Chap2: Trọng Sinh.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


      Ánh sáng mờ dần, bóng tối bắt đầu xâm chiếm lấy tầm nhìn cô. Nơi đây lạnh lẽo, ngập tràn những tiếng khóc than tựa ai oán. Cô chết rồi ư, như vậy cũng tốt chết là thứ hạnh phúc nhất với cô bấy giờ. Bỗng, cô nge thấy thanh âm gì đó..cô mở mắt ra, xung quanh chỉ toàn một màu đen, cô bất tri bất giác đi theo thanh âm đấy.

     Cứ đi mãi, hàng vạn kí ức lúc cô còn sống hiện lên..những đau khổ khi cô bị hắn hành hạ, những hạnh phúc lúc cô và hắn chưa cưới nhau, những ngày tháng thanh bình bên gia đình,... Cô cứ đi về phía trước mà không biết mình đang đi về đâu.

            " Thuần Nhiên, Thuần Nhiên, mau dậy đi còn ngủ nữa sẽ trễ giờ đó"

    Thanh âm trong trẻo ấm áp ấy đã lôi cô ra khỏi giấc mộng kí ức. Ánh sáng len lỏi qua khe lá chói rọi qua cửa sổ, cô khó nhọc mở mắt.

             "Bà là ai? Bà định làm gì tôi? Xa tôi raaa"_ Cô vừa mở mắt thì nhìn thấy một người phụ nữ ngồi trước mặt, giật mình ngồi hẳn dậy lấy gối chọi vào người bà ta rồi thu mình lại ngồi trong một góc giường, nơi ánh sáng chưa chạm đến.

             "Cái con bé này, học múa học hát cho lắm vào rồi mất trí à"_Bà ta nở nụ cười hiền dịu ấm áp nói với cô.

              "Bà...nói cái gì..bà bà là ai..bà không đánh tôi chứ ?"_ Cô sợ sệt ôm lấy tấm chăn hỏi. Cũng bởi cô bị hắn hành hạ đến nổi nhìn đâu cũng có nguy hiểm ..

            "Con bé này, mẹ là mẹ con chứ ai"

            " M..ẹ..Mẹ tôi?"

    Cô ngơ ngác, không phải mẹ cô đã chết cách đây 5 năm rồi sau...tại sau bây giờ lại... Trong đầu cô lại bắt đầu suy nghĩ vạn thứ đến mức đau đầu, cô ôm lấy đầu đau đớn khóc...

            "Con sau vậy, không ổn ở đâu à?"_Bà ấy lại tiếp tục hỏi cô.

   Sau một lúc suy nghĩ, cô đã tịnh tâm lại. Cô nhìn về phía bà ấy, một người phụ nữ xa lạ. Bà ấy gọi cô là Thuần Nhiên? Lại bảo là mẹ cô, tay chân cô cử động được rồi, cảm giác đớn đau thường ngày giờ đã biến mất. Không lẽ..không lẽ nào..

   Cô nhảy xuống giường vừa chạy vừa ngã vì chưa quen cảm giác đi lại. Cô chạy ngay đến chiếc gương đang nằm ở góc tủ quần áo. Chạy nữa đường cô té ngã ra sàn, cô cố bò đến bên gương. Cô không tin vào mắt mình nữa, một cô gái nét mặt hồng hào xinh đẹp khoảng chừng 16-17 tuổi hiện lên trước mắt cô. Cô đưa tay trắng nõn sờ lên gương, rồi sờ lên khuông mặt xa lạ ấy.

   Cô ngạc nhiên, tim mất đi vài nhịp. Giọt nước mắt lăng dài trên gò má, rồi một nụ cười hạnh phúc nở rộ trên mặt cô.

           "Hahaa đúng là ông trời, ông trời không phụ lòng người hahaaahaha! Ta trọng sinh rồi hahahaa"_Cô đư tay sờ lấy gương âm thầm nói rồi cười to lên.

           "Con còn 30 phút nữa là muộn giờ nhập học đấy."_Bà ấy ôn nhu ngồi trên giường nhìn những hành động cô nãy giờ cười thầm_"Con bé nó diễn đạt thật"..

   Cô bấy giờ hạnh phúc đến bất ngờ, cô lao đi những giọt nước mắt. Quay đầu, nhìn về phía bà ấy. Lại một lần nữa, cơn đau đầu ập đến hàng vạn kí ức của chủ thể kéo đến. Chủ thể tên An Thuần Nhiên, mẹ chủ thể tên Kiều Lạc, ba chủ thể tên An Nam. Chủ thể từ nhỏ đam mê múa hát, Thuần Nhiên đăng kí vào trường huấn luyện ngôi sao, qua bao ngày chờ đợi hôm nay chính là ngày cô ấy được nhập học nhưng không biết lí do gì mà cô ấy uống thuốc tự vẫn vào đêm hôm qua và chết trùng vào giờ phút kể cả giây cô chết, nhờ thế cô được trọng sinh.

          "Tôi sẽ sống hộ cô quãng đời còn lại, giúp cô thực hiện ước mơ cô chưa thành.."_ cô sờ vào ngực trái mình nhủ.

   Bắt đầu từ giây phút này, Cổ Hàn Niên đại minh tinh một thời trọng sinh vào thân xác An Thuần Nhiên bắt đầu cuộc sống mới...

*À bà nữ chính tên Cổ Hàn Niên, trước khi cưới Viên Viển là đại minh tinh nổi tiếng khắp thế giới, vì cưới Viên Viễn mà từ bỏ sự nghiệp của mình.*

#Còn

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#trongsinh