Chương 209-210

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 209: Không có cửa vào

Khi trinh sát đầu tiên nói với La Khải tin La Duy có thể đã chết vì bước vào đầm lầy phía tây nam, La Khải đã một cước đá người này ngã trên mặt đất. Mà khi người thứ hai, thứ ba, thứ tư, ai ra ngoài tìm hiểu cũng đều trở về nói với anh như vậy, tất cả mọi người bên cạnh đều khổ sở chết tâm, thì La Khải không còn cách nào kiên trì giữ ảo tưởng trong lòng nữa, hắn bắt đầu chấp nhận sự thật rằng La Duy đã chết. La Khải là Nguyên soái ba quân, hắn không thể để lộ vẻ khổ sở của mình trước mặt mọi người, hắn phải là một đại soái Vân Quan mà mọi người có thể dựa vào, chỉ khi ở một mình, La Khải mới có thể mặc cho cảm giác đau đớn gặm nhấm tâm can mình.

Bởi vì La Khải đã chịu đủ dày vò, nên khi quan quân chạy vào soái trướng, nói với hắn rằng tam công tử đã trở về, La Khải chỉ ngồi bất động.

Trữ Phi hỏi đi hỏi lại binh sĩ này ba lần, mới giật mình vui mừng nói với La Khải: "Đại soái, Vân Khởi đã trở về, y không chết!"

La Khải thấy Trữ Phi chạy như bay đến trước mặt mình, nhìn Trữ Phi miệng không ngừng hoạt động, lại chỉ nghe được hai chữ "không chết". La Khải đứng bật dậy, đánh đổ cái ghế dựa đang ngồi, tiếng chiếc ghế đổ rầm xuống đất cũng không khiến La Khải quay đầu lại, hắn chạy ra khỏi soái trướng, trong lòng bắt đầu cầu xin trời xanh, chuyện này ngàn vạn lần hãy là thật, đừng khiến hắn cụt hứng.

"Đại ca." La Duy thấy La Khải chạy về phía mình, trưng ra khuôn mặt tươi cười, gọi La Khải một tiếng.

"Ngươi, tiểu tử hỗn đản này!" La Khải vẻ mặt phẫn hận nhìn La Duy.

Nụ cười trên mặt La Duy cứng đờ: "Lại xảy ra chuyện gì sao? Đại ca..." La Duy chưa kịp nói hết câu, giây tiếp theo, y đã bị huynh trưởng siết chặt trong lòng.

"Còn sống trở về là tốt rồi!" La Khải ôm lấy La Duy: "Ông trời phù hộ, ngươi cuối cùng cũng không có việc gì!"

"Không có việc gì." Mặt La Duy dán trên khôi giáp trước ngực La Khải, có chút lạnh, nhưng y vẫn có thể nghe được tiếng tim đập kịch liệt của huynh trưởng."Thực xin lỗi, đã khiến huynh lo lắng." La Duy cũng ôm lấy La Khải. Chiếm được thành Ô Sương, Ô Sương thiết kỵ diệt vong, Mạc Hoàn Tang mang theo Tư Mã Tru Tà thoái ẩn, hiện tại La Duy có thể yên tâm về tương lai của La Khải, chỉ cần Thái Tử có thể thuận lợi đăng cơ, thì không ai có thể làm hại vị huynh trưởng này nữa, La Khải, La Thế Nghi từ nay về sau có thể cùng nữ tử tên Diệp Tú sinh con dưỡng cái, đến tận lúc bọn họ già đi, con cháu đầy cả sảnh đường, không ai có thể chia lìa. La Duy trong mắt có lệ, những điều y từng cầu nguyện, rốt cục từng thứ từng thứ thực sự xuất hiện trước mắt, điều này khiến y vui không tả xiết.

"Cứ nghĩ đã lớn rồi." La Khải lau nước mắt trên gò má La Duy, hòa nhã nói: "Sao bây giờ lại khóc?"

"Đầm lầy kia..." La Duy nhận ra mọi người đều nhìn mình khóc, cũng thấy xấu hổ, tựa đầu trên ngực La Khải nói: "Cả đời này đệ sẽ không bao giờ vào mấy nơi quỷ quái như thế nữa!"

Long Thập Tứ ở phía sau liếc mắt nhìn trời, hình như câu này hắn đã nói qua.

"Tất cả đều không sao chứ?" La Khải ôm La Duy, lại hỏi mấy người Vệ Lam.

Mấy người La Duy trước khi trở về doanh, đã tắm giặt sạch sẽ ở một dòng sông vô danh. La Duy không thể tắm nước lạnh, vì thế đám người này còn mất một phen trắc trở, tìm được một cái nồi ai đó bỏ lại trong lúc hành quân, đun một nồi nước ấm, lúc này La Duy mới tắm được. Nếu không gột bỏ vẻ ngoài nửa người nửa quỷ kia, mấy người Vệ Lam liếc mắt nhìn nhau, đều cảm thấy bọn họ có lẽ đã quên bộ dáng thực sự của mình.

"Không có việc gì." Ngụy thái y nhìn La Khải nói: "Chỉ là Tam công tử đã chịu vất vả, sau này nên điều dưỡng nhiều hơn là được."

"Nếu ngươi tìm được con đường có thể đi kia, công tử sẽ không cần phải vất vả." Long Thập Nhất ở sau lưng Ngụy thái y tức giận nói thầm một câu.Ngụy thái y quay lại trừng tiểu tử không có lương tâm này. Từ khi nghe Mạc Hoàn Tang nói trong đầm lầy có một con đường có thể đi, đám người này đã không thèm cho ông một sắc mặt tốt, cứ như ông cố ý muốn dẫn họ đi con đường khổ cực kia vậy, cái này còn có thiên lý sao? Ngụy thái y thật muốn kéo lỗ tai họ, nói rằng, chẳng lẽ ông không đi cùng con đường với họ hay sao? Nếu như biết có con đường dễ đi khác, chẳng lẽ ông lại không đi?! Họ Ngụy này cho dù không coi họ là người, thì cũng phải tự coi mình là người chứ?

Vệ Lam lại thành thật, nhìn Ngụy thái y cười một cái.

Long Thập Ngũ tâm trạng không tốt, thấy Ngụy thái y trừng mắt, bọn họ cũng trừng Ngụy thái y, cứ như vậy trừng mắt nhìn nhau, không ai phục ai.

La Khải không chú ý tới đám người bên cạnh đang lườm nhau, anh cẩn thận nhìn La Duy, nói: "Hình như lại gầy đi." Ôm lấy La Duy rồi xoay một vòng.

"Đại ca!" La Duy không muốn, lại đang xem y như tiểu hài tử đây mà.

Long Huyền vội vàng chạy đến, chứng kiến La Khải đang cùng La Duy vui đùa, hắn trông thấy La Duy mặt đỏ lên, mang theo oán trách nói với La Khải gì đó, rồi lại bị La Khải nhấc lên, xoay một vòng tròn. Long Huyền dừng bước, một khắc kia nghe nói La Duy đã trở về, Long Huyền chỉ sững sờ, sau đó bước nhanh về phía trướng soái, trong lòng vui đến điên cuồng, cảm giác ấy Long Huyền sống đến hôm nay vẫn chưa từng cảm thụ qua.

"Điện hạ?" Thị vệ sau lưng Long Huyền không biết vì sao chủ tử mình dừng lại, nếu như là đến gặp La Tam công tử, vì sao không đi đến gần y?

Long Huyền nhìn La Duy cùng người bên cạnh nói giỡn, La Khải, Trữ Phi, các tướng quân Vân Quan, còn có Vệ Lam, nhưng khi Long Huyền nhìn thấy Vệ Lam, nụ cười trên mặt vụt tắt. Vệ Lam có chút suy yếu, cánh tay nâng lên thật chậm chạp, hình như là có thương tích. Người đã dùng bí dược Kỳ Lân không thể có bộ dạng như Vệ Lam hiện tại.

Bọn thị vệ thấy Long Huyền sắc mặt âm trầm, không dám nói lời nào, chỉ yên lặng đứng phía sau hắn.Nhìn La Duy cùng mấy người La Khải vui đùa ầm ĩ, trong lòng Long Huyền có chút khó chịu. Trái tim La Duy như cửa thành mở rộng bốn phương, dường như y có thể cho tất cả mọi người tiến vào cánh cửa ấy, duy chỉ có Long Huyền là bị nhốt ở ngoài thành, không có cửa vào. Thời khắc này, Long Huyền cảm thấy vô ngần tịch mịch, và một sự mất mát khắc sâu.

La Duy lơ đãng quay đầu lại, lúc này mới nhìn thấy Long Huyền phía xa xa, trên mặt lập tức phủ một tầng sương lạnh.

Vệ Lam không uống thuốc, ánh mắt La Duy âm trầm, Long Huyền sáng tỏ rồi, chuyện hắn đưa cho Vệ Lam bí dược Kỳ Lân, La Duy đã biết. Nhìn khuôn mặt lạnh lùng của La Duy, ánh mắt Long Huyền cũng là một mảnh lạnh như băng, hắn không biết bản thân sai ở chỗ nào, hắn cũng không có thói quen hạ mình nịnh nọt một người.

Vệ Lam cũng nhìn thấy Long Huyền, lập tức nhìn về phía La Duy.

"Mặc kệ hắn." La Duy thấy Vệ Lam nhìn mình, thần sắc trở nên ấm áp, nhỏ giọng nói với Vệ Lam: "Ta biết bây giờ vẫn chưa phải lúc."

Long Huyền chậm rãi đi tới, đứng trước mặt La Duy, nói vài câu chúc mừng.

La Duy cũng khách khí đáp lời.

Ngoại trừ mấy người Ngụy thái y đã biết rõ tình hình, người bên ngoài không ai có thể nhìn ra, hai người này chỉ đang diễn vở "Huynh hữu đệ cung"(anh em bạn bè kính trọng nhau) cho bọn họ xem.

"Điện hạ." La Khải khi thấy Long Huyền cùng La Duy diễn xong, nói với Long Huyền: "Tiểu Duy đã trở lại, mạt tướng nghĩ mau chóng mang binh về thành Ô Sương."

"Việc quân đều do Thế Nghi huynh làm chủ, ta không có ý kiến." Long Huyền đáp.

La Duy nói: "Đại ca, chi bằng chúng ta lập tức lên đường?"

La Khải xoay người trở lại trướng, truyền lệnh quay về Ô Sương.

"Không biết Tư Mã Thanh Sa khi biết ngươi còn sống." Long Huyền đi bên cạnh La Duy: "Sẽ có tâm tình ra sao nhỉ."

"Ta là con dân Đại Chu." La Duy lạnh nhạt nói: "Tâm tình của hắn có liên quan gì đến ta?"

Chương 210: Vân Khởi, ngươi nguyện giúp ta không?

Chu binh bỏ chạy cực kỳ vội vàng, ngay cả doanh trướng cũng không mang theo, cho nên đến đêm nay, quân Bắc Yến phát hiện doanh trại Chu quân không có một ngọn đèn dầu, mới cảm thấy kỳ lạ. Tư Mã Thanh Sa phái người đến xem xét, chỉ nhìn thấy quân doanh không một bóng người, lúc này mới xác định Chu quân đã trở lại thành Ô Sương.

Quân Đông Thương sau khi biết tin Chu quân trở lại, cũng nhổ trại, tiến đánh cửa Xuân Độ.

Tư Mã Thanh Sa sợ Dương Nguyên Tố vẫn còn chủ ý đánh thành Hạ Phương, vội sai phó soái dẫn một nửa quân trở về thành Hạ Phương.

"Điện hạ còn muốn ở lại Thiên Thủy Nguyên?" Mưu sĩ bên cạnh Tư Mã Thanh Sa hỏi.

"Ta muốn nhìn thành Ô Sương lần nữa." Tư Mã Thanh Sa đáp.

"Điện hạ việc gì phải làm vậy?"

"Ô Sương thành mất trong tay ta, cho nên cũng phải do ta đoạt lại."

Mưu sĩ trầm mặc, xem ra Bắc Yến lần này nguyên khí đại thương, mất toàn bộ Ô Sương thiết kỵ, coi như tự chặt mất một tay. Chu binh chiếm được thành Ô Sương, mưu sĩ liếc mắt nhìn Tư Mã Thanh Sa vừa tròn hai mươi tuổi, cho dù hao tổn hết tuổi xuân, thì chỉ sợ thành Ô Sương cũng chẳng có ngày về.

"Tru Tà cùng Mạc Hoàn Tang cũng chưa chết." Tư Mã Thanh Sa lại nói: "Ta vẫn muốn thử một lần, xem có tin tức về hai người này ở chỗ Chu quân không."

"Chu quân sẽ nói hay sao?" Mưu sĩ cho rằng có đi tìm Chu quân, thì cũng chỉ có thể tự rước lấy nhục: "Điện hạ." Hắn nhắc nhở Tư Mã Thanh Sa: "La Duy đã chết, huynh trưởng La Khải của y sẽ xem chúng ta như kẻ thù."

"Hai người kia không chết, lòng ta khó có thể bình an: "Tư Mã Thanh Sa lại nghe được câu "La Duy đã chết". Bốn chữ này, bất giác khiến trái tim mỏi nhừ: "Vì giang sơn Bắc Yến, ta vẫn muốn thử một lần." Tư Mã Thanh Sa nói, thở dài một tiếng, y cũng là vì giang sơn, hắn còn có thể nói gì đây?

La Duy không biết Tư Mã Thanh Sa vẫn nghĩ về y, y đang ngồi xe ngựa trở lại thành Ô Sương. Thần kinh căng thẳng, khi về đến quân doanh, thả lỏng lại, lúc này La Duy mới thấy mỏi mệt, khiến y nằm chết dí trên giường, không trở nổi mình.

Vệ Lam đoạn đường này cũng chỉ ngồi xe ngựa cùng La Duy, con đường hành quân thường xuyên xóc nảy. Khi Vệ Lam thấy trong xe quá sáng, sẽ ôm La Duy vào lòng, chí ít cũng khiến La Duy thoải mái hơn.

Long Huyền một mực muốn ở cùng La Khải, nói chuyện trong quân, có khi cũng nói mấy câu tán dóc, chỉ là hắn không hề nhắc đến La Duy.

Đại quân tới thành Ô Sương là vào ban đêm, khi vào thành, cũng không gây ồn ào, dân chúng trong thành đang ngủ say, thậm chí không biết Chu quân đã trở lại.

Sau khi La Khải vào thành, lại sai người dán bố cáo chiêu an trong khắp phố lớn ngõ nhỏ Ô Sương.

Long Huyền nhìn La Khải sai người viết bố cáo chiêu an, lắc đầu nói: "Cái này thật đúng là đống giấy lừa đảo."

La Khải không nhìn ra ý mỉa mai của Long Huyền, nói: "Thuộc hạ cũng chỉ mong tòa thành này được thái bình."

"Làm như vậy cũng đúng." Long Huyền nói: "Ta còn dẫn theo mấy người Mạc thị, treo bọn họ ở cửa thành là được rồi. Từ nay về sau thành Ô Sương chính là thành trì của Đại Chu, dân chúng nào trong thành không phục, Thế Nghi huynh có thể cho họ ba ngày để rời thành về Bắc Yến."

"Để bọn họ đi?""Những người này trong nội tâm không phục, lưu lại cũng chỉ là điêu dân." Long Huyền nhìn La Khải nói: "Những người này có giết cũng giết không hết, chỉ có thể thả."

"Nếu dân trong thành đều bỏ đi, thành này chẳng phải sẽ trống không sao?" La Khải lo lắng.

Long Huyền nở nụ cười, La gia có hai đứa con tòng quân, thật đúng là chỉ có thể mang binh đánh giặc, không thể ở trên triều đình.

"Đại ca còn lo lắng việc này?" La Duy nói, ngủ suốt dọc đường, lúc này khí sắc y mới khá hơn một chút.

"Dân chúng trong thành này đời đời là con dân Bắc Yến." La Khải nói với La Duy: "Bọn họ làm sao có thể cam tâm tình nguyện quy thuận Đại Chu?"

"Cố thổ nan ly." (khó có thể rời bỏ quê hương) La Duy thi lễ với Long Huyền, sau đó nói với La Khải: "Đại ca cho rằng thiên hạ này có bao nhiêu dân chúng trung trinh như một? Bọn họ chỉ cầu cuộc sống an bình không lo cơm áo, ai là chủ nhân, đối với bọn họ mà nói, tuyệt không trọng yếu."

La Khải nhìn về phía Long Huyền, nói: "Nói như vậy, chúng ta cần gì phải giết hết người Mạc thị?"

"Ngươi cứ nói đi?" Long Huyền hỏi La Duy.

"Ô Sương thiết kỵ trước kia là do Mạc thị lập ra, Mạc thị chưa diệt, thì vĩnh viễn không diệt được đội quân này." La Duy nói: "Mạc thị chưa diệt, năm sau sẽ lại có thêm một Ô Sương thiết kỵ, chúng ta phải làm như thế nào đây?"

"Dân chúng trong thành cũng cần biết rõ kết cục của mình nếu không hàng phục." Long Huyền tiếp lời La Duy: "Nơi đây người dân anh dũng, nếu không dọa được bọn họ, thì tòa thành Ô Sương này, chúng ta cầm cũng bỏng tay."

La Khải cố gắng hiểu lời Long Huyền cùng La Duy, nghe hai người này nói những lời trị thiên hạ, La Khải cảm thấy ở trên sa trường vẫn đơn giản nhất.
"Đại ca cũng đừng nghĩ nhiều." La Duy thấy La Khải như vậy, biết rõ La Khải bình thường không hay bàn luận những chuyện thế này, cười nói: "Thành này trống không càng tốt, từ nay về sau tội phạm lưu vong của Đại Chu đều đày tới đây, không quá vài năm, đại ca còn sợ cái thành Ô Sương này không có người ở sao?"

"Hôm nay ta nhìn thấy con đê Thiên Thủy." Long Huyền lúc này mới nói: "Chờ chúng ta sửa lại đường sông, hoang mạc ngoài thành Ô Sương có thể trở thành đồng ruộng, khi đó dân chúng Đại Chu sẽ tranh nhau tới đây làm ăn."

"Điện hạ nói nghe thật dễ dàng." La Duy nói: "Sửa lại đường sông, phải tốn mấy năm, lại còn ai sẽ đến đây sửa, điện hạ đã tính đến chưa?"

"Ta nghĩ thế này, ngươi muốn nghe không?" Long Huyền nhìn La Duy.

La Duy không tự giác gật đầu một cái, y cũng từng nghĩ nên cải cách hoang mạc bên ngoài Ô Sương, chỉ là càng nghĩ càng cảm thấy việc này tốn quá nhiều nhân lực vật lực, một Hưng Vũ đế không thể nào làm nổi việc này. La Duy hiếu kỳ, Long Huyền có biện pháp hoàn thành sao?

"Chúng ta có thể dùng tội nô." Long Huyền đáp.

La Duy nói: "Chỉ là, tội nô cũng không đủ."

"Hay là thuê người làm công."

"Thuê người làm công?" La Duy suy nghĩ một chút, nói: "Rất khổ cực, cho dù điện hạ chịu dùng tiền, dân chúng cũng không nhất định sẽ nguyện đến."

"Còn thân phận?"

"Thân phận gì?" La Khải hỏi.

Long Huyền nói: "Trên đời này người làm nô nhiều như vậy, nếu như chịu tới đây, ta sẽ cho bọn họ thoát cái danh nô lệ, các ngươi cảm thấy cái này có nhiều hơn tiền công không?"

La Khải lắc đầu liên tục: "Điều đó không có khả năng, nô mãi là nô, điện hạ muốn xóa lai lịch cho họ, không thể dễ dàng như thế. Hơn nữa, chủ nhà sao có thể thả nô bộc nhà mình đi?"

"Chủ nhà thì chỉ cần tìm cách bồi thường." Long Huyền nói: "Ta cũng không nghĩ chỉ với những nô bộc này mà có thể thay đổi tuyến đường Thiên Thủy."

"Vậy cũng chỉ có thể cưỡng bức lao động." La Duy lúc này mở miệng nói: "Điện hạ, ngươi không sợ ngươi huy động nhân lực kiểu này, thiên hạ sẽ đại loạn hay sao?"

"Cái này vốn là chuyện của người trong thiên hạ, ai có thể thoát được?" Long Huyền nói: "Vì con cháu sau này, chẳng lẽ chúng ta không ra sức? Cái gì gọi là thiên hạ đại loạn? Dân chúng lầm than mới khiến thiên hạ đại loạn."

"Điện hạ muốn hạ chỉ làm chuyện này?" La Duy nhìn ánh mắt Long Huyền, lúc này mới có một chút ấm áp, người này vì giang sơn xã tắc, thật sự dùng hết cả đời.

"Đúng vậy." Long Huyền cũng vui vẻ, hỏi La Duy: "Vân Khởi, ngươi nguyện ý giúp ta không?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro