Chương 1: Trọng sinh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hàn Kỳ vĩnh viễn nhớ rõ kia hương vị đường cát, ngọt lịm đến miệng ngấm vào từng ngóc ngách, ngọt đến ngũ tạng lục phủ đều ấm áp, giống như cả người đều trở nên nhẹ nhàng bay bổng! Hắn càng nhớ rõ hương vị khối socola kia, thơm ngọt nồng đậm thấm nhập tâm cam, giống như tẩm vào mỗi bộ phận trên thân thể , trong miệng cứ mãi lưu lại cỗ thơm ngọt kia.

Khi đó hắn còn chưa hiểu, tư vị ngọt ngào là thứ không thể tự ý nhấm nháp!

" ——" có chất lỏng lạnh lẽo gì đó dừng ở trên mặt của hắn, trong miệng ngậm một vật mềm mềm thơm thơm, Hàn Kỳ dùng sức hút một hơi, thơm quá! Thật ngọt!

" ——" lại là một giọt, xẹt qua gò má của hắn, lan đến bên miệng.

Hàn Kỳ nếm nếm, nuốt nuốt , mút tiếp ...

Hàn Kỳ mở hai con mắt còn mông lung, trong đầu một mảnh nghi hoặc.

Chính mình? Còn... Còn sống... ?

Ngẩng đầu phát hiện mình đang bị một người phụ nữ trẻ tuổi ôm vào trong ngực, Hàn Kỳ trong lòng chấn động!

A, mẹ?

Hắn còn nhớ rõ không lâu trước đây, mẹ cũng một thân vải thô áo bông như vậy, đứng dưới lầu Chu Minh Hàm điên cuồng khóc gào. Hàn Kỳ nhớ rõ bà khi đó tóc tai rối loạn, ánh mắt đỏ lên vì khóc, cứ như vậy bị hai cảnh sát lôi kéo, gần như quỳ xuống cầu xin mình.

Khi đó hắn từ lâu đã không muốn gọi bà là mẹ . Trong nháy mắt kia hắn bỗng nhiên nghĩ, kỳ thật mẹ có yêu chính mình đi! Nhưng mà khi ấy hắn chỉ lạnh lùng nhìn, nhìn tuyết lớn phủ trắng mái tóc hoa râm của bà, để ngọn lửa nóng cháy bỏng rát cắn nuốt lấy bản thân.

Nhìn khuôn mặt trẻ trung lại quen thuộc trước mắt, hắn bỗng nhiên rất muốn hỏi bà một câu: ngươi vốn không thật sự chán ghét ta đúng không? Vì cái gì? Khi đó lại biểu hiện quan tâm như vậy?

Có lẽ, hắn có thể một lần nữa tin tưởng vào thân tình?

Một tiếng khóc nức nở đánh gãy hồi ức của hắn.

Một thanh âm khàn khàn vang lên: "Khóc cái gì! Cho nó bú, để nó ăn nhiều hơn chút!"

Hàn Kỳ nhìn qua dư quang khóe mắt, đây là con đường quê về nhà, ven đường có một nam nhân mặc áo màu xám tro đang ngồi xổm hút thuốc. Hương vị thuốc thấp kém có chút gay gay phiêu tán đến mũi hắn, so với loại cao cấp mà Chu Minh Hàm dùng căn bản không thể so sánh. Nhưng mà loại hương vị này đối với hắn lại vô cùng quen thuộc, là khi còn bé phụ thân tự chế để hút.

Ngày đó còn thực bần cùng, tám mao tiền một bao thuốc lá, vẫn còn là một vật hiếm lạ ở thôn. Trong thôn các lão đều hong khô mấy lá cây thuốc lá rồi đem cắt thành sợi, lúc thèm thuốc liền nắm mấy dúm bỏ vào cái tẩu, đốt lửa lên, rồi ngồi xổm bên cạnh đống cỏ khô dưới mái hiên hút vài hơi.

Cha của Hàn Kỳ cũng là người nghiện thuốc lá, nhưng không dùng tẩu, đều là đem giấy bản cắt thành hình chữ nhật, đem thuốc bọc lại coi như điếu thuốc mà hút. Có một đoạn thời gian rất dài Hàn Kỳ từng giúp ông cuộn thuốc, hương vị kia tự nhiên sẽ khảm vào đầu óc.

Cha khi đó từng nói thuốc lá hắn cuộn hương vị đúng là tốt. Hàn Kỳ cũng biết ông từng đem số thuốc lá này giữ lại, chỉ có ngày lễ tết mới lấy ra đốt, hút hai ba cái liền bóp tắt, giấu đi để tới lần sau.

Sau năm mười sáu tuổi ấy, Hàn Kỳ từ thành phố H trở về mang theo hai gói quà lớn. Hai hộp kia bị cha hung hăng nện lên đầu hắn, hộp quà được đóng gói tinh mỹ đổ trên mặt đất, bị nước bùn làm cho loang lổ từng điểm. Khi đó cha hắn cách màn mưa trợn đỏ bừng đôi con mắt. Ông không biết, hành động kia đã chặt đứt thân tình cuối cùng giữa ông và con trai. Hàn Kỳ chỉ yên lặng nhìn ông, xoay người đi vào màn mưa, cuối cùng không còn trở về nữa.

Một thứ mềm mại thơm tho lần thứ hai nhét vào trong miệng, một lượng chất lỏng ngọt dịu chảy xuống, đây là... Vừa rồi chính mình hút cái gì... Vú mẹ?! Hắn tựa hồ bắt đầu rõ ràng một chút, hắn đây là... Quay trở lại lúc còn bé? Nhưng chính mình không phải đã bị thiêu chết mới đúng sao? Đây là chuyện gì đang xảy ra?

Tiếng khóc đột nhiên vang lên, đứt quãng ...

"Ba đứa nhỏ, chúng ta có thể lưu lại nuôi hắn không?" Trong lòng Hàn Kỳ run lên, cách nói này... Là bị từ bỏ sao?

" Nuôi thế nào?" Người đàn ông trừng mắt hỏi lại, thấy người phụ nữ ánh mắt đỏ bừng lại bất đắc dĩ thở dài nói: " Tình cảnh chúng ta em cũng biết còn gì! Không nói nuôi nổi hay không, đến chính mình còn chưa chắc nuôi sống được đâu!"

" Nuôi được! Nuôi được mà! " Người phụ nữ vội nói, " Em đau tiếc con! Đây là miếng thịt trên người rơi xuống a! Ba đứa nhỏ, chúng ta cố gắng chút không phải liền nuôi được sao?"

"Ai!" Người đàn ông thở dài, hung hăng rút điếu thuốc, nửa ngày mới lên tiếng: " Đứa bé này không rõ nam không rõ nữ, thân thể xương cốt lại kém! Bác sĩ nói phải đặc biệt nuôi nấng, tình huống chúng ta em cũng không phải không biết! Nuôi thế nào được?"

Người phụ nữ vẫn khóc, người đàn ông thở dài, ném điếu thuốc đi, một phen giật lấy đứa bé trong tay nàng. Cúi đầu liền thấy Hàn Kỳ đang mở ánh mắt tinh lượng nhìn hắn, người đàn ông có chút giật mình mà ngốc lăng, trong mắt hiện lên một tia không đành lòng. Người phụ nữ ở bên cạnh vẫn nức nở...

Người đàn ông ngoan tâm, đem hắn đặt ở đầu đường, bàn tay có chút thô ráp xẹt qua khuôn mặt trắng tròn của Hàn Kỳ, nhè nhẹ run rẩy.

" Hài tử! Chớ trách ba tâm ngoan, thật sự trong nhà không nuôi nổi ngươi! Để ngươi ở nhà cùng chịu khổ, không bằng để chỗ này... Nói không chừng, nói không chừng... Có thể gặp được người tốt..." Người đàn ông thanh âm có chút run rẩy, chung quy chưa nói hết liền đem mặt xoay qua một bên từ từ nhắm mắt khổ sở nói: Là ba hại ngươi. Chớ trách mẹ ngươi..."

Nói xong người đàn ông nhẫn tâm đứng dậy lôi kéo người phụ nữ, rời đi không quay đầu lại.

Hàn Kỳ không lên tiếng, cũng không khóc. Hắn gắt gao nhắm nghiền hai mắt, một tia ôn nhu vừa mới dâng lên đã bị đè tắt. Kiếp trước mẹ gần như quỳ rất lâu trước mặt hắn mà từ biệt, còn cho rằng bọn họ thật ra có yêu mình, không nghĩ tới trọng sinh đời này cũng vẫn bị vứt bỏ! So với kiếp trước cũng không bằng, nghĩ vậy hắn trong lòng không khỏi trào phúng cười.

Kiếp trước hắn sinh ra không đến hai tháng đã bị đưa cho gia đình Hàn Quốc Đống cùng thôn, vợ chồng Hàn Quốc Đống không có con, ngay từ đầu đối hắn rất tốt. Nhưng không lâu sau Hàn thẩm hoài thai, sinh hạ một bé trai, sinh hoạt của Hàn Kỳ từ nay về sau liền xuống dốc không phanh. Hơn nữa Hàn Kỳ vì nguyên nhân thân thể, nên bị đánh chửi là chuyện thương như cơm bữa.

Vốn nghĩ tới bộ dáng của ba mẹ trước khi chết, còn cho rằng bọn họ đối mình có cảm tình, nhưng sống lại một lần, bọn họ thế nhưng lập tức từ bỏ mình!

Đúng! Lần này là vứt bỏ! Không phải như kiếp trước được cho đi! Bọn họ muốn để mình cứ vậy chết tại trong rừng núi hoang vắng! Cũng bởi vì thân thể này dị dạng!

Hàn Kỳ tuyệt vọng nghĩ, tâm từng chút một trở nên lạnh lẽo.

Hàn Kỳ dần dần hôn mê, hai má đông lạnh đến phát tím, môi cũng xanh trắng. Tuyết bắt đầu bao trùm lên thân thể nhỏ bé, ý thức cũng bắt đầu phiêu tán.

Hoàng hôn buông xuống, hắn nhìn không thấy, một người phụ nữ trên đường chạy tới, thần tình đã muốn đông lạnh đến cứng ngắc ôm mình vào trong ngực, bao trong áo bông đơn bạc, nước mắt giàn dụa chảy xuống.

Đây là đứa con của nàng! Là đứa con nàng hoài thai mười tháng sinh ra! Là miếng thịt trên người nàng rơi xuống a! Nàng sao có thể bỏ được? Nàng sao có thể ngoan tâm như vậy? Người phụ nữ khóc rống, ngay cả đứa bé này thân thể có tàn, sức khỏe yếu kém, nhưng nàng thương tiếc!

Người đàn ông vỗ nhẹ bả vai nữ nhân, ánh mắt có chút ướt át, nghẹn ngào nói: Thôi được, trở về đi! Chúng ta nhịn ăn chút, chăm hắn nhiều hơn!"

______

Đêm trừ tịch (giao thừa – đêm 30), tuyết lớn bay tán loạn! Từng nhà đều trốn ở trong phòng dùng noãn lô sưởi ấm, ăn đậu phộng hạt dưa hoặc là làm vằn thắn đón giao thừa, một mảnh cười nói hoan hỉ.

Đầu thôn Hàn gia, trong phòng một mảnh lạnh lùng, không khí cứng ngắc. Ban ngày hai vợ chồng nghĩ vứt con giờ ôm Hàn Kỳ ngồi ở bên cạnh bàn, phía trên là một cặp lão phu thê ngồi ở thủ vị (là chỗ ngồi chính đầu bàn, dành cho các trưởng bối đứng đầu một nhà) chừng năm mươi tuổi, theo thứ tự sắp xếp là một đôi so với cha mẹ Hàn Kỳ lớn tuổi hơn, hai người đều là thanh niên mới qua hai mươi.

"Hừ!" Bà lão hừ lạnh một tiếng, ngữ khí có chút chua ngoa nói: "Trước nói là bé trai, ta cùng lão nhân chăm sóc tốt cho cô, còn mua năm cân thóc đến trước trang viên Ngũ gia kia cầu một cái tên thật đẹp! Thế nhưng cuối cùng thì sao! Sinh ra cái loại bất nam bất nữ quái vật  —— "

"Mẹ! Bác sĩ nói Nhị Mao là thân thể dị dạng! Không là quái vật! Phẫu thuật có thể biến trở về mà!" Người đàn ông bất mãn đối bà lão nói.(Nhị Mao là tên hồi bé gọi Hàn Kỳ, kiểu như VN là Cún, Tũn, bé mập, etc)

Bà lão vừa nghe cơn tức còn lớn hơn nữa: "Cái thứ nam không ra nam, nữ không ra nữ còn không phải quái vật? A! Phẫu thuật? Chúng ta lấy đâu tám vạn cho nó phẫu thuật? Anh muốn em anh không cưới được vợ? Tiểu Huy nhà thằng hai không được đi học? Tám vạn! Chúng ta mười năm đều kiếm không được tám vạn nhân dân tệ!"

Bà lão thở hổn hển tức khí lại nói tiếp: "Cái này còn chưa tính tiền thuốc men sau phẫu thuật!"

"Chú hai, chú nghe mẹ đi!" Anh cả Hàn gia mở miệng nói, "Lại nói đứa nhỏ nhà chú cũng là đứa thứ hai! Sinh tiếp nhất định sẽ bị phạt tiền, sao chú còn sinh không ra con trai?"

Người đàn ông cúi thấp đầu xuống, tay nắm chặt thành quyền không nói gì. Lúc này ông của Hàn Kỳ hút một hơi từ tẩu thuốc, gõ gõ mặt bàn nói: " Thằng hai nói rất đúng! Này vài năm trước tiểu Hoa bị phạt tám mươi chín đồng! Trong nhà không còn đủ tiền, lại tái phạt nữa a? Anh luyến tiếc ném, thì đưa cho gia đình Quốc Đống! Nhà hắn nhiều năm kết hôn còn chưa có con.

"Cha!" Người đàn ông do do dự dự nói: " Đứa bé này... Con muốn chính mình nuôi—— "

"Cái rắm!" Ông lão không nghe hắn nói hết liền tức giận đến nhảy dựng lên, giận đến trợn tròn hai mắt: "Tiền đâu ra? A? Không có còn đòi nuôi nó? Bất nam bất nữ! Nói ra không sợ người chê cười? A?"

"Con đây ăn ít một chén cơm, còn lại cho hắn là được! Đứa nhỏ như con mèo, cũng ăn không bao nhiêu!" Người đàn ông tranh luận.

Bà lão bén nhọn kêu lên: "Anh cũng biết nó lớn như con mèo, có thể nuôi sống hay không còn là một vấn đề? Anh nuôi nó làm gì?"

" Là vậy đó chú hai! Chú nghe mẹ, anh xem đứa bé này, sống không được!" anh cả Hàn gia cũng mở miệng khuyên nhủ.

Lúc này người phụ nữ khóc ôm Hàn Kỳ bỗng nhiên đi ra, "Nuôi được! Nuôi được a! Đây là miếng thịt trên người con rơi xuống! Tặng người ta con đây đau lòng! Nhị Mao trưởng thành cũng sẽ hận con!"

Ông lão tức giận mắng thẳng: " Hồ nháo! Nhanh chóng đem quái vật kia đi đi! Về ngay đi!

Người đàn ông nghe cha kêu con mình là quái vật, nhất thời tức khí cãi lại: "Đứa bé này con quyết nuôi rồi! Ai cũng không cho!"

"Anh! Anh ——" ông lão tức đến nói không ra lời, nửa ngày mới mở miệng nói:
"Ngươi còn có nhận ta là cha hay không? Muốn nhận thì nhanh chóng đem nó ném đi!"

"Cha nếu sợ Nhị Mao liên lụy trong nhà, vậy con đây liền ra khỏi nhà là được! Về sau con vẫn sẽ hiếu kính người!" Người đàn ông ngang ngạnh nói.

"Hồ nháo!" Ông lão cùng bà lão tức đến giơ chân, ông lão cầm côn ý muốn đánh hắn. Anh cả cùng cậu ba Hàn gia vội vàng khuyên can, ý bảo vợ chồng Hàn Quốc Văn nhanh chóng rời đi.

Hàn Quốc Văn thấy vậy đành phải cùng vợ ôm Hàn Kỳ về nhà trước, mà hết thảy điều này hắn đều không biết, hắn còn đắm chìm ở bên trong ác mộng!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro