Chương 58 (phần 2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lúc này khúc nhạc kết hôn vang lên. Bởi vì sợ phóng viên biết, cho nên không có mời ban nhạc, nhưng Phong Cảnh vẫn cẩn thận tải bài hát trên mạng xuống.

Phong Cảnh mặc trang phục phù rể màu đen, đôi mắt cong lên, một tay cầm cameras, một tay đưa cho Lâm Huyên một bó hoa màu trắng đáng yêu: "Quả nhiên rất đẹp."

"... Cám ơn."

Có lẽ ban đầu trong lòng hai người đều có sự đề phòng đối phương vì lo lắng đối phương sẽ gây bất lợi cho Vân Tu. Nhưng khi ở studio hai người trăm miệng một lời nói "KHÔNG QUAY NỮA! PHÍ VI PHẠM HỢP ĐỒNG TÔI TRẢ!" thì bức tường ngăn cách giữa hai người trong nháy mắt biến mất. Tiếng cám ơn kia của Lâm Huyên là thật tâm thực lòng.

Thừa dịp ánh sáng tốt, Phong Cảnh chụp rất nhiều hình, có Lâm Huyên và Đỗ Vân Tu chụp chung, cũng có tấm Lâm Huyên một người đơn độc chụp một mình. Ở dưới ống kính Lâm Huyên, không hổ là diễn viên quốc tế, chụp gics nào cũng thấy rất đẹp, hạnh phúc nhất...

Lâm Huyên hướng Phong Cảnh vẫy vẫy tay: "Lại đây."

Phong Cảnh đang đang chụp ảnh, thấy Lâm Huyên đích gọi khẽ nhíu mày, nhưng vẫn là đi tới.

"Anh cầm đi." Lâm Huyên lấy bó hoa cưới xinh đẹp đang cầm trong tay màu trắng xinh đẹp bưng hoa nhét và đưa vào tay Phong Cảnh.

"Cái này?" khóe miệng Phong Cảnh cong lên, điểm lệ chí dưới mắt phải khẽ lay động, "Người bắt được hoa cưới chính là người kết hôn tiếp theo."

"Đúng... , đấy là anh." Lâm Huyên tươi cười, đồng thời đoạt lấy cameras trong tay Phong Cảnh, ghé vào lỗ tai cậu nói.

"Vân Tu, sau khi phải nhờ anh chiếu cố rồi..."

"Chắc chắn sẽ có một ngày anh ấy lại một lần nữa dấn thân ào giới giải trí. Diễn viên Đỗ Vân Tu, mới thực sự là Đỗ Vân Tu."

Phong Cảnh còn chưa phục hồi lại tinh thần. Lâm Huyên đã vui vẻ hướng Đỗ Vân Tu nói: "Vân Tu, để em chụp cho hai người mấy tấm! Không cần chỉ chụp mỗi em, hai người các anh soái như vậy, không chụp thật phí của trời."

Sắc trời chiều vàng rực. Lâm Huyên mặc áo cưới màu trắng tuyết cười bằng nụ cười ngọt ngào hạnh phúc nhất của nàng trong màn ảnh, Đỗ Vân Tu và Phong Cảnh đều mặc Âu phục màu đen đứng cùng hau, hai người ngọc thụ lâm phong, anh tuấn tiêu sái.

Hai người - một người ôn nhu, một người yêu nghiệt, ccả hai rất khác biệt, nhưng sóng vai đứng cùng một chỗ, lại ăn ý không chê vào đâu được. Giống như, vận mệnh giữa hai người đã định trước là sẽ phải đi cùng nhau.

Sau ngày mỗi khi nhớ lại ngày nầy. Giống như Lâm Huyên đã tự tay chụp cho Đỗ Vân Tu và Phong Cảnh những bức ảnh trân quý, khắc sâu vào lòng hai người. Nó đẹp nhất, thời gian hạnh phúc cuối cùng...

...

Thời gian trôi qua. Từng rất nổi tiếng như Phó Tử Hãn và Lệ Tiêu, một người sau khi trở thành người đứng đầu vương miện quang vinh lại không còn quay phim nữa; một người sau khi chia tay Bùi Thanh, lúc trước linh cảm với âm nhạc như ngọn lửa luôn rực cháy trong người, giờ ngọn lửa đó đường như đã bị dập tắt. Không còn một ca khúc nào có thể giống như nhữa ca khúc khiến cho lòng người dâng tào cảm xúc, ai cũng yêu thích như khi còn cùng một chỗ với Bùi Thanh ...

Không có bất kỳ một nhóm nào có thể hồng như Legacy lúc trước vậy. Cũng không có bất kỳ một người mới nào, có thể đạt được nhân khí cực bạo như Phó Tử Hãn, hoặc là Lệ Tiêu.

Lâm Huyên đã qua đời được một năm. Lúc ấy sau khi sinh hạ cục phải ở trong lồng ấp suốt hai tháng, không được nuôi bằng sữa mẹ, sức đề kháng rất kém, không ngừng sinh bệnh. Suốt một năm này, Đỗ Vân Tu và Phong Cảnh sợ có nửa điểm sơ xuất nên đành tạm dừng sự nghiệp, tâm toàn toàn ý đặt trên người cục cưng. Luôn luôn cẩn thận chiếu cố, cục cưng lúc này mới gian nan sống sót.

Đối với hai người mà nói, cục cưng không chỉ là con của Lâm Huyên.

Ở trong hoàn cảnh kinh tế đình trệ, không có nhân tài, không có những người mới có thực lực để nối tiếp. Lúc trước những người yêu mến Đỗ Vân Tu, cũng bắt đầu hoài niệm...

"Giờ nghĩ lại, Diễn xuất của cậu ấy thật sự không tệ." Có người nào đó đăng 1 bức ảnh lên diễn đàn "Bất kỳ một vai nào, cho dù là một nhân vật nhỏ cũng đều diễn rất tốt."

"Thay đổi hình tượng rất nhiều lần, đều không bị lặp lại."

"Lúc trước cũng có rất nhiều đạo diễn khen ngợi Vân Tu, khen anh rất có thiên phú làm diễn viên. Năm đó giải kim bách người mới xuất sắc nhất cạnh tranh rất kịch liệt ! Cuối cùng vẫn là Vân Tu thắng! Bộ điện ảnh dầu tiên liền đoạt giải kim bách, bộ điện ảnh thứ hai liền được đề cử ảnh đế."

" Đúng vậy a." Mọi người dần dần bắt đầu đồng ý.

"Lúc trước cạnh tranh cùng Vân Tu là Chử Phong đúng không. Cậu đấy mới ra mắt bộ điện ảnh mới."

"Ân, là cậu ấy đấy. Nhưng mà tôi cảm thấy diễn xuất của cậu ấy không tốt bằng Vân Tu. Không có tinh tế bằng Vân Tu, cũng không có sâu sắc như Vân Tu. Như vậy đã được truyền thông thổi phồng thành Tạ Di thứ hai."

"Sao có thể so được với Tạ Di? Tạ Di người ta tháng trước ở Venice lấy được danh hiệu ảnh đế đấy!"

"... Ai, nếu Vân Tu không tạm ngừng hoạt động thì tốt rồi. Ta cảm thấy được Vân Tu cũng rất có tiềm lực. Không biết khi nào mới trở về đây?"

Sau đó là một mảng tịch mịch.

"Vân Tu, rốt cuộc anh có tiếp tục diễn nữa không..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro