Chương 1: Kết cục

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bên cạnh vực thẳm Diêm Gian sâu không đáy, có hai thân ảnh bạch y thiếu niên. Y phục của hai người nhiễm đỏ màu huyết sắc, dính đầy bùn đất, trông vô cùng chật vật, thực tế mà nói thì chỉ có một người mà thôi vì kẻ nằm trong lòng người kia vốn dĩ đã tắt thở từ lâu rồi.

Từ xa có tiếng kiếm khí xé không mà đến, thiếu niên kia ngước nhìn hai kẻ trước mặt, trong mắt tràn ngập thù hận.

" Thiên Kỳ, không phải ngươi là thiên tài của Thiên gia chúng ta sao, sao lại thảm hại như vậy chứ hahaha."

"Khanh ca ca , hắn tính là gì chứ, nhìn bộ dạng chó nhà có tang này xem, thật là đáng thương a."

Thiên Kỳ cắn răng, không cam lòng hỏi:" Trước giờ ta chưa từng làm gì có lỗi với các ngươi, tại sao lại hại ta?"

Phượng Trì Khanh:" Hừ, ta mới chính là đệ tử ưu tú nhất gia tộc, toàn bộ sùng bái, vinh quang phải là của ta. Nhưng mà ngươi  lại hết lần này đến lần khác chèn ép ta, tranh giành mọi thứ với ta. Phụ thân của ta lúc nào cũng đem ta ra so sánh với ngươi, thậm chí ngay cả Ngọc Nhi cũng bị ép phải đính hôn với ngươi. Ngươi thì là cái thá gì chứ, ngay cả xách giày cho ta cũng không xứng."

Hà Trinh Ngọc ở một bên phụ họa:" Khanh ca ca huynh nói rất đúng, một kẻ như vậy đáng chết ngàn lần a. Muội còn sợ phải gả cho hắn đây ."

Phượng Trì Khanh ôm nàng ta vào lòng, vỗ về: "Ngọc Nhi ngoan, đừng sợ, có ta ở đây rồi làm sao có thể để muội gả cho một tên phế vật bất nam bất nữ ghê tởm như vậy chứ."

Hà Trinh Ngọc gật đầu, dụi vào lòng gã nũng nịu :" Khanh ca ca thật tốt với Ngọc Nhi, Ngọc Nhi thích huynh nhất."

Phượng Trì Khanh:" Nha đầu ngốc, ta không tốt với muội còn có thể tốt với ai đây."

Thiên Kỳ nhìn hai kẻ kia khanh khanh ta ta, trong lòng dâng lên cảm xúc ghê tởm không nói nên lời, hai kẻ này một người là vị biểu ca mà hắn luôn luôn kính trọng, một kẻ lại là vị hôn thê của hắn. Hai người hắn tin tưởng nhất, luôn cố gắng giúp đỡ bọn họ bằng mọi cách, thậm chí cho dù biết chúng có tư tình hắn cũng vui vẻ che giấu thay vậy mà lại phản bội hắn, đẩy hắn vào con đường vạn kiếp bất phục, thiên lý bất dung.

Thiên Kỳ nhịn không được cười lớn, tự giễu bản thân:" Hahaha, nếu không phải do ta quá tin người hà tất phải rơi vào kết cục này."

Phượng Trì Khanh nhìn nụ cười trào phúng của hắn, đen mặt quát lên:" Sắp chết rồi còn cười được, tốt nhất bây giờ ngươi nên quỳ xuống cầu xin ta nói không chừng ta sẽ đai phát từ bi cho ngươi chết thanh thản một chút."

Thiên Kỳ không để ý đến gã, hắn khẽ cúi đầu nhìn khuôn mặt của người trong lòng, trái tim đau đến thắt lại, người này bình thường vẫn luôn lạnh lùng, đối đầu với hắn, hắn và y cứ như kẻ thù truyền kiếp, cứ hễ mỗi lần bàn công chuyện là lại cãi nhau đến trời đất mịt mù, tan rã trong không vui. Kết quả khi hắn bị người đuổi giết, y lại không màng nguy hiểm bảo hộ hắn, vì hắn mà chết đi. Hắn khẽ nhắm mắt lại, một giọt lệ lăn dài trên má, đời này của hắn chính là một trò cười, một trò cười lớn nhất trong thiên hạ.

" A Huyền, là lỗi của ta, đều là ta liên lụy ngươi."

Hắn nhìn hai kẻ trước mặt, nghiến răng nói:"Phượng Trì Khanh, Hà Trinh Ngọc nếu có kiếp sau ta nhất định bắt các ngươi nợ máu trả bằng máu."

Sau đó hắn liền xoay người ôm theo y cùng ngã xuống vực sâu vạn trượng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro