Chương 22: Cảnh trong mơ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chu Minh Hàm ngủ một giấc này thực không an ổn, dưới áp lực mà mơ hồ đi vào giấc mộng, tỉnh lại cái gì cũng không nhớ rõ. Y híp mắt mắt nhìn di động, mới rạng sáng hai giờ, tiện tay đem di động ném sang một bên rồi lại mơ mơ màng màng ngủ.

Lần này cảm giác càng áp lực hơn, nhưng cảnh trong mơ lại rõ ràng không ít. Y trông thấy Hàn Kỳ một mình một người đi dưới ánh đèn đường mờ nhạt, khuôn mặt có chút thống khổ, ánh mắt mơ hồ lại hờ hững, loạng choạng đi về phía trước.

Chu Minh Hàm muốn tiến lên nói chuyện cùng hắn, lại phát hiện y căn bản chạm không tới, chỉ có thể nhìn hắn.

Y phát hiện Hàn Kỳ so với bình thường có chút không giống, trang phục hắn mặc trên người là hàng hiệu cao cấp, trên tay đeo đồng hồ nổi tiếng, nhưng cả người lại dị thường gầy yếu. Hắn so với ngày thường Chu Minh Hàm nhìn thấy còn muốn gầy hơn, sắc mặt cũng tái nhợt đáng sợ. Tuy rằng mặc quần áo đắt tiền, nhưng cũng không cho người cảm giác con nhà thế gia, ngược lại là chim hoàng yến bị chủ nhân dưỡng ở trong lồng. Mẫn cảm, yếu ớt!

Chu Minh Hàm có chút giật mình ngốc lăng, y nhìn Hàn Kỳ cứ như vậy vô mục đích đi đường, rồi lại đột nhiên phát hiện con đường này dẫn tới biệt thự Đào nguyên.

Chu Minh Hàm có chút kỳ quái, y biết rõ mình đang ở trong mộng, nhưng y không rõ vì sao sẽ mơ thấy Hàn Kỳ đến biệt thự Đào nguyên.

Chờ Hàn Kỳ đến trước biệt thự, y càng chấn kinh hơn, y thấy chính mình đứng ở dưới bóng cây bên đường. Đợi cho Hàn Kỳ đến gần y mới từ bóng tối đi ra, ngọn đèn u ám chiếu xuống, khiến gương mặt y một nửa sáng rõ nửa u ám.

Y thấy mình nói gì đó, nhưng y không nghe được. Hàn Kỳ nghi hoặc nghiêng đầu nhìn y, biểu tình trên mặt có vẻ mê mang, cả người được bao phủ bởi ánh đèn đường mờ nhạt, có một loại mờ ảo mông lung.

Y cho là mình sẽ tiến lên ôm lấy Hàn Kỳ, nhưng trên thực tế không phải. Y thấy mình sắc mặt âm trầm mắng Hàn Kỳ, lôi kéo hắn bước nhanh vào biệt thự. Hàn Kỳ bị y kéo đi lảo đảo một bước, sau đó bị y gần như tha lôi về phía trước.

Vừa mới vào biệt thự y liền cầm một tập ảnh chụp để trên bàn vứt vào mặt Hàn Kỳ, Chu Minh Hàm thấy một màn như vậy vô cùng tức giận, y không rõ tại sao mình làm như vậy? Y muốn nhìn xem những tấm ảnh chụp cái gì, thế nhưng lại không tài nào thấy rõ.

Hàn Kỳ ngồi xổm xuống nhặt ảnh, gương mặt vốn tái nhợt bỗng nhiên trở nên gần như trong suốt, hắn ngẩng đầu sợ hãi nhìn mình, môi run rẩy nói gì đó. Nhưng chính mình nghe xong lại càng thêm tức giận, tựa hồ mắng gì đó, Hàn Kỳ bỗng nhiên ngừng lại, cúi đầu không biết nói điều gì. Nhưng Chu Minh Hàm biết đây không phải là cái gì dễ nghe, bởi y nhìn đến chính mình nghe xong những lời này cả người đều vặn vẹo.

Y thong thả tiêu sái đi qua, bỗng nhiên mãnh liệt đem hắn xách lên đặt tại trên ghế salon, nổi giận xé mở quần áo của hắn, điên cuồng hôn môi xâm phạm hắn, y thấy thân thể gầy yếu của Hàn Kỳ dưới thân mình đau khổ giãy dụa, ánh mắt từ thống khổ trở nên tuyệt vọng.

Chu Minh Hàm cảm thấy từng cơn nhức nhối như sóng tập kích y, khổ sở như muốn chết đi. Y quả thật thích Hàn Kỳ, nhưng y tuyệt không làm như vậy! Vì cái gì phải làm như vậy?

Hành vi cầm thú kia duy trì đến nửa đêm, rạng sáng bọn họ lại cãi nhau, kỳ thật toàn bộ quá trình chỉ mình y một người phát hỏa, thậm chí đạp bàn, bình hoa rơi xuống nát tan.

Hàn Kỳ từ đầu tới đuôi chỉ nói hai câu, y không nghe được là cái gì, y thấy mình chỉ vào cửa nói gì đó, Hàn Kỳ xoay người bước đi, trên người hắn chỉ bọc một tấm chăn mỏng.

Thấy Hàn Kỳ thật sự đi rồi y lại tức giận, lao đến đem tấm chăn duy nhất trên người Hàn Kỳ lột xuống, dấu vết dâm dục trên thân thể xuất hiện trước mắt, y thấy mình mặt vặn vẹo nói gì đó, còn dùng sức đẩy hắn một cái.

Chu Minh Hàm nhất thời cảm thấy trái tim bị bóp mạnh đến đau nhói, hít thở không thông khiến y gần như không thể hô hấp.

Hàn Kỳ ngã ở trên mặt đất, ngã lên những mảnh vỡ bình hoa.

Máu tươi nháy mắt chảy ra, cứ thế thấm vào tấm thảm bên cạnh. Hàn Kỳ đau đến co rút, Chu Minh Hàm thậm chí có thể cảm nhận được tay chân của mình như nhũn ra, trước mắt mơ hồ hòa thành một màu máu duy nhất. Trong vũng máu, Hàn Kỳ gian nan mà đau khổ lết về phía cửa...

Chu Minh Hàm đột nhiên bừng tỉnh, dồn dập thở hổn hển. Sau khi lấy lại tinh thần, y mới phát hiện mình đổ ra một thân mồ hôi lạnh, cái loại cảm giác sợ hãi tim đập nhanh tựa hồ vẫn còn lưu lại trên người.

Y bật dậy, bước chân có chút lảo đảo đến phía trước cửa sổ, mở toang cánh cửa, một trận gió lạnh thổi tới khiến cho đầu óc hôn mê có chút thanh tỉnh.

Y châm điếu thuốc hút một hơi, ngẩng đầu nhìn cảnh đêm ngoài cửa sổ, những ngọn đèn xa xa mông lung trong bóng đêm có vẻ hư ảo chẳng giống thật, khiến y mơ hồ không phân rõ lúc này là mộng cảnh hay hiện thực. Y tự giễu lắc lắc đầu, đưa tay nương theo ánh trăng nhìn đồng hồ, rạng sáng 4 giờ 15 phút.

Y lảo đảo đứng dậy đi vào phòng tắm mở nước lạnh, muốn tắm cho thanh tỉnh một chút.

Kỳ quái, tại sao mình mơ thành như vậy? Rõ ràng chạm vào Hàn Kỳ còn luyến tiếc đến bao nhiêu, như thế nào ở trong mộng lại đi tổn thương hắn? Giấc mơ này thật sự quá quỷ dị, chẳng lẽ là do chuyện tối ngày hôm qua kích thích đến y? Bởi vì Hàn Kỳ ghét chỗ ở của y, ghét đến nỗi y không rõ lí do, ban ngày suy nghĩ quá nhiều nên mới mơ thành như vậy? Hoặc là giả như việc này thật sự đã từng phát sinh, chẳng qua đó là chuyện đời trước của bọn họ? Nghĩ đến đây Chu Minh Hàm có chút buồn cười, chẳng lẽ là bị ông nội gây ảnh hướng tới, cư nhiên nghĩ cái gì kiếp trước kiếp này!

Nước lạnh đổ xuống rửa đi mồ hôi cùng mệt mỏi trên người, Chu Minh Hàm lắc đầu khiến bọt nước văng tung toé, thở dài tự giễu: nói không chừng là do Hàn Kỳ sợ mình đối hắn làm cái gì nên mới cố ý không ngủ lại nơi đó, kết quả một hành động của hắn khiến cho mình miên man suy nghĩ lâu đến vậy, còn làm ra cái... giấc mộng quỷ dị!

Hóa ra mỗi tiếng nói cử động của hắn đã ảnh hưởng sâu tới mình như vậy sao? Chu Minh Hàm mê man nghĩ.

Hàn Kỳ ngủ qua một đêm này cũng không được khá lắm, luôn nhớ tới chuyện của kiếp trước, miên man suy nghĩ làm một đêm mộng mị, buổi sáng khi tỉnh lại mặt có chút trắng xanh.

Chu Minh Hàm gõ cửa khi hắn vừa mới tỉnh, mặc áo ngủ vào rồi đi mở cửa. Bởi vì còn chưa có hoàn toàn tỉnh táo, ánh mắt vẫn là híp lại, áo ngủ hơi rộng lộ ra xương quai xanh tinh xảo, xuyên thấu qua khe hở cổ áo ẩn ẩn còn có thể thấy một chút đỏ thẫm. (dịch xuống dưới xương quai xanh chính là... *các bạn nhỏ đã rõ rồi*)

Chu Minh Hàm cảm thấy bụng dưới có chút nóng lên, y không được tự nhiên dời đi ánh mắt: "Chờ ăn sáng xong, đợi lát nữa sẽ đưa em về trường."

Hàn Kỳ "Ờm" một tiếng, xoay người đi rửa mặt. Ánh mắt chợt sâu thẳm của Chu Minh Hàm nhìn bóng dáng của hắn, y không nhịn được nhớ lại giấc mơ lúc rạng sáng kia, trước mắt hiện lên hình ảnh Hàn Kỳ trong mơ tại dưới thân y vẻ mặt thống khổ lại có chút thoả mãn, nhất thời cảm thấy địa phương giữa hai chân bắt đầu cứng rắn khó chịu, y hung hăng nhắm nghiền hai mắt, âm thầm mắng một câu: Cầm thú! (=))) Rất ít gặp nhân vật tự biết mình cầm thú mà còn tự mắng)

Ăn xong bữa sáng, Chu Minh Hàm muốn lái xe đưa hắn trở về, Hàn Kỳ lạnh lùng thản nhiên cự tuyệt, nói là bị người nhìn thấy không tốt.

Chu Minh Hàm thấy mình vừa mới thổ lộ bị cự tuyệt, Hàn Kỳ đối với y lại bắt đầu lãnh đạm, đáy lòng không khỏi khổ sở cùng phiền muộn, cảm thấy Hàn Kỳ chính là một tảng đá, dầu muối đều không ngấm. (dầu muối với đá tảng có tác dụng sao...)

Nhưng nghĩ đến Vương thị trưởng ngày hôm qua ý vị tươi cười sâu xa, y cũng hiểu được bị người nhìn thấy không tốt. Nếu truyền ra lời đồn gì đó, y thì không sao nhưng Hàn Kỳ thì không giống. Đuổi học không nói, học bổng nhất định là đừng nghĩ tới nữa. Tuy rằng về số tiền này đối với mình không tính là cái gì, nhưng đối với Hàn Kỳ mà nói chính là vấn đề lớn.

Cuối cùng Chu Minh Hàm giúp hắn kêu xe taxi, vốn Hàn Kỳ muốn ngồi bus trở về, nhưng Chu Minh Hàm mãnh liệt phản đối. Hàn Kỳ không lay chuyển được đành mặc kệ, dù sao không cần phải trả tiền xe, có vài người ngại nhiều tiền thích nơi nơi đưa hắn đi.

Chu Minh Hàm nếu biết hắn nghĩ như vậy phỏng chừng tức đến hộc máu, mỗi lần muốn cho hắn cái gì đều sợ tổn thương sĩ diện của hắn, đưa mấy món ăn đều phải suy xét nửa ngày được không! Trừ hắn ra, chính mình có tùy tiện đưa tiền cho ai chứ? Lại nói việc này có thể trực tiếp đưa tiền sao? Không thể coi như hối lộ vậy được.

Khi Hàn Kỳ trở lại ký túc xá ba người kia còn chưa dậy, vừa thấy thời gian sắp tới 9 giờ, vội hô một câu: "Đều nhanh dậy đi, đã 9 giờ rồi, 9 giờ rưỡi còn có tiết học đó!"

Ba người "Xoát" một cái chỉnh tề ngồi dậy, sau đó lại đồng loạt ngã xuống.

Ngô Nguyên híp mắt than thở : "Tiểu Tứ a... Quá mười phút lại kêu tôi."

"Cậu không ăn sáng?" Hàn Kỳ kỳ quái hỏi.

"Cậu lên lớp nhớ mang cho tôi cái bánh mì, chiếm cái vị trí gần cuối ấy..."

"Còn có tôi..."

"Còn tôi..."

Tiền Phi cùng Tôn Hạo cũng giơ tay, sau đó ào ạt ngã trên giường.

"Làm sao vậy? Tối hôm qua thức suốt đêm?" Hàn Kỳ kỳ quái hỏi.

Tôn Hạo hữu khí vô lực nói: "Ân, 3 giờ mới ngủ."

Hàn Kỳ: "Xảy ra chuyện gì? Ôm di động cũng có thể nằm một đêm."

Tôn Hạo: "Online diễn đàn đó! Ngày hôm qua cùng một kẻ cãi nhau, nên loạn một trận."

Hàn Kỳ không còn lời gì để nói: "Các cậu đều cãi tập thể?"

"Không, chỉ hai người bọn họ, tôi đi đọc tiểu thuyết, tối hôm qua bộ tiểu thuyết kia nhân vật chính có bàn tay vàng rất khá, xem một đêm còn chưa hết đâu! Đợi lát nữa lên lớp tôi phải tiếp tục, nhớ rõ đó, chiếm chỗ ngồi phía sau!" Ngô Nguyên cường điệu.

"Được rồi, kia tối hôm qua tra ký túc xá không?" Hàn Kỳ lên tiếng hỏi.

"Quản lí kí túc đến kiểm tra, tụi tôi giúp cậu qua cửa ngon lành. Đúng rồi, tối hôm qua cậu đi đâu? Mới khai giảng hơn một tháng mà bắt đầu không về kí túc." Tôn Hạo mơ mơ màng màng hỏi.

"Sau khi đưa chị tôi  về trường thì phát hiện thời gian đã quá muộn, nên tới chỗ ba tôi ngủ một đêm." Hàn Kỳ nhẹ nhàng thở ra, bình tĩnh trả lời, còn nói dối đến hoàn hảo: "Tôi đi trước, các cậu nhanh lên, đừng ngủ quá muộn."

"Ân..." Ba cái âm thanh vô lực.

Lão sư dạy lịch sử hiện đại trên bục giảng tung bay nước miếng, mắng xong chính phủ lại mắng Bắc Dương, mắng xong Quốc Dân mắng đến Thiên triều, toàn bộ không có một cái chính quyền nào là tốt!

Ngô Nguyên đang đọc tiểu thuyết, Tôn Hạo cùng Tiền Phi tiếp tục khai chiến trên diễn đàn. Hàn Kỳ có chút nhàm chán xem sách, bắt đầu nghĩ đến chuyện Chu Minh Hàm.

Đời này cùng y gặp mặt không quá vài lần, như thế nào bỗng nhiên nói thích mình?

Kỳ thật đời trước cũng chỉ gặp mặt vài lần, không biết y tại sao lại dùng một cái công trình Thượng Triệu để đổi lấy mình.

Nói là thích, Hàn Kỳ một chút cũng không tin tưởng. Rõ ràng đều có vị hôn thê còn đi trêu hoa ghẹo nguyệt, hắn nghe nói tình nhân của y đếm tay cũng không hết. (Không bạn nhỏ nào cảm thấy trọng điểm lệch rồi đi? Không tin cùng không thích sao lại lấy cái lí do này...=))

Vừa nghĩ tới tối hôm qua Chu Minh Hàm thổ lộ Hàn Kỳ liền phiền muộn, hắn một chút cũng không nghĩ lặp lại quan hệ cùng Chu Minh Hàm. Chưa kể, cái vị hôn thê  kia của y cũng không phải nhân vật đơn giản. Huống chi chính mình cũng không thích y, lại có sự việc của đời trước, mình sao có khả năng còn cùng y một chỗ? (Bạn nhỏ này... Cái ý này đáng lẽ là ý chính phải nêu đầu tiên mới đúng... Bạn biến nó thành ý phụ rồi...)

"Đúng rồi, cuối tuần này sinh nhật tôi, các cậu đều dành thời gian cùng tôi ăn bữa cơm đi!"

Đang online diễn đàn Tôn Hạo bỗng nhiên ngẩng đầu nói.

"Cái gì? Tôi muốn ăn thịt!" Ngô Nguyên lập tức nói tiếp.

Hàn Kỳ thở dài, bất đắc dĩ nằm úp sấp trên bàn, phải đưa quà tặng gì cho tốt đây!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro