Chương 3 : Vô Tình Gặp Ảnh Đế

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Châu Tấn vừa cầm kịch bản ra khỏi văn phòng của chị Lee, vô tình gặp Trần Khôn ở chỗ thang máy.

Anh cũng đang chờ thang máy.

Châu Tấn đến gần, lễ phép chào hỏi: "Chào tiền bối".

Trần Khôn nghe tiếng, nghiêng đầu nhìn cô, hơi gật đầu, nhẹ nhàng "Ừ" một tiếng. Khi nhìn thấy kịch bản trong tay cô, anh thuận miệng hỏi một câu: "Nhận kịch bản mới à?"

Trần Khôn vừa nói đến kịch bản, trong lòng Châu Tấn cảm thấy hơi xấu hổ và tự ti. Cùng xuất thân từ một trường đào tạo diễn xuất, thế mà bây giờ cô rơi vào cảnh phải quay phim H, còn anh là ảnh đế đầy lưu lượng, có rất nhiều kịch bản để lựa chọn.

Châu Tấn nắm chặt kịch bản trong tay, cụp mắt xuống không dám nhìn Trần Khôn, nhỏ giọng đáp: "Vâng".

Trần Khôn nhìn bốn chữ to in trên trang bìa kịch bản 《Kế hoạch nằm vùng》, làm như vô tình hỏi: "Lần này vẫn diễn vai nữ phụ sao?"

Châu Tấn ngập ngừng nói: "Không phải,... là vai nữ chính." Diễn nữ chính phim giường chiếu.

Trần Khôn nheo nheo mắt, ánh mắt thâm trầm, từ từ nói "Nữ chính sao." Anh tạm dừng một lát, nhìn đỉnh đầu Châu Tấn, như muốn nói tiếp gì đó.

Lúc này một tiếng "Đinh" vang lên, thang máy của Châu Tấn tới nơi, cô mỉm cười nói với Trần Khôn: "Tạm biệt tiền bối, em đi trước đây."

"Ừ, tạm biệt." Trần Khôn thu lại những lời muốn nói, tạm biệt cô.

Dứt lời, Châu Tấn vội vàng đi vào thang máy, sau khi cửa thang máy đóng lại, cô mới nhẹ nhàng thở ra. Cô sợ nếu còn tiếp tục nói nữa Trần Khôn sẽ biết cô nhận kịch bản phim H mất, đến lúc đó cô sẽ không có chỗ dung thân.

Một lát sau, Châu Tấn lại cười tự giễu, bây giờ có thể anh không biết, nhưng đến lúc quảng bá phim cũng sẽ biết thôi.

Anh có khinh thường cô không? Có kỳ thị cô không?

Nghĩ lại thì cô có là gì, một tiểu minh tinh tuyến mười tám, Trần đại ảnh đế nào có thời gian rỗi chú ý đến chuyện của cô để mà kỳ thị.

Sau khi Châu Tấn vào thang máy, thang máy của Trần Khôn cũng tới.

Châu Tấn đi xuống, còn Trần Khôn đi lên. Anh có một gian phòng nghỉ cá nhân ở tầng cao nhất của công ty quản lý, vô cùng rộng rãi thoải mái.

Minh tinh bình thường sẽ không có loại đãi ngộ này, diễn viên danh khí càng cao, nơi ở cũng càng cao, đãi ngộ cũng sẽ tốt hơn.

Diễn viên tuyến mười tám giống Châu Tấn sẽ không có phòng nghỉ độc lập, mà xài chung một phòng với những nữ minh tinh cùng cấp bậc khác, hơn nữa còn nằm ở những tầng thấp.

Ngón tay thon dài của Trần Khôn kẹp một thuốc lá đang hút dở, đứng bên cửa sổ sát đất nhìn Châu Tấn đi ra khỏi công ty. Anh đưa điếu thuốc lên môi, hút một hơi, nhả ra một làn khói trắng. Làn khói phiêu đãng che khuất khuôn mặt anh tuấn, cũng che đi biểu tình của anh.

Cho đến khi Châu Tấn đi xa, Trần Khôn mới lấy di động ra gọi một cú điện thoại.

"Alô, Sở Dĩ Văn à? Bộ phim điện ảnh 《Kế hoạch nằm vùng》 lần trước tôi từ chối đã chọn được nam chính rồi sao?"

"Đã chọn được rồi à... Tôi đột nhiên muốn thử phong cách mới, anh đi giúp tôi nói với đạo diễn Jung một tiếng, nhất định phải lấy được vai về đây."

"Quyết định rồi cũng có thể đổi người, tôi tin anh nhất định có biện pháp. Cảm ơn, hẹn gặp lại."

Trần Khôn ngắt máy, ngón tay búng nhẹ, tàn thuốc bay bay. Anh nhìn xuống dưới lầu, lẩm bẩm: "Châu Tấn, em đã quên cái đêm ba năm trước sao? Nhưng mỗi lần tới gần em, tôi lại nhớ tới từng việc nhỏ xíu động lòng người đó, thật là khiến người ta hoài niệm."

Đầu kia điện thoại, vẻ mặt của người đại diện Sở Dĩ Văn như đưa đám, tức đến dậm chân, Trần đại ảnh đế thật khó hầu hạ.

Rõ ràng hai tuần trước, đạo diễn Jung đã nhiệt tình mời Trần Khôn làm nam chính 《Kế hoạch nằm vùng》, nhưng anh cảm thấy bộ phim này quá gợi tình.

Anh không thích tiếp xúc quá thân mật với diễn viên nữ, càng khinh thường dùng cách để lộ thân thể chiếm sự chú ý của người xem.

Hơn nữa với danh khí của anh hiện tại cũng không cần phải đóng mấy loại phim thấp kém này. Trong tay người đại diện có cả đống kịch bản tốt cho anh lựa chọn, cho nên mới bảo Sở Dĩ Văn đẩy bộ phim này đi.

Nhưng bây giờ Trần Khôn lại nói muốn thử phong cách mới, Sở Dĩ Văn đành phải xuống nước liên hệ lại với đạo diễn Jung. Ai bảo Trần ảnh đế là cây rụng tiền, anh ta còn phải dựa vào Trần Khôn để kiếm chát nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro