Chương 2 : Lăng Diệp Thần , anh nên chết đi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lách tách , lách tách...

Những giọt nước mắt chảy dài trên má dần dần chảy xuống, tiếng khóc vang vọng khắp không gian mang đầy bất hạnh.

" Tại sao... hức hức ...Tại sao ? "

" Tôi đã trao cả trái tim cho anh...mà sao anh lại làm vậy với tôi. "

" Tôi hận anh Lăng Diệc Thần ! "

Cô vò nát tấm ảnh nhưng nước mắt cứ tuôn ra, trái tim dường như tan vỡ. Nhưng cô vẫn có lòng tin ở anh , cô muốn một lời giải thích cho niềm hi vọng nhỏ nhoi.

Tại công ti Fashionable

Trong căn phòng, Lăng Diệp Thần đang chăm chú làm việc thì cánh cửa đột nhiên mở ra. Hắn cau mày khi thấy ả ôm lấy hắn quyến rũ nói:

" Thần ! "

" Cô đến đây làm gì ?" Hắn vẫn lạnh lùng.

" Ghét ghê! Cứ làm người ta xấu hổ."

" Nói thẳng vấn đề đi! "

Ả dựa vào lòng hắn, đôi tay thon dài sờ soạng trên ngực rắn chắc của hắn : " Anh chịu trách nhiệm đi! Lần đầu tiên của người ta đó. "

" Thần, Huân Vy .... mấy người ... mấy người ... " Một giọng nói run rẩy mang đầy oán hận vang lên. Vậy là niềm hi vọng cuối cùng của cô đã tan vỡ, tình yêu không còn nữa...

Lăng Diệp Thần quay lại thì thấy Lục Tuyết Nhi mặt trắng bạch đứng trước cửa, liền đẩy Huân Vy mặc thân thể như ngọc của cô ta ngã xuống đất. Lao về phía Lục Tuyết Nhi, nắm lấy bàn tay mềm mại của cô.

" Tuyết Nhi chỉ là hiểu lầm. "

" Anh đừng nói nữa! Tôi không muốn nghe ..."

Lục Tuyết Nhi khóc nức nở chạy ra ngoài không chịu nghe lời giải thích của Lăng Diệp Thần. Cô ngồi lên chiếc xe màu trắng phi ra ngoại ô, Lăng Diệp Thần đuổi theo đằng sau cho đến khi đến vách núi không còn đường đi. Lục Tuyết Nhi xuống xe chĩa súng vào Lăng Diệt Thần tức giận quát :

" Tại sao.... anh lại làm thế với tôi... "

" Tất cả chỉ là hiểu lầm! người anh yêu là em! "

" Tôi không cần phải thứ tình yêu rác rưởi đó của anh!"

Cô tháo chiếc nhẫn trên tay ném thẳng vào người Lăng Diệp Thần. Nước mắt của cô không biết đã chảy ra từ bao giờ, trái tim cô đang quằn quại đau đớn:

" Lăng Diệp Thần ! Anh là người tôi yêu nhất cuộc đời này. "

" Anh nên chết đi ! khiếp này điều tôi hối hận nhất chính là yêu anh "

Trái tim cô như bị ngàn nhát dao đâm, đau đớn, tuyệt vọng đến tột cùng. Cô đã thử yêu một người nhưng kết quả thì sao cô nhận được cái gì.

Sự phản bội và đau khổ.

Đúng ra ngay từ đầu cô đã không nên yêu anh ...

Lăng Diệp Thần mặt xám xịt, u ám tiến lại gần cô :"Rút lại lời nói của em ngay! Bỏ súng xuống."

" Đây là mệnh lệnh! "

" Anh có quyền gì mà ra lệnh cho tôi. Thân phận bạn trai cũ sao?" Cô cầm súng run rẩy lùi ra đằng sau từng bước, Lăng Diệp Thần càng tiến gần thì cô càng lùi ra xa. Đằng sau cô là vách núi, Lăng Diệp Thần hoảng loạn nói:

" Tuyết Nhi lại đây, nơi đó nguy hiểm lắm."

" Không, anh im đi. Tôi không muốn nghe. Không muốn nghe những điều anh nói." Cô tiếp tục lùi về phía sau.

" A !!!" Cô trượt chân ngã xuống vách núi.

Lăng Diệp Thần lao tới hét lên:"Không! tôi không cho phép em chết!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro