Chương 4 : Đụng mặt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tại công ty của Lăng Diệp Thần

" Diệp Thần ! sao anh không để em đóng quảng cáo lần này em đường đường là ảnh hậu và là vị hôn thê của anh ! Có ai hơn em sao ? "

 " Anh phải cho em một lời giải thích"

Tiếng nói vang vọng khắp căn phòng,  Huân Vy đang nổi khùng lên với Lăng Diệp thần . Mãi cô ta mới có thể giữ được hắn ở bên cạnh 2 năm làm kim chủ của mình, sau khi Lục Tuyết Nhi chết cô ta đã được lên làm ảnh hậu .

Càng ngày Lăng Diệp Thần càng không để ý cô ta , hắn vẫn tiếp tục công việc của mình mặc kệ cô ta kêu ca . Huân Vy mặt tím ngắt tức giận tiến đến bàn làm việc của Lăng Diệp Thần dẹp hết đống đồ, đập bàn nói:

" Em mới chính là vị hôn thê của anh! Lục Tuyết Nhi cô ta đã chết lâu rồi anh đừng có mà mộng tưởng nữa..."

" Câm miệng! cô còn nói nữa tôi sẽ bóp chết cô." 

Mặt hắn đen lại dùng tay siết chặt cổ Huân Vy, bị một lực mạnh bóp vào cái cổ mảnh khảnh của mình khiến cho Huân Vy khó thở nhưng vẫn cố gượng nói :

  " Cô ta thực sự đã chết rồi, chính mắt anh cũng nhìn thấy xác cô ta rồi còn gì. "

" Anh nên nhớ kỹ điều đó! Haha..."

" Cô nên cẩn thận mà giữ lấy cái mạng của mình đi! Người đại diện phù hợp cho quảng cáo này tôi đã chọn rồi. Cô đừng có mà nhiều lời!"

Lăng Diệp Thần bỏ tay ra khỏi cổ Huân Vy rồi liếc cô ta cảnh cáo, lạnh lùng rời đi bỏ lại Huân Vy ở đó. Cô ta nở một nụ cười nham hiểm.
Lăng Diệp thần tiến vào thang máy dành riêng cho tổng giám đốc, hắn thực sự rất phiền não vì câu nói của Huân Vy lúc nãy. Hắn không thể nào chấp nhận được sự thật đó.

Tiến về phía đại sảnh Lăng Diệp Thần đụng mặt với Bạch Vũ Nhi cùng với Hàn Tử Thiên. Cô bất giác gọi: " Thần!"

Câu nói của cô khiến hắn nhớ tới lần đầu tiên cô gọi hắn một tiếng " Thần ''.

Vào một buổi trưa oi bức Lăng Diệp Thần mệt mỏi tựa vào ghế nhắm mắt lại yên giấc. Từ ngoài cửa một bóng dáng nhỏ nhắn, nhẹ nhàng bước vào tiến đến bịt mắt hắn lại. Tinh nghịch nói :

" Thần biết ai đây không ? "

" Là Tuyết Nhi đúng không ! "

" Thần anh lại đoán đúng rồi , chán ghê!".Cô cười,dù lần nào cũng bị hắn bắt bài.

Hắn sững sờ khi cô gọi thẳng tên hắn, chữ " Thần " nghe từ cô khiến cho hắn cảm thấy ấm áp vô cùng. Hắn không cho ai có quyền gọi thẳng tên hắn nhưng cô là đặc biệt và duy nhất .Cái tiếng gọi đó hắn đã không thể nào nghe được từ hai năm trước mà bây giờ nó đã xuất hiện ...

Thư ký nhắc nhở Lăng Diệp Thần:"  Tổng giám đốc !"

Hắn tỉnh lại khỏi ký ức cảm thấy, khó chịu khi nhìn thấy hành động nhắc nhở thân mật của chàng trai đứng bên cạnh với cô, cô nở nụ cười thân thiện, chào hỏi:

" Chào tổng giám đốc Lăng. Xin tự giới thiệu tôi tên là Bạch Vũ Nhi, bí danh của tôi là Bạch Vũ rất vui được hợp tác với ngài "

Lăng Diệp Thần lịch sự đáp lại:" Hợp tác thành công !!"

Mọi người ở đại sảnh vỗ tay chúc mừng sự hợp tác giữa hai người: Bạch Vũ Nhi và Lăng Diệp Thần. Một giọng nói vang lên:

" Chào Tổng giám đốc Lăng, Hàn Tử Thiên -  tôi thật vinh dự khi được gặp ngài . " Tử Thiên lịch sự giới thiệu giơ tay ra chào hỏi

Lăng Diệp Thần nắm lấy bàn tay anh , u ám gượng cười : " Tôi phải là người cảm thấy vinh dự khi gặp được ảnh đế - Hàn Tử Tiên lừng danh đây mới đúng ! "

  " Hân hạnh !!! "

Nhìn bề ngoài hai người họ bắt tay nhau dường như rất hòa thuận, thân thiết, có tính hữu nghị nhưng toả ra sắc khí u ám , mãi không thả tay nhau ra khiến người bên cạnh nổi hết da gà . Bạch Tuyết Nhi đứng bên cạnh chờ hai người bắt tay xong , oán hận nói  :

" Hai người nắm tay nhau đủ chưa ? "

Cô kéo Tử Thiên nhắc nhở anh chú ý lấy hình tượng của mình khiến cho Lăng Diệp Thần khó chịu . Hắn mặc kệ hai người , lạnh lùng đi tới phòng họp Tử Thiên và Bạch Vũ Nhi sau khi giằng co xong liền đi theo. Đột nhiên một bóng dáng ăn mặc lòe loẹt lao tới chỗ Bạch Vũ Nhi

Bốp !

Một bàn tay giáng mạnh vào má cô khiến mọi người xung quanh hốt hoảng sửng sốt. Cô đưa tay chạm vào vết đánh trên mặt đang sưng lên , một cảm giác đau buốt truyền đến khiến cô nhíu mày.  Hàn Tử Thiên lo lắng xem xét vết thương :

  " Không sao chứ ? "

   " Không sao ? "

   " Miệng chảy máu rồi kìa, thế mà không sao à ! "

   " Chỉ là vết thương nhỏ thôi không cần lo lắng ! "

Hai người tình cảm với nhau khiến cho Lăng Diệp Thần cảm thấy vô cùng khó chịu . Người giáng cái bàn tay vào mặt Bạch Vũ Nhi không ai khác chính là ảnh hậu hiện tại : Huân Vy - nữ thần " Bạch Liên Hoa " trong sáng , thuần khiết trong lòng mọi người . Không ai thèm chú ý đến Huân Vy , cô ta quát lớn lớn :

  " Diệp Thần , Anh thấy không ? Nó là con nhỏ hồ ly tinh chỉ biết câu dẫn đàn ông ! "

  " Sao cô dám quyến rũ người đàn ông của tôi ! Đồ hồ ly tinh . "

Huân Vy định giáng thêm một cái tát vào mặt của Bạch Vũ Nhi thì bị một cánh tay ngăn lại Lăng Diệp Thần tức giận quát :

  " Cô quậy đủ chưa !  xong rồi thì cút ngay cho tôi ! "

  " Đều tại cô, đều tại cô mà anh ấy quát tôi ... "

  " Cô nên chết đi ! " Huân Vy nổi khùng lên,  xông tới chỗ Bạch Vũ Nhi

Chát !

Bạch Vũ Nhi giáng một bạt tay lên mặt Huân Vy , mạnh hơn cái tát lúc nãy . Mặt của Huân Vy sưng đỏ , cô ta đau đớn ôm lấy mặt . Bạch Vũ Nhi dịu dàng nói :

  " Mong cô không để ý "

  " Con khốn ! " Huân Vy ôm mặt chửi, rồi lao đến chỗ Bạch Vũ Nhi. Thì cô sút một phát vào bụng của Huân Vy khiến cô ta ngã về phía sau. Bạch Vũ Nhi nở một nụ cười kiêu ngạo :

  " Cô không nên vội vã như vậy "

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro