3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 12: Cháđậđỏ

Tới chính ngọ, là thời điểm thái dương mãnh liệt nhất, A Trác bưng cơm trưa đã làm tốt chần chừ bên ngoài lều trại.

Hắn đã đứng hồi lâu, thủy chung không nghe được bên trong lều trại truyền đến động tĩnh gì, nhưng vẫn do dự chưa tiến vào, sợ thấy cái gì lại gây xấu hổ lẫn nhau.

. . . . Đã chính ngọ mà vẫn còn ngủ! Thân thể kia của Dụ Phi thì có thể gây sức ép đến mức đó không? Con đi gọi A Từ dậy, hai ngày nữa là nghi thức rồi, hôm nay còn có không ít chuyện đấy!

Nghĩ tới lúc trước Nạp Mộc phân phó, A Trác có chút bất đắc dĩ, vì cái gì ngài không tự mình đến. . . .

Bánh mặt trong bát bị dương quang nóng cháy phơi tới nóng lên, tản mát ra hương vị dễ ngửi. Còn có cháo hạt kiều mạch nghiền nát bỏ thêm thịt bào tử ngon ngọt, thịt bào tử cũng được cẩn thận cắt nhỏ, bộ dáng thập phần ngon miệng.

A cha đã thật lâu không làm cơm, hơn nữa trừ bỏ lúc hiến tế, ngày thường làm sao có thể được ăn món ăn tinh xảo như vậy, chắc chắn cũng là suy nghĩ cho A Từ. . . .

A Trác cảm thấy thở dài, rốt cục vẫn cao giọng hướng vào lều trại hô: “Dụ Phi! A Từ! Các ngươi dậy chưa?”

Không dậy cũng nhanh nhanh dậy đi. . . .

Trong lều trại dần dần truyền ra động tĩnh, A Trác ngưng thần yên lặng nghe, đi kèm còn có tiếng nói khẽ.

— “Đại ca vào đi, ngươi để ta đi xuống. . . .”

Nghe ra thanh âm của A Từ, A Trác dừng một chút, không khỏi khụ hai tiếng: “Các ngươi xong chưa?”

— “Ngươi đừng náo loạn! Ngô. . . .”

“. . . . . ” A Trác bỗng nhiên rất hối hận lúc trước không đem việc này giao cho A Loạn ==

Tiếng thở dốc trong trướng chậm rãi bình ổn, truyền ra tiếng cười hơi trầm thấp của Dụ Phi: “A Trác, ngươi vào đi, không có gì.”

Nhưng mà ta cảm thấy rất có gì đó. . . .

A Trác lại cúi đầu nhìn cơm trưa đã phơi nắng thật lâu, nhưng vẫn lấy lại bình tĩnh, xoay người đi vào lều trại.

Trong nháy mắt xốc lên cửa lều, ánh nắng từ bên ngoài chiếu vào soi rõ một đống hỗn độn trong phòng, A Trác đầu tiên quét mắt đến A Từ đang vội vàng mặc quần áo trên chiếc giường hỗn độn, dựa vào bên cạnh hắn là Dụ Phi đang lõa nửa thân trên vô cùng nhàn nhã. Trong không khí giống như còn tản ra một loại mùi vị nồng đậm, là mùi hắn quen thuộc, đêm Dụ Phi uống rượu. . . .

Khóe mắt A Trác co rút, nhanh chóng đem cửa lều thả xuống.

“Đây là đồ ăn trưa, a cha tự mình làm.” Bảo trì khuôn mặt không chút thay đổi ngày xưa, A Trác đem đồ ăn hạ xuống, có trật tự nói: “Các ngươi nếm qua cơm trưa nhanh đi, buổi chiều chúng ta còn phải đem con mồi chỉnh lý một chút, sau đó đi tới chỗ Bố Thiện thúc thúc đổi lấy bò dê dùng để hiến tế.”

“. . . . . Được.” A Từ chột dạ đáp, bên hông đau nhức muốn chết, hơi động một chút cũng có thể cảm giác được thân thể vì tối hôm qua gây sức ép mà phát ra kháng nghị.

Vì cái gì lại khó chịu như vậy, a cha không phải nói đây là chuyện rất thoải mái sao?

A Từ cau mày khắc chế thân thể không khoẻ, đem chính mình sửa sang lại thoả đáng, mặc kệ thế nào hắn cũng phải xốc lại tinh thần, hôm nay còn có không ít chuyện phải làm, ngủ thẳng đến hiện tại a cha chắc rất tức giận rồi? Đều do tên kia, cũng không biết kiếm đâu ra nhiều thủ đoạn gây sức ép như vậy. . . .

Tối hôm qua người này đặt hắn ở trên người, một bên động tác thô lỗ một bên không ngừng trêu chọc, rồi lại xấu xa bóp lấy dục vọng của mình. . . .

. . . . . . Có thích hay không? Có thích ta lộng ngươi như vậy hay không? Nói chuyện!

Hắn gần như cắn nát môi cũng không muốn nói ra những lời mất mặt như vậy, tiểu tử xấu xa này vẫn không chịu thuận theo mà buông tha, bộ dáng không nghe hắn cầu xin tha thứ thề không bỏ qua, hắn vẫn không chịu thua, cũng không biết sau đó thần chí không rõ đã làm gì, chính mình mơ mơ màng màng nói gì đó, tiểu tử này có được như nguyện hay không. . . .

Âm thầm trừng cái tên khởi xướng ở một bên, Dụ Phi lại không như ngày xưa khiêu khích nhìn lại hắn, lười biếng mặc lại quần áo, ngay cả dây thừng cũng không buộc mà đi tới chỗ A Trác lấy bánh mặt ăn.

“Ăn ngon. . . .” Dụ Phi nhai đồ vật này nọ nói mơ hồ không rõ, cũng không biết có phải là do tối hôm qua lượng vận động quá lớn, hiện tại ăn cái gì cũng đều thấy ngon.

Ai, thân thể này cũng quá yếu đuối, nếu là hắn trước kia nhất định sẽ trắng đêm xuân tiêu. Không giống bây giờ mới được hai lần liền mệt mỏi, hôm nay còn cảm thấy cả người như nhũn ra. Quả nhiên là rèn luyện không đủ, phải nắm chặt cơ hội thực hiện kế hoạch rèn luyện chính mình để nhanh chóng khôi phục tiêu chuẩn kiếp trước mới được.

Nếu làm cho A Từ biết tối hôm qua một phen gây sức ép chết đi sống lại, dưới con mắt của Dụ Phi còn chưa đủ tiêu chuẩn, không biết có thể hộc máu hay không. . . . .

“Ta đây trước đi ra ngoài, các ngươi thu thập cho tốt rồi trở lại lều chủ đi.” A Trác dứt lời đứng dậy, tay A Từ bưng cháo thịt căng thẳng, vội vàng nói: “Đừng, ngươi chờ chúng ta cùng đi đi.”

“Vì cái gì?”

“Dù sao cùng đi đi. . . .”

Thấy A Từ không trả lời, A Trác phiêu mắt hướng về phía Dụ Phi.

Dụ Phi nghe xong lời này liền quan sát thần sắc A Từ, gật gật đầu: “Ân, cùng nhau đi.” Nói xong tự nhiên cầm tay A Từ, như một người am hiểu tâm lý mà nói: “Ta thì không sao cả, bất quá A Từ da mặt mỏng, một hồi nữa ngươi dẫn hắn ngượng ngùng đi gặp hai a cha.”

Không phải da mặt mỏng. . . . . Là người bình thường không dày như ngươi. . . . .

Tuy đối với đại ca hơi có chút xấu hổ, nhưng hiện tại hắn lại càng không muốn cùng tiểu tử này một chỗ. Thật sự không phải thẹn thùng, chỉ sợ hắn giống như vừa rồi bỗng nhiên nổi điên, bắt mình làm thêm một trận thì mới thật sự là không mặt mũi đi gặp hai a cha.

Đã sớm nhìn rõ ý nghĩ của A Từ, Dụ Phi cũng thuận tiện nói vài câu để giữ lại A Trác.

“Vậy được rồi.” Này thật ra cũng không có gì, A Trác theo ý tứ của bọn họ mà ngồi xuống. Dụ Phi nhéo nhéo tay hắn hàm ý bảo hắn uống cháo, thấy Dụ Phi bộ dáng quần áo không chỉnh, A Trác tự nhiên giúp hắn buộc lại dây thừng lỏng lẻo.

Dụ Phi uống cháo thịt đặc sệt lại ăn thêm bánh mặt, lúc này mới cảm thấy mỹ vị lúc trước là hàng thật giá thật, thật sự là từ sau khi mình sống lại đến thế giới này, mới được nếm qua vị ngon như vậy.

Cho dù trước đó hắn đã sớm nhìn thấy cùng hiểu rõ, loại đồ ăn như này ở trên thảo nguyên sợ là khó được mấy khi làm một lần. Dụ Phi hỏi A Trác đang giúp mình sửa sang lại quần áo: “Đây là Nạp Mộc a cha cố ý làm cho ta cùng A Từ sao?”

A Trác gật gật đầu: “Ân, ăn ngon sao?” Lúc trước thấy A Loạn thèm, Nạp Mộc a cha cường ngạnh đuổi hắn đi, nhớ tới biểu tình ủy khuất của tiểu đệ lại khiến hắn mắc cười.

Dụ Phi nghe xong lời này, nhìn A Từ đối diện ăn ngon lành, bật cười: “. . . . . Quả nhiên.”

“Ân?”

A Trác cùng A Từ nghi hoặc nhìn hắn, “Làm sao vậy?”

Dụ Phi đem thìa cháo đưa đến bên miệng A Trác, vẫn mang theo ý cười nói: “Không có gì, chỉ là nhớ tới chỗ chúng ta có một loại phong tục. Gọi là gì. . .  Ân, cháo đậu đỏ.” Dứt lời đối với A Từ giật mình nhíu mày: “Ăn nhiều một chút, đây là một phen tâm ý của a cha.”

“. . . . .”

Lại tới nữa. . . . .

A Từ nhất thời cảm thấy cháo thịt ngon miệng trở nên khó có thể nuốt xuống, mỗi lần tiểu tử này lộ ra loại vẻ mặt như vậy, khẳng định đều suy nghĩ những chuyện khiến người chán ghét ==

Dụ Phi như là lập tức tỉnh táo tinh thần, rất kiên nhẫn ôn nhu lừa A Trác uống hết mấy thìa cháo còn lại trong chén.

Nhớ tới thời điểm trước kia ở bộ đội, binh lính ít tuổi nhất đặc biệt đáng yêu, có một lần mọi người hợp lại uống rượu say sau đó liền theo chân bọn họ làm ầm ĩ. Anh em mấy ngày hôm trước mới phá thân ~ ta phải về nhà kêu mẹ ta làm chút cháo đậu đỏ ăn ~

Toàn trường cười tới nằm úp sấp, sau đó tiểu binh kia tỉnh rượu quả thực hận không thể đem đầu lưỡi chính mình cắt đứt, thường xuyên khiến cho bọn họ lôi việc này ra trêu đùa.

Kỳ thật, cũng rất hoài niệm. . . . .

Dụ Phi đang cười bỗng nhiên cảm thấy có chút phiền muộn, kỳ thật đối với kiếp trước cũng không phải không có nhớ nhung, bất quá kí lai chi tắc an chi (?), hắn cho tới bây giờ đều cố gắng hết sức sống cho tốt.

“Ngươi cũng ăn đi.” Thấy Dụ Phi hơi thất thần, A Trác lại đem bát cháo đẩy trở về, “Cái này ngày thường làm không nhiều lắm, ngươi ăn. . . .”

Dụ Phi nhìn A Trác nói: “Ngươi ăn, hoặc là ta dùng miệng đút cho ngươi?”

Tay A Trác run lên, vội vàng tự giác đem cháo còn thừa uống hết.

Bất quá như bây giờ, cũng không sai. . . . .

Hết  chương 12

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Rốt cục không nuốt lời đăng chương mới hôm nay QUQ cám ơn mọi người, tin nhắn sẽ không được đáp lại tất cả, cái này có chút chậm, ngày mai còn có ca, thịt của A Từ cùng Dụ Phi chờ khi có thời gian ta sẽ viết gửi trong hòm thư, xem cũng thấy thoải mái lại không sợ không hài hòa, ai ôm một cái.

Chương 13: B Thin 1

Ba người thu thập tốt rồi đi tới lều chủ, Nạp Mộc vừa thấy bọn họ liền chạy nhanh đến đem A Từ kéo qua một bên nói thầm, cũng không biết nói cái gì. Dụ Phi âm thầm nhìn trộm vài lần, chỉ thấy cha vợ biểu tình kinh ngạc cùng vẻ mặt bất đắc dĩ của A Từ.

Chẳng lẽ đang đánh giá biểu hiện tối hôm qua của hắn? Dụ Phi cảm thấy buồn cười, chẳng lẽ là hắn làm không đủ khiến A Từ không vừa lòng? Ân, phải tìm thời gian hỏi một chút. . . . .

A Từ lắc lắc đầu, chậm rãi đi trở về, một bên cúi thắt lưng giúp A Loạn dùng dây thừng trói chặt con mồi lớn nhỏ trên mặt đất, một bên tức giận liếc mắt nhìn Dụ Phi một cái: “Ngươi hôm nay có đi cùng chúng ta không?”

“Đi chứ.” Dụ Phi cười tủm tỉm trả lời: “Ta nghĩ nhanh chóng thích ứng với cuộc sống của bộ tộc, suốt ngày ở trong lều trại cũng không tốt.”

Hắn vốn cũng là người không ngồi yên được, hơn nửa năm kia ở phía nam bởi vì mất mùa mà gần như không ra khỏi nhà, làm hắn cảm thấy bức bối khó chịu.

“Chúng ta tính toán cưỡi ngựa đi, ngươi muốn. . . . .” A Loạn có chút rối rắm, nghĩ đến thời điểm khi Dụ Phi tùy tiện ngồi trước người bọn họ, chung quanh truyền đến ánh mắt trêu ghẹo của các ca nhân, cũng bởi vì không có ác ý cho nên hắn mới cảm thấy càng thêm xấu hổ. . . . .

“Rất xa sao?” Dụ Phi có chút kỳ quái, Bố Thiện thúc thúc gì đó nếu là người trong bộ tộc, hẳn cũng phải có lều trại ở đây chứ.

“Không xa.” A Trác giải thích nói: “Chỉ là ngựa của chúng ta đều mua từ chỗ Bố Thiện thúc thúc, mỗi lần tới đó đều mang theo để thúc ấy nhìn xem.”

“Lão tiểu tử kia nuôi ngựa giống như nuôi con đẻ của mình vậy.” Đa Triết cười ha hả nói: “Để cho hắn nhìn thử nhóm ‘đứa con’ đã ra ngoài của hắn đều được A Trác tụi nó chiếu cố rất khá, có thể sẽ nguyện ý đổi nhiều thêm đồ vật này nọ cho chúng ta.”

“Thì ra là thế.” Dụ Phi gật gật đầu, nhất thời nhớ tới kiếp trước ở trong bộ đội cũng có một huấn đạo viên yêu chó như mạng. Tên kia cũng gần như đều đem quân khuyển một tay nuôi lớn coi như đứa con, ngày kết hôn, hắn bên trái, tân nương bên phải, ngồi chồm hổm ở giữa là con quân khuyển cao bằng nửa thân mình tân nương, tân nương kia tươi cười cứng nhắc muốn chết, nhưng lại khiến bọn họ đi tham dự tiệc cưới đều buồn cười không thôi.

Chỉnh lý tốt con mồi, mấy người hợp lực kéo tới mộc bản xa đã chuẩn bị tốt ở ngoài lều trại, Dụ Phi nhìn A Loạn biểu tình muốn nói lại thôi, cười cười đi đến bên người hắn.

“. . . . . . .” A Loạn nhất thời sắc mặt mâu thuẫn, hạ thấp giọng cùng Dụ Phi thương lượng nói: “Cái kia. . . . . Có thể đổi tư thế khác hay không. . . . “

“Phốc!. . . . .” Dụ Phi nhất thời bị nước miếng của chính mình làm sặc.

A Loạn giật mình, vội vàng giúp hắn thuận khí: “Làm sao vậy?”
Dụ Phi hít một hơi, chống lại ánh mắt ngây thơ của A Loạn, có chút cảm giác vô lực nho nhỏ.

“Không được sao?” A Loạn thở dài, nếu tiểu tử này kiên trì, hắn cũng không có biện pháp.

“Cũng không phải không được. . . . .” Dụ Phi đã bình tĩnh lại ghé sát vào tai A Loạn, ngữ khí ôn hòa thương lượng: “Ngươi nói lại lần nữa xem, ta sẽ suy xét.”

“A?” A Loạn sửng sốt: “Ta nói là ngươi cưỡi ngựa có thể đổi cái. . . . .”

“Không cần sửa từ.” Dụ Phi đánh gảy lời hắn nhắc nhở nói: “Ngươi vừa rồi nói như thế nào?”

“Ta nói có thể đổi cái tư thế.”

“Ân?”

“Có thể đổi cái tư thế. . . .”

“Ân? Ngươi nói cái gì?”

“Có thể đổi tư thế không!”

“Cái gì?” Dụ Phi ngừng cười, chậm rì rì tiếp tục hỏi: “Ngươi lặp lại lần nữa.”

A Loạn nổi giận: “Ta hỏi ngươi có thể đổi tư thế không, lỗ tai ngươi bị điếc à!”

Tiếng nói này thập phần vang dội, A Trác đang chỉnh lý mộc bản xa, A Từ đang rối rắm có nên lên ngựa hay không, cùng với hai cha vợ đang giúp A Trác đặt lễ vật chuẩn bị cho Bố Thiện lên ngựa, tất cả đều đồng loạt ngừng động tác trên tay, quay đầu lại nhìn bọn họ.

“Ân.” Dụ Phi hết sức bình tĩnh gật gật đầu, thong dong nói: “Lần này nghe rõ rồi, ngươi muốn ta đổi tư thế gì?”

“. . . . . .” A Loạn một câu cũng nói không nên lời, giống như có chỗ nào không đúng. . . . .

“Ngươi đồ đầu óc toàn phân ngựa!” Đa Triết nổi giận gầm lên một tiếng, vài bước đã đi tới, nhéo cái lổ tai A Loạn kéo tới một bên giáo huấn, “Ồn ào như vậy là muốn làm cái gì! Ban ngày ban mặt cũng không sợ bị tộc nhân khác nghe thấy!”

Chẳng lẽ là bởi vì tối hôm qua Dụ Phi cùng A Từ nghỉ ngơi một đêm, cho nên ca nhân trì độn nhà mình bỗng nhiên thông suốt mà ghen tị?

“Ai ai ai a cha đau!” A Loạn khóc không ra nước mắt kêu rên, Đa Triết thay đổi sắc mặt mấy lần, chậm rãi hạ tay xuống.

“A cha ngài hiểu lầm. . . . .” Thấy Đa Triết hạ tay xuống, A Loạn nhanh chóng mở miệng giải thích, không nghĩ tới ánh mắt Đa Triết ở đối diện lại thâm trầm cùng đau lòng, khiến cho A Loạn từ lúc sinh ra tới bây giờ lần đầu tiên thấy a cha của mình như vậy mà nhất thời sợ run cả người.

“A Loạn a. . . . Con thích Dụ Phi như vậy sao?”

“. . . . . . .” =0=

Đa Triết khó có được mà nhu hòa vỗ vỗ bả vai đứa con: “Nhưng con phải hiểu, Dụ Phi là phu quân của ba người các con, A Trác cùng A Từ đều yêu thương con, con không thể chỉ vì chút ghen tị nho nhỏ này mà làm ầm ĩ.”

“Không phải a cha người hãy nghe con nói. . . . .”

“Ai. . . . . .” Đa Triết đã lâm vào hình thức từ phụ (cha hiền) dặn dò đầy sâu xa: “Con không thấy sau khi nói như vậy, Dụ Phi ngay cả khuôn mặt tươi cười cũng không còn, nói không chừng trong lòng đã mất hứng. Nhóm tiểu tử cũng không thích ca nhân như vậy, con hiểu chưa?”

“. . . . . .”

A Loạn âm thầm cắn răng, xú tiểu tử kia nhất định là cố ý!

Người nào đó cố ý ở bên kia, liếc mắt nhìn cha vợ đang giáo huấn A Loạn, rất chính trực đi đến hỏi A Trác: “Ta chỉ đùa A Loạn một chút thôi.”

“Là ngươi trêu ghẹo A Loạn thì có.” A Từ đã hiểu biết đầy đủ bản tính của Dụ Phi hừ lạnh một tiếng, Dụ Phi vô tội nháy mắt mấy cái nói : “Sao có thể.”

Đây không phải là trêu ghẹo mà là chọc yêu, người nào đó nói thầm trong lòng.

Chờ A Loạn rốt cục nhận hết giáo huấn của Đa Triết, vẻ mặt thoát lực bước trở về, so với một lần đi theo đoàn xe còn mệt hơn.

“Ta không cưỡi một con ngựa với ngươi!” A Loạn nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn Dụ Phi.

Đa Triết bước ra vài bước vui mừng gật gật đầu, phải biết nhường nhịn ca ca, hắn dặn dò không có uổng phí. Bất quá thái độ có chút cường ngạnh, mong rằng Dụ Phi không hiểu lầm, xem ra hắn còn phải tìm thời gian lại cùng A Loạn hảo hảo nói chuyện. . . .

Dụ Phi cũng không giống Đa Triết lo lắng mà lộ ra tình tự mất hứng như vậy, gật đầu nói: “Đó là tự nhiên, đường hôm nay không lâu, ta tự mình cưỡi ngựa là được.” Hắn đối với chuyện cưỡi ngựa vẫn biết chút ít, đi đường xa có chút miễn cưỡng, nhưng đi một chút thì không thành vấn đề.

“Ngươi muốn cưỡi ngựa?” A Trác có chút khó xử: “Nhưng nhà của chúng ta hiện tại chỉ có ba con ngựa, nếu không ngươi trước theo chúng ta cùng cưỡi, về sau lại mua thêm một con ngựa.” Lần này đi tới chỗ Bố Thiện thúc thúc cũng có thể lưu ý một chút, chờ sau này dành đủ tiền thì mua cho Dụ Phi một con ngựa đã thuần dưỡng dịu ngoan.

“Chuyện mua ngựa nói sau, lần này ta cưỡi ngựa của A Từ, A Từ ngồi mộc bản xa đi.”

A Từ sửng sốt: “Vì cái gì?”

Dụ Phi cười nhìn hắn, cũng không trả lời, chỉ dắt tay hắn đến bên cạnh mộc bản xa. Đem đống con mồi xê dịch chừa ra một chỗ trống, Dụ Phi lấy ra cái đệm da mềm hắn đã sớm chuẩn bị tốt đặt lên, ý vị thâm trường nhìn sau thắt lưng A Từ: “Ngươi nói đi?”

Mặt A Từ nhất thời nóng lên, hắn lúc trước vẫn do dự có nên lên ngựa hay không, tối hôm qua Dụ Phi lăn qua lăn lại hắn tới hơn nửa đêm, tuy động tác không quá thô bạo, không làm cho hắn bị thương, nhưng xương sống thắt lưng nhức muốn chết, hơn nữa cái địa phương kia cũng ẩn ẩn không khoẻ. Mặc dù không đến mức không cưỡi ngựa được, nhưng lúc lên ngựa khẳng định sẽ khó chịu.

“Nam nhân ta kỳ thật rất thương ngươi, đúng không?” Móng vuốt của người nào đó di chuyển đến sau thắt lưng hắn nhéo hai cái, nhất thời đem một chút cảm động của hắn đánh bay không còn gì.

“Ngạch Na của ta tuy tính tình không đến mức hung bạo như Hắc Vân của đại ca, nhưng đối với người không quen biết vẫn khó có thể phục tùng, ngươi cẩn thận đừng để bị quăng xuống.” Tức giận nói xong, A Từ hất tay Dụ Phi xống rồi ngồi vào mộc bản xa, không thèm chú ý đến hắn.

Hết chương 13

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Không viết đến chỗ giống như dự tính. . . . . Nằm úp sấp, ta đối với tốc độ của chính mình rất tuyệt vọng == ta nhất định phải tận lực nội trong mười sáu chương làm cho bọn họ thành thân.

Chương 14: B Thin 2

Ngạch Na là ngựa lông vàng đốm trắng cao lớn, tuy thiếu chút khí phách của Hắc Vân, nhưng cũng đồng dạng được nuôi rất khỏe mạnh. Dụ Phi xoa bộ lông được chăm sóc kỹ lưỡng, động tác cũng thập phần ôn nhu. Ngạch Na vô cùng thân thiết cọ cọ tay hắn, đối với Dụ Phi không tính là xa lạ hết sức hữu hảo mà cúi đầu, tư thái mặc người cưỡi.

A Từ thấy một màn này cảm thấy buồn bực, hắn từng cảm thấy Hắc Vân của đại ca tính tình rất hung bạo, hiện tại xem ra, Hắc Vân trừ bỏ đại ca, ai cũng không thân cận mới là tính tình đáng quý cỡ nào. . . . Uy, Ngạch Na ngươi đủ chưa, ngươi là ngựa không phải chó, còn muốn cùng tiểu tử thối không biết xấu hổ kia dính nhau đến khi nào. . . .

Cùng ngựa cưỡi tạm thời khơi thông cảm tình tốt lắm, Dụ Phi thập phần thoải mái nhảy lên lưng ngựa, đối với A Từ ngồi ở mộc bản xa sắc mặt ủ dột cười vang nói: “Ngạch Na rất thích bộ dáng của ta, rất giống chủ nhân của nó.”

“. . . . . .”

Ngạch Na. . . . . Ngươi làm cho ta thất vọng rồi. . . . .

Nạp Mộc cười ha ha nói: “Tính tình Dụ Phi, rất giống hán tử bắc Man tộc chúng ta!”

Hắn cùng Đa Triết đều thích con rể này, ba ca nhân nhà mình, A Trác lãnh đạm, A Từ có vẻ hiền lành nhưng mưu kế lại nhiều hơn bất cứ ai, A Loạn tính tình tùy tiện lại không tốt, kỳ thật cũng không dễ đối phó. Năm đó một nhà Đa Nặc bắt ép từ hôn, hắn đã sớm hiểu được nguyên do trong đó không chỉ do thương thế của A Trác. Nhưng thông qua chuyện đó, cũng đã nhìn ra Đa Nặc là người không có chủ kiến, từ liền từ đi. Nếu không, cứ miễn cưỡng kết thành, lấy tính tình che chở con rể của cha Đa Nặc, ngày sau chỉ sợ cũng sẽ có chuyện.

Dụ Phi tiểu tử này tinh như quỷ, so mưu kế chỉ sợ còn nhiều hơn A Từ mấy lần, cũng không lạ khi hắn có thể gắt gao gây khó dễ cho ba ca nhân nhà này. Làm việc ngay thẳng không quanh co, kiểu gì cũng cảm thấy là người tương xứng. Hiện giờ tới ở rể nhà bọn họ, hắn cùng Đa Triết còn có thể giúp đỡ mấy đứa nhỏ, lại không cần lo lắng ba ca nhân sẽ bị người khi dễ, thật sự là càng xem càng vừa lòng.

Lập tức Nạp Mộc đi đến bên cạnh Ngạch Na, đối với Dụ Phi dặn dò vài câu về việc cưỡi ngựa, lại dặn A Trác cùng A Loạn coi chừng, rồi mới yên tâm nhìn bọn họ rời đi.

Dụ Phi cưỡi Ngạch Na, A Loạn cưỡi ngựa yêu của mình Liệt Phong, hai người mỗi người kéo một mộc bản xa chứa rất nhiều con mồi nhanh chóng đi tới trước, A Trác cưỡi Hắc Vân đi nhanh hơn bọn họ vài bước, giống như dẫn đường mà đi ở giữa. Bước chân Hắc Vân như đi dạo, bộ lông đen bóng dưới ánh dương quang chói mắt tỏa ra ánh sáng bóng mượt như tơ lụa, khiến cho A Trác cưỡi trên lưng ngựa đồng dạng cao ngất trở nên thập phần anh tuấn tuấn lãng.

“Sao lại có cảm giác như chú rể đội mũ quan đi đầu, chúng ta hai người kéo tân nương đi sau. . . .” Dụ Phi âm thầm nói, quay đầu nhìn thoáng qua A Từ tân nương ở giữa đám con mồi đang cuộn thân thể cao lớn của mình lại, nhất thời bị não bổ của mình chọc cười.

“Ngươi nói thầm cái gì. . . .” A Loạn đi bên cạnh hắn đưa đến ánh mắt nghi hoặc, sao lại cảm thấy tiểu tử này cười đến quỷ dị như vậy. . . .

Dụ Phi mím môi lắc lắc đầu, “Không có gì, sao Hắc Vân không kéo xe?”

A Trác nhẹ nhàng kéo dây cương đem Hắc Vân chậm lại bước chân, quay đầu lại nói với Dụ Phi: “Hắc Vân tính tình nóng nảy, để cho nó kéo xe sợ nó không an phận làm lật xe.”

Hẳn là tính tình kiêu ngạo đi? Dụ Phi nhìn Hắc Vân phong phạm vương giả không ai bì nổi, cảm thấy buồn cười: “Ngươi sao lại chọn trúng con này?”

A Trác mặt lạnh lòng mềm, trong khung cũng là người khiêm tốn biết dùng người, không phải kiểu vương giả tàn khốc gì đó. Đều nói vật giống chủ nhân, nhưng Hắc Vân cùng Ngạch Na đều không quá giống chủ nhân của nó. Ân, hắn hôm nào nhất định phải nghiên cứu Liệt Phong của A Loạn xem cá tính như thế nào mới được.

Xoa xoa bộ lông sáng bóng của Hắc Vân, A Trác lộ ra nụ cười ôn hòa: “Không phải ta chọn Hắc Vân, là nó chọn ta.”

“A?”

“Muốn mua được ngựa tốt ở chỗ Bố Thiện thúc thúc, cũng không dễ dàng.” A Loạn tiếp tục câu chuyện, có hơi kiêu ngạo mở miệng nói: “Ngựa tốt nhất, chính là Bố Thiện thúc thúc tự mình mang đàn ngựa hoang về thuần dưỡng, chỉ nghe lời thúc ấy. Thúc ấy từng nói, nếu muốn mua loại ngựa này, trừ phi có thể khiến chúng phục tùng, để chúng nguyện ý đi theo ngươi. Nếu không cho dù ngươi có ra giá cao bao nhiêu, hắn cũng không bán.”

“Vậy Hắc Vân chính là con ngựa hoang tốt nhất?”

“Không, Hắc Vân, Ngạch Na, Liệt Phong, tất cả đều là như vậy!” A Loạn hưng phấn, phải biết rằng trong bộ tộc, người có thể thuần phục được loại ngựa hoang này không nhiều. Trừ bỏ hai huynh đệ nhà Dạ, cũng chỉ có ba huynh đệ bọn họ có được quang vinh này. Làm cho vô số người khiêu chiến bị thất bại vô số lần hâm mộ không thôi.

“Ngạch Na cũng là vậy?” Dụ Phi có chút kinh ngạc, Ngạch Na dịu ngoan như vậy thật không giống.

A Loạn cười hắc hắc: “Ngươi đừng thấy hiện tại tính tình Ngạch Na tốt, lúc trước nhị ca đem nó về, đã khiến cho không ít người trong bộ tộc ăn mệt. Sau khi thấy nhị ca thuần dưỡng đến dễ bảo mới khiến tất cả mọi người giật mình, khen nhị ca có bản lĩnh!”

Cái người huynh khống ngưỡng đầu lên không dấu được kiêu ngạo, thật giống như người được khen là hắn vậy.

“Có ý tứ.” Dụ Phi nhất thời hứng thú: “Ta thật muốn nhìn một chút đám ngựa hoang này, có thể có bao nhiêu khó phục tùng.”

“A Loạn.” A Trác nhíu mày, hắn nguyên bản không muốn nói cho Dụ Phi nhiều như vậy, sợ khiến Dụ Phi nảy lên hứng thú, thuần phục ngựa hoang rất nguy hiểm. . . . .

Thấy đại ca giận tái mặt, cũng hiểu được chính mình nhất thời nói lỡ, A Loạn bật người lên: “Khụ, kỳ thật cũng không có gì thú vị, ta vừa rồi nói chơi thôi. . . .”

Lời cứu chữa này một chút tác dụng cũng không có. . . . .

A Trác cảm thấy thở dài, cũng không nói gì nữa. Mặc dù cùng Dụ Phi ở chung không lâu, nhưng cũng đã hiểu biết đầy đủ tính tình của Dụ Phi, nếu hắn đã có ý định, những người khác có nói cái gì cũng không khuyên được.

Dù sao hôm nay còn chưa mua được, hắn vẫn nên tìm thời gian chỉ Dụ Phi một vài kỹ xảo thuần ngựa, lấy phòng thân.

Ba người một đường nói chuyện chậm rãi cưỡi ngựa, cỏ xanh bên đường kéo dài không dứt, ánh vàng rực rỡ dương quang chiếu khắp nơi. Thỉnh thoảng gặp phải một vài tộc nhân đi săn bắn hoặc vào thôn đều gật đầu chào hỏi một tiếng, nhìn đến đều là khuôn mặt tươi cười thiện ý đáp lại.

Dụ Phi cảm thán, kiếp trước mưa bom bão đạn khiến ngày qua ngày đều nóng nảy bực bội, quả nhiên thật lâu không hưởng thụ thời gian thích ý nhàn nhã như thế.

“Con bò hoang Tây Tạng cùng hai con bào tử chỉ dùng bẫy rập đã bắt được?!” A Loạn mở to hai mắt nhìn, trên đường hắn hỏi A Trác chuyện săn bắn ngày đó, vừa nghe bò hoang Tây Tạng cùng hai con bào tử đều là Dụ Phi săn được, nhất thời đem chuyện lúc trước bị Dụ Phi trêu cợt ném ra sau đầu, bắt Dụ Phi kể lại.

“Rốt cuộc là bẫy rập gì lại lợi hại như vậy? Ngươi ngày mai đi theo ta săn bắn dạy ta được không?!”

“Đi.” Dụ Phi thấy A Loạn vẻ mặt kích động, trong mắt lộ ra sùng bái, giống như tiểu hài tử cầu xin món đồ chơi mà nhìn hắn,  không khỏi trêu ghẹo nói: “Không tức giận ta nữa sao?”

“Ta không nhỏ mọn như vậy.” A Loạn bĩu môi: “Tuy rằng ngươi thật sự đáng ghét. . . . .”

“Nga?” Dụ Phi kéo dài ngữ điệu, chậm rãi nói: “Ta đã đáng ghét như vậy, làm sao có thể dạy ngươi làm bẫy rập đây?”

“. . . . . .” A Loạn rất nhanh thả tay nắm dây cương, qua một hồi lâu mới nghẹn ra được một câu nhận sai: “Không có, ngươi một chút cũng không đáng ghét. . . . .”

“Thật không?”

“Ân. . . . Ngươi. . . . tốt, tốt. . . . .” Thật sự nói không nên lời ba chữ ngươi rất tốt, A Loạn kéo tới nửa ngày, cắn răng nói: “Tốt… không giống như vậy.”

Thần linh ơi, đây là lời trái lương tâm nhất mà hắn có thể nói ra.

A Trác thấy đệ đệ nghẹn đỏ mặt cùng với Dụ Phi cười đến sung sướng, cảm thấy có chút bất đắc dĩ, trước kia A Từ cũng đặc biệt thích trêu chọc A Loạn như vậy, hơn nữa Dụ Phi so với A Từ còn ác liệt hơn. A Loạn đáng thương. . . .

Mọi người một đường vừa nói chuyện vừa đùa giỡn, vốn con đường không xa lại càng thêm gần. A Trác kéo dây cương ngừng lại quay đầu nói với Dụ Phi: “Tới rồi.”

Làm một tộc nhân nuôi thả nhiều súc vật nhất trong bộ tộc, chung quanh lều trại của Bố Thiện có một khoảng không rất lớn, chia làm hai nơi dùng rào chắn dựng thẳng lên cao để ngăn cách, trong chuồng không nhìn thấy bò dê ngựa.

“Đại khái là quá nhiều, nên Nặc Nhĩ bọn họ mang đi ăn cỏ.” A Trác suy nghĩ rồi nói, lại nhớ đến Dụ Phi còn chưa nhận thức hết người trong bộ tộc, liền bổ sung nói: “Chính là ca nhân của Bố Thiện thúc thúc, bất quá Bố Thiện thúc thúc khẳng định ở trong lều trại. Bộ tộc hai ngày nữa sẽ làm nghi thức kết hôn, nhiều ngày nay trừ bỏ nhà chúng ta thì còn có vài nhà khác cũng đến mua dê bò của thúc ấy. . . .”

Đang nói chuyện, chợt nghe phía sau truyền đến một trận tiếng vó ngựa. Dụ Phi mới vừa xuống ngựa quay người vừa thấy, hai huynh đệ Dạ cùng Nguyệt phân biệt cưỡi hai tuấn mã cao lớn đi tới chỗ bọn họ, phía sau đồng dạng có mộc bản xa chứ đầy con mồi.

Di? Đợi hai người bọn họ tới gần, Dụ Phi híp mắt lại liền thấy, quả nhiên trong mộc bản xa nhà bọn họ cũng có một người đang cuộn người ngồi, phải. . . . Quý Diễn Chi?

“A Trác ~ A Loạn ~ Dụ Phi ~”

“Thật khéo, các ngươi cũng đi đổi tế phẩm sao? A Từ ngươi sao lại ngồi ở mộc bản xa, không thoải mái sao?”

Dạ cùng Nguyệt ngừng ngựa đi đến bên bọn họ chào hỏi, bộ dáng rất là thân thiết cao hứng. Dạ nhảy xuống ngựa liền chạy về phía Dụ Phi, đập bả vai Dụ Phi kéo tới một bên thấp giọng cười nói: “Cám ơn ngươi, Dụ Phi, biện pháp ngươi dạy ta rất linh!”

“. . . . .” Dụ Phi khó có lúc  bị nghẹn, hắn quay đầu nhìn thấy gần đó, Quý Diễn Chi sắc mặt buộc chặt xuống mộc bản xa đi tới chỗ bọn họ. Thấy Dạ cùng hắn kề vai sát cánh, sắc mặt càng thêm khó coi: “Giống bộ dáng gì nữa, cùng tiểu tử không cố kỵ gì như vậy nào có bộ dáng của một ca nhân.”

Dạ bật người buông tay cách xa Dụ Phi vài bước, vô cùng thuận theo đứng ở phía sau tiểu tử nhà mình: “Về sau sẽ không.”

Quý Diễn Chi lúc này mới thoáng vừa lòng gật gật đầu: “Ân, phải nhớ kỹ lời ta nói với ngươi.”

“Ân, đều nghe phu quân.”

Dụ Phi dùng ánh mắt yên lặng so sánh hình thể Dạ cùng Quý Diễn Chi, nhất thời cảm thấy một màn trước mắt vô cùng khiến người xúc động, ngươi so với lão công của ngươi còn cao hơn nửa cái đầu, thân thể lại cường tráng hơn không ít đâu. . .  Đừng làm biểu cảm người vợ thẹn thùng chói mù mắt như vậy. . . .

Bất quá chiếu theo cách nói của hắn, tối hôm qua bọn họ đã thành công? Nhìn thần thái sáng láng này, lại tưởng tượng vừa rồi Dạ bước đi tư thái lưu loát, Dụ Phi nhất thời bỉ ổi cảm thấy thật tốt.

Sách, Quý Diễn Chi hẳn là lần đầu tiên, hay là vừa vào liền tiết. Nếu không làm sao mới đêm đầu tiên mà ngày hôm sau đã vui vẻ như vậy, này quả thực là sỉ nhục của nam nhân mà =_=

Hết chương 14

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Tiêu đề đã xuất hiện hai lần nhưng Bố Thiện đại thúc còn chưa lên sân khấu, ta thực xin lỗi ngươi, chương tiếp theo ngươi khẳng định có thể đi ra == cảm tạ mỗ phong đã giúp ta cái trang bìa ~ tuy vẫn phun ta đưa tư liệu sống rất thảm nhưng có thể làm thành như vậy ta thiệt tình yêu ngươi QUQ cảm tạ các cô nương theo dõi ~ không phải không nghĩ hồi đáp. . . . Nhưng cây tiểu hoa cúc kia vẫn chuyển chuyển không cho ta phúc đáp, thật sự rất đau khổ a ==


Chương 15: B Thin 3

Mấy người vừa nói chuyện vừa dẫn ngựa kéo xe vào, Bố Thiện nghe được động tĩnh từ trong lều trại đi ra đón.

Dụ Phi nhìn hán tử thể hình khỏe mạnh bước đi như bay đến chỗ ngựa của bọn họ.

“Hắc Vân ~ Ngạch Na ~ Liệt Phong ~ ôi, Lôi Bạo cùng Kinh Tuyết cũng đến đây ~~” Hán tử so với A Trác bọn họ còn cao lớn khỏe mạnh hơn cười đến mức khóe mắt hiện lên nếp nhăn, cao hứng vây quanh năm con ngựa mà chuyển qua chuyển lại, thân thiết sờ cái này xem cái kia, thật đúng là một bộ dạng từ phụ (cha hiền), hoàn toàn đem bọn họ bỏ qua một bên.

Bố Thiện này yêu ngựa như mạng là chuyện tất cả mọi người trong bộ lạc đều biết, đối với tình huống này mọi người cũng không để ý. Dạ kéo Bạo Lôi của mình qua một bên trêu chọc nói: “Bố Thiện thúc thúc thấy đứa con cao liền hứng như vậy, chúng ta cố ý tới cùng ‘con rể’ lại đều bị bỏ qua một bên.”

“Ca nhân Dạ nói gì vậy.” Bố Thiện bị trêu ghẹo lúc này mới đưa mắt nhìn về phía bọn họ, ánh mắt đánh giá dừng một chút trên người Dụ Phi cùng Quý Diễn Chi, tự nhiên vỗ đầu Dạ: “Sau này đã là người có phu quân, còn cả ngày hồ nháo như vậy.”

Dạ gần như theo bản năng mà quay đầu nhìn về phía Quý Diễn Chi, chỉ thấy phu quân nhà mình hướng về phía Bố Thiện làm ra chào hỏi có lễ: “Tại hạ là Quý Diễn Chi.”

“Ôi chao, tốt, tốt. . . . . ” Chưa từng được người nào chào hỏi trang trọng như vậy, Bố Thiện cũng có chút vướng tay vướng chân, có chút không được tự nhiên học theo bộ dáng của Quý Diễn Chi mà đáp trả, cười nói: “Đây là tiểu tử nhà Dạ đúng không?”

“Đúng vậy, hôm nay làm phiền.”

“Ha ha. . . . . Không có không có. . . . .” Tiểu tử nhà Dạ cũng quá khách khí, hơn nữa cái vẻ nói chuyện nho nhã của hắn khiến đồ quê mùa như ông có chút không biết làm sao, ở trên thảo nguyên sinh sống cả đời, còn chưa gặp được vài người như vậy, cũng không biết nên ứng đối như thế nào.

Bố Thiện khó xử, không khí liền có chút xấu hổ.

Dụ Phi ho nhẹ một tiếng, tiến lên đối với Quý Diễn Chi thấp giọng nói: “Nam nhi thảo nguyên từ trước đến nay ngay thẳng hiếu khách, Quý tiên sinh không cần giữ lễ tiết như vậy.” Dứt lời ngẩng đầu đối với Bố Thiện thúc thúc hữu hảo nở nụ cười: “Bố Thiện thúc thúc, ta là Dụ Phi. Vẫn luôn nghe bọn A Trác nói về thúc. Ta đặc biệt tới xem đàn ngựa hoang mà thúc thuần dưỡng, không biết có thể được không?”

“Dụ Phi? A, ta có nghe nói về ngươi.” Bố Thiện tự nhiên hơn rất nhiều, hướng ánh mắt trêu ghẹo nhìn về phía huynh đệ A Trác: “Ta thực tiếc nuối khi ngày đó không đi tới buổi tụ hội, tất cả mọi người đều nói A Trác tìm được tiểu tử tốt!”

Chuyện năm đó của một nhà Đa Nặc đã sớm khiến các tộc nhân ghét bỏ, đêm đó, chuyện Dụ Phi giáo huấn Đa Nặc đã được lan truyền khắp trong bộ tộc, không ít người âm thầm cảm thấy thống khoái. Bố Thiện cùng Nạp Mộc Đa Triết cũng có chút giao tình sâu xa, rất thích ba ca nhân của nhà bạn tốt. Năm đó chuyện Đa Nặc từ hôn, mấy năm nay hắn thậm chí vẫn chưa cho Đa Nặc sắc mặt hòa nhã, cho dù sau này Đa Nặc thành con rể của tộc trưởng cũng vậy. Hiện giờ thấy ba huynh đệ nhà này đã có kết cục tốt, Bố Thiện thập phần cao hứng, tuy là lần đầu tiên nhìn thấy Dụ Phi, nhưng cũng đã sinh ra hảo cảm với hắn.

Bố Thiện vỗ vỗ bả vai Dụ Phi, ha ha cười nói: “Ngựa hoang của ta tự mình nhận chủ, chỉ cần ngươi có thể thuần phục được một đứa, ta liền trực tiếp tặng cho ngươi.” Nói xong mới cảm giác được xương cốt nơi bả vai so với mình tưởng tượng còn gầy yếu hơn một chút, lại thấy Dụ Phi bộ dáng nhỏ gầy trắng nõn, vội bật thốt lên bổ sung: “Bất quá hai ngày này không được, ngươi phải cùng bọn A Trác thành thân, bị thương thì không tốt.”

Bố Thiện nói thản nhiên, Dụ Phi cũng không cảm thấy bị khinh thường, tự tin cười nói: “Một con ngựa của Bố Thiện thúc thúc, ta nhất định sẽ lấy được.”

Mấy người cười nói, đều đẩy xe đựng con mồi của mình đến trước lều trại của Bố Thiện, Bố Thiện cũng không liếc mắt một cái, chỉ kéo mấy người lại chỗ đựng sổ sách: “Mấy cái này chốc nói sau, đã lâu không thấy, bây giờ các ngươi dẫn theo tiểu tử nhà mình đến, nên cùng thúc thúc ngồi nói chuyện một chút.”

Trong lều trại đã chuẩn bị sẵn rượu sữa ngựa cùng một chút thức ăn đơn giản để chiêu đãi khách nhân, Dụ Phi lúc trước đã ăn vài cái bánh mặt, thật sự không có hứng ăn uống. Nhưng trái lại đối với rượu sữa ngựa mà Bố Thiện tự mình nhưỡng lại có chút hứng thú, uống xong một chén, muốn uống tiếp lại bị A Trác ở một bên ngăn cản.

“Ân?” Dụ Phi nghi hoặc nhìn bát rượu của mình ở trên tay A Trác, A Trác hạ mắt thấp giọng nói: “Bố Thiện thúc thúc nhưỡng rượu sữa ngựa rất mạnh, uống sẽ bị say.”

Dụ Phi còn không kịp đáp lời, Bố Thiên đã cười xen mồm nói: “A Trác đau lòng Dụ Phi sao? Thúc nhìn ngươi lớn lên, còn chưa thấy ngươi đối xử như vậy với ai đâu.”

A Trác có chút quẫn bách, nhưng trên mặt lại nhìn không ra chút cảm xúc gì, chỉ lắc đầu nói: “Bố Thiện thúc thúc đừng giễu cợt ta.”

“Sao lại giễu cợt được?” Bố Thiện vui vẻ nhìn Dụ Phi: “Cho ngươi biết vợ ngươi đối với ngươi rất tốt, thúc đây là giúp ngươi. Bất quá nếu là ta thì, Dụ Phi ngươi muốn uống liền uống, tửu lượng thứ này đều là luyện mà ra. Ta bắc Man tộc không giống phía nam các ngươi đa dạng như vậy, chỉ được cái mỗi nhà đều thích nhưỡng chút rượu. Nếu không uống rượu thì không thấy lạc thú, nếu say thì kêu bọn A Trác nâng ngươi trở về, có gì đâu.”

Kỳ thật không phải sợ hắn say, là sợ hắn say rồi làm chút chuyện khiến người ta. . . .

Nghĩ đến chuyện lần trước, không chỉ A Trác, ngay cả A Từ cùng A Loạn cũng cảm thấy căng thẳng. Nhanh chóng đưa đồ ăn qua, trăm miệng một lời nói: “Ăn cái này đi.”

Dụ Phi ý vị thâm trường nhìn bọn họ, kỳ thật chuyện lần trước bị say hắn không có ấn tượng gì, chỉ mơ hồ nhớ hình như đã làm một cái mộng xuân, chẳng lẽ kia không phải mộng?

Ba huynh đệ bị ánh mắt quét qua nhất thời trong lòng run rẩy một chút, động tác nhất trí quay đầu qua một bên.

Mà Dạ ở một bên thấy ba huynh đệ kia như vậy liền trừng mắt nhìn chằm chằm Dụ Phi, Dụ Phi còn chưa kịp quay đầu về đã nghi hoặc nhìn qua, Quý Diễn Chi nhéo Dạ một cái, nhíu mày nói: “Đừng nhìn chằm chằm người khác như vậy, không có quy củ.”

“Nga.” Dạ ngoan ngoãn lên tiếng, thập phần nghe lời, lập tức liền quay đầu gắp đồ ăn cho phu quân nhà mình, ngay cả khóe mắt cũng không lưu lại cho Dụ Phi.

Người này. . . . .

Dụ Phi híp mắt, bất quá không có việc gì, chỉ cần hắn muốn biết thì đều có thể hỏi ra.

Mấy người cùng Bố Thiện ngồi một hồi, một bên nói chuyện phiếm một bên trao đổi về chuyện hiến tế trong nghi thức kết hôn hai ngày sau. Tất cả mọi người đều là biết cái gì, thì trao đổi đánh giá với nhau cái đó, rất nhanh song phương đều vừa lòng. Giúp Bố Thiện chỉnh lý tốt con mồi được mang đến, trong nhà bọn họ đều không có sẵn nơi nuôi dê bò, vì thế dê bò hiến tế đều được hẹn sẽ dắt tới vào ngày tổ chức nghi thức kết hôn.

Sắc trời tối dần, mấy người chuẩn bị rời đi. Bố Thiện giữ lại nói: “Nếu không chờ hai ca nhân nhà ta dắt dê bò về, các ngươi tự mình chọn là được, thuận tiện ở chỗ này của ta ăn cơm luôn?”

“Cám ơn Bố Thiện thúc thúc, nhưng hai ngày nữa sẽ kết hôn, trong nhà còn có rất nhiều chuyện, không ở được lâu.” A Trác nhẹ nhàng từ chối, A Từ ở một bên cũng hòa nhã nói: “Chờ sau này sẽ lại đến bồi thúc thúc nói chuyện.”

“Đúng vậy, dê bò chúng ta muốn chọn đều giao cho thúc thúc, thúc nhìn tốt là được.” Dạ xen mồm cười nói, Nguyệt cũng theo lời Dạ mà hướng Bố Thiện gật gật đầu: “Làm phiền thúc thúc.”

“Đi, thúc chọn con tốt nhất cho các ngươi, đến lúc đó hiến cho thần núi, để thần núi phù hộ các ngươi cả đời đều mỹ mãn.”

Bố Thiện cũng không níu giữ, tiễn mọi người đi một đoạn, trong lúc đó lưu luyến không rời mà vuốt ve năm con ngựa, miệng thì nhỏ giọng nói thầm cái gì đó, y hệt như cha hiền tiễn đưa đứa con của mình.

Mấy người cảm thấy buồn cười, cuối cùng khi phải đi rồi, lại hướng Bố Thiện hứa hẹn sẽ chiếu cố ngựa yêu của mình, hai bên mới chia tay rời đi.

Hết chương 15

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Chương tiếp theo tốc độ nhanh hơn đến thành thân, đến chương 16 nhất định phải kết thành (biểu cảm mạt trượt), cảm tạ sấm sét trong đêm dài, rừng cây đước, cá nóc miên man suy nghĩ, miêu Cầu Cầu cho  bãi mìn ~~ nói tới miêu Cầu Cầu dễ dàng làm cho ta nghĩ nghĩ tới nương nương trong 《 tại đạo văn lí phóng chinh hôn khải sự đích nam nhân nhĩ thương bất khởi 》 a phốc, ôm lại đây vuốt lông

Chương 16: Li th

Tới thời điểm nghỉ ngơi ban đêm, Dụ Phi nghĩ đến nghi hoặc không thể giải thích lúc ban ngày, nhìn thấy ba huynh đệ có chút khẩn trương, rất có thâm ý cười nói: “Đêm nay cùng nhau ngủ.”

“. . . . . . “

Yên tĩnh đến mức cây kim rơi cũng nghe được, Nạp Mộc khụ khụ hai tiếng, vẫn duy trì biểu tình có chút cứng ngắc nói: “Điều này sao được, bọn họ là ca nhân của con, không phải người không đứng đắn. . . . .”

Này không phải đem ca nhân nhà bọn họ đều xem thường sao? Đều nói phía nam rất nặng lễ giáo, tiểu tử này sao lại có loại ý tưởng dâm loạn giày xéo nhân tâm như vậy. . . . .

Nạp Mộc suy nghĩ một chút, sắc mặt có chút khó coi, Đa Triết ở một bên cũng vậy. Còn khó có được mà đem A Loạn kéo về phía sau bảo vệ, cùng Nạp Mộc lạnh mặt: “Dụ Phi, bắc Man tộc chúng ta tuy không câu nệ lễ giáo, nhưng đối với việc này cũng không thể phóng khoáng như vậy. Ca nhân nên có quy củ, ta cùng đại ca chưa từng giáo dục bọn họ như vậy, suy nghĩ lần này của con, chính là coi thường chúng ta.”

Sách, hóa ra mặc kệ là phía nam hay thảo nguyên, cổ đại đối với việc này vẫn rất bảo thủ.

Dụ Phi cảm thấy tiếc hận, ý niệm trong đầu của mình xem ra đành bỏ qua, trên mặt cũng thở dài, đối với hai cha vợ vẻ mặt ủy khuất nói: “Hai vị a cha hiểu lầm con, con chỉ là nghĩ tới hai ngày nữa sẽ kết hôn, mà căn cứ vào quy củ kết hôn, đêm mai con cùng bọn A Trác không thể gặp mặt, con chỉ muốn thừa dịp đêm cuối cùng trước khi kết hôn liền cùng ba người bọn họ hảo hảo nói chuyện. Ngày sau nếu đã cùng sống chung một chỗ, không phải cũng nên nói một vài câu với nhau hay sao?”

Nghe Dụ Phi nói đến chân thành như vậy, lại phối hợp với trên khuôn mặt tuấn tú là biểu tình ủy khuất vì bị hiểu lầm, Nạp Mộc cùng Đa Triết bật người đem một chút phẫn uất đều ném ra sau đầu, lòng tràn đầy áy náy nói: “Là a cha hiểu lầm con. . . . .”

“Hắc, ta đã nghĩ Dụ Phi sao có thể khinh suất như vậy. . . . .” Đa Triết có chút ngượng ngùng, lưu loát đem A Loạn lúc trước bị mình túm ra phía sau đẩy ra: “Đã sắp kết hôn, cũng nên lập quy củ, trái lại ta cùng đại ca lại không nghĩ tới điểm này. Vậy đêm nay các con nói chuyện đi, bất quá cũng đừng nói chuyện quá khuya, ngày mai chuyện phải chuẩn bị còn không ít, đến lúc đó không có tinh thần là không được.” Dứt lời cũng đã đem A Loạn đẩy đến trước mặt Dụ Phi, từ ái nói: “Cuộc sống về sau, đứa con này của ta có làm ra chuyện gì, con cứ việc trừng trị nó, ta cùng đại ca sẽ không bênh vực người sai.”

“. . . . .” A Loạn nằm cũng trúng đạn thiếu chút nữa không nhịn được mà trợn trắng mắt với a cha của mình, lão cha ngài cũng thay đổi thái độ quá nhanh đi. . . .

Nạp Mộc cũng gật đầu, biểu tình nhu hòa nói: “Dụ Phi con cưới A Trác tụi nó, ta cùng Đa Triết sẽ không khiến con khó xử, không có nửa điểm bất công. Chuyện vừa rồi cũng là nhất thời hiểu lầm, con đừng để ý.”

“Không thể nào, con cũng không phải người hẹp hòi như vậy.” Dụ Phi cười đến trời quang mây tạnh, thuận tay kéo lại A Loạn bị Đa Triết đẩy ra trước, dưới tay dùng sức nhéo cái người muốn trốn tránh. Cũng kéo hai người vợ khác qua, cùng hai cha vợ từ biệt rồi trở về lều trại bên cạnh.

“Ngươi rốt cuộc muốn làm gì. . . . .” Vào lều trại, A Trác đi thắp đèn cầy, A Từ thấy người nào đó còn đang lôi kéo tay tiểu đệ nhà mình bóp bóp nhào nặn, chỉ cảm thấy thái dương co rút đau đớn. Hắn mới không tin những lời nói hưu nói vượn của người này với hai a cha, ngay cả biểu tình ủy khuất kia cũng nhất định là giả, giống như một con hồ ly giả mạo thành tiểu bạch thỏ, hại hắn nổi lên một thân da gà.

“Đều nói, là muốn tiếp xúc nhiều hơn với các ngươi.”

“Ít đến. . . . “

“Đừng nói lời làm người ta nghe không hiểu, uy sao ngươi cứ sờ hoài vậy!” A Loạn dùng sức rút tay mình lại đi tới bên cạnh ngồi xuống, rất phòng bị mà theo dõi hắn.

“Cũng không phải chưa từng sờ qua.” Dụ Phi thu hồi tay, thuận miệng nói một câu. Âm thầm chú ý quan sát biểu tình của A Loạn, lại không thấy được cái gì.

Ngô, rốt cuộc là ai?

A Trác đốt đèn cầy xong liền trở về, bốn người ngồi vây quanh thành một vòng tròn, nhất thời có chút không biết nên nói cái gì.

Qua hai ngày nữa bọn họ sẽ kết hôn. . . . .

A Trác nhìn Dụ Phi, hai đệ đệ của hắn cũng giống nhau. Dụ Phi có vẻ bề ngoài thanh tú của người phía nam, khuôn mặt vì không thường xuyên phơi nắng làm việc mà ôn nhuận tinh xảo. Hai ngày này đi theo bọn họ săn bắn đổi tế phẩm, khiến cho màu da nguyên bản trắng nõn đã đen đi một chút, nhưng thoạt nhìn ngược lại càng thêm khỏe mạnh, cả người cũng rắn chắc hơn không ít so với lúc vừa mới tới.

Bọn họ lần đầu tiên cảm thấy ánh mắt chính mình tốt như vậy, ánh sáng đèn cầy ảm đạm trong lều lại có thể đem một người chiếu đến rõ ràng như vậy.

Kỳ thật Dụ Phi sau khi rút đi cái loại cảm giác gầy yếu bệnh tật, cũng là một thiếu niên rất dễ nhìn, khi hắn giương mắt nhìn người, vô luận là ngạo khí, bá đạo hay trêu cợt, đều là vẻ mặt phấn chấn. Một bụng mưu ma chước quỷ đầy tâm kế kia, mặc dù làm cho người ta tức giận nghiến răng nghiến lợi, nhưng cũng không có cách nào thầm hận trong lòng.

Cho tới bây giờ cũng chưa từng gặp được người như vậy, bọn họ chưa từng nghĩ tới, sẽ gả cho một người như vậy. Năm đó A Trác bởi vì hôn ước với Đa Nặc nên có nhiều thời điểm cũng chiếu cố nhiều thêm, A Từ cùng A Loạn lại luôn bị lạnh nhạt. Sau này một nhà Đa Nặc từ hôn, A Trác nhất thời không khống chế được cảm xúc, sau này chuyện đã qua đi lại cảm thấy bình thường. Trái lại đệ đệ bị hắn liên lụy mà bị thương, làm cho hắn áy náy đã nhiều năm.

Kỳ thật ở sâu dưới đáy lòng, ba huynh đệ bọn họ đối với việc lập gia đình cũng có ít nhiều chờ mong. Trên thảo nguyên bởi vì tiểu tử rất thưa thớt, vô luận là tiểu tử sinh ra ở bộ tộc hay tiểu tử được chọn ở rể, tất cả đều là trân bảo. Phụ thân a cha các ca nhân đều đào tâm đào phế mà sủng ái. Nhưng bàn về chuyện nuôi dưỡng gia đình, bảo hộ bộ tộc an toàn, có ca nhân nào thua kém tiểu tử? Giống như Đa Nặc kia được phụ thân dưỡng như bong bóng dễ vỡ bây giờ gặp chuyện cũng là bộ dáng không có chủ kiến, A Trác nguyện ý nghe lời a cha mà nhân nhượng ẩn nhẫn, A Từ cùng A Loạn lại rất chướng mắt. Nhưng tiểu tử trên thảo nguyên, phần lớn không phải cũng là như vậy hay sao? Người ở rể tới từ phía nam lại càng không tốt bằng, mỗi người khi đến đây bộ dáng đều như vật bị hy sinh, luôn là kiểu thái độ được ca nhân nhà mình hầu hạ chính là lẽ thường phải làm.

Trong lòng luôn có chút không cam lòng không phục, khiến bọn họ khó chịu. A phụ của bọn họ mất sớm, đều là a cha nuôi nấng bọn họ lớn lên. Cho nên không có bao nhiêu cảm giác về sự hòa thuận giữa tiểu tử cũng ca nhân trong cuộc sống, mà hai a cha đều là nam nhân cường hãn, bọn họ từ a cha học được săn thú cưỡi ngựa, học được hết thảy những điều trong cuộc sống. Cứ việc Nạp Mộc cùng Đa Triết thường dạy bọn họ về bổn phận của ca nhân, nói bọn họ gả cho tiểu tử mới có thể làm cho cuộc sống ngày sau như thế nào như thế nào, nhưng ở chỗ sâu trong đáy lòng bọn hắn, vẫn không có cách nào chân chính đồng ý.

Có lẽ hoàn cảnh lớn lên khác biệt khiến cho bọn họ cùng các ca nhân khác bất đồng tư tưởng, chỉ muốn sống theo bản năng, bọn họ chỉ nguyện ý thần phục nam nhân so với chính mình càng mạnh hơn!

Cho nên Dụ Phi so với bọn hắn còn mạnh hơn?

. . . . . . . .

Mới không phải, A Từ cùng A Loạn thu hồi suy nghĩ hỗn loạn, chỉ là tiểu tử này không quá giống những người khác mà thôi, ân, chính là như vậy.

A Trác đem da thú trải giường chỉnh sửa lại, thấy Dụ Phi trầm mặc chưa nói tiếng nào, hai đệ đệ của mình thì không biết đã thất thần đến tận đâu. Cảm thấy bất đắc dĩ, chỉ đành tự mình mở miệng đánh vỡ một mảnh trầm tĩnh này: “Đêm nay dự định ngủ như thế nào?”

Giường thì đủ lớn, nhưng bốn nam nhân cùng nằm cùng một chỗ vẫn có chút miễn cưỡng, còn có ai nằm với ai cũng là một vấn đề. . . .

“Mệt nhọc thì nằm xuống, cần gì quan tâm ai ngủ cùng ai, hiện tại chúng ta cần tâm sự trước đã.” Dụ Phi tùy ý nói, hắn đã nghĩ tốt phải nói như thế nào với ba huynh đệ này, tròng mắt xoay tròn cười xấu xa hai tiếng: “Ta nói, các ngươi cùng hai huynh đệ nhà Dạ tình cảm thật tốt, làm sao mà ngay cả chuyện tư mật trong lều của chúng ta cũng nói cho người ta biết?”

Lời này vừa nói ra, A Trác cùng A Loạn đều ngẩn người, A Từ kinh ngạc một chút, theo bản năng thốt ra: “Hắn nói với ngươi?”

Ân, xem ra là A Từ nói.

Dụ Phi nghĩ nghĩ, tiếp tục lừa dối khắp nơi: “Hắn không nói ta cũng không quên, ta chưa bao giờ quên chuyện sau khi uống rượu, chỉ là sợ các ngươi da mặt mỏng ngượng ngùng cho nên mới không nhắc tới. Nếu không phải hôm qua trêu ghẹo ta, ta cũng không định nói ra chuyện này.”

Là do ngươi tự cho là đúng, ba huynh đệ nghĩ thầm, ánh mắt lại nhìn quanh quất, khiến người ta cảm thấy ba huynh đệ đều đang suy nghĩ giống hệt nhau.

A Trác hạ mắt, thấy không rõ biểu tình, chỉ là A Từ cùng A Loạn ở một bên cũng tà tà nhìn A Trác, A Từ vẻ mặt hối hận xin lỗi nói: “Thực xin lỗi đại ca, ta không nghĩ tới tên Dạ kia lại lắm mồm như vậy, ta lúc sau nhất định sẽ đánh hắn một trận.” Làm gì có ca nhân nào lại đi nói chuyện tư mật cho tiểu tử nghe, cũng thật sự là hơi quá đáng.

Đương đương đương, chân tướng được công bố. Dụ Phi cảm thấy cười trộm, ba tên này thật đúng là đơn thuần, cũng không ngẫm lại hắn làm sao biết được da mặt mấy người có mỏng hay không, đùa giỡn lão bà của mình đúng là chuyện thiên kinh địa nghĩa.

Dạ a, sau này bị A Từ giáo huấn cũng đừng trách ta, ai bảo ngươi hôm nay là cái dạng thấy sắc quên bạn, cũng không ngẫm lại là ai giúp ngươi cùng Quý Diễn Chi được như vậy.

“Lần sau phải chú ý, chuyện trong lều của chúng ta sao có thể tùy tiện nói cho người khác nghe.” Dụ Phi chính trực nói hai câu, sau đó cọ cọ đến bên người A Trác ngồi xuống, cái tay rất tự nhiên mà sờ thắt lưng rắn chắc mềm dẻo của đối phương. Hắn kỳ thật rất muốn hỏi ngày đó chúng ta có làm đến cuối cùng hay không? Ngươi là lấy tay giúp ta hay. . . .

Bất quá nhìn đến hai ánh mắt trừng hắn của hai nam nhân khác ở bên cạnh, hắn vẫn là đem lời nói nuốt xuống.

Quên đi. . . . Sau này đêm động phòng hoa chúc cũng đủ cho chúng ta nói tốt chuyện này.
“Ngươi kêu ba chúng ta cùng một chỗ, chính là muốn nói chuyện này?” A Loạn nhíu mày hồ nghi nói.

“Đương nhiên không phải.” Dụ Phi nói: “Tựa như Đa Triết a cha nói, phải lập ra quy củ.”

“. . . . . Cái gì?” A Từ nhất thời có loại dự cảm bất hảo, người này mỗi lần đứng đắn nói cái gì, đều khiến cho người ta có chút dở khóc dở cười. . . .

Bất quá lần này hắn đã nghĩ sai rồi, chỉ thấy ánh mắt Dụ Phi đảo qua trên mặt ba người một vòng, chậm rãi thu lại ý cười không đứng đắn, nghiêm mặt nói: “Cũng không hẳn là quy củ, nói là hy vọng của ta thì đúng hơn. Thẳng thắn mà nói, ta từ trước đến giờ vẫn không nghĩ tới chính mình sẽ lập gia đình.”

Đây là lời nói thật, công việc cùng cái thế giới trước kia, đều đã định sẵn loại người như hắn rất khó có được gia đình của chính mình.

“Nhưng hiện tại, nếu có thể ở nơi này, cùng các ngươi một chỗ, ta cảm thấy đây là ta có phúc. Bởi vì ta từ lần đầu tiên nhìn thấy các ngươi, liền cảm thấy rất thích.”

Ba người kinh ngạc nhìn hắn, đây là một mặt khác của Dụ Phi mà bọn họ chưa từng thấy qua, người này luôn có thể làm cho người ta trở tay không kịp.

“Mà thông qua những ngày ở chung này, ta cũng hiểu được các ngươi đều đáng giá để ta nỗ lực yêu mến, cùng nhau qua cả đời. Hiện tại ta thề với các ngươi, cả đời này đều trung thành với các ngươi, quý trọng các ngươi, đối tốt với các ngươi. Mà những điều này, các ngươi cũng phải đối với ta như vậy.”

Dụ Phi nhìn bọn họ, ngữ khí nhẹ nhàng mà hữu lực, từng chữ một nói ra: “Ở quê quán của ta có phong tục như vậy, khi kết hôn người ta sẽ tuyên thệ với nhau, cả đời trung thành, tuyệt không phản bội, tuyệt không lừa dối đối phương, nếu làm trái lời thề. . . . .” Dụ Phi dừng một chút, như là suy nghĩ chuyện trừng phạt như thế nào.

“Người thần đều vứt bỏ.” A Trác vẫn trầm mặc bỗng nhiên nói tiếp lời, còn thật sự nghiêm túc nhìn vào mắt Dụ Phi, bắc Man tộc kính sợ quỷ thần, một lời nói một gói vàng, hắn đã nói ra thì cuộc đời này sẽ không hối hận.

“Người thần đều vứt bỏ.” A Từ nói tiếp.

“Người thần đều vứt bỏ.” Ba người cùng nhau nói.

Dụ Phi nhìn thấy lưu quang trong ánh mắt bọn họ, cũng cười lắc lắc đầu: “Không, không cần như vậy.”

Như vậy quá quyết tuyệt, hắn từ trước đến nay không phải người quá khắt khe với chuyện tình cảm, Dụ Phi chỉ bình tĩnh nói: “Nếu tuyên thệ như vậy, chẳng thà coi như chưa bao giờ nhận thức, ngày sau vĩnh viễn không gặp lại.”

Dứt lời, hắn nhìn ánh mắt thản nhiên sáng ngời của ba người, cười nói: “Ta rất hy vọng có thể cùng các ngươi sống thật tốt vượt qua cả đời, phần tâm này thần linh có thể chứng giám.”

Cho nên, ngàn vạn lần không nên vi phạm lời thề.

Hết chương 16

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: một chương này đã rất cố gắng làm dài ~ sao sao mọi người, ngày mồng một tháng năm khoái hoạt =3= (thật quỷ dị. . . . Ta bên này quy cách được công bố đều là được lập ra, nhưng bản thân ta nhìn một chút thì thấy quy cách đều rất loạn == mọi người nói coi bên đó thấy quy cách như thế nào? Còn có văn án vẫn rất loạn sao? Tấn giang hai ngày này đã bị chết rồi, quá đau buồn. . . .



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro