CHƯƠNG I - Chap 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

                  HẬN TẬN TÂM CAN

        5 giờ chiều, ánh đỏ rực của hoàng hôn chiếu lên cửa kính màu trà của thư viện trường Đại học y dược Trung Hoa, nhuộm lên một màu sắc lãng mạn.

        Hai cơ thể nóng rực cháy bỏng đang quấn quýt vào nhau, đôi chân thon dài trắng mịn của cô gái đang treo trên thắt lưng cường tráng của chàng trai, dục vọng của chàng trai đang lấp đầy cô, tiếng thở thâm trầm và tiếng rên kiều mị làm nên khung cảnh càng thêm hoang đãng ngông cuồng.

       Lúc lâu sau, truyền đến tiếng lục lọi tìm quần áo, giọng nói ngọt ngào của chàng trai vang lên: "tiểu Nguyệt, em thật đẹp, anh yêu em chết mất."

        "Chỉ biết nói những lời đường mật thôi, anh đã ăn sạch em rồi thì phải chịu trách nhiệm đấy." Tiếng nói ngọt ngào của cô gái vang lên.

      "Anh sao có thể không chịu trách nhiệm được , em còn nhớ lần trước anh bị đau bao tử ở đây không, là em đã dìu anh đến phòng y tế, còn chăm sóc cho anh mấy ngày liền."Hơi thở nóng của anh phả vào tai cô, tràn ngập tình ý, " Em còn nhớ lúc anh bị lũ côn đồ ngoài trường đánh không, là em đã xông lên đánh cùng anh, còn giúp anh nhận tội thay, để anh không bị đuổi học, những chuyện này anh đều nhớ rất rõ, có thời gian anh sẽ mang em đến gặp ông nội, để ông xem người cháu dâu thiện lương xinh đẹp như thế này, đợi đến khi tốt nghiệp, chúng ta hãy lập tức kết hôn, anh sẽ mãi yêu em sủng em."

       Âu Dương Tâm Nguyệt đỏ mặt, đôi mắt xinh đẹp long lanh sóng nước, nhìn anh chàng điển trai trước mắt lộ ra nụ cười hạnh phúc.

       Cô cũng nhớ lúc bị trật chân khi đi vệ sinh lúc nửa đêm, là anh đã đến cõng cô đến bệnh viện, ngày đêm chăm sóc; còn nhớ rõ lúc anh bảo vệ em khỏi thằng côn đồ mà xém bị đánh gãy tay; còn nhớ hôm lễ tình nhân, anh cầm trong tay chín trăm chín mươi chín đóa hoa hồng đứng dưới kí túc xá hát bài tình ca làm em cảm động thiếu chút rơi lệ, mặc dù rất phàm tục, nhưng một mối tình thuần khiết lãng mạn, sao cô không muốn được chứ? Có thể nói Đại học Trung Hoa là nơi chứng kiến tình yêu của họ, cô mãi mãi không quên.

        Hai người ôm nhau thật chặt dưới cảnh hoàng hôn huyền ảo, tựa như muốn siết chặt đối phương vào lòng, vào xương vào thịt.

        "Tiểu Nguyệt, trong lòng em anh quan trọng hay là khối ngọc thạch này quan trọng?" Ánh mắt sâu xa trượt về phía cái cổ trắng nõn mượt mà của cô, ngón tay trắng dài nhấc cái vòng ngọc thạch màu vàng kim ở cổ cô lên.

      "Bác Thâm, sao anh lại có hứng thú với viên ngọc này?" Cô lộ vẻ khó hiểu, anh không chỉ một lần nhắc đến nó rồi.

       "Cũng không có gì, chỉ là thấy em qua thích nó thôi, chưa thấy em lấy nó xuống bao giờ, anh thật nghi ngờ anh không quan trọng bằng nó." Đông Phương Bác Thâm lộ vẻ uất ức, làm khuôn mặt vốn lạnh lùng điển trai dịu xuống, nhưng càng mê người hơn.

      "Ngốc à, Sao anh có thể so với nó chứ? Nó chỉ là vật chết, nhưng anh cũng biết nó là kỉ vật mà ông em để lại, nó đối với em rất có ý nghĩa, mà anh lại là bảo bối trong lòng em, anh nói xem ai quan trọng hơn?" Cô dùng mũi cọ vào mũi anh, trong lời nói có sự sủng ái
nhẹ nhàng.

      "Nói tóm lại anh cũng không bằng cái viên ngọc gia truyền này, em cũng không chịu tháo nó xuống." Ánh mắt của Đông Phương Bác Thâm có chút tổn thương.

      "Đừng như thế mà~ anh đang làm khó em đó chứ? Chỉ nhìn như vậy thôi không được sao?" Âu Dương Tâm Nguyệt đau lòng, kéo viên ngọc lên cho anh xem.

      "Anh nói là anh không bằng nó, chứ không nói muốn xem, em nói em thể làm bất cứ điều gì vì anh, nhưng em lại không chịu tháo nó xuống, anh vốn không quan trọng bằng nó! Thôi bỏ đi, anh không miễn cưỡng em, đi thôi, về kí túc xá thôi!" Đông Phương Bác Thâm buông tay cô ra, dọn dẹp đồ đạc.

        "Anh yêu~." Cô biết Bác Thâm giận rồi, trong lòng rất khó chịu."

        "Anh chỉ không nghĩ tới tình cảm một năm dài của anh và em còn không bằng một cục đá, nhưng cũng không trách em, vì đó là kỉ vật ông để lại cho em, tháo xuống có thể bị đánh mất." Đông Phương Bác Thâm cười cười, chuẩn bị rời khỏi.

      "Không phải, anh trong lòng em mới là quan trọng nhất, chỉ là nếu làm đứt sợi dây này, nó sẽ không trở về nguyên vẹn được ." Âu Dương Tâm Nguyệt bối rối bắt lấy tay anh. Ông nội cô nói sợi dây đỏ này không có chỗ tháo xuống, không ai có thể tháo nó xuống, mặc dù nghe rất hoang đường, nhưng sự thật lại đúng như thế, cô cũng không hiểu lắm, nhưng tiếc là ông nội đã không còn nữa.

       "Đã nói là thôi bỏ đi mà!" Đông Phương Bác Thâm hất tay cô ra quay người bỏ đi, thân hình hoàn mĩ tràn đầy sự lạnh lùng.

      "Bác Thâm, anh giận ư?" Âu Dương Tâm Nguyệt rất yêu anh, đương nhiên không muốn anh giận.

      "Không có, chỉ là cảm thấy em không yêu anh nhiều như anh yêu em, anh thật đáng thương." Đông Phương Bác Thâm xoay người, đôi mắt lành lạnh nhìn cô, vẻ mặt thất vọng.

         Âu Dương Tâm Nguyệt thấy vẻ mặt anh rất sợ, cô sợ cô sẽ mất anh, mặt dù cô được xem là hoa khôi của trường, vô số người theo đuổi, nhưng cô lại rất rất yêu người đàn ông này.

       "Không phải, Bác Thâm, em yêu anh, thật đấy! Nếu anh không tin, em, em sẽ cắt sợi dây này để lấy xuống." Âu Dương Tâm Nguyệt sợ hãi kéo tay anh.

     " Thật chứ!" Đông Phương Bác Thâm lộ vẻ vui sướng.

    " Thật, em sẽ chứng minh cho anh xem, trong lòng em, không gì quan trọng bằng anh, anh là bảo bối của em." Âu Dương Tâm Nguyệt nghĩ thông rồi, bởi vì cô không thể mất anh, một viên ngọc thôi mà, không có gì lớn lao cả, trong một năm nay anh đều đối xử rất tốt với cô, chẳng lẽ cô lại nghĩ anh ấy sẽ lấy đi viên ngọc thạch này sao?

    Đông Phương Bác Thâm nở nụ cười rạng rỡ, " phải vậy chứ, đi thôi, đi du thuyền, Dinh Dinh còn hẹn em trai em xem cảnh đêm mà, sắp tới giờ hẹn rồi!" Đông Phương Bác Thâm vui sướng ôm cô và hôn một nụ hôn nồng nàn.

     "Ừm", trong lòng cô lại một lần nữa tràn ngập hạnh phúc.

     Chín giờ tối, trên dòng sông đục vàng ong ánh, một chiếc du thuyền màu trắng sang trọng rất bắt mắt, thuyền bên có khắc hai từ "Đông Phương" rất lớn màu đen.

      "Chị à, Bác Thâm đối với chị thật tốt, em thấy chị chưa tốt nghiệp thì đã gả đi rồi." Âu Dương Kiệt cười hì hì uống CoCa nhìn vẻ mặt hạnh phúc của chị mình. 

     "Ghét thật~ Chị mới không gả đó, kết hôn rồi còn em thế nào?" Âu Dương Tâm Nguyệt và Đông Phương Bác Thâm đến được một tiếng rồi, sau khi ăn một bữa tối sang trọng và lãng mạn, hai chị em ra boong tàu hóng gió, ngắm cảnh đêm trò chuyện.

     "Chị, sau khi chị gả cho Bác Thâm, thì không còn thời gian quản em nữa đâu, ha ha." Âu Dương Kiệt cũng rất thích Đông Phương Bác Thâm, rất thần tượng anh ta, đương nhiên cậu yêu em của Đông Phương Bác Thâm Đông Phương Dinh Dinh hơn rồi, cậu đã thầm yêu coi ấy lâu rồi.

     "Cười gì mà vui thế?", Đông Phương Bác Thâm mặc một bộ đồ giản dị màu gạo, với thân hình cường tráng, đẹp trai phong độ, Âu Dương Tâm Nguyệt nhìn đến kinh ngạc, nụ cười càng thêm rực rỡ sáng ngời, phía sau là Đông Phương Dinh Dinh với thân hình ma mị, đường cong quyến rũ, đẹp động lòng người, cô là con gái nuôi của nhà Đông Phương, cũng là người bạn thân nhất của cô ở trường Đại học Trung Hoa này.

    "Không có gì, chỉ là thằng nhóc này quậy thôi." Âu Dương Tâm Nguyệt đỏ mặt, kéo Đông Phương Bác Thâm lại gần rồi dựa đầu trên vai anh.

      "Tiểu Nguyệt, anh nói anh trong mắt cậu còn không bằng một viên ngọc nữa, anh rất đau lòng nha!" Đông Phương Dinh Dinh một tay cầm mâm trái cây, một tay cầm con dao sắc bén nụ cười đầy môi bước đến.

      Âu Dương Tâm Nguyệt đơ ra, co xém tí thì quên chuyện này rồi, quay qua nhìn Đông Phương Bác Thâm, người đàn ông này đang nhìn cô với ánh mắt rất dịu dàng, làm lòng cô đột ngột ôn nhu, vì anh ấy, cô nguyện làm bất cứ thứ gì.

      "Không có, tớ lấy xuống để chứng minh rồi, để anh ấy không còn nghi ngờ gì nữa" Âu Dương Tâm Nguyệt nhìn Đông Phương Bác Thâm lắc đầu rồi cười.

     "Chị" Âu Dương Kiệt kinh ngạc nói, "Đó là ông nội để lại cho chị mà."

     "Không sao mà, họ cũng đâu có lấy đi đâu." Âu Dương Tâm Nguyệt nhận lấy cây kéo, cắt đứt sợi chỉ đỏ một cách nhanh gọn, tức thời viên ngọc thạch màu vàng kim rơi vào tay đang đưa ra cực nhanh của Đông Phương Bác Thâm, tốc độ làm cho cô giật cả mình.

"Quả nhiên là tinh thạch màu vàng, tốt quá rồi! Rốt cuộc cũng không làm bản thiếu gia thất vọng!" Đông Phương Bác Thâm đột nhiên ngưỡng đầu cười to, cái vẻ mặt ngông cuồng đó cô chưa từng thấy qua, không biết sao cô lại có cảm giác bị lạnh sóng lưng.

"Cái gì mà tinh thạch màu vàng, nó chỉ là viên thạch màu vàng thôi mà, Bác Thâm, anh đang nói gì thế?" Âu Dương Tâm Nguyệt đứng bật dậy, muốn lấy lại xem xem viên thạch theo bản năng.

Đông Phương Bác Thâm quay tay lại, vốn dĩ khuôn mặt đầy ôn nhu đẹp trai đột nhiên trở nên lạnh lùng, gớm ghiếc, khoé miệng phảng phất nụ cười lạnh, ánh mắt thâm đen loé lên tia sắc lạnh, một cái tay thô bạo bốp lấy cằm cô, lạnh lùng nói: "Âu Dương Tâm Nguyệt, muốn gạt cô cũng không phải chuyện dễ gì, lãng phí hết thời gian một năm dài của bản thiếu gia, tiện nhân!" Đông Phương Bác Thâm một bạc tay thật mạnh đánh xuống, Âu Dương Tâm Nguyệt kêu thảm một tiếng đụng vào cái ghế ngã xuống đất, khoé miệng chảy máu, nhưng cô không cảm thấy đau, mà quay đầu nhìn người đàn ông tựa như xa lạ trước mắt một cách kinh hãi.

    "Cô tưởng bản thiếu gia thích cô sao, đừng mơ nữa, mặc dù cô cũng có chút nhan sắc, nhưng lại quá ngu ngốc, nếu không phải nhìn thấy viên hoàng tinh thạch trên cổ cô, cô tưởng tôi sẽ mất khoảng thời gian một năm dài này để diễn tuồng theo đuổi cô sao, cô làm tôi thấy thấy buồn nôn đấy.

     "Âu Dương Tâm Nguyệt trừng trừng đôi mắt, nước mắt chảy xuống, không dám tin đây là sự thật, lời nói của Đông Phương Bác Thâm như một con dao nhọn, tàn nhẫn đâm xuyên trái tim cô, làm cô đau tận tâm can.

    "Thì ra mấy người là đồ lừa đảo" Âu Dương Kiệt bừng tỉnh sau đó nhào lên.

    "Đông Phương Dinh Dinh cầm dao trái cây trên tay nhanh chóng đặt vào cổ Âu Dương Kiệt, làm cậu không cử động được, cái khuôn mặt xinh đẹp đó giờ đây hung tàn gớm ghiếc như bà phù thủy, toát ra vẻ mặt lạnh lùng vô tình và tàn khốc: "Âu Dương Kiệt, mày nghĩ dựa vào cái mặt của mày, có thể theo đuổi bản cô nương sao? Đừng có mơ, mày xách dép cho tao còn không xứng nữa là! Anh, đồ lấy được rồi thì nhanh chóng xử lý họ đi, còn phải về gặp ông nội nữa."

    "Bác Thâm, hai người đang nói gì vậy? Đây không phải thật đúng không!" Âu Dương Tâm Nguyệt lệ rơi đầy mặt, không tin được đây lại là sự thật, chỉ cảm thấy trái tim cô đã bị xé rách thành từng mảnh rơi xuống đất, lại bị dẫm nghiền thành những hạt vỡ vụn.

     "Thật không ngờ cô yêu tôi sâu đến thế, chắc là đau lắm phải không?" Đông Phương Bác Thâm nhìn cô bằng ánh mắt sắc lạnh, sâu trong ánh mắt lộ vẻ trào phúng ngày càng nhiều. Sự nhạo bánh trên khoé miệng làm coi sợ hãi, đôi mắt mở to nhìn chòng chòng vào người đàn ông không chớp mắt, cô muốn nhìn rõ xem anh có phải là người  yêu cô sủng cô không.

    Đông Phương Bác Thâm cười đi đến bên cạnh Đông Phương Dinh Dinh, vòng qua ôm lấy eo cô, cuối đầu trao cho cô một cái hôn lưỡi triền miên.

    "Bảo bối, rốt cuộc chúng ta đã như ý rồi, một năm qua làm khổ em rồi.!"  Giọng nói trầm thấp như cơn ác mộng bám lấy tai cô. Mặt cô trắng bệch, không dám tin những gì cô thấy, nghe được. Thì ra Đông Phương Bác Thâm yêu chính em gái hắn, hắn đối xử tốt với cô cũng chỉ vì viên ngọc thạch này? Tại sao lại như vậy, tại sao? Viên ngọc thạch này rốt cuộc có bí mật gì?

     "Anh, ghét thật~, để về nhà rồi mới ăn mừng, trước hết hãy xử lý họ đã, tránh để sau này cứ ngày dài lắm mộng." Đông Phương Dinh Dinh cười ma mị tựa vào lòng Đông Phương Bác Thâm, đôi mắt hiện lên vẻ trào phúng nhìn Âu Dương Tâm Nguyệt nói: "Tiểu Nguyệt, cô đúng là ngu thật, Bác Thâm và tôi vốn là một cặp đẹp đôi, chúng tôi yêu nhau lâu lắm rồi, anh ấy theo đuổi cô chỉ vì viên hoàng tinh thạch, nếu không phải chúng tôi không lấy nó xuống được, thì đã không cần lãng phí nhiều thời gian tâm tư như thế, thật ra tôi đã nhịn cô lâu rồi, anh, anh nói cô ta tốt hay em tốt?" Cô lập tức lộ vẻ đố kị.

    "Ngốc ạ, trong tim anh từ đó đến giờ luôn có em thôi, em không biết lúc anh làm cô ta buồn nôn tới cỡ nào không? Cô ta như một con cá chết vậy, làm cho bản thiếu gia không thấy chút tình thú gì, làm sao có thể so với khi anh làm cơ thể gợi tình yêu kiều của em được, em đừng ghen nữa, lát anh sẽ bồi thường lại cho em." Đông Phương Bác Thâm lại hôn đôi môi đỏ hồng của Đông Phương Dinh Dinh, vẻ mặt như không đợi được muốn lập tức ăn cô.

     "Đông Phương Bác Thâm, anh, anh thật sự không yêu tôi dù chỉ một chút thôi sao?" Trong lòng cô vẫn còn chút hi vọng, cô không tin một con người có thể ngụy trang thâm tình yêu cô đến thế, hắn nhất định đã yêu cô! Ít nhất cũng đã yêu cô!

     Đột nhiên trước mắt một màu đen, từ bụng truyền đến cơn đau, cô kinh hoàng cuối đầu xuống, nhìn thấy một con dao sắc bén đang đâm xuyên qua cơ thể cô, không dám tin nhìn lên cái tay đang cầm con dao đó, đôi mắt từ từ hướng lên, cặp mắt đã từng tràn đầy yêu thương giờ đây lạnh như băng sơn.

     Cuối cùng cô cũng đã hiểu, nhưng cũng tuyệt vọng, nhưng giờ phải làm sao? Cô rất hối hận cũng rất hận, từ lòng ngực truyền đến sự phẫn nộ tột cùng, sự giận dữ lên đến đỉnh điểm.

     "Chị!" Âu Dương Kiệt kinh hãi kêu lên, đột nhiên cổ lành lạnh, chất dịch nóng phun ra, khiến măm trái cây tươi ngon cũng nhuộm thành màu đỏ máu, Đông Phương Dinh Dinh nhìn con dao với vẻ mặt đắc ý, từ con dao chảy xuống những giọt máu đỏ tươi.

      "Tiểu Kiệt!" Âu Dương Tâm Nguyệt tận mắt chứng kiến cảnh em trai mình bị giết hại, lòng đau đến nỗi không thể thở được, và cũng hận đến run cả người, cơ thể không khống chế được mà ngã xuống, đôi mắt tràn đầy sự căm phẫn nhìn đăm đăm vào Đông Phương Bác Thâm đang nhếch miệng cười đểu, cô không hiểu được sao lại có loại người vô tình như vậy.

       "Bảo bối, chặt gãy tay chân của cô ta luôn đi, để cô ta có đầu thai cũng không thể báo thù." Đông Phương Bác Thâm ác độc nhìn vào đôi mắt đầy thù hận của Âu Dương Tâm Nguyệt, "muốn báo thù ư, cô không còn cơ hội nữa, tôi còn nói cô biết một điều, vì muốn lừa gạt cô, chúng ta đã giết chết  ba mẹ cô, để cô cô đơn và sà vào lòng tôi, cô đúng là ngu ngốc, bây giờ thì nghĩ phải ăn nói thế nào với bố mẹ cô ở dưới đó đi.

     Âu Dương Tâm Nguyệt không thở được vì cơn đau ập đến, chỉ nghe thấy tiếng xương tay chân bị gãy, rồi đột nhiên cảm thấy cơ thể được nhấc lên, giây sau đã rơi xuống sông, mũi và miệng bị nước sông xông vào, cái chết gần kề khiến cô đầy kinh hoàng.

     Không! Ông trời à! Sao ông lại tàn nhẫn đến thế! Tôi chết không nhắm mắt.

    Âu Dương Tâm Nguyệt bây giờ chỉ có một ý nghĩ, nếu ông trời cho cô thêm một cơ hội, cô nhất định sẽ khiến cho từng người một trong gia tộc Đông Phương phải sống không bằng chết, nợ máu trả máu! 

      Hôm đó, Âu Dương Tâm Nguyệt 22 tuổi, cách tốt nghiệp đại học chưa đến 3 tháng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#123456