Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 1 chương 1
--------------------------------
Tác giả: Hề Nghiêu
------------------------------
[Edit: Tiểu Bạch]
------------------
“Giang Thành, có thể đem bút máy của cậu cho tớ mượn dùng một khoảng thời gian được không?”
Sau khi Hướng Vi đối với Giang Thành nói ra những lời này, phòng học đang ầm ĩ trong nháy mắt an tĩnh lại.
Tất cả mọi người sợ ngây người.
Hướng Vi thế mà mượn bút của Giang Thành. Mượn đi vật mà hắn coi như trân bảo, không bao giờ rời khỏi người bút. Hơn nữa không phải mượn dùng ‘ một chút ’, mà là dùng ‘ một khoảng thời gian ’.
Ai cho cô dũng khí này?
Ai mà không biết nhất trung Nam thành, người đẹp, chỉ số thông minh cao Giang Thành từ trước đến nay đối với nữ sinh có diện mạo xinh đẹp mà lại ngốc nghếch không có hảo cảm?
Mà Hướng Vi lại chính là kiểu nữ sinh xinh đẹp mặt trứng ngỗng thiên nga cổ, mị nhãn như tơ, dáng người lại tốt cho dù mặc đồng phục rộng rãi cũng không che lấp được, nhất cử nhất động đều là phong tình, vừa vào trường đã được bầu thành Nam thành nhất trung ‘Mười nữ sinh mà Nam sinh vô pháp cự tuyệt được’.
Theo lý thuyết Hướng Vi là đại mỹ nữ, cùng đồng dạng nhan giá trị nghịch thiên Giang Thành nên là xứng đôi.
Nề hà hai người chỉ số thông minh chi gian cách nhau một hệ Ngân Hà. Một người là luôn đứng đầu học bá, một người là từ dưới đếm lên học tra.
Trùng hợp là hai người này lại học chung lớp với nhau, trong lúc đổi chỗ rất nhiều lần ngồi gần nhau, vẫn chưa bao giờ nói quá một câu.
Không thể tưởng tượng được vừa khai giảng cao nhị , Hướng Vi lại chủ động tới đến gần.
Không phải là tự tìm ngược sao.
“Cậu cảm thấy Thành ca sẽ đồng ý cho mượn bút sao?”
“Trăm phần trăm sẽ không, trước đây hai ngày hoa hậu giảng đường mượn  bài tập hè của Thành ca, Thành ca cũng không có nâng mí mắt lên trực tiếp làm lơ cô ấy. Tớ đoán hôm nay Hướng đại mỹ nữ cũng sẽ bị làm lơ.”
“Đáng tiếc! Hướng đại mỹ nữ vì sao không  mượn bút mượn bút của tớ? Tớ có một cái sọt bút siêu to siêu khủng lồ cho cậu ấy mượn nha.”
“Tỉnh lại đi! Nhân gia đâu phải là ở mượn bút, mà là ở xoát tồn tại cảm, 'Túy Ông chi ý bất tại tửu**.”
“Ai da. Không ngờ tới cậu còn biết nói thành ngữ nha.”

Hướng Vi nghe các bạn học xung quanh nghị luận, không nhịn được ở trong lòng 囧 một chút. Lại xem Giang Thành nhăn mày nhìn cùng với ánh mắt, cô liền biết hắn khẳng định cũng cùng suy nghĩ với các bạn học, cho rằng ý của cô là 'Tuý Ông chi ý bất tại tửu' muốn câu dẫn hắn.
Hướng Vi có chút hối hận, lại nhìn thấy Giang Thành không gật đầu, cũng không cự tuyệt, trong lúc nhất thời tây chân có chút luống cuống.
Quả nhiên theo như lời mọi người, cô bị làm lơ.
Thôi. Cô cùng Giang Thành không có giao tình gì. Hiện giờ mạo muội tới mượn bút, bị làm lơ cũng là  trong dự kiến.
Chỉ tiếc……
Hướng Vi ở trong lòng thật sâu mà thở dài một hơi, phi thường thức thời mà từ bỏ. Cúi đầu, xoay người, chuẩn bị trở về chỗ ngồi.
Không ngờ vừa mới nhấc chân, cánh tay bỗng nhiên bị người từ phía sau kéo lại, lực đạo không nhẹ không nặng, vừa vặn tốt.
Chung quanh nghị luận thanh lại đột nhiên im bặt, phòng học trong khoảnh khắc lâm vào tĩnh mịch.
Giây tiếp theo, âm thanh từ tính thanh lãnh của Giang Thành vang lên: “Không phải muốn mượn bút sao?”
Tiếng nói trầm thấp nhanh không chậm, trong phòng học chậm rãi phiêu đãng, lãnh đạm lại nghe ra nhè nhẹ ôn nhu, khiến người nghe được màng tai tê dại.
Một trận gió từ ngoài cửa sổ tới, gợi lên Hướng Vi  tóc mái. Không hiểu vì sao, cô run sợ một chút.
Hướng Vi xoay người, đối diện Giang Thành.

Đây là lần đầu tiên cô như thế này gần gũi quan sát hắn. Ngày hôm nay hắn mặc chiếc áo sơmi màu trắng, cúc áo cài đến viên thứ hai, cổ tay áo vãn tới tay khuỷu tay, thoạt nhìn sạch sẽ soái khí, một đôi mắt nheo lại, ánh mắt tà phi, khóe miệng câu lấy tựa cười như không cười, thần thái bất cần đời, ưu nhã, giống như là phản nghịch vương giả.
Không thể không thừa nhận, vẻ bề ngoài và khí chất bên ngoài của Giang Thành xác thật không thể bắt bẻ, gần như hoàn mỹ. Khó trách có nhiều nữ sinh đối với hắn si mê như vậy.
“Đúng vậy.” Hướng Vi gật đầu, nghĩ thầm, hắn giữ chặt tay nàng như vậy là đồng ý cho nàng mượn bút?
Một bên vây xem quần chúng trong lòng cũng có đồng dạng nghi hoặc, âm thầm phỏng đoán, Thành ca chung quy cũng không qua được ải mỹ nhân?
Không, cái này không phải trọng điểm, trọng điểm là ——
Không gần nữ sắc Thành ca thế nhưng chủ động kéo Hướng Vi cánh tay!
Chủ, động!
Đây là lần thứ hai họ nhìn thấy Thành ca cùng nữ sinh tứ chi tiếp xúc. Trước đây một lần là khi cao nhất mới vừa khai giảng xong, có nữ sinh tới mời Thành ca gia nhập tổ phát thanh sau khi bị cự tuyệt, lôi kéo góc áo hắn làm nũng, kết quả bị hắn dùng sách gõ xuống.
Đúng vậy, là dùng sách. Biểu tình ghét bỏ cùng ngữ khí của hắn mọi người đến nay vẫn còn nhớ rõ.
“Chúng ta còn không có quen thuộc nhau đến mức có thể đụng chạm lẫn nhau như thế này.”
Hắn lúc ấy nói như thế này.
Nhưng mà hiện tại ——
Hắn cùng Hướng Vi rất quen thuộc sao?
Quen thuộc đến có thể trực tiếp bắt lấy tay cô như vậy?
Giang Thành cùng Hướng Vi không thân, việc này trong ban tất cả mọi người  biết.
Mà bây giờ ăn dưa quần chúng nhìn tận mắt chứng kiến Giang Thành đem  bút máy màu đen đóng nắp lại, đưa cho Hướng Vi, dưa trong miệng đều kinh ngạc rớt.
Hướng Vi cũng không dự đoán được Giang Thành sảng khoái như thế, ngẩn người nửa giây mới duỗi tay nhận lấy, tâm tình lập tức hảo lên ngay sau khi cầm bút.
Cô hôm nay nguyên bản chỉ là thử một lần mượn bút của Giang Thành, không nghĩ tới thế nhưng thật sự mượn tới rồi.
Kỳ thật vô luận là đời trước hay là đời này, cô cùng Giang Thành đều không có giao tình gì. Cô sở dĩ muốn mượn bút của hắn, là bởi vì sau khi trọng sinh cô có thể nghe được bút nói chuyện.
Không sai, cô trọng sinh.
Đời trước, bởi vì thành tích của cô quá kém, ở cao nhị  sau khi kết thúc thi học kì 1, bị kế muội hãm hại, bị cha cùng mẹ kế bức  thôi học, cũng bị an bài gả chồng. Cô không muốn khuất phục, ở cổng trường cùng cha phát sinh tranh chấp, ngoài ý muốn bị một chiếc xe vận tải mất khống chế  đâm chết.
Khi tỉnh lại, phát hiện mình trở về cao nhị.  Đồng thời cô còn có được bàn tay vàng là có thể nghe được bút nói chuyện.Mới đầu cô còn cảm thấy cái bàn tay vàng này không có gì dùng, bút của cô cùng cô giống nhau trong việc học căn bản chẳng ra gì, không giúp được cô cái gì.
Sau khi căn nhắc, cô bỗng nghĩ tới có lẽ bút của cô không ra gì, nhưng là ——
Có người bút sẽ ra gì nha!

Tỷ như Nam thành nhất trung không người nào có thể địch nổi đỉnh cấp học bá Giang Thành......

Bút của học bá, nhất định sẽ biết làm bài đi?
Nếu có thể có được bút của Giang Thành mà nói thì khảo thí gì đó, còn có thể buồn được sao?
Chỉ là…… Giang Thành người này, luôn không thích tiếp xúc với nữ sinh, có thể nói là nước lửa không xâm, dầu muối không ăn, cô rối rắm vài ngày mới dám tới mượn bút.
Không nghĩ tới……
Một trận chiến thắng lợi hoàn toàn.
Giang Thành…… So với cô tưởng tượng hoan toàn khác biệt.
Thu hồi suy nghĩ, Hướng Vi nhìn trong tay bút, phảng phất đã nhìn thấy chính mình bằng dựa vào bút của học bá một đường khai quải, đi l ên đỉnh cao nhân sinh, trong lòng kích động không thôi.
“Cảm ơn cậu.” cô cưỡng chế nội tâm nhảy nhót, cong lên mặt mày, hướng Giang Thành cười một cái vô cùng sáng lạn.
Hắn lại chỉ nhàn nhạt mà ‘ ừ ’ một tiếng, rũ xuống ánh mắt, từ túi đựng bút một lần nữa lấy ra một cái bút, cúi đầu làm bài.
Tư thái phảng phất đang nói —— cậu xác thật hẳn là cảm ơn tớ .
“……”
Quả nhiên rất cao lãnh.
Bất quá…… Không sao cả. Dù sao cô coi trọng chính là bút của hắn, lại không phải là hắn.

Hướng Vi từ từ mà cất bút, chuẩn bị ở trong mắt mọi người mà tiêu sái xuống sân khấu, lại chợt nghe được âm thanh lười biếng cà lơ phất phơ từ lòng bàn tay truyền đến ——
“Nha, người này không phải là học tra mà chủ nhân ta yêu thầm Sao?”
Âm thanh đột nhiên vang lên khiến Hướng Vi hơi sốc. Tuy rằng biết bản thân có được bàn tay vàng, nhưng cô vẫn không quá thích ứng việc bất thình lình xuất hiện thanh âm như thế.
Bất quá ——
Nó vừa nói cái gì?
Tính cách tối tăm soái khốc túm giang học bá yêu thầm cô?
Hướng Vi đứng lại tại chỗ, ngơ ngác mà nhìn Giang Thành.
Sẽ không có khả năng này?
Nàng không phải là kiểu người hắn chướng mắt nhất sao?
Có lẽ là chú ý tới tầm mắt của cô, Giang Thành đang làm bài tập tạm dừng một chút.
“Còn có việc?” Hắn cực lạnh nhạt mà nói, vùi đầu làm bài tập, cũng không liếc mắt nhìn cô một cái.
Hướng Vi: “……”
Cái bút này nhất định là nhận sai người.
Vạn người truy phủng không ai bì nổi Giang giáo thảo, sao có thể yêu thầm nữ sinh! Chỉ có nữ sinh yêu thầm hắn.

“Cái kia, tớ sẽ mau chóng trả bút lại cho cậu.” Hướng Vi vì chính mình vừa rồi thất thần hoà giải.
Giang Thành vẫn như cũ không có giương mắt, chỉ đạm thanh nói: “Không vội.”
Không vội.
Ý tứ chính là —— cậu muốn dùng bao lâu thì dùng bấy lâu.
Nghe được câu nói này Hướng Vi cao hứng hỏng rồi. Cô như đạt được trân bảo cầm bút của Giang Thành, khẽ cuối đầu, cắn khóe môi che dấu tươi cười, mặt mày lại không  khống chế mà cong thành hình trăng non.
Biểu tình này ở vây xem quần chúng xem ra, chính là thiếu nữ hoài xuân, xuân tâm nhộn nhạo.
Chậc. Hướng đại mỹ nữ quả nhiên là Túy Ông chi ý bất tại tửu.
“Giang Thành, cậu nói, trong ban ‘ đội sổ ’ có phải hay không thích cậu?” sau khi Hướng Vi đi, Nguyên Da ngồi cùng bàn kiêm chức tiểu đệ khoác vai hắn làm mặt quỷ nói.
Nguyên bản mọi người muốn bình chọn Hướng Vi làm ‘ hoa khôi của lớp ’, nhưng bởi vì cô chăm chỉ giữ hình tượng học tra vạn năm không thay đổi, lại thêm lớp học còn có một vị khác giá trị nhan sắc tuy thua kém cô tài đức vẹn toàn nên được chọn là ‘ hoa khôi của lớp ’,  mà cô lại nguyện ý làm hòa, vì thế mọi người liền đặt cho cô cái biệt danh thân thiết là ‘ đội sổ ’, hưởng thụ chính là ban sủng cấp đãi ngộ, đi chính là thân dân lộ tuyến.
Rốt cuộc, tất cả mọi người đều là tra sao!
Nghe được ‘ đội sổ ’ hai chữ, Giang Thành khóe miệng gần như không thể phát hiện mà xả một chút. Hắn cánh tay vừa nhấc đem Nguyên Dã ném ra, ngẩng đầu nhìn về phía bàn thứ hai ở tổ bốn Hướng Vi đã ổn định chỗ ngồi, cười nhạo một tiếng, nói:
“Cậu ấy hẳn là thích bút của tớ.”
Nhớ tới bộ dạng nước dãi chảy ba thước của Hướng Vi đối với bút của mình, mà khóe miệng không tự chủ kéo lên một chút.
“Vậy còn cậu? Có phải hay không cũng thích cô ấy?” Nguyên Dã giống như bạch tuộc mà bò lại hắn, cứ như nếu hắn không trả lời cậu sẽ không buông tha.
Giang Thành hừ cười một tiếng, một bên mở sách vật lý một bên nói: “Một cây bút mà thôi. Cậu ấy thích thì cầm đi mà dùng.”
Ngữ khí thập phần tiêu sái.
“Thật như vậy đơn giản?” Nguyên Dã trên mặt treo bốn chữ —— tin ngươi mới là lạ.
Người khác chỉ biết Giang Thành thường dùng cây bút đấy, lại không biết, cây bút đấy đối với Giang Thành là vật có ý nghĩa quan trọng, người khác chạm vào đều không cho chạm, nói chi là cho mượn. Nhưng hôm nay hắn thế nhưng nguyên nhân cũng không hỏi, sảng khoái mà cho Hướng Vi mượn.
Trong việc này nhất định phải có bí mật.
Nguyên Dã đợi trong chốc lát, thấy Giang Thành không phản ứng mình, trong lòng liền biết  cậu có chờ đến thiên hoang địa lão cũng sẽ không có được đáp án, vì thế hậm hực mà sờ sờ cái mũi, chuyển sang chuyện khác, nói: “Gần đây Hướng Vi giống như mượn không ít bút. Ban chúng ta xếp hạng từ thứ mười đếm lên đều bị cậu ấy mượn bút. Cậu nói xem, cậu ấy rốt cuộc đang làm cái quỷ gì?”
Nguyên Dã cũng không trông cậy vào Giang Thành sẽ đáp lại cậu, tự mình suy nghĩ vài giây, bỗng nhiên quay đầu, nói: “Cậu ấy sẽ không cho rằng, chỉ số thông minh có thể thông qua bút truyền bá đi?”
Nói xong lời này, Nguyên Dã mới chú ý tới ánh mắt của bạn tốt lãnh đến dọa người. Hắn lập tức một cái run rẩy nhảy ra xa, vẻ mặt sợ hãi, hỏi: “Cậu làm sao vậy?”
Đúng lúc tiếng chuông trường vang lên.
Giang Thành không có trả lời, chỉ nhàn nhạt mà liếc hàng phía trước một cái, đem sách đóng lại, vẻ mặt tối tăm mà đi ra khỏi phòng học.
Nguyên Dã: “……”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro