Chương 61 (p1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

           

Team của Đỗ Vân tu và Phong Cảnh trở về nước.

Mọi việc liên quan đến quan hệ với bên ngoài đều do Phong cảnh một mình ôm lấy, năng lực thực hiện của phong cảnh rất mạnh, mới vài ngày liền có thế thuyết phục được một khách sạn sao để làm địa điểm họp báo. Mặt khác một số nhân vật có máu mặt, đã có giao tình với phong cảnh, hoặc là những nghệ sĩ lúc trước được Phong Cảnh dẫn dắt cũng sẽ đến tham gia.

Còn bên phía truyền thông thì do công ty PR (quan hệ xã hội) của 1 người bạn lâu năm của Phong Cảnh phụ trách. Bảo đảm chắc chắn trang bìa những tờ báo lớn đều đưa tin về buổi họp báo.

"Cảm thấy thế nào? Lập tức muốn chính thức công bố thành lập công ty Phong Vân." Phong cảnh thả lỏng tựa vào ghế salon, mái tóc đen dài xõa ra, giống như được thoa lên 1 lớp sơn mài, mơ hồ phát ra tinh quang.

"Anh vất vả rồi."

"... Không có anh, cũng sẽ không có công ty này!"

Mấy ngày nay Phong Cảnh bề bộn nhiều việc ít thấy bóng dáng, có khi ngay cả Đỗ Vân Tu cũng không biết cậu đang làm gì. Nhưng Đỗ Vân Tu biết rằng, nếu như không có Phong Cảnh, công ty này không thể nào thành lập được, đối với sự đánh đổi của Phong Cảnh, trong lòng anh tràn đầy cảm kích. Anh đau lòng cho sự vất vả của Phong Cảnh, nhưng không biết làm thế nào để nói ra tâm tình của mình.

Đôi mắt Phong Cảnh lóe lên. Trước kia cậu làm vì... Lệ duệ cũng đem hết toàn bộ sức lực của mình ra như vậy, nhưng đối phương chưa bao giờ nói rằng nếu không có cậu sẽ không có ESE.

Phong Cảnh khẽ cười, sau đó, vẻ mặt dần dần trở nên nghiêm túc: "Còn một việc tôi muốn nói cho cậu biết."

"Ân?" Đỗ Vân tu cảm thấy thái độ của Phong Cảnh thay đổi, cũng nghiên túc nghe.

"Buổi họp báo công bố thành Lập Phong Vân... Lệ duệ muốn tới."

"Anh ta? Lệ duệ?" Đỗ Vân tu kinh ngạc, "Anh ta tới làm cái gì?"

"Thực ra tôi mời hắn tới." Phong cảnh rũ mắt xuống, không nhanh không chậm nói.

"Từ từ... Đây là có chuyện gì? Lúc trước hắn..." Đỗ Vân tu cảm thấy hoàn toàn không thể lý giải được, "Lúc trước hắn đối xử với anh như thế nào? Chẳng lẽ —— hắn lại uy hiếp anh?"

Đỗ Vân Tu sốt ruột nhìn Phong Cảnh. Không biết Lệ Duệ dở trò gì nữa đây, anh rất lo cho Phong Cảnh.

"Không có gì." Không nghĩ tới Phong Cảnh lại cười cười, "Hắn là tới ký hợp đồng."

"Ký hợp đồng? Hợp đồng gì?"

"Ân." Đôi mắt thật dài, tinh tế của Phong Cảnh cong lên, dường như muốn Đỗ Vân Tu yên tâm, " Hợp đồng quyền ưu tiên. Sau này chỉ cần là bộ điện ảnh của ESE đầu tư, hàng năm chúng ta có 3 diễn viên chính được ưu tiên. Đơn giản mà nói, nếu ESE một năm chụp 10 bộ điện ảnh, chúng ta có thể tùy ý chọn lựa trong đó 3 bộ để đưa đưa diễn viên công ty mình vào đóng vai chính."

"Căn cứ vào ước tính khối lượng công việc trước kia của cậu, bao gồm cả ở trong nước và nước ngoài, nếu đóng 3 bộ điện ảnh sẽ chật kín lịch trình." Phong cảnh khẽ cong khóe môi, "Nhưng mà điểm này tôi cũng đã thương lượng kỹ rồi, nếu trong 1 năm mà không sử dụng hết quyền ưu tiên, có thể tích lũy sang năm sau, cú thế mà suy ra. Quyền chủ động ở trên tay chúng ta, ESE thì không có quyền yêu cầu chúng ta làm bất cứ cái gì khác."

"... Nhưng vì sao ESE lại làm vậy? Đối với bọn họ không được lợi gì cả."

Đỗ Vân Tu không hiểu lắm về những chuyện hậu kỳ. Tuy rằng Phong Cảnh đã giải thích rõ ràng mạch lạc, phân tích thấu đáo, nhưng anh vẫn còn nghi hoặc trong lòng, nhìn không ra mục đích ESE.

"Vì sao lại không?" Phong Cảnh di chuyển tầm mắt, dung giọng điệu bình thường nói: "Hàng năm các công ty điện ảnh đều có một bảng đánh giá, dựa theo doanh thu phòng vé và giải thưởng, đối giá trị thương mại của một diễn viên được quyết định bởi nhân khí, doanh thu phòng vé."

"Tuy rằng trong 《 hoàng gia mạo hiểm 》 cậu chỉ diễn vai nam phụ, nhưng thời lượng cậu xuât hiện trong phim vượt qua 15 phút, cho nên 1,8 tỷ doanh thu phòng vé cũng có 1 phần đóng góp của cậu. Trong nước không có diễn viên nào có thể so sánh được với cậu, ngay cả Tạ Di cũng không làm được."

"Là thật sao?" Đỗ Vân Tu quả thực cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.

"Đương nhiên." Phong Cảnh nghiêm túc gật đầu, sau đó khẽ cười nói, "Huống hồ cậu còn muốn diễn 《 hoàng gia mạo hiểm 2》, Nhưng đáng tiếc quyền quản lý nằm trong tay chúng ta, nếu không những công ty khác nhất định muốn cậu phát điên mất."

Phong Cảnh tạm dừng vài giây rồi nói tiếp:

"Công ty chúng ta không phải không thể tự làm phim. Nhưng nếu muốn làm phim cần vốn đầu tư rất lớn. Giai đoạn này chúng ta chưa đạt được trình độ đó, Phim truyền hính nếu kịch bản không phải là rất hay, tôi thấy cũng không cần phải ... nhận. Tuy rằng tôi và Lệ Duệ... cậu cũng biết đấy, " Phong Cảnh khẽ cười khổ một chút, "Nhưng trước mắt cả giới nghệ sĩ trong nước, ESE, giải trí Phẩm Ưu, vương miện quang vinh, nếu phải cân nhắc để hợp tác với các công ty đó thì so về tài chính, quy mô, phương thức hoạt động, thì ESE vẫn là lựa chọn tốt nhất."

"Đương nhiên, chờ sau này chúng ta đã tích lũy đủ vốn, dựa vào danh tiếng của cậu, còn có nhà đầu tư nguyện ý đầu tư thì chúng ta cũng có thể hoàn toàn ném ESE. Tự làm phim của chúng ta, điều này không vi phạm các điều khoản trong hợp đồng."

Mọi thứ đều có vẻ ổn. Nguyên nhân không chọn vương miện quang vinh... Đại khái là Phong Cảnh biết chuyện giữa mình và Phó Tử Hãn. Nhìn qua Phong Cảnh rất thẳng thắn, kỳ thật lại cẩn thận như vậy... Còn về giải trí phẩm ưu. Thứ nhất là cách làm việc tương đối bảo thủ, thực lực không hùng hậu như ESE, thứ hai là trong mấy năm gần đây đều nâng đỡ cho Trử Phong, mà mình và Trử Phong cùng ra mắt 1 thời điểm, sẽ bị mang ra so sánh càng nhiều, chưa chắc đã tốt.

------------------------

Chương này hơi dài nên mình chia làm 3 phần nha

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro