt vào phòng.

Lâm Chi đang ngủ mơ mơ màng màng, đột nhiên cảm thấy ngực hơi lạnh, nụ hoa mềm mại bị người đàn ông ngậm vào trong miệng liếm láp. Đầu lưỡi thô ráp vuốt ve nụ hoa mẫn cảm, cảm giác tê dại xua tan con sâu ngủ trong người cô.

Cô vươn tay đẩy đầu Quý Hoài Thịnh ra, hơi thở hỗn loạn: "Anh làm gì thế, tránh ra, em muốn ngủ."

"Em không muốn sao? Lâu lắm rồi chúng ta không làm." Quý Hoài Thịnh ngẩng đầu lên, hỏi.

Tay anh đang bao lấy ngực trái của cô, vuốt ve thưởng thức, nắn bóp thành đủ các loại hình dạng. Sau khi mang thai, ngực cô càng lớn hơn, mềm mại trơn trượt, một tay anh không thể ôm trọn được nữa.

Xúc cảm mượt mà làm Quý Hoài Thịnh lập tức có phản ứng, cây gậy phía dưới bắt đầu cương cứng. Anh cúi đầu mút mạnh ngực trái của cô, giống như đang bú sữa để giải tỏa dục vọng trong thân thể, mút đến khi nụ hoa Lâm Chi sưng đỏ dựng đứng.

"Ưm... Không... Không muốn, em đang mang thai, như vậy không tốt đâu." Lâm Chi thở gấp, giọng nói vô cùng quyến rũ.

Tay Quý Hoài Thịnh trượt xuống dưới, lột quần lót của cô ra, tiến vào giữa hai chân cô. Ngón tay thon dài tách âm môi đầy đặn, cắm vào hoa huy*t, quấy đảo thịt mềm mẫn cảm, chỉ chốc lát sau, đã có chất lỏng dính nhớp chảy ra.

Lâm Chi hừ nhẹ, cơ thể run run, kẹp chặt ngón tay anh.

Quý Hoài Thịnh cười khẽ, dùng ngón cái ấn vào âm đế, cọ nhẹ, nói: "Em ướt nhanh như vậy mà còn nói không muốn, không thành thật chút nào."

Lâm Chi đỏ mặt, có chút ảo não. Từ khi mang thai, thân thể cô cực kỳ mẫn cảm, không chịu nổi khiêu khích. Anh chỉ tùy tiện sờ vài cái là cô ướt đẫm.

Quý Hoài Thịnh hôn lên gương mặt ửng đỏ của cô, an ủi: "Bác sĩ nói phụ nữ mang thai tương đối mẫn cảm, cũng sẽ có nhu cầu, sau ba tháng là có thể quan hệ được rồi."

Anh cởi quần áo của hai người, đặt Lâm Chi ngồi bên mép giường, hai chân rộng mở, đầu gối cong lại, khiến phong cảnh giữa hai chân hiện rõ mồn một.

Đây là tư thế bác sĩ nói, có thể khiến anh đi vào sâu một chút, mà không đè lên bụng cô.

Anh quỳ bên mép giường, côn th*t thô to cọ qua cọ lại ở cửa huyệt ướt át, quy đầu nhẹ nhàng chọc vào rút ra, khiến xuân thủy tràn lan.

********************

Chương 72: Play trong thời gian mang thai.

Đến khi thân gậy ướt đẫm, Quý Hoài Thịnh mới hạ eo, đẩy côn th*t vào trong hoa huy*t từng chút một.

"Vợ ơi, em lại chặt hơn rồi." Anh cảm thán. Đã hơn bốn tháng hai người không làm, bây giờ Lâm Chi lại càng chặt hơn, khiến côn th*t tiến vào khó khăn.

Được hoa huy*t se khít bao bọc, anh thở dài một tiếng, lui ra một chút, rồi lại dùng sức cắm vào. "Phốc" một tiếng, nhờ có chất lỏng dính nhớp, côn th*t trượt sâu vào trong.

"Ưm... Căng quá." Lâm Chi cau mày, cắn chặt môi dưới. hoa huy*t run rẩy hút lấy cây gậy của anh.

côn th*t đã vào trong được hơn một nửa, Quý Hoài Thịnh mới đưa đẩy hông, từ từ luật động.

Lâu lắm rồi anh không được tận hưởng cảm giác tuyệt vời này. hoa huy*t mềm mại hút lấy cây gậy thô to, mang đến khoái cảm khó tả.

Anh không khống chế được nữa, dùng sức đẩy côn th*t vào sâu hơn, chỉ để lại một chút ở bên ngoài.

"A... Ân..." Lâm Chi đột nhiên kêu lên.

"Đau không? Có khó chịu không?" Giọng Quý Hoài Thịnh khàn khàn. Anh nương ánh trăng, cẩn thận quan sát biểu cảm của Lâm Chi.

Lâm Chi cau mày, lắc đầu, không nói gì.

Không đau, nhưng quá kích thích.

Cô sợ làm thế này sẽ ảnh hưởng đến đứa bé trong bụng, nên thần kinh căng thẳng, cảm nhận sự ra vào của anh. Cô nghĩ, nếu anh hành động lỗ mãng, không biết tiết chế, cô sẽ lập tức đẩy anh ra.

Nhưng không ngờ, càng nghiêm túc cảm nhận, khoái cảm dưới thân càng mãnh liệt.

Cô có thể biết rõ hình dạng của vật cứng đang nằm trong thân thể mình. Quy đầu to lớn, thân gậy nổi đầy gân xanh, vừa nóng rực vừa thô ráp, khi cọ xát với thịt mềm, mang đến khoái cảm mãnh liệt.

Bên trong bắt đầu ngứa ngáy khó chịu, cô hy vọng anh tiến vào sâu hơn, lấp đầy thân thể cô.

Thấy Lâm Chi không sao, Quý Hoài Thịnh khống chế sức mạnh, đẩy nhanh tốc độ. côn th*t mở rộng hoa huy*t đang xoắn chặt, bắt đầu ra ra vào vào, mỗi lần đi ra, còn kéo theo chút chất lỏng trong suốt, làm ướt chặn đệm dưới thân.

Được hoa huy*t vừa ướt vừa nóng bao bọc chặt chẽ, da đầu sướng anh tê dại, côn th*t càng thêm cứng rắn bành trướng.

"Vợ ơi, bên trong em thật thoải mái." Anh hào phóng ca ngợi cô.

"A... Anh cẩn thận một chút... Đừng làm con bị thương." Miệng Lâm Chi tràn ra tiếng rên rỉ nhỏ vụn. Ma sát mãnh liệt khiến cô không chịu nổi, thân thể chấn động, hoa huy*t co rút lại vì kích thích, d*m thủy chảy ròng ròng.

"Được, anh sẽ nhẹ hơn." Anh không cắm vào lút cán nữa mà chỉ đi vào hai phần ba, nhẹ nhàng đưa đẩy.

Tốc độ đột nhiên chậm lại làm Lâm Chi có chút khó chịu, cảm giác sắp lên đến đỉnh nhưng lại bị ép xuống.

Cô chủ động nâng mông lên, hút lấy côn th*t, hy vọng anh cắm vào sâu hơn, giảm bớt ngứa ngáy bên trong.

Nhờ ánh trăng trong veo, Quý Hoài Thịnh cúi đầu, nhìn thấy một cây gậy lớn màu đỏ tím nằm giữa hai chân đang mở rộng của cô, hoa huy*t co rút liên tục, muốn hút anh vào trong.

"Đừng nhúc nhích." Sợ Lâm Chi quá sức, Quý Hoài Thịnh ấn mông cô, để cô nằm xuống giường.

Ở tư thế này, côn th*t không thể vào sâu bên trong, hoa huy*t vô cùng trống rỗng. Cô năn nỉ anh: "Ô... Bên trong khó chịu, chồng ơi, xin anh vào sâu hơn chút nữa."

Tiếng gọi "chồng ơi" này làm Quý Hoài Thịnh nhiệt huyết sôi trào. Anh muốn nhanh chóng xỏ xuyên qua thân thể cô, nhưng lại sợ làm con bị thương, phải cố gắng nhẫn nại đến mức trán nổi gân xanh.

Bằng chút lý trí còn sót lại, anh rút côn th*t ra đến cửa huyệt, rồi lại dùng sức cắm vào, chạm đến hoa tâm, nhẹ nhàng nghiền ép.

"Chỗ này ngứa à?" Anh khàn giọng hỏi cô.

"Vâng... Anh nhanh lên."

Quý Hoài Thịnh đẩy nhanh tốc độ, va chạm bên ngoài tử cung. Anh không dám dùng sức quá mạnh, sợ đâm vào trong, làm con bị thương.

"A a... Ân..." Lâm Chi thoải mái rên rỉ, những cú va chạm liên tiếp giảm bớt cảm giác ngứa ngáy bên trong, khoái cảm càng ngày càng mãnh liệt.

"A!" Cô hét lên, cơ thể run rẩy, hoa huy*t co thắt, khóa chặt côn th*t thô to.

"Hừ..." Quý Hoài Thịnh cũng kêu lên một tiếng, quy đầu chạm vào cổ tử cung, phun ra tinh dịch đặc sệt.

Anh dựa vào người Lâm Chi, thở hổn hển, mồ hôi chảy xuống cằm, nhỏ lên bụng cô.

Trong căn phòng yên tĩnh chỉ nghe thấy tiếng thở dốc dồn dập của hai người. Quý Hoài Thịnh nghỉ ngơi một lát, mới rút côn th*t mềm nhũn ra khỏi thân thể cô.

Anh định hỏi xem Lâm Chi có khó chịu chỗ nào không, nhưng thấy hai mắt cô nhắm chặt, hô hấp nhẹ nhàng, đã ngủ rồi.

Anh bưng nước ấm lau khô hạ thân cho cô, rồi ôm cô vào giữa giường, hai người ôm nhau ngủ say.

- -

Từ lúc biết có thể ân ái sau ba tháng, Lâm Chi và Quý Hoài Thịnh bắt đầu cảm nhận lạc thú độc đáo trong thời gian mang thai.

Sau khi kết hôn, hai người hòa thuận về mọi mặt, tôn trọng nhau như khách, vô cùng ân ái. Nhưng gần đây đã xảy ra một chuyện khiến hai người cãi nhau to, Quý Hoài Thịnh trở thành trò cười cho nhân dân cả nước.

Sắp tới tháng chín, thời tiết mát mẻ, lá rụng xào xạc, khung cảnh đìu hiu.

Lâm Chi đã mang thai năm tháng, cả ngày ở cùng Quý Hoài Thịnh, cuộc sống có vẻ thanh nhàn nhưng lại hơi buồn chán.

Cô hơi nhớ gia đình, nên thu dọn đồ đạc về Lâm gia ở một thời gian. Quý Hoài Thịnh lo cô ở một mình, thế là cũng về cùng.

Giữa trưa hôm nay, Lâm Chi đang ngủ trên lầu hai, Quý Hoài Thịnh không buồn ngủ, chờ cô ngủ say, anh mới nhẹ nhàng xuống lầu.

*********************

Chương 73: Ảnh đế tranh giành với chó.

Bà Lâm và Hôi Hôi đang chơi đùa trong sân, Quý Hoài Thịnh chào bà rồi đứng sang một bên nhìn họ.

Mấy tháng không gặp, Hôi Hôi lại lớn hơn rồi, cũng khỏe hơn nữa. Nó kéo thân thể mũm mĩm chạy quanh sân. Ánh mắt Quý Hoài Thịnh dừng trên người nó, cũng cùng nó đi tuần quanh sân hai vòng.

Sau hai vòng, Hôi Hôi chạy về chuồng chó, nhảy lên cắn cái dây ở mép ô. Quý Hoài Thịnh nhìn cái ô kia, càng nhìn càng thấy quen mắt.

Anh đến gần, nhìn thật kỹ, khi thấy ba chữ cái màu đen "JHS" thì ngơ ngác, đây là chiếc ô trước kia anh từng dùng.

Trong lòng Quý Hoài Thịnh đột nhiên sinh ra rất nhiều nghi vấn, anh quay lại phòng ngủ lầu hai, đi đến bên giường.

Lâm Chi còn đang ngủ say, tiếng hít thở nhè nhẹ của cô quanh quẩn trong căn phòng yên tĩnh. Sau khi mang thai, ở cô luôn toát lên vẻ rạng rỡ của người mẹ, trông vô cùng dịu dàng hiền thục.

Quý Hoài Thịnh cúi đầu ghé sát vào tai Lâm Chi, hôn nhẹ lên gáy cô, giọng nói trầm thấp khàn khàn mang theo vài phần dụ hoặc: "Chi Chi, chiếc ô trắng trên chuồng chó từ đâu ra vậy?"

Sợ cô bị chói mắt, trước khi đi ngủ anh đã kéo rèm lại, bây giờ trong phòng tối đen. Lâm Chi đang ngủ mê man, nghe tiếng nói trầm thấp mê hoặc bên tai, cô mơ mơ màng màng mở mắt nhìn anh một cái, rồi nhắm mắt lại.

Cô lẩm bẩm như đang nằm mơ: "Anh đưa cho em."

"Đưa lúc nào?"

"Tám năm trước, ở đại học Kinh Châu, lần đó anh nhờ em dẫn đường."

"Tám năm? Lâu vậy rồi mà chưa hỏng ư?" Quý Hoài Thịnh hơi kinh ngạc. Vừa rồi anh đã nhìn rất kỹ, chiếc ô kia vẫn mới tinh, không giống dùng thường xuyên.

"Trước đây em tiếc không dùng, dùng túi bọc rất cẩn thận." Lâm Chi lẩm bẩm, cọ mặt vào gối, nói tiếp: "Lúc ấy em thích anh như vậy, yêu ai yêu cả đường đi, coi chiếc ô kia như bảo bối, đương nhiên sẽ không hỏng."

Quý Hoài Thịnh kinh ngạc nhìn Lâm Chi, tám năm... Cô đã thích anh từ tám năm trước? Cô giấu giỏi thật, không lộ ra chút manh mối nào.

Nếu coi như bảo bối, vì sao bây giờ lại dùng che mưa cho một con chó. Quý Hoài Thịnh cảm thấy chiếc ô kia là tín vật lần đầu gặp nhau của anh và Lâm Chi, là cột mốc lịch sử trong mối quan hệ của họ.

Anh cảm thấy đem ô cho chó dùng là khinh thường tình cảm chân thành thuần khiết của Lâm Chi, thế là đi xuống lầu cất ô đi.

Giọng nói của Quý Hoài Thịnh đột nhiên biến mất, Lâm Chi yên lặng ngủ thêm một lúc nữa, không lâu sau lại bị tiếng chó sủa đinh tai nhức óc đánh thức. Cô mở to mắt, trong đôi mắt đen nhánh không còn vẻ mơ màng nữa.

Khi xuống lầu một, Lâm Chi thấy Quý Hoài Thịnh đang lấy chiếc ô trắng che trên chuồng chó xuống. Còn Hôi Hôi cắn ống quần anh, sủa không ngừng.

"Quý Hoài Thịnh, anh làm gì vậy?" Lâm Chi đứng ở cửa phòng khách, gọi một tiếng.

"Anh muốn lấy cái ô xuống." Quý Hoài Thịnh tiếp tục việc đang làm.

Hôi Hôi sủa lớn hơn, đó là ô của nó, nó không cho phép người khác cướp đi.

Từ khi Lâm Chi mang thai, tình mẫu tử tràn ngập, nhìn đôi mắt đen long lanh ánh nước của Hôi Hôi cứ như là nhìn thấy một đứa trẻ tay không tấc sắt bị bắt nạt, bèn mắng Quý Hoài Thịnh: "Đó là ô của Hôi Hôi, anh tranh của nó làm gì?"

"Đây vốn là ô của anh, có ý nghĩa rất quan trọng."

"Anh đưa cho em thì là ô của em. Em vứt đi, Hôi Hôi nhặt về thì là ô của nó. Một người đàn ông cao lớn như anh tranh giành với một con chó, không biết xấu hổ sao." Lâm Chi khinh thường nhìn anh.

Nghe những lời chế giễu của cô, Quý Hoài Thịnh vẫn không thỏa hiệp: "Đây là tín vật lần đầu tiên gặp nhau của chúng ta, vì chiếc ô này em mới nhất kiến chung tình với anh. Thứ quan trọng như vậy, sao có thể dùng che mưa cho chó, phải trân trọng mới đúng."

"Ai nhất kiến chung tình với anh, tự luyến vừa thôi." Lâm Chi không chịu thừa nhận. Cô tiếp tục nói: "Dù sao anh lấy đồ của Hôi Hôi cũng không đúng. Lúc trước nếu không phải Hôi Hôi nhặt về thì bây giờ chiếc ô này cũng chẳng biết lưu lạc nơi nào, anh cũng chẳng thể nhìn thấy nó được, nói gì là trân trọng."

Khi Lâm Chi nói, Quý Hoài Thịnh đã lấy được cái ô xuống, anh gấp ô lại nói: "Dù sao cũng không được, lát nữa anh bảo người mang tới cái lớn hơn cho Hôi Hôi."

Nhưng Hôi Hôi không hiểu Quý Hoài Thịnh nói gì, chỉ biết đồ của mình bị người ta lấy mất. Nó cắn chặt cán ô, không cho anh mang đi.

Hôi Hôi có khỏe đến mấy cũng không đọ lại được Quý Hoài Thịnh cao lớn. Anh chỉ dùng sức kéo một cái, nó đã mất trọng tâm, ngã phịch xuống đất, tay chân duỗi ra thành hình chữ X, vì quá mập nên nhất thời không bò dậy nổi.

Nó nằm trên mặt đất, trông vừa đáng thương vừa bất lực, rên rỉ đau khổ. Lâm Chi đau lòng, đi qua giúp nó lật người lại.

Cô vuốt đầu Hôi Hôi, nhìn bóng lưng Quý Hoài Thịnh, oán giận: "Hôi Hôi, sau này chúng ta không cần người xấu, không chơi với anh ấy nữa, đợi lát nữa chị lấy giăm bông cho em ăn."

Hôi Hôi cúi đầu, nhìn Quý Hoài Thịnh nức nở hai tiếng, cũng không biết có phải nghe hiểu không.

Quý Hoài Thịnh cầm ô đi vào phòng tắm, giặt sạch một lần, dùng máy sấy hong khô cẩn thận. Sau đó anh gọi điện thoại, bảo người mang đến một cái két sắt, chuyên dùng để cất ô.

Vuốt ve những chữ cái màu đen vẫn rõ nét bên mép ô, trong lòng Quý Hoài Thịnh có chút không vui. Lâm Chi yêu thầm anh tám năm nhưng lại không nhắc tới, làm anh đau khổ tìm cô ba năm, hai người còn suýt bỏ lỡ nhau. Nếu năm đó cô có thể mạnh dạn thổ lộ thì hiện tại con của hai người đã đi mua nước tương được rồi.

Anh bất mãn lấy di động ra chụp hình chiếc ô, đăng Weibo ——

"Có người rõ ràng yêu thầm tôi tám năm mà một câu cũng không chịu nói, giấu ở trong lòng không sợ nghẹn sao?"

Weibo vừa phát liền thu hút vô số người xem. Các fan bình luận sôi nổi, bài đăng nhanh chóng hót hòn họt.

Lần trước Quý Hoài Thịnh nhân lúc Lâm Chi ngủ say, dùng di động của cô cài đặt mối quan hệ đặc biệt giữa hai người, nên hiện tại anh đăng Weibo, di động của Lâm Chi sẽ có thông báo nhắc nhở.

Không còn nghi ngờ gì nữa, Lâm Chi cũng thấy được bài đăng của anh. Cô chỉ cảm thấy da mặt Quý Hoài Thịnh quá dày, lấy được ô rồi còn đi khoe khoang, trong lòng cô vô cùng tức giận.

Cô lên Weibo của Quý Hoài Thịnh bình luận: "Không nghẹn. Còn anh, đường đường là đàn ông mà khi dễ một con chó nhỏ, không xấu hổ sao?" Cuối cùng, cô còn bổ sung thêm một câu: "Đêm nay, cấm anh vào phòng ngủ!"

Để chống trộm, các bức tường trong nhà họ Lâm gia đều lắp camera, Lâm Chi lấy video quay lại cảnh Quý Hoài Thịnh giành ô của Hôi Hôi đăng lên Weibo, caption: "Có người rõ ràng là ảnh đế nổi tiếng toàn thế giới lại tranh giành với một con chó, không cảm thấy xấu hổ sao?"

Weibo của Lâm Chi thu hút sự chú ý của rất nhiều cư dân mạng, chỉ sau hai tiếng đã đạt năm mươi triệu lượt xem, vô số lượt chia sẻ, xông thẳng lên bảng hot search.

Bình luận toàn là "Ha ha ha ha, không thể tin được ảnh đế lại là người như thế!"

Ngay cả những người thích khuôn mặt của Quý Hoài Thịnh cũng thấy thương cảm khi nhìn thân mình béo múp của Hôi Hôi ngã chổng kềnh trên mặt đất. Họ bắt đầu phản chiến, lên án hành vi ỷ mạnh hiếp yếu của anh.

Đại đa số fans đều về phe Lâm Chi, Quý Hoài Thịnh có thể nói là tứ cố vô thân.

Còn Quý Hoài Thịnh đăng Weibo xong, liền log out. Anh vội vàng đặt chiếc ô bảo bối vào két sắt, đặt mật mã, còn phải mua ô mới cho Hôi Hôi, nên tất nhiên là không kịp nhìn thấy kiệt tác của cô.

******************

Chương 74: Vợ ơi, anh sai rồi

Buổi tối Quý Hoài Thịnh tắm rửa xong muốn vào phòng ngủ thì thấy cửa phòng đóng chặt. Anh vặn nắm cửa mấy lần nhưng vẫn không mở ra được.

"Chi Chi, mở cửa đi em." Anh gõ cửa, gọi cô.

Lâm Chi thoải mái bá chiếm chiếc giường lớn, đắp mặt nạ dành cho phụ nữ mang thai, điện thoại đang phát một bản nhạc thai giáo nhẹ nhàng.

Cô liếc mắt nhìn cửa phòng rung lên, giả bộ không nghe thấy tiếng gọi của anh, miệng ngân nga hát.

Quý Hoài Thịnh gõ hai ba phút vẫn không thấy Lâm Chi đáp lại, nhưng đèn trong phòng vẫn sáng, còn có tiếng nhạc văng vẳng.

Anh nghĩ có lẽ tiếng nhạc quá to át đi tiếng gõ cửa nên cô mới không nghe thấy, thế là rút di động ra gọi cho cô.

Bản nhạc nhẹ nhàng đột nhiên biến thành tiếng chuông dồn dập, Lâm Chi khó chịu cầm điện thoại lên. Khi thấy tên người gọi đến, cô không chút do dự ấn từ chối.

Vài giây sau, điện thoại lại kêu, cô tiếp tục từ chối.

Lại gọi, cô lại ấn tắt.

Sau vài lần, rốt cuộc Quý Hoài Thịnh cũng nhận ra có gì đó không ổn.

Rõ ràng cô cố ý không nghe điện thoại của anh, nhưng anh không biết lý do tại sao.

Anh vừa gõ cửa, vừa hỏi: "Chi Chi, sao em không mở cửa?"

Lâm Chi lột mặt nạ, vỗ nhẹ tinh chất trên mặt, trả lời anh: "Không phải chiều nay anh kiêu ngạo lắm sao? Cướp đồ rồi chạy, còn đăng lên Weibo khoe khoang, có năng lực như vậy thì ngủ một mình đi."

Weibo? Quý Hoài Thịnh lập tức nhận ra điểm mấu chốt. Anh mở Weibo ra, nhìn thấy bình luận của Lâm Chi, trong lòng hoảng hốt, vội vàng giải thích: "Vợ ơi, anh không có ý khoe khoang đâu. Anh chỉ tiếc chúng ta không ở bên nhau sớm một chút thôi. Em mau mở cửa đi."

Nhớ tới cảnh chiều nay anh bắt nạt Hôi Hôi, Lâm Chi nhìn cánh cửa, lạnh nhạt nhả ra hai chữ: "Không mở."

Quý Hoài Thịnh khuyên can mãi, giải thích một hồi, Lâm Chi vẫn không mở cửa.

Anh im lặng nhìn cánh cửa đóng chặt vài giây, nghĩ thầm: thể diện có là gì, vợ mới quan trọng nhất.

Anh lấy di động ra, đăng Weibo, tag Lâm Chi ——

"Vợ ơi, anh sai rồi, em mở cửa đi."

Sau khi đăng Weibo, anh lại tỏ ra đáng thương nói với Lâm Chi: "Vợ ơi, anh biết lỗi rồi. Anh đã xin lỗi em trước mặt nhân dân cả nước. Xin hãy tha thứ cho anh."

Lâm Chi lên Weibo kiểm tra, quả thật anh đã công khai xin lỗi cô trước mặt mọi người.

Nhìn bình luận, Lâm Chi hơi buồn cười. Các fan giữ nguyên đội hình, thống nhất bình luận "Đừng mở, để anh ấy ngủ ổ chó!"

Những người này trước đây là fan trung thành của Quý Hoài Thịnh, bây giờ đều phản chiến, bỏ đá xuống giếng, đồng lòng bảo Quý Hoài Thịnh ngủ ổ chó. Không biết trong lòng ảnh đế nghĩ sao.

Lâm Chi che miệng cười trộm, cho đáng đời anh.

Không thấy Lâm Chi trả lời, Quý Hoài Thịnh lại xuống lầu bế Hôi Hôi lên.

"Chi Chi, Hôi Hôi không giận anh nữa, em cũng đừng giận được không?" Anh ấn đầu Hôi Hôi, nhỏ giọng nói: "Mau sủa hai tiếng."

"Gâu gâu..." Hôi Hôi nghe lời sủa hai tiếng.

"Chi Chi, mau mở cửa đi. Hôi Hôi rất thích cái ô mới anh tặng, nó chơi vui lắm, không nhớ nổi cái ô cũ kia đâu."

Quý Hoài Thịnh đưa cho Hôi Hôi vài món đồ chơi nhỏ: xương chó, vịt, gà, Hôi Hôi thấy mới lạ, chơi vô cùng vui vẻ, xóa bỏ hết hiềm khích lúc trước, hòa hảo với Quý Hoài Thịnh.

"Chi Chi, mở cửa..." Quý Hoài Thịnh gọi không ngừng.

Kẽo kẹt, cửa mở ra.

Lâm Chi đứng ở cửa, nhìn một người một chó đang ngồi xổm trên mặt đất. Hôi Hôi đang liếm ngón tay Quý Hoài Thịnh, vẫy đuôi lấy lòng anh.

Lâm Chi tức giận, nhỏ giọng mắng Hôi Hôi: "Đồ không có chí khí, chỉ một cái ô mới đã bị mua chuộc, quên chiều nay anh ấy bắt nạt em thế nào rồi sao?"

Hôi Hôi mở to đôi mắt tròn xoe, lè lưỡi nhìn cô, hoàn toàn không hiểu gì.

"Thôi vậy." Lâm Chi đỡ trán, quay vào phòng. Sao cô lại nói chuyện với một con chó cơ chứ.

Quý Hoài Thịnh thấy cửa không đóng lại thì lập tức đi vào.

Sau khi tắt đèn, Lâm Chi và Quý Hoài Thịnh nằm trên giường cùng, hai người cách nhau một khoảng.

Quý Hoài Thịnh cẩn thận dịch người qua, ôm Lâm Chi vào lòng.

Cô vùng vẫy nhưng không đẩy anh ra được.

"Vợ ơi, em vẫn còn giận sao?" Anh cọ vào cổ cô, nhỏ giọng hỏi.

Lâm Chi nhắm mắt, không lên tiếng. Thật ra cô không giận nữa rồi, lúc anh làm ầm lên cô chỉ cảm thấy dở khóc dở cười.

Quý Hoài Thịnh ôm cô chặt hơn, để cả người cô nằm trong vòng tay mình. Anh đột nhiên nhẹ nhàng nói: "Chi Chi, cảm ơn em thích anh lâu như vậy. Anh rất vui vì người em quyến luyến bao năm qua là anh. Chuyện này đúng là hiếm có. Một mình em mà có thể kiên trì lâu như vậy. Lúc trước, khi chúng ta quay bộ phim kia, anh không biết tâm ý của em, luôn muốn dùng quy tắc ngầm với em. Khi đó, chắc trong lòng em rất khó chịu vì người em thích nhiều năm lại tàn nhẫn giẫm đạp lên tôn nghiêm và tình cảm của em. Anh thật xấu xa, anh..."

Lòng bàn tay mềm mại của cô che miệng anh lại. Hồi tưởng chuyện cũ, lòng Lâm Chi chua xót, giọng nghẹn ngào, oán trách: "Đừng nói nữa, anh thật đáng ghét, tự dưng nhắc lại những chuyện đó làm gì."

"Chi Chi, được em thích là chuyện rất hạnh phúc." Quý Hoài Thịnh nắm tay cô đặt lên ngực mình, tim đập đang anh đập mạnh mẽ, lồng ngực chấn động.

Anh nói: "Em cảm nhận được không? Đây là trái tim anh, tuy em thích anh từ lâu, còn anh mới chỉ yêu em ba năm, nhưng tình cảm của anh không hề ít hơn em."

Anh xoay mặt cô qua, nhẹ nhàng hôn môi cô: "Cả đời này, quá khứ, hiện tại, tương lai, anh cũng chỉ yêu một mình em."

Dưới ánh trăng mờ ảo, Lâm Chi nhìn gương mặt Quý Hoài Thịnh ẩn trong bóng tối, tim đột nhiên đập thình thịch giống như lần đầu tiên nhìn thấy nụ cười của anh năm đó.

Cô nâng tay lên, ôm cổ Quý Hoài Thịnh, nhiệt tình đáp lại nụ hôn của anh, hai người quấn quýt triền miên.

Người yêu trước là cô, nhưng cô rất may mắn khi được anh yêu sâu đậm hơn. Cô có thể cảm nhận được anh nguyện ý thay đổi vì cô, luôn quan tâm, chiều chuộng, nhường nhịn cô. Cô biết, anh thật sự yêu cô.

Anh trách cô yêu thầm anh tám năm mà không nói? Chi bằng nói là cô thú nhận muộn đi.

Nương theo ánh trăng, Lâm Chi nhìn vào đôi mắt đen láy của anh, nghiêm túc nói: "Quý Hoài Thịnh, em rất thích anh, tám năm trước đã thích anh rồi."

Quý Hoài Thịnh hơi giật mình, khóe môi gợi lên: "Anh cũng thích em, nhưng chậm hơn em năm năm."

"Không sao, sau này anh bù lại là được."

"Được."

*********************

các tình iu đọc truyện nhớ thả sao nè nhoa. yêu nhiều

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro