Chương 1: Trọng sinh tuổi 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nước hồ lạnh như băng, xung quanh toàn là bùn đất tanh tưởi , trên mặt đầy máu tươi, tâm phế thương tổn đau đớn, giữa hỗn loạn, Bùi Nguyên Ca không biết mình đang ở nơi nào, chỉ nghe tựa hồ như đang có người nói chuyện bên tai, nàng mơ màng mở mắt ra.

"Nô tì số khổ quá Tứ tiểu thư ," Quế mama vốn là đang cắn hạt dưa, đưa mắt thấy nàng tỉnh, liền vội vàng đẩy cái mâm đi, thay đổi sắc mặt, ôm cơ thể suy yếu của Bùi Nguyên Ca vào trong ngực, gào khóc rống lên, " Trấn Quốc hầu phủ từ hôn, nữ nhi bị từ hôn thì sau này làm sao còn đường sống. Tứ tiểu thư lại không có dung mạo tốt như Tam tiểu thư, sau này làm sao thành thân, cuộc sống sau này sẽ như thế nào ..!" Nói trắng ra toàn là những lời đả thương người, nàng ta vẫn ôm Bùi Nguyên Ca khóc không ngừng.

Trấn Quốc Hầu phủ từ hôn..?.

Đầu óc Bùi Nguyên Ca rơi vào mê loạn, nàng không phải bị Bùi Nguyên Dung đẩy vào trong hồ nước chết rồi sao? Cảm giác bùn đất đục ngầu lạnh lẽo chiếm lấy hơi thở của nàng đến nay vẫn còn vờn quanh thân thể, còn có nỗi uất hận căm phẫn trong xương cốt kia vẫn đang đau âm ỉ...

Mê mang nhìn chung quanh,..đập vào mắt nàng là cảm giác xa lạ mà quen thuộc của màn giường, màn che phấn lam, bàn ghế màu xanh tím, giường ngủ làm từ gỗ lim khắc hoa ,...

Tựa như khuê phòng của nàng trước khi xuất giá

Còn có Quế mama, tựa hồ trẻ hơn rất nhiều so với lúc chứng kiến nàng trước khi chết.

Còn có,... Bùi Nguyên Ca cúi đầu nhìn cái tay gầy yếu tái nhợt của chính mình, thân hình nhỏ yếu xinh xắn, tựa hồ chỉ có 13,14 tuổi.

Đợi chút, mười ba tuổi?! Trấn Quốc Hầu phủ từ hôn?!

Đúng vậy,nàng cùng con trai Trấn Quốc Hầu phủ An Trác Nhiên có hôn ước,nhưng sau lại bị Trấn Quốc Hầu phủ kiên quyết từ hôn, nàng vì vậy chịu đã kích lớn,bị bệnh nặng cơ hồ muốn mất mạng. Kia chính là chuyện đã xảy ra năm nàng mười ba tuổi.

Chẳng lẽ nói,nàng không có chết mà quay về thời điểm mười ba tuổi sao?

Bùi Nguyên Ca kinh hoàng,vội đứng lên,gắt gao quan sát chung quanh xác định không phải ảo giác của nàng.

Nói như vậy,nàng thật sự trở về tuổi mười ba.Không thể diễn tả sự mừng rỡ nháy mắt dâng lên, nàng lập tức cười như điên trong lòng .Trời xanh có mắt!Trời xanh có mắt!

Mười ba tuổi.... một năm này Bùi phủ xảy ra rất nhiều chuyện,có thể nói đây là bước ngoặc thay đổi vận mệnh nàng.Hiện tại,vận mệnh đưa nàng trở lại tuổi mười ba. Nói vậy lão thiên gia cũng nhìn không được cảnh nàng quá thê thảm,lại cho nàng cơ hội lần nữa,cho nàng thực hiện lời thề độc trước khi chết đi.

"Tứ...tứ tiểu thư,tiểu thư làm sao vậy?" Quế mama trong lòng run sợ hỏi,là ảo giác sao? Vừa rồi nàng cảm thấy trên mặt Tứ tiểu thư toát ra loại ánh mắt tựa như U Minh Lệ Quỷ xuất ra từ trong địa ngục,trong lòng không khỏi gợn sóng.

"Quế mama,ta không sao" Bùi Nguyên Ca từ từ giương mắt , mỉm cười , nhàn nhạt nhìn Quế mama trước mặt,người dưỡng dục của nàng.

Bên bờ hồ, dùng cây đâm vào ngón tay nàng, không chút lưu tình đẩy vào trong Mẫu hồ, bà vú của nàng, nàng vì bị từ hôn mà chịu đả kích thân ngả bệnh không dậy nổi , hôm nay vừa mới vừa tỉnh lại nàng ta liền lại dùng lời này đâm vào lòng của tiểu nữ như nàng, lại không có đến một câu khuyên lơn...... kiếp trước nàng thật là có mắt như mù, cư nhiên một chút cũng không nhìn ra những người này đã có dã tâm, còn tưởng rằng họ đối với nàng nhất nhất trung thành. Bất quá, không sao cả, nàng bây giờ , đã không còn như trước. Lần này, đến phiên nàng tới đưa những người đó xuống địa ngục!

Không biết tại sao, bị nàng nhàn nhạt đảo qua như vậy, Quế mama chỉ cảm thấy lạnh cả người, không dám nhìn thẳng vào mắt Bùi Nguyên Ca_nhìn vào đôi đồng tử u tối sâu hun hút, khẩn trương nuốt một ngụm nước bọt, đang muốn tìm cớ rời đi thì từ cửa chợt truyền tới thanh âm thanh thúy của Bạch Chỉ: "Quế mama, cơm tối" chợt nhìn thấy ngồi Bùi Nguyên Ca đang ngồi, thần sắc nàng ta ngẩn ra, ngay sau đó lại thản nhiên cười nói, " Tứ tiểu thư tỉnh rồi sao? Vừa tiện đúng lúc, ta đi cho người đem đồ ăn tới". Bùi Nguyên Ca cười gật đầu: "Được" thấy Bùi Nguyên Ca nghiên đầu xem xét Bạch Chỉ, Quế mama mới cảm thấy an tâm một chút, đang thở phào nhẹ nhỏm, lại thấy Bùi Nguyên Ca xoay đầu lại, trong lòng hơi chậm lại. Song lần này Bùi Nguyên Ca rất bình thường, cơ thể suy yếu, đầu tựa nhẹ nhàng lên vai, thần thái mỏi mệt .

Không bao lâu, Bạch Chỉ đã đem thức ăn bưng lên. Bùi Nguyên Ca nhìn sang, sắc mặt nhất thời lãnh đi. Trên bàn ăn chỉ có một đĩa món mặn , một đĩa đậu giá đã bị đen, cùng một bát cháo loãng. Đây là bữa ăn của nàng sao? Ngay cả nha hoàn tam đẳng cũng thực không bằng! Nhìn lại Bạch Chỉ trước mắt một chút, dáng người đầy đặn lả lướt, sắc mặt trong trắng thoáng ửng hồng, khóe miệng thậm chí còn mang theo chút dầu mỡ bóng loáng chưa kịp lau đi , quần áo trên người đối phương còn mang theo chút dấu vết mạt thịt. Bùi Nguyên Ca cười lạnh trong lòng. Bởi vì mẫu thân mất sớm, không người che chở, kiếp trước đích thực nàng đã có khoảng thời gian dài vô cùng khắc khổ , ăn mặc thiếu thốn, không khác gì người ở. Lúc ấy rất nhiều nha hoàn vì vậy mà rời đi, chỉ có Quế mama cùng Bạch Vi ,Bạch Chỉ một mực phụng bồi nàng . Nàng cho đó là đồng cam cộng khổ hoạn nạn tình thâm, bây giờ nhìn lại, khổ cực cùng khó khăn đều là của nàng, mà các nàng ba người có cam chịu phần nào chăng?

"Ngươi quỳ xuống cho ta!" Bùi Nguyên Ca trước đây luôn ôn hòa, đột nhiên tức giận làm khó dễ, Bạch Chỉ hơi bất ngờ, nhưng không sợ , cũng không quỳ xuống, rướn cổ không phục nói: " Tứ tiểu thư tại sao bắt nô tỳ quỳ? Nô tỳ lại không làm sai chuyện gì! Phòng bếp chính là đưa thức ăn như vậy tới, nô tỳ cũng chỉ có bưng thức ăn đi lên,Tứ tiểu thư nếu không dùng được, thì đi tìm phòng bếp mà chất vấn. Tại sao làm khó một nha hoàn thật không liên quan như nô tỳ? Chẳng lẽ tiểu thư cho là nô tỳ dễ dàng khi dễ?" Vừa nói xong, nàng ta liền thút thít khóc, hơn nữa càng lúc càng khóc to. Bùi Nguyên Ca nhìn khắp bốn phía, người ở chỗ này cũng lộ bộ mặt đồng tình đối với Bạch Chỉ, không có một người tiến lên bảo nàng ta ngưng lại, thậm chí còn đối với Bùi Nguyên Ca khinh bỉ, như là nàng chỉ biết ức hiếp kẻ nhỏ, ngay cả thần sắt trên mặt Quế mama cũng cho là nàng không phải.

Một phòng nha hoàn cùng mama , sợ là không có một người đồng cảm với nàng. Đáng tiếc,nàng trước kia, một chút cũng không nhìn ra. Mắt thấy Bạch Chỉ có xu hướng khóc ngất, Bùi Nguyên Ca không nói hai lời , cầm chén trà bên cạnh hướng Bạch Chỉ đập tới. Bởi vì bệnh yếu nên không có lực, chén trà bằng sứ cách hai bước chân rơi xuống trước mặt Bạch Chỉ, vỡ nát, văng ra có mảnh xẹt qua mặt Bạch Chỉ, tạo thành một đường máu tươi.

Chưa từng thấy Bùi Nguyên Ca nổi giận như vậy bao giờ, Bạch Chỉ nhất thời kinh ngạc, quên cả khóc. "Tiếp tục khóc đi, ta cũng muốn nghe xem ngươi có thể khóc tới khi nào!" Sắc mặt Bùi Nguyên Ca ngưng lãnh, nóng giận mắng

"Quỳ xuống!" Bạch Chỉ trong lòng run lên, chỉ cảm thấy Bùi Nguyên Ca trước mặt mang theo một cỗ khí thế uy nghiêm có thể dùng lời diễn tả được, chân không tự chủ được mềm nhũn, té quỵ xuống đất. "Tự vả vào miệng hai mươi cái!" Bùi Nguyên Ca nói. Ngay lúc này, Bạch Chỉ rốt cục cũng phục hồi tinh thần lại , âm thầm chửi mình mới vừa không khí thế phải chịu khuất phục, nói : " Tứ tiểu thư là chủ tử , nô tỳ là nha hoàn, tiểu thư muốn nô tỳ chết, nô tỳ cũng chỉ có thể chấp nhận." Nàng mặc dù nói chấp nhận nhưng trên mặt đầy vẻ kiêu ngạo " Chẳng qua là Tứ tiểu thư muốn nô tỳ chết, chí ít cũng phải cho nô tỳ biết, nô tỳ rốt cuộc là làm sai chỗ nào, để cho Tứ tiểu thư trước mặt nhiều người như vậy trách phạt nô tỳ? Nếu không đến cả chết nô tỳ cũng là một khuất quỷ."

Ả cho Bùi Nguyên Ca đang bệnh nặng trước sau cũng chết nên hoàn toàn không chút kiêng kỵ.

Trong lòng Bùi Nguyên Ca ngầm bực, trên mặt không chút dấu diếm, lạnh lùng nói, " Hảo, nếu ngươi muốn làm quỷ biết điều, ta sẽ để cho ngươi chết phải hiểu."

Đang muốn nói, ngoài cửa chợt truyền tới một tiếng truyền thanh: " Chương di nương tới thăm Tứ tiểu thư." Lời còn chưa dứt, Chương Vân thân vận một bộ cẩm hoa đã bước vào trong, trên mái tóc đen nhánh tóc cài một bảo trâm khảm hồng ngọc, tôn lên vẻ kiều mỵ mĩ miều.

Nàng mỉm cười ngồi trên băng ghế cẩm xuân ở cửa: " Ta mới vừa vào cửa nghe có người nói muốn cho người chết sẽ hiểu? Bùi phủ chúng ta luôn luôn khoan hậu, là ai ác độc như vậy bức chết kẻ yếu? Hơn nữa, Tứ tiểu thư đang bệnh nặng , bất kể người ở phạm lỗi gì, trách cứ đôi câu cũng liền bỏ qua cho ta, vì Tứ tiểu thư tích ân đức." Vừa nói, cũng không thèm nhìn tới Bùi Nguyên Ca, tự cho phép Bạch Chỉ đang quỳ dưới đất đứng lên

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro