Chương 219-220

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 219: Trang sách từng đọc

"Sao ngươi lại ở chỗ này?" La Duy hỏi Long Huyền, theo bản năng muốn đem Vệ Lam bảo hộ phía sau, nhưng chưa kịp đưa tay ra, Vệ Lam đã chắn trước mặt y.

"Tiếng sáo không tồi," Long Huyền nói.

Theo ánh trăng, La Duy nhìn thấy nét cười trên khuôn mặt Long Huyền,"Không dám nhận," La Duy lại không có tâm tình cùng Long Huyền giả vờ cười nói:"Ta tùy tiện thổi cho Vệ Lam nghe thôi. Lúc này đêm đã khuya, điện hạ sao vẫn còn ở trên đường?"

"Ngươi cũng đang ở trên đường đấy thôi?" Long Huyền nói:"Còn có tâm tình thổi sáo nữa chứ."

"Không còn sớm nữa," La Duy nói:"Điện hạ sớm đi trở về nghỉ ngơi đi, ta cũng muốn trở về rồi."

"Vân Quan không phải là dạ bất bế hộ, lộ bất thập di (*) như đại ca ngươi nói," Long Huyền thấy La Duy muốn đi, liền nói:"Một thị vệ của ta không thấy bóng dáng, ngươi có biết chuyện này không?"

(*)Đêm không đóng cửa, không có ai nhặt của rơi trên đường. Ý nói: xã hội ổn định, thiên hạ thái bình

"Quan binh tuần phố gác đêm trong thành rất nhiều," La Duy nói:"Ta đi suốt dọc đường, chẳng thấy ai khả nghi cả. Thị vệ của điện hạ bị người hại, hay là tự mình chạy mất, điện hạ phải điều tra cho thật kỹ mới được. Tội danh bất lợi như vậy, điện hạ tốt nhất đừng tùy tiện đặt lên đầu đại ca ta."

Long Huyền tránh sang bên cạnh nhường đường.

"Hạ thần cáo từ," La Duy chắp tay thi lễ, rồi thúc ngựa chạy vụt qua Long Huyền, y cố ý ngăn cách Vệ Lam khỏi Long Huyền, không cho hai người có cơ hội nói chuyện.

Long Huyền nhìn La Duy cùng Vệ Lam đi xa, lại nhìn thấy trên mặt đất, là sáo trúc La Duy vừa cầm trong tay, đã bị y ném bên đường. Long Huyền xuống ngựa, xoay người nhặt lấy cây sáo trúc này.

"Điện hạ," Thị vệ chạy tới phía sau Long Huyền, xuống ngựa quỳ gọi Long Huyền một tiếng.

"Tìm được người không?" Long Huyền hỏi.

"Hồi bẩm điện hạ, thuộc hạ đã lục tung trạch viện ấy lên, nhưng không tìm được người."

"Thế à."

Thị vệ nói:"Thuộc hạ phát hiện một gian ngục thất, có vết máu rất mới, nhưng không tìm được phạm nhân."

"Vậy chủ nhân trạch viện giải thích như thế nào?"

"Nói là hạ nhân trong phủ phạm lỗi, vừa trừng trị xong."

"Nhìn thấy hạ nhân chịu thụ hình kia chứ?"

"Thấy, đúng là có một hạ nhân, khi thuộc hạ đi vào xem, thì đang có đại phu trị thương cho người này."

"Biết rồi," Long Huyền nói:"Trở về đi, không cần quan sát trạch viện này nữa."

"Vâng," Thị vệ đứng dậy, hỏi Long Huyền:"Thuộc hạ có cần hộ tống điện hạ trở về?"

"Võ nghệ của ngươi cao hơn ta à?"

"Thuộc hạ cáo lui," Thị vệ nhanh chóng rời đi, cứ thế này, hắn sợ người đêm nay thụ hình sẽ là mình mất.

Long Huyền ngắm nhìn sáo trúc trong tay,"Tiếng sáo thật sự êm tai," Long Huyền nhìn cây sáo lẩm bẩm:"Chỉ là nếu không phải thổi cho ảnh vệ kia nghe, thì thật tốt biết bao." Hắn đêm nay vốn đã muốn ngủ, nhưng bị Phúc Vận náo loạn một hồi, chẳng còn buồn ngủ nữa, tùy tiện đi ra ngoài một chút, không ngờ xa xa nghe được tiếng sáo trúc véo von, Long Huyền theo tiếng sáo tìm đến, thấy La Duy thổi sáo cho Vệ Lam nghe. Trăng lạnh như nước, hai người đều đầy mặt tươi cười, vô ưu vô lự. Cảnh này thật nhức mắt, ngay cả tiếng sáo du dương nhẹ nhàng kia, Long Huyền nghe vào cũng đều đổi vị.

Long Huyền lên ngựa về tạm quan trạch, ném về phía sau một cây sáo trúc đã gãy thành hai đoạn.Bình minh ngày hôm sau, La Khải hỏi đến La Duy.

"Lam nói..." Diệp Tú một bên hầu hạ La Khải mặc quần áo, một bên nói:"Tiểu thúc hôm nay muốn ngủ thêm một lát."

"Vậy điểm tâm nó cũng không ăn?" La Khải hỏi.

Diệp Tú đáp:"Lam sẽ hầu hạ nó ăn, mấy chuyện này không khiến đại ca như chàng bận tâm."

La Khải lúc này chợt nhớ tới điều gì đó, nói với Diệp Tú:"Tiểu Duy đối xử với Lam khác hẳn với người thường."

"Lam là người hầu cận, không phải đã rất khác người thường sao?" Diệp Tú giúp La Khải cài cúc áo,"Thiếp đã sớm nói Lam là người ổn trọng, có hắn ở cạnh tiểu thúc, mới có thể yên tâm."

"Ta với nàng nói chuyện chẳng hiểu nhau gì cả," La Khải than vãn.

Bà vú ôm tiểu nhi tử của hai người đến.

"Bảo bảo tỉnh rồi," Diệp Tú mặc kệ La Khải, đón lấy tiểu nhi tử từ trong tay bà vú.

"Sao nó lại khóc vậy?" La Khải nghe con khóc, vội hỏi bà vú, tạm thời gác nghi vấn về mối quan hệ của La Duy cùng Vệ Lam sang một bên.

La Duy ngủ đến tận khi trời tối, sau khi rời giường rửa mặt chải đầu, liền đến gặp La Khải. Vào nhà trước tiên phải trêu đùa đứa cháu nhỏ đang nằm trên giường, sau đó mới hỏi La Khải:"Đại ca, tiểu chất nhi của đệ tên gì vậy?"

"Cha đặt rồi," La Khải nói:"Ta không phải đã nói với ngươi sao?"

La Duy thật sự không nhớ rằng La Khải đã kể chuyện này với y,"Đệ không biết mà, cha đặt tên cho nó là gì thế?"

"Ta chưa nói?" La Khải hỏi Diệp Tú.

"Chuyện huynh đệ hai người, thiếp nào biết?" Diệp Tú ném cho hai người một cái nhìn xem thường."Cứ cho là đệ không nhớ kỹ đi," La Duy nói:"Vậy cha đặt cho bảo bảo tên gì ạ?"

"Cha nói chúng ta ở Ô Sương thành khi nó bước vào nhân thế," La Khải nói:"Cho nên cha cho nó một chữ 'Sương'." (sương tuyết)

"La Sương?" La Duy đọc lại cái tên này một lần.

"Ngươi thấy tên này như thế nào?" La Khải hỏi La Duy.

Phàm là cái gì liên quan đến tuyết, La Duy đều không thích, vì thế y hỏi lại La Khải:"Đại ca thích tên này?"

"Không tồi mà," La Khải nói:"Cha vui là được, cái tên là để người khác gọi, ta không chú ý nhiều như vậy."

"La Sương có vẻ hơi giống nữ hài tử," Diệp Tú nói:"Tên này nữ oa tử cũng có thể dùng."

"Phải không?" La Khải hỏi La Duy.

La Duy nói:"Ô Sương thành, kêu La Ô, thôi thà gọi La Sương còn hơn," Y véo khuôn mặt phúng phính của tiểu tử, hỏi nó:"Sương nhi, ngươi nói có phải hay không?"

"Vậy gọi là La Sương," La Khải nói:"Cha đã đặt tên rồi, chúng ta nói nhiều cũng vô dụng, La Sương thì La Sương."

"Đại ca, sáng mai đệ sẽ đi," La Duy quay về phía Tiểu La sương làm mặt quỷ, thấy La Sương cười, mới ngẩng đầu nhìn La Khải nói.

"Về thượng đô?" La Khải hỏi, ngay cả Diệp Tú cũng ngừng kim thêu, nhìn về phía La Duy.

"Vâng, chỗ đại ca đệ ở không quen, rất lạnh," La Duy tìm cớ.

Vợ chồng La Khải nhìn La Duy, bọn họ đã mặc quần áo mùa xuân rồi, nhưng La Duy vẫn mặc quần áo mùa đông."Vì thế sao?" La Khải nói:"Không phải về thượng đô vì chuyện gì khác chứ?"

"Thượng đô có rất nhiều chuyện, tam điện hạ muốn lập thê, rồi hôn sự của Tử Chu với Phó Vi cũng nên tính đến..." La Duy nói.

"Đại cữu phụ thật sự có thể nhận Tử Chu làm con rể?" La Khải hỏi. Trữ Phi không nói đến việc này, nhưng thân binh của Trữ Phi đã nói qua chuyện này với La Khải.

La Duy cười mà không đáp, đại lão gia Phó gia có bản lĩnh gì để ngăn chuyện y muốn làm? Là tại Phó Vi nhìn trúng Trữ Phi, La Duy tuyệt không thấy đây là việc khó.

"Vậy đi," La Khải muốn giữ La Duy, nhưng cũng biết Vân Quan khí hậu rét lạnh, La Duy ở đây cũng không hay, không dám giữ La Duy thêm nữa:"Hôm nay ca mở tiệc rượu tiễn ngươi, chúng ta ăn một bữa thật ngon."

"Được ạ," La Duy cười nói:"Đại ca cũng nên mau chóng sắp xếp thỏa đáng chuyện ở đây, rồi đưa đại tẩu với Sương nhi về thượng đô gặp cha mẹ."

Long Huyền sau khi biết tin La Duy ngày mai về thượng đô, chỉ phân phó Phúc Vận đi thu dọn hành lý.

"Đây là chuyện gì?" Phúc Vận oán giận nói:" Tam công tử nói một câu muốn đi, điện hạ liền phải đi theo, y không biết thương lượng với điện hạ một chút sao?"

Long Huyền phất tay để Phúc Vận đi, La Duy vội vã về thượng đô, hắn cũng vội vã về thượng đô chứ, bọn họ đều còn có rất nhiều việc phải làm. Chuyện Ô Sương thành, với đất nước mà nói, là một đại sự, nhưng với hắn và La Duy mà nói, việc này giống như một trang sách đã từng đọc qua, qua đi rồi, sẽ không nhìn lại nữa.

Lúc này, La Duy ngồi cùng đại ca La Khải, ăn những món ăn Diệp Tú tự tay làm. Long Huyền dựa vào cửa sổ nhắm mắt lắng nghe vài nhạc thủ hợp tấu đánh đàn trong viện, hồi tưởng lại tiếng sáo dưới trăng của La Duy. Hai người đều không biết sau khi trở lại thượng đô, sẽ sắp sửa phát sinh chuyện gì.

Chương 220: Trẫm có mười con trai, người này xuất sắc

Trên đường về thượng đô, La Duy cùng Long Huyền đều suy tính cho riêng mình, không can thiệp chuyện của nhau. La Duy chỉ đi lại trong quân, Long Huyền ở trong quân doanh phía sau đợi, hai người suốt dọc đường đi, trừ lúc ăn cơm chiều có thể gặp mặt, nói với nhau vài câu cho người ngoài xem, thì hầu như không gặp mặt.

Ở triều đình Đại Chu, quân sự và chính trị các nơi không giống nhau, cho nên Long Huyền và La Duy suốt dọc đường theo đại quân từ Vân Quan về thượng đô, đại quân đi qua ven đường thành trấn phủ nha nào cũng được đãi rượu ngon, xem như ăn mừng đại quân đắc thắng về triều.

Không biết có phải nhờ Vệ Lam cẩn thận chăm sóc hay không, La Duy dọc theo đường đi theo quân, ăn cơm tập thể, ngủ quân trướng, có khi hành quân nóng nực, ngủ nơi màn trời chiếu đất, phong trần mệt mỏi, vất vả như trước, nhưng La Duy lại không hề ngã bệnh.

Ngụy thái y thấy thật nhẹ lòng, nếu La Duy cứ khỏe mạnh như vậy, sau khi trở lại thượng đô, ông có thể bẩm báo với Hưng Võ đế rồi.

Thượng đô ở ngay trước mắt, Hưng Võ đế phái Lễ bộ tới nghênh đón bọn họ, Long Huyền sau giờ cơm chiều, gọi La Duy lại nói:"Ngày mai sẽ vào thượng đô, hôm nay ngươi hãy tắm rửa một chút đi."

Người trong trướng đều nhìn về phía La Duy. Dọc đường hành quân, mọi người chẳng ai có thể sạch sẽ, La Duy đã là tốt lắm rồi, ít nhất còn thay quần áo mới, trên mặt cũng không thấy vết bẩn, không giống người tòng quân, khẽ đưa tay quệt là bẩn lem.

"Ngày mai ngươi là người có công lớn nhất," Long Huyền chỉ vào dây buộc tóc đầy bụi của La Duy:"Trên đầu ngươi đầy bụi đất, không tốt lắm đâu."

La Duy mấy ngày nay không kịp gội đầu, y nhìn Long Huyền, người này chẳng phải y hệt mình sao, tóc hắn có thể bới ra cả tấn bụi."Phùng đại nhân," La Duy hỏi Lễ bộ Thị Lang đại nhân:"Chúng ta bẩn như vậy thì không thể vào thượng đô sao?"

Phùng đại nhân không muốn đắc tội với cả La Duy và Long Huyền, cười nói:"Ngày mai bệ hạ đích thân ra khỏi thành nghênh đón đại quân, dân chúng toàn thành cũng sẽ quét dọn đường phố, đất vàng lộ ra, chờ đại quân đắc thắng về triều. Nếu khi đó các vị tướng quân khôi minh giáp lượng, dáng vẻ oai hùng phấn chấn, tất nhiên là tốt hơn rồi."

"Mọi người nghe Phùng đại nhân nói rồi chứ?" La Duy nói với chư tướng trong này:"Hôm nay tất cả đều tắm rửa sạch sẽ hết đi," Nói xong La Duy vén màn trướng đi ra ngoài.

Lời của Phùng đại nhân không đắc tội ai cả, nhưng thấy La Duy như vậy, ông biết mình vẫn đắc tội La Tam công tử này rồi.

Long Huyền hôm nay tự dưng nổi thiện tâm, đi qua bên cạnh Phùng đại nhân, an ủi vị đại nhân tâm trạng không yên vì lỡ đắc tội La Duy này "La Tam công tử không phải người không biết đúng sai, nếu y biết đại nhân nói phải, thì sẽ không trách ngươi đâu."

Phùng đại nhân dạ thưa lấy lệ, cười ngượng ngùng rồi nói với Long Huyền mấy câu. Ông xuất thân bần hàn, không có tư cách để có thể thoải mái trong triều, Phùng đại nhân vẫn luôn là một nhân sĩ trung lập, tự thấy việc tranh ngôi đoạt vị mình không thể chen chân. Hôm nay thấy La Duy cùng Long Huyền như vậy, Phùng đại nhân càng thêm khẳng định, mình đừng nên dính dáng thì hơn.

Một đêm trôi qua rất nhanh, hừng đông ngày hôm sau, đại quân xuất phát về hướng bắc.
Hưng Võ đế mang theo văn võ bá quan đứng ở cửa bắc thượng đô. La Duy đi từ cửa này, cho nên hôm nay hắn tự nhiên muốn nghênh đón La Duy ở đây. Xa xa nghe thấy tiếng kèn, Hưng Võ đế phóng tầm mắt về phía đoàn quân ở phía xa. Đại quân chiến thắng trở về càng ngày càng gần cửa bắc, Hưng Võ đế âm thầm tìm kiếm bóng dáng La Duy trong đó.

La Tắc lúc này đã lành vết thương, hộ vệ phía sau Hưng Võ đế, nhìn đại quân trở về trong tiếng kèn tất thắng, La Tắc lòng tràn đầy hâm mộ.

"Vũ Hiên," Hưng Võ đế gọi La Tắc:"Ngươi giúp trẫm nhìn xem, Tiểu Duy ở nơi nào?"

La Tắc nói:"Bệ hạ, Vân Khởi hẳn là sẽ không đi trước đoàn quân, ngài chưa thể nhìn thấy nó."

Thái tử Long Ngọc đứng bên tay trái Hưng Võ đế nói:"Phụ hoàng nếu muốn gặp Vân Khởi, hãy phái người đi gọi nó ra trước đoàn quân là được."

"Nó là người có công đầu trong chuyện Ô Sương thành, sao lại không đi đầu đoàn quân?" Hưng Võ đế đột nhiên tâm tình không tốt.

Tam hoàng tử Long Hành nói:"Phụ hoàng, Vân Khởi dù sao không phải tướng quân, y đi phía trước cũng không hay."

"Triệu Phúc hãy truyền ý chỉ của trẫm," Hưng Võ đế lệnh cho tùy thị Triệu Phúc:"Bảo Tiểu Duy đi đầu đoàn quân, trẫm muốn thưởng cho nó trước mặt mọi người."
"Bệ hạ," La Tri Thu nghe Hưng Võ đế nói vậy, vội bước ra khỏi hàng nói:"La Duy tuổi còn nhỏ, lần này đoạt được Ô Sương thành, cũng là nhờ công lao các tướng sĩ, sao có thể để La Duy một mình độc chiếm?"

Tuy rằng La Tri Thu là phụ thân La Duy, nói lời khiêm nhường như thế là không thể dị nghị, nhưng Hưng Võ đế lại không thích,"Được," Hưng Võ đế nhìn La Tri Thu nói:"Tiểu Duy là môn sinh của trẫm, công lao lớn nhỏ của nó, trẫm đều rất rõ ràng, Tả tướng không cần nhiều lời. Lần này những người có công, trẫm đều phải trọng thưởng," Hưng Võ đế nói với văn võ bá quan.

"Bệ hạ thánh minh," Văn võ đại thần cùng nhau khom người nói. Tiếng thông báo vang trời truyền đến từ phía trước, các đại thần đều biết, lần này chiếm được Ô Sương thành, nhìn như không tốn bao nhiêu binh tướng, nhưng lại hung hiểm hơn rất nhiều những trận chiến trước. Mọi người biết Hưng Võ đế sủng La Duy, cũng đều ngầm suy đoán xem Hưng Võ đế sẽ thưởng cho La Duy cái gì.

Khi quân thần đang nói chuyện, đại quân đã đến dưới cửa bắc. Long Huyền xuống ngựa, hòa vào với các tướng quân, đi nhanh hơn vài bước, quỳ rạp xuống trước mặt Hưng Võ đế.

"Bình thân," Hưng Võ đế hiện tại nhìn thấy Long Huyền, trên mặt cũng có thể mang theo tiếu ý. La Duy lần này công lao không nhỏ, Long Huyền cũng thế, nếu nói có công đầu, thì Long Huyền và La Duy đều là người có công đầu.

Long Huyền đứng dậy, nhìn Hưng Võ đế nói:"Phụ hoàng, nhi thần không phụ thánh ý, mang theo đại quân đắc thắng trở về."

"Tốt," Hưng Võ đế ngoắc Long Huyền đến bên cạnh, nhìn nhi tử của mình từ trên xuống dưới, qua một hồi viễn chinh, Long Huyền đen đi một chút, nhưng khuôn mặt vẫn anh tuấn như trước, khoác một thân chiến giáp uy vũ, cả người anh tuấn phi phàm."Huyền nhi," Hưng Võ đế vỗ vỗ vai Long Huyền,"Ngươi vất vả rồi, chiếm được Ô Sương thành, ngươi đã hoàn thành tâm nguyện bao đời của Long thị hoàng tộc, phụ hoàng rất vừa lòng."

Long Huyền từ nhỏ đến lớn, nào đã được Hưng Võ đế đối đãi như thế bao giờ? Cảm thấy xúc động rất nhiều, nhưng vẫn nhìn Hưng Võ đế nói:"Đây là công lao của các tướng sĩ, Long Huyền không dám tham lam."

"Thắng mà không kiêu, đây mới là nhi tử của trẫm!" Hưng Võ đế lại càng vừa lòng, vỗ vai Long Huyền, nhìn văn võ bá quan của mình nói:"Trẫm có mười người con trai, người này xuất sắc, rất hợp ý trẫm!"

Lời Hưng Võ đế vừa nói ra, liền có không ít ánh mắt lặng lẽ nhìn về phía thái tử Long Ngọc.

"Nhị đệ," Long Ngọc lại đầy mặt vui sướng, nhìn Long Huyền nói:"Ngươi đánh trận này thật hay."

"Đại ca quá khen rồi," Long Huyền khiêm nhường trả lời Long Ngọc, được Hưng Võ đế khen tặng, nhưng trước mặt Hưng Võ đế và Long Ngọc, hắn vẫn tỏ ra khiêm tốn.

Lại có tiếng vó ngựa truyền đến, khi mọi người vừa mới quay đầu, đã thấy Hưng Võ đế vẫy tay thật cao, lớn tiếng gọi:"Duy nhi!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro